*

Thôn Toái Thạch là một nơi rất vắng vẻ hoang vu, đất đai cằn cỗi, nguồn nước thưa thớt, cả thôn tổng cộng chỉ mười mấy hộ, dựa vào vài mẫu đất cằn và một vùng núi hoang đầy dã thú sống qua ngày.

Trong thôn có hai đứa trẻ vô cùng không được ưa thích, lớn gọi Sao Tai Họa, nhỏ hơn một tuổi là tên Chó Lộn Giống* kia.

(*) Cẩu Tạp Chủng, đây cũng là tên của nam chính trong bộ Hiệp Khách Hành (Kim Dung)

Sao Tai Họa cũng không phải là trẻ con bổn thôn, mà bị tên ăn mày năm nào đấy đi ngang qua vứt lại, vợ chồng Quách Tam Vượng cuối thôn nhiều năm không có con, dứt khoát nhặt về nuôi. Ai ngờ năm sau vợ chồng Quách Tam Vượng tự sinh được đứa con, từ đó không đánh thì mắng Sao Tai Họa, cực kỳ hà khắc. Trẻ ranh trong thôn cũng thích khi dễ nó, thường vừa chọi đá, vừa chế ca dao giễu cợt nó.

Nhưng tính nết Sao Tai Họa quật cường kiệt ngạo, không chịu thua nửa câu, có bị đánh đến máu me đầu đầy cũng không khóc một tiếng.

Sao Tai Họa ngay từ đầu đã là Sao Tai Họa, nhưng Chó Lộn Giống cũng không phải là chó lộn giống từ đầu.

Mới đầu, nó tên là Phúc Bảo.

Phúc Bảo có người cha là thợ săn có khả năng nhất trong thôn, với bản lĩnh đó, trong nhà từng sống khá sung túc. Mẹ Phúc Bảo là một phụ nữ yếu đuối hiền lành xinh đẹp, thường tiếp tế cho già yếu nghèo khổ trong thôn.

Mùa đông khắc nghiệt, nước đóng thành băng, bà nhìn thấy Sao Tai Họa mới ba bốn tuổi bị vợ chồng Quách thị xô đẩy ra ngoài múc nước, đau lòng ôm đứa bé che chở vào lòng, nấu canh nấu cháo cho nó, về sau cũng thường xuyên săn sóc.

Tuổi thơ sung túc hạnh phúc của Phúc Bảo kết thúc vào cái năm tám tuổi, cha bị té chết trên đường lên núi đi săn, gia cảnh rớt xuống ngàn trượng.

Lúc đầu, Tiết nương tử mẹ Phúc Bảo còn có thể dựa vào việc may vá giặt giũ cho người trong thôn miễn cưỡng sống qua ngày, nào ngờ cha con thôn trưởng không bằng cầm thú lấy cớ gọi mẹ Phúc Bảo tới nhà thêu giày, thừa cơ khinh nhục bà, sau đó còn đắc ý dào dạt rêu rao khắp thôn, bảo rằng mẹ Phúc Bảo vì tiền câu dẫn chúng.

Từ đó, mẹ Phúc Bảo trở thành một mụ đàn bà dâm đãng ai ai cũng có thể làm nhục, Phúc Bảo cũng thành tên Chó Lộn Giống, trẻ ranh trong thôn thích cướp ăn hiếp nó. Mỗi lúc như thế, Sao Tai Họa chạy ra ngăn lại.

Một Sao Tai Họa chín tuổi, trong thôn đã không còn đứa bé nào dám khi dễ nó. Dù nó gầy như gậy trúc, nhưng vóc cao, sức tay lớn, ném đá vừa chuẩn vừa hung ác, đánh đấm chưa từng thua trận, ánh mắt nó y như sói đói, ngay cả đàn ông trưởng thành bắt gặp còn phải kinh hãi, vợ chồng Quách thị cũng không dám khắt khe, khe khắt nó quá mức.

Có Sao Tai Họa bảo vệ, cuộc sống Chó Lộn Giống thoáng khá hơn chút.

Nhưng mà phụ nữ trong thôn đã không còn muốn đưa việc cho Tiết Nương tử mẹ nó, đàn ông trong thôn thì rào rào muốn thử, sơn thôn bế tắc, cũng không còn cách mưu sinh khác, người đàn bà nhu nhược ấy đã mấy lần nghĩ đến cái chết nhưng vì con nhỏ mà phải nhẫn nhịn, từ đó trở thành gái điếm* trong thôn.

(*) 半开门, mở nửa cửa, từ cũ chỉ gái điếm

Đám trẻ ranh đánh không lại Sao Tai Họa, bèn chua ngoa ác độc nói móc Chó Lộn Giống.

“Chó Lộn Giống, hôm qua là ai làm cha ngươi thế?”

“Vừa rồi tao thấy ba người Tiền đại thúc vào nhà nó đấy, ôi, một tí kiếm chác được ba phần, đêm nay Chó Lộn Giống có thể ăn thịt rồi!”

“Cha tao nói mẹ nó da thịt nhão nhoét rồi, như cái bao bố rách bươm, không đáng giá!”

“Mẹ nó là đồ rách bươm mà, ha ha a ha ha…”

Hai đứa bé bóp đến lòng bàn tay bật máu, khóc thành biển nước mắt, thế đạo thảm khốc tàn nhẫn này cũng chẳng thay đổi nửa phần.

Cũng may thời gian là phương thuốc tốt nhất, hai cậu bé dần lớn lên.

Lúc Sao Tai Họa đến tuổi mười hai tuổi, thân người cao ngất, làn da trắng trẻo, xương cốt thon dài, khuôn mặt xinh đẹp không tưởng, có mù cũng nhìn ra rằng hắn hoàn toàn khác biệt với đám thôn dân tay chân thô kệch kia.

Sao Tai Họa cũng muốn biết lai lịch mình, hắn dồn ép hỏi vợ chồng Quách thị nhiều lần, lúc đấy vợ chồng Quách thị đã không dám ăn hiếp hắn, đành nói thật, là một vị phu nhân xinh đẹp quần áo bất phàm bỏ hắn lại nơi này.

Vợ chồng Quách thị kể người phụ nữ ấy đẹp như tiên trên trời, nhưng lạnh lùng như băng oán khí đầy bụng. Nàng ta tìm được chốn sơn thôn hoang vu bậc nhất này, thăm dò được vợ chồng Quách thị mãi không thể có con, mới đưa đứa con hai tuổi tới, còn nói cha của đứa bé là một người vô hạnh bạc bẽo cực kỳ trong thiên hạ.

Sau đó phu nhân xinh đẹp chưa từng xuất hiện nữa, vợ chồng Quách thị đoán rằng nàng ta hẳn là một tiểu thư nhà đại gia nào đó, bị đàn ông lừa lấy tấm thân, mới tìm chốn thâm sơn cùng cốc ném đứa con riêng đi như ném một túi đồ.

Chờ mong và ảo tưởng không làm ra cơm ăn, Tiết nương tử vì bị tra tấn đến ngây ngây ngốc ngốc, Sao Tai Họa và Chó Lộn Giống tuổi còn nhỏ đã mò mẫm lên trấn trên làm lao công. Do tướng mạo quá nổi trội, Sao Tai Họa phải nhẫn nhịn với mấy ác bá có đam mê cổ quái trên trấn.

Liều sống liều chết làm hai ba năm, vất vả lắm mới để dành được chút tiền, đang lúc bọn hắn định đón Tiết nương tử lên trấn trên ở thì, một hôm, ở dòng suối nhỏ cạnh chân núi bọn hắn cứu được một vị khách giang hồ đang thoi thóp.

Lúc đầu Chó Lộn Giống không muốn xen vào việc người khác, tâm địa thiếu niên đã hóa lạnh lẽo, năm đó mẹ hắn đã giúp nhiều người thế mà chưa từng có một ai thương hại cô nhi quả mẫu họ.

Nhưng Sao Tai Họa lại nói phối sức trên người vị khách giang hồ kia rất lộng lẫy, dĩ nhiên xuất thân bất phàm, nếu cứu sống có thể bọn hắn sẽ nhận chút phần thưởng, nói không chừng còn có mối cơ duyên khác, nếu chết thì cứ lột sạch tiền của trên người hắn ta.

Xưa nay Chó Lộn Giống chỉ luôn nghe lời mỗi Sao Tai Họa, dĩ nhiên đồng ý.

Hai thiếu niên tốn hết sức chín trâu hai hổ làm vị khách giang hồ kia tỉnh lại, ai ngờ vị khách giang hồ chỉ nói hai câu đã chết thẳng cẳng.

“Đại, Đại công tử? Sao người lại ở đây?!” Vị khách giang hồ sốt cao chưa tỉnh táo hoàn toàn, “Đại công tử ngài là thân ngàn vàng, mau, mau về đi, đừng để đám cún con Bắc Thần bắt được, nếu không chấn động cả Thần giáo đấy!”

— chính là hai câu này, đã thay đổi cả một đời hai thiếu niên.

Bắc Thần Lục phái danh chấn vòm trời, đứng đầu thiên hạ võ lâm chính đạo, hai thiếu niên trong lúc làm việc trên trấn từng nghe qua câu chuyện của họ. Đó là một thế giới y hương tấn ảnh* thần diệu, ngự kiếm bay lên trời, ân cừu khoái ý, một trời một vực với nơi hẻo lánh nghèo khổ bọn hắn.

(*) ví với hình ảnh đẹp đẽ của phụ nữ.

Sao Tai Họa nhạy bén lạ thường, từ hai câu ngắn ngủi này hắn suy đoán ra mấy tin tức.

Đầu tiên, có một vị ‘Đại công tử’ giống mình như đúc;

Tiếp theo, địa vị của vị ‘Đại công tử’ ấy vô cùng tôn quý, một khi xảy ra chuyện, ‘Thần giáo’ sẽ chấn động;

Cộng thêm, ‘Đại công tử’ là thế lực đối nghịch với Bắc Thần Lục phái.

Sao Tai Họa kìm lòng tham tiền của quý giá, không đụng đến một xu trên người khách giang hồ, mà thả cái xác theo hạ du, thuận theo dòng sông Hộ Thành chảy tới tiểu trấn bên cạnh, thi thể bị nghĩa trang thu lấy.

Ngay sau đó, trên trấn xuất hiện một đám người áo xám đeo mặt nạ khí thế kinh người, bọn chúng vào nghĩa trang mang thi thể kia đi, còn thưởng trên dưới nghĩa trang một đống bạc lớn.

Sao Tai Họa lập tức đến hỏi tạp vụ nghĩa trang mình quen biết, biết đám kia trong lúc chọn mua lương khô quần áo từng nhắc tới, sẽ về U Minh hoàng đạo — đó chính là nơi ở của Ma giáo.

Trong lòng Sao Tai Họa chực nảy cơn kích động, định đi dãy Hãn Hải xem sao.

Chó Lộn Giống cảm thấy, chỉ với hai câu nói của một người sắp chết mà quyết định đi tổng đàn Ma Giáo yêu ma khắp nơi trong truyền thuyết kia quả là quá hung hiểm, thế là đau khổ thuyết phục Sao Tai Họa không nên vọng động.

Sao Tai Họa giờ mới thổ lộ, thật ra hắn còn có chút ký ức về chuyện hồi hai ba tuổi ấy.

Hắn mơ mơ hồ hồ nhớ có một đứa bé lớn lên cùng mình, khi ăn cơm bọn họ có người đút, khóc có người dỗ, trên giày đầu hổ có khảm hạt châu thật to, có lục lạc lóe ánh bạc từ đỉnh đầu thả xuống, có chuông gió bằng ngọc đẹp treo dưới mái hiên leng ka leng keng. Nằm trên chiếc giường mềm đùa giỡn, lỡ bất cẩn lăn té xuống sẽ có một đám người tranh nhau tới ôm họ…

“Dù thế nào, ta cũng phải mau chóng đến xem thử! Chết cũng được, tay không một chuyến cũng được, ta nhất định phải đi thử! Ta không thể chết héo cả đời này ở nơi thâm sơn cùng cốc!” Ngữ điệu thiếu niên cao gầy quần áo rách mướp đầy kiên định, bùn đất đen bẩn cũng không che giấu được vẻ đẹp kinh người của hắn.

Chó Lộn Giống chỉ có thể đồng ý.

“Phúc Bảo, chờ ta về, sẽ cho cậu và mẹ nuôi một căn nhà lớn, mặc lụa Lăng La, ngày ngày gà vịt thịt cá!”

Đây là câu nói sau cùng trước khi Sao Tai Họa đi.

Lần này đi, là ba năm.

*

Ánh đèn tối dần, Mộ Thanh Yến đứng dậy đổi một ngọn đèn dầu thô.

“Lúc ra đi Chính Dương ca vẫn chưa tới mười lăm, đường đến dãy Hãn Hải xa xôi, trên người anh ấy cũng chẳng có bao nhiêu tiền, không biết sống thế nào.” Tiết Hữu Phúc thở dài, “Sau này ta hỏi Chính Dương ca, anh ấy chẳng nói gì. Anh ấy không còn giống lúc nhỏ, không gì không kể cho ta nữa rồi — Chính Dương ca ở chỗ các người sống tốt chứ?”

Mộ Thanh Yến không trả lời, ngược lại hỏi: “Ba năm sau khi ông ta quay về, giết tất cả người trong thôn à?”

Tiết Hữu Phúc lại thở dài, “…Thật ra sau khi Chính Dương ca đi nửa năm, bỗng có một đám người xuất hiện trong thôn, đón vợ chồng Quách thị và mấy nhà xóm giềng gần bên đi, mấy tháng sau mới quay về. Sau này ta mới biết, người đón đi là của Nhiếp Hằng Thành.”

*

Chuyện này ban đầu Tiết Hữu Phúc cũng không để ý, lúc ấy vì để mẹ sống dư dả chút, gã bận rộn làm công khắp nơi để kiếm tiền. Thật lâu sau gã mới nghe phong thanh, bảo mấy hộ trước đây bị đón đi đều phát tài lớn. Nhưng cho dù đám hàng xóm hỏi thế nào, họ cũng không dám hé ra nửa chữ.

Lại qua hơn hai năm, một hôm nọ Tiết Hữu Phúc làm công trên trấn xong, đau lưng về nhà nấu nước nấu cháo, hầu hạ mẹ già ăn cơm đi ngủ, rồi chuẩn bị lương khô cho ngày hôm sau để mẹ già ăn đỡ đói khi mình không có ở nhà. đọc ở homeintree.com để ủng hộ chủ nhà nhe.

Thiếu niên mười bảy tuổi kế thừa thể trạng người thợ săn cha hắn, cao lớn vạm vỡ, sức lớn vô cùng. Ban đầu gã cũng định làm nghề cũ của cha, buôn bán hàng da xương thú nhanh kiếm tiền. Nhưng Tiết nương tử đã hóa ngây dại chỉ cần vừa nghe đến chữ như ‘lên núi đi săn’ sẽ điên điên khùng khùng khóc rống, Tiết Hữu Phúc đành thôi.

Đêm khuya trăng treo ngọn cây, từ cửa sổ hắn nhìn thấy trên không trung hướng cuối thôn xa xa có ánh sáng đỏ rực và khói đen — căn nhà tranh họ Tiết trùng hợp ở hơi nghiêng về phía giữa thôn Toái Thạch, không thì năm ấy Tiết nương tử cũng sẽ không gặp được cậu bé Mộ Chính Dương từ cuối thôn tới múc nước.

Tiết Hữu Phúc lập tức xoay người xuống giường chạy đến cuối thôn, đập vào mắt là một biển máu đáng giật mình, hơi nóng nhà cháy phả ra, nam nữ chủ nhân mấy hộ cạnh nhà họ Quách toàn bộ nằm trong vũng máu, thi thể không phải lưỡi bị cắt thì cằm bị gọt, tay chân cụt thừa lại rải rác, để lại con nít mếu máo đầy đất.

Tiết Hữu Phúc thầm giật mình, thẳng đến nhà họ Quách.

Chỉ thấy vợ chồng Quách Tam Vượng đều bị chặt đứt tứ chi, đóng đinh sống lên một khúc tường, đứa con một bảo bối Quách Đại Bảo ngã dưới đất, đầu một nơi thân một nẻo.

Tiết Hữu Phúc biết rõ vợ chồng Quách thị yêu thương đứa con trai này cỡ nào, ăn mặc đều trội hơn thiếu gia nhà ông chủ giàu có trong thành.

Nhớ một ngày lạnh lẽo nọ năm gã sáu tuổi, Tiết nương tử nhiều luộc hai quả trứng gà nóng, bảo con trai lén đưa qua cho Mộ Chính Dương ăn. Lúc cậu bé Tiết Hữu Phúc đi đến cửa nhà họ Quách, nhìn thấy Mộ Chính Dương mặc một bộ áo mỏng rách rưới, rét run trong gió, đói đến gần như đứng không vững, vợ chồng Quách thị chế nhạo giội cho hắn một bát canh thiu. Mà cùng lúc đó, Quách Đại Bảo mặc ấm bảnh bao, đang ngồi trên giường gặm đùi gà kho.

Đứng sau phòng là một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn đứng thẳng, cầm trong tay một thanh trường kiếm máu tươi chảy xuống. Hắn xoay người lại, Tiết Hữu Phúc nhìn thấy mặt hắn, ngạc nhiên nhào tới: “Đại ca!”

Đến gần, gã mới phát hiện một bên cần cổ thon dài của Mộ Chính Dương bị đóng một ấn ký hình hoa diên vĩ dữ tợn đỏ tươi, gã run rẩy sờ lên, “Chúng, bọn chúng lấy bàn ủi bỏng anh sao? Bọn chúng tra tấn anh sao?!”

Xa cách ba năm, thiếu niên tiều tụy nghèo khổ ngày xưa đã thành một thanh niên đẹp trai áo quần áo danh giá.

“Phúc Bảo, ta đã về.” Mộ Chính Dương mỉm cười, lắc lắc cổ tay giũ máu khỏi mũi kiếm, thu kiếm vào vỏ, “Chúng ta có oán báo oán, có thù báo thù.”

Tiết Hữu Phúc thế mới biết tình cảnh bấy giờ của Mộ Chính Dương, dù đã ngàn cay vạn đắng mò tới dãy Hãn Hãi, lại bị người ta xem là tên giả mạo, hiện may mắn giữ lại cái mạng nhưng không lấy được chính danh.

Khung giường trong phòng lật ra, lộ ra hai lỗ hang bằng gạch chôn giấu vàng bạc.

Mộ Chính Dương chỉ vào cửa hang thứ nhất, bên trong có mười nén bạc trắng tròn trĩnh xếp ngay ngắn, “Đây là tiền thưởng nhiều năm trước hai bọn chúng bán ta.”

Hắn lại chỉ vào cửa hang thứ hai chất đống vàng bạc châu ngọc, “Đây là châu báu mười mấy năm trước mẹ ta để lại cho chúng.”

Tiết Hữu Phúc nhìn trợn mắt hốc mồm, không tính số bạc, mà đống châu báu kia chỉ cần lấy ra một hai món cũng đủ để nuôi sống mười đứa nhỏ nhà quê rồi, mà vợ chồng Quách thị lại ngược đãi Mộ Chính Dương như vậy.

Mộ Chính Dương rút một thanh đoản đao sáng ngời từ bên hông, trịnh trọng ném vào trong tay Tiết Hữu Phúc, “Phúc Bảo, thế đạo này đen như mực, cậu vốn dĩ chẳng phân biệt nổi mình đang ở nhân gian hay là địa phủ. Không có thần phật ông trời cho chúng ta công đạo, chúng ta chỉ có thể tự tìm công đạo cho mình. Những kẻ từng khi dễ mẹ nuôi, dù là nam hay nữ, một kẻ chúng ta cũng không buông tha.”

Tiết Hữu Phúc ngước lên, nhìn cặp mắt đẹp tàn khốc đầy màu máu kia, oán hận nhiều năm chôn sâu tận đáy lòng trào lên, thế là gã một mực cầm đoản đao…

*

“… Sau đó hai người đã giết sạch cả thôn.” Mộ Thanh Yến nhẹ khều tim đèn.

Tiết Hữu Phúc lắc đầu: “Chỉ giết những kẻ từng sỉ nhục mẹ ta thôi, và đám súc vật vong ân phụ nghĩa. Sau đó chúng ta thả một mồi lửa, đốt sạch cả thôn, Chính Dương ca rải mấy bao tải rắn trùng sâu kiến ra đồng ruộng. Thôn Toái Thạch không còn người có thể ở lại, ai không chết chỉ đành chạy trốn.”

Mộ Thanh Yến cực kỳ kiên nhẫn, “Sau đó thì sao? Mộ Chính Dương có tính toán gì.”

Tiết Hữu Phúc lắc đầu, “Chính Dương ca nói tai mắt Nhiếp Hằng Thành đông đảo, anh ấy và ta không thể gặp mặt thường xuyên tránh hại đến mẹ con chúng ta. Anh ấy cho ta rất nhiều bạc, đổi lại tên cho ta, còn tìm một sư phụ tính tình nhân hậu bảo ta bái làm thầy, học lấy căn cơ. Căn cốt ta không tốt, không bắt chước được võ nghệ học thượng thừa, chỉ có thể luyện chút công phu bên ngoài. Chính Dương dựa theo tư chất của ta, lựa chút tâm pháp nội công thích hợp ghi vào quyển sách, chỉ điểm ta tu luyện.”

Mộ Thanh Yến hỏi: “Cho nên, Mộ Chính Dương rất căm hận Nhiếp Hằng Thành? Tuyệt đối không thể ra sức cho lão ấy?”

Tiết Hữu Phúc bật cười: “Ra sức cho Nhiếp Hằng Thành? Sao có thể, Chính Dương ca nằm mơ cũng muốn ăn tươi Nhiếp Hằng Thành, sau đó đoạt lại cơ nghiệp Mộ thị.” Sắc mặt gã ảm đạm, “Đáng tiếc chẳng những Nhiếp Hằng Thành có đám săn, tu vi bản thân cũng bậc nhất thiên hạ. Nhìn thế nào, thế lực của đám Nhiếp cũng như tấm sắt, kim châm không vào nước chảy không lọt.”

Mộ Thanh Yến cau mày đi một vòng trong phòng, như đang vỡ ra chuyện gì.

Sau khi đứng lại hắn nói: “Tiết Đương gia, mời kểtiếp.”

Tiết Hữu Phúc nói: “Mấy năm sau đó, mãi đến lúc Chính Dương ca mất tích, chúng ta tổng cộng gặp mặt bốn lần trong bóng tối.”

“Lần thứ nhất, là ba năm sau khi võ nghệ ta tạm thành, lôi kéo mười mấy người xây dựng cái trại nhỏ ở núi Phục Ngưu này. Đêm khuya Chính Dương ca xách rượu đến chúc mừng ta, chúng ta lên mái nhà nâng ly một trận. Đêm đó Chính Dương ca rất vui vẻ, bảo rốt cuộc anh ấy đã tìm được cách có thể đánh bại Nhiếp Hằng Thành. Nếu kế sách thành công, chẳng những Nhiếp Hằng Thành mà toàn bộ thế lực họ Nhiếp sẽ sụp đổ, mà anh ấy cũng có thể đoạt lại Thần giáo, nhất thống thiên hạ, ghi tên sử sách.”

Mộ Thanh Yến nhíu đỉnh mày, “Ông ấy không nói là cách gì à?”

“Không nói.” Tiết Hữu Phúc lắc đầu, “Chính Dương ca nói, dù gian nan chừng nào, anh ấy cũng sẽ triển khai kế sách thuận lợi xuống.”

Gã nói tiếp, “Lần thứ hai gặp mặt là hai năm sau, một đêm nọ, bỗng dưng Chính Dương ca bưng một chiếc hộp thủy tinh đến, trong ấy là gốc Tuyết Linh chi mơn mởn tươi non.”

“Tuyết Linh chi?” Tim Mộ Thanh Yến khẽ động, “Vật quý giá này chỉ sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết ít người lui tới, cần rời khỏi Tuyết Vực, chưa đến mười ngày liền sẽ tàn lụi khô héo.”

Tiết Hữu Phúc nói: “Đúng, Chính Dương ca nói Tuyết Linh chi đó vạn vàng khó đổi, trước đó trùng hợp thay anh ấy có việc lên núi tuyết, thuận tay hái về bồi bổ cơ thể yếu kém của mẹ ta.”

Khóe miệng Mộ Thanh Yến nở nụ cười mỉm — hay lắm, chuyện đã kết nối.

“Ngoài đưa Tuyết Linh chi, ông ấy còn nói gì.”

Tiết Hữu Phúc nói: “Lần ấy trở về Chính Dương ca vui vẻ nhất, lôi ta uống mười mấy vò rượu, cười bảo… bảo anh ấy đã gặp được một cô nương có thể đồng sinh cộng tử, chẳng những có xuất thân tốt, nhân phẩm tốt, mà tính tình hòa khí, thích nói thích cười. Mai này Nhiếp Hằng Thành gặp Diêm Vương gia, anh ấy sẽ đưa cô nương ấy đến gặp mẹ ta.”

“Ta lo cô nương kia sẽ xem thường mẹ ta. Chính Dương ca lại nói tuyệt đối không đâu, đó là một cô nương cực kỳ tốt đẹp trên đời, tâm địa sạch sẽ như bầu trời xanh. A đúng rồi, cô nương đó tên cái gì ‘Tiểu Thục’. Ừm, dù nghe nói con gái Ma… Thần giáo đều rất hung dữ tàn nhẫn phách lối, nhưng nghe cái tên này đúng là một hiền lành thục nữ rồi.” — trực giác gã cho rằng người yêu Mộ Chính Dương hẳn là cũng xuất thân Ly Giáo.

Trên mặt Mộ Thanh Yến nổi lên vẻ cổ quái, “Mộ Chính Dương thật lòng thích cô nương ấy?”

“Đương nhiên.”

“Không phải hư tình giả ý?”

“Chính Dương ca ước gì có thể móc tim gan ra cho nàng ấy kia!”

Mộ Thanh Yến lại hỏi một lần nữa: “Mộ Chính Dương chưa từng lợi dụng cô nương ấy?”

Lần này Tiết Hữu Phúc lưỡng lự, “Chuyện này… lần thứ ba ta gặp Chính Dương ca, là hơn một năm sau. Lần đó Chính Dương ca có phần thất hồn lạc phách, anh ấy nói… anh ấy nói…”

Gã chần chừ ngó Mộ Thanh Yến, Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Tiết Đại Đương gia, người đã qua đời, có gì không ngại cứ nói hết ra, hai ta mới không mất hòa khí.”

Tiết Hữu Phúc cắn răng: “Chính Dương ca nói anh ấy lỡ tay làm huynh trưởng song sinh của mình bị thương, cũng chính là cha của Mộ Giáo chủ ngài, Đại công tử Mộ Chính Minh!”

Mộ Thanh Yến bỗng quay đầu, ánh mắt như sét đánh.

Tiết Hữu Phúc kiên trì nói tiếp: “Mặc dù bình thường Chính Dương ca hay phàn nàn về Mộ Đại công tử, bảo anh ta quá hiền, không chút chí khí tiến thủ, nhưng ta biết Chính Dương ca vẫn đầy kính yêu người huynh trưởng này. Anh ấy thường nói, mai này đợi sang bằng Nhiếp thị, anh ấy sẽ để Mộ Đại công tử muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại, không còn chịu gông cùm xiềng xích.”

Hơi thở muốn nuốt chửng người trên người Mộ Thanh Yến lúc này mới dịu lại lại, “Tại sao ông ấy muốn đánh cha ta bị thương?”

Trên mặt Tiết Hữu Phúc toát vẻ hoang mang, “Chính Dương ca uống say nói chuyện mơ hồ không rõ, ta nghe không hiểu lắm. Hình như là anh ấy muốn làm một chuyện nhưng lệnh tôn không chịu, thế là hai anh em đã dây dưa, anh ấy lỡ tay mới làm lệnh tôn bị thương. Chính Dương ca còn nói, may mà ‘Tiểu Thục’ không biết tính toán của anh ấy, nếu biết mình bị lợi dụng, không biết có tha thứ cho anh ấy không.”

“Lần đó gặp nhau cũng chỉ nói những chuyện này à?” Mộ Thanh Yến nói.

“Lần đó trở về Chính Dương ca đang khó chịu trong lòng, đến tìm ta kể khổ. Sau khi tỉnh rượu anh ấy đi ngay, không còn gì khác.”

Mộ Thanh Yến nghiêm túc ngồi xuống, “Còn lần thứ tư gặp mặt, cũng là lần cuối cùng, nói đi.”

Vẻ mặt Tiết Hữu Phúc thương cảm: “Lại qua chừng nửa năm, vừa dịp mừng thọ mẹ ta, nửa đêm Chính Dương ca đến tặng quà — cuối cùng trên mặt anh ấy đã thấy ý cười. Anh ấy hào hứng bảo, rốt cuộc Tiểu Thục cô nương đã nhận lời cầu thân của anh ấy, anh ấy đã định chọn một ngày lành cầu hôn. Anh ấy còn nói, thời gian Nhiếp Hằng Thành không còn bao năm, nguyện vọng của anh ấy đã sắp thành.”

“Ai ngờ, đó lại là lần cuối cùng ta gặp anh ấy. Cho tới giờ đã gần hai mươi năm, chưa từng nghe tin tức gì từ anh ấy. Ta sớm âm thầm suy đoán, e rằng anh ấy đã… đã…”

Đại hán vạm vỡ chợt rơi lệ, nghẹn ngào khó nói nên lời, “Cả đời Chính Dương ca đau khổ, có người mẹ không rõ như Âu Dương phu nhân, vợ chồng Quách thị súc sinh lòng lang dạ sói, lại gặp Nhiếp Hằng Thành con rùa già xảo trá trên thế gian, vất vả lắm sắp tới ngày sống tốt lành, anh ấy lại… anh ấy lại…”

“Không có gì không thể qua được.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói, “Hai tay Mộ Chính Dương đầy máu tanh, đáng giết không đánh giết, ông ta đều đã giết không ít. Thiên hạ võ lâm bị ông ta quấy đến long trời lở đất, núi thây biển máu, bao nhiêu hào kiệt tài hoa kinh diễm võ công cái thế chết cũng không biết nên tìm ai tính sổ. Mộ Chính Dương có xuống địa phủ gặp Diêm Vương cũng không tính là thua thiệt.”

Ánh đèn đã tắt, sắc trời dần sáng, Mộ Thanh Yến sải bước ra khỏi phòng, Du Quan Nguyệt đuổi sát theo sau.

Sau khi hai người đi mấy chục bước, Du Quan Nguyệt mới nói: “Giáo chủ, họ Tiết chưa chắc đã nói hết mọi thứ.”

“Ta biết, không gấp.” Mộ Thanh Yến lạnh nhạt, “Chuyện thế này không thể dồn hỏi, để ông ta từ từ suy nghĩ.”

“Nhưng mà, ta đã biết không ít.”