Sau khi các vị vào chỗ mình, Tống Thời Tuấn nói: “Đến giờ rồi, Thái Sơn quán còn chưa thấy bóng dáng, Thích Tông chủ nói sao đây.”

Thích Vân Kha vô cùng khó xử, may có Pháp Không thượng nhân giải vây: “Lúc lão nạp vừa mới qua đỉnh Phong Vân, gặp đoàn Cầu quan chủ lên núi rất khó khăn. Hẳn vì lần này đoàn người Thái Sơn quán đông đảo nên có lẽ phải chậm một lát.”

Tống Thời Tuấn lẩm bẩm: “Không kéo dài đến khắc cuối cùng, thì gã luôn chưa chịu đến.”

Dương Hạc Ảnh tức giận còn hơn bị đội nón xanh: “Đến tham gia tế điển Lão tổ, dẫn nhiều người vậy làm gì, khoe khoang cũng không xem là lúc nào!” Thật ra lão cũng đã từng nghĩ mang rất nhiều rất nhiều đồ tử đồ tôn đến tô điểm được không.

Thích Vân Kha giả nhìn chỗ khác. Từ sau khi cưới và kế nhiệm Tông chủ, ông phát hiện nghễnh ngãng thật sự là thần kỹ số một thiên hạ.

Lúc này Tằng Đại Lâu đến bẩm: “Sư phụ, đến giờ gõ tế la (chiêng) ạ.”

Thích Vân Kha nhìn chỗ trống của Tông chủ Thái Sơn quán lần nữa, nói: “Giờ gõ tế la không thể chậm trễ, chúng ta gõ trước thôi, Cừu huynh đệ tới bổ sung sau là được.”

Lập tức Tống Thời Tuấn vui sướng như thằng bé hai trăm cân, khen lớn Thích Vân Kha quyết đoán.

Tằng Đại Lâu sai đệ tử mở rộng cửa lớn chính điện mười sáu phiến, trên bãi đá rộng rãi bên ngoài có một giá đỡ la màu son cao chừng hơn hai mươi trượng, phía trên treo chiếc la cực lớn chừng nửa thước bằng huyền thiết treo bằng xích sắt cực thô.

Gió trên đỉnh núi cực kỳ mãnh liệt, giá đỡ la lại cực cao, cờ xí bên cạnh chỉ cao năm, sáu trượng đã bị thổi muốn xé rách, nhưng mặt huyền thiết la dưới sức giật xé của gió lớn hầu như chẳng thèm nhúc nhích, có thể thấy sức nặng cỡ nào.

Dưới sự dẫn đầu của năm chưởng môn Bắc Thần, mọi người đều đứng trên bãi đá trống ngoài điện, nín thở ngưng thần.

Thái Chiêu ngạc nhiên: “Đang định làm gì thế nhỉ?”

Phàn Hưng Gia bất thình lình chạy tới: “La này từ thời Lão tổ để lại, nghe nói là dùng huyền thiết dưới đáy biển xa vạn dặm rèn đúc thành. Mỗi lần có đại tế điển hay mừng thọ Thượng thần Tam Thanh, sẽ phải gõ nó báo đến thần linh tứ phương.”

“Chỉ Thanh Khuyết Tông mới có.” Thái Chiêu nghĩ hẳn Lạc Anh Cốc không có món đồ chơi này.

“Dĩ nhiên.” Phàn Hưng Gia, “May mà không tổ chức tế điển bên Quảng Thiên môn ấy, nếu không còn phải dời cái la lớn này qua đấy.”

“Mà dời rồi thì chắc chắn Quảng Thiên môn không muốn trả.” Thường Ninh lành lạnh nói, thấy ánh mắt Thái Chiêu quét tới, vội vàng bổ sung, “Có vẻ giao tình của Tống môn chủ và Lạc Anh Cốc cũng hời hợt nhỉ.” Ý là Tống Thời Tuấn không tính trưởng bối của cô nha.

Thái Chiêu: -_-

Phàn Hưng Gia nín cười —— hắn biết, xếp hàng chung chỗ với hai người này tương đối thú vị.

Thích Vân Kha bước trước một bước, cũng không nhìn rõ ông bắt đầu thế nào, chỉ trầm trầm vận khí vung một chưởng đến chiêng lớn xa xa, sau tích tắc trên đỉnh đầu cả đám nghe thấy một tiếng vang cực thấp có lực, huyền thiết la giống như bị một cây chùy vô hình trùng điệp đánh tới, ong ong không ngừng, uy thế kinh người, tro bụi tích lũy nhiều năm bên trên rào rạt rơi xuống.

Cả đám cùng hô lớn khen hay, nhao nhao tán dương Thích Vân Kha công lực thâm hậu, Doãn Tố Liên vui thích mặt mày tỏa sáng.

Lượt thứ hai vốn tới phiên Tống Thời Tuấn, ai ngờ Tống Thời Tuấn bỗng nhiên khiêm tốn, cứng rắn nhún nhường để Chu Trí Trăn gõ chiêng, Chu Trí Trăn không muốn tranh luận, mỉm cười xong cũng vung một chưởng giống vậy đến la lớn, lập tức trên quảng trường nghe hồi la thứ hai vang. Tiếng vang kinh người như trước, nhưng âm thanh ủng hộ ông lại nhẹ hơn chút, Chu Trí Trăn không thèm để ý.

Thái Chiêu thấy, nhịn không được nói: “Mỗi lần tế điển đều phải gõ vang chiêng lớn, nếu công lực không đủ gõ không vang thì làm nào?”

Thường Ninh hạ giọng: “Cô ngốc à, cô thật sự cho là gõ la để báo cáo với thần linh tứ phương à? Đây là dùng để chấn nhiếp đồng đạo võ lâm, không có công lực cỡ này, đừng đỏ mắt địa vị sáu phái Bắc Thần.”

Phàn Hưng Gia nghe liên tục gật đầu.

Rốt cục đến phiên Tống Thời Tuấn. Chỉ thấy ông đầy cao thâm tiến lên, đầy cao thâm dọn giá đỡ, sau đó nhìn như hờ hững thực ra thận trọng vận công lên chưởng sau đó vung ra, đám người lại lần thứ ba nghe chiêng âm vang.

Lúc này chợt có người thốt lên sợ hãi: “Mau xem cái chiêng kìa!”

Đám người dõi mắt nhìn lại, thấy ngay chính giữa chiêng lớn bằng thiết đen xuất hiện một chưởng ấn lõm xuống nửa tấc.

Quang cảnh như muối thả chảo dầu, trong tích tắc âm thanh ủng hộ vang như sấm, nhao nhao bàn tán công lực Tống Thời Tuấn thâm sâu không lường ——

“Là huyền thiết đó, là huyền thiết đao thương khó xâm đó, đến tột cùng Tống Môn chủ luyện đến cảnh giới cỡ nào chứ!”

“Thảo nào mấy năm gần đây Quảng Thiên môn ngày càng lớn mạnh, đến cả Thanh Khuyết Tông cũng phải lùi một bước tên* nha!”

(*) nhất xạ chi địa: một khoảng cỡ 1 tầm tên bắn – 120-150 bước.

“Ta nghe nói xưa kia nếu không phải Tống Môn chủ kế thừa ngôi vị Môn chủ Quảng Thiên môn, vốn Doãn Lão tông chủ muốn vị con rể trưởng này đến làm Tông chủ Thanh Khuyết Tông ấy!”



Đối mặt bàn tán xôn xao, Thích Vân Kha chỉ bất đắc dĩ cười cười, còn Doãn Tố Liên sắc mặt trắng bệch.

Thái Chiêu lầm bầm: “Ta thấy chưa hẳn bác Thích với bác Chu đánh không ra chưởng ấn.”

Phàn Hưng Gia cũng căm giận nói: “Đúng đúng. Hèn gì vừa rồi ông ấy cố ý để Chu trang chủ đi trước, không phải là sợ Chu trang chủ học theo cũng đập ra chưởng ấn à! Sư phụ bản tính trời sinh khiêm tốn, lười tranh này nọ thôi!”

Thường Ninh: “Ta thấy Thích Tông chủ có thể vỗ một chưởng lên mặt Tống Thời Tuấn ấy, bảo đảm càng thêm thanh thế kinh người.”

“??” hai người Phàn Thái đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

Tống Thời Tuấn được khen bồng bềnh như tiên, lại ra vẻ khiêm tốn quân tử ra hiệu mọi người im lặng.

Tiếp đó là Dương Hạc Ảnh, lão đã muốn biểu hiện uy thế của Tứ Kỳ Môn, lại không muốn Tống Thời Tuấn không vui, thầm nghĩ một lát liền có suy tính. Lão xuống thế, vận khí huy quyền đầy mạnh mẽ, sau một tiếng vang ầm thật lớn cả đám người nhìn lại, thấy bên cạnh chưởng ấn của Tống Thời Tuấn lưu lại một quyền ấn mờ mờ. Cả đám lại vỗ tay một trận lớn tiếng khen hay, dù tiếng khen ngợi không vang dội bằng vừa rồi, nhưng không kém hai người Thích Chu. 

Cùng dạng công lực, quyền tập trung hơn so với chưởng, hiển nhiên công lực Tống Thời Tuấn cao hơn một bậc. Như vậy, vừa thu hoạch được màu mè cả sảnh đường, lại vừa không đến mức đoạt danh tiếng Quảng Thiên môn.

Trong tiếng ủng hộ của đám đông, Phàn Hưng Gia và Thái Chiêu đồng thanh ‘chặc chặc’.

Thường Ninh đột nhiên nói: “Công lực Dương Hạc Ảnh rất không bằng nha.”

Thái Chiêu không hiểu, Thường Ninh đáp: “Các ngươi nhìn quyền ấn kìa. Sâu nhất ở vị trí ngón giữa và ngón áp út, ngón trỏ ngón út lại rất cạn. Tuy nói năm ngón tay có dài ngắn, nhưng đã vận công phát lực nện lên la lớn, phải đủ lực đạo, các ngươi xem chưởng ấn Tống Môn chủ chỉnh chỉnh tề tề, không chia sâu cạn. Có thể thấy Dương Hạc Ảnh công lực đứt đoạn, dùng hết toàn lực chỉ tụ vào một chỗ, không giống ba vị chưởng môn trước đó cử trọng nhược khinh* (xem nặng như không) thành thạo điêu luyện.”

Hai người Phàn Thái nhìn kỹ quả là thế, ngó Pháp Không thượng nhân cũng chưa hề động, Tĩnh Viễn sư thái thờ ơ lạnh nhạt, nụ cười ấm áp của Thích Vân Kha Chu Trí Trăn thậm chí mang theo mấy phần coi nhẹ, là biết Thường Ninh nói không ngoa.

Cuối cùng người gõ chiêng chính là Thái Bình Xuân, Thái Chiêu vô cùng khẩn trương siết chặt nắm đấm nhỏ.

Thần sắc Thái Bình Xuân vẫn như thường, thậm chí không đợi quanh mình lắng xuống cũng không chút lạ thường bình tĩnh vung một chưởng, la lớn cũng chẳng có gì khác lạ vang lên một tiếng, khác biệt duy nhất là —— chưởng ấn quyền ấn trước đó mất ráo, cứ như tường đất bị san phẳng.

Huyền thiết la có lẽ đã từng bằng phẳng như gương, nhưng bị nện hai trăm năm, giờ đây đã sớm lồi lõm chập trùng, trong tích tắc bị Thái Bình Xuân quét một vòng, cứ như tường được trét lớp bùn đất bằng phẳng. 

Chung quanh chợt yên ắng, đám người nhìn nhau, không ai lên tiếng. Thứ nhất là giật mình, thứ hai là nếu lớn tiếng khen hay, sợ Quảng Thiên môn và Tứ Kỳ môn không vui.

Khuôn mặt trang nghiêm lạnh lùng của Tĩnh Viễn sư thái dịu xuống hiếm có.

Pháp Không thượng nhân tụng một tiếng Phật hiệu, mỉm cười nói: “Mấy năm qua Tiểu Thái thí chủ rất tiến bộ nhỉ.” Năm đó lúc ông kết bạn với chị em họ Thái Thái Bình Xuân vừa mới mười hai, nên quen miệng gọi Tiểu Thái thí chủ.

Giác Tính đại sư bên cạnh cười nói: “Lạc Anh Cốc chủ đã gần bốn mươi, sư phụ sao ngài còn gọi người ta là Tiểu Thái thí chủ.” Dù đã xuất gia, nhưng em rể nhà mình vẫn là em rể nhà mình nha.

Pháp Không thượng nhân rất hiền hoà, mỉm cười nói: “Nói rất đúng.”

Mọi người thấy trụ trì Trường Xuân Tự đã mở miệng, lúc này mới lục tục khen, dù không dám khen quá lợi hại, nhưng trong ánh mắt nhìn về tử đệ Lạc Anh Cốc đã tăng thêm không ít kính ý và kiêng kị.

Dường như Thích Vân Kha sớm biết kết quả, cười ha ha nói: “Tiểu Xuân làm tốt lắm, đỡ cho ta còn phải tìm đệ tử leo lên gõ phẳng lại cái la sắt kia.”

Tống Thời Tuấn liếc mắt, không âm không dương nói: “Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, Bình Xuân lão đệ lên tay nha, không uổng công năm đó chị ngươi luôn bảo tư chất ngươi không tệ, tương lai khó mà lường.”

Thái Bình Xuân lạnh nhạt: “Trong mắt chị ấy, người trong thiên hạ ai cũng đều có sở trường, không có ai trời sinh tầm thường.”

Tống Thời Tuấn giận hừ hừ xoay đầu sang chỗ khác, Chu Trí Trăn vỗ vỗ vai Thái Bình Xuân khen ngợi. Bị dưới cơ, sắc mặt Dương Hạc Ảnh khó coi hơn nhiều.

Nghi thức gõ la kết thúc, cả đám đang định vào điện, chợt nghe đệ tử chủ trì ngoại môn cao giọng xướng ‘Cầu Quán chủ Thái Sơn quán đưa đệ tử đồng môn đến tế điện lão tổ’!

Đám người sửng sốt, theo một tràng bước chân chỉnh tề có lực, thấy một đám đạo giả thân mặc bào phục tím nhạt tay áo rộng thêu chỉ vàng phiêu nhiên mà tới. Dẫn đầu là một người tuổi chừng bốn mươi, thân hình khôi ngô cao lớn, khuôn mặt anh tuấn ngay ngắn, trên bộ đạo phục màu tím sậm có thêu sao đầy trời chìm bằng chỉ ánh sắc vàng, chính là Quán chủ Thái Sơn quán Cầu Nguyên Phong.

Chúng đệ tử áo tím giống như nước sông rẽ nhánh từ đó tách ra, bốn đệ tử gánh một khung kiệu trúc, trên kiệu một vị lão giả râu hoa râm ngồi. Cả đám nhìn lại, thấy vị lão giả sắc mặt hồng nhuận, thần thái quắc thước, nhưng đôi chân lại bị cụt ngang gối.

Bọn Thích Vân Kha ngỡ ngàng, nhao nhao tiến lên chấp tay hành lễ vãn bối, miệng nói: “Thương Khung sư thúc.”

Pháp Không thượng nhân và Tĩnh Viễn sư thái cũng lên chào.

“Năm đó từ biệt, không nghĩ sinh thời còn được gặp Thương Khung đạo trưởng.” Pháp Không thượng nhân rất cảm khái.

Thương Khung nở nụ cười: “Năm đó lão đạo bị giặc Ma giáo ám toán, bất đắc dĩ mất hai chân, vốn tưởng quãng đời còn lại bỏ đi. Cũng may sư điệt có tiền đồ, hôm nay được đến tham gia náo nhiệt, Thích Tông chủ không phải không chào đón chứ.”

Thương Khung Tử là trưởng giả thế hệ trước trong sáu phái còn sót lại, Thích Vân Kha nào có thể nói không.

Thương Khung Tử đầy hài lòng, ngẩng đầu nói: “Cháu Nguyên Phong ta, gõ la đi.”

Cầu Nguyên Phong khom người nhận lệnh, nhìn như tùy ý vung một chưởng ra, chỉ thấy chiêng huyền thiết lớn kia như bị chuỳ sắt nện tới lui mấy lần, loảng xoảng loảng xoảng một mạch vang to bốn tiếng, xung quanh rộ tiếng xôn xao, Thương Khung Tử đầy tự hào.

“Cái này cái này cái này, chính là Tử Dương thần công tuyệt học của Thái Sơn quán ấy nhỉ! Một chưởng vang bốn hơi, bay qua lượn lại, lòng vòng không dứt, quả nhiên là kết hợp cương nhu, khí bá đạo bắn ra bốn phía nha!”

“… Đã nói kết hợp cương nhu, sao lại còn khí bá đạo hả.”

“Ngươi đừng có quấy! Dù sao ta vẫn thấy Cầu quán chủ thần công cái thế, không kém nữ hiệp Thái Bình Thù năm đó nha!”

“Hèn chi mấy năm nay thanh thế Thái Sơn quán lên như diều gặp gió, muốn vượt cả Quảng Thiên môn…”

“Suỵt, đừng nói mò, đệ tử Quảng Thiên môn không ít đâu, đừng để người ta nghe thấy!”

Lần này đến phiên sắc mặt Tống Thời Tuấn khó coi.

Vừa rồi dù chiêu kia của Thái Bình Xuân lợi hại, nhưng ông ta tự phụ làm được không khó, nhưng chiêu này của Cầu Nguyên Phong không thể coi thường, Tống Thời Tuấn không chắc liệu mình có làm được không.

Dương Hạc Ảnh thấy sắc mặt Tống Thời Tuấn không tốt, lúc này lớn tiếng: “Nguyên Phong huynh đệ thật bày trận lớn quá đi, hôm nay là ngày giỗ Lão tổ, đâu phải cùng Ma giáo chém giết, ngươi rầm rộ dẫn theo một đám đông này tới dọa ai thế!”

Đám người nhìn lại, quả nhiên Thái Sơn quán dẫn đệ tử nhiều hơn các phái khác, đám đệ tử hoặc tay nâng hộp gấm, hoặc vai vác bao gấm, hoặc giương cao cờ xí… Thế trận cực kỳ hùng vĩ.

Đương nhiên Cầu Nguyên Phong không đặt Dương Hạc Ảnh vào mắt, cười nói: “Giỗ hai trăm năm của Lão tổ hiếm có, đệ tử Thái Sơn quán ai nấy đều muốn hiến chút hiếu tâm đến Lão tổ, ta thấy bọn hắn đầy chân thành, mới dẫn nhiều chút. Sao, Thích Tông chủ, Thanh Khuyết Tông không chứa nổi tử đệ Quán ta à?”

Thích Vân Kha trong lòng không vui, nghiêm mặt nói: “Thanh Khuyết Tông dĩ nhiên chứa được, có điều trong Mộ Vi cung không đủ, lát nữa tế điện trong Triêu Dương chính điện, nhiều đệ tử phải ở bên ngoài rồi.”

“Không sao.” Cầu Nguyên Phong không thèm để ý nói.

Tống Thời Tuấn trùng điệp hừ một tiếng: “Đã biết ngày giỗ hai trăm năm của Lão tổ hiếm có, sao cứ phải lề mề đến phút cuối cùng mới đến, khó tránh khỏi làm người suy đoán ngươi cố ý lạnh nhạt!”

Vẻ như Cầu Nguyên Phong chính là đang chờ câu này, lập tức cười ha hả, xông ra sau nói: “Nhị sư huynh, dâng lên.”

Một vị đạo sĩ trung niên nhã nhặn đoan chính chậm rãi tiến lên, nâng trên tay một chiếc hộp gỗ lim dâng lên.

Thái Chiêu khẽ hỏi: “Ông ta đang sai bảo sư huynh nhà mình đấy à?” Mấy chuyện này không phải bảo đệ tử làm thích hợp hơn sao.

Thường Ninh ngó đạo sĩ trung niên kia mấy lần, thuận miệng nói: “Ông ấy là Vương Nguyên Kính, là Nhị đệ tử của Lão quán chủ đã chết của Thái Sơn quán Thương Hoàn Tử, Cầu Nguyên Phong là Tam đệ tử. Còn Thương Khung Tử cụt chân kia là sư đệ của Lão quán chủ.”

Thái Chiêu nhướng mày: “Thế Đại đệ tử của Thương Hoàn Lão quán chủ đâu?”

“Hai mươi năm trước đã chết dưới tay Trưởng lão Ma giáo.” Thường Ninh không dậy sóng mắt.

Phàn Hưng Gia nhịn không được nói: “Ta có nghe Lôi sư bá nói, năm đó Vũ Nguyên Anh đại hiệp học trò trưởng của Thương Hoàn đạo trưởng, trên giang hồ cũng là người phong lưu một thời, chẳng những võ nghệ siêu quần, còn nghĩa mỏng vân thiên hào khí vô song. Lôi Sư bá nói năm đó ông ấy rất thích dẫn theo các sư đệ, khiêng mấy bình rượu to, lên Vạn thủy thiên sơn nhai tìm mọi người uống rượu, aizzz…”

Thái Chiêu thở dài, lập tức nói: “Hôm nay Lôi sư bá không ra à? Lý sư bá ngoại môn còn tới.”

Tâm tình Phàn Hưng Gia ảo não: “Sư phụ mời ổng rất nhiều lần rồi. Lôi sư bá nói mình bộ dáng phế nhân, không muốn ra làm mất mặt tông môn.”

Đang nói, Vương Nguyên Kính đã đặt chiếc hộp gỗ lim giữa đất trống, Tống Thời Tuấn nhíu mày: “Đây là cái gì thế?”

Cầu Nguyên Phong khoát tay áo: “Nhị sư huynh không cần cẩn thận vậy, mở ra để tất cả cùng xem là được.”

Một đạo trưởng tuổi trẻ tuấn tú bên cạnh Vương Nguyên Kính lộ vẻ giận dữ, như muốn phản bác cử chỉ khinh mạn của Cầu Nguyên Phong, lại bị Vương Nguyên Kính đè lại sau đó tự mình bước tới mở hộp gỗ.

Cả đám cùng nhìn theo, lập tức liên tục kinh hô — thì ra trong hộp là một chiếc đầu người dữ tợn râu tóc đều dựng!

Thái Chiêu cũng giật nảy mình, che miệng không dám phát ra tiếng.

Thường Ninh nhớ đến giờ cô còn chưa thấy qua người chết, không khỏi sinh lòng thương, có điều cái cách Thường công tử thương hương tiếc ngọc không giống bình thường, không phải là mềm giọng an ủi, cũng không phải dịch người che trước mặt cô gái, mà rất chân thành nói bên tai Thái Chiêu: “Đừng sợ, người chết sẽ không hại cô, thật ra người sống mới đáng sợ.”

Không hề ngoài ý muốn, Thái Chiêu trừng lại: “Thật cảm tạ sư huynh cho biết!” Nói xong đùng đùng xoay người.

Phàn Hưng Gia yên lặng biểu đạt kính ý với Thường Ninh.

“Đây là ai?!” Chu Trí Trăn hiếm khi thất thố, “Thương Khung sư thúc, hôm nay là ngày giỗ của Lão tổ, Cừu huynh đệ đây là ý gì!”

Thương Khung tử không thèm để ý khoát tay: “Lão đạo đã mặc kệ việc thế tục từ lâu, bây giờ Nguyên Phong là Quán chủ, mọi thứ do nó làm chủ.” Nói thì vậy nhưng vẻ mặt ông biểu lộ rõ ràng vẻ vô cùng tự đắc.

Cầu Nguyên Phong thấy sắc mặt Tống Thời Tuấn cực kỳ khó coi, chậm rãi nói: “Chu đại ca không nhận ra nhưng Tống đại ca chắc chắn sẽ nhận ra —— người này chính là Tư Mã An Trại chủ Lôi Công trại.”

Lôi Công trại là một trại quy mô khá lớn, nằm trong phạm vi thế lực của Quảng Thiên môn, chịu trách nhiệm một mảnh rừng rậm xa xôi, trên giang hồ có chút tiếng tăm. Tư Mã An là Trại chủ tân nhiệm Lôi Công trại, chẳng những công phu rất cao, còn ưa kinh doanh kèm theo.

Cầu Nguyên Phong vừa nói, cả đám đầy khó hiểu.

Tống Thời Tuấn chậm rãi tiến lên một bước: “Cầu quán chủ có ý gì?” Đương nhiên ông nhận ra người này, năm ngoái ngày mừng tuổi ông, Tư Mã An này còn tự mình đưa lễ lớn đến Quảng Thiên môn.

Cầu Nguyên Phong mỉm cười, ám chỉ: “Lúc Lão tổ còn sống lấy trừ bạo an dân làm nhiệm vụ của mình, hôm nay ta ôm đầu người này đến, chính là tế điện Lão tổ trên trời có linh thiêng!”

Con ngươi Tống Thời Tuấn đột nhiên co rụt.

Dương Hạc Ảnh bước lên một bước: “Lôi Công trại ở trong vùng đất quản hạt của Quảng Thiên môn, coi như Tư Mã An này có chỗ không ổn thì cũng nên để Tống đại ca làm trọng tài, nào đến Thái Sơn quán ngươi!”

“E là chờ không kịp.” Cầu Nguyên Phong âm dương quái khí.

Thích Vân Kha thấy tình hình không ổn, bước lên trầm giọng nói: “Đến cùng thì Tư Mã An này phạm vào chuyện gì, Nguyên Phong huynh đệ không ngại nói thẳng.”

Cầu Nguyên Phong vung bào phục chậm rãi bước lên, bày ra tư thế, mới nói: “Vốn dĩ Lôi Công trại của họ Lôi, nhiều năm trước Lôi Lão trại chủ nhận nuôi tên Tư Mã An này, thấy gã tư chất không xấu, liền dốc hết một thân võ nghệ truyền thụ. Đến khi gã trưởng thành, thấy tài cán không thua gì mình, dứt khoát truyền ngôi vị Trại chủ cho gã, còn gả cả ái nữ. Ai ngờ cái thứ lang tâm cẩu phế này, thấy con dâu của Lôi Lão trại chủ xinh đẹp, lại sinh lòng chiếm lấy! Súc sinh này đầu tiên thiết kế hại con trai Lôi Lão trại chủ ngã xuống sườn núi mà chết, rồi hạ độc Lôi tiểu thư bệnh lâu không khỏi, nếu Thái Sơn quán chậm thêm một ngày nửa đêm, e là Lôi Lão trại chủ cũng phải gặp bất trắc.”

Cả đám nghe chuyện cũ vong ân bội nghĩa đều thổn thức, Dương Hạc Ảnh nghĩ thầm ‘dưỡng tử nghĩa tử gì chứ cũng không đáng tin cậy bằng con ruột’, liếc sang Thái Bình Xuân bên cạnh, ngầm nhạo chỉ có Lạc Anh Cốc không để ý mới xem kẻ ở rể là người một nhà.

Trong xôn xao bàn tán, Tống Thời Tuấn trầm giọng nói: “Mấy chuyện này sao ta lại không biết.”

Cầu Nguyên Phong cười nói: “Ha ha ha, thật ra có người đã từng cáo trạng. Dâu kia của Lôi lão trại chủ rất có mưu trí, thấy trên dưới trong trại bị Tư Mã An nắm giữ, liền một mặt hư dữ ủy xà, mặt khác phái nha hoàn tâm phúc đi tìm cứu binh —— nhưng mà Quảng Thiên môn gia đại nghiệp đại, đệ tử trong môn lòng dạ cũng lớn, không đặt tiểu nha hoàn rách rưới kia vào mắt, nghe nói không cho người ta phân trần, đánh đuổi tại chỗ.”

“Sau đó tiểu nha hoàn gặp được người Thái Sơn quán?” sắc mặt Tống Thời Tuấn cực kỳ âm trầm.

“Không sai.” Cầu Nguyên Phong khó nén vẻ đắc ý, “May mắn trả cho trời, cuối cùng có người thay Lôi gia khuếch trương chính nghĩa.”

Thương Khung tử đúng lúc nói: “Vẫn là Nguyên Phong sư điệt có lòng, mới cứu được cha con Lôi gia.”

Nói rõ đầu đuôi xong, đệ tử Thái Sơn quán ai nấy đắc ý phi thường, phía Quảng Thiên môn thì ấn đường biến đen, mặt đầy xúi quẩy.

Giữa sân lặng ngắt như tờ, tất cả đều hiểu mặt mũi Quảng Thiên môn mất sạch.

Tình hình này, Thích Vân Kha cũng khó có thể phân tích.

Thứ nhất, Thái Sơn quán đích xác là thuận tay.

Thứ hai, Thái Sơn quán đích xác cứu được Lôi gia.

Thứ ba, nếu khích lệ Cầu Nguyên Phong làm đúng làm tốt, thế thì Quảng Thiên môn với Tống Thời Tuấn không còn mặt mũi à.

Thứ tư, nếu trách cứ Cầu Nguyên Phong, lại không hợp tình.

Thứ năm, …

—— không có thứ năm, đầu Tông chủ đại nhân đau quá!