Sáng sớm hôm sau, Thanh Tĩnh trai, thư phòng.

Thái Chiêu đang múa bút thành văn, chữ nhỏ như muỗi, chi chít đầy cuộn giấy nho nhỏ.

Thường Ninh mài mực một bên, mài một vòng rồi lại một vòng.

“… Không phải cô bảo không muốn khẩn cầu kêu cứu khắp nơi ngồi đợi tin sao.” Hắn nhịn không được nói.

“Thứ nhất, ta không có khẩn cầu khắp nơi nhe, ta chỉ xin báo cáo ba nơi, bác Chu, Pháp Không thượng nhân, và Tĩnh Viễn sư thái thôi.” Thái Chiêu không ngừng bút.

“Thứ hai, ta không có ngồi đợi tin nhe. Ta phải cho người bên ngoài biết tình cảnh cha ta mất tích, sinh tử chưa biết, mẹ ở xa, có đến cũng vô dụng, ta một tiểu cô nương cơ khổ không nơi nương tựa, đầu đau não nóng đều bởi vì tông môn.”

Nghiên mực hơi khô, Thường Ninh dùng thìa mạ vàng thêm ít nước trắng, tiếp tục mài, “Cô cảm thấy sau khi ba người này đọc thư, sẽ lập tức đến đây cứu giúp à?”

“Đến thì sẽ đến, nhưng không phải lập tức.” ngón tay viết thư của Thái Chiêu run run, buông bút vẫy vẫy, “Dầu gì ở đây đã có sư phụ, chính bọn họ phiền toái trước mặt cũng không ít. Nhất là bác Chu, không những bản thân và người thân trong nhà bị thương nặng, còn có hai người tử thương phải trợ cấp. Ui chao, vẫn là cô nói rất đúng, cầu người không bằng cầu mình.”

Thường Ninh hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Trong lòng cô đang nghi ai?”

Thái Chiêu tiếp tục nâng bút: “Nếu là người Thanh Khuyết Tông mà cha ta quen biết hạ thủ, sư phụ, Đại sư huynh, Lý sư bá, Lôi Sư bá, thậm chí Phàn sư huynh, ai cũng có thể. Song ta không hiểu…”

Nàng nhíu cặp mày tinh tế, vẻ đầy khó hiểu, “Đến cùng vì đâu lại bắt cha ta nhỉ? Ở ẩn trong sáu phái Lạc Anh cốc, Thái gia trong chốn võ lâm chả là cái thá gì, dù kẻ thay mặt giáo chủ Ma giáo kia muốn ra uy, cũng nào tới phiên cha ta chứ.”

Nghĩ mãi, cũng chả có manh mối.

Cô viết xong cuộn giấy cuối cùng, nhét vào ống trúc cột bên chân bồ câu đưa thư, rồi mới giao cho Phù Dung thả ra, đồng thời lại làm bộ làm tịch nhận lấy thư một bồ câu khác từ tay Phỉ Thúy, lấy mật hàm.

Ngoài phòng mặt trời đang lên đỉnh đầu, Thái Chiêu cầm mật hàm trong tay mà đi, trước khi ra cửa quay lại nói: “Lần này Thường thế huynh đừng đi, ta e đã có kẻ nghi ngờ ngươi.”

Thường Ninh thản nhiên: “Ta không yên lòng cô, chúng muốn nghi thì nghi đi, nếu thật sự trở mặt thì chúng ta chuồn là được.”

Thái Chiêu bất đắc dĩ, đành phải để hắn đi theo.

Với tình hình trước mắt, cách thông thường là âm thầm thăm dò, từ từ náu đợi chân hung trong Thanh Khuyết Tông ra tay lần nữa, bọn chúng phí tâm huyết bố cục lớn thế, khẳng định không chỉ bắt một Thái Bình Xuân là xong.

Song Thái Chiêu kiên quyết không chịu đợi cười nói, đây chính là cha ruột cô, ruột đó!

Địch không động, vậy thì cô động trước.

Trong viện lạc ngay sau Mộ Vi cung, phòng Thích Vân Kha vẫn nồng mùi thuốc, thứ mùi đắng chát đục ngầu không hiểu sao cứ làm Thái Chiêu khó chịu, cứ như con thú còn non nớt vô tình đụng phải khắc tinh, dẫu chưa biết gì cũng sẽ theo bản năng xù gai toàn thân.

Tằng Đại Lâu Phàn Hưng Gia đang chia ra đứng hai bên giường bệnh, còn có mấy quản sự nội môn ngoại môn đang báo cáo.

Đến khi Thích Vân Kha nghe Thái Chiêu bẩm báo, chấn kinh khó tả: “Chiêu Chiêu con nói gì?! Có người nhìn thấy hung thủ đêm qua sát hại chưởng quỹ và tiểu nhị khách điếm à?”

Bút trong tay Tằng Đại Lâu rớt lạch cạch, Phàn Hưng Gia khiếp sợ muốn nhảy dựng, mấy quản sự cũng suýt ngây đến rớt cằm.

Thái Chiêu ‘đầy mừng rỡ’: “Dạ đúng, con vừa mới nhận được một mật hàm, đêm qua có người bắt gặp.”

Tằng Đại Lâu hồi thần, vốn định để mấy vị quản sự rời đi, ai ngờ Thái Chiêu lại nói: “Không cần, tí còn phải mời mấy chú bác quản sự hỗ trợ mà.”

Thích Vân Kha vội hỏi: “Chiêu Chiêu con kể lại rõ ràng xem nào, đến cùng là thế nào.”

“Hôm qua, quản sự và kẻ hầu nhà con nghe tin chạy đến, trên đường có kẻ cố ý đụng phải, sau đó phát hiện có kẻ nhét tờ giấy trong vạt áo.” Mặt phấn của cô bé hây hây, trông vừa hưng phấn vừa vui mừng.

Thường Ninh cố nhịn không méo cả miệng.

“Trong giấy nói, người này thoái ẩn giang hồ nhiều năm, từ lâu đã không hỏi thăm chuyện giang hồ, song kính ngưỡng uy danh cô con khi còn sống, mới đặc biệt đến báo tin.” Thái Chiêu ‘trong vui mừng chứa mấy phần ngượng ngùng’, “ông ta nói hôm qua nghe tới huyết án khách điếm Duyệt Lai nên mới biết đã gặp hung thủ thật sự đêm qua.”

Tằng Đại Lâu nghi ngờ nói: “Không phải xạo chứ.”

Thích Vân Kha nâng tay trái: “Đại Lâu đừng ngắt lời. Chiêu Chiêu con nói tiếp, hắn thấy gì.”

“Ông ta nói, tầm nửa đêm đêm qua, lúc ông ta đi đến góc ngoặt bên đường, gặp chưởng quỹ đang bảo tiểu nhị đóng cửa, chợt có mấy người bước vào khách điếm.Vì cách quá xa, ông ta chẳng thấy rõ mặt chúng, song hẳn là chưởng quỹ và tiểu nhị đều biết chúng, tiểu nhị liên tục chắp tay hành lễ rồi bèn gác từng cánh cửa lên.”

Thái Chiêu nhìn Thích Vân Kha: “Sư phụ ngài nghĩ xem, chưởng quỹ quen thì cũng thôi, vì xưa kia ông ta là người trong giang hồ, nhưng đến cả tiểu nhị cũng biết, chắc chắn là người trấn Thanh Khuyết rồi. Bọn tiểu nhị còn liên tục hành lễ, nói không chừng còn là người trông tông môn chúng ta ạ.”

“Không thể nói bậy.” Thích Vân Kha thấp giọng trách cô bé, mắt lại liếc mấy quản sự.

Tằng Đại Lâu do dự nói: “Chỉ một tờ giấy như thế, thật giả không bàn được, có phải là kế ly gián của Ma giáo không nữa.”

Thái Chiêu xịu môi, đầy vẻ lã chã chực khóc ‘lúc tuyệt vọng gì cũng phải thử’: “Sư phụ, Đại sư huynh, con biết chuyện này nghe không đáng tin, nhưng dẫu ngựa chết có giả ngựa sống, ngài cũng phải điều tra thêm người trên trấn với trong tông môn đi ạ. Có kẻ nào bộ dạng khả nghi, hay người tài chợt đến gần đây, nói không chừng có thể bắt được gian tế Ma giáo đấy! Trận này chúng ta bị đánh lén nhiều lần, cũng nên đóng cửa lại kiểm tra kỹ một lần, mất bò mới lo làm chuồng ạ.”

Lần này Tằng Đại Lâu lại không có ý kiến, sờ râu ngắn dưới hàm, “Gần đây nhiều người lui tới vậy, tra một lần cũng tốt, hữu tắc cải chi vô tắc gia miễn*.”

(*) có sai lầm thì sửa, không sai lầm lần sau nữa

Phàn Hưng Gia cúi đầu, không kiềm được xen vào: “Liệu có kẻ nào dịch dung thành người trong tông môn làm Thái cốc chủ bị mắc lừa không nhỉ?”

Thường Ninh nhẹ giễu: “Hôm tế điển, cách xa bảy tám trượng mà Thái phu nhân còn liếc cái đã nhìn ra La Nguyên Dung dịch dung, ta nghĩ Thái cốc chủ cũng chẳng dễ bị lừa vậy đâu.”

Thái Chiêu vội nói: “Đúng á đúng á, dầu cha tôi không có mắt sắc bén như mẹ, song chỉ cần trong năm bước trước mặt, dịch dung hay không tuyệt đối không gạt được ông ấy. Cho nên có thể khiến cha tôi bỏ qua cảnh giác, chắc chắn là người quen biết!”

Thích Vân Kha trầm tư một lát, như quyết định: “Được, vậy chúng ta điều tra xem.”

Tiểu cô nương nghe xong, ra vẻ cực kỳ vui mừng, “Tạ ơn sư phụ, tạ ơn Đại sư huynh, con về đợi tin ạ!”

Đến khi hai người Thường Thái sắp bước ra cửa, Thích Vân Kha chợt lên tiếng, “Ninh nhi, độc tổn thương trên người cháu khỏi hẳn rồi sao?”

Thái Chiêu hơi khựng, suýt té nhào.

Thường Ninh không thèm để ý xoay người, mỉm cười: “Sắp rồi ạ.”

Thích Vân Kha nhìn hắn một lúc: “… Vậy thì tốt rồi.”

Hai người về Thanh Tĩnh trai, vội vàng dùng cơm trưa.

Thái Chiêu lôi hòm thuốc Ninh Tiểu Phong cho cô ra, rút tầng ẩn dưới đáy, một mớ bình bình lọ lọ đầy màu sắc, tô vẽ da phấn to to nhỏ nhỏ, thậm chí còn có cả râu giả tóc giả hầu kết giả vân vân các thứ…

Thường Ninh nhìn gân xanh hơi giật giật, nhịn không được: “Cô đây đến Thanh Khuyết Tông bái sư, sao lệnh đường lại chuẩn bị mớ này cho cô?”

Thái Chiêu: “Cô của ta nói, ở đâu có người ở đó có giang hồ. Mẹ ta kể, người trong giang hồ, phải có chuẩn bị không lo hoạn nạn.”

Thường Ninh:…

Thái Chiêu tay chân không ngừng, đầu tiên chọn ra hai miếng da phấn thích hợp, thả vào trong nước ấm, rồi moi ra một chiếc bình sứ màu hoa hạnh, nhỏ vài giọt chất lỏng ngập cỏ xanh vào nước, hai miếng da phấn lập tức chuyển sang vừa mỏng vừa mềm lại vừa dính.

Cô lấy một miếng da trong nước áp lên mặt mình, soi gương bôi bôi miết miết, cuối cùng sửa sang tóc tai, mặc bộ trường bào tay áo bó khảm viền bạc phối thắt lưng thêu hoa văn màu xanh Phù Dung đã chuẩn bị, lập tức biến thành một đệ tử Thanh Khuyết Tông ngũ quan bình thường thân hình thấp bé.

“May mà hôm qua rất nhiều người lạ đến đây, không thì đệ tử giữ đỉnh Phong Vân tinh mắt, xét thấy chưa từng thấy gương mặt này của ta hẳn sẽ hỏi ta là ai mất.” Thái Chiêu bảo Phỉ Thúy giơ kính lăng hoa lên, bắt chước nam tử đi mấy bước trước gương.

Thường Ninh: “Vậy sao cô không trực tiếp dịch dung thành đệ tử tông môn ấy, à, dịch dung thành dáng vẻ như bọn Dưa á.”

Thái Chiêu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Xin lỗi, học nghệ không tinh, có tí bản lãnh này thôi.” Dịch dung thành người quen khó hơn thành người xa lạ nhiều!

Lôi kéo Thường Ninh bất đắc dĩ cũng dịch dung thành giả, Thái Chiêu mới ra vẻ đi được rồi.

Để che giấu hành tung, hai người chẳng những không đi từ cửa chính mà còn một trước một sau phóng qua tường nhà rời đi.

Trưa xuống ánh nắng uể oải, lúc này phần lớn đệ tử làm xong công khóa ưng xuống núi đi dạo nhất. Xen vào trong dòng người tụm năm tụm ba qua cây cầu bằng xích sắt, Thái Chiêu nhìn thấy Tống Úc Chi xa xa. Vì thương thế chưa lành, y không thể nhẹ nhàng bay qua sườn núi, mà được hai thị vệ Quảng Thiên Môn hộ tống đi.

Cô chợt nhớ lần đầu gặp y cũng trên xích sắt này, lúc đó thanh niên đẹp trai chân không dính bụi, thanh cao phi thân, sáng chiếu trực tiếp đập vào mắt người, giờ đây lại biến thành thế này.

Một đệ tử kế bên thấp giọng tám: “Tổn thương của Tống sư huynh chưa đỡ sao?”

Một tên khác đáp: “Thấy dáng vẻ ảnh thế kia, chắc là còn chưa đỡ đâu.”

“Vậy ảnh ra đây làm chi chứ? Nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”

“Nghe nói Tống gia lại phái người đến, tròn hai mươi cao thủ bậc nhất, như Tống môn chủ rút hết hộ pháp Kim Quang thánh đường của Quảng Thiên Môn sang đây điều tra. Thế trận cỡ này, sư thúc giữ cửa đầu trấn nào dám tùy ý cho vào, nên Tống sư huynh mới tự mình đi đón.”

“Quảng Thiên Môn quả nhiên binh cường mã tráng, khí phái phi phàm nhỉ.”

“Chắc Tống môn chủ bị tức chết nhỉ, đứa con có tiền đồ nhất trở thành vầy. Mấy cậu nói xem, Tống sư huynh còn có thể phục hồi không?”

“Tớ cũng chả biết. Nếu không thể, chẳng phải cũng thành phế nhân giống Thái Bình Thù sao?”

“Ha ha ha, mi có lá gan lớn tiếng hén, dám bàn tán Thái nữ hiệp, Tiểu Thái sư muội mà nghe thấy không quánh ngươi thành cái bình thủng giờ! Cô ấy không bị thương cũng không trúng độc, bên cạnh còn có cả tên Thường Ninh như chó điên nữa, hừ!”

“Uầy, Tiểu Thái sư muội cũng đáng thương, tuổi nhỏ đã phải lẻ loi, cha ruột chẳng biết đi đâu, không biết lo lắng chừng nào.”

“Có sức thương em ấy chi bằng tự đau lòng cho chính mình đi, thân thủ Tiểu Thái sư muội đủ đánh mười tám đứa mi đó. Lý sư bá nói, bắt đầu từ tháng sau sẽ cho nhóm ta thêm công khóa!”

Như mọi học sinh trên đời này, chúng đệ tử nghe phải thêm công khóa ai nấy đều kêu rên.

Thái Chiêu yên lặng nghe xong, lòng không giấu nổi thổn thức.

Sau khi xuống đỉnh Phong Vân, trên đường xuống núi cô lại gặp đám người Tống Úc Chi đi phía trước, không tự chủ định ghé qua nói mấy câu, đi chưa mấy bước chợt dừng, cô nhớ rằng ngay lúc này mình đang dịch dung.

Đang cười khổ, chợt một người sạt qua bên cạnh, một phát nắm lấy cổ tay cô kéo cô qua sau vách đá.

Ánh mắt Thường Ninh u ám: “Vừa rồi cô tính đi đâu vậy.”

Thái Chiêu nhíu mày: “Khẩu khí ngươi sao giống Ngô lão quan thế hử?”

Thường Ninh nhịn không được hỏi: “Ngô lão quan là ai?”

“Ngô lão quan là thợ đóng thùng giỏi nhất Lạc Anh trấn á, vợ ổng chạy theo thuyết thư trấn trên mất.”

“Tiểu bạch kiểm không ai tốt cả!” Thường Ninh khinh thường.

Thái Chiêu kinh ngạc: “Không, không phải tiểu bạch kiểm, vị đó là một nữ tiên sinh rất có tài giọng cũng dễ nghe nữa.”

Mặt Thường Ninh tái cả.

“Thật ra vợ của Ngô lão quan rất tốt, hiền lành tài giỏi, nhiệt tình làng xóm. Cô của ta nói, có lẽ thím ấy phát hiện chính mình, sau đó cô còn kêu mẹ ta làm mai cho Ngô lão quan lần nữa.”

Thái Chiêu cảm khái xong, thấm thía bảo Thường Ninh, “Thường thế huynh nên sửa tính chút đi, không thì phu nhân tương lai sớm muộn cũng ‘phát hiện chính mình’ ấy.”

Thường Ninh cảm giác cả người mình muốn bốc ánh sáng xanh hết. 

Nghe phía sau có tiếng ồn ào, lại một đợt đệ tử xuống núi đi tới.

Hai người nhanh chóng ẩn mình vào sau rừng cây ngay vách núi.

“Chúng ta bắt ai giờ?” Thường Ninh nhìn đám người đi qua trước mắt, thoáng như chòng chọc ngó thỏ mập đợi làm thịt. 

Thái Chiêu: “Bây giờ người trong tông môn chia làm ba loại, người xưa giờ ở đây, hôm qua mới vừa lên núi, người Quảng Thiên Môn nữa, ngươi thấy hẳn nên ra tay từ đâu.”

“Quảng Thiên Môn.” Thường Ninh không chút nghĩ ngợi.

“Được, vậy chúng ta trước hết bắt mấy tên hôm qua mới lên núi, Phàn sư huynh lão nói nhìn họ là không thấy thoải mái.”

Thường Ninh:… Vậy cô hỏi ta chi trời ˋ︵.

Hắn liếc cô gái, bóp ngón tay răng rắc.

Thái Chiêu làm như chẳng nghe thấy gì, phối hợp hỏi: “Cũng không thể ở đây mà bắt, hay xuống núi mới bắt?”

Thường Ninh âm linh: “Nếu cô đã muốn đánh cỏ động rắn thì không cần cố kỵ. Hôm nay bắt vài tên, mai lại bắt mấy kẻ, hỏi được gì thì tốt nhất, không hỏi được thì làm thịt ném lên núi, dã thú sang năm thế nào cũng được vỗ béo, tốt biết bao nhiêu?”

“Tùy tiện giết người không tốt nhe, ngộ nhỡ người ta chỉ có gương mặt hơi kém, nhưng thật ra là người tốt thì sao.” Thái Chiêu vẫn có ranh giới.

Thường Ninh lật mí mắt: “Vậy thì đánh ngất rồi ném lên thuyền chở hàng về phương Nam, mười ngày nửa tháng chưa về được.” Đương nhiên còn phải đả thương, loại thương tích mất một quãng thời gian mới khôi phục lại ấy. 

“Chủ ý này hay đó.” Thái Chiêu vui vẻ, ánh mắt ngó phía trước, “Mà giờ bắt ai đây nhỉ.”

Thường Ninh: “Dĩ nhiên là bắt kẻ giỏi võ nhất.”

Vừa dứt hắn nhặt một miếng vỏ cây dưới đất, vung cánh tay ném đi, miếng vỏ cây vẽ một vòng cung trên không trung, vừa vặn đập trúng một cây đại thụ đối diện đám người kia, phát ra một tiếng đốp đột ngột.

Chuyện xảy ra đột ngột, lộ rõ khác biệt từng người. 

Người thì mờ mịt không biết có chuyện gì, người thì lập tức vận công đề phòng nhìn quanh, người thì nghe tiếng gió rít lập tức nhào về phía cây đại thụ… Trong đó, chỉ có hai người phá lệ trấn định, vừa không phải không biết làm gì, cũng không vội vàng hành động, mà nghi ngờ ngó về hướng Thường Ninh Thái Chiêu nấp.

Lúc này, một con thỏ béo bỗng nhảy ra từ bụi cây, nhoáng đã không thấy tăm hơi ngay trước mắt cả đám.

Mọi người thở phào nở nụ cười.

Thường Ninh vẫn tỉnh bơ quay sang nhìn cô gái: “Vậy hai tên đó đi.”

Thái Chiêu đồng ý.

Hôm nay trùng hợp trấn Thanh Khuyết có phiên chợ, hương dân các thôn xóm chung quanh lục tục vào trấn, hoặc mua hoặc bán, quên cả trời đất. Hai người Thường Thái xa xa bám đuôi hai người kia, cứ thế một đường theo tới một thanh lâu.

Thanh lâu có tên Tiểu Huyên các.

Chẳng những tên lịch sự tao nhã, trên lâu cũng được trang trí đẹp lộng lẫy không tầm thường.

Nếu không phải ở cửa có khách tới cặp kè các cô gái và nhiều gái đẹp ra ra vào vào, Thái Chiêu còn không dám nhận đây là thanh lâu.

“Trên trấn Thanh Khuyết cũng có thanh lâu ư?” Cô hơi đần mặt.

Thường Ninh nín cười: “Trấn Lạc Anh không có à?”

Thái Chiêu ngẫm nghĩ: “Lúc đầu suýt có đấy, rồi sau bị mẹ ta quấy nhiễu.”

“Mẹ cô sợ đám hoa nương câu dẫn cha cô hả?”

“Không, mẹ ta sợ các chị ấy câu dẫn cô của ta.”

“…” Thường Ninh không biết đây là lần thứ mấy hôm nay mình câm họng.

Ngó thấy hai người kia tiến vào thanh lâu, Thái Chiêu nuốt nước bọt muốn vào cùng, bị Thường Ninh lời ngay tiếng thẳng ngăn lại.

Cuối cùng hai người họ đành phải ngồi đợi ở cạnh cửa sổ trên lầu quán rượu đối diện xéo thanh lâu, phòng sơ hở, Thái Chiêu còn mướn mấy đứa bé đi quanh thanh lâu theo dõi, chuyên chòng chọc ngó mấy người khách rời đi mà không có tú bà chèo kéo hay hoa nương tiễn đưa.

Ngó thấy Thường Ninh không hiểu lắm, Thái Chiêu kiên nhẫn giải thích: “Mọi thanh lâu á, đa số không chỉ có một cửa. Nghênh ngang đến dạo thanh lâu thật ra chỉ có một nửa. Mấy người có gia thất, có yêu lữ, mấy đại hiệp tên tuổi to lớn quang minh, thường muốn tránh bị mất mặt, thanh lâu sẽ dắt họ đi theo cửa hông hoặc cửa sau.”

“Còn nữa, nếu hai tên kia thật sự vào xem người ta mua bán, chỉ cần không phải việc tư của các cô gái, chủ quán chắc chắn sẽ nhiệt tình đưa tiễn, mong chờ lần mua bán tới.”

Thường Ninh nhíu mày: “Sao cô rõ thế nhỉ.”

“Nghề buôn bán thiên biến vạn hóa, biển học vô bờ nha.”

Thường Ninh sinh ra một cảm giác cha già khó hiểu, thở ra thật dài.

Thái Chiêu ngạc nhiên: “Ngươi sao nữa?”

Thường Ninh thở dài: “Không gì, chỉ là ta hy vọng sau này cô lớn, có thể nghiêm chỉnh chút, gò bó theo khuôn phép chút không.” Cô bé này hiểu bàng môn tả đạo còn lanh lẹ hơn mình nhiều, danh môn chính phái bây giờ, thật sự là một lời khó nói hết.

Thái Chiêu lờ mờ: “?”

Chừng sau một chén trà, một cậu bé dưới tửu lâu liều mạng quơ quơ cọng vải đỏ.

Sau khi Thái Chiêu trông thấy lập tức kéo Thường Ninh chạy xuống lầu đuổi theo, thấy hai người chưa từng gặp qua bước ra từ cửa sau thanh lâu, ngay sau đó tránh vào một hẻm nhỏ.

Thường Ninh khẽ giật mình: “Không phải. Đây là kẻ khác mà.” Quần áo hình dáng chẳng giống, đang định cười cô gái cũng có lúc tính sai, chợt thấy tay áo bị siết chặt, đã bị lôi theo.

“Không, chính là hai kẻ vừa nãy! Chúng cũng dịch dung!” Thái Chiêu trầm giọng nói, “Êm đẹp dịch dung thay đồ, khẳng định có quỷ! Chúng ta nhanh lên!”