Gió núi càng gấp, đêm sương lạnh lẽo.

Đến ‘mời’ Thường Ninh và Thái Chiêu tổng cộng có hai nhóm người.

Một nhóm là đệ tử tông môn do Âu Dương Khắc Tà và Trần Quỳnh dẫn đầu, trong đó có mấy gương mặt Thái Chiêu đã từng gặp trên sân võ, vẻ mặt họ đầy nặng nề, còn xen mấy vệt do dự.

Một nhóm khác là gương mặt lạ mới lên núi, nghe nói là ‘thế lực dưới bàn’ của ‘Thích Tông chủ’ bồi dưỡng bên ngoài tông môn, bọn hắn vận võ phục ngắn thuần một sắc xám tro cộng thêm trang bị binh giới toàn bộ, sắc mặt âm trầm hành động yên lặng. Dẫn đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cao gầy, trên mặt lớn có chiếc mũi ưng vô cùng quen mắt.

Thái Chiêu giật mình, kiềm không được thì thầm: “Dáng dấp người này giống người hôm qua, nhưng nhân trung hơi ngắn chút…”

Thường Ninh dĩ nhiên chú ý, khẽ nhúc nhích bờ môi: “Nói không chừng là anh em đấy.”

Mũi ưng ngắn kia chợt quay đầu, ánh mắt oán độc đâm thẳng tới Thường Ninh.

Thái Chiêu yên lặng: “…Xem ra là anh em ruột.”

Thường Ninh không thèm quan tâm: “Lát ta tiễn hai anh em nhà hắn đoàn tụ.”

Đới Phong Trì đi giữa hai nhóm người, cực kỳ đắc chí vừa lòng, có lẽ hai người Thường Thái ngoan ngoãn đi vào khuôn phép sẽ khiến hắn thiếu chút cảm giác thành tựu, bèn thi thoảng lại quay đầu trừng hai người đôi lần.

Hắn nghe có tiếng nói chuyện phía sau, quay lại nói: “Hai người không được phép xì xầm!”

Thái Chiêu nháy mắt mấy cái: “Vậy bọn tôi nói lớn tiếng là được hen.”

Đới Phong Trì:…

Hắn lớn tiếng, “Cô bớt phô trương cái miệng đi! Chuyện rất quan trọng đấy, sư phụ nổi trận lôi đình, để phòng thông đồng bịa đặt lời cung riêng, không cho phép hai người nói câu nào!”

Thái Chiêu im lặng: “Thông cái gì cung chứ, Nhị sư huynh chớ loạn chụp tội danh nha.”

Đới Phong Trì chỉ vào mũi cô gái: “Vậy các người nửa đêm canh ba chạy loạn khắp núi làm cái gì?!”

Thái Chiêu: “Ngủ không được tản bộ cũng không được sao.”

Đới Phong Trì kêu to: “Thế sao Thanh Tĩnh trai trống hoác, hai nha hoàn của cô đâu, còn nói không phải định chạy trốn?!”

Thái Chiêu cười ra tiếng: “Ăn tối xong tôi bảo Phù Dung Phỉ Thúy dắt con chó tôi vừa mới mua xuống núi. Tôi nuôi nó không tốt, vẫn nên trả lại chủ quán thôi. Chắc là hai chị ấy về quá muộn, thấy xích sắt đã thu, bèn dứt khoát ở lại trên trấn đêm nay chứ sao.”

Đới Phong Trì chợt nổi đóa, cuối cùng cậy mạnh: “Tóm lại không cho phép các người nói chuyện riêng!”

Thường Ninh thản nhiên nói: “Nếu bọn ta không thể không nói thì sao nào.”

Đới Phong Trì rút kiếm ra một nửa, cười lạnh: “Hôm nay có dốc hết cao thủ, cũng không để ngươi đùa nghịch uy phong!”

Thường Ninh lắc mình, chợt đến trước mặt Đới Phong Trì, chưa đợi Đới Phong Trì kinh hô, đám người chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Thường Ninh đã như quỷ mị trở lại bên cạnh Thái Chiêu.

Đới Phong Trì bị hù luống cuống tay chân, lùi lại mấy bước.

“Ta chính là muốn đùa nghịch uy phong ấy, ngươi tính sao nào?” Thường Ninh nói.

Đới Phong Trì mất mặt, giận rút kiếm ai ngờ rút không ra. Hắn cố trấn định, ho nhẹ, định tra lại kiếm vào vỏ, “Sư phụ có chuyện quan trọng giao phó, ta không tính toán với ngươi.” Ai ngờ kiếm cũng đút không về!

Lúc này, rất nhiều người mới nhìn ra Thường Ninh vừa nãy đã ấn nhẹ lên bội kiếm của Đới Phong Trì, hẳn đã dập lồi lõm mũi kiếm và vỏ kiếm, khiến mũi kiếm kẹt trong vỏ kiếm, vào không được ra cũng chẳng được.

Trong đám phát ra tiếng cười nhạo rất nhỏ, một người cố ý ‘nhẹ giọng’ nói: “Tống sư huynh dù có bị trọng thương cũng sẽ không loạn đến nông nỗi mất mặt như này!”

Khuôn mặt Đới Phong Trì nở thành quả cà, xấu hổ giận dữ không nhịn nổi, cuối cùng Thôi Thắng chân chó chui lên đưa bậc thang cho hắn, đưa bội kiếm của mình: “Ấy sư huynh anh cầm nhầm kiếm rồi, đây mới là kiếm của anh, hèn gì anh dùng không quen, ha ha…”

Đới Phong Trì một tay cầm kiếm Thôi Thắng, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Lúc này Âu Dương Khắc Tà mở miệng: “Phong Trì, cậu đi trước dẫn đoàn.” Đới Phong Trì không lên được mặt bàn song cũng là đệ tử thân truyền của Tông chủ, không thể quá mất mặt.

Đới Phong Trì cố trấn định nhanh chân đi lên trước, để lại sau lưng mấy chuỗi cười trêu chọc.

Thái Chiêu thoáng tới gần Thường Ninh: “Ngươi nói món hàng này có bị đổi không hả?”

Thường Ninh khẽ cong khóe miệng: “Ngu xuẩn cỡ này xứng sao.”

Thái Chiêu gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế.” Công lực Thiên công tử thấp, mỗi lần biến hóa người đều phải nghỉ ngơi một hồi, chậm trễ không ít, đám kia chắc chắn phải tính toán tỉ mỉ đối tượng thay đổi, Đới Phong Trì xương cốt nhẹ hều này sao lọt vào mắt chúng.

Trong màn đêm phía trước, Mộ Vi cung xuất hiện như một đường ranh trang lệ giữa đám mây mờ.

Thường Ninh chợt thấp giọng nói: “Đợi lát nữa ta vạch trần tên giả mạo, cô đừng nên nói gì.”

Thái Chiêu khẽ giật mình, không đợi cô hỏi, cửa lớn tiền điện Mô Vi cung đã rộng mở, phía trên tường bằng cẩm thạch khảm mấy trăm tấm kính thủy tinh, ánh đèn sáng ngời nhờ quang kính thiết kế tinh diệu tạo thành một chùm nguồn sáng to lớn.

Mấy canh giờ liền cô không xuống địa lao thì cũng quờ quạng đi đường núi, giờ suýt thì chẳng mở nổi mắt.

Trong điện đầy trang nghiêm, Thích Vân Kha giả đang ngồi trên cao, sắc mặt vàng như nến, không ngừng nhẹ ho khan.

Bên phải ông ta là một đội áo xám toàn những gương mặt lạ đao kiếm nghiêm túc, bên trái là Tố Liên phu nhân ngồi ngay ngắn, Thích Lăng Ba và tử sĩ Doãn thị, Đới Phong Trì mới vừa vào cửa không kịp đợi đã đứng qua theo.

Ngoài ra, Lôi Tú Minh Lý Văn Huấn và đám đệ tử cũng đến, có thể nói, gần như toàn bộ trong tông môn đều đến.

Thái Chiêu chân trước bước vào cửa điện, Thường Ninh chân sau đi theo vào điện, Thích Vân Kha giả đột ngột kêu lên “Trần sư huynh!”

Trần Quỳnh nãy giờ im lặng ít nói vẫn theo bên cạnh hai người Thường Thái chợt lên chưởng, tay phải thẳng đến dưới nách trái của Thường Ninh, chưởng phong kẹp theo thế phong lôi, đồng thời chân trái phóng lên, đá bụng Thường Ninh.

Thường Ninh nghiêng lắc vai, bàn tay trái thủ thế thành đao bổ vào cổ tay phải Trần Quỳnh, tay phải tấn công đùi Trần Quỳnh, ai ngờ lúc này Âu Dương Khắc Tà nhảy vọt đến giữa không trung, dựng hai ngón tay phải, tấn công lên mặt Thường Ninh.

Thường Ninh nâng cánh tay trái, chưởng phong quét một chỉ của Âu Dương Khắc Tà, tay áo lớn của hắn rơi xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn.

Thích Vân Kha giả mạo lên tiếng: “Đủ rồi.”

Trần Quỳnh và Âu Dương Khắc Tà cùng thu công, lui về mấy bước.

Đứng vững xong, hai người ngó nhau, trong lòng mọi người đều kinh hãi không biết họ lùi lại khi nghe lệnh, là do chưởng lực vừa nãy của Thường Ninh mạnh mẽ áp bức vô cùng, hay là dầu Thích Vân Kha không lên tiếng, họ cũng buộc phải lùi lại.

Mấy chiêu vừa đi vừa về vô cùng nhanh chóng, Thái Chiêu đến hô cũng chẳng kịp đã kết thúc. Cô vội vàng hỏi Thường Ninh: “Ngươi không sao chứ.”

Thường Ninh lắc đầu, chậm rãi kéo lại ống tay áo.

Thái Chiêu quay sang Thích Vân Kha giả: “Sư phụ, người làm gì vậy!” giờ cô cứ như tiểu cô nương vô tri mơ mơ màng màng.

Thích Vân Kha giả cũng không đáp, quay lại nói: “Hai người đều thấy rõ chứ?”

Lúc này từ trong mớ người áo xám bước ra một vị phụ nhân tuổi đã lớn, nhìn cách ăn mặc chỉ là nhà bình thường xóm chợ.

Phụ nhân cúi đầu nói: “Đã nhìn rõ cậu ấy tuyệt đối không phải là công tử.”

Thích Vân Kha giả mạo cười ha ha, nhìn Thường Ninh, nghiêm nghị nói: “Tiểu tặc phương nào, dám can đảm giả mạo con trai của Thường đại hiệp. Ngươi hao tổn tâm cơ trà trộn vào tông môn, đến cùng là muốn gì?!”

Lý Văn Huấn đến chậm, cau mày nói: “Tông chủ, rốt cuộc là thế nào? Lúc trước tên Thường Ninh này là ngài dắt lên núi, không phải Lôi sư đệ từng nghi hoặc sao, cũng là ngài chắc chắn hắn là cô nhi Thường thị, sao bây giờ bỗng nói ngược?”

Thích Vân Kha giả mạo xấu hổ, Doãn Tố Liên cướp lời: “Tiểu tặc này gian xảo vô cùng, chúng ta nhất thời bị che mắt cũng phải, bây giờ rốt cuộc Tông chủ đã tra rõ nội tình, phải trừng trị tên tiểu tặc này cho đáng!”

Lý Văn Huấn không thèm để ý đến bà, vẫn ôm quyền với Thích Vân Kha giả: “Tông chủ, xin ngài phân trần trước mọi người.”

Doãn Tố Liên bị lạnh nhạt gạt qua một bên, trong lòng không vui. Song bà cũng biết, dù Lý Văn Huấn là người ngoại môn, nhưng từ khi Trình Hạo và Vương Định Xuyên trong Thanh phong Tam lão qua đời, hơn phân nửa đệ tử và thế lực của hai người đã về tay Lý Văn Huấn. Bởi thế, bà cũng không dám vô lễ với Lý Văn Huấn.

Thích Vân Kha giả mạo ho nhẹ: “Ngày huyết án Thường gia, sau đau đớn ta không khỏi rối loạn tấc lòng, chưa kịp điều tra tường tận đã đưa tiểu tặc này lên núi. Song trải qua bao ngày, tên tiểu tặc làm điều ngang ngược, cuồng bội hung ác, động một tí đánh đệ tử tông môn bị thương, chỗ nào giống con cháu danh môn chính phái chứ!”

Tằng Đại Lâu ở một bên nghe, kiềm không được nói: “Sư phụ, không phải trước đây người nói cậu ta từ nhỏ ốm yếu, cộng thêm nhà gặp đại nạn, tính tình có hung ác chút cũng không gì đáng trách sao ạ?” Lúc Thường Ninh chạy qua ngoại môn đá đấm một trận, ông chủ trương định dạy bảo Thường Ninh, song Thích Vân Kha ra ý không cần so đo.

Ông lại nói, “Lúc ấy Tam sư đệ và Chiêu Chiêu sư muội cũng có mặt.”

Nghe đến đó, Thái Chiêu mới phát hiện tối nay Tống Úc Chi không có mặt.

Thích Vân Kha giả mạo trừng Tằng Đại Lâu, trầm giọng: “Ở đây có phần cậu nói à. Im miệng, lui ra!”

Ông ta nhìn Lý Văn Huấn, “Lúc đó ta không muốn lộ ra, nhưng đã bí mật phái người xuống núi điều tra, cuối cùng tìm được vị này. Lôi sư huynh, anh từng đến Thường gia làm khách, anh sang xem, có phải người này không.”

Lôi Tú Minh tỉ mỉ nhìn kỹ bà kia: “Không sai, bà ấy chính là bảo mẫu trong nhà Thường đại ca. Khi chỗ ở trong núi cuối cùng cũng đã sửa xong, Thường đại ca quyết chuyển cả nhà vào trong núi, triệt để ẩn cư, cắt đứt đường đi lại. Có lẽ cha mẹ, chồng bảo mẫu và cả con cái tuổi còn nhỏ đều còn ở trong phố, bà không muốn rời, thế nên Thường đại ca cho bà rất nhiều bạc, không đưa bà lên núi.”

Thích Vân Kha giả gật đầu: “Năm đó, con của Thường đại ca mới hai ba tuổi, thế bà nói xem, con trai của Thường đại ca có dấu nhận diện lạ nào chăng?”

Phụ nhân kia nói: “Tiểu công tử sinh ra ốm yếu, nhưng trắng trẻo sạch sẽ, cũng không có dấu vết lạ thường. Nhưng vào cái tháng Thường gia sắp lên núi, Thường phu nhân bỗng nổi điên… phát bệnh, đổ cả lò sưởi trong phòng, làm phỏng cánh tay trái của tiểu công tử bị… Ôi chao, mất cả mảng da. Sau đó tuy không trở ngại, nhưng đã để lại một vết sẹo phỏng to như này” bà so ngón tay, chừng ba bốn tấc.

Thích Vân Kha giả mạo nói: “Vừa nãy tất cả đã nhìn thấy, trên cánh tay trái tiểu tặc này không có gì cả!”

Trong điện đám người xôn xao, mới nãy họ không dời mắt xem ba người Thường Ninh so chiêu, chính xác đều nhìn thấy cánh tay trái lộ ra khi ống tay áo Thường Ninh trượt xuống, trắng nõn thon dài, cơ bắp rõ ràng, có vết thương nhỏ lẻ không thì không biết, nhưng tuyệt đối không có vết phỏng lớn.

Lý Văn Huấn do dự: “Chỉ dựa vào miệng một bà lão thì có thể kết luận sao? Nhưng đúng là hắn đã dùng Tơ liễu kiếm pháp Thường đại hiệp tự sáng tạo.”

Thích Vân Kha giả mạo cười lạnh: “Lừa các đệ tử thì hắn còn vờ vịt được, gặp cao thủ đỉnh cao thì không vờ vĩnh được nữa. Vừa nãy Âu Dương sư huynh và Trần sư huynh liên thủ tấn công hắn, mấy chiêu kia, cũng là công phu Thường gia sao?”

Lý Văn Huấn yên lặng.

Vừa nãy Thường Ninh ra tay mấy lần, thân pháp quỷ quyệt, chưởng pháp kiên nghị tàn nhẫn, tuyệt đối không phải công phu của Thường Hạo Sinh.

Thái Chiêu ngó Thường Ninh, ý là ‘Ngươi lộ tẩy rồi’.

Thường Ninh tỉnh rụi, thậm chí trong mắt còn có mấy phần ý cười, “Nói nãy giờ, rốt cuộc Tông chủ muốn thế nào?”

Thích Vân Kha giả mạo lớn tiếng: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận mình là giả sao! Tốt, rốt cuộc ngươi là ai, mau nói!”

Thường Ninh ra vẻ nghiền ngẫm: “Thứ nhất, ta không thừa nhận mình là giả. Thứ hai…” Hắn nhìn bốn bề, cuối cùng dừng mắt trên người Thích Vân Kha, “Nói đến thật giả, trong điện này cũng không chỉ có một hai người.”

Người ngoài không hiểu hắn đang nói gì, Thích Vân Kha giả mạo lại chấn động trong lòng, bèn hét lớn: “Người đâu, bắt tiểu tặc này xuống, khóa vào câu hồn tì bà!”

Hai tên áo xám bước lên trước, xích sắt đi theo, đám người nhìn thấy trên tay chúng cầm một đôi câu sắt lớn dữ tợn, câu dài nửa thước, ngọn câu còn có gai ngược để khỏi rút ra, trên thân câu còn dính vết màu đỏ sậm tanh hôi, không biết năm đó xuyên qua xương tỳ bà bao nhiêu cao thủ khiến đáy lòng mọi người phát lạnh.

Thái Chiêu có phần phát ngốc: “Này, này không được đâu, còn chưa biết rõ hắn là ai, đã hung ác thế sao?”

“Có gì không được chứ!” Đới Phong Trì lớn tiếng, “Tiểu tặc này dụng ý khó dò, lẫn vào tông môn ắt có mưu đồ lớn, không bắt tra hỏi cho rõ, tương lai sinh ra họa lớn thì làm sao?!”

Thích Lăng Ba cười duyên nói: “Giờ biết sợ rồi sao, đừng sợ, chỉ cần tiểu tặc này chịu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với ta, ta cũng không phải không thể bỏ qua hắn, ha ha ha ha…”

Thái Chiêu: “Lăng Ba sư tỷ chớ làm rộn, chị có là gì mà có thể nói thả hắn hay không chứ, ta không nói không bắt hắn nha, ta chỉ nói rằng đáng để dùng hình cụ lợi hại như thế sao?”

Đới Phong Trì không thấy Thích Lăng Ba đang đỏ mặt, vẫn đắc ý: “Đôi câu Tỏa hồn tì bà này là do Doãn lão tông chủ tự mình đốc thúc tạo ra, rất xứng tên tiểu tặc tìm chết này, ha ha ha ha…”

Thái Chiêu lẩm bẩm: “Ui cha, Nhị sư huynh không nói, ta còn tưởng đôi câu sắt là hình cụ của Ma giáo chứ, ra là ý tưởng anh vĩ kì diệu của Doãn lão tông chủ, thật không ngờ tới.”

Doãn Tố Liên nghiêm nghị nói: “Ý cháu là gì?!”

Thái Chiêu: “Thật ra cháu chỉ biểu lộ kính nể với Doãn lão tông chủ thôi ạ.”

Doãn Tố Liên nhịn tức.

Phàn Hưng Gia nhìn đôi câu sắt đến đứng cả con ngươi, dùng sức kéo kéo tay áo Lôi Tú Minh.

Lôi Tú Minh bất đắc dĩ, quay sang Thích Vân Kha giả mạo chắp tay nói: “Tông chủ, Tỏa hồn tì bà câu quá ngoan độc, một khi dùng tới, người không chết cũng phế đi hơn phân nửa, Tông chủ thận trọng.”

Đới Phong Trì âm u: “Lôi Sư bá, câu này của bác là ý gì. Gì mà quá ngoan độc, không phải là đang âm thầm chỉ trích Doãn lão tông chủ quá cố ấy sao?”

Phàn Hưng Gia không thể nhịn nữa: “Vừa rồi sư phụ hay Đại sư huynh đã lên tiếng chưa, lẽ nào lại đến phần Nhị sư huynh nhiều lần lên tiếng?!”

Đới Phong Trì bước lên một bước, nổi giận: “Đồ cái thứ không lớn không nhỏ, ngươi cũng dám quở trách ta!”

Phàn Hưng Gia: “Nhị sư huynh vừa có lời bất kính với sư bá, chả lẽ đã có lớn có nhỏ à?”

Đới Phong Trì bước lên mấy bước, một tay bẻ ngoặt cánh tay Phàn Hưng Gia ra sau người, Phàn Hưng Gia không giỏi võ, bèn kêu thành tiếng. Chưa đợi đám người lên tiếng, Thái Chiêu lách mình lên, trước một cước đá vào dưới sườn Đới Phong Trì, Đới Phong Trì bị ép buông Phàn Hưng Gia ra.

Tiếp đó Thái Chiêu hạ vai trái, một chiêuChi diệp phồn mậu quấn lấy bên phải Đới Phong Trì, đá đầu gối trái hắn khuỵu chạm đất, lại một chiêu bẻ ngoặt cánh tay phải của hắn ra sau người, lần này đến phiên Đới Phong Trì đau kêu thành tiếng.

Doãn Tố Liên đứng dậy, thất thanh: “Thái Chiêu cô muốn làm gì?”

Thái Chiêu cười nói: “Nhị sư huynh vừa rồi muốn làm gì Ngũ sư huynh thì giờ cháu muốn làm đó?”

Thích Lăng Ba kêu lên: “Nhị sư huynh vừa nãy chỉ đùa với Ngũ sư huynh thôi mà!”

Thái Chiêu: “Đúng dịp, ta cũng đùa với Nhị sư huynh thôi.” Tay cô dùng sức, Đới Phong Trì cảm thấy như bờ vai bị một hòn núi lớn đèn ép, làm sao cũng không dậy nổi, không kiềm nổi kêu đau.

Phàn Hưng Gia xoa cánh tay trốn ra phía sau Lôi Tú Minh, nghe tiếng kêu đau đớn của Đới Phong Trì, trong lòng hắn thầm nở hoa.

Thật ra thì trước kia Đới Phong Trì cũng không ngang ngược ương ngạnh vầy, chỉ là từ sau khi Tống Úc Chi trọng thương, hắn làm như đã được định làm Tông chủ kỳ tiếp, suốt ngày vênh váo tự đắc, không cho sư đệ dưới đáy phản bác nửa câu.

Thái Chiêu kiên nhẫn cười hỏi: “Nhị sư huynh, chơi vui không?”

Thích Lăng Ba cuống đến phát khóc: “Ngươi mau thả huynh ấy ra!”

Lý Văn Huấn nhìn không được, vận khí quát lớn: “Ồn ào đủ rồi thì tất cả lui ra!”

Thái Chiêu cười tủm tỉm buông tay, lùi về mấy bước đứng vững, Đới Phong Trì thất thểu quay lại bên cạnh mẹ con Doãn thị.

Thấy mấy đứa nhỏ tản ra, Lý Văn Huấn có phần kỳ lạ ngó Thích Vân Kha.

Thái Chiêu biết Lý Văn Huấn thấy kỳ lạ vì sao Tông chủ nhà mình lại không chịu ngăn mấy đệ tử ầm ĩ, còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là vì tên giả mạo không rành nghiệp vụ, không biết nên dùng phân loại thái độ nào để đối xử với ba tay đệ tử xa lạ.

Vừa nãy khi đối xử với Thường Ninh, Lý Văn Huấn đã tỏ thái độ nghi ngờ ông ta, để tránh lòi đuôi, đành ngậm miệng là hơn.

Doãn Tố Liên phập phồng lồng ngực, cười lạnh: “Thái Chiêu, đến lúc này cô còn dám phách lối. Tiểu tặc này giả mạo con trai Thường thị chui vào Thanh Khuyết tông, tám chín phần là tặc tử Ma giáo. Cô với hắn cùng một giuộc, bôi nhọ thanh danh Lạc Anh Cốc, hôm nay ta có để cô bị đánh chết dưới ghế, cũng chỉ là thanh lý môn hộ!”

Vẻ mặt Thái Chiêu lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói: “Sư mẫu hơn nửa đêm ngài nói mê sảng gì thế, là cháu đưa người lên núi Cửu Lãi à? Là cháu một mực chắc chắn hắn là cô nhi Thường thị sao? Từ nãy giờ, cháu đã có một câu giải thích nào cho hắn chưa.”

“Về phần ‘cùng một giuộc’… Ha ha, ngày đầu tiên cháu lên núi Cửu Lãi sư phụ đã tự tay giao người này cho cháu, rất nhiều trưởng bối đều biết, giờ sao lại thành truy cứu lỗi lầm của cháu thế? Nếu sư mẫu ngủ không đủ mà hiểu lầm, cháu có thể cầm mấy trang văn chương hay đẹp sang cho sư mẫu tỉnh thần ạ.”

Vừa nghe Thái Chiêu mịt mờ uy hiếp, Doãn Tố Liên lập tức tắt máy, buồn buồn ngồi xuống.

Thích Vân Kha giả mạo lại ho nhẹ: “Chiêu Chiêu, không được vô lễ với sư mẫu con.”

Thái Chiêu cung kính nói: “Sư phụ dạy bảo chính phải. Song…” Cô ngẩng đầu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Ngài và cô con là kết bái chi giao, sinh tử cần nhờ, ngài cảm thấy đứa bé bà ấy nuôi lớn sẽ cấu kết với người Ma giáo sao ạ?”

Thích Vân Kha giả đương nhiên muốn thuận thế nhổ tận gốc cái đinh Thái Chiêu này trong mắt, đành hận cái sự ‘cùng Thái Bình Thù tình nghĩa ngút ngàn’ của Thích Vân Kha thật thực sự quá sắt son, ông ta không thể nào trở mặt tại chỗ, đành mập mờ: “Ta biết con sẽ không cấu kết với Ma giáo, được rồi, lui ra  đi.”

Lại nói, “Người đâu, bắt tên gia hoả cô nhi Thường thị làm rộn chuyện này lại!”

“Chậm đã!” Thường Ninh bỗng cất cao giọng, “Ta cũng không thừa nhận mình là người giả mạo mà.” Hắn tức giận trợn mắt ngó Thái Chiêu, Thái Chiêu giả không nhìn thấy.

Thích Vân Kha giả mạo: “Bảo mẫu Thường gia cũng đã nói, chẳng lẽ còn giả.”

Thường Ninh nhàn nhàn nói: “Bảo mẫu Thường gia không phải giả, nhưng lời bà ta nói không nhất định là không phải giả.”

“Là ý gì?” Thích Vân Kha giả biến sắc.

Thường Ninh: “Nếu bà ấy bị ép buộc, nói dối rằng trên cánh tay ta có vết phỏng là được, thật ra là ta nói chính Tông chủ ngài uy hiếp bà.”

Thích Vân Kha giận cười: “Ta thấy ngươi đã cùng đồ mạt lộ, mới nói lời hoang đường bưcj này. Ta và Thường đại ca tình như thủ túc, sao lại muốn vu cáo hãm hại con của anh ấy?!”

Chúng đệ tử cũng xôn xao mỉm cười nói, chỉ mắng Thường Ninh mất tim điên rồi.

“Bởi vì” Thường Ninh chậm rãi ném ra một quả lôi động trời, “Ngươi không phải Thích Tông chủ thật sự, ngươi là giả mạo.”

Câu này như một cú trọng chùy, đám người trong điện đều chấn kinh, cùng ngó Thích Vân Kha giả.

Doãn Tố Liên quá sợ hãi, ba người Âu Dương Khắc Tà Trần Quỳnh cùng biến sắc, Thái Chiêu cũng rất phối hợp giả ra vẻ giật mình.

Lý Văn Huấn chậm rãi đưa tay ra hiệu, Trang Thuật lập tức dẫn hai mươi hảo thủ ngoại môn chặn ở trước cửa chính tiền điện, cắt đường lùi của Thường Ninh.

Cùng lúc đó, Mũi ưng ngắn kia cũng lặng lẽ đưa mắt trái phải ra ý, rồi đám người áo xám cũng tản ra, lặng lẽ ngăn chặn.

Lôi Tú Minh giữ chặt Thái Chiêu: “Chiêu Chiêu, con xem thử, có phải Tông chủ ngài ấy…” Ông tính hỏi vị Tông chủ trước mặt này có phải dùng thuật dịch dung không.

Thái Chiêu lắc đầu: “Không phải thuật dịch dung.”

Thích Vân Kha giả mạo nhẹ thở ra, cười nói: “Lôi sư huynh, nếu anh không tin, có thể lại sờ mặt ta, xem ta có phải dán hay vẽ cái gì lên không.”

Ai ngờ Thường Ninh lại nói: “Ai nói ngươi dùng thuật dịch dung, dám ở trong Thiên hạ đệ nhất tông gây sóng gió, thâu thiên hoán nhật, há chỉ ỷ vào thuật dịch dung tầm thường?!”

Lý Văn Huấn trầm giọng: “Ngươi có ý gì?”

Thường Ninh: “Chả lẽ Lý sư bá không từng nghe qua Dịch thân đại pháp Thiên Diện môn sao.”

Lời vừa buông, mấy đệ tử trẻ tuổi tám chín phần không rõ ràng cho lắm, song bọn Lý Văn Huấn lại ít nhiều nghe qua.

Lôi Tú Minh kinh ngạc nói: “Dịch thân đại pháp? Ta cho rằng ấy chẳng qua là chuyện xưa sách lạ bịa đặt, lẽ nào trên đời thật sự có công pháp có thể triệt để biến con người thành một người khác ư? Không phải chín mươi năm trước họ đã bị diệt môn rồi sao.”

“Có, hiển nhiên có.” Thường Ninh không hề cố kỵ, “Vị đệ tử cuối cùng của Thiên Diện môn bây giờ đang bị Thích Tông chủ khơi chuyện này nhốt trong địa lao năm đó cầm tù Khai Dương trưởng lão!”

Lại một bầu nước lạnh giội vào dầu nóng, đám người huyên náo kinh hãi.

Lý Văn Huấn tới gần Thường Ninh: “Làm sao cậu biết chỗ địa lao kia.” Địa lao vốn là bí mật xưa kia, người trong tông môn biết được không đầy năm người, ngay cả ông cũng chỉ biết đại khái phương vị.

“Đại khái là thần tiên báo mộng trong đêm thôi.” Thường Ninh nghiêng đầu cười khì, mặt mày tuấn nhã, “Lý sư bá hỏi nhiều thế làm gì, hỏi cái người được đề cập tới thử chẳng phải sẽ biết sao, có muốn ta nói vị trí chuẩn xác của địa lao kia  không?”

Lý Văn Huấn đầy nghi ngờ nhìn Thích Vân Kha giả.

Đến khắc này mới thôi, vốn là lời Thường Ninh đã bảo với Thái Chiêu.

Thích Vân Kha giả mạo sau một lát cứng ngắc, chợt thở dài, sắc mặt trầm xuốngđau thương: “Thì ra là thế, thì ra tên gian tặc đúng là cố ý đánh vào chỗ này!”

Tằng Đại Lâu sửng sốt: “Sư phụ, ý của ngài là gì.”

Thích Vân Kha giả mạo đứng dậy, ôm quyền với bọn Lý Văn Huấn: “Mấy ngày qua, Ma giáo nhiều lần đánh lén được thành, lòng ta cảm giác không ổn, mới âm thầm cho người đi điều tra. Mấy hôm trước, rốt cuộc biết được Ma giáo đã bắt giữ một tên đệ tử Thiên Diện môn…”

“Ta thật sự vất vả đoạt người về từ tay Ma giáo, hôm qua mới vừa nhốt vào địa lao, định tùy ý đến phân trần cùng chư vị sư huynh đệ. Nào ngờ, lại bị gian tặc này phát hiện hành tung, còn để hắn cắn ngược ta một cái!”

Thường Ninh cười, bốp bốp vỗ tay: “Hay, nói rất hay. Không ngờ tên giả mạo ngươi lại có năng lực tuỳ cơ ứng biến cỡ này, nghĩ ra lí do thoái thác mới nhanh làm sao.”

Thích Lăng Ba nghe cứng họng, “Này, này, là ý gì?”

Thái Chiêu tốt bụng giải thích: “Ý là, dầu ông í có bắt giữ người Thiên Diện môn, dầu trước đó ông không đề cập gì cả, nhưng ông í vẫn là thật, tuyệt đối không phải giả.”

Phàn Hưng Gia muốn cười, song không dám cười.

Lôi Tú Minh hỏi Thường Ninh: “Dịch thân đại pháp có dấu hiệu gì không?”

Thường Ninh: “Không có. Dịch thân đại pháp biến ảo vô hình, thần diệu vô biên, trừ phi người ngụy trang tự tán công, hoặc tắt thở bỏ mình, nếu không không chút sơ hở.”

Lý Văn Huấn mặt lạnh: “Đã không có chút sơ hở, chả lẽ buộc phải giết Tông chủ mới biết lời của ngươi nói là thật hay giả sao? Ngươi cho rằng người Thanh Khuyết tông bọn ta đều là tên ngốc sao!”

Thích Vân Kha giả mạo nói: “Chư vị sư huynh, không ngại hỏi ta vài chuyện đồng môn đi, xem ta có thể trả lời không.”

Không đợi Lôi Tú Minh há mồm, Thường Ninh nhân tiện nói: “Ngươi đã có ý định thay thế Thích Tông chủ, dĩ nhiên sẽ bày tai mắt xung quanh Thích Tông chủ, nghe ngóng sở thích ăn ở thường ngày của ông ấy. Huống chi chư vị sư bá và Thích Tông chủ đều có phân công trách nhiệm quản lý, thường ngày cũng không thân mật.”

Nghe vậy, Lôi Tú Minh nhịn không được ngó Doãn Tố Liên, thầm nghĩ nếu là vợ chồng bình thường, thật ra có thể phân biệt chồng thật giả nhất dĩ nhiên là người vợ. Song hai vợ chồng này ba ngày cãi nhau hết hai, trong một năm có mười một tháng ở riêng, độ thân mật cũng chả tốt hơn sư huynh đệ các ông chả là bao.

Giờ phút này, sắc mặt Doãn Tố Liên trắng bệch, cả người phát run nếu người chồng trước mắt là giả, bà nên làm gì?

Kẻ khác nhận lầm Thích Vân Kha, cùng lắm là đệ tử hồ đồ, đồng môn mắt vụng, song nếu bà làm vợ mà nhận lầm chồng, thậm chí cùng tên giả mạo tiếp xúc da thịt, dù Thích Vân Kha thật có không so đo, bà cũng khó tránh khỏi thanh danh vứt rác, không mặt mũi nào gặp người.

May mà, mấy tháng nay vợ chồng bọn họ cũng không ở chung.

Nghĩ tới đây, bà không muốn ở lại đây nữa.

Mạnh bà bà hiểu vẻ sợ hãi trong mắt bà, lập tức cho bọn thị vệ Doãn thị bao bọc quanh mẹ con bọn họ, chuẩn bị rời đi trước.

Thái Chiêu chợt cao giọng: “Sư phụ, năm con mười tuổi ngài đến Lạc Anh Cốc mừng sinh thần cô cô, đã đem hạ lễ gì?”

Lôi Tú Minh mừng rỡ, đám người cùng ông, đều quay ngó phản ứng Tông chủ.

Trong mắt Thích Vân Kha giả mạo có một chớp mắt bối rối, lập tức trấn định nói: “Ta nào chỉ mang theo một hạ lễ, tất nhiên là rất nhiều món, chỉ không biết Bình Thù thích nhất là thứ nào.”

Thái Chiêu híp mắt: “Sư phụ nhớ lầm rồi. Năm đó tuyết lớn, toàn bộ vật dụng hành lễ của sư phụ trên đường bị vùi vào trong tuyết sư phụ là tay không tới gặp cô.”

Thích Vân Kha giả mạo thở dài: “Chiêu Chiêu, ta biết con nghĩ giùm cho tên gian tặc giả mạo này thoát tội, song cũng không thể hồ ngôn loạn ngữ nhé.”

Đới Phong Trì thừa cơ chen miệng: “Không sai không sai. Sư phụ bận rộn nhiều việc, sao có thể nhớ rõ chuyện vụn vặt rất nhiều năm trước chứ! Thất sư muội, cô có phải muốn thay tiểu tặc này…”

Doãn Tố Liên tiếc rèn sắt không thành thép, thấp giọng quát lớn: “Phong Trì ngậm miệng!”

Đới Phong Trì ngơ ngác quay lại, không biết mình nói sai chỗ nào.

Thích Vân Kha giả mạo thấy đến cả Doãn Tố Liên cũng lên lòng nghi ngờ, lập tức nhảy lên thật cao, thẳng tắp một chưởng nhào về phía Lý Văn Huấn.

Lý Văn Huấn dĩ nhiên nhấc chưởng phản kích, hai người không nhẹ không nặng chạm nhau một chưởng.

Thích Vân Kha giả lùi nhanh mấy bước về chỗ, ho ra một ngụm máu, tựa vào tay vịn thở, “Lời có thể giả, chiêu số có thể giả, nhưng tâm pháp công phu trong bổn môn lẽ nào cũng có thể giả được sao? Lý sư huynh, ta là thật hay là giả, lẽ nào anh còn không phân biệt được.”

Lý Văn Huấn sửng sốt nhìn bàn tay mình vừa mới song chưởng chạm nhau, nội lực đối phương thanh chính bình thản, tuy có mấy phần suy yếu, nhưng thật đúng là công phu trong bổn môn không còn nghi ngờ.

Thích Vân Kha giả mạo đầy mặt trang nghiêm oán giận, được Tằng Đại Lâu vịn gian nan đứng dậy: “Nếu chư vị sư huynh còn có lòng nghi ngờ, đợi thương thế ta tốt lên mọi người cứ luận bàn kỹ một phen, tóm lại hôm nay không thể thả tên gian tặc giả mạo này được! Người đâu, bắt lấy hắn!”

Chuyện cho tới giờ, Lôi Tú Minh không có gì để nói.

Âu Dương Khắc Tà và Trần Quỳnh không dám ra tay với Thích Vân Kha giả mạo lỡ người ta là thật thì thế nào, Lý Văn Huấn cũng cảm thấy cứ bắt Thường Ninh trước cũng tương đối ổn thỏa.

Mãi đến lúc này, Thường Ninh vẫn một vẻ mặt gió nhạt mây nhẹ, chỉ lườm qua Thái Chiêu thật nhanh.

Thái Chiêu hiểu ý trong mắt hắn, trong lòng uể oải vô cùng, quả nhiên bị hắn đoán trúng, dẫu cô có vạch trần trước mặt mọi người, cũng không dùng được.

Người áo xám và đệ tử tông môn hình thành hai bức tường người dày đặc vây quanh, chậm rãi tới gần Thường Ninh.

Đương nhiên Thường Ninh sẽ không buông tay chịu trói, tiếng cười dài vang vọng cung điện, cộng hưởng chấn ong ong vào tai mọi người.

Tay áo lớn của hắn bồng bềnh như mây, đông lóe lên tây bao trùm, cứ thế xuyên qua vòng vây trùng điệp phóng lên xà nhà, bay tới lui như chim giữa tường ngọc và xà nhà. Trên không trung hắn cao giọng cười: “Hay cho tên nguỵ quân tử miệng lưỡi dẻo quẹo, ta đi địa lao bắt người kia tới, xách tới trước mặt thiên hạ anh hào, đoán thử mọi người sẽ phản ứng sao về hành vi Thanh Khuyết tông các người giấu riêng đệ tử của Thiên Diện môn!”

Một trận kình phong lướt qua, cửa sổ phía Tây bị đánh phá một lỗ to, Thường Ninh đã xuyên cửa sổ mà chạy.

“Không ổn, mau đi đến địa lao ở vách núi!” Lần này ngay cả Thích Vân Kha giả mạo cũng gấp gáp, “nếu đệ tử Thiên Diện môn đệ rơi vào trong tay tặc tử Ma giáo, hậu hoạn vô tận!”

Lý Văn Huấn nghiến răng, cùng Âu Dương Khắc Tà và Trần Quỳnh, dẫn chúng đệ tử đuổi đến phía Bắc sau núi.

Người áo xám cũng đuổi theo dưới chỉ huy của Mũi ưng ngắn.

Thị vệ Doãn gia thì che chở mẹ con Doãn Tố Liên lặng lẽ rời đi từ cửa sau.

Trong điện hỗn loạn tưng bừng, không ai chú ý tới Thái Chiêu không còn.



Đêm đen như vẩy mực, đến cả ánh sáng yếu ớt của trăng sao cũng bị mưa phùn thấm lạnh thấu xương như gai nhọn che phủ.

Thái Chiêu đề khí thẳng một đường đến Vạn thủy thiên sơn nhai, chỉ thấy đệ tử tuần hành và đệ tử giữ vách núi đều ngã lăn trên mặt đất, đứng thẳng trên vách núi là một thân hình cao gầy thẳng tắp.

Hắn nghe tiếng quay lại, thấy cô gái liền cười: “Ta biết cô sẽ đến đây tìm ta, đám đần kia đều chạy đi mặt sau núi Bắc hen. May mà bọn hắn huy động nhân lực, đến cả đệ tử đi tuần cũng không để lại mấy, chúng ta nhanh đi thôi.”

Nói xong liền đi phát động cơ quan xích sắt, lại nghe giọng trong lạnh của Thái Chiêu, “Ta sẽ không đi với ngươi, tự ngươi xuống núi đi.”

Đầu ngón tay xương xương tái nhợt như ngọc của Thường Ninh dừng trên cơ quan huyền thiết đen nhánh, hắn quay người: “Cô còn chưa hết hy vọng sao, vừa nãy cô cũng thấy, Dịch thân đại pháp Thiên Diện môn thiên y vô phùng*, chỉ cần cô không bóc nổi lớp da kia, sẽ không thể khiến mọi người tin phục! Nghe ta một câu, chúng ta xuống núi, có ta giúp cô, luôn có thể tìm được cha cô!”

(*) áo tiên không tìm ra mối chỉ, không chút sơ hở

Thái Chiêu: “Ta phải tạ ơn ngươi, thay ta thử một con đường sai, để ta hết hi vọng. Đường này không thông, ta liền tìm cách khác. Nhưng ta không thể đi theo ngươi, ngươi cũng nghe ta một câu, tự mình xuống núi đi.”

Thường Ninh nghe ra cô gái không được bình thường, cười lớn: “Cô đã biết ta không phải Thường Ninh, song cô cũng đã nói, nguyện tin tưởng Thường đại hiệp không dễ tin kẻ xấu, tin tưởng ta không phải người xấu…”

“Sách cất ở Cửu Châu Bảo quyển các quả nhiên nhiều như Hãn hải* sao?” Thái Chiêu nói.

(*) Sa mạc Gobi, Mông Cổ.

Thanh niên chợt cứng đờ, giống như ngọn núi ngọc lạnh băng.

“Ta đã biết ngươi không phải Thường Ninh, nhưng ta cho là ngươi ẩn nấp là có khó khăn khó nói phía sau, vì Thường đại hiệp rất là căm hận Ma giáo. Hôm qua, ta mới biết thì ra ngươi là người trong Ma giáo.”

“Cửu thiên Cửu trọng sơn, Thập phương Thập vạn hải, đều không bằng Cửu Châu bảo quyển các tàng thư của Ma giáo.” giọng cô gái rất trong veo, song lộ ra lạnh nhạt không nói ra được.

“Ngươi chẳng những là người trong Ma giáo, còn là người có lai lịch lớn trong Ma giáo. Cửu Châu bảo quyển các là nơi quan trọng cất sách của Giáo chủ bao đời, ngay cả Thất Tinh trưởng lão không có lệnh cũng không thể vào. Năm đó Nhiếp Hằng Thành đột ngột bỏ mình, không kịp bàn giao việc sau, nghe nói giờ  đây Nhiếp Cát thay mặt giáo chủ đang khôi phục tìm đường đến chỗ Cửu Châu bảo quyển các.”

Cô thanh tú động lòng người đứng lặng trong mưa gió, “Năm đó cô của ta nhiều lần đêm tối thăm dò U Minh hoàng đạo, biết chút ít bí mật.”

“Thế nên,” ánh mắt thanh niên thâm trầm, “Lúc dưới chân núi cô nghe ta kể về tin đồn của Thiên Diện môn, liền biết lai lịch của ta.”

Thái Chiêu: “Không sai.”

Trong lòng thanh niên thoảng có suy nghĩ không nắm bắt được, bỗng, mí mắt hắn khẽ run: “Cô, cô lợi dụng ta tìm tới địa lao?”

Thái Chiêu chậm rãi ngoảnh mặt phủi nước mưa trên má, trầm thấp “Ừm” một tiếng.

“Nhân vật tầm cỡ như Khai Dương trưởng lão tất nhiên phải bị trông coi nghiêm ngặt, nói không chừng cặp Tỏa hồn tì bà câu kia đã dùng qua trên người ông ta. Cho nên, ông ta không thể nào tự vượt ngục.” Cô nói.

“Song ta rõ ràng nghe các ngươi nói Khai Dương trưởng lão là chết trên đường vượt ngục chưa xong. Như vậy, ắt là có kẻ giúp lão ta vượt ngục. Ngẫm lại cũng đúng, lão ấy và Dao Quang trưởng lão là tâm phúc của Nhiếp Hằng Thành, một đã chết, còn một hiển nhiên buộc phải cứu về. Bởi vậy, người trong Ma giáo hẳn phải biết chỗ địa lao ấy.”

Thanh niên lạnh lùng nói: “Chưa hẳn mỗi người trong Ma giáo đều biết chỗ địa lao.”

Cô gái mềm mại nghiêng đầu, thanh diễm xuất trần như hoa đào, “Ta cũng chỉ có thể thử một lần, không ngờ ngươi biết thật.”

Thanh niên phẫn hận trong lòng, cực lực duy trì vẻ thanh lãnh trên mặt, “Cô gọn gàng dứt khoát hỏi ta, ta cũng sẽ nói cho cô biết.”

Cô gái: “Ổn thỏa chút càng tốt hơn.”

Chiếc ấm áp trong lòng thanh niên dần lạnh.

Hắn nhớ lại sau giờ trưa hôm nay, gian phòng của cô gái ấm áp mềm mại, cô để hắn ngồi cạnh giường mình, lộ mái đầu mềm mượt và má phấn đáng yêu, dịu dàng tín nhiệm nhìn mình, đều là ván cờ?!

“Cô cũng đã biết trước có hôm nay?” Trên người hắn rét run từng đợt.

Cô gái hơi ngửa đầu, mặc cho mưa phùn quất vào mặt, “Từ hôm qua đến giờ, lộ bộ mặt thật chỉ có ngươi, bọn chúng không biết chiều hôm qua ta cũng có mặt ở sân kia. Sở dĩ bọn chúng dám đưa Thiên công tử lên núi, một là vì kế hoạch sau này, hai là, bọn chúng dự định diệt trừ ngươi… Ngươi đã lộ ra rất nhiều sơ hở, đương nhiên, ngươi căn bản không quan tâm việc bị vạch trần không phải là Thường Ninh.”

Thanh niên phẫn nộ: “Ta không quan tâm, là vì ta cho là cô cũng không quan tâm.”

Cô gái gật gù: “Trước đó, cha ta còn ổn, ta đích xác không quan tâm ngươi là ai, chuyện trên giang hồ ta đều không để ý. Song bây giờ cha ta sinh tử chưa biết, thứ ta quan tâm cũng rất nhiều.”

“Đêm nay, thật ra ngoài hai chúng ta đều vội vàng không kịp chuẩn bị. Ta không ngờ bọn chúng nhanh tìm được cách có thể diệt trừ ngươi như thế; bọn chúng cũng không ngờ chúng ta nhanh vậy đã tìm được địa lao và Thiên công tử.”

Lòng thanh niên đay rối một cục, bước lên chụp lấy cánh tay cô gái: “Cô gạt ta trước màn bỏ qua, ở đây nguy cơ tứ phía, cô không thể tiếp tục ở lại, cùng ta xuống núi trước đã!”

Cô gái không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: “Nếu đêm nay ta cùng ngươi xuống núi, thiệt sự an vị tội danh ta cấu kết Ma giáo rồi. Nếu ta dựa vào ngươi cứu cha về, Lạc Anh Cốc cũng khó thoát tội danh cấu kết Ma giáo luôn.”

Cằm Thanh niên căng cứng: “Vậy Lạc Anh Cốc các người dứt khoát theo luôn là được!”

“Cũng giống như Thiên Diện môn à?” ánh mắt cô gái tỉnh táo.

Thanh niên thình lình bị đâm trúng điểm yếu, im lặng thật lâu.

Cô gái dùng sức đẩy bàn tay hắn chụp lấy cánh tay mình, “Coi như người trong chính đạo đã sớm nhìn Thiên Diện môn không vừa mắt, nhưng nếu không phải Thiên diện ma đồ não nhúng mỡ heo, mang theo cả môn phái đầu quân Ma giáo, Thiên Diện môn chưa chắc sẽ bị diệt môn.”

“Lạc Anh Cốc không phải của một mình ta, là của cô ta, cha ta, mẹ ta, còn của rất nhiều cốc dân bọn họ đều nếm qua vị đắng Ma giáo, cùng có huyết hải thâm cừu, hận thấu xương.”

“Lạc Anh Cốc mười mấy đời tổ tiên trên kia, ta không thể lấy lòng riêng của bản thân, liền đưa Lạc Anh Cốc đâm đầu vào đường không lối về, dầu là có liên quan đến tính mạng cha ta.”

Trong lòng thanh niên càng lạnh, hắn nhìn đôi mắt kiên định của cô gái, không kiềm được nói: “Cô ở lại đây, không sợ bọn họ giết người diệt khẩu à?”

Cô gái nhẹ nhàng cười: “Phù Dung Phỉ Thúy giờ này cũng đã ra trấn Thanh Khuyết, sáng sớm mai sẽ gửi thư đi rộng rãi, đem chuyện Thiên Diện môn còn đệ tử còn sống và sư phụ khả năng bị đổi báo cho Pháp Không thượng nhân, bác Chu, Tống môn chủ, còn có Vân Triện đạo trưởng, mọi giang hồ hào kiệt rất nhanh sẽ chạy đến Thanh Khuyết tông.”

“Đến khi bí mật không còn là bí mật, sẽ không cần thiết giết ta.”

Khoé miệng thanh niên kéo lên một vòng mỉa mai: “Gì cô cũng đều nghĩ kỹ, ta thật sự là xem thường cô.”

Thái Chiêu gật gù: “Ngươi nói tuyệt đối không sai. Cho nên ngươi đi nhanh đi, hẳn là họ đã phát hiện ngươi không đi địa lao ở vách núi, hiện giờ hẳn là vội chạy tới đây  rồi.”

Thanh niên một tay bắt lấy đầu chụp mấy sợi xích sắt, quay lại cười lạnh: “Đã vậy, đêm nay cô còn tới làm gì. Còn không mau mau rời đi, coi chừng có kẻ nhìn thấy cô và người trong Ma giáo là ta dây dưa không rõ!”

Thái Chiêu nghe thấy xa xa phía sau truyền đến tiếng hò hét và rất nhiều tiếng bước chân lao vụt đến, cô đưa tay bước tới, cạch, khởi động cơ quan huyền thiết, thùng máy xích sắt lập tức phát ra tiếng nổ thật to.

Cô hướng về thanh niên trên xích sắt treo hô to: “Ta sợ ngươi cứ một mực chờ ta!” Nói xong, quay đầu chạy xông về một hướng khác, biến mất trong màn đêm.

Xích sắt như lưỡi kiếm sắt bén bắn ra xuyên mây, thanh niên treo trên đó tựa như đằng vân giá vũ, khoan bào tay áo dài bay bổng, tựa như chim bay xẹt qua trên không vực sâu không đáy.

Nếu cô ấy không la lên câu cuối cùng kia thì tốt rồi.

Hắn kinh ngạc nghĩ.