Chưa tới đầu canh một, các đại cao thủ tập trung trêи hố đất, nơi có mộ huyệt.

Bảy người đại diện nhảy xuống, chuẩn bị mở cửa đá. ánh đuốc sánh rực, át cả ánh trăng. Trăng đêm nay có một quầng sáng màu mỡ chó bao quanh nên mất cả vẻ đẹp cố hữu.

Tuấn Hạc trao bản sao bằng đồng của Hàn Ngọc Phật Trượng cho Trại Phương Sồ Hạng Tiêu Sâm làm sạch ổ khóa, dùng dầu mỏ phun vào, chờ một lúc mới tra chìa khóa. Cơ quan trong ổ khóa chuyển động lách cách khiến ai cũng phấn khởi.

Họ Hạng thở phào cười bảo :

- Cánh cửa này nặng không dưới bốn ngàn cân, chư vị hãy hợp lực mà đẩy ra.

Hướng Y Xích mỉm cười :

- Để bổn tòa thử xem!

Lão bước đến, xuống tấn, đặt song thủ vào mép cửa rồi đẩy mạnh! Cơ bắp căng ra, cuồn cuộn dưới lớp áo gấm và cánh cửa từ từ chuyển động, kêu lên kèn kẹt.

Tuấn Hạc bỗng ngăn lại :

- Khoan đã, Thành chủ đứng ở vị trí ấy nếu có ám khí tất không tránh kịp. Chúng ta nên đứng vào giữa, hợp lực mà đẩy!

Hướng Y Xích nghe lời, đứng ra giữa cửa. Tuấn Hạc cũng bước đến hợp lực. Đẩy ở giữa thì lực đạo giảm đi gần một nửa, nhưng nhờ có hai người nên cánh cửa vẫn bị mở hé ra. Tuấn Hạc lại nói :

- Chúng ta dồn sức đẩy mạnh rồi nhảy sang mé hữu để phòng ám khí.

Hai người gầm lên, vận toàn lực xô mạnh rồi nhảy liền. Cánh cửa mở toang và hàng vạn mũi tên thép bay ra vun vút, cắm vào bức vách của hố đất. Năm người kia đã nép qua từ trước nên không hề hấn gì.

Hướng thành chủ thở dài, vỗ vai Tuấn Hạc nói :

- Xem như bổn tòa nợ Thái Bảo một mạng sống. Hướng mỗ ít học nên không hiểu gì về kiến trúc!

Trại Phương Sồ hổ thẹn than :

- Lão phu mới là đáng chê trách, không nghĩ ra việc ấy! Do nghĩ rằng thạch môn quá nặng nề, lại có cả ổ khóa, chắc không gài bẫy được.

Tuấn Hạc cười bảo :

- Lão phu chỉ theo đúng lời dạy của cổ nhân “cẩn tắc vô ưu”, không ngờ gặp may.

Bảy người hợp lực vỗ những đạo chưởng phong vào trong mộ, xua đuổi làn không khí ẩm thấp rồi mới tiến vào. Nam Tà và Trại Phương Sồ đi tiên phong để xem có cơ quan hay chất độc gì không? Được vài trượng thì mặt đất nghiêng xuống bằng những bậc thang. Tổng cộng là một trăm lẻ tám bậc.

Nam Tà bỗng dừng lại, đưa ra sáu viên thuốc nhỏ màu vàng :

- Đây là những viên Kim Liên Thiên Giải Độc hoàn, có khả năng đề phòng bách độc, xin chư vị hãy uống vào.

Khuất Bạch Thành cũng cầm lấy nhưng hỏi lại :

- Sao lão không uống?

Nam Tà cười dài :

- Toàn thân lão phu đều là độc, còn phải sợ gì nữa?

Luân Hồi Đế Quân lạnh lùng bảo :

- Hy vọng những viện thuốc này không có gì quỷ quái! Lúc nãy Trại Phương Sồ giả ngu không nhắc nhở Hướng thành chủ khiến bọn ta chẳng yên tâm chút nao.

Tuấn Hạc gạt đi :

- Chư vị yên tâm, Khúc huynh không có tâm địa tiểu nhân đâu. Lão bị Thiên Độc giáo chủ đè nên ít khi góp mặt với giang hồ. Nay họ Ôn đã chết, Nam Tà là truyền nhân duy nhất của Độc môn, lẽ nào lại làm ô danh tổ sư?

Dứt lời, chàng nuốt ngay viên thuốc. Nam Tà cảm kϊƈɦ nói :

- Không ngờ Đinh huynh lại hiểu thấu lòng của Khúc mỗ như vậy!

Trương giáo chủ cười khanh khách :

- Sau hai mươi năm không gặp, Đinh huynh trở nên thông tình đạt lý khiến tiểu đệ hầu như không nhận ra. Thiên Ma đại lão ngày xưa đâu dễ mến như thế này?

Tuấn Hạc giật mình biện bạch :

- Lão phu ẩn cư hai mươi năm, giác ngộ được chút đạo lý của Tam giáo nên chẳng còn nhiều tham vọng như xưa nữa!

Nối tiếp bậc thang cuối cùng là một hành lang dài và hẹp, hai bên có những tượng chiến sĩ cầm chùy, búa bằng đồng.

Trại Phương Sồ thở dài :

- Tại hạ có thể đoan chắc rằng những hình nhân kia cử động được, và sẽ tấn công nếu chúng ta bước qua!

Khuất Bạch Thành có vai vế nhỏ nhất trong đám nên hơi khó chịu, gã muốn dương thanh danh thân phụ nên cao ngạo bảo :

- Tiếc là thanh Lãnh Vân bảo kiếm đã bị thất lạc, nếu không tại hạ đi mở đường ngay!

Hướng thành chủ đưa ngay thanh kiếm của mình :

- Công tử thử dùng thanh kiếm này xem sao?

Họ Khuất rút ra, nghe hơi lạnh tỏa mát mặt, tấm tắc khen :

- Quả là bảo kiếm!

Gã hăng hái bước vào hành lang, khôn ngoan đi sát một bên để hình nhân kia không với tới.

Nhưng gã qua mặt bốn năm pho tượng mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, định cất tiếng chế giễu Trại Phương Sồ. Nào ngờ chỉ bước thêm một bước, tiếng cơ quan chuyển động ken két và các hình nhân bắt đầu hoạt động. Chúng lại không đứng im một chỗ mà di chuyển ra phía trước kẹp Bạch Thành vào giữa.

Họ Khuất kinh hãi múa tít bảo kiếm chống đỡ. Nhưng những vũ khí kia lại luyện bằng thép luyện chứ không phải bằng đồng, chúng vun vút giáng xuống những cú đập hàng ngàn cân, chạm vào màn kiếm quang chan chát.

Chỉ chịu được vài chục búa, thanh kiếm rơi khỏi tay họ Khuất và gã trúng liền hai chùy, gào lên đau đớn.

Trại Phương Sồ quát vang :

- Nằm xuống đất!

Bạch Thành vội nhoài người trêи mặt đất nằm im. Chùy và búa chỉ đánh phớt qua lưng gã chứ không chạm đến được.

Hạng Tiêu Tâm lại nói :

- Công tử hãy trườn ra thật chậm!

Họ Khuất vô cùng nhục nhã, cố nén đau, lết dần ra. Trại Phương Sồ tháo vòng dây chão trêи vai, quăng một đầu vào, kéo gã ra. Trương Tỳ Vân xem xét vết thương rồi bảo :

- Chỉ gãy hai rẽ xương sườn, để lão phu đưa hiền diệt ra ngoài dưỡng thương.

Lão bồng Bạch Thành chạy ngược trở lên, giao cho Ngọc Diện Quan Âm. Khinh công của lão rất cao cường nên chỉ một loáng đã quay trở lại.

Trại Phương Sồ đang bàn :

- Theo ý tại hạ, muốn phá được trận Đồng Nhân này, chỉ có cách là chặt đứt cổ tay của bọn chúng! Tuy nhiên, trong ánh đuốc chập chờn thế này đó là việc rất khó.

Hướng Y Xích xua tay, quay ra ngoài nói lớn :

- Hoắc kiếm sứ! Mau mang vào dây vài chục bó đuốc!

Lát sau, Hoắc Cừu cùng một hán tử to béo chạy vào. Gã mập này chính là đệ tử của Đinh lão đại.

Nam Tà đưa thuốc giải cho họ, thở dài bảo :

- Nhị vị đi luôn cho vui, đường vào lăng tẩm quả là đáng sợ, chưa chi đã mất một người!

Lão nói đúng nên chẳng ai phản đối cả.

Họ bàn bạc một hồi, đốt đuốc quăng sâu vào đến tận cuối hành lang, rải dài ra đến ngoài. Hai người vào trước là Hướng thành chủ và Luân Hồi Đế Quân. Họ mở đường cho những người khác theo sau.

Hai đại kiếm thủ tiền lên song song, kẻ tả người hữu. Năm hàng tượng đầu lúc nãy đứng im giờ đột nhiên xuất thủ trước. Chúng tiến ra, quay tít cánh tay cầm búa chứ không giơ lên giáng xuống. Với tốc độ nhanh như vậy, chẳng cách nào chém trúng cổ tay chúng được. Hai người vận toàn lực múa kiếm chịu đòn rồi lùi dần ra.

Trại Phương Sồ gãi đầu than :

- Người thiết kế cơ quan này quả là bậc tài trí kinh nhân. Cơ quan hoạt động bất thường khiến lão phu rối cả óc!

Tuấn Hạc thì thầm với Vô Giới rồi bảo mọi người :

- Để thầy trò lão phu thử một chuyến xem sao!

Hai người tiến lên từ từ, bất ngờ nhảy xổ vào pho tượng đầu tiên, nắm chặt tay vật mạnh xuống. Tượng ngã lăn ra, gẫy thanh sắt nối với cơ quan dưới đất nên nằm im. Hình nhân bên kia tiến ra tấn công nhưng chỉ đến giới hạn là dừng lại.

Tuấn Hạc và Vô Giới khiêng pho tượng quăng vào hình nhân kế đó rồi dần dần cứ thế mà tiến vào. Mọi người mừng rỡ khen ngợi :

- Quả là cao kiến!

Hai người khác tiến lên thay thế, hủy hoại toàn bộ chướng ngại ở mé tả hành lang. Tổng cộng là ba mươi sáu Đồng Nhân mỗi bên.

Hết đoạn hành lang quái ác này, họ đến một phòng bằng đá hình bát giác. Trêи mỗi cạnh tường đều có cửa khép kín.

Trương Thiên Sư là Giáo chủ Đạo giáo nên tinh thông dịch lý. Lão nói ngay :

- Tám cửa này bố trí theo bát quái. Nhà Tần thuộc mạng Thủy có lẽ hướng chính Bắc là cửa Sinh!

Trại Phương Sồ gật đầu. Lấy trong tráp gỗ nhỏ bên mình ra một câu kim thép, hai đầu sơn xanh và đỏ, giữa cột sợi tơ vàng.

Lão cười bảo :

- Vật này có tên là Tư Nam hoặc Chỉ Nam Ti. Một bậc bác học đời Tống là Thẩm Quát đã thử nghiệm nhiều lần và xác định rằng Chỉ Nam Ti chính xác hơn Nam Ngư hay Chỉ Nam Qui!

Lão cầm sợi dây, buông cho kim sắt nhiễm từ kia lơ lửng, xoay quay xoay lại một hồi rồi đứng im. Đầu sơn xanh chỉ vào một trong tám bức vách. Đấy chính là hướng chính Bắc, chếch sau lưng họ là cửa vào mộ.

Trại Phương Sồ bước đến đặt bàn tay lên sờ thử rồi áp tai nghe ngóng. Lão biến sắc lẩm bẩm :

- Lạ thật! Đây là phương Thủy sao lại nóng ấm thế này?

Lão kiểm tra lại các cửa khác, thấy chúng đều lạnh tanh!

Cái học thời nhà Minh coi trọng cả Tam giáo: Phật, Khổng, Lão. Vì vậy, Tuấn Hạc tinh thông kinh dịch và cả thuyết Âm Dương Ngũ Hành của Trâu Diễn. Chàng buột miệng nói :

- Có thể là phép Điên Đảo Ngũ Hành. Nếu theo đúng chiến pháp thì cửa Sinh là cửa ra. Lão phu cho rằng tháng tám là tháng Kim, cửa Sinh ở hướng Tây, lật ngược lại là cửa Đoài ở phía Đông.

Trại Phương Sồ khen phải, bước qua bức vách phía Đông. Lão đẩy mạnh, cửa kêu kèn kẹt. Vô Giới nhảy vào tiếp sức, cánh cửa mở toang mà không hề có tên độc bay ra.

Nhìn vào bên trong, thấy cuối đường thấp thoáng hai chữ Sinh Môn kết bằng dạ minh châu. Và một mùi hương thơm nồng nàn tỏa ra, Nam Tà hít được, biến sắc nói :

- Ngay cà cửa Sinh cũng có loài Mê Tâm Thạch Thảo, thật là đáng sợ!

Mọi người bán tín bán nghi, không hiểu lão nói thật hay chỉ hù dọa để chứng tỏ vai trò của mình.

Quả thực, vừa vào được nửa đường đã thấy Luân Hồi Đế Quân lảo đảo. Thì ra lão quá đa nghi nên không uống viên thuốc của Nam Tà.

Khúc Phụng Sứ hiểu ngay, lạnh lùng bảo :

- Các hạ không uống ngay viên Kim Liên Thiên Giải Độc hoàn thì đừng mong sống sót.

Đế quân sợ hãi móc ra nuốt ngay. Lão ngồi xuống vận công chừng nửa khắc là vô sự. Đế quân biết mọi người cười thầm nên vô cùng hổ thẹn, cúi mặt không nói tiếng nào.

Nam Tà buồn rầu bảo :

- Ôn Thiếu Bảo tác oai tác quái, phản phúc khôn lường nên đã hủy hoại thanh danh Độc môn. Lão phu bị nghi ngờ cũng là phải. Nếu không có Văn nhị công tử thì Khúc mỗ chẳng có cơ hội xuất đầu lộ diện để chứng minh với võ lâm là Độc môn chẳng phải toàn lũ tiểu nhân.

Hướng thành chủ cười khanh khách :

- Bổn tòa cũng cũng rất hâm mộ tiểu tử họ Văn ấy, muốn được tương ngộ một phen.

Tuấn Hạc cố kềm phẫn hận, dịu giọng hỏi :

- Lão phu nghe nói người của Hoàng Thổ thành đã giết chết bạn y là Huệ Vân ni cô, trước sau gì y cũng đòi lại món nợ máu này.

Hướng Y Xích biến sắc :

- Chết thực! Bổn tòa không hề biết việc này! Nhưng vì sao họ Văn vẫn giải cứu cho Hoắc kiếm sứ ở Kim Lăng?

Hoắc Cừu điềm đạm nói :

- Y là người quang minh, lỗi lạc, tất không giận cá chém thớt.

Nam Tà mừng rỡ hỏi :

- Té ra Hoắc kiếm sứ có gặp Tuấn Hạc ở Kim Lăng hay sao?

Hoắc Cừu gật đầu. Khúc lão gật gù :

- Hay lắm! Hay lắm! Để lão phu cho người đi Kim Lăng tìm ngay!

Tuấn Hạc ngạc nhiên, không hiểu vì sao lão lại quan tâm đến mình như vậy?

Mọi người đi hết đoạn đường hẹp, lại đến một phòng bát giác khác. Lần này cửa Sinh lại ở hướng Tây. Qua bốn lần như vậy Trại Phương Sồ buột miệng :

- Tại hạ cho rằng chúng ta đã ra khỏi phạm vi Hoàng Thổ thành và tiến về phía rừng Tần Lĩnh!

Luân Hồi Đế Quân thở dài :

- Nãy giờ chúng ta đã đi hơn một đoạn đường dài đến hơn dặm, công trình quả là vĩ đại!

Dưới ánh đuốc chập chờn, chiếc mặt nạ vàng trông rất quái dị. Trương giáo chủ cười bảo :

- Sao Tần huynh không bỏ mặt nạ ra? Đã là dòng dõi công thần, sao còn phải giấu mặt làm gì?

Đế quân gượng cười :

- Dung mạo lão phu rất xấu xí nên chẳng dám chườn ra.

Họ đi tiếp và đến một hang động thiên nhiên rất rộng rãi, trần hang đầy thạch nhũ rõ nước liên tục. Giữa nền hang là một hồ nước tròn rộng ba trượng, nước đen ngòm dưới ánh đuốc.

Chung quanh vách không hề có một khe cửa nào cả. Trại Phương Sồ chỉ vào hồ nước :

- Có lẽ đây chính là cửa vào duy nhất.

Mọi người đều chán nản nhìn nhau. Họ xúm lại dơ đuốc sát mặt nước để quan sát nhưng chẳng thấy đáy đâu!

Trại Phương Sồ cột đá vào dây chão thả xuống để đo độ sâu. Sợi dây dài mười trượng chỉ còn dư một đoạn chừng sải tay. Hạng Tiêu Tâm đã xác định được độ sâu liền kéo cục đá lên.

Không ngờ, sợi dây đột nhiên bị giật mạnh khiến lão mất đà chúi xuống hồ. Trương giáo chủ nhanh tay nắm được áo kéo lại. Và rồi nước hồ dâng lên cuồn cuộn, xuất hiện một chiếc đầu to lớn của một con thủy quái.

Mọi người kinh hãi nhảy lùi ra xa. Con quái vật nhả cục đá và sợi dây chão ra rồi trườn lên mặt hang. Té ra nó có bốn chân, mỗi chân to như cột đình.

Chiếc đầu to bè bè lớn bằng mảnh chiếu kia là của loài rắn, nhưng da trơn không vẫy và dọc sống lưng tua tủa những gai.

Hướng thành chủ quát vang :

- Phân tán khắp nơi tìm chỗ cắm đuốc cho cao rồi chiến đấu!

Bảy người kia làm theo lời lão, chạy dọc theo vách, tìm khe đá mà cắm đuốc vào.

Quái long rít lên những tiếng sắc nhọn chói tai, chiếc lưỡi dài ghê rợn thò thụt liên tục. Nó tiến về phía Thiên Sư giáo chủ Trương Tỳ Vân.

Trương giáo chủ tung mình lên không, đâm vào mắt tả của nó. Quái long nhanh nhẹn mở to chiếc miệng đầy răng lởm chởm táp họ Trương. Trương Thiên Sư tránh khỏi vung kiếm chặt vào xương đầu có cảm giác như chém vào đá núi.

Con vật nghe đau, giận dữ lướt đến. Bảy người còn lại vội xông vào giải vây. Sáu thanh kiếm đều đâm thủng da quái long nhưng không sâu lắm. Nó điên cuồng trở mình, quét chiếc đuôi dài to tướng đẩy văng những đối thủ phía sau lưng.

Vô Giới rình cơ hội, tung mình lên giáng một côn vào đầu thủy quái. Con vật điên cuống, vũ lộng chiếc đuôi dài hai trượng hất văng tất cả. Nó đứng thẳng trêи bốn chân, rượt đuổi các địch thủ của mình với tốc độ đáng kinh ngạc.

Tám người đều là đại cao thủ võ lâm nhưng không sao giết được con vật khổng lồ này. Lớp da dày cộng với khối mỡ ở dưới đã bảo vệ cho phủ tạng bên trong, trường kiếm không cách nào đâm đến được.

Tuấn Hạc tra kiếm vào vỏ, nhảy lên giáng chưởng vào đầu quái long. Chàng đau cả tay mà nó chẳng hề hấn gì. Những người khác thay phiên tấn công nên con vật bắt đầu thấm đòn. Nó khôn ngoan lùi vào hành lang, bít chặt cửa ra và chỉ ló có nửa thân trước.

Trại Phương Sồ bực tức nói :

- Chết thật! Chúng ta quá ham đánh mà quên cả vị trí quan trọng ấy.

Song phương nghỉ ngơi một chút rồi lại tái chiến. Hướng thành chủ nghiến răng dùng phép Ngự Kiếm cố chặt đứt lưỡi con vật. Lão bốc lên như chiếc pháo thăng thiên, bay chếch về phía trước, lao thẳng vào miệng quái long. Màn kiếm quang loang loáng đã làm nó sợ nên không thè lưỡi ra cuốn lấy mà lại vươn cổ mổ vào. Bảo kiếm chỉ chặt gãy mấy chiếc răng và đâm vào lỗ mũi. Lúc này, con vật mới thè lưỡi ra cuốn lấy Hướng Y Xích. Trường kiếm kẹt cứng trong xương mũi nên không rút ra được, tính mạng họ Hướng coi như hưu hỉ.

Nhưng Tuấn Hạc đã lướt đến, búng một hạt Thiết châu phá vỡ nhãn cầu bên tả của ác thú. Viên sắt chui sâu vào trong, chạm lớp thần kinh đáy mắt, tạo cảm giác vô cùng đau đớn. Quái long rít lên, buông lỏng vòng lưỡi, thả Hướng Y Xích rơi xuống đất. Lão lộn nhanh mấy vòng, đứng lên nói lớn :

- Hướng mỗ lại thiếu Đinh lão huynh thêm một mạng nữa rồi!

Quái long mất một mắt sinh lòng sợ hãi, cứ đứng im cố thủ. Tuấn Hạc cố hủy thêm mắt còn lại mà không được.

Bỗng nước từ dưới thân quái long chảy vào như thác lũ và phía ngoài có tiếng người gọi vang :

- Chư vị phải ra ngay! Ngoài kia trời đổ mưa như bảo táp, nước lại chảy cả về khu vực này, chỉ không lâu nữa là hầm sẽ ngập kín!

Quả đúng như vậy, nửa canh giờ trước trời đã trút nước xuống, sau bốn tháng đại hạn. Cơn mưa này được bách tính đón mừng nhưng lại khiến quần hùng ở đây rầu rĩ. Hàng ngàn người đội mưa đắp đất quanh khu mộ, cố ngăn dòng nước lại. Nhưng do địa thế thấp trũng, lượng nước dâng lên rất nhanh, phá vỡ bờ đất xốp, tràn xuống cửa lăng tẩm. Hồ Diện Cái liều mạng chạy vào thông báo cho toàn người bên trong.

Tuấn Hạc nhận ra gã, vận công quát vang :

- Ngươi cứ lên trước đi, bọn ta sẽ ra ngay!

Tám người nhìn nhau thở dài, cùng tiến lên. Nếu không giết được con vật quỷ quái này ngay, họ sẽ không bao giờ trở lên mặt đất được nữa.

Chia thành hai nhóm, từng loạt bốn người nhảy lên. Mục tiêu của họ là cổ họng quái long. Họ hy vọng rằng lớp da nơi đây sẽ mỏng hơn những chỗ khác.

Dường như quái long cũng biết nhược điểm của mình, nó cúi thấp xuống vươn chiếc đầu gớm ghiếc và hai chân trước ra chống đỡ. Sau hơn hai khắc, nước đã dâng đến đầu gối khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn. Vô Giới chậm chạp, trợt chân bị móng vuốt quái long quạt trúng, văng xa hai trượng. Tuấn Hạc kinh hãi đỡ lên xem xét. Da thịt rách không sâu nhưng lực đạo quá mạnh nên Vô Giới bị trọng thương. Máu trong phổi tràn ra như suối.

Tuấn Hạc vội truyền nội lực bảo vệ tâm mạch rồi cho lão uống linh đan, hòa thượng gượng cười :

- Bần tăng chẳng màng đến tử sinh, nếu thí chủ thoát chết, xin đưa Hàn Ngọc thiền trượng về hoàn lại cho gia sư là đủ rồi!

Tuấn Hạc sa lệ hứa :

- Đại sư yên tâm, tại hạ sẽ làm điều ấy!

Chàng bồng lão đặt lên một tảng đá cao ở sát vách rồi quay lại. Sau người kia đều tả tơi và kiệt lực, đứng nhìn con quái vật và dòng nước ngày càng dâng cao.

Tuấn Hạc nghiêm giọng nói nhỏ với Hoắc Cừu :

- Hoắc huynh! Tại hạ sẽ liều mình để giết quái vật, chỉ mong Hoắc huynh đưa giùm Vô Giới hòa thượng ra ngoài và cố công chữa trị. Nếu chẳng may lão không sống nổi, xin Hoắc huynh đến Huyền Không tự trêи núi Hằng Sơn, nói rõ rằng tại hạ đã chết và bảo thuyết thê Tiểu Băng đem Hàn Ngọc Phật Trượng đến Lục Bàn sơn trả lại cho Tây Phật. Ơn này, kiếp sau Văn mỗ xin báo đáp!

Hoắc Cừu lặng lẽ gật đầu, đôi mắt nhòa lệ.

Tuấn Hạc bước lên phía trước, chầm chậm đi về phía quái long. Trương Tỳ Vân lo ngại gọi :

- Đinh lão huynh cẩn thận!

Lúc này, tư thế Tuấn Hạc rất kỳ quái. Chàng dùng hai tay nắm chặt trường kiếm, đưa ra phía sau đầu, bỏ trống toàn bộ thân mình.

Không thấy ánh thép, con vật yên tâm thè lưỡi quấn chặt thắt lưng chàng đưa vào chiếc miệng rộng. Bảy người kia kinh hãi rú lên.

Vừa qua khỏi hàm răng, chàng vung kiếm chặt phăng gốc lưỡi và đâm ngược vào hàm trêи, xuyên kiếm chếch lên óc quái long. Con vật đau đớn đến phát điên vì não bộ tổn thương, lao thẳng về phía hồ nước, lặn xuống đáy mất dạng.

Bảy người kia không sao cản lại được, buồn bã gạt lệ. Trương giáo chủ buồn bã cười ra nước mắt :

- Không ngờ một kẻ háo sắc, tham lam như Đinh Sơn Giáp lại chết một cách oanh liệt như vậy! Trương mỗ giờ đây mới thực lòng bái phục!

Hoắc Cừu lạnh lùng cõng Vô Giới đi ra. Sáu người kia cũng bước theo. Khi họ ra đến cửa hầm mộ thì nước đã dâng đến ngực.

Người bên ngoài đứng đầy xung quanh, cùng nắm chặt những tấm vải dầu để che chắn cho những ngọn đuốc. Nhờ chút ánh sáng hiếm hoi ấy, họ nhìn thấy thủ lĩnh của mình đi ra. Tiếng reo hò vì vui mưng át cả tiếng mưa gió.

Không thấy Tuấn Hạc đâu, Hồ Diện Cái vội hỏi :

- Cốc chủ bổn cốc đâu sao không thấy?

Trương Thiên Sư buồn bã đáp :

- Đinh cốc chủ đã liều mình nhảy vào miệng quái long để cứu bọn lão phu. Quái vật đã mang lão lặn sâu xuống đáy hồ rồi.

Hồ Diện Cái không kềm được lòng, sụp xuống khóc ròng :

- Trưởng lão chết đi thì cơ nghiệp Cái bang còn mong gì vãn hồi được nữa. Cù mỗ cũng chẳng mặt mũi nào mà sống nữa.

Gã võ sĩ nhỏ thó hầu cận Nam Tà vội hỏi :

- Thảo nhi! Có phải ngươi đấy không?

Cù Y Thảo giật mình hỏi lại :

- Chẳng lẽ gia gia còn sống?

Người kia gật đầu run rẩy nói :

- Đúng vậy! Ta vẫn chưa chết! Nhưng chẳng lẽ Thiên Ma đại lão lại là Văn nhị công tử?

Cù Y Thảo đau đớn gật đầu! Gã võ sĩ cao lớn đứng bên Vạn Bác Hồ Tinh thét lên não ruột :

- Nhị đệ! Đại ca đã đến đây!

Hắn chính là Thiết Long hay Văn Tuấn Thu gì cũng được.

Tuấn Thu gào thét như điên cuồng, chạy về phía hồ lăng tẩm định nhảy xuống. Nhưng nước và bùn đã lấp đầy, chẳng thấy hầm mộ đâu cả.

Các Chưởng môn nhân đều nhìn nhau thở dài, không ngờ kẻ đã hy sinh lại là Văn nhị công tử!

Pháp Hoa thiền sư hỏi lại :

- Phải chăng vị thí chủ ấy đã từng giả dạng Đơn Thu Cốt và Doãn Tự Vân để lên tranh ngôi Minh chủ?

Luân Hồi Đế Quân thở dài :

- Đúng vậy! Trong võ lâm không còn chàng trai thứ hai nào như vậy cả.

Giang Lăng Thần Nữ cười nhạt :

- Gã đã ám hại Tự Vân, giờ chết cũng đáng đời!

Đế quân quay sang tát mụ té lăn xuống mặt đất đầy nước. Lão rít lên :

- Câm ngay! Mụ còn dám xúc phạm đến Tuấn Hạc thì đừng hòng sống nữa.

Vô Giới hòa thượng được uống Đại Hòa đan của Thiếu Lâm nên thoát chết. Lão vừa tỉnh lại đã hỏi Hoắc Cừu :

- Văn thí chủ đâu?

Hoắc Cừu nghiến răng kể lại cái chết của chàng!

Hòa thượng ngửa cổ cười bi thiết :

- Tuấn Hạc không còn thì bần tăng lưu lại Trung Nguyên làm gì nữa? Tịch mịch thay cuộc đời này!

Hoắc Cừu cúi đầu lẩm bẩm :

- Tịch mịch! Tịch mịch!

Cơn mưa vẫn ồ ạt cho đến sáng, cuốn trôi những bức tường thành, vùi lấp tất cả công lao đào bới. Khi nước rút đi, chắc nơi đây lại bằng phẳng như chưa hề bị phát hiện. Văn Tuấn Thu nhìn ánh bình minh rạng rỡ, vận công nói lớn :

- Sang năm, đúng ngày này, Văn gia bảo sẽ tổ chức đám giỗ đầu chi Văn nhị công tử. Tại hạ xin mời chư vị giá lâm Lư Lăng!

Ai nấy đều cảm động trước cái chết đại dũng, đại nghĩa của Tuấn Hạc nên đồng thanh hứa sẽ không quên.