“Đương nhiên anh của cô sẵn lòng….” Văn Trạch Lệ cười muốn nói tiếp, câu nói tiếp theo là “sẵn lòng quỳ rồi”. Lý Dịch liếc mắt tới, Văn Trạch Lệ im lặng cười.

Đào Túy hỏi xong câu này, lại rất thấy hối hận, đầu tiên quan hệ bây giờ của hai người vốn không đạt tới mức để nói đề tài quỳ hay không, với lại làm sao người như Lý Dịch có thể quỳ.

Cho dù quỳ, cũng sẽ không quỳ về phía một cô bé như cô, chị Liễu Yên còn có thể thử xem.

Cô cười rồi dùng sức nhét “quỳ dễ dàng” vào trong ngực Văn Trạch Lệ, nói: “Anh Trạch Lệ, anh cứ giữ lại tự dùng đi.”

Nói xong, cô xoay người vào cửa, thuận tay khép cửa phòng lại.

Đầu ngón tay của Lý Dịch kẹp thuốc, nhướng mày nhìn cánh cửa đóng lại, con gái là kiểu không thèm quay đầu lại.

“Đi thôi.” Văn Trạch Lệ tiện tay ném cái gối nhỏ vào trong thùng rác bên cạnh. Lý Dịch cởi nút áo sơ mi, lộ ra chút da thịt, anh cũng dập tắt thuốc ở gạt tàn thuốc trên thùng rác, tròng mắt thản nhiên liếc mắt nhìn chiếc gối nhỏ đó.

Văn Trạch Lệ cũng dập tắt một điếu, nhìn theo tầm mắt của anh, cười hỏi: “Có muốn nhặt về không? Nếu không thì, chỗ tôi vẫn có, tặng cậu.”

“Không cần.” Lý Dịch bước chân dài, đi về phía thang máy.

Trong phòng còn có mùi thuốc lá và mùi đàn hương thoang thoảng, là loại mùi trên người anh, Đào Túy liếc mắt nhìn văn kiện và máy tính xách tay trên bàn trà, ở trong phòng con gái xuất hiện đồ của đàn ông, luôn có loại cảm giác bao phủ khó nói. Trên bàn trà còn có một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa có hình dáng đẹp mắt.

Hơn nữa mặc dù hai người từng ồn ào giữa ghế sofa và bàn trà, nhưng mà chỉ hơi có vẻ xốc xếch, nhưng không bẩn. Đào Túy lại liếc mắt nhìn ghế sofa, bên tai thoáng đỏ lên, cô xoay người vào phòng, khóa lại, cầm quần áo ngủ đi tắm, tắm xong đi ra, Đào Túy vừa lau tóc vừa ngồi trên bệ cửa sổ nghịch điện thoại.

Vừa hay vào lúc này, lướt đến weibo.

Chính là của Tần Tư Tư.

Tần Tư Tư đăng một tấm hình, ảnh chụp thôn xóm ban đêm, mặt trăng rất đẹp, cô ta còn kèm chữ nói “Thành phố lớn không có ánh trăng như vậy.” Từng người hâm mộ bình luận bên dưới.

[Bây giờ Tư Tư ở núi Hổ Lan sao? Mặt trăng thật đẹp.]

[Thành phố lớn như chúng ta, quả thật bây giờ rất khó nhìn thấy mặt trăng như vậy.]

[Thật tròn và thật sáng, khiến tôi nhớ đến quê hương của mình.]

[Tư Tư phải cố gắng lên, điều kiện cuộc sống bên núi Hổ Lan gian khổ mà chị cũng nán lại đó lâu như vậy, thật sự không dễ dàng, lúc chị livestream nhất định em sẽ mua rất nhiều rất nhiều.]

[Người nổi tiếng trên mạng của năng lượng chính phát sóng trực tiếp.]

Nhìn phía dưới toàn là lời khen, Đào Túy bĩu môi, thoát weibo, ấn vào trò chơi tìm người lập đội. Video quay vào ban ngày, buổi tối đã biên tập xử lý xong, bây giờ họ đang thảo luận trong nhóm, sau khi có chuyện của đạo diễn Tiêu, ekip chế tác cho cô Tần và chị Tô xem trước.

Hoàn toàn tự nhiên.

Mọi người đều rất hài lòng, thế là làm việc tuyên bố ra ngoài.

Đào Túy vừa chơi trò chơi vừa nhìn phản hồi tuyên bố trong nhóm, bởi vì sau khi có video lần trước, người xem bắt đầu soi nhân vật, lần này tất cả đều chưa từng photoshop, hiệu quả rất tốt.

Sau khi Đào Túy thắng ván cuối cùng thì vô cùng buồn ngủ, ngã xuống giường đã ngủ.

Nửa đêm.

Lý Dịch quay lại, cả người mùi rượu, anh vén tay áo lên, đi tới bàn trà, cầm bật lửa lên nghịch. Sau đó đứng dậy, gõ cửa, bên trong không có ai đáp.

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã giờ này rồi.

Anh kéo ngăn kéo bên cạnh, cầm ra chìa khóa phòng từ bên trong, mở ra, sau khi tiến vào thì chỉ thấy ánh sáng trong phòng mờ mịt, chỉ có một chiếc đèn bàn chiếu sáng.

Anh đi tới, ấn nút đèn, liếc mắt.

Cô gái trên giường ngủ lộn xộn, chăn đã đá hơn nửa xuống đất, cô còn giẫm một chân dài lên thảm. Lý Dịch yên lặng nhìn hồi lâu, cúi người nắm chân trần trắng nõn của cô, nhấc lên, bỏ vào trong chăn, cô còn lầm bầm mà nghiêng đầu, lộ ra cái cổ như ngọc.

Còn có mấy lọn tóc vắt ngang cổ, đường nét xương cổ vô cùng nhỏ. Lý Dịch nhìn một lúc lâu, anh cúi người hôn nơi đó, sau đó kéo chăn lên.

Đắp kín vai của cô.

Trong phòng có mùi hương mà con gái tắm gội, chỉ một buổi tối thôi, đã nồng nặc như vậy.

Giống như quấn quanh trong lòng người đàn ông là một sợi hương.

Lý Dịch xoa chân mày, đứng dậy rời đi, đóng cửa lại.

Đào Túy nằm mơ, nằm mơ thấy người đàn ông hôn trên cổ cô, cô không thấy rõ gương mặt của anh, bốp một tiếng, cô đánh cổ mình một cái.

Tiếp đó cô ngồi dậy, tức giận nói: “Con muỗi đáng chết.”

Sau đó, cô nhìn giờ, chín rưỡi sáng rồi, giờ này có hơi trễ, mười giờ cô phải đến chi nhánh Lưu Quang. Cô chạy vào trong phòng tắm vội vàng rửa mặt, vừa mở loa điện thoại vừa nói với Khâu Viện, tối qua lập đội xong mà buổi sáng cũng không biết gọi cô.

Khâu Viện ở bên kia cũng vừa tỉnh: “Quên mất quên mất.”

Đào Túy “hừ” một tiếng, nhổ nước kem đánh răng ra, tiếp đó cô liếc về phía gương, thấy cổ có một chỗ đỏ, không tính là lớn cũng không tính là nhỏ.

Nhưng mà hơi đỏ.

Đào Túy muốn than phiền với Khâu Viện, nhưng mà Khâu Viện ở bên kia đã cúp máy.

Đào Túy chỉ đành phải cầm điện thoại chạy ra, vội vã tìm váy mặc vào, lại thêm một lớp trang điểm, thật ra thì cô đến Lưu Quang vẫn phải trang điểm lại, cho nên không cần trang điểm quá đậm.

Khoác túi xách tay ra ngoài, liếc mắt thì thấy văn kiện và máy tính xách tay trên bàn trà đã không còn ở đây, chỉ để lại một chiếc bật lửa và bao thuốc lá, đặt ở cuối bàn trà.

Đào Túy yên lặng một lát, cầm điện thoại lên gửi voice: “Anh, em phải đến Lưu Quang ngay, em không quen bên này, nhờ anh giúp em gọi xe.”

Gửi xong thì đi ra ngoài, vừa kéo cửa ra. Hai cánh cửa đối diện cũng đúng lúc mở ra, Lý Dịch cầm điện thoại màu đen đi ra, một tay đang cài nút áo.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, tỏ ra lạnh lùng và khó đến gần hơn.

Anh nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: “Chờ một lát Giang Sách đưa em đi, ba phút là có thể đến.”

“Gần như vậy?”

Đào Túy vui mừng trong lòng, Giang Sách ở một bên khác cười cong mắt, Giang Sách khẽ mỉm cười, trong tay còn cầm túi văn kiện, anh ấy nói: “Để chăm sóc cô, sếp Lý cố ý chọn khách sạn này.”

Đào Túy “ồ” một tiếng, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Lý Dịch cúi đầu nhìn điện thoại, cả người thật sự rất lạnh lùng, ngày thường anh thường mặc màu xanh da trời và màu trắng, không nói màu đen khiến cơ thể anh cao thêm rất nhiều, khí thế cũng mạnh hơn nhiều, cộng thêm gương mặt lạnh lùng, thật kinh ngạc.

Đào Túy cũng hơi sợ.

Sau khi vào thang máy, Giang Sách đột nhiên “ế” một tiếng: “Túy Túy, cổ cô sao thế?”

Thang máy có kính chiếu hậu.

Đào Túy “à” một tiếng, đưa tay sờ, lại dùng tay vỗ: “Cũng không biết con muỗi từ đâu tới, cắn tôi một phát lớn thế này, con muỗi chết tiệt, đáng chết.” Cô vỗ xong còn xoa, còn vặn, giống như là muốn vặn sạch dấu vết đó.

Lý Dịch liếc tầm mắt tới, anh híp mắt, sau đó dịch tầm mắt.

Đào Túy cảm giác chỗ đó càng xoa càng đỏ, tức giận hơn: “Tôi cũng đã mở điều hòa, mà cũng không chết rét, con muỗi quá đáng ghét.”

Giang Sách cười mà ló đầu nhìn mấy lần, nói: “Cắn thật lớn, lúc ấy cô không cảm thấy gì sao? Vỗ mạnh một cái, không chừng sẽ chết…”

Chết.

Vừa nói xong, anh ấy đã đối mặt với tầm mắt lạnh nhạt của Lý Dịch.

Lạnh lùng, thản nhiên, còn có chút cảm giác uy hiếp cậu có thể nói tiếp.

Giang Sách lập tức im miệng.

Tiếp đó, anh ấy lại nhìn cổ Đào Túy, lập tức giống như biết gì đó, mặt anh ấy phồng đến đỏ bừng.

Lý Dịch đưa tay, kéo cổ tay xoa cổ của Đào Túy xuống, đè xuống, ở sau lưng cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Chờ chút nữa dùng che khuyết điểm, che đi là được.”

Giang Sách: “…”

Anh cũng ăn ngay nói thật đó.

Anh chính là con muỗi lớn đó.