Phân tích. hạ

Lý Văn Huấn nói xong, lại híp mắt trong góc giả ngủ giống như thường ngày — làm Chưởng Hình sư bá của Tông đứng đầu thiên hạ, quan tâm nhất hiển nhiên là trong Lục phái có thật sự có gian tế không.

Tống Thời Tuấn khẽ giật mình: “… Đúng rồi, còn có kẻ đằng sau Vương Nguyên Kính.”

Thái Chiêu vội nói: “Đúng đúng, kẻ đầu lĩnh của Thiên Cương Địa Sát doanh nói, dù bọn chúng là kẻ ra tay với nhà họ Thường nhưng dẫn đường lại là một kẻ khác hoàn toàn. Do hắn giữ quá kín kẽ, bọn chúng cũng không biết là ai.”

Thích Vân Kha chợt nói: “Đây là họ Mộ kia nói cho con?”

Thái Chiêu ngây ra: “Đúng ạ.”

Tống Úc Chi bước lên một bước, cũng nói: “Kẻ đó cùng Nhiếp Đề âm thầm hợp mưu nhiều năm, mà tiền bối Cầu Nguyên Phong lại rất đề phòng Vương Chưởng môn, rất nhiều hành động trong Lục phái sẽ không cho biết, nên người cấu kết với Nhiếp Đề hẳn không phải là Vương Chưởng môn.”

Thái Chiêu bổ sung: “Còn nữa còn nữa, lúc tìm Thạch thị Song hiệp, bọn con bị tập kích ở hạ du dòng Tố Xuyên, đám hắc y nhân kia chí ít cũng cần mấy năm huấn luyện, Vương Chưởng môn bị quản chế nhiều năm, không thể có thế lực của riêng mình.”

Thích Vân Kha nhíu mày, “Đây cũng là họ Mộ nói với con?”

Thái Chiêu: “Dạ, đúng thế ạ.”

Thái Bình Xuân thận trọng: “Nói vậy, năm đó hẳn đã có người nhìn thấy Vương Nguyên Kính ở gần Bát Trảo Thiên Lao, sau đó thông qua Nhiếp Đề biết Vũ Nguyên Anh từng bị giam giữ ở đó, thế là xem đó làm chuôi, lợi dụng điểm yếu uy hiếp Vương Nguyên Kính.”

Thái Chiêu khen lớn: “Cha nói rất đúng, chúng con là đoán vậy ạ. Sau đó Mộ Thanh Yến đề nghị để hắn ra mặt gạt Vương Nguyên Kính một lần, dụ ra thân phận thật của thủ phạm phía sau màn. Dầu gì hắn cũng là người của Ma giáo, với đệ tử Lục phái Vương Nguyên Kính có thể cắn chết không nhận chứ không chừng lại thổ lộ chân tướng với yêu nghiệt Ma giáo ạ.”

Thích Vân Kha lại rầu rĩ nhìn Thái Chiêu.

Thái Bình Xuân nhìn quanh: “Năm ấy tấn công lên U Minh Hoàng Đạo còn những ai nhỉ? Ta không đi, Vân Kha đại ca không đi, còn mấy người khác thì sao.”

Chu Trí Trăn cau mày: “Đi không ít đâu, nhưng bọn ta đều đi đầu, còn đệ tử Thái Sơ Quán ở phía sau áp trận, sao bọn ta có thể nhìn thấy hành tung Vương Nguyên Kính được.”

“Tất nhiên có người nhìn thấy.” Tống Thời Tuấn cười lạnh, “Chuyện này không vội, cứ từ từ tra hỏi, luôn sẽ tìm ra được kẻ lạc đàn ở phía sau.”

Chu Trí Trăn quay lại nói: “Chiêu Chiêu, bóng đen ban nãy sát hại Vương Nguyên Kính kia, con không nhìn ra thân pháp ư?”

Nghe nhắc tới hung thủ giế t chết Vương Nguyên Kính, Lý Nguyên Mẫn ngẩng lên.

Thái Chiêu đợi mãi, cuối cùng đã đợi đến đề tài này, “Bác Chu hỏi rất hay, kẻ đó công lực cực kỳ cao, thân pháp quỷ dị, con hoàn toàn không nhìn ra lai lịch. Đuổi theo giây lát đến chỗ hòn non bộ thì không còn thấy nữa, nhưng mà…”

Giọng cô cân nhắc, “Con cảm thấy, người ở Thái Sơ Quán đêm nay có khả năng làm con không đuổi kịp, lại biết cơ bản về địa hình Thái Sơ Quán, không quá nhiều.”

Cô gái mở to mắt nhìn đám người, ánh mắt sáng ngời ám chỉ.

Dương Hạc Ảnh chậm một nhịp mới hiểu kịp, không vui nói: “Chả nhẽ cháu đang nghi ngờ bọn ta!”

Thái Chiêu thầm nghĩ, ông thì đúng là tôi không nghi ngờ rồi.

Chu Trí Trăn bật cười trước tiên: “Đồ láu cá!”

Tống Thời Tuấn đè lại vai Dương Hạc Ảnh, “Hầy, con bé nói có lý, Lão Dương cậu đừng có dựng râu trừng mắt dọa nó. Úc Chi đã kể cho ta về kinh công Chiêu Chiêu rồi, không phải ta nói ngoa, trong toàn bộ Thái Sơ Quán này…”

Thích Vân Kha rốt cuộc hết nhịn nổi: “Ông khoác lác gì thế. Ông một không phải sư phụ Chiêu Chiêu, hai không phải cô cô hay cha mẹ nó, khinh công tu vi nó liên quan tới ông à.”

“Vân Kha huynh đệ đừng ngắt lời.” Tống Thời Tuấn da mặt dày nào sợ, “Từ chỗ ở của Nguyên Kính đến hòn núi giả kia, khoảng cách không phải là ngắn, Chiêu Chiêu mà đuổi không kịp, thế thì ở Thái Sơ Quán này đêm nay đếm được mấy người! Chúng ta đều là trưởng bối, điều tra đại sự về gian tế trước mắt, cũng đừng quá chú ý thân phận. Ta trước — đêm nay sau khi dùng bữa xong, ta vẫn luôn ở trong phòng Úc Chi nói chuyện đạo lý.”

Chu Trí Trăn ngạc nhiên: “Nói đạo lý gì cơ.”

Tống Thời Tuấn đầy chính nghĩa: “Trách nhiệm của thằng làm đàn ông!” — nhưng thật ra là ‘Một số bước làm cô nương vui vẻ’.

Ninh Tiểu Phong hắc một tiếng giễu cợt.

Thích Vân Kha quay lại: “Úc Chi, đúng không.”

Tống Úc Chi ho nhẹ, cúi đầu giấu khuôn mặt ngọc ửng đỏ, “…Đúng ạ.”

Thích Vân Kha nói: “Đêm nay sau bữa tối, ta cùng cha mẹ của Chiêu Chiêu… Ừm, bàn chút chuyện.”

Tống Thời Tuấn cũng tò mò: “Bàn chuyện gì cơ?”

“Thôi ông đừng để ý.” Ninh Tiểu Phong vừa nói vừa nghiêng đầu trừng Thích Vân Kha, “Tóm lại thì ba người chúng ta nói mãi cho đến khi nghe tiếng còi báo động.”

Thái Bình Xuân chợt thở dài.

Thật ra ba người họ là đang bàn chuyện hôn sự tương lai của Thái Chiêu, bản thân cái đứa chọn làm con rể Thích Vân Kha mới vừa đề nghị kia thì không tệ, nhưng sao lại có người mẹ kết thù kết oán nhiều năm cộng thêm một ông cha tương đối không đáng tin cậy vậy. Vừa nghĩ tới chuyện con gái nhà mình phải dập đầu với bài vị Doãn Thanh Liên, trông chừng một ông khách giàu có ôm kim bài chốn hoa lâu gọi là cha, vợ chồng Thái thị đã thấy muốn tẩu hỏa nhập ma.

— Tống Thời Tuấn hình như cũng đoán được chút gì, sờ mũi rụt về.

Còn lại ba người, Dương Hạc Ảnh sớm lên giường đi ngủ, Chu Trí Trăn một mình chong đèn đọc sách, Lý Văn Huấn đang lau kiếm, đều không ai làm chứng.

Lý Nguyên Mẫn bỗng ngẩng lên nhắc nhở: “Lý sư bá đi kiểm tra phòng ở, có tìm ta hỏi chút chuyện.”

Phàn Hưng Gia lập tức rụt cổ — từ sau khi từ hôn với Tống Úc Chi, đêm đêm Thích Lăng Ba cần tìm một chỗ khóc sướt mướt, Đới Phong Trì không ngoài suy đoán chạy tới an ủi, Tống Úc Chi bị cha gọi đi, Đinh Trác túm mấy đệ tử Thái Sơ Quán thỉnh giáo chiêu thức, Phàn Hưng Gia thấy mấy sư huynh không về phòng, thế là cũng chuồn đi mua gà quay.

Tóm lại, chẳng có tên nào ở trong phòng ngủ, mới đầu Lý Văn Huấn còn tưởng mình đi lầm, tìm Lý Nguyên Mẫn hỏi thăm xong, tức giận không ít.

“Sư bá, con…” Phàn Hưng Gia rất muốn giải thích đôi câu, thật ra gà quay kia hắn cũng đâu có ăn được.

“Ngậm miệng.” Lý Văn Huấn liếc hắn, tiện thể đảo qua Thái Chiêu một cái, ngay sau đó lại nửa khép nửa mở mắt, “Về rồi hẵng nói.”

— Bốn chữ này tràn trề cảm giác, Phàn Hưng Gia Thái Chiêu đều chợt lạnh sống lưng.

“Thế nghĩa là sao?” Dương Hạc Ảnh rất ý thức được nguy cơ, đầu tiên biện giải cho mình, “Lẽ nào là ta với Chu huynh đệ có khả năng là kẻ sát hại Vương Chưởng môn?”

Thái Chiêu cũng bối rối.

Lúc này, Thích Vân Kha chợt mở miệng.

“Chiêu Chiêu, con qua đây.” Ông ngoắc Thái Chiêu, như lúc bé vô số lần cô được gọi lên chia quà vặt, “Ngồi vào trước mặt sư phụ.”

Thái Chiêu theo lời ngồi xuống ghế con nhỏ trước mặt Thích Vân Kha, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.

“Chiêu Chiêu, lời tiếp theo sư phụ muốn nói, có thể con không thích nghe.” Vẻ lo lắng trong mắt Thích Vân Kha càng đậm, “Nhưng con nhất định phải nghe, còn phải nghe vào trong lòng nhé.”

Thái Chiêu thầm lo sợ không yên, dùng sức gật mạnh.

Người xưa nay khoan hậu như Thích Vân Kha hiếm khi trang nghiêm như vậy, đám người trong sảnh đều yên lặng lắng nghe.

Thích Vân Kha thở dài, “Chiêu Chiêu, con có từng nghĩ tới, có thể vốn dĩ không có kẻ giật dây giả dối hư ảo này hay chăng?”

Thái Chiêu: “??”

Thích Vân Kha nói: “Kẻ tàn sát Thường gia ổ bảo là ai? Thiên Cương Địa Sát doanh Ma giáo.”

“Người bảo với con còn có kẻ dẫn đường chính là ai? Giáo chủ Ma giáo Mộ Thanh Yến.”

“Người bảo với con có người cấu kết với Nhiếp Đề nhiều năm là ai? Vẫn là Mộ Thanh Yến.”

“Thế nhưng, sao con biết rằng những gì hắn nói đều là thật? Nếu lời hắn nói đều là hoang đường thì sao, nếu như hắn muốn châm ngòi Lục phái, để chúng ta nghi thần nghi quỷ, xảy ra nội loạn trước thì sao?”

Mỗi một câu ông nói, lòng Thái Chiêu lại chìm xuống một phần.

“Nói rất hay!” Dương Hạc Ảnh lớn tiếng khen hay, “Thật ra ta cũng đã nghĩ tới, nhưng mọi người đều không nói, có vẻ chỉ có ta có lòng tiểu nhân. Đám yêu nghiệt Ma giáo kia, đừng thấy nom vẻ giống con người, đều là bọn xảo trá ti tiện nhất!”

Tống Úc Chi không tán thành, bước một bước lên đang tính mở miệng thì bị Tống Thời Tuấn kéo lại, quay lại thấy cha khẽ lắc đầu ra hiệu với mình, tỏ ý chớ mở miệng.

“Nhưng, nhưng mà…” Thái Chiêu hơi hoảng, “Vương Chưởng môn ông ấy…”

“Thiên hạ khó phân biệt nhất không phải là tất cả đều là giả, mà là nửa thật nửa giả, thậm chí chín phần thật một phần giả.” Thích Vân Kha lời đầy sức nặng nói, “Vương Nguyên Kính không cứu Vũ Nguyên Anh là thật, nhưng nào có ai nói được năm đó chắc chắn có đệ tử Lục phái bắt gặp rồi đến uy hiếp Vương Nguyên Kính chứ?”

“Đúng vậy, sao năm ấy cứ phải là người của chúng ta nhìn thấy chứ.” Tống Thời Tuấn nói, “Cũng có thể là ngục tốt nấp đâu đấy, chỉ là thằng oắt con không có chí tiến thủ bỏ đi như vốn dĩ không thèm hỏi đến. Nhưng thằng nhãi họ Mộ thì không giống, hơn bốn năm trước hắn ra mặt đoạt quyền cùng Nhiếp Đề, nói không chừng khi đó đã điều tra được chuyện có thể uy hiếp Vương Nguyên Kính rồi!”

“Không sai không sai!” Dương Hạc Ảnh cắn răng nói, “Hắn lợi dụng tâm địa Thường đại hiệp nhân hậu, trốn ở Thường gia ổ bảo dưỡng thương trọn một năm, nói không chừng đã bị Thường đại hiệp nhìn ra chỗ không thích hợp. Thằng giặc con đó dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, dẫn Thiên Cương Địa Sát doanh diệt cả nhà họ Thường!”

“Còn nữa…” Chu Trí Trăn cũng mở miệng, “Hắc y nhân đánh lén ở hạ du Tố Xuyên, bóng đen ban nãy sát hại Vương Chưởng môn, đều có thể là người của Ma giáo giả trang.”

“Không sai, cao thủ Ma giáo nhiều như mây, một nhúm người này vẫn có thể bốc ra được.” Lần này ngay cả Thái Bình Xuân cũng đồng ý.

Lý Nguyên Mẫn đứng phắt dậy, như đã tìm được chỗ trút cơn phẫn nộ: “Chưởng môn sư huynh của ta dù có sai, cũng là Ma giáo hại! Thù này không báo, ta thề không làm người!”

Thích Vân Kha không để ý ai khác, chỉ đăm đăm nhìn Thái Chiêu, “Thậm chí Mộ Thanh Yến không cần tự ra tay, đại khái có thể để người bên cạnh đi uy hiếp Vương Nguyên Kính, sau đó ra vẻ ép hỏi Vương Nguyên Kính, rũ sạch cho mình, để con tin rằng trong Lục phái thật sự có nội tặc. Nhưng sự thật thì sao, tất cả những điều liên quan tới ‘thủ phạm thật phía sau màn’, đều là lời một phía của Mộ Thanh Yến thôi.”

Thái Chiêu chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng thử cân nhắc theo lời sư phụ, đúng là mạch suy nghĩ lưu loát, mọi chỗ đều hợp lý.

— Cô không chính tai nghe được lời cung Nhiếp Đề cấu kết với người, cũng không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đêm ấy hủy diệt Thường gia, cũng không biết năm đó đến cùng là ai đã bắt gặp Vương Nguyên Kính vào nhầm Bát Trảo Thiên Lao, về phần bọn áo đen đánh lén họ và bóng đen sát hại Vương Nguyên Kính càng không thể điều tra ra được.

Tất cả suy đoán của cô về cả câu chuyện, đều thành lập dựa trên lòng tin đối với Mộ Thanh Yến.

“Sư phụ không phủ nhận Ma giáo cũng có người chính nghĩa tận trời, Lộ Thành Nam chính là một.” Giọng Thích Vân Kha nghiêm khắc lạ thường, “Lộ Thành Nam dùng tính mạng của mình chứng minh lời hắn nói không là giả. Nhưng còn Mộ Thanh Yến, vị Giáo chủ tân nhiệm Ma giáo này hùng tâm bừng bừng dốc sức xây dựng sự nghiệp, chỉ dựa vào lời giải thích của mỗi một mình hắn, lại khiến cho sáu phái chúng ta tự nghi kỵ lẫn nhau, để Ma giáo ngồi thu ngư ông đắc lợi ư?!”

Câu nói khiến ai ai đều nghiêm sắc mặt.

Chu Trí Trăn thở dài: “Thiên hạ thái bình mười mấy năm, đừng nói lứa trẻ, thế hệ trước cũng đã sắp quên mưa máu gió tanh cùng Ma giáo năm xưa. Dù là họ Nhiếp, hay họ Mộ, Ma Giáo chung quy vẫn là thứ Ma giáo kia.”

Tống Thời Tuấn càng cảm khái: “Câu này hôm nay của Thích huynh đệ, mới có mấy phần ra dáng Tông chủ Tông đứng đầu thiên hạ.”

Thích Vân Kha chụp lấy cánh tay cô bé nhỏ, dặn đi dặn lại: “Chiêu Chiêu, còn nhớ câu chuyện xưa về Yêu họa bì sư phụ kể với con không? Trước khi bị vạch trần, hắn sẽ vui cười giận mắng như người thật, thậm chí có thể còn khiến con người thích hơn cả người thật, làm người ta tin tưởng — nhưng đến cùng hắn không phải con người! Hắn sẽ lừa con, hại con, chờ đến khi con hiểu ra, thì đã trễ.”

“Chiêu Chiêu, nhớ lời sư phụ, đừng tin vào yêu họa bì! Đừng tin hắn!”

Trong mắt Thích Vân Kha đong đầy nỗi khổ riêng về chuyện năm xưa, Thái Chiêu cảm thấy tợ như ông đang xuyên qua mình, nói chuyện với một người khác.