*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi dính vào tình yêu, ngày nào Vương Lâm Vân cũng tràn đầy sức sống, không bao giờ oán hận công việc nhiều, nhìn Đoạn Siêu cũng thấy thuận mắt hẳn.



“Thì sao? Anh cảm thấy rất đáng yêu!” Tiếu trọc phú vui vẻ nói, “Nếu có thể nhảy lại một lần thì tốt biết mấy…”

“Đâu ra! Hồi đó em quá xấu! Nhảy cũng khó coi! Cũng chỉ mắt anh mới thấy đẹp nổi…”

“Anh thật sự thích mà! Hơn nữa nhiều người cũng thích mà.” Tiêu Hạo kéo xuống comment nhìn.

Vương Lâm Vân qua vài giây mới tiêu hóa được “nhiều người như vậy” trong miệng Tiêu Hạo là có ý gì…

Không phải là như hắn nghĩ chứ…

“Đúng là như em nghĩ đó. Hiện tại em đang từ từ hot lên, fans đang đi lùng sục tư liệu trước kia xem đó.” Tiêu Hạo cười tủm tỉm, “Em xem, bao nhiêu người nói em đáng yêu này.”

“Xin mời xem màn biểu diễn của GMFIVE!”

“Còn có cả loại nhảy như này cơ mà?”

“Điệu nhảy ngoài hành tinh à?”

“Không hổ là Vương tổng, nhảy như gà bới!”

“Các người nhất định phải đi xem trực tiếp ấy, đồng đội của Vương tổng đều nhảy cách hắn càng lúc càng xa, chỉ sợ bị tay chân vung loạn xạ của hắn quơ trúng ha ha ha ha”

“A a a không sống nổi nữa!” Vương Lâm Vân trăm triệu lần không ngờ lịch sử đen tối sẽ bị đào mộ khui ra, ôm đầu nhìn đất, Tiêu Hạo khuyên thế nào cũng không ngẩng lên. Khi đó hắn còn chưa biết, đoạn video này mấy năm sau vẫn bị đào mộ lên quất không thương tiếc.

Trong đại sảnh khách sạn Kim Bích, mọi người đang party ăn mừng linh đình, Vương Lâm Vân vừa đưa mắt nhìn quanh, ngầm nghĩ cách để chuồn êm, vừa lơ đãng nghe Đoạn Siêu nhắc mãi những việc cần chú ý. Phải luôn mỉm cười không được thái độ, lúc kính rượu không được do dự, vuốt mông ngựa là không thể thiếu.

Mục đích của buổi party này trong lòng ai cũng biết rõ ràng. Trần Thiên Khoát bị kim chủ vứt bỏ hoàn toàn, địa vị xuống dốc không phanh, không có hậu trường thì càng dễ bị khống chế. Hiện tại cũng kẻ có thể kiếm tiền nhất chỉ còn Vương Lâm Vân, hắn liền biến thành mục tiêu kế tiếp của công ty. Bọn họ gấp không chờ nổi muốn tìm đùi to cho hắn ôm. Tham gia loại tiệc rượu này đương nhiên là con đường tốt nhất.

Vương Lâm Vân cũng không ngốc, đừng nói trước đây hắn cũng không đồng ý, hiện tại lại càng không thể, hắn phải vì Tiêu Tiêu mà thủ thân như ngọc, sao có thể tới những chỗ như này được. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là nhân viên ở đây, công ty bắt buộc hắn ra mặt để tìm tài nguyên thì cũng không thể từ chối, chỉ có thể lựa đường tìm cách.

Đã đóng phim nhiều rồi, Vương Lâm Vân tin tưởng mình cũng có chút bản lĩnh nhạc nào cũng nhảy. Chỉ tiếc, hắn tự tin về diễn xuất nhưng lại đánh giá quá cao tửu lượng của mình.

Sau đại học hắn ngồi xổm trong nhà hai năm, không có dịp gì phải uống, tửu lượng liền xuống dốc không phanh. Sau khi đi làm lại, hắn mới bắt đầu tham gia mấy party nho nhỏ, cũng chỉ là uống một hai ly cho có, căn bản chưa hề được luyện tập gì. Tối nay vài chén rượu vang xuống bụng đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, Vương Lâm Vân mới ý thức được không xong rồi.

Đùi to nào cũng có một vài cách chơi ác liệt. Sợ mình uống đến mức mất tỉnh táo sẽ bị Đoạn Siêu kéo đi tham gia mấy màn “quần chiến” hỗn loạn tiếp theo, hắn vội vàng lấy cớ vọt vào WC rửa mặt, sau đó chuẩn bị từ cửa trốn đi.

Sau đó hắn vừa mở cửa liền ngã xuống.

Giữa lúc thần trí mơ hồ, Vương Lâm Vân cảm thấy có người vỗ nhẹ mặt hắn, kéo hắn về phía trước, hình như còn gọi tên hắn. Hắn gian nan nhấc lên mí mắt, thấy được một đôi mắt quen thuộc.

“A Tiêu…” Vương Lâm Vân lập tức an tâm, thả lỏng thân thể dựa hẳn vào người nọ.

Người nọ lập tức an tĩnh lại, không nhúc nhích. Vương Lâm Vân khó hiểu, hắn dựa cả người lên vai người nọ, nhìn y khổ sở hỏi: “Anh sinh khí à? Em đi tiệc rượu, có phải anh không vui không…”

“Không phải không phải…”

Vương Lâm Vân nghe ra vẻ mất kiên nhẫn trong giọng người nọ, hơn nữa tay y còn chống dậy định đẩy hắn ra!

Không được!

Vương Lâm Vân không chịu thua, hắn vịn cánh tay y cố gắng đứng lên, ôm chặt bả vai đối phương, nghiêm túc nói: “A Tiêu, em…”

Hắn lẩm bẩm gì đó, nhưng hình như cũng chưa nói được câu gì, ký ức của Vương Lâm Vân chỉ tới đây là bị chặt đứt hoàn toàn. Hẳn ở trên giường Tiêu Hạo tỉnh lại, mở mắt ra đã ôm đầu kêu rên.

“Tỉnh?” Tiêu Hạo ngồi bên mép giường đọc sách, thấy hắn tỉnh liền rót một ly nước mật ong ấm cho hắn, đau lòng xoa huyệt Thái Dương của hắn, “Đầu rất đau sao?”

“Không phải!” Có mỹ nhân như thế hầu hạ, ai mà không khoẻ cho nổi.

Vương Lâm Vân nhớ lại ngày hôm qua, sốt ruột túm lấy Tiêu Hạo hỏi: “A Tiêu! Hôm qua em đi tiệc rượu, anh có phải là không vui không?”

Tiêu Hạo quả nhiên đen mặt: “Không vui thì làm gì được? Anh cũng là khách quen của mấy bữa tiệc rượu, anh biết đây là chuyện bất đắc dĩ, cũng cản không được, nhưng mà!” Tiêu Hạo dúi ngón tay lên trán Vương Lâm Vân, “3 ly rượu vang! Đã gục! Tửu lượng thế này! Nếu không phải lần này có người đưa em về, làm sao anh yên tâm về sau cho em ra ngoài đây? Tuy rượu không phải cái gì tốt, nhưng để tự bảo vệ mình thì em cũng phải luyện chút tửu lượng đi! Biết chưa hả!”

Vương Lâm Vân không dám hé răng, chỉ liều mạng gật đầu, cũng không phát hiện ra trong lời Tiêu Hạo có gì không thích hợp.

Buổi chiều, hắn ngoan ngoãn đến công ty, hôm qua tiền trảm hậu tấu trốn mất, để Đoạn Siêu leo cây một mình, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần để đối mặt với ngọn lửa địa ngục! Không ngờ vừa vào cửa đã thấy Đoạn Siêu hớn hở ân cần chào hỏi: “Ui da tiểu Vương cậu sao giờ này đã tới? Mau ngồi đi ngồi đi! Hôm qua uống say như vậy sao không ngủ nhiều một chút? Thật là, hại sức khỏe là không ổn đâu nha.”

Đoạn Siêu hôm nay uống lộn thuốc sao?

Vương Lâm Vân không dám thả lỏng cảnh giác, cẩn thận ngồi xuống.

“Cậu đấy, đã có hậu trường rồi sao không nói một tiếng với tôi hả! Tôi mà biết thì đã không mang cậu đi tiệc rượu! Làm người ta hiểu lầm không ngoan nha!”

Hậu trường? Hậu trường nào? Sao chính tôi còn không biết?

Vương Lâm Vân đầy đầu dấu chấm hỏi, sau đó nghĩ lại, à ~ Đoạn Siêu nhất định là thấy Tiêu Hạo tới đón hắn liền tưởng đây là kim chủ.

Cái này… Cái này hình như, hình như cũng không sai chỗ nào nhỉ… haha ~

Không đúng!

“Anh Đoạn, anh không thể nói như vậy!” Vương Lâm Vân nghiêm túc nói, “Bọn em là quan hệ yêu đương đứng đắn!”

Vương Lâm Vân chỉ định đính chính lại, ai ngờ Đoạn Siêu nghe xong cứ như nhìn thấy quỷ, xông lên bịt mồm hắn: “Ui da chuyện này mấy người lén lút nói thầm thì thôi đi, sao lại nói ở bên ngoài! Tai vách mạch rừng biết chưa! Nhỡ đâu bị người nào bắn tin cho paparazzi, thầy Vương là người đã có gia đình, bị bôi đen như thế thì còn ra thể thống gì!”

Cái quỷ gì vậy? Sao từ nào hắn nghe cũng hiểu nhưng ghép lại thành câu lại nghe không hiểu?

Vương Lâm Vân túm Đoạn Siêu hỏi: “Thầy Vương nào có gia đình? Anh đang nói đến ai đấy?”

Đoạn Siêu cũng sốc: “Kim chủ của cậu không phải là Vương Tụ sao? Ngày đó tôi thấy hắn kéo cậu đi mà!”

Vương Lâm Vân: WTF???