Khóe môi Phàn Hưng Gia vừa khép, Thái Chiêu suýt xỉu ngang tại chỗ.

Thường Ninh bước lên một bước đỡ cô, nghi ngờ nói: “Đều bị mai phục giết? Có Lạc Anh Cốc trong đó không. Nhưng Thái phu nhân và Thái cốc chủ chia làm hai đường, đi đâu đường nào đến cả Chiêu Chiêu cũng không biết, lẽ nào cũng bị đánh lén?”

Phàn Hưng Gia chạy thở không ra hơi, giờ mới phát hiện mình nói sai, vội vàng: “Không không không, không có Lạc Anh Cốc. Hiện giờ Thái phu nhân và Giác Tính đại sư đã đến Ninh gia, sư phụ vừa mới nhận được thư chim đưa tới. Còn Thái cốc chủ, chẳng ai biết ngài ấy đi đâu, có điều hôm qua sư phụ có nhận được thư ngắn của Thái cốc chủ, bảo mấy hôm nữa ông có thể trở lại khách điếm trên trấn Thanh Khuyết.”

Thái Chiêu lấy lại hơi, không khỏi giận mắng: “Ngũ sư huynh anh muốn lấy mạng tôi hả?!”

Phàn Hưng Gia thấy cô gái bị hù đến mặt trắng bệch, luôn mồm nhận tội.

Thái Chiêu còn làm gì được chứ, “Được rồi được rồi, sư huynh chạy đến báo tin cũng là có ý tốt. Chuyện ngoài ấy rốt cuộc là sao, sư huynh anh kể lại bọn tôi nghe chút.”

Vừa lúc Phù Dung Phỉ Thúy đưa đồ ăn sáng đến, Thái Chiêu dứt khoát bảo Phàn Hưng Gia ngồi xuống, ba người vừa ăn vừa nói.

Thật ra từ khi Nhiếp Hằng Thành và thế lực tử trung với lão bị diệt, trên giang hồ đã trải qua những tháng ngày rất thái bình, hai phái chính tà mỗi bên giữ ranh giới cuối cùng, va chạm nhỏ không ngừng, hiếm có xung đột lớn. Lúc đầu là vì ý chí thu gom lại nội bộ, chỉnh đốn phong độ môn phái, sau này là vì hai phe vừa tử thương quá thảm thiết, mọi người đánh không nổi cũng chẳng giết nổi nữa.

Dẫu là vì rèn luyện người mới, hay thi thoảng gầy dựng số lượng, hai bên cũng sẽ cố gắng khống chế quy mô.

Bởi thế, lần này đại điển giỗ hai trăm năm Bắc Thần lão tổ, danh môn chính phái cũng không quá cảnh giác đối với Ma giáo. Ăn nói phách lối như Quảng Thiên Môn, khiêm tốn như Huyền Không am, tất cả đều  không có che giấu hành tung, quang minh chính đại đi đến núi Cửu Lãi.

Vợ chồng mười mấy năm, đâu còn chuyện kích tình gây sự, nhất là đám người từng kích tình đã sớm chết vào thời Nhiếp Hằng Thành.

Thường Ninh cười lạnh: “Quả nhiên thái bình lâu ngày cũng bị mất nhuệ khí. Họ Nhiếp tập hợp một lũ Ma vô dụng, đã gây chuyện lớn cả nhà ta bị giết rồi, các phái cũng nên cảnh giác.”

“An nhàn, an nhàn có thể hao mòn ý chí nhất.” Thái Chiêu, “A, đây cũng là câu cô của ta nói.”

Nguyên nhân đúng là thế, không ai ngờ được Ma giáo bỗng nhiên trỗi dậy, mai phục trên đường các phái trở về mà chờ cơ hội giết.

Tuy nói Ma giáo chủ trì công chính không công khai, hành động đánh lén đều xem như nhau, nhưng trình độ các phái bị hại khác biệt cực lớn.

“Phải nói rằng nhà của Chiêu Chiêu sư muội vẫn may mắn nhất.” Phàn Hưng Gia rất cảm khái, “Nhất là Thái phu nhân, đệ tử Tông môn đi tiễn cơ bản đuổi chả kịp, chuyển hướng đến váng cả đầu. Lúc còn cách chỗ ở của Ninh gia một hai ngày đường, Giác Tính đại sư bảo họ tự quay về báo tin. Ầy, thảo nào đến cả Ma giáo cũng chẳng rờ tới hành tung cả đoàn Thái phu nhân.”

Ninh Tiểu Phong là bà già trẻ con, từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, lúc nhỏ vì chuyện xuất gia đổi kiểu tóc mà trở mặt với mẹ, bước vào giang hồ chưa tới đôi ngày đã gặp Thái Bình Thù, cưới người không thành bèn kết làm chị em.

Thái Bình Thù rất thích cô em gái nhỏ xinh đẹp hoạt bát mềm mỏng vui vẻ này, cực cưng chiều bà.

Ninh Tiểu Phong cực hâm mộ nước mắt người cá để làm trâm hoa, Thái Bình Thù liền lật ổ Nam Hải châu mấy lần; Ninh Tiểu Phong muốn băng sơn tuyết liên làm son phấn, núi ngập tuyết lớn Thái Bình Thù cũng xách xuống một giỏ cho bà.

Thế nên Ninh Tiểu Phong càng nuôi ra tính tình thẳng thắng tùy tâm sở dục mãi đến sau trận đại chiến Đồ Sơn, Thái Bình Thù đứt đoạn kinh mạch nằm liệt giường, dường như chỉ trong vòng một đêm bà bỗng nhiên trưởng thành, biến thành Cốc chủ phu nhân tài giỏi chu toàn.

Ở Lạc Anh Cốc mười mấy năm, giờ được cơ hội ra ngoài hiếm có, Ninh Tiểu Phong không khỏi khôi phục lại thói quen thời con gái, hứng là làm, muốn đi đâu thì đi đó.

Nay thấy ngồi ở trấn nào náo nhiệt, liền xách con cái ăn uống phóng túng một phen; mai thấy hồ kia phong cảnh đẹp, liền kéo chồng lên thuyền nhỏ dạo chơi ngắm cảnh mấy ngày; mặt trời lặn rồi về tới khách điếm nghe dân bản xứ bảo ở thành sát vách có món bồ câu thui sốt nước nhắm với rượu mơ mùi vị tuyệt nhất, dù lượn thêm mấy ngày đường cũng muốn có lộc ăn no bụng đã…

Thái Bình Xuân đối với vợ mình muốn gì được nấy, Thái Chiêu hận không thể bỏ lỡ cuộc sống không cần bái sư, bé Thái mập, ui, cậu thì không có quyền lên tiếng. Thế là, từ Lạc Anh Cốc đến núi Cửu Lãi, đám họ Thái đi chắc cũng lâu mất gấp ba bình thường.

Tế điển xong, trước khi lên đường về Ninh gia, chẳng hề ngạc nhiên Ninh Tiểu Phong vẫn chứng nào tật nấy.

Khác với mấy đệ tử đưa tiễn mấy đường khác, không có tin tức là vì bị Ma giáo đánh lén, bị thương không thể nào báo tin, chỉ có đệ tử theo hộ tống mẹ con Thái gia, là vì đi theo Ninh Tiểu Phong bảy lần tám lữa lạc đường, thật vất vả mới rờ được tới đường chính.

Nói đến đây, Thường Ninh nghía qua Thái Chiêu, hàm ý trong mắt đầy phong phú.

Thái Chiêu bị nhìn không hiểu thấu, quay người tạ lỗi với Phàn Hưng Gia: “Là mẹ tôi tùy ý làm bậy, để các vị sư huynh đệ mắc công đi rất nhiều đoạn đường oan, xin Phàn sư huynh nói giúp tôi một tiếng không phải với Lý sư bá ạ.”

“Không cần không cần.” Phàn Hưng Gia khoát tay: “Nhờ phúc của lệnh đường mà mấy đệ tử ấy lại may mắn nhất đám.”

Mấy đệ tử đường khác lúc quay về mặt mũi bầm dập gãy tay gãy chân thậm chí mất mạng, còn đệ tử theo Ninh Tiểu Phong thì lại mặt mũi hồng hào khóe miệng chảy mỡ, trên người túi lớn túi nhỏ chứa đặc sản vùng đó, ngoại trừ mất thêm mấy ngày đường, coi như du sơn ngoạn thủy thôi.

Thường Ninh như có điều suy nghĩ: “Sao Ma giáo không trực tiếp giết thẳng vào Ninh gia, một mẻ hốt gọn?”

Thái Chiêu trợn mắt ngó tên quạ đen, “Ngươi cho rằng cơ quan trận pháp của mẹ ta học từ đâu chứ, đều là ông ngoại ta dạy đó. Ninh gia ẩn núp chặt chẽ cỡ nào chứ, còn chặt chẽ hơn cả nhà họ Thường các người.”

Chí ít còn biết Thường gia ở trong một ngọn núi, còn chỗ của Ninh gia lại là một ngọn đồi núi hẹp kéo dài vô kể, nhìn đâu cũng chả khác mấy, hơn nữa mỗi lần đi, lối vào cũng không giống.

Về phía đoàn người Thái Bình Xuân, vốn là âm thầm điều tra nghe ngóng huyết án Thường gia, dĩ nhiên hành tung bí ẩn, đến cả Thích Vân Kha cũng không biết ông ở đâu khi nào.

Phàn Hưng Gia cuối cùng kết luận: “Sư muội yên tâm, Thái gia chẳng hề hấn chút gì đâu.”

“May quá may quá.” Thái Chiêu thấy có mấy phần vô ý, lập tức biểu hiện quan tâm đối với các phái anh em, “Tôi nghĩ Ma giáo thấy đại điển giỗ Lão tổ của chúng ta rầm rộ mới không vừa mắt, đánh lén chỉ là ra ý, ra công không ra lực thôi.”

Phàn Hưng Gia lắc đầu: “Cũng không phải, chúng ra tay thật.”

Gặp đánh lén đầu tiên là Quảng Thiên Môn.

Từ cái hôm tế điển bị Cầu Nguyên Phong chế nhạo một trận, Tống Thời Tuấn liền quyết ý chấn chỉnh mạnh lại thanh danh Quảng Thiên Môn.

Vừa đi đường, ông vừa bái phỏng doanh trại cường hào dọc đường, mỗi lần kết giao đều xưng anh em nâng ly cạn chén thuận tiện mở mang tục nghiệp chỗ đó phồn vinh thêm tí.

Địa vị đám cường hào thảo khấu so với sáu phái Bắc Thần chênh lệch như nến với trăng trong, chưa từng nhận hậu đãi coi trọng thế, ba chén rượu vào bụng, nghe hai đoạn “thập bát mô”, bọn hắn chỉ thấy Tống Đại chưởng môn là bậc đại anh hùng chiêu hiền đãi sĩ đệ nhất thiên hạ chỉ cần có tài là nâng, đời này có đại ca như vậy bảo bọc, sống còn gì tiếc nuối?!

Thế là nếu có con cháu đang đà phát triển thì cho chúng nương tựa Quảng Thiên Môn, còn không có con cháu đang đà phát triển thì tự mình nương tựa.

Tống Thời Tuấn đến núi Cửu Lãi vốn dẫn theo nhiều người, cứ như thế một đường hô bằng dẫn hữu mời chào quần hào, đến hồi một chân giẫm trúng chỗ mai phục của Ma giáo, hai bên vừa thấy mặt, đều rất lúng túng.

Ma giáo nhìn cái đám đông nghìn nghịt đen thui lố nhố, cảm thấy vòng mai phục muốn rạn vỡ.

Tống Thời Tuấn thì cảm thấy mình dẫn cả một đám người lớn vầy tùy tiện bước vào vòng mai phục, hình tượng anh minh thần võ bị tổn thương.

Ông hơi bực.

Sau khi đôi bên đánh một trận chát chát, bên rơi vào cạm bẫy thế mà lại đánh bên bố ráp cạm bẫy chạy mất.

Dù có thương vong, số lượng không đáng kể không hợp lẽ thường, Tống Thời Tuấn lại diễn một trương tiết mục quan tâm an ủi, hiệu quả gấp bội.

Ngoài Tống đại công tử Mậu Chi bị Lưu Tinh Chùy nện đứt hai ngón chân, xem như tất cả đều vui vẻ.

Thái Chiêu cười mỉm: “Tin này nghe vui quá.”

“Tống Úc Chi biết chuyện chưa?” Thường Ninh hỏi.

Phàn Hưng Gia: “Tứ sư huynh đã đi báo Tam sư huynh, Quảng Thiên Môn không có chuyện gì lớn, chờ Tống môn chủ nhận được thư bồ câu đưa, đoán chừng sẽ có thể đến rất nhanh.”

Bị tập kích sau đó chính là Thái Sơ quan và Huyền Không am.

Thái Sơ quan vừa có biến cố, lòng người tan rã, là đội hợp để đánh lén nhất. Ai ngờ cái tin Vũ Nguyên Anh chết thảm tựa như mọc cánh, không đợi các phái xuống núi, người trong giang hồ đã nghe ngóng tiền căn hậu quả xong bảy tám phần.

Thiếu niên anh hùng khẳng khái phóng khoáng xưa kia lại bị giam sống trong địa lao Ma giáo không thấy ánh mặt trời hành hạ mười mấy năm, phàm là người có nửa phần lương tri đều sẽ động tâm, huống chi thương nhớ phong thái và danh nghĩa hiệp của Vũ Nguyên Anh có cả khối người.

Đám người này dù đơn lẻ mà nói thì thế nhỏ lực yếu, nhưng gom lại thì có phần cũng bắt người uống một bình được.

Họ nghĩ, dẫu Thương Khung tử Cầu Nguyên Phong đã chết, nhưng ái đồ và tâm phúc họ đều còn sống tốt, dù gì cũng muốn bắt chúng để hả giận cho Vũ Nguyên Anh.

Thế là nhóm Thái Sơ quan vừa mới rời trấn Thanh Khuyết đã không ngừng bị tập kích quấy rối, không phải bị ném lời xấu xa chửi rủa, thì là bị hắt nước bẩn ném trứng thối, thậm chí, còn bị phóng hỏa hạ độc đao thật sự.

Ấy gọi là cha nợ con trả, sư phụ nợ dĩ nhiên đệ tử bồi thường là vậy.

Mà loại trả thù ngoài sáng trong tối này, cũng sẽ chả có ai kêu oan hộ Thái Sơ quan.

Sau khi nếm trải nhiều lần thua thiệt ngầm, Vương Nguyên Kính ôn hoà thế, cũng không thể không lộ vẻ uy nghiêm, hối thúc đệ tử trong quan gấp bội.

Khách điếm ở không nổi, không phải sập xệ sắp đổ thì là nực cười không chịu nổi. Thế là Vương Nguyên Kính cho chúng đệ tử đi đường cả đêm, nghỉ ngơi giữa trời, chú ý cẩn thận từng khắc.

Ai ngờ đổi lại cứ thế đến một lần tránh được Ma giáo mai phục, đợi đến lúc truy binh của Ma giáo quay đầu chạy, Thái Sơ quan dĩ dật đãi lao, thuận lợi thoát thân. Coi như cũng là nhân họa đắc phúc.

Huyền Không am cũng giống vậy.

Tĩnh Viễn sư thái có tiếng thận ngôn trọng hành như giẫm trên băng mỏng, từ khi xảy ra chuyện Vũ Nguyên Anh bà liền cảm giác bất an sâu sắc.

Lúc về thà tốn nhiều bạc cũng phải đổi đường thủy, vây cánh Ma giáo mai phục ở đường cũ vồ hụt, đành một đường ngàn cực vạn khổ đuổi theo Huyền Không am, thế mà, đã nghe thấy phong thanh Tĩnh Viễn sư thái cho các đệ tử lẳng lặng kết trận lặng chờ phía đầu kia, cũng dĩ dật đãi lao, thuận lợi thoát thân.

Bị tập kích sau đó chính là Tứ Kỳ môn và Trường Xuân tự.

Bọn họ không giống Ninh Tiểu Phong hay Tống Thời Tuấn tung tăng khắp nơi liên tiếp phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng chẳng giống Thái Sơ quan và Huyền Không am cẩn thận chú ý sợ bị ám toán, mà từng bước đi về, theo lý thuyết bị mai phục dễ nhất.

Nhưng hai phái này lại cứ mãi đi giữa một mảnh bình nguyên rộng lớn, trong mấy trăm dặm mênh mông vô bờ ven đường nhìn thấy không sót tẹo nào, đừng nói núi cao, đến cả một mô đất còn hiếm thấy, bảo Ma giáo bố trí mai phục thế nào đây.

Cuối cùng, đành bố trí mai phục ở gần bản tông hai phái, vì chỗ đó gần với khu vực biên giới vùng bình nguyên.

Đám Tứ kỳ môn và chúng tăng Trường Xuân tự đột nhiên gặp phục kích, vừa đánh vừa lui, cuối cùng lui được vào tông môn bản phái.

Đảng đồ Ma giáo giết đỏ cả mắt, không chịu bỏ qua, một đường truy kích, chạy luôn vào tông môn hai phái, đều bị gói sủi cảo hết.

Kết quả cuối cùng, vây cánh Ma giáo bị diệt diệt, nhưng ốc xá viện lạc tông môn hai phái bị tổn hại không nhỏ.

Tông miếu thờ tiên tổ bao đời của Tứ kỳ môn bị phá huỷ, Dương Hạc Ảnh ôm một đống bài vị khóc thật đau lòng, khóc còn thương tâm hơn cả lúc vừa mới đẻ ra bị bà mụ đánh thiệt tàn bạo.

Tàng Kinh Các Tàng Bảo Các và chỗ ở tăng lữ của Trường Xuân tự bị đốt hơn phân nửa, Pháp Không thượng nhân trong lúc cứu kinh văn điển tịch bị bỏng vai, còn sặc khói đặc vào phổi.

“Phòng còn có thể xây lại, người không sao là tốt rồi, sau này từ từ điều trị là được.” Thái Chiêu thở phào, Dương Hạc Ảnh coi như bỏ đi, Pháp Không thượng nhân bao hiền hoà nhân hậu, người cũng đã có tuổi, đừng có việc gì nha.

Thường Ninh khẽ nhíu mày, ngó Phàn Hưng Gia: “Có phải anh còn sót một phái không.”

Phàn Hưng Gia khó xử tránh qua một bên.

Thái Chiêu khẽ giật mình, hỏi dồn: “Còn Bội Quỳnh sơn trang thì sao, bác Chu với cô Trí Nhàn sao rồi?” Vừa nghe một đám lớn, đều hữu kinh vô hiểm, tim cô đã thả lỏng.

Phàn Hưng Gia gãi gãi cổ, như không biết kể lại thế nào.

“Ta vừa nãy nghĩ, tất nhiên nhóm Chu gia bị hung hiểm nhất.” Thường Ninh chậm rãi nói, “Chu trang chủ đã không nghi thần nghi quỷ vô cớ, cũng không tùy hứng đi loạn khắp nơi. Vùng đất Bội Quỳnh sơn trang cũng không thuận tiện, mà trái lại, trên đường về cảnh trí non sông tươi đẹp trác tuyệt, vừa vặn dễ thiết lập mai phục trùng điệp.”

Thái Chiêu nghe xong, càng gấp hơn, túm lấy Phàn Hưng Gia ra sức lắc: “Anh nói nghe xem nào!”

Phàn Hưng Gia choáng đầu hoa mắt, vội vàng nói, “Tử thương… Tử thương rất nặng… bản thân Chu nữ hiệp và hai vị Chu thiếu hiệp bị thương nặng, đến cả Chu trang chủ cũng bị nội thương. Cuối cùng, chỉ mấy người họ chạy thoát, đám đệ tử và người hầu đi theo dường như chết cả, nghe nói cả vùng nước hồ như nhuộm đỏ.”

Trong hành động Ma giáo ra hết nanh vuốt tập kích sáu phái, đây là lần thành công nhất.

Thái Chiêu mãi lâu không thốt nên lời, lòng đầy lo lắng, “Tôi, tôi muốn đi Bội Quỳnh sơn trang thăm bác Chu và cô Trí Nhàn.”

Phàn Hưng Gia vội nói: “Cô yên tâm, sư phụ cũng nói muốn đi thăm Chu trang chủ, đến chừng đó chúng ta cùng đi.”

Tiễn Phàn Hưng Gia xong, Thái Chiêu quay lại thấy Thường Ninh tư thế duyên dáng ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn mình.

Cô thở dài, nói: “Ngươi muốn nói gì.”

Thường Ninh: “Ta có thể nói ‘Thật ra cô có đi xem thương thế Chu trang chủ cũng chưa chắc ông ấy sẽ mau khỏe’ sao.”

Thái Chiêu nghiêm mặt: “Không thể. Ta cấm ngươi nói.”

Thường Ninh: “Vậy ta có thể nói ‘Có phải cô kiếm cớ muốn đi gặp Chu Ngọc kỳ’ không.”

Thái Chiêu kiềm cơn điên: “Cũng không thể. Ta coi như không nghe thấy.”

Thường Ninh: “Thế thì đổi lại. Cô có cảm thấy cho đến lúc này cách Ma giáo phục kích các phái, rất giống cách hôm qua chúng đánh lén Thanh Khuyết Tông không?”

“Không thấy!” Thái Chiêu tức giận nói, “Ta còn chưa tính sổ với ngươi nha! Lúc trước ngươi bảo ta sao hả, hả, ‘phe phái Ma giáo như rừng sinh nội loạn nhiều lần, từ lâu đã không còn dáng vẻ như thời Nhiếp Hằng Thành còn sống’, rồi thì ‘nội bộ Ma giáo làm theo ý mình, tay kiếm giảo hoạt giả vờ lương thiện họ Nhiếp đâu còn năng lực gì’ này không phải ngươi nói hả? Hả!”

“Một Ma giáo ‘không lớn mạnh, không năng lực, phe phái như rừng, sinh nhiều nội loạn’ đã có thể khiến sáu phái Bắc Thần cộng thêm một chùa một am người ngã ngựa đổ, nếu Ma giáo sau này mạnh đủ tâm cơ đủ, vậy chúng ta còn đường sống sao?!”

“Cho nên thật ra ngươi là ở ngoài sáng ngầm khen chê Ma giáo đó hả?” Thái Chiêu giận không chỗ phát tiết, “Sau này lời ngươi nói còn tin được hay không đây!”

Thường Ninh không thèm để ý lời mỉa mai của cô bé, vẫn mỉm cười, “Bây giờ Ma giáo đích thật là phe phái như rừng nội loạn liên tiếp phát sinh, không còn thịnh thế. Những việc hiện giờ, e là họ Nhiếp đã thổi toàn bộ gia sản.”

“Có điều, vì sao gã lại muốn cầm cố toàn bộ gia sản, gây chuyện hại người không lợi mình thế này nhỉ?” Hắn nghiêng đầu suy tư.

“Cũng chưa chắc hoàn toàn không có lợi.” Thái Chiêu lại thấy rất hợp lý, “Không phải ngươi luôn bảo Nhiếp Tùng Du luôn muốn lấy uy hiếp phục chúng sao, giờ đây trúng một món lớn, nói không chừng cả bọn cao hứng, gã có thể từ chỗ thay mặt giáo chủ mà bỏ ‘thay mặt’ đi thì sao.”

Thường Ninh chậm rãi gật đầu: “… Cũng có khả năng.”

“Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cách Ma giáo phục kích các phái rất giống cách hôm qua bọn chúng đánh lén Thanh Khuyết Tông. Giống chỗ nào đấy?” Thái Chiêu hỏi.

“Đều là kế sách thì rất tinh diệu, thi triển vụng về.” Thường Ninh nói.

Thái Chiêu khẽ giật mình.

Thường Ninh chậm rãi nói: “Chúng bất ngờ xuất hiện, sau tế điển tập sát các phái, vốn là kế sách rất tốt. Nhưng dường như kẻ ra tay chẳng hề có chút tùy cơ ứng biến, chỉ bám chặt lấy kế đã ra trước đó mà đi. Cuối cùng, chân chính tập sát thành công chỉ có Bội Quỳnh sơn trang thành thành thật thật đi về.”

“Hôm qua cũng thế. Kế sách rất tinh diệu, ngay cả canh giờ đều tính toán không sai một điểm, song thực tế, vẫn lòi ra rất nhiều chỗ sơ suất.”

“Vì sao Thích Tông chủ và Tống Úc Chi không chết, là vì cô kịp thời nhắc nhở họ.” Hắn nhìn cô bé, ánh mắt tĩnh mịch, “Sơ suất chỗ nào? Cô, ta, chúng ta chính là chỗ sơ suất.”

“Trong kế sách ban đầu, không có cô một tay đệ tử giỏi, tu vi không kém lại có lòng lo cho Tông chủ; trong kế sách ban đầu, càng không có ta tên bệnh nhân vừa mới khỏi hẳn.”

“Thế nhưng ta với cô cũng nào phải đột ngột chứ. Trên tế điển cô đã từng lộ công phu, mấy hôm trước ta cũng từng ra tay ở ngoại môn.” Thần sắc thanh niên lạnh nhạt, “Song kẻ thi hành lại không hề biết đến thay đổi, không tính hai ta vào, cuối cùng sắp thành lại bại.”

“Vẫn là câu đó, kế sách tinh diệu, vụng về thi triển. Đúng như một vị quân sư thông minh trác tuyệt mà lại gặp chủ quân vụng về không chịu nổi.”

Thái Chiêu lẳng lặng nhìn Thường Ninh một lát, đột nhiên nói: “Đợi cha ta tới, ngươi cùng ta đi gặp ông ấy.”

Thường Ninh nháy mắt mấy cái: “Cô không có gì muốn hỏi ta sao?”

Thái Chiêu ghé mắt ngoài cửa sổ, “Cô của ta nói, hỏi ít hơn, nghe nhiều hơn.”

Vì có khi bạn hỏi, chưa chắc là thật nhất là khi bạn gặp được một người nhìn không thấu.

Lúc Thái Bình Thù nói những câu này, trong đôi mắt bình tĩnh xưa nay như có sóng nước lấp loáng.

(cười xỉu đoạn mấy phái gặp Ma giáo tập kích, chị Quan ăn gì mà viết sảng thế, xin nhận của tại hạ hai lạy.)