Quyển 6 | Đầm Máu lặng thinh

Tất thảy kết thúc.

Cuối thu, cái rét mùa đông ép tới gần, căn phòng giam dùng đá huyền vũ lớn xếp thành đầy âm u hàn khí, lạnh lẽo chật hẹp.

Thượng Quan Hạo Nam Du Quan Nguyệt sóng vai bước xuống thềm đá thật dài, theo sau là một hàng Giáo chúng dài dằng dặc, giày da cả bọn giẫm lên phiến đá to cứng lạnh lẽo, vang vang rất có vần luật.

“Đây là đợt cuối cùng rồi nhỉ.” Du Quan Nguyệt phe phẩy chiếc quạt lông chả có chút chỗ dùng, vẻ đầy văn nhã.

Thượng Quan Hạo Nam sờ băng vải trên đầu: “Bát Lý thúc nói đó là sào huyệt đám cuối cùng, tất cả trong danh sách đều đã bị bắt.”

Du Quan Nguyệt đổi tay phất quạt, thở dài “Bát Lý thúc cực khổ rồi, giờ phải dưỡng thương cho thật tốt.”

Thượng Quan Hạo Nam vô tình ấn trúng chỗ đau trên đầu, cười toe toét: “Hơn một năm qua có mấy ai mà không cực, ai không bị thương mấy chỗ đâu, mẹ tổ tông mười tám đời đám chó lộn giống đó, ăn no căng bụng rồi làm loạn! Cuối cùng giờ cũng dọn dẹp sạch sẽ, rệp gián ghẻ lở, đâu ra đó, cho ông ấy nở mày nở mặt!”

Hắn liếc nhìn, “Tôi đã bảo cậu đừng phất cây quạt kia nữa mà, cánh tay trái cậu đã trúng Phân Cân Thác Cốt Thủ của Ngô Thu Đồng rồi, cánh tay phải chịu hai mũi độc tiêu, không đau à!”

Du Quan Nguyệt không chịu thua, khoát tay cầm quạt lông ra sau lưng.

Hai tấm cửa sắt dày hơn thước từ từ mở, tiếng rên rỉ mơ hồ từng đợt chưa từng dứt tràn khắp hành lang truyền tới.

Du Quan Nguyệt chĩa vào một đôi vòng mắt đen đậm, hỏi Liễu Giang Phong đứng sau cửa, “Còn sống cả chứ?”

Liễu Giang Phong cũng máu me đầy đầu đầy mặt, toét miệng nói: “Trừ mấy tên lâu la nhỏ, đầu lĩnh chủ yếu tổng cộng năm mươi tám tên, tự vận tám tên, đám còn dư toàn bộ xuyên xương tỳ bà treo lên cả.”

“Đừng xuyên chết đấy.”

“Yên tâm đi, tay nghề các huynh đệ vẫn giỏi.”

Giẫm lên mặt đá huyền vũ to nặng, từng mảng từng mảng địa lao đỏ sẫm tanh nồng mùi máu, ngang qua nhiều hình giá bằng gai sắt nhọn phủ khắp chốn, rất nhiều Đà chủ, Đường chủ từng vũ dũng ngang ngược cũng bị treo lên như khối thịt muối.

Tỳ bà câu bằng sắt có độ cong dữ tợn xuyên qua xương thịt đầm đìa, máu tươi nhỏ đến cạn kiệt, hầu như không có miếng da thịt nào còn nguyên vẹn, cơ thể hấp hối vừa nhìn thấy người trong chớp mắt lập tức chửi đổng —

Một tên trong đó nói: “Thằng chó họ Mộ! Có bản lĩnh minh đao minh thương liều mạng với ông đây!”

Thượng Quan Hạo Nam lập tức giễu cợt: “Lý Đường chủ thôi bỏ đi, đến cả ta còn có thể phá Hổ Trảo công của ông trong vòng năm mươi chiêu, đừng nghĩ tới Giáo chủ của chúng ta nhé.”

Một tên khác cũng phun búng máu la hét điên cuồng: “Chỉ hận Nhiếp Giáo chủ quá nhân nghĩa, năm đó sao không lôi cha con bọn chúng nhổ cỏ tận gốc thì đâu có họa hôm nay!”

Du Quan Nguyệt cười ra tiếng: “Nếu Nhiếp Hằng Thành thật sự bản lĩnh đó, sao không tự nhóm bếp, đường đường chính chính khai sáng một phương chứ. Xấu xa mưu đoạt cơ nghiệp hai trăm năm Mộ thị của người ta, hừ, con nuôi cắn trả, là cái thứ hạ tiện gì!”

Câu nói khắc nghiệt lạ thường, làm mấy kẻ tử trung với Nhiếp thị tức xỉu.

Toán người tiếp tục đi vào, không khí ướt lạnh càng nồng nặc, mùi máu tanh phai nhạt đi.

Trên hình giá cuối địa lao treo hai người, cả người vết máu loang lổ, da thịt rách cả, nhưng cả hai đều cắn răng chịu đựng không rên rỉ, bên cạnh hình giá là một căn phòng giam nhỏ sạch sẽ, trong đó là mẹ con Lý Như Tâm.

“Lữ Trưởng lão, Vu tiền bối, đã lâu không gặp, vẫn khỏe cả chứ.” Du Quan Nguyệt cười híp mắt lại phe phẩy quạt.

Lữ Phùng Xuân lộ rõ vẻ già nua, tóc hoa râm rối bù, hoàn toàn không còn vẻ tiên phong đạo cốt trước đó. Lão oán hận nói: “Hơn một năm qua tháo chạy khỏi dãy Hãn Hải, các ngươi cạn tàu ráo máng ép bọn ta không còn chỗ tránh! Ta mấy lần nhờ người gửi lời muốn nghị hòa với Mộ Thanh Yến mà các ngươi chẳng thèm màng tới, chỉ muốn bức tử bọn ta!”

Thượng Quan Hạo Nam lớn tiếng: “Lữ Trưởng lão nói thật vô nghĩa, ông cũng là người từng trải qua sóng gió lớn mấy mươi năm, đã biết bổn giáo tối kỵ phản đồ, từ lúc ông giương cờ làm phản đã quyết tâm dùng tính mạng ra đánh cược rồi chứ.”

Lữ Phùng Xuân hừ đáp: “Trưởng bối Dao Quang và Khai Dương nhà ngươi vốn là tâm phúc của Nhiếp Hằng Thành, thế nhưng hôm nay ngươi một lòng nhận Mộ thị là chủ, thật là thứ vong ân phụ nghĩa!”

Thượng Quan Hạo Nam không chút gánh nặng trong lòng: “Ơ, một đứa con nuôi ngầm chiếm đoạt cơ nghiệp cha nuôi như Nhiếp Hằng Thành cũng chưa cho là mình vong ân phụ nghĩa, chừng nào ta mới đến được ngưỡng ấy chứ.”

Hắn xoay người nhìn quanh tất cả người trong địa lao, “Một năm trước, vốn dĩ Giáo chủ có thể một lưới bắt hết đám nghịch tặc này, nhưng là vì chúng ta, những người có thể quay lại, vì cứu những bộ chúng từng là tâm phúc của Nhiếp Hằng Thành như chúng ta, ngài tình nguyện bứt dây động rừng, nên mới để sổng lão chó già đầu sỏ họ Lữ này! Lần này mất thêm một năm mới diệt đám nghịch tặc từng tên một!”

“Huynh đệ hậu duệ hai phe Dao Quang Khai Dương đường đường đều là hán tử vang danh, có trải qua ắt hiểu, có ân ắt báo, có câu chim khôn chọn cành lành mà đậu, chúng ta thành tâm ra sức cho Mộ Giáo chủ có đúng hay là không!”

Tính tình Thượng Quan Hạo Nam rộng rãi phóng khoáng, vốn rất có uy vọng, vừa dứt lời bọn thủ vệ trong địa lao rối rít đáp lại.

“Hạo Nam Ca người chân thật nói lời thẳng thắn, Mộ Giáo chủ săn sóc bộ hạ, vừa có mưu lược vừa có nhân nghĩa, chúng ta không đi theo ngài chả lẽ lại đi theo lão rùa đen họ Lữ mười năm không thò đầu ư!”

“Hạo Nam Ca, bọn ta nghe huynh, hôm nay tất cả chúng ta đều một lòng thành tâm ra sức vì Mộ Giáo chủ!”

“Thượng Quan Đàn chủ nói đúng, huống chi Ly Giáo vốn dĩ là nhà của Lão Mộ mà!”

Lữ Phùng Xuân gần như muốn nghiến gãy một hàm răng vàng khè, “Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?!”

Du Quan Nguyệt nhìn dáng vẻ nhất hô bách ứng của Thượng Quan Hạo Nam mà khá chua chát trong lòng, lập tức tằng hắng, cất cao giọng: “Giáo chủ chẳng qua là hy vọng tất cả đều rõ, thế lực Nhiếp thị đã tan thành mây khói, không còn một mảnh vụn. Từ rày về sau, người trong thần giáo sẽ không ai nhớ đến Nhiếp Hằng Thành…”

Lời luận tru tâm vang vọng trong địa lao cao rộng âm u, mấy chục tù nhân không màng tới tỳ bà câu xuyên qua máu thịt, tức giận chửi ầm. Giọng the thé nhất trong đó là của Lý Như Tâm.

Bà đẩy đứa con trai yếu ớt ra, hai tay cầm rào sắt, tức giận va đập mãnh liệt: “Ngươi không được nói vậy! Dù thân xác nghĩa phụ không còn, nhưng khuôn mặt nụ cười ông ấy vẫn vĩnh viễn ở trong chúng ta. Từng câu ông nói, từng việc ông làm, chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến — anh linh của ông ấy, huyết mạch của ông ấy, luôn còn ở trên cõi đời này!”

Đám tử trung Nhiếp thị ồn ào phụ họa.

Du Quan Nguyệt ồ lên, “Huyết mạch… suýt thì ta đã quên nhỉ.” Y nhìn Thượng Quan Hạo Nam, “Cậu hay là ta đây? Chuyện xấu xa như này không tiện mở miệng nhỉ.” Y còn chưa cưới mà, phải dè đặt chút.

Thượng Quan Hạo Nam không kìm được nói: “Chết nhiều huynh đệ vậy, cậu còn ỏng ỏng ẹo ẹo à, tránh ra, để ta!” Hắn sải bước tới, cao giọng nói: “Vu Huệ Nhân, ngươi biết tội chưa!”

Vu Huệ Nhân chậm rãi ngẩng lên, “Ta, ta…”

Thượng Quan Hạo Nam không đợi trả lời, chống nạnh lớn tiếng nói: “Vu Huệ Nhân, ngươi và Lý Như Tâm bắt đầu có tư tình từ lúc nào?”

Vu Huệ Nhân không ngờ đối phương sẽ hỏi tới, hắn như bị phỏng, kinh hãi thốt liên tục: “Không, không không, ta không có…”

Lý Như Tâm cao ngạo như một bức điêu khắc bằng ngọc, lạnh lùng nói: “Ta với ông ấy không có tư tình, ngươi chớ có vấy bẩn trong sạch của ta.”

Du Quan Nguyệt đúng lúc lên tiếng: “Vu tiền bối thú nhận đi, lúc Nhiếp Hằng Thành còn sống đối đãi ông bình thường, lão ấy chết mười mấy năm cũng không thấy ông làm lễ truy điệu nhớ nhung gì lão, ngoài Lý Như Tâm thì ông còn lý do gì muốn phất cờ tạo phản chứ.”

Thượng Quan Hạo Nam co cùi chỏ thúc y một cái, dùng ánh mắt bày tỏ bất mãn với Du Quan Nguyệt vì bị cướp lời kịch, “Không chỉ thế! Nhiếp Tư n cũng là do ông và Lý Như Tâm sinh ra!”

Lời vừa ra miệng giống một tảng đá lớn rơi vào hồ nước tràn, trong địa lao cao rộng thoáng chốc vang lên từng hồi kinh ngạc.

Thượng Quan Hạo Nam vội tiếp tục, “Lúc trẻ Nhiếp Đề từng mắc phải căn bệnh quai bị rất nặng, rất nhiều lão nhân còn nhớ rõ! Khi ấy Nhiếp Đề sốt cao mấy ngày không hạ, Nhiếp Hằng Thành tức giận giết mấy đại phu, sau khi khỏi bệnh thật ra Nhiếp Đề không thể có con nữa. Nhưng hai đại phu còn sống sót vì sợ mất mạng mà không dám thổ lộ ẩn tình trong đó.”

Xung quanh tiếng ồn ào mãnh liệt bùng nổ, tiếng mắng chửi tiếng nghi ngờ bên tai không dứt.

Ngoại trừ bộ chúng của Lữ Phùng Xuân, phần lớn Giáo chúng còn lại tình nguyện tạo phản đều nhớ đến ân tình Nhiếp Hằng Thành không quên, muốn mai này đưa Nhiếp Tư n thành Thiếu chủ, phụ tá huyết mạch duy nhất mà Nhiếp Hằng Thành để lại trên đời.

Nhưng nếu Nhiếp Tư n là Lý Như Tâm trộm sinh, vậy thì lần đánh bạc tính mệnh này của họ vốn là gì? Kẻ cẩn thận chút vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ, kẻ dữ dằn chút đã tức tối mắng chửi gian phu dâm phụ, chỉ mỗi Lữ Phùng Xuân sớm đoán được mấy phần là không nói gì.

Mặt Lý Như Tâm trắng như tờ giấy, run rẩy cả người: “Ngươi hắt nước bẩn, ngươi muốn diệt tuyệt cốt nhục của nghĩa phụ!”

Thượng Quan Hạo Nam nghĩ tới một đại nam nhi tốt như mình bị tên chó Nhiếp Đề ‘quấy rầy’ nhiều năm, giờ lột nón xanh kẻ ấy phấn chấn nhất, lập tức vung tay, “Ta Thượng Quan Hạo Nam đỉnh thiên lập địa, nói một là một, tuyệt không dối lừa, ta cho các người xem chứng cớ… Cô mau lên đây!”

Theo hướng ngón tay hắn, lúc này mọi người mới phát hiện ở cuối đoàn bọn họ có một thiếu nữ hơi quen mặt đang đứng cúi đầu, chính là Thù Thúy Lan.

Ánh mắt rắn độc của Lữ Phùng Xuân bắn tới, Thù Thúy Lan co rúm người, nhưng vẫn cứng cổ sai người mở rào sắt, kéo Nhiếp Tư n từ trong lòng Lý Như Tâm ra. Trong tiếng gào thê thảm của trẻ con, cô ta luống cuống xé vạt áo Nhiếp Tư n, khung xương quai xanh ở phía bên trái tự dưng gồ cao choãi ra ngoài.

Thượng Quan Hạo Nam liếc mắt: “Ồ, thì ra là đây.” Hắn cũng xé vạt áo Vu Huệ Nhân, lộ ra mảnh bên trái xương quai xanh cũng gồ cao choài ra ngoài, ngay cả góc độ cũng hoàn toàn giống.

Du Quan Nguyệt cao giọng nói: “Đặc điểm dị thường như thế này trong một vạn cũng khó tìm ra hai người, sao lại trùng hợp vậy, Vu Huệ Nhân và con trai Lý Như Tâm đều có?!”

Lý Như Tâm kêu thảm một tiếng, nổi điên đập rào sắt, thét lên không ngừng ‘Các ngươi nói bậy, Tư n họ Nhiếp, nó là cốt nhục của nghĩa phụ, nghĩa phụ chết thảm, ta phải kéo dài huyết mạch cho ông’ vân vân. Mặt Vu Huệ Nhân thì đầy xấu hổ cúi đầu không nói.

Thấy dáng vẻ hai người, mọi người càng tin thêm mấy phần.

Mặt mũi Thượng Quan Hạo Nam đầy sáng láng, nói tiếp: “Hai đại phu kia còn sống mà, nếu ai không tin, có thể đi hỏi thăm xem!”

Thù Thúy Lan nhỏ giọng chen miệng, “Còn rất nhiều nam sủng của Nhiếp Đề, ắt bọn chúng cũng có phát hiện.”

Thượng Quan Hạo Nam tỏ vẻ tán thưởng, “Nói rất hay, ít lâu nữa bổn tôn phải thưởng cho cô thật hậu, ruộng tốt nhà sang tùy cô chọn!”

Lữ Phùng Xuân oán hận nói: “Ta khinh, đồ tiểu tiện nhân!”

Thù Thúy Lan cười lạnh đáp trả: “Bất kể là ngươi hay Nhiếp Đề, đều không xem bộ hạ như con người. Ta một lòng một ý bán mạng cho các ngươi, các ngươi thấy ta vô dụng, tiện tay ném ta đi đãi khách! Ta không tự tìm đường ra thì chả lẽ ngồi chờ bị ngàn người cỡi vạn người bước sao! Không ngại nói cho các ngươi biết, ta không chỉ tiết lộ đặc điểm lạ thường trên người Nhiếp Tư n, mà Hồ Trưởng lão cũng không chết!”

Vu Huệ Nhân ngây ra: “Phượng Ca, Phượng Ca nàng ấy…”

Thượng Quan Hạo Nam cười to: “Đây cũng là niềm vui bất ngờ, buồng tim Hồ Trưởng lão bẩm sinh không giống người bình thường, chếch về bên phải. Lúc ấy các ngươi không có thời gian xử lý nhiều thi thể thế nên đã ném chúng và Hồ Trưởng lão chung vào một bãi tha ma. Thù cô nương thừa lúc trời tối lần mò vào tới, phát hiện Hồ Trưởng lão chưa tắt thở, liên tiếp mấy đêm chạy đi rót thuốc, cho đến khi Liên Thập Tam lẻn vào cứu người.

Vẻ mặt Vu Huệ Nhân phức tạp, như vui như thẹn, vừa lo vừa buồn. Hắn lẩm bẩm, “Tốt quá, tốt quá…”

Lữ Phùng Xuân giận dữ: “Tiếc rằng lúc ấy ta mềm lòng, không kiểm tra cái xác!”

Du Quan Nguyệt khá khinh thường trong lòng, lòng thì muốn mượn những thứ người này để phất cờ vì Nhiếp Hằng Thành nhưng ngay cả một nửa khí độ của Nhiếp Hằng Thành cũng không học được.

Năm ấy thủ hạ Nhiếp Hằng Thành cũng có sắc gian, mỹ nhân cao cấp chút như Tôn Nhược Thủy, thấp chút thì đi mê hoặc các thủ lĩnh lớn nhỏ, nhưng chỉ cần người ta hoàn thành nhiệm vụ, Lộ Thành Nam sẽ sắp xếp đường lui thật kỹ lưỡng. Muốn ẩn cư miền quê thì ban cho nô bộc ruộng tốt, muốn an hưởng phồn hoa thì tặng cửa hàng nhà đẹp, đổi một thân phận hoàn toàn mới để sống thật tốt.

Nếu nhiệm vụ bất thành, lĩnh phạt trực tiếp xử tử là được, tuyệt đối không để sắc gian đã được huấn luyện đi đãi khách. Nếu lòng các cô đã chôn oán giận, còn có sẵn mấy phần thủ đoạn, không phải chờ xảy ra chuyện sao.

“Nên nói cũng nói xong, Giáo chủ còn đang chờ.” Du Quan Nguyệt cuối cùng lên tiếng.

Ra hiệu lệnh, mấy gã đại hán vạm vỡ đồng loạt tiến lên, dùng xích sắt khóa ba người Vu Huệ Nhân Lữ Phùng Xuân và Lý Như Tâm, hò hét đưa đi.

*

Cung Cực Lạc, điện thứ năm, tên là Quan Diệu.

Mái điện cao vút thoáng đãng, màn trướng lụa mỏng lớp lớp, một mùi hương xông như có như không, trong trẻo lạnh lùng, như hoa nở U Minh. Cùng với tiếng bước chân xen tiếng xích sắt leng keng ngoài điện, Du Quan Nguyệt đã áp giải ba người tới.

Một giọng nam tử trẻ tuổi từ sau tấm màn tung bay truyền tới, “Cho chúng ngồi đi.”

Thượng Quan Hạo Nam đành đích thân khiêng ba chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ sơn mài tới, xếp ngang thành một hàng.

Lữ Phùng Xuân bị thương nặng, hơi thở đứt đoạn, dọc theo đường áp giải rất khó khăn, vất vả lắm ngồi xuống lấy hơi, ngước lên nhìn thẳng thấy Nghiêm Hủ, lão đồng liêu ngồi sau bàn sách ở đại điện, cầm bút trong tay, ánh mắt hung ác.

“Nghiêm lão đệ!” Lữ Phùng Xuân nước mắt già ngang dọc tại chỗ, thể hiện hết bản sắc Lê Viên*, “Lão đệ à, ta ta, ta thật là hối hận…” Lão có ý xin Nghiêm Hủ can thiệp, dù được hay không, ngựa chết thành ngựa sống trước đã.

(*) tuồng Lê Viên là một vở hí khúc nổi tiếng Phúc Kiến

Nghiêm Hủ oán hận nói: “Ngậm cái miệng đầu b.uồi của ngươi lại, đồ phản tặc đáng chết dưới ngàn đao!” Ông thoáng liếc sang đại điện, rồi im lặng.

Vu Huệ Nhân thầm thấy khác thường, từ nhỏ hắn thường thấy Ngọc Hành Trưởng lão Nghiêm Hủ rượu say trợn mắt với đồng lứa, chỉ chỉ trỏ trỏ với Tứ Đại đệ tử, chỉ khi ở trước mặt Nhiếp Hằng Thành mới hơi cẩn thận dè dặt thôi, không ngờ…

Màn sa nhẹ vén, Mộ Thanh Yến chậm rãi từ phía sau đi ra.

Hắn mặc một bộ trực chuyết màu nhạt hơi xưa cũ, tóc chít khăn dài trâm ngọc, nét mặt ôn nhã đẹp đẽ, như một học sinh hiền lành dốc lòng vừa cày ruộng vừa học bài vậy, nhìn như thế có ai ngờ hắn mới vừa tắm máu từ trên xuống dưới Ly Giáo một lần.

“Ta cũng không buông tha cho kẻ vòng vèo.” Hắn đi tới bên cạnh lò lửa bằng đồng màu tím, cầm cây kẹp than tùy tiện cời lửa, “Tội lớn nhất trong bổn giáo là phản giáo, e là không giữ được tính mạng các ngươi.”

Vu Huệ Nhân run người, “Chuyện này đều do ta và Lữ Trưởng lão gây nên, không liên can gì đến đàn bà trẻ con.”

Lý Như Tâm mồ hôi lạnh rồi nước mắt đầy đầu đầy mặt, tóc tai y phục xốc xếch như mụ điên. Ả lớn giọng: “Ai cần cầu xin tha, mẹ con ta sống là người nhà họ Nhiếp chết là quỷ nhà họ Nhiếp, họ Mộ muốn lấy mạng chúng ta thì cứ việc!”

Mộ Thanh Yến thảng như không nghe thấy, đưa mắt tiếp tục nhìn ngọn lửa, “Ta cũng không muốn làm khó đàn bà con trẻ, chỉ cần các ngươi trả lời ta một vấn đề, ta tuyệt đối không động một ngón lên mẹ con Lý Như Tâm mà còn cho ngươi và Lữ Trưởng lão một cái chết nhanh chóng.”

Vu Huệ Nhân không yên lòng hỏi dồn, “Ngài không ra tay, nhưng thủ hạ thì sao?”

Mộ Thanh Yến lộ ý châm biếm nơi khóe miệng, “Chỉ cần ngươi trả lời thật hay, trên dưới Ly Giáo sẽ không ai động tới hai mẹ con chúng.”

Hắn nhìn Lữ Phùng Xuân, “Lữ Trưởng lão là người kỳ cựu trong giáo, tội phản giáo nên xử chết thế nào, tất nhiên rất rõ ràng.”

Ly Giáo được gọi là Ma Giáo cũng không hoàn toàn là bôi bẩn, bắt đầu từ Giáo chủ đời đầu Mộ Tu Quyết, trải qua nhiều đời Chưởng quyền đều không thiếu hạng người tà khí, phát động tàn ác, móc mắt lột da khoan đầu nghiền cốt các loại hình phạt tàn khốc không hề kiêng kỵ, mà đứng đầu là tội phản giáo không cho mi thống thống khoái khoái tắt thở, không gào thảm thiết bảy ngày bảy đêm thì không đủ cấp độ tội danh phản giáo!

Hai gò má Lữ Phùng Xuân run rẩy, răng va cạch cạch; nghĩ đến hình phạt vô cùng khốc liệt kia lão không khỏi sinh lòng sợ hãi. Lão nghiến răng: ” Được, cậu hỏi đi.”

Mộ Thanh Yến thả kẹp lửa bằng đồng, nhìn ba người trước mắt chằm chằm: “Kẻ phía sau dẫn đường cho các ngươi là ai?”

Vừa hỏi, mặt Lý Như Tâm đầy mờ mịt, Vu Huệ Nhân nháy mắt, da mặt Lữ Phùng Xuân giật giật một hồi.

Trong lòng Mộ Thanh Yến có tính toán.

Hắn đi tới bên cạnh Vu Huệ Nhân: “Một đêm nào đó nhiều năm trước, Lý Như Tâm bỏ thuốc trong rượu, mượn nói chuyện cũ chuốc say ngươi, mấy ngày sau, ngươi bất chấp Nhiếp Đề đã dùng mọi cách giữ lại, mượn cớ tranh cãi với gã rời khỏi dãy Hãn Hãi. Sau đó, ngoài cái lần Nhiếp Tư n ra đời ngươi quay về một chuyến, nhiều năm ngươi vẫn luôn ẩn cư trong núi không màng thế sự. Bảo ngươi có lòng tranh quyền thế trái lại không giống.”

Lý Như Tâm nghe đỏ cả hai mắt, muốn giãy thoát xích sắt trên người, há miệng định mắng to.

Du Quan Nguyệt thấy vậy bước lên một bước, một chỉ phong bế huyệt câm của ả, ngay cả Thượng Quan Hạo Nam cũng không kìm được mà bội phục mắt nhìn của y.

“Ngươi tình nguyện giúp Lữ Trưởng lão phản loạn là vì mẹ con Lý Như Tâm.” Ánh mắt Mộ Thanh Yến như tia sét lạnh lia xuống mặt Vu Huệ Nhân, “Có người dùng lợi dụng điểm yếu là thân thế Nhiếp Tư n uy hiếp ngươi, người đó là ai?”

Mặt Vu Huệ Nhân vừa tím rồi xanh, tựa như bị lột trần trụi giữa ban ngày.

“Không, không sai.” Hắn thở dồn dập, “Hơn một năm trước, ta nghe cậu muốn đoạt lại thần giáo, thế công ác liệt, ta sợ mẹ con Như Tâm gặp nạn mới ngày đêm kiên trì chạy về. Ai ngờ cậu khoan hồng độ lượng, không hại mẹ con Như Tâm. Ta vốn định thừa lúc cậu không đề phòng mà lén dẫn bọn họ vào trong núi ẩn cư, nào ngờ một đêm nọ, có một gã hắc y nhân lẻn vào trong phòng ta…”

“Hắc y nhân?” Mộ Thanh Yến hỏi dồn.

“Đúng thế, hắc y nhân.” Vu Huệ Nhân vội nói, “Người đó võ công rất cao, lúc ấy trong mấy hơi ta và hắn đánh nhau hơn mười chiêu, còn không rờ tới cả chéo áo của hắn. Ta đang định gọi người thì tự dưng hắn ném cho ta một món đồ — là trâm châu của Như Tâm! Hắn nói, nếu ta tiếp tục không thành thực thì hắn sẽ đến căn nhà nhỏ sau núi giết mẹ con họ. Ta thầm biết võ công hắn cao cường khó đề phòng, bèn nhịn lại nghe hắn nói chuyện. Ai ngờ hắn lại nói, nói rằng…”

【 “Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ở lại cung Cực Lạc là được — thỉnh thoảng thay mấy chỗ thủ vệ bằng người của Lữ Phùng Xuân nằm vùng.” Giọng cố ý khàn trong đêm yên tĩnh đầy uy nghiêm, “Dựa vào tình nghĩa Hồ Phượng Ca với ngươi, việc này không khó khăn nhỉ. Đến chừng Lữ Phùng Xuân khởi sự, ngươi đột nhiên ra tay trợ giúp là được.”】

“Ngươi chỉ gặp mặt gã một lần đó thôi à?” Mộ Thanh Yến cau mày.

Vu Huệ Nhân túa mồ hôi lạnh nhễ nhại, “Đúng vậy, chỉ một lần. Nhưng chẳng những hắc y nhân ấy nói toạc chuyện giữa ta và Như Tâm mà còn kể cho Lữ Trưởng lão. Sau đó, mỗi lần ta có ý không đành lòng không muốn trợ giúp, Lữ Trưởng lão sẽ dùng nó làm điểm yếu uy hiếp ta!”

“Ngươi đừng nghĩ đẩy hết tội danh lên đầu ta!”

Lữ Phùng Xuân thấy không ổn vội rống to, “Lúc chúng ta phất cờ hiệu khởi sự cũng đâu phải họ Lữ, là họ Nhiếp mà! Trong đầu ả đàn bà thối Lý Như Tâm kia đều là Nhiếp Hằng Thành, lúc ta trông chừng mẹ con ả, ả lải nhải không ngừng như đồ điên xúi giục ta, bảo ta giương cờ hiệu con trai ả, triệu tập những Giáo chúng ôm lòng cũ đang núp trong tối. Nếu không, ta có ăn tim gấu gan báo, đương êm đẹp tự dưng lại phát động phản loạn?! Giáo chủ, đấy đều là sự thật!”

Vu Huệ Nhân khinh bỉ đầy mặt, “Đã đến lúc này còn đẩy trách nhiệm tội lỗi sang đàn bà, họ Lữ ngươi có biết suy nghĩ không? Lúc nghĩa phụ còn sống từng nói, ngươi là đồ chuột hai đầu, có lòng gian nhưng không có gan tặc, vừa không thể dùng, vừa phải để mấy phần tâm tư đề phòng. Nếu không phải sợ mất thể diện, ngài ấy đã làm thịt ông lâu rồi! Thanh danh một đời của Lệnh Hồ Hữu Hộ pháp mà lại có đứa cháu xương mềm như ông, ông trời thật không có mắt!”

Nghe thấy, Du Quan Nguyệt khá âm dương quái khí liếc sang Thượng Quan Hạo Nam, Thượng Quan Hạo Nam giận dữ trừng ngược.

— Lữ Phùng Xuân năm đó, chính là Thượng Quan Hạo Nam hôm nay.

Hữu Hộ pháp Lệnh Hồ Sính và Tả Hộ pháp Phan Đề lúc đó vừa là người cùng thế hệ, vừa là bạn thân đồng sinh cộng tử. Cả hai đều là tâm phúc đắc lực của ông cố Mộ Thanh Yến Mộ Lăng Tiêu, chẳng những dũng mãnh giỏi giang, mà còn trung thành thẳng thắn. Năm ấy ông nội Mộ Sâm của Mộ Thanh Yến quả quyết thoái hôn, trong cơn thịnh nộ Tả Hộ pháp đã dẫn cháu ngoại đi ra hải ngoại. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ do Lệnh Hồ Sính cố sức kết hợp, thấy vậy ông cũng mất hết ý chí, không lâu sau trôi giạt du ngoạn thật xa.

Nhưng lần ra đi này hai người đã để lại một đám bộ chúng tháo vát, một nửa trong số đó bất mãn với hành vi cha con Mộ thị hủy ước đã bị Nhiếp Hằng Thành chiêu mộ, còn một nửa thì hậu nhân duy nhất của hai vị Hộ pháp Lữ Phùng Xuân được hời. Cũng bởi vì vậy, Lữ Phùng Xuân rõ ràng tài đức đều không có cửa song vẫn leo lên vị trí Trưởng lão.

Lữ Phùng Xuân bị Vu Huệ Nhân tổn thương xanh đỏ đan xen đầy mặt, quát lại: “Ngươi còn mặt mũi nói Nhiếp Hằng Thành ư? Nếu Nhiếp Hằng Thành biết ngươi đội nón xanh cho cháu ông ấy, không sống lại bóp ch3t ngươi sao, nuôi ngươi không bằng nuôi con chó!”

Nghe hai người chửi mắng nhau, Mộ Thanh Yến hơi nhíu mi tâm.

“Hai ngươi im lặng đi! Giáo chủ còn hỏi đấy!” Thượng Quan Hạo Nam giành trước hét lớn một tiếng, tỏ vẻ mình cũng rất có mắt nhìn, đổi lấy một tia xem thường của Du Quan Nguyệt.

“Cho nên, ngươi cũng không biết bộ mặt thật của tên hắc y nhân?” Mộ Thanh Yến dời mắt sang Lữ Phùng Xuân, “Lữ Trưởng lão thì sao? Hẳn ngươi lui tới với gã không ít nhỉ.”

“Thật thật thật ra thì ta cũng chỉ gặp người nọ một lần.” Lữ Phùng Xuân lại bắt đầu vã mồ hôi, “Thật đó, Giáo chủ, đã đến mức này sao ta dám láo chứ! Người đó nói, tình nguyện giúp ta thành đại sự. Tất nhiên là ta không chịu tin, hắn liền nói, nói…”

【 “Không cần Lữ Trưởng lão mạo hiểm.” Chất giọng khàn không nghe ra nguyên bản từ góc phòng xa xa truyền tới, “Lữ Trưởng lão cứ im lặng chờ đợi là được, tự có cơ duyên đưa tới cửa. Chỉ mong đến chừng đó, Lữ Trưởng lão chớ sợ đầu sợ đuôi đã tốt.”

Lữ Phùng Xuân có động tâm cũng mạnh miệng một hồi trước đã, “Người xấu ở đâu ra, dám khích bác Thần giáo ta…”

Còn chưa dứt lời, bóng đen kia đã âm u thảm thiết cười, “Nếu Lữ Trưởng lão cố ý muốn làm một con chó già trung thành thì ta cũng có thể giúp ngươi một tay. Mười mấy năm qua ngươi thừa dịp Nhiếp Đề không tỉnh táo, đã xây dựng mười mấy cứ điểm trong dãy Hãn Hãi, mỗi một chỗ đều có giấu binh giới áo giáp và lương thảo — đây chính là đại kỵ của Ly Giáo các ngươi nhỉ. Chờ thằng bé họ Mộ biết, xem Lữ Trưởng lão còn trung hay bất trung đây.”】

“Mấy cứ điểm đó trong một năm qua đã bị Giáo chủ công phá từng chỗ một.” Lữ Phùng Xuân nhớ tới mà đau lòng, “Sau đó, ta và gã đó chỉ hẹn ám ký giao tiếp bằng thư mật… Ôi, thật ra thì đều là có chuyện hắn tới báo ta biết, lúc nào có ai nên nằm vùng, lúc nào nên chuẩn bị ra tay.”

Lão càng nghĩ càng uất, không kìm được nước mắt ngang dọc, “Thật ra thì ta cũng đã ở tuổi này, nào còn hùng tâm tráng chí chứ! Giáo chủ, là do tên đó nắm ta đằng chuôi, ta ta ta không dám không nghe theo…”

“Nói vậy, ngươi hoàn toàn không có manh mối về thân phận hắc y nhân đó?” Mộ Thanh Yến hờ hững cắt đứt lão khóc kể của lão rùa đen.

Lữ Phùng Xuân ngẫm nghĩ một lát, chợt sực tỉnh, “Giáo chủ, tuy ta không biết gã đó là ai, nhưng chắc chắn không tránh khỏi liên quan đến đám nhãi Bắc Thần kia! Không gạt Giáo chủ, mỗi lần tên hắc y nhân phái người truyền tin cho ta, ta có âm thầm sai cao thủ theo sau. Dù cái gã đưa tin đã dịch dung kia rẽ đông ngoặt tây thế nào, cuối cùng vẫn luôn mất tích trong phạm vi vùng đất của Bắc Thần Lục phái!”

Du Quan Nguyệt thầm nghĩ chuyện còn cần ngươi nói sao, Giáo chủ đã biết gã ấy thuộc Bắc Thần Lục phái từ lâu rồi.

“Là môn phái nào?” Mộ Thanh Yến hỏi, hắn thấy mắt Lữ Phùng Xuân lóe lên, bổ sung một câu, “Nếu ngươi bịa chuyện lấy lệ, ta luôn có cách kiểm chứng đấy. Đến chừng đó già trẻ cả nhà Lữ thị, ngươi cho là có thể giữ lại mấy người.”

Nghiêm Hủ rét run trong lòng, đầu bút suýt nữa đã nhỏ cả quầng mực trên bức lụa trắng tuyết.

Lữ Phùng Xuân cố kỵ người nhà, mặt đầy khổ sở nói, “Giáo chủ minh giám, tiểu lão nhi không dám nói láo. Tên đưa tin kia lúc thì biến mất ở Giang Nam, lúc thì ở gần trấn Thanh Khuyết đã không thấy, có lúc đi về hướng Quảng Thiên Môn… thật khó nói.”

Mộ Thanh Yến kiên nhẫn hỏi tiếp, từ thân hình võ công cho đến cử chỉ chi tiết của hắc y nhân, nhưng Vu Huệ Nhân Lữ Phùng Xuân đều chỉ gặp gã đó một lần, đều trong lúc cuống cuồng lo sợ không yên, quan sát tỉ mỉ hơn cũng là không thể.

Sau mấy phen hỏi đáp, Mộ Thanh Yến không thể không buông tha. Hắn tựa như không bất ngờ với chuyện này, sau khi trầm ngâm chốc lát, hắn ngoắc ngón tay mấy cái về phía án thư, “Hồ Trưởng lão, mời đi ra thôi.”

Một bên mành vén lên, là Thù Thúy Lan thận trọng đỡ một người phụ nữ cao gầy tái nhợt yếu ớt, chính là đại nạn bất ngờ không chết Hồ Phượng Ca.

Vu Huệ Nhân thất thanh: “Phượng Ca, nàng, nàng còn sống thật ư?! Tốt quá, ta vẫn cho là… Ôi, đều là ta có lỗi với nàng. Lúc ta bị buộc phải ra tay với nàng, chỉ hy vọng nàng không sao…”

Lời ‘bày tỏ’ vừa mừng vừa sợ vừa áy náy khiến Thượng Quan Hạo Nam lẫn Du Quan Nguyệt hiếm khi đồng thời muốn ói.

“Thật ra thì ta phải đoán ra, ngươi thích cô ta.” Dù đã qua một năm nghỉ ngơi, Hồ Phượng Ca vẫn gầy ốm dọa người, hai má hõm xuống, xương gò má nhô cao, càng làm nổi bật một đôi mắt phượng cao ngạo thật lớn.

“Ngươi thầm thích Lý Như Tâm nhưng không thể nào nói rõ, đây không phải là ngươi sai.” Bà nhẹ nhàng nói, “Nhưng ngươi gạt ta, bảo chúng ta lưỡng tình tương duyệt thì thật quá ghê tởm.”

Bà tự nói xong, cơ bản không thèm nghe Vu Huệ Nhân vừa sợ vừa hấp tấp giải bày. Bà đã nghĩ, Lý Như Tâm vừa không biết võ công lại không thông dược học, sao có thể moi ra thuốc mê gì. Với tu vi và kinh nghiệm của Vu Huệ Nhân, nếu thật sự không muốn, có lên giường cũng sẽ không ra được Nhiếp Tư n.

Bà nhẹ nhàng đè ngực mình, ở đó có một vết đao thẳng thừng hung hãn, do chính tay người bà ái mộ từ nhỏ đâm vào. Trong thoáng chốc, bà nghe thấy lời dạy của người trưởng bối vừa là anh vừa là cha kia —

“Tiểu Phượng, giỏi cho ban ngày không luyện công lại chạy đi thăm Vu Huệ Nhân? Phong hàn nho nhỏ thôi, không cần lo… Rồi rồi rồi, ta biết Vu Huệ Nhân tốt với muội, nhưng đó là vì tính cậu ta ôn hòa hiền hậu, cậu ta đều rất quan tâm chu đáo với mọi người.”

“Hầy, Tiểu Phượng, từ nhỏ muội bơ vơ, tính tình lại quật cường, ta chỉ sợ vì muội thấy người ta đối đãi muội tốt một chút đã dốc lòng hết với người ta. Chả lẽ, muội không cảm thấy ánh mắt Vu Huệ Nhân lúc nhìn Lý Đại tiểu thư sao… Rồi rồi, ta không nói nữa.”

“Hai phân đà ở phía Đông Tân Hải gần đây không giống như nghe nói, ta phái muội đi theo Hứa Đường chủ chỉnh đốn giáo quy. Ê ê ê, sao lại là mượn cớ đẩy muội ra ngoài chứ? Hầy… đáng tiếc từ sau khi đại công tử bị thương không biết đã đi đâu, nếu có ngài ấy, nhất định sẽ bảo vệ muội bình an. Được rồi, ta đảm bảo muội nhất định sẽ thật tốt; chờ muội tròn mười lăm tuổi sẽ tự tay đánh một cây trâm cho muội.”

“Nhưng Tiểu Phượng này muội phải nhận lời ta một chuyện. Buồng tim muội khác với người thường, hơi lệch về bên phải. Chuyện này nhất thiết không thể truyền ra ngoài, chí thân cũng không thể cho biết. Muội mặt ác tim mềm, ta vẫn luôn lo mai này muội sẽ chịu nhiều đau khổ, nói không chừng, lúc nào đó dị dạng này có thể cứu muội một mạng.”

Một lời thành sấm.

Hôm nay đã không còn mấy người nhớ đến Lộ Thành Nam ngày xưa kinh tài tuyệt diễm không chỗ nào không thông.

Không lâu sau một năm bà được cứu thì nghe Mộ Thanh Yến báo chỗ chôn xương Lộ Thành Nam. Vì thế bà gượng vết thương đầy yếu ớt chạy tới núi Vũ An, quật quan quách Lộ Thành Nam ở vùng mộ sau núi Thường gia ổ Bảo, định an táng một nơi khác.

Trong lúc sửa sang lại di cốt, bà phát hiện trong ống tay áo của hắn bất ngờ cất giấu một cây trâm phượng nho nhỏ bằng vàng.

Đông đi xuân tới, người đã mất sớm, chỉ có một lời cam kết xa xưa xuyên qua năm tháng bụi trần rất dài, vẫn rực rỡ như ánh vàng, tinh xảo như mới.

Nhìn Vu Huệ Nhân kinh ngạc không thôi, Hồ Phượng Ca chợt thấy đầy chán chường, bà lười so đo với tên tầm thường dối trá hèn nhát này— bà là cô nương do Lộ Thành Nam dạy dỗ ra, dám yêu dám hận, quả quyết dứt khoát. Quân đã vô tâm ta sẽ dứt bỏ, nếu quân khi ta hại ta, chắc chắn ta trả lại trăm lần!

“Giáo chủ, Vu Huệ Nhân thật sự để tôi xử lý sao?” Hồ Phượng Ca chậm rãi quay đầu.

Ánh mắt Mộ Thanh Yến lạnh nhạt, “Hồ Trưởng lão tự nhiên.”

Hồ Phượng Ca cúi đầu chắp tay tạ ơn, “Trong điện không tiện thấy máu, lôi người ra ngoài đi.”

Du Quan Nguyệt lập tức đóng góp hai bộ hạ, lôi Vu Huệ Nhân không thể nhúc nhích cả người cả ghế dọn ra ngoài điện, Hồ Phượng Ca tiếp tục do Thù Thúy Lan đỡ ra điện.

Thù Thúy Lan như nghĩ tới điều gì, mặt trắng như tờ giấy, chân bước loạng choạng, lúc ngang qua ngạch cửa thật cao suýt vấp phải.

Thượng Quan Hạo Nam đang đứng dựa tường thấy vậy, đầy ý thơ cảm khái nói, “Giai nhân như thế, ta thấy còn thương.”

Du Quan Nguyệt liếc xéo: “Sao hả, muốn Oanh Oanh Yến Yến Hồng Hồng nhà cậu thêm một Thúy Thúy nữa, bốn người dễ lập bàn cờ đánh cuộc hử?”

Thượng Quan Hạo Nam sờ râu kiểu người Hồ trên cằm: “Không hẳn là không thể nha.”

“Hừ! Đồ cái thứ đàn ông lạm tình!” Du Quan Nguyệt giận phất tay áo.

Hai người mới nói bốn câu, nghe thấy bên ngoài vọng tới hai tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.

Du Quan Nguyệt Thượng Quan Hạo Nam trố mắt nhìn nhau, tiếng ấy rõ ràng là của Vu Huệ Nhân, nhưng với tu vi và tính nết Vu Huệ Nhân, có bị chút khốc hình cũng không đến nỗi kêu lên thảm thiết, huống chi nó quá nhanh.

Ngay sau đó, thị vệ ngoài điện chạy gấp tới báo tin, “Bẩm báo Giáo chủ, Hồ Trưởng lão chặt đứt hai tay hai chân phản tặc Vu Huệ Nhân, sau đó ném ra bãi tha ma sau núi đút chó hoang!”

Du Quan Nguyệt khẽ hớp một hớp khí lạnh, Thượng Quan Hạo Nam toét miệng xuýt xoa, Nghiêm Hủ cả người cứng đờ, hầu như không xuống bút nổi.

Chỉ có Mộ Thanh Yến khẽ cười: “Tốt, tốt lắm, rốt cuộc Hồ Trưởng lão đã tỉnh.”

Du Quan Nguyệt vội phụ họa: “Đúng đúng, con cọp không phát uy khi nó là mèo bệnh. Không cay độc chút người ta còn tưởng tiếng tăm hiển hách của Hồ Trưởng lão chúng ta là thổi phồng nữa.”

Trong mắt Lữ Phùng Xuân toát cơn sợ hãi cực sâu đậm, lời cầu xin tha mắc kẹt ở cổ họng không thốt ra được.

Mộ Thanh Yến ngắn ngủi liếc lão, “Đưa Lữ Trưởng lão lên đường, lanh lẹ chút.”

Lữ Phùng Xuân thầm biết mạng mình đã không thể cứu, không kìm được cầu khẩn: “Giáo chủ, người thân của ta…”

“Ngươi yên tâm.” Mộ Thanh Yến chắp tay sau lưng đứng, giọng ôn hòa, “Phàm kẻ nào không chủ động gây chuyện, tất cả người nhà họ Lữ bị bắt sống ta cũng sẽ không động đến một tên.”

Chiếc đèn treo to lớn bằng đồng thau thả xuống hơi đung đưa, hắt lên gò má trắng trẻo tuấn tú của hắn nửa sáng nửa tối, không thấy rõ nét mặt.

Nghiêm Hủ viết tiếp, thực hiện trách nhiệm Chấp Bút Sứ giả.

Lữ Phùng Xuân cho là hôm nay già trẻ nhà mình đều thành tù nhân của Mộ Thanh Yến, nhưng chỉ đúng phân nửa.

Trước khi tấn công vào cứ điểm có người nhà Lữ thị ẩn núp Mộ Thanh Yến đã cố sức yêu cầu bộ chúng riu riu lửa hầm từ từ, chẳng những không vội tấn công, thậm chí còn không chịu nhận đối phương sảng khoái đầu hàng, mà mỗi ngày đứng ở ngoài trận chửi rủa chế giễu. Như vậy thứ nhất, phàm là người nhà họ Lữ có phân nửa tính hay cáu giận sẽ không nhịn được, nhào ra liều mạng — trong đó bao gồm ba con trai bốn con rể cùng bảy tám cháu ngoại của Lữ Phùng Xuân.

Đợi ngày tiến vào cứ điểm, người nhà họ Lữ bị bắt đã không còn lại mấy, đa phần là phụ nữ trẻ con già yếu. Đối với những người này, Mộ Thanh Yến lại là hết sức nhân từ dễ gần, chẳng những tìm cho bọn họ chòm xóm tốt để định cư, tương lai còn phân cho họ ruộng đất nông cụ, để sau này họ làm người thật tốt, thiện tai thiện tai.

Biện pháp này rất tàn nhẫn lại hữu hiệu.

Nghiêm Hủ không bình luận một chữ, dẫu sao thì phản loạn của hai người Lữ Vu đã làm chết rất nhiều Giáo chúng kiên trung.

Một tiếng sấm vang đánh xuống, bên ngoài chợt đổ cơn mưa to.

Thượng Quan Hạo Nam tự mình áp giải Lữ Phùng Xuân ra ngoài, lập tức chạy tới chỗ hành hình Tế Tiên Nhai, Nghiêm Hủ biết tất nhiên ở đó đã có rất nhiều Giáo chúng tụ tập chờ xem hành hình.

Du Quan Nguyệt nhìn ánh mắt Mộ Thanh Yến, bước lên giải huyệt câm Lý Như Tâm.

Tất thảy phát sinh vừa rồi Lý Như Tâm đều nhìn thấy nghe cả, ả hơi phát run, cố tự trấn định, “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi muốn xử trí mẹ con ta thế nào, ta không lời nào có thể nói! Nhưng ngươi là Giáo chủ, một lời ngàn vàng, lời đích thân mình nói đừng quên!” Nói xong câu cuối cùng, cho dù là ai cũng nhìn ra ả đã ngoài mạnh trong yếu.

Mộ Thanh Yến nhẹ than, “Thật ra thì ở trong lòng ta, vẫn thầm kính nể Nhiếp Hằng Thành.”

Nghiêm Hủ hơi ngẩn ra, sao chuyển qua đề tài này rồi?

Du Quan Nguyệt Lý Như Tâm cũng sửng sốt.

“So với tổ phụ tự do phóng khoáng làm bậy, phụ thân thanh bạch vô vi kia, thật ra thì Nhiếp Hằng Thành càng xứng được ngồi vị trí Giáo chủ.” Giọng Mộ Thanh Yến vang lên giữa đêm hôm khuya khoắt càng toát âm khàn khàn.

“Suy nghĩ kỹ một chút, dù sao thì từ thuở nhỏ ta lập chí dùng hết võ nghệ, mưu trí, tâm lực cả người, dốc toàn lực ứng phó để đối kháng, cho tới giờ không phải là Nhiếp Đề, mà là Nhiếp Hằng Thành — đệ tử còn sót lại của lão, uy danh lão để lại, còn có bộ chúng nhớ nhung không quên lão.”

Hắn bước ra từ ánh đèn, trên gò má trắng trẻo trẻ tuổi cuối cùng đầy tang thương, “Tuy ta hận Nhiếp thị tận xương, nhưng cũng không để Nghiêm Trưởng lão gạch bỏ Nhiếp Hằng Thành khỏi danh sách Giáo chủ các đời. Nhiếp Hằng Thành, vẫn là Giáo chủ đời thứ mười một của Giáo ta không thể tranh cãi.”

Lý Như Tâm đầy đau khổ, đau đến không muốn sống, khóc lóc nói: “Nghĩa phụ, nghĩa phụ… Sao người lại ra đi sớm vậy? Người bỏ lại chúng con, bảo chúng con phải làm sao? Làm sao chứ?”

Nhiếp Hằng Thành là một ngọn tháp lớn hùng hồn chọc trời, đổ lớp bóng mờ thật dài, phủ lấy mọi người bên cạnh. Khi lão còn sống, tất cả đều nghe theo lời lão sai bảo làm việc. Mọi người thần phục lão, tin tưởng lão, bị lão uy hiếp.

Đến chừng lão vừa chết, giống như ngọn tháp lớn ầm ầm sụp đổ, vạch thấu trời quang chiếu trúng mọi người chơ vơ, như dạt tới cuối chân trời.

Vốn dĩ nếu Lộ Thành Nam không chết, dẫn đầu gánh trách nhiệm, sẽ còn có ngày khôi phục sinh khí, nhưng mà…

“Lật lại điểm này thật ra để ta giải bày tiếp sau. Dẫu sao thì, phải coi cái ngữ như Nhiếp Đề là đối thủ, còn liều mạng ngươi chết ta sống, thật có hơi mất mặt.” Mộ Thanh Yến nhẹ cười khổ, “Thế nên ta đi tính toán con người Nhiếp Hằng Thành…”

“Ngươi nói, ngươi nói đi!” Lý Như Tâm bình tĩnh nhìn bóng người phía trên chằm chằm, thần khí trong mắt vừa thèm muốn vừa sấn tới, phải biết đã mười mấy năm ả đã không được nghe người nói về Nhiếp Hằng Thành cho thật đường hoàng.

Mộ Thanh Yến nói: “Nhiếp Hằng Thành hùng tài đại lược gì đó, cũng không cần nói. Nhưng lại để cho ta phát hiện một chuyện… Lý phu nhân, bà có biết, Nhiếp Hằng Thành này, cả đời chỉ trúng ý người mình đích thân chọn lựa.”

“Thật ra thì lúc lão còn trẻ, vì cả nể ân tình và cũng vì cần lôi kéo nhân mạch, đã từng thi thoảng nhận mấy người đệ tử, nhưng lão chưa từng để ở trong lòng, cũng không bao nhiêu người biết. Chờ phe cánh dần hình thành, lão mới cẩn thận chọn Triệu Trần Hàn Lộ bốn đệ tử, từ đó tỉ mỉ bồi dưỡng nhân tài, thương yêu có thừa.”

Lý Như Tâm ngơ người, “Ý ngươi là sao?”

Mộ Thanh Yến lại tự nói với mình, “Bốn đệ tử Nhiếp Hằng Thành chọn, Triệu Thiên Phách là nhiệt huyết mãnh liệt của chính lão, Trần Thự là ác độc xảo trá của chính lão, Hàn Nhất Túc là kiêu ngạo dũng cảm của chính lão, còn có Lộ Thành Nam, là tài năng trác tuyệt nhân ái trung hậu của chính lão.” — thậm chí có thể nói, Lộ Thành Nam là Nhiếp Hằng Thành trong tưởng tượng của chính mình, nên lão coi trọng thương yêu nhất là Lộ Thành Nam.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?!” Lý Như Tâm gắng sức gào to, ả nghe ra chỗ khác thường.

“Nhiếp Đề, Vu Huệ Nhân, còn có ngươi, đều không phải là Nhiếp Hằng Thành đích thân chọn, mà là trách nhiệm mà lão ‘không thể không nhận’.” Giọng hờ hững của Mộ Thanh Yến càng thêm tàn nhẫn, “Nhiếp Đề là con trai anh chị dâu đã khuất của lão, Vu Huệ Nhân là đứa con của tâm phúc chết thay lão, còn ngươi chính là trẻ mồ côi của anh nuôi lão — Nhiếp Hằng Thành ‘dù thế nào cũng phải’ trông nom các ngươi, nhưng, đó cũng không phải điều lão muốn.”

“Ngươi đừng hòng khích bác tình cảm giữa ta và nghĩa phụ!” Lý Như Tâm gào đến khàn đặc.

“Ngươi rất rõ chúng đều là lời thật.” Mộ Thanh Yến gằn từng chữ, “Cứ so thái độ đối đãi ba người các ngươi và tứ đại đệ tử của Nhiếp Hằng Thành thì biết. Nhìn thì mặc dù Nhiếp Hằng Thành thương ngươi, không có gì không đáp ứng ngươi nhưng lão chưa bao giờ khuyên ngươi đối nhân xử thế thế nào, càng không dạy ngươi bất kỳ thứ nào trong võ học y độc tinh tượng trận pháp mưu kế… Ngược lại mặc cho ngươi không để ai vào mắt, cao ngạo cậy thế, không chút sở trường, tương lai không kham nổi lo âu!”

Lý Như Tâm run rẩy cả người, miệng thì kêu to ‘Ngươi nói bậy ngươi nói bậy’, trong mắt đã đầy sợ hãi.

“Ngươi thật sự cho rằng Nhiếp Hằng Thành không biết chuyện bí mật đằng sau lần Nhiếp Đề bị quai bị à? Một người sáng suốt như lão sao lại bị hai gã đại phu lừa gạt chứ.” Mộ Thanh Yến nói tiếp, “Lại nói nhân phẩm tu vi của bản thân Nhiếp Đề đều xếp hạng bét, lấy Nhiếp Đề, ngươi thậm chí không được làm mẹ. Bao nhiêu thanh niên tài giỏi đẹp trai trong giáo không được, chưa kể những ứng viên rể xịn tài mạo song toàn như Hàn Nhất Túc Lộ Thành Nam, nhưng lão vẫn khăng khăng để ngươi lấy Nhiếp Đề —”

“Chỉ vì năm đó cha ngươi từng có nguyện vọng, hy vọng hậu nhân hai nhà có thể kết thành uyên minh. Đáng tiếc, sau khi cô nương Nhiếp Hằng Thành yêu mến qua đời, lão không còn ý kết hôn, dĩ nhiên không thể làm gì khác hơn là để ngươi lấy Nhiếp Đề. Đến nỗi lấy chồng xong ngươi có sống tốt hay không, lão cũng chẳng để tâm.”

Người Lý Như Tâm run rẩy mãnh liệt, khóc lóc đầy nước mắt nước mũi, lặp đi lặp lại mấy câu kịch: “Ta không tin, nghĩa phụ yêu thương ta thương tiếc ta, không nỡ để ta chịu một chút khổ! Người đã nói phải bảo vệ ta cả đời, người đã nói!”

Ả đàn bà kêu khóc thê thảm tuyệt vọng, Nghiêm Hủ gần như không thể hạ bút.

Mộ Thanh Yến chậm rãi lại gần Lý Như Tâm, nói rõ ràng: “Dù thế nào, Nhiếp Hằng Thành cũng đã chết, chết trên đỉnh Đồ Sơn mười mấy năm trước, chết dưới Diễm Dương Đao của Thái Bình Thù. Lão chết rất sạch sẽ, thua cũng đầy minh bạch, các ngươi tử thủ quỷ ảnh cô hồn của lão cũng chỉ là một trận vô ích.”

“Thân thế Nhiếp Tư n, ngươi gạt được tất cả mọi người, thậm chí là chính ngươi, nhưng ngươi gạt được Nhiếp Hằng Thành dưới đất sao? Nhiếp Hằng Thành ở dưới minh phủ, thấy đứa con của hai người lão không muốn gặp, cứ thế lấy dòng họ của lão, mạo hiểm huyết mạch của lão, ngươi nói lão nên nghĩ thế nào?”

Nói xong, hắn vẫy tay hạ lệnh, Du Quan Nguyệt im lặng bước lên dẫn Lý Như Tâm đi.

Lúc này Lý Như Tâm đã như người gỗ như cột đá, ngơ ngơ ngây ngẩn, không nói không rằng, tựa như bị rút cạn kiệt tinh lực, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.

Mộ Thanh Yến không thèm màng tới ngồi xuống bàn sách, không biết viết gì đó trên lụa trắng.

Chừng một giờ sau, Thượng Quan Hạo Nam và Du Quan Nguyệt đồng thời quay lại bẩm báo.

Người trước bẩm Lữ Phùng Xuân và cả năm mươi tám tên nghịch tặc chủ chốt đã nhận hình xử tử, Vu Huệ Nhân phía sau núi cũng đã tắt thở.

Người sau thì xưng, trong phòng giam địa lao, ngay trước mặt mọi người, Lý Như Tâm bóp ch3t con trai Nhiếp Tư n trước, ngay sau đó đập đầu lên vách đá tự tử.

“Nghiêm Trưởng lão, đoạn này có thể kết bút.” Mộ Thanh Yến cúi đầu viết tiếp.

Nghiêm Hủ thấp giọng thưa vâng, run đầu bút đặt xuống mấy hàng chữ cuối cùng, cất quyển trục vào túi gấm, hai tay dâng lên Mộ Thanh Yến. Lúc quay đi, ông nhìn thấy giữa tấm lụa trắng trên bàn viết ba chữ ‘Mộ Chính Dương’, chung quanh là những đường cong ngoằn ngoèo chỉ những con người và những sự việc không giống nhau.

Sắp rời tiền điện, Mộ Thanh Yến chợt lên tiếng: “Nghiêm Trưởng lão, ta nhớ trong sử sách có ghi, vì giữ bí mật của thần giáo, mấy đời Chấp Bút Sứ giả ban đầu lúc lĩnh chức sẽ tự hủy hoại họng lưỡi tỏ quyết tâm. Có lẽ mãi đến đời thứ tư kế vị, Giáo chủ Mộ Hoa Ninh lòng không nỡ, mới bỏ đi quy củ này.”

Nghiêm Hủ rùng mình cả người, lập tức khom người quỳ xuống, cắn răng nói: “Lão hủ sẽ cắt cái lưỡi nhiều chuyện này…”

“Vậy thì không nhất định.” Mộ Thanh Yến nói, “Chẳng qua là, phản loạn đã trừ, sau này giáo vụ các thứ cũng nên quay về chính quy, Nghiêm Trưởng lão cũng nên suy nghĩ thêm cho ra dáng Chấp Bút Sứ giả đời trước mới được.”

Nghiêm Hủ người đầy mồ hôi từ căn điện âm u đi ra.

Ông biết Mộ Thanh Yến là bất mãn mình quơ tay múa chân xen vào việc người khác, với giáo quy của Ly Giáo, chức trách của Chấp Bút Sứ giả còn trên Thất Tinh Trưởng lão. Mà luật sắt của Chấp Bút Sứ giả chính là ‘chỉ có tai mắt tay, không có miệng lưỡi’.

Đi mấy bước, ông khựng lại.

Ông thầm nghĩ không đúng nha, từ sau khi Mộ Thanh Yến phản chính, ông luôn đầy miệng khen vị Tân Giáo chủ trẻ tuổi uy nghiêm này, Mộ Thanh Yến ra quyết sách gì ông cũng khen hay hay hay, chưa bao giờ không vâng lời chuyện nào mà.

Khoan, ông nhớ ra rồi, có một chuyện, chỉ mỗi một chuyện đó, ông đã không ít lời không tán thành.

Nghiêm Hủ bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục đi tới.

Ông nhìn thấy Liên Thập Tam phong trần mệt mỏi đi qua bên cạnh, chạy thẳng đến điện Quan Diệu, nom như là đã hoàn thành nhiệm vụ về báo tin, cũng không biết Giáo chủ phái cậu ta ra nghe tin tức gì nữa.

Mưa rào đã ngừng, ánh ban mai đã hửng ở đằng đông, ánh nắng vàng dần dần trải cầu vồng lên lớp ngói lưu ly tòa cung Cực Lạc hùng vĩ khổng lồ, thoáng chốc đã sáng chói.

Lão đầu tử không có mùi rượu đầy người hít một luồng không khí mát mẻ, như trẻ đi mười tuổi.

Ông nghĩ, Giáo chủ lợi hại chút thì cứ lợi hại chút đi, có gì mai này ông cai rượu bớt nói là được.

Mà bắt đầu từ buổi sáng tinh khôi này, loạn Nhiếp thị Ly Giáo kéo dài gần một giáp, hoàn toàn kết thúc.
tự dưng rươm rướm khi đọc mấy đoạn như Tiểu Phượng và Lộ Thành Nam…