Bạch Hổ phác nhai*

(*) Bạch Hổ phủ phục trên đường. Tên các chương xếp theo bốn Tổng đàn Ma giáo

Bầu không khí đầy cổ quái, cứ như một nồi nước đun sắp sôi bỗng bị đậy nắp nén lại, sôi thì vẫn cứ sôi, song bọt nước không trào ra ngoài, buồn bực đun ở bên trong.

Thái Chiêu đấm đá kịch liệt nửa ngày đã cực kỳ mệt, cuối cùng gặp được mục tiêu đã định, chưa phát hiện nét mặt hắn khác thường, vẫn hưng phấn chào hỏi: “Cuối cùng cũng gặp ngươi rồi, ta còn tưởng phải lật hết U Minh hoàng đạo mới có thể tìm được ngươi nữa chứ! Ngươi ăn mặc thế này, ta còn không dám nhận ngươi.”

Tống Úc Chi cũng nhìn thấy hắn, nghiêm chỉnh chắp tay hành lễ: “Lâu rồi không gặp, phong thái Mộ quân không giảm, tốt lắm.”

Đêm qua gặp giấc mơ âm u buồn vô cớ, từ sáng sớm thức dậy Mộ Thanh Yến vẫn còn buồn bực, từ bé hắn đã quen kiểu, tâm sự càng sâu, vẻ mặt càng cao ngạo tỉnh táo, không để bất kì ai nhìn ra.

Tim hắn đang lăn lộn, dời mắt giữa Thái Chiêu rồi Tống Úc Chi, lúc thì vui phơi phới, lúc thì hận căm căm, mãi cũng không nói gì, cuối cùng lạnh lùng phất tay áo đi luôn.

“Ấy ấy ấy, đừng đi mà.” Thái Chiêu vội đuổi theo, để lại cảm xúc khác nhau của bao người đầy sảnh.

Liên Thập Tam lập tức xin chỉ thị: “Đám còn lại này phải làm sao…” Trên thực tế cung Bạch Hổ còn rất nhiều chiến lực chưa buông vũ khí đầu hàng, giờ đang co rúm lùi lại tính mượn dịp chạy trốn.

Du Quan Nguyệt một câu cắt lời gào to của cậu, “Ngậm miệng đi, muốn trốn thì để bọn chúng trốn! Ngươi làm thịt cái đám dựa chỗ hiểm yếu chống lại kìa!” Không biết nhìn sắc mặt à! Lúc này mà đi hỏi Mộ Thanh Yến thì câu trả lời chắc chắn tất nhiên là ‘Giết tuốt đi’ rồi.

Sau đó y xoay qua Tống Úc Chi, hất cằm, tư thế đầy kiểu bắt gian thay chủ nhà: “Không biết các hạ xưng hô thế nào nhỉ?”



Mộ Thanh Yến sải bước đi tới, Thái Chiêu luống cuống tay chân thu đao vào đai lưng, mấy lần phóng vọt lên đuổi theo, kéo ống tay áo màu đen viền kim, “Ý ngươi là gì chứ, ta đi xa rất xa vậy đến đây gặp ngươi, dừng lại, đứng lại cho ta!”

Mộ Thanh Yến dừng bước xoay người, đôi mắt đen láy lạnh lẽo trong vắt: “Cô tới đây làm gì.”

“Đương nhiên là tìm ngươi rồi!” Thái Chiêu không hiểu, “Chả lẽ ta có thể một mình đến đánh Ma giáo hả!”

Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Cũng đâu phải một mình, không phải có Tống công tử đi cùng cô à.”

“Ta chưa từng đi xa một mình, cũng không biết luật lệ giang hồ, đến cả cửa U Minh hoàng đạo mở ra đâu còn không biết! Tam sư huynh có kinh nghiệm từng trải giang hồ còn có lộ phí để ứng phó, lại trùng hợp cũng có chuyện cần tìm ngươi, đương nhiên ta nên cùng đi chung với anh ấy rồi!” Thái Chiêu cảm thấy tên này thật sự không thể nói lý lẽ.

Mộ Thanh Yến không muốn nghe nhất là chỗ tốt của Tống Úc Chi, giọng căm hận nói: “Bác Thành ở tinh xá trong rừng trúc đợi cô nửa tháng, nếu cô thật sự muốn tìm ta, sao không đi tìm bác ấy! Cần gì phải nịnh nọt họ Tống chứ!”

Thái Chiêu khẽ giật mình: “Hở. Bác Thành đợi ta nửa tháng? Ngươi đã đoán được ta định tới từ trước?”

Mộ Thanh Yến hừ lạnh, “Không dám hy vọng xa vời!” Tay áo dài hất lên, sải bước đi tới.

Dù Thái Chiêu tốt tính mấy cũng thấy tức giận mấy phần, “Được được được lắm, ban đầu ta lo là ngươi không ai bên cạnh, nhỡ bị Nhiếp Đề bắt sống đem đi nước thì làm sao đây! Giờ xem ra Mộ Thiếu Quân ngươi thủ đoạn cao minh, người đông thế mạnh, lần này ta đã thực sự lo âu không đáng rồi! Vậy cũng tốt, ta về!” Nói xong quay ngược đầu sải bước.

Còn chưa bước được mấy bước, áo bào đen ánh kim đã phất phới, Mộ Thanh Yến lách mình ngăn trước mặt cô, “Cô định đi đâu đấy.”

Thái Chiêu lớn tiếng: “Còn có thể đi đâu, dẹp đường về phủ! Tuy là ta không biết đường đến chứ vẫn biết đường ra, ngươi mau tránh ra!”

“Biết đường cái gì mà biết! Từ đầu thôn đến cuối thôn co còn đi nhầm đường, đừng để hở tí đã đi loạn rồi Nhiếp Đề bắt mất!” Mộ Thanh Yến giỏi nhất là từ ngữ cay nghiệt.

Thái Chiêu tức điên: “Ta không biết đường, nhưng mà Tam sư huynh biết đường, không cần nhọc đến Mộ Thiếu Quân ngươi phí tâm!”

Mộ Thanh Yến vững vàng chụp lấy cánh tay cô, bốn ngón tay tái nhợt xương xương thon dài rơi vào ống tay áo, Thái Chiêu quát lớn: “Buông ra!”

“Không buông.”

“Móng chó không thích cũng có thể chặt đó!”

Mộ Thanh Yến đặt tay kia lên mạch môn của cô, phát hiện khí huyết hư hai phần, “Cô vừa mệt vừa đói, ta sợ cô ngã giữa đường đấy.”

Mệt mỏi tích lũy mấy ngày dâng lên trong Thái Chiêu, càng nghĩ càng tủi thân, tức giận lên án: “Là ngươi nói, không thể để cho ta ra ngoài liều mạng một mình không có chỗ dựa, ta nghĩ cha ngươi đã mất sớm, nhà họ Mộ thì lại người đi trà lạnh, vậy thì ta cũng không thể để ngươi trơ trọi một mình liều mạng đó, nên mới khó khăn một mạch chạy tới.”

“Ta chưa từng tự mình đi con đường xa đến vậy, càng đến gần dãy Hãn Hải, thế lực Ma giáo càng lớn, nói không chừng đến một tiệm mì hoành thánh cũng là do Ma giáo mở, ta sợ muốn chết, ngày ngày không dám ngủ ngon không dám yên tâm ăn uống, phập phồng lo sợ lẻn vào U Minh hoàng đạo, gặp được ngươi vui biết nhường nào, ấy thế mà ngươi còn nói lời lạnh lùng hờ hững! Quả nhiên là bề trên không mua bán tới, ta không hầu hạ nổi!” Cô càng nói càng tức, khúc sau gần như chực khóc.

Mộ Thanh Yến cúi đầu, nghe từng câu, gương mặt tái xanh từ từ ửng lên màu máu nóng, khí tức lạnh lẽo thối rữa ở trong căn nhà phòng cũ kỹ kia dần dần rút đi, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào ― là thời điểm mà lúc hắn còn bé thích nhất trong ngày.

Hắn vô thức siết chặt tay, Thái Chiêu hô to đau đớn, “Ngươi muốn bóp chết ta à!”

Mộ Thanh Yến buông tay, đổi lại dắt tay áo cô gái cúi đầu đi thẳng, “Đi, dùng cơm đã.”



Du Quan Nguyệt ghé vào cửa sổ nhìn vò đầu bứt tai, “Bọn họ đang nói cái gì thế nhỉ, là cãi nhau à, hay làm hòa rồi?” Đáng hận là khoảng cách quá xa, y chả nghe được gì.

Liên Thập Tam dẫn người thu dọn xong tàn cuộc của cung Bạch Hổ, đi tới nói: “Có mấy tên bảo muốn quy hàng, muốn tiết lộ mật đạo kho tàng gì đó, chuyện này ta không làm được, ngươi đi đi.”

Du Quan Nguyệt vội xoay đầu lại hỏi: “Cô nương này là ai vậy, cậu từng gặp chưa? Có phải là nhân tình của Thiếu Quân hông?”

“Thì mắc mớ gì tới ngươi. Chừng nào Thiếu Quân muốn nói tự khắc sẽ nói, đoán mò làm gì.” Liên Thập Tam nhíu mày.

Du Quan Nguyệt cảm giác sâu sắc đồng liêu không tiến bộ: “Làm thuộc hạ ấy mà, phải suy nghĩ theo suy nghĩ của chủ thượng, phải sốt ruột ở chỗ sốt ruột của chủ thượng. Hỏi gì cậu cũng không biết, sao mà làm tâm phúc được chứ!”

Liên Thập Tam: “Sao phải làm tâm phúc? Làm tâm phúc thì ích lợi gì.”

Du Quan Nguyệt ngẩn cả người, mãi mới đáp: “Chờ Thiếu Quân đoạt lại ngôi vị Giáo chủ. Tâm phúc của Thiếu Quân chính là dưới một người trên vạn người ấy.”

Liên Thập Tam ngẫm nghĩ: “Ta đã dưới một người là Thiếu Quân rồi, có làm trên vạn người hay không cũng không sao.”

Du Quan Nguyệt, “Cái này còn không quan trọng thì còn có cái gì quan trọng.”

Liên Thập Tam: “Bác Thành nói, chờ Thiếu Quân chấm dứt đại sự, sẽ mang ta hồi hương xem mắt.”

Không đợi Du Quan Nguyệt cười nhạo, hắn lại nói: “Nha hoàn kia của ngươi có phải tên Tinh Nhi không, ta thấy nàng ấy rất hiền lành tài giỏi, lại ít nói, sẽ không làm lỡ chuyện ta luyện kiếm. Hay ta cưới nàng ấy, Du Đàn chủ không có ý kiến chứ.”

Du Quan Nguyệt:??!!!!!

Y cười gượng, bước lên bá vai Liên Thập Tam, vẻ mặt đầy bà ngoại sói, “Thập Tam huynh đệ tuổi trẻ tài cao, tương lai rất có giá, cần gì phải giới hạn tương lai sớm chớ? Mấy thứ như hoa mỹ quyến, tựa như dòng năm tháng trôi, chờ Thiếu Quân thành đại sự, Thập Tam huynh đệ quyền cao chức trọng, đến chừng đó sẽ phát hiện đâu đâu đều có các cô xinh đẹp hiền lành, một tỳ nữ thì tính là gì đâu…”

Thu dọn xong tàn cuộc cung Bạch Hổ, cắt cử Vương Điền Phong kiểm kê tài sản kho bạc, mặt đầy tươi cười thu xếp ổn thỏa cho Tống Tam công tử, lúc Du Quan Nguyệt quay về đã sức cùng lực kiệt, vẫn vô vàn kính nghiệp hỏi thăm tình hình của Chủ Quân.

Tỳ nữ Tinh Nhi trả lời: “Nấu nước tắm, mở lò nấu cơm, bảy món một canh cộng thêm hai phần điểm tâm, nhà bếp bận rộn tròn một canh giờ ấy.”

Du Quan Nguyệt: “Cô nương này lai lịch không nhỏ, cô phải hầu hạ thật tốt, chải đầu thay đồ gì cũng không được để người ta phải tự động tay. Hầu hạ quan trọng chỗ tỉ mỉ, trơn tru im ắng.”

Tinh Nhi rất ngoan ngoãn đáp: “Dạ biết. Cô nương ấy vẫn còn ngâm mình, lát nữa tôi sẽ đi.”

Du Quan Nguyệt lại hỏi Mộ Thanh Yến: “Thiếu Quân đâu, ta muốn đi bẩm lại sự vụ sau cuộc đấu hôm nay.”

Tinh Nhi: “À, Thiếu Quân đang ở trong phòng của cô nương á.”

Du Quan Nguyệt gật đầu, đang định đứng dậy, chợt như cảm thấy chỗ nào không đúng, “Gượm đã, cô vừa mới nói cô nương kia đang làm gì?”

“Thiếu Quân để nàng ấy ăn no xong đi tắm, nên giờ còn đang tắm.”

“Nhưng Thiếu Quân đang ở đâu?”

“Ở trong phòng của cô nương.”

Trong đầu Du Quan Nguyệt thật không thể miêu tả, sau đó ngồi lại, “Tinh Nhi, chúng ta cũng dùng cơm trước đi.”