Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)

Hai người lại nói chuyện cùng nhau. Có lẽ do tâm trạng hai bên khác nhau, Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ hắn nói đều vô cùng dễ nghe, vô cùng êm tai. Khi nhìn hắn, nàng thậm chí còn cảm thấy hắn đột nhiên cao hơn, khuôn mặt đột nhiên trở nên tuấn tú, ánh mắt trở nên hấp dẫn.... Quả nhiên câu “Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.” là có thật!

Câu “Người đang yêu không thể nhìn thấy người khác trong mắt mình.” cũng là thật!

Cho nên Tô Tô và Diệp Lạc Anh hoàn toàn không phát hiện ra, có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn bọn họ ở ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, thị nữ hét lớn: “Đại tiểu thư, lão gia đã về rồi, gọi người lập tức đến gặp lão gia.”

“Được, ta đến ngay.” Tô Tô đáp một tiếng, hơi ngại ngùng tiến lại gần, hôn lên má Diệp Lạc Anh một cái, mặt đỏ bừng nói, “Xong việc ta sẽ đến tìm huynh.”

Khuôn mặt Diệp Lạc Anh còn đỏ hơn cả nàng, hắn gật đầu lia lịa và ừ hai tiếng.

Cho đến khi bóng dáng Tô Tô đã khuất dần ở con đường ngoằn ngoèo, hắn vẫn nhìn về hướng nàng rời đi. Đưa tay chạm lên má, khuôn mặt hắn bỗng ửng hồng, trên mặt còn có một nụ cười ngốc nghếch.

Cốc cốc cốc, một bàn tay gõ cửa ba lần, gọi sự chú ý của hắn về.

Diệp Kinh Cức đứng ở cửa, tay vẫn đặt ở trên cửa, sắc mặt có chút ảm đạm nói: “Lạc Anh, lại đây với ta một lát.”

Diệp Lạc Anh không biết hắn tìm mình có chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy hẳn không phải chuyện tốt gì. Ta là một đứa trẻ ngoan và một đệ đệ tốt, luôn sẵn sàng cùng chia sẻ nỗi đau với ca ca. Vì thế, hắn lập tức đứng dậy đi theo Diệp Kinh Cức, lo lắng nhìn hắn: “Ca ca, có chuyện gì thế?”

Diệp Kinh Cức chỉ ra hiệu cho hắn đi theo, hai người lần lượt đi vào trong hoa viên.

Ở trong hoa viên có nhiều núi giả lạ, kỳ hoa dị thảo. Trong ao sen có nuôi một con hạc trắng như tuyết và nó không hề biết sợ người. Khi họ đến gần, nó còn dùng miệng chải lông, cũng không có chạy trốn.

Diệp Kinh Cức đứng yên ở bờ ao, quay đầu nhìn Diệp Lạc Anh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Đây là người đệ đệ mà ta yêu thương nhất, người đệ đệ ưu tú nhất, có lẽ bây giờ chỉ tạm thời ở trong tình cảnh khó khăn. Nhưng chỉ cần Diệp gia rửa sạch tội danh, đệ ấy một lần nữa lại trở thành thiên chi kiêu tử, trở thành thiếu gia của Diệp gia, là niềm tự hào của Diệp gia. Đệ ấy xứng đáng có được một nữ nhân tốt hơn! Đệ ấy nên cưới một nữ nhân trong sạch, ôn nhu hiền hậu, có đức hạnh tốt, chứ không phải là Tô Tô....

Có lẽ dạo gần đây Tô Tô biểu hiện không tồi, có lẽ dạo gần đây nàng ta có vẻ không phóng đãng lắm.

Nhưng Diệp Kinh Cức tin một câu ——— Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Không mất nhiều thời gian nữa, Tô Tô sẽ bộc lộ bản chất và khôi phục lại bộ dáng ban đầu kia. Lúc đó, nàng ta ham mê nhục dục ở bên ngoài, vậy Lạc Anh phải làm sao?

Trong trường hợp đó, thà cắt đứt tư tình của đệ ấy, kẻo sau này đệ ấy sẽ đau khổ.

“Lạc Anh.” Diệp Kinh Cức hít một hơi thật sâu, nói với Diệp Lạc Anh, “Kể từ nay về sau, đừng có qua lại với Tô tiểu thư nữa.”

Diệp Lạc Anh có thể nghe lời hắn những chuyện khác, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, hắn tuyệt đối không thể làm theo. Nghiêm túc nhìn ca ca mình bằng đôi mắt trong veo, hắn nghiêm nghị nói: “Ca ca, bọn ta là lưỡng tình tương duyệt.”

“Ta biết đệ thích nàng ấy.” Diệp Kinh Cức cười trào phúng, “Nhưng nàng ấy không chỉ thích mỗi mình đệ.”

“Ca ca.” Diệp Lạc Anh lộ vẻ không đồng tình, “Huynh không cần bảo sao hay vậy như thế, người khác nói thế nào, huynh liền tin thế đó. Tô Tô thực ra không phải loại người như vậy....”

“Nàng ấy thích ta.” Diệp Kinh Cức đột nhiên nói.

Hoa viên bỗng trở nên tĩnh lặng.

Diệp Lạc Anh ngơ ngác nhìn đối phương. Trong chốc lát, cả người hắn như hoá thành khúc gỗ, không nói nên lời.

“Không....” Hắn đột nhiên bật cười, “Huynh lừa đệ.”

“Ta không lừa đệ.” Diệp Kinh Cức không đành lòng nhìn vẻ mặt hiện tại của hắn. Nhưng mà để khiến đệ ấy từ bỏ đoạn tình cảm sai lầm kia, Diệp Kinh Cức tàn nhẫn nói, “Chuyện này ta vốn dĩ không muốn đệ biết, nhưng đệ còn nhớ cái ngày ta uống say rồi mất tích không? Hôm đó ta không về nhà, cũng không đến nhà của thuộc hạ, mà là bị Tô tiểu thư phái người đến bắt đi. Sau đó....”

Môi hắn giật giật, biểu cảm trên mặt gần như có chuyện khó nói.

Cuối cùng, khó khăn lắm mới thốt ra một câu  “Sau đó.... Chúng ta có tiếp xúc da thịt.”

Sắc mặt Diệp Lạc Anh trở nên trắng bệch.

Hắn lắc mình, lảo đảo đi về phía sau vài bước, cuối cùng ôm lấy cái cây rồi nói: “.... Ta không tin.”

“Đây là lần đầu tiên, nhưng không phải lần cuối cùng.” Diệp Kinh Cức tiến đến gần hắn một bước, “Sau đó, khi chúng ta tới phủ Tể tướng, ta đã ở trong phòng nàng ấy mấy đêm....”

Hắn cố tình che giấu một chuyện.

Đó là mấy đêm ở phủ Tể tướng, không phải Tô Tô chủ động đến tìm hắn, mà là nửa đêm hắn tự mình tới. Hơn nữa mấy đêm đó, hắn và nàng không có làm gì cả.... Hoặc có thể nói hắn muốn làm chút gì đó, nhưng dưới sự kiên trì của Tô Tô, hắn vẫn không làm đến cùng được.

Nhưng lời nói dối tuyệt vời nhất là chín thật một giả, kết hợp với lời nói thật lúc trước, lời nói dối lúc sau cũng trở nên vô cùng đáng tin cậy.

Với những lời này, sắc mặt Diệp Lạc Anh càng ngày trắng bệch.

Hắn muốn tin Tô Tô, nhưng có vài chuyện chỉ cần tìm hiểu một chút là có thể điều tra rõ ngọn ngành. Hắn thật sự rất muốn tin nàng, thật sự.... Rất muốn tin nàng....

“Lạc Anh.” Diệp Kinh Cức chậm rãi duỗi hai tay ra, đặt ở trên vai hắn, giữ thân thể đang run rẩy của hắn đứng vững vàng tại chỗ, ánh mắt đau lòng nhìn hắn: “Đừng qua lại với nàng ấy nữa.. Nàng ấy... Tô Tô là đại tẩu tương lai của đệ.”

Diệp Lạc Anh ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt trống rỗng.

*******

Ở bên kia, Tô Tô đi được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại.

“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?” Thị nữ ở phía trước quay đầu lại hỏi.

Tô Tô ngồi xổm xuống, nhặt lá bùa bình an rơi trên mặt đất lên.

Sợi dây màu đỏ được dùng để buộc lá bùa bình an vừa đột nhiên bị đứt nên lá bùa màu trắng như tuyết bèn rơi xuống đất và dính một ít đất bẩn.

Tô Tô vội đưa tay phủi sạch vết bẩn trên đó, thị nữ bước đến, cúi người nhìn lá bùa bình an trong tay nàng rồi nói: “Là lá bùa bình an của Bạch Mã Tự ạ? Nhưng nó lại bị bẩn mất rồi, sao người không vứt nó đi ạ? Hay để ngày mai nô tỳ sẽ đi xin một cái khác cho người nhé?”

“Không cần đâu.” Sau khi Tô Tô phủi sạch đất bẩn rồi nhẹ nhàng cất lá bùa bình an vào trong ngực, cười nhẹ, “Ta muốn cái này.”

Thị nữ lúc này mới hiểu ra, nàng ta cũng nở nụ cười: “Là do Diệp công tử đưa ạ?”

Tô Tô thấp giọng ừ một tiếng, sau đó mặt đỏ bừng rồi đứng dậy: “Đi thôi.”

Bây giờ không cần biết điều gì đang chờ đợi nàng, cho dù đó là sự hiểu lầm của người đời, hay là sự chất vấn của Mẫu Đơn công chúa. Ngay cả việc Hoàng đế cố tình tính kế làm suy yếu thế lực của Tô gia cũng không quan trọng. Nàng đều không cảm thấy e ngại hay lo sợ gì, bởi vì có một người luôn sát cánh cùng ta ủng hộ nàng và yêu thương nàng....