"Đây là nơi nào..?"
"Nơi đây là Thái Y Viện nha..!"
Nguyễn Văn Chương cười tươi hơn, phản ứng của Lý Dương khi vừa mới tỉnh lại không khác gì hắn trước đây cả, trông cũng ngốc nghếch như vậy.
"Điện hạ..! Ngài chạy nhanh lên, để ta ngăn cản đám thích khách kia..!"
Lý Dương bây giờ mới nhìn rõ người bên cạnh mình là ai, hắn nghĩ đến một chuyện nghiêm trọng trọng trước khi mình ngất đi.
Khi ấy cả hai người bọn họ vẫn còn đang bị đám thích khách đó vây công, ký ức của hắn như là dừng tại thời điểm đó.
Hắn còn nhớ rõ mình đã thay Khánh Vương nhận lấy một cái mũi tên.

Nếu như sự tình vẫn còn đúng như mình nghĩ mà nói, hiện tại bọn họ hai người đang cực kỳ nguy hiểm, bằng mọi giá phải để cho Khánh Vương rời khỏi nơi này an toàn mới được.
"Lý Dương đại nhân..! Nơi đây là Thái Y Viện..! Ngài cùng Bệ Hạ đã được an toàn..!"
Hồi Bảo nhìn thấy Nguyễn Văn Chương đưa ánh mắt qua nhìn mình, hắn trong lòng ngay lập tức hiểu ý vị Hoàng Đế này muốn hỏi hắn vấn đề gì.
Trên thực tế bây giờ Lý Dương đã không còn vấn đề gì nữa rồi.

Hôm qua bọn họ đi đến Thái Y Viện này, hắn đoán không có sai nơi đây là có đầy đủ thảo dược mà mình cần thiết để giải độc cho Lý Dương.
Ca bệnh này hắn trị cũng khá thành công, độc trong người Lý Dương đã hoàn toàn bị loại bỏ.

Chuyện Lý Dương thất thố nghĩ mình còn đang ở Tư Âm Huyện như vừa rồi, chẳng qua hôn mê hơi lâu, mới tỉnh táo lại đầu óc còn chưa thanh tỉnh.
Thêm vào vì lo lắng cho vị Bệ Hạ này, nên mới ăn nói lộn xộn như thế kia mà thôi, qua thời gian nữa sẽ không có vấn đề gì cả.

"Thái Y Viện..! Bệ Hạ..?"
Lý Dương gần như cũng đã tỉnh táo lại so với trước đây không có ít.

Nhìn hoàn cảnh nơi đây, tên đại phu vừa rồi nói đây là Thái Y Viện thì phải, hắn có đôi chút nghi hoặc.

Tại một đất nước chỉ có một nơi được gọi là Thái Y Viện mà thôi, đó là bên trong Hoàng Cung của quốc gia đó.

Nói như thế có thể mình đã được đưa đến Hoàng Cung của Đại Thành Quốc rồi thì phải, mình cùng Khánh Vương xem như cũng đã an toàn.

— QUẢNG CÁO —
Còn nữa, hắn nhìn lại y phục mà Nguyễn Văn Chương đăng mặc, là Kim Long Hoàng Bào.
Chỉ có Hoàng Đế của một quốc gia mới dám mang loại Long Bào này mà thôi, thêm vào lời xưng hô vừa rồi của Hồi Bảo đám người, không phải nói...
"Lý Dương đại nhân, ngài nghĩ đúng rồi, hiện tại trước mặt của ngài chính là đương kim Thiên Tử của Đại Thành Quốc..!"
Nguyễn Niêm bên cạnh gật đầu xác nhận những gì mà Lý Dương suy luận là hoàn toàn đúng.
Nguyễn Văn Chương là mới đăng cơ lên làm vua cách đây không lâu, bây giờ y mới danh chính ngôn thuận là Hoàng Đế của Đại Thành Quốc.
Nguyễn Niêm cũng cảm thán tên Lý Dương này gặp quá nhiều may mắn, tên này đi theo bảo hộ Bệ Hạ không rời một bước.
Còn dùng cả tính mạng của mình để cứu Bệ Hạ khi ngài ấy lâm vào nguy hiểm nữa, không có Lý Dương mà nói, chỉ sợ Bệ Hạ đã không thể bình an đến Mễ Thành nơi đây.

Với công lao kia, ngày sau con đường làm quan của Lý Dương sẽ rất là rộng mở.

Nhìn Bệ Hạ quan tâm rất nhiều đến Lý Dương, sau khi đại điển đăng cơ kết thúc liền chạy ngay đến nơi này thăm hỏi Lý Dương cũng là đủ hiểu phân lượng của Lý Dương trong lòng Bệ Hạ quan trọng đến mức độ nào.

Nói ra cũng vì nhìn thấy điểm ấy, cũng là muốn tạo quan hệ gần gũi với Lý Dương, nên Nguyễn Niêm hắn mới xuất hiện ở nơi này đốc thúc đám Thái Y phải nhanh chóng cứu tỉnh Lý Dương cho bằng được a.
"Khánh Vương Điện Hạ..! Ngài..?"
"Không sai..! Trẫm hiện tại là Hoàng Đế của Đại Thành Quốc.!"
Nguyễn Văn Chương mỉm cười, không hề có ý định giấu Lý Dương chuyện này.

Nghĩ mình giấu giếm cũng chẳng được, thiên hạ bên ngoài người nào mà không biết hiện tại hắn đã là Đại Thành Hoàng Đế đâu chứ.

Ân, phải nói là hắn mượn thân phận của người khác, chỉ là một tên Hoàng Đế giả.

Nhưng không có sao, chỉ cần một ngày thân phận của hắn không có bị lộ, hắn vẫn là đương nhiệm Hoàng Đế của Đại Thành Quốc này.
"Bệ Hạ..! Bệ Hạ..!"

Lý Dương vui mừng đến phát khóc, hắn hiểu được đây hoàn toàn là sự thật, Đại Thành Quốc thật sự là có một người Hoàng Đế tên là Nguyễn Văn Khánh.
— QUẢNG CÁO —
Người này sẽ là một vị Hoàng Đế vĩ đại, đưa một đất nước trên bờ vực suy tàn thành bá chủ mới của Cổ Nam Đại Lục nơi đây.

Quả nhiên giấc mơ kia không có gạt hắn, lịch sử vẫn cứ lập lại, như vậy thù của Lý gia bọn họ cũng có cơ hội báo rồi.
"Thảo dân Lý Dương..! Bái kiến Bệ Hạ..!"
Vui mừng đi qua, Lý Dương cũng rất là nhanh chóng nhận ra thân phận của đôi bên bây giờ thay đổi quá nhanh.
Nguyễn Văn Khánh đã là Hoàng Đế, trong khi hắn cũng chỉ là một tên giang hồ kiếm khách, nói là bình dân bá tánh cũng không khác gì mấy, hắn không thể nào thất lễ cho được.
"Không cần đa lễ..! Từ nay về sau khi gặp trẫm ngươi không cần phải quỳ lạy như vậy nữa ..!"
Kể từ khi làm Hoàng Đế đến hiện tại, Nguyễn Văn Chương đối với lại mọi người cung kính hắn cũng đã có chút quen thuộc, cũng không có bài xích, cổ đại phép tắc chính là như thế này, quân thần địa vị không thể khác.

Chỉ là hắn cũng muốn để cho Lý Dương ngoại lệ, người này cùng hắn vào sinh ra tử, cứu mạng hắn không ít lần.
Quan hệ của cả hai khác xa với lại những người bình thường, cũng là người đối xử với hắn tốt nhất từ khi hắn đến thế giới này.
Hắn xem đối phương như bằng hữu của mình, giữa bằng hữu với nhau không cần thiết câu nệ lễ giáo như thế, hắn chỉ cần một người bằng hữu là được rồi.
"Bệ Hạ...! Thảo dân không dám..!"
Lý Dương giật mình không nhẹ, cũng không dám đứng lên.
Hắn nhìn ra được Nguyễn Văn Khánh là thật lòng muốn hắn làm bằng hữu, chỉ là hắn nên để trong lòng, cũng cảm kích y từ tận đáy lòng.

Tiếc là chuyện này không thể.
Vua không có bằng hữu.

Hoàng Đế cần có uy nghiêm của mình, y là không thể nào có bạn bè được.

Hãy nhìn xem bên kia mấy người Nguyễn Niêm vừa rồi, khi bọn họ nghe Nguyễn Văn Khánh nói từ nay mình không cần thi lễ nữa, sắc mặt của bọn chúng rất là khó xem, không cần đoán cũng biết những người này trong lòng hiện đang nghĩ gì.

"Các khanh lui ra bên ngoài trước đi.!"
— QUẢNG CÁO —
"Vâng..! Bệ Hạ..!"
Nguyễn Văn Chương trầm mặc một chút, không thể lay chuyển được Lý Dương đứng dậy, ngẫm nghĩ đôi chút hắn chỉ có thể ra hiệu cho đám người xung quanh đi ra bên ngoài chờ đợi.
"Được rồi..! Bây giờ không còn ai..! Ngươi đứng lên rồi hãy nói..!"
"Tạ ân Bệ Hạ..!"
"Như vậy đi...! Từ nay về sau, nếu như có người ngoài, ngươi vẫn thi lễ quân thần như thường, còn những lúc không có ai, không cần thiết thi lễ nữa, có biết không..?"
Nguyễn Văn Khánh nghĩ ra được cách giải quyết vẹn cả đôi đường, làm như vậy hắn là vừa không mất đi uy nghiêm của một hoàng Đế, vẫn không có mất đi một người bạn như Lý Dương này.
"Vâng..! Bệ Hạ..!"
Lý Dương mỉm cười, tay Nguyễn Văn Khánh này đã nói như vậy, hắn còn biết nói gì hơn nữa đây.
"Như vậy mới được chứ..!"
Nguyễn Văn Chương cũng mỉm cười, đây là nụ cười vui vẻ nhất kể từ khi hắn lên Mễ Thành đến nay.
"Bệ Hạ..! Ý của ngài là muốn giữ thảo dân lại bên cạnh làm quan..?"
Khoan đã.!
Vừa rồi vì mãi nghĩ đến lễ nghi hắn quên đi mất một điều mấu chốt trong câu nói của tên Hoàng Đế này vừa rồi.

Y bảo sau này gặp y không cần hành lễ, như vậy không phải có ý nói sau này mình vẫn phải ở lại bên trong Hoàng Cung Đại Thành Quốc này hay là sao đây..?.