Chiêu Chiêu muốn chờ Thẩm Sách đến rồi mới ngủ, bèn mở tivi, thế nhưng nhìn vào màn hình sáng trắng một lúc cô lại thấy hơi choáng váng.

Chuẩn bị trà hoa sen vốn là muốn ban đêm uống cho nhuận họng.

Cô nằm sấp, kê người trên chiếc gối ôm cố gắng căng mắt xem chương trình đang phát sóng. Bên cạnh, bông hoa sen khô tắm trong nước ấm đang từ từ nở rộ, giống như một lần nữa được hồi sinh.

Xung quanh bông hoa còn có mấy quả câu kỷ, cũng đang dần lấy lại sắc thái đỏ tươi rực rỡ.

......

Ánh đuốc đỏ rực lửa, bùn đất không ngừng văng lên người nàng. Cổ họng nàng trước đó vì khóc quá nhiều mà khàn đặc, đám thân thích đứng vây bốn phía xung quanh không ngừng khoa tay múa chân ra lệnh cho đám người hầu, vô số những chiếc xẻng đang xúc đất cát quanh miệng hố đổ vào trong. Nàng nằm trong bùn đất bị đá rơi xuống đập trúng đầu, máu chảy ròng ròng, dính dớp khắp khuôn mặt, chảy cả vào trong mắt. Trong tầm nhìn nhuộm đỏ, thân ảnh của ca ca xông tới, liều mạng xô đẩy những con quỷ đội lốt người đang đứng vây quanh. Mọi người đều giữ hắn lại, hết lời khuyên nhủ, nói hắn là nam đinh, là hi vọng cuối cùng của phụ thân nơi trần thế, chôn sống một muội muội thì có xá gì.

Thân thích bên phụ tộc rõ ràng đã lừa ca ca đi nơi khác, rồi lại đem nàng không may nhiễm phải bệnh dịch đến nơi này chôn sống.

Ngay khoảnh khắc nàng cảm thấy sắp phải từ giã cõi đời, hắn liều mạng, đánh thương cả người trong tộc, điên cuồng vung nắm đấm khiến cho đám người sợ hãi mà tản đi. Hắn không dùng xẻng, mà chỉ dám dùng chủy thủ, cuối cùng dứt khoát dùng tay, từng chút một đào đất quanh nàng, muốn kéo nàng từ trong địa ngục đưa ra ngoài. Hắn vừa đào vừa hôn lên cái trán đầy máu của nàng mà dỗ dành, nói ‘Chiêu Chiêu đừng sợ, ca ca ở đây’. Những kẻ đó lòng dạ ác độc, đổ xong một lớp đất lại lấy chân đạp lên cho chắc chắn. Nàng ngày thường vốn dễ khóc vậy mà hôm nay không hé răng nửa lời, tay vừa động được liền ôm lấy cổ hắn, thủ thỉ nói ‘Ca, muội khóc mệt rồi ca mới đến, nhưng muội không sợ, ca đừng vội nếu không tay sẽ phế mất’.

Hai huynh muội họ rời khỏi quận Lâm Hải ngay trong đêm. Nàng sốt cao không giảm, lúc mơ lúc tỉnh. Hắn sợ đến nơi có nhiều người sẽ lây bệnh cho những người vô tội, bèn cõng theo nàng đi vào sâu trong núi. Nếu nàng mạng lớn qua khỏi thì sẽ họ đến Sài Tang nương nhờ mẫu tộc, nếu bạc mệnh chết, vậy hắn đi cùng nàng, nơi hoàng tuyền nàng không lo cô độc.

......

Đêm khuya, Thẩm Sách kết thúc cuộc họp trực tuyến mới tìm sang phòng cô.

Khuôn mặt Chiêu Chiêu đỏ ửng, người nằm trong chăn bông thống khổ cựa quậy. Hắn giật mình đưa tay sờ trán cô, nóng rực. Đang muốn quay đi tìm thuốc hạ sốt thì cổ tay bị cô bắt lấy: “Ca...... muội muốn về Lâm Hải.”

Trái tim hắn như bị người ta bóp mạnh, Thẩm Sách sững sờ đứng đó.

“Trong núi lạnh quá.”

......

Hắn cầm tay Chiêu Chiêu, giống như thuở nhỏ nắm tay cô, thế nhưng lại không nắm được trong tay tâm tình của chính mình. Hắn rất sợ chỉ cần buông bàn tay này ra một giây là quay lại sẽ không thấy cô đâu nữa: “Không về được...... Họ không cho chúng ta quay về.”

Cô giống như đã trở lại hồi còn nhỏ của kiếp trước, tựa đầu vào ngực hắn: “Có phải thúc thúc tìm tẩu tử cho ca rồi, chê muội phiền mới muốn chôn muội...... Ca có tẩu tử rồi nên không cần muội nữa có đúng không?”

“Không đâu...... ca ca chỉ cần muội.”

Cô mỉm cười, rồi lại nhanh chóng phiền muộn: “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Màn hình tivi chuyển cảnh.

Bông hoa sen nở rộ trong chén nhỏ, tuy nước đã lạnh ngắt nhưng vẫn lặng lẽ từng chút từng chút mở rộng, tựa như đang chứng kiến khung cảnh hai người họ nương tựa sưởi ấm cho nhau trong rừng sâu, nhắc lại một màn đối thoại cách đây cả nghìn năm thời gian......

Thầm Sách run rẩy duỗi tay muốn cầm chén trà, thế nhưng nắm hụt, chén thủy tinh từ trên bàn rơi xuống, choang một tiếng vỡ vụn.

Thẩm Sách cũng từ trong âm thanh chói tai phá tan bầu không khí ấy sực tỉnh, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Kiếp trước khi Chiêu Chiêu còn nhỏ từng nhiễm phải ôn dịch, năm đó một hộ mười nhân khẩu có thể chết đến sáu bảy người. Hắn mang theo cô rời khỏi phụ tộc, hai người ở trong núi thề cùng sống cùng chết, may mắn sau đó mạng lớn thoát một kiếp.

Chiêu Chiêu vậy mà đã bắt đầu nhớ lại.

Hắn ép bản thân phải bình tĩnh, đưa ngón trỏ đến trước mũi cô, phát hiện hơi thở của cô cực kỳ yếu ớt.

Ngón tay hắn run rẩy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã sớm bị cơn sốt cao làm cho ướt đẫm. Trong đầu hắn thoáng qua những hình ảnh vụn vặt, nhớ đến những thống khổ tột cùng Chiêu Chiêu phải trải qua sau khi đến Sài Tang, còn có một lần cuối phó mặc cho kịch độc cắn nuốt thân thể......

Một đêm này Chiêu Chiêu sốt cao không ngừng, liên tục nói sảng những câu liên quan đến kiếp trước.

Cô sốt bao lâu, Thẩm Sách ngồi canh giữ bên cạnh bấy lâu.

Trước khi trời sáng hắn bế Chiêu Chiêu trở về nhà của mình ở Macao, gọi cả mấy người y tá bên mẹ đã chăm sóc cho mình mấy năm nay đến, dặn dò họ nhất định phải ở bên cạnh cô chăm nom, một giây cũng không được rời mắt.

Sắp xếp xong đâu vào đấy, Thẩm Sách trở về Thẩm gia.

Bên dưới tòa nhà trước đây Thẩm Sách đưa Chiêu Chiêu đến xem hai món binh khí kia có một tầng hầm, trong tầng hầm là một Phật đường nhỏ. Thẩm Sách đi vào Phật đường, quả nhiên thấy người anh họ đang niệm kinh, anh họ thấy hắn đến thì hơi ngạc nhiên.

Hai người nói vài câu, sau đó lên ô tô rời khỏi Thẩm trạch. Đến cảng, Thẩm Sách và anh họ cùng nhau lên du thuyền hướng núi Đại Tự mà đi, tìm vị sư phụ của người anh họ. Trước đây cũng chính là vị cao tăng này đã tìm ra một đường sống cho Thẩm Sách, bởi vậy hiện tại hắn cũng chỉ nghĩ được đến ông ấy.

Đến núi Đại Tự đã là lúc mặt trời hoàn toàn ló rạng.

Họ theo sau đoàn khách đến nghe kinh dâng hương vào trong sân, Thẩm Chính nói hắn chờ bên ngoài, còn mình vào trong tìm sư phụ. Vị cao tăng kia là trụ trì của một ngôi chùa trong vùng này, bởi vì có chút nguồn gốc sâu xa với núi Đại Tự nên mỗi năm mới sẽ đến đây ở lại hai tháng.

Trong âm thanh tụng kinh trầm thấp từ đằng xa truyền tới, lão tăng và anh họ đi về phía này.

Thẩm Chính đã nói qua một lượt tình hình với sư phụ. Lão tăng nhiều năm không gặp Thẩm Sách, hiện tại gặp lại không khỏi cảm khái, giọng nói hiền hòa từ bi: “Thí chủ đã lâu không gặp.”

“Chào Thác đại sư ạ.” Thẩm Sách đáp.

Khi trước vị lão tăng ở Phổ Đà cũng chính là sư huynh của vị cao tăng này, từng làm lễ tiêu tai cầu phúc cho Thẩm Sách. Ba người họ  bàn bạc xong xuôi, quyết định Thẩm Chính và sư phụ sẽ tụng một hồi kinh cho Chiêu Chiêu, cầu cho cô bỏ qua chuyện trước kia. Lão tăng dặn dò Thẩm Sách, để hắn dùng cách trước đây họ đã dùng cho Thẩm Sách còn nhỏ, độ cho chính em gái mình.

Chính là nhắc Thẩm Sách, còn một thanh đao kia không thể thiếu.

Họ đi du thuyền trở về, Thẩm Sách nhìn vào sóng biển mà thất thần.

“Khiến cho cô ấy quên hết, cậu sẽ chịu được chứ?” Thẩm Chính là người đã bước một chân vào Phật đường, dĩ nhiên sẽ không đối với người ngoài nói nửa câu thừa thãi. Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ của người em họ, lại đặt bản thân vào hoàn cảnh của hắn suy ngẫm một chút, không khỏi có cảm giác thổn thức thật sâu.

Hắn nhìn sang người anh họ: “Thế này là tốt nhất. Yêu không thể sâu, tình sâu không thọ.”

Thẩm Sách từ đầu đã hiểu được: người sống trên đời, tốt nhất không nên theo đuổi thập toàn thập mỹ. Hắn ở kiếp trước bởi vì từng làm được, sẽ cố ý trong vài lần chinh chiến để lại sai sót, khiến cho triều thần lên án, khiến người ta nói hắn “Tuy có tài năng, nhưng con người còn khiếm khuyết”. Nhờ vậy khi còn là thiếu niên mới được Hoàng thất tín nhiệm, nắm lấy cơ hội vươn lên. Còn nếu như ngay từ đầu hắn đã là một kẻ hoàn mỹ không tỳ vết, khiến cho Hoàng Đế lúc bắt đầu đã phải kiêng kị, vậy thì hắn cũng đừng hòng bò lên được vị trí sau này. Đáng tiếc sau cùng vẫn không ngăn được binh quyền quá lớn, hắn khi đó muốn phân tán cũng khó mà phân tán được nữa rồi.

Kết cục đã từng xảy ra, cũng khiến hắn mỗi giây mỗi phút cảnh tỉnh chính mình: phải có khi thua, phải có khuyết điểm, nhất định không được hoàn mỹ!

Sau khi trở lại Macao, Thẩm Sách đưa Thẩm Chính về Thẩm gia, nói với ba Thẩm là Chiêu Chiêu có việc đã bay về nội địa trước, mình cũng có việc phải trở về phòng thí nghiệm ngay, cố gắng thuyết phục đẩy lịch từ mùng năm lên sớm, còn nếu không được thì hắn không làm con thừa tự nữa.

Trước khi rời khỏi, hắn một mình ở trong căn phòng đặt thanh đao kia rất lâu.

Tủ kính mở ra, tay hắn chạm nhẹ lên chuôi đao, âm thanh của lưỡi đao rút khỏi vỏ lóe lên trong ký ức của hắn. Thanh đao tựa như cũng đang run rẩy, cho đến tận khi hắn cầm lấy chuôi đao.

Vô số những dòng máu nóng bỏng chảy vào kẽ tay, còn có xúc cảm khi mũi đao đâm vào xương thịt, từng ký ức đang không ngừng rục rịch sống lại trong cơ thể hắn.

Thẩm Sách lấy tấm vải bố đã chuẩn bị sẵn ra, bọc lấy thanh đao, sau đó khóa lại tủ kính.

Quay về căn nhà ở Macao, đúng lúc thấy hai y tá đang đứng nói chuyện với nhau.

Hắn từ cửa chính đi vào, y tá dừng lại, nói với hắn bác sĩ đã đến rồi: “Tình hình không quá khả quan, bác sĩ nói không thể chẩn ra nguồn căn của cơn sốt.” Không thể chẩn, không biết nguyên nhân bệnh, giống y hệt với Thẩm Sách trước đây.

Hắn đi vào phòng ngủ, nơi này là căn phòng hắn đã dùng để dưỡng bệnh mấy năm qua, không thiếu thứ gì.

Khuôn mặt Chiêu Chiêu trắng bệch không nhìn ra chút sắc hồng, hai mắt nhắm chặt. Cô nằm đó, dù đang ngủ nhưng cũng không hề được bình yên, chân mày liên tục nhíu lại, khổ sở quằn quại. Hắn và bác sĩ nói mấy câu rồi để cho ông ấy ra ngoài trước, chính mình tháo thanh đao khỏi lớp vải bố, đặt bên cạnh gối của Chiêu Chiêu.

Tấm vải bố rơi ra, đầu hổ mạ vàng đối diện với cô.

Khi trước ở Phổ Đà cũng là thanh đao này đã giữ lại một mạng cho hắn.

Vốn dĩ nơi ở của một lão tăng không thể xuất hiện món đồ mang theo sát khí dày đặc như vậy, nhưng khi ba của Thẩm Sách mang nó ra, lão tăng lập tức kinh ngạc nói, Bạch Hổ thuộc hành Kim, tay nghề làm ra đầu hổ mạ vàng này cũng thật khéo léo. Không chờ Thẩm Hàn Trung lên tiếng, lão tăng đã đoán được thanh đao này ắt thuộc về một vị danh tướng.

“Bạch Hổ là linh thú tượng trưng cho chính nghĩa, để lại đi.” Lão tăng lấy thanh đao này bảo vệ cho Thẩm Sách khi đó chỉ mới vài tuổi.

Đến ngày hôm nay, hắn lại nhờ thanh đao này bảo vệ cô.

Hai ngày sau đó, ngoại trừ thời gian ăn cơm hắn đều túc trực bên cạnh cô.

Ngày thứ ba, Thẩm Sách nhắm mắt dựa lưng ở đầu giường nghỉ ngơi, bàn tay xoa nhẹ tóc cô, ngón tay thì cuộn mấy lọn tóc nghịch ngợm. Bỗng nhiên người nằm trên giường hơi động đậy.

“Chiêu Chiêu?” Hắn cúi người.

Cô hơi chau mày, nghiêng nghiêng cái đầu, mái tóc bị nghịch cũng không hề để ý.

“Vẫn muốn ngủ hả?”

Cô khẽ “ưm” một tiếng, cái đầu hơi nhúc nhích, không biết là đang buồn bực gì mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không có sức. Cô dùng sức xoay người về phía Thẩm Sách, bàn tay lần mò trên người hắn.

Thẩm Sách biết cô đã vượt qua đại nạn, trong lòng thật sự vui vẻ, nhưng đối diện với cô vẫn âm thầm rụt rè, không xác định được đây là cô của kiếp trước hay là kiếp này.

Mấy sợi tóc lướt nhẹ qua cằm hắn, Chiêu Chiêu cố gắng giữ cho mí mắt không cụp xuống. Đập vào mắt cô là áo sơ mi của Thẩm Sách, cô đưa tay tháo cúc, mở phanh ra: “Anh...... làm gì mà mặc quần áo lên giường?”

Cô không thích hắn mặc nguyên quần áo đi ngủ, bởi vậy Thẩm Sách trước khi nằm ngủ với cô đều phải cởi sạch.

Tuy rèm chưa được mở nhưng cô vẫn có thể nhìn ra hiện tại là ban ngày. Chiêu Chiêu hơi nghi hoặc, sao hắn còn chưa đi? Rõ ràng đã nói trước trời sáng sẽ đi, vậy mà giờ này rồi vẫn còn lì lợm ở lại. Cũng may là mẹ không ở đây, không lo có người tìm đến. Có lẽ cũng mới trời sáng thôi, ôm thêm chút nữa vậy.

Thẩm Sách gạt mấy sợi tóc trên trán cô sang một bên, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi mắt còn đang ríu lại của cô. Nói không tiếc là nói dối, giây phút Chiêu Chiêu nắm tay hắn nói trong núi lạnh, muốn về nhà, cô của khi đó giống như thông qua bàn tay hắn, túm gọn trái tim Thẩm Sách.

Chiêu Chiêu cũng nhớ ra hắn, dù chỉ có mấy câu nói đó.

Hắn như một kẻ bị bỏ lại trong sơn cốc sâu vạn trượng, chờ đợi mấy năm, rốt cuộc cũng có người tìm thấy...... Kinh hoảng của một đêm kia, cả đời này hắn sẽ trân trọng giữ gìn trong lòng.

Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Bàn tay nắm áo hắn hơi dùng sức kéo, Thẩm Sách thuận theo cô nằm xuống, lại nhích một chút đến gần cô.

Cô nửa mơ nửa tỉnh, còn chưa nhận ra đây là một căn phòng khác hoàn toàn.

“Ăn chút gì đã rồi ngủ.” Hắn ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Người nằm trong ngực nghi hoặc hỏi: “Anh...... không cởi sao?” Cô rối rắm vì sao hắn lên giường không cởi quần áo, càng nghĩ càng không thể lý giải được, cảm giác uất ức cứ sinh sôi lớn dần lớn dần.

......

Hắn bắt đầu cởi áo sơ mi, tháo thắt lưng.

Còn tranh thủ gửi đi một tin nhắn để trợ lý, bác sĩ và y tá đứng ngoài cửa không cần đi vào. Nếu không với khung cảnh hiện tại, bệnh nhân nữ thì vừa mới tỉnh, người đàn ông lại cởi sạch sẽ nằm ngủ cùng...... Kể cả là ở nhà mình, hoặc là vốn không định làm gì cả, chỉ vì bị ép buộc mới làm vậy thì cũng quá khiến người ta khiếp sợ rồi. Mấy người bác sĩ và y tá này đều đã quen biết hắn được một thời gian dài, Thẩm Sách chỉ muốn vớt vát chút mặt mũi cho mình mà thôi.

Cô thấy hắn trong lúc cởi quần áo còn dừng lại gửi tin nhắn thì hơi mím môi, nghĩ bóng nghĩ gió: “Có người nào còn quan trọng hơn cả em sao?”

Quan trọng đến nỗi lúc này còn có thể ở đó nhắn tin.

“Nếu có thật thì anh cũng nên tìm chỗ nào em không thấy rồi hẵng nhắn. Rõ ràng biết em nhỏ nhen mà......”

......

Thẩm Sách đặt điện thoại xuống, nhìn cô.

“Là nữ sao?” Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Bao nhiêu......”

Hắn thình lình lột quần áo của cô rồi xoay người đè lên, một tay nhân lúc cô không để ý rút thanh đao sau lưng cô, ném xuống.

Chiêu Chiêu nghe thấy âm thanh kim loại nặng nề rơi xuống nền nhà, còn đang ngơ ngác không hiểu, Thẩm Sách đã cúi xuống chặn lại miệng cô, cắt đứt toàn bộ những lời trách móc cô chưa kịp phát ra. Chiêu Chiêu thoáng tỉnh táo, lôi kéo chiếc áo sơ mi hắn chưa cởi hết, một tích tắc không để ý lại bị hắn chế trụ hai tay.

Dưới sự mơn trớn của người đàn ông, toàn bộ ngôn ngữ hóa thành tiếng kêu nhỏ vụn kiều mị.