Edit: Cửu Linh

“Ngươi!” Diệp Kinh Cức tức giận.

“Ta sao nào?” Tô Tô không sợ yếu thế mà trừng mắt với hắn.

“Ngươi thật sự không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?” Diệp Kinh Cức lạnh lùng nói.

“Có bản lĩnh thì ngươi gϊếŧ đi!” Tô Tô nói xong liền nhanh chóng bổ sung thêm, “Ta nói cho ngươi biết, cha ta có con tin trong tay. Nếu ngươi gϊếŧ ta, ông ấy nhất định sẽ bắt Diệp Lạc Anh chôn theo ta!”

Nghe xong lời này, Diệp Kinh Cức càng tức giận hơn: “Các ngươi có phải phu thê đâu, dựa vào cái gì mà bắt đệ ấy chôn theo ngươi!”

“Không phải ngươi đã nói rồi sao, đây là một cuộc giao dịch.” Tô Tô cười lạnh ba tiếng, “Cha ta giúp Diệp gia các ngươi sửa lại án oan, sau khi việc thành, Diệp Lạc Anh đến nhà của chúng ta làm nữ tế ở rể. Đây là một cuộc công bằng giao dịch, không lừa già dối trẻ!”

“Xằng bậy!” Diệp Kinh Cức tức giận, đấm mạnh trên cột giường.

Lúc đó, Tô Tô còn tưởng cái giường bị sập tới nơi, nhưng cũng may, đây là cổ đại, cũng chưa có công trình bã đậu. Tuy giường bị hắn đấm một cái nhưng cột giường chỉ có lắc vài cái, không có bị sập.

Tô Tô ôm một cái cột giường khác, nhìn Diệp Kinh Cức như một con quái vật. Nàng thấy con người này vô cùng đáng sợ, so về sức mạnh hắn thuộc loại không có lý trí. Con người muốn lấy đức phục nhân nhưng nghĩ đến hắn vừa đối xử với mình như thế, nàng không khỏi tức giận, nhưng cũng chỉ có thể ủ rũ nói:  “Nói tóm lại, Tô gia chúng ta dốc công dốc lực, gánh vác nguy hiểm. Còn Diệp gia các ngươi chỉ cần bỏ ra một nam nhân là được....  Các ngươi đang kiếm lời đấy!”

“Cưới một yêu phụ như ngươi thì thanh danh trăm năm của Diệp gia bọn ta đều bị hủy trong một khắc!” Diệp Kinh Cức tức giận nói.

“Này, ngươi sai rồi. Tô gia ta nhiều đời làm quan, có biết bao nhiêu Tể tướng, biết bao nhiêu Hoàng hậu xuất thân từ Tô gia ta. Danh tiếng ít nhất cũng gấp mười lần nhà các ngươi! Cha ta cũng chưa chê ta, ngươi ngại cái mà ngại!” Tô Tô tung ra một đòn trí mạng, “Hơn nữa, người ta muốn tuyển là Diệp Lạc Anh, chứ có phải ngươi đâu? Ngươi ăn phải chanh à... Tức giận thế làm gì?”

Một đòn trí mạng đâm vào Diệp Kinh Cức, nếu như ở trong game thì người chơi có thể thấy HP trên đầu hắn giảm 999 đơn vị....

Lấy lại bình tĩnh, Diệp Kinh Cức lãnh đạm nói: “Trưởng huynh như cha, bây giờ phụ mẫu đều không còn, ta thân là huynh trưởng, nên chú ý giám sát đệ ấy, chăm sóc đệ ấy. Nếu đệ ấy muốn cưới vợ thì nữ nhân này buộc phải do ta xem qua trước.”

“Ý của ngươi tức là, ta không lọt vào pháp nhãn của ngươi à?” Tô Tô cực kỳ tức giận.

“Không sai!” Diệp Kinh Cức vừa nói xong liền trừng lớn mắt.

Tô Tô bước thẳng xuống dưới giường, quần áo xộc xệch, mái tóc đen nhánh xoã tung, giống như một con sa tanh lộng lẫy khoác trên vai, buông thõng ở sau lưng.

Thân thể kia uyển chuyển yểu điệu, hơn một phân thì quá nhiều, giảm một phân thì quá gầy, giống như ngọc bích Lam Điền đẹp đẽ tạc dưới ánh mặt trời, nào ngờ có thể sinh ra cả khói ngọc.

Dung nhan mỹ lệ kia, quá trắng nếu được dặm bằng phấn, quá đỏ nếu được tô son. Không bôi phấn son, tự nhiên giống như một đoá hoa sen hé nở trên mặt nước.

Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào người Tô Tô, Diệp Kinh Cức đột nhiên cảm thấy cả người nàng đều nhuốm màu mây cao, tựa như người trên trời đang ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng bèn cắt một mảnh ánh nắng chiều xuống dệt thành áo lông vũ, che ở trên vai nàng.

Tô Tô từng bước đến gần Diệp Kinh Cức, sau đó chậm rãi giơ lên tay, vuốt ve vết bầm trên miệng nàng, trong mắt tràn đầy tức giận cùng châm chọc: “Nếu ta đã không lọt được vào pháp nhãn của ngươi.... Vậy thì tại sao lúc nãy ngươi muốn động vào ta?”

Diệp Kinh Cức nhất thời không nói nên lời. Hắn lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn thiếu nữ trước mặt.

Trên người nàng vẫn còn lưu lại dấu vết của hắn.

Trên người nàng vẫn còn lưu lại dấu răng của hắn, dấu răng vẫn còn trên cổ nàng, dấu hôn sâu tựa như cánh hoa cực độc.

Ngón tay hắn để lại vết bầm trên người nàng, vết bầm kia tựa như một con rắn đầy du͙ƈ vọиɠ, theo cổ nàng trượt xuống vòng eo mềm mại của nàng, rồi trượt xuống đùi nàng, một đường để lại dấu vết ái muội.

“Nói một câu đi, Diệp Kinh Cức.” Tô Tô tựa như một mụ phù thủy, đứng ở trước mặt hắn, giang rộng hai tay, “Ngươi xem, nếu ngươi chán ghét thân thể này như vậy, tại sao ngươi còn muốn sờ nó, hôn nó....  Ngươi không biết hôn nhau sẽ khiến người ta có thai sao?”

“Vừa nãy sẽ.... Có thai?” Diệp Kinh Cức giống như có sấm sét đánh giữa đầu.

“Đúng vậy!” Tô Tô cười lạnh, cố ý lừa gạt hắn, “Đứa bé vô tội mà, nếu ta có thai thì chắc chắn sẽ sinh nó ra, đến lúc đó ngươi có nhận nó không?”

Diệp Kinh Cức nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt đổi tới đổi lui.

Tô Tô nhìn vẻ mặt hắn như vừa mở phòng tu ma, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt cũng trở nên cổ quái.

Tên ngốc này không phải sẽ tin là thật chứ? Nếu thật như thế, vậy thì giáo dục sinh sản của quốc gia này chỉ sợ giống như giai đoạn xoá nạn mù chữ của Việt Nam những năm 45!

Nhưng mà nàng sẽ không thông cảm cho hắn, càng không khách sáo với kẻ thất học này! Vì thế tiếp tục nói: “Sao, sợ rồi sao? Ta nghĩ ngươi cũng là một người cực truyền thống, lỡ như ta sinh cốt nhục của ngươi ra, ngươi định làm như nào? Diệp gia bây giờ vốn đã nhân khẩu điêu tàn rồi, lỡ như sinh ra một bé trai, có muốn nó nhận tổ quy tông, làm lớn mạnh tông tộc không? Nếu như đã nhận đứa bé, vậy có muốn thuận tiện nhận luôn mẹ nó hay không?”

Diệp Kinh Cức chịu đòn sát thương liên tục, đứng tại chỗ nhìn nàng, rất lâu không nói được một lời nào.

Sau đó, Tô Tô cười đắc thắng, Diệp Kinh Cức nhìn nàng một cái thật lâu rồi xoay người bỏ đi mà chưa nói được lời nào.

Khi cửa phòng đóng lại, Tô Tô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy xét, ta có nên kiếm cho mình một thị vệ hay không đây? Yêu cầu không cần cao lắm, chỉ cần có thể đánh thắng Diệp Kinh Cức là được. Người như vậy tuy không nhiều nhưng cũng không phải là không có. Hơn nữa, bây giờ Tô gia vẫn chưa thất thế, ta chỉ cần ôm đùi lão cha vài cái, nói không chừng còn có thể tìm ra mấy tên.

Sau khi bảo đảm an toàn cho bản thân, ta cần phải suy ngẫm vấn đề nảy sinh trong tương lai nữa.... Thành thật mà nói, ta không rõ bản thân viết truyện như thế nào, nhưng khi trải nghiệm xong, ta cảm thấy mức độ nguy hiểm của thế giới này gần như nguy hiểm như trong “Resident Evil” (Vùng đất ma quái). Dù sao ta cũng đã thấy zombie và cũng thấy nam nhân trong Thương Lãng trà hội, nhưng mà zombie còn không nguy hiểm bằng đám người đấy! Ít nhất thì lúc zombie ăn no vẫn còn an toàn.....

Hơn nữa, ta nàng xuyên không tới đây đã làm thay đổi cốt truyện ở một mức độ nhất định. Ví dụ như Diệp Kinh Cức bây giờ tuy chán ghét ta, nhưng hiểu lầm giữa đôi bên đã được làm sáng tỏ, nhiều nhất chỉ là nhìn không thuận mắt thôi, chưa tới nỗi là kẻ thù không đội trời chung. Cho nên, khả năng hắn gia nhập Thương Lãng trà hội cũng giảm đi đáng kể.... Nhưng cũng không phải là không có, lỡ như lão cha chiêu mộ còn rể thành công, não hắn nóng lên một phát mà gia nhập thì sao? Mà cho dù hắn không gia nhập, trong Thương Lãng trà hội vẫn còn không ít nam nhân cường tráng đến độ biếи ŧɦái, mỗi tên đối với ta như hổ rình mồi vậy!

Nếu không thể tránh đối đầu giữa hai bên được, vậy thì chống lại Thương Lãng trà hội vậy! Ta phải cần thêm càng nhiều nhân lực và vật lực, chỉ dựa vào Tô Trung Chính là chưa đủ. Bởi vì trong nguyên tác, Tô Trung Chính bị Thương Lãng trà hội lật đổ, thân bại danh liệt, cuối cùng chết đói ở trong thiên lao.

.... Nhưng nếu nói về nhân lực và vật lực, sao có thể dễ dàng đoạt được tới tay ngay được? Ngay cả Thương Lãng trà hội, nơi tập hợp những kẻ mạnh nhất cũng phải mất mười năm ròng rã, cộng thêm thiên thời, địa lợi mới lật đổ được Tô gia.

“Ta rốt cuộc nên làm sao mới tốt đây?” Nghĩ đến đây, Tô Tô không khỏi nhắm mắt lại suy nghĩ, thở dài một hơi. Vừa mở mắt ra, nàng nắm chặt hai tay cổ vũ chính mình, “Quên đi, không nghĩ được thì sau này nghĩ, giờ làm những chuyện mình có thể làm đã. Trước tiên, ta phải sắm cho mình một thị vệ đã!”