Giọng nói của Dương Túc Phong rất buồn bã, ngữ khí cũng nặng nề và ôn hòa:

- Ta biết trong lòng nàng luôn một mực chuẩn bị, tổ chức, thực thi kế hoạch công chiếm phía tây Mỹ Ni Tư, muốn đánh hạ Trình Xuyên Đạo, Cam Xuyên Đạo, Dương Xuyên đạo, chiếm lĩnh cảng Mễ Luân, sau đó suất lĩnh quân đội từ đó lên thuyền đánh về Y Lệ Nạp, giải cứu người thân của nàng, giải cứu gia tộc của nàng.. nhưng, ta không thể trái lòng để nàng trì hoãn kế hoạch này… ta cầng nàng đi Cách Lai Mỹ hơn…

Lệ chuâu theo gò má xinh đẹp trơn mịn khẽ khẽ nhỏ xuống, vô thanh vô tức rơi trên ngực Dương Túc Phong, toát ra sự lạnh lẽo.

Nhìn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, mông lung rải trước giường, Dương Túc Phong cảm thấy mắt mình cũng ươn ướt, giông như có thứ gì nóng bỏng đang tràn ra, y khẽ nheo mắt lại, đem toàn bộ phong bế lại bên trong vành mắt. Nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng, chậm rãi nói:

- Nàng cũng biết đấy, vương quốc Cách Lai Mỹ hiện giờ mặc dù cùng với chúng ta quan hệ tốt đẹp. Nhưng nó dù sao không phải nằm dưới sự khống chế tuyệt đối của chúng ta, đây là điều ta không thể yên tâm, tầm quan trọng của nó nàng không thể không biết. Nó là khởi điểm mới của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể vứt bỏ, đối với quân đội đồn trú ở đó, ta kông yên tâm giao cho bất kỳ ai, chỉ có nàng …

Nữ tham mưu trưởng phục trong lòng y, nghẹn ngào nói:

- Nhưng thiếp không muốn rời xa chàng…

Dương Túc Phong ôn nhu vuốt ve nàng, hôn lên bờ môi nóng bỏng, thâm tình nói:

- Ta cũng không muốn.. nhưng ta cho rằng chúng ta có thể chịu được nỗi khổ chia ly này…

Tinh thần hơn xao động, Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, gắng sức để ngữ khí của mình bình tĩnh hơn một chút:

- Từ lý trí mà nói, chúng ta phải nhìn thấy, chiếm lấy liên bang La Ni Tây Á so với lấy phía tây địa khu Mỹ Ni Tư đối với chúng ta càng có lợi hơn. Dù sao công nghiệp đóng tàu ở càng Mễ Luân thật quá lạc hậu, cho dù chúng ta dùng tài lực lớn hơn nữa để kiến thiến, cũng không có cách nào trong thời gian ngắn thỏa mãn được nhu cầu của chúng ta. Chỉ dựa vào mỗi cảng Mễ Luân căn bản không cách nào kiến lập được hạm đội Bắc Hải của chúng ta, mà chúng ta muốn trở về Y Lệ Nạp, chỉ bằng lục quân thôi là không đủ, chúng ta còn cần hạm đội hải quân cường đại hộ tống, đừng nên quên, nơi đó còn có hải tặc Ca Âu tồn tại. Ngược lại, nếu như chúng ta chiếm lấy cả liên bang La Ni Tây Á, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng kiến lập hạm đội hải quân cường đại, sau đó vượt qua sông Y Mã Vận, tiến vào địa khu biển bắc. Thư thế chúng ta có thể nhanh chóng có được hạm đội hộ tống cường đại…

Phượng Thái Y lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, thương cảm nói:

- Thiếp không muốn một mình độc lập tác chiến… có chàng ở bên cạnh, lòng tin của thiếp sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều…

Dương Túc Phong cười khẽ, vặn lưng, hết sức nhẹ nhàng có thể nói:

- Ta biết, ta biết hết, nàng cần tin tưởng vào bản thân, nàng là một quan chỉ huy lục quân còn ưu tú hơn cả cả, nàng hiểu tất cả chiến lược chiến thuật trên chiến trường. Trên đất liền không có ai có thể là đối thủ của nàng, còn ta chỉ là nhân vật đổi nghề nửa chừng, ta không so được với nàng. Hơn nữa điện đại rất nhanh có thể đưa vào sử dụng, giữa chúng ta có thể liên lạc nhanh chóng, vì tương lai của chúng ta. Chia ly trong thời gian ngắn có là gì?

Phượng Thái Y khẽ lau giọt lệ bên khóe mặt, hơi khôi phục lại được một chút trầm tính cơ trí, chậm rãi nói:

- Chàng sẽ an bài cho thiếp những ai? Chàng cỏ thể để Phỉ Phi… thôi vậy, nó không thể đi được.. thiếp nghi chàng có thể cấp Miểu Miểu cho thiếp không?

Dương Túc Phong gật đầu, trầm ổn nói:

- Đương nhiên, Miểu Miểu so ra thì ở lại Cách Lại Mỹ khá lâu, bất quá cô ấy không thể đảm nhận chức vụ trong quân đội, ta an bài cho cô ấy chức vụ quan thị tùng của nữ vương, phụ trách đọc mệnh lệnh của nữ vương…

Phượng Thái Y khóe miệng bất giác nhếc lên thành nụ cười ngọt ngào, khẽ cười nói:

- Chàng thật giỏi giang, có cô ấy phối hợp, thiếp sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bất quá chàng cũng quá giảo hoạt rồi, chàng cho rằng đám người Khắc Lai Ô Địch Mã nhìn không ra sao? Bất quá cho dù là nhìn ra, có thách bọn chúng cũng không dám nói ra…

Dương Túc Phong cũng mỉm cười, sau đó ngậm miệng không nói.

Đây đương nhiên chẳng phải là việc vinh dự gì đẻ mà khoe khoang, toàn thế giới đều biết công chúa Y Toa Bối Nhĩ chỉ có trí thông minh của một cô bé mười tuổi, nàng ta có thể phát ra mệnh lệnh gì? Tất cả còn không phải do Tài Miểu Miểu làm quan thị tùng quyết định? Tài Miểu Miểu mặc dù khôn gcó văn tài kiệt xuất như muội muội Tài Tiêm Tiêm, nhưng nếu luận đối nhân xử thế, cùng người ta hư dữ ủy xà, khẩu phật tâm xà, cô gái kiên trì nhẫn nại lại trí tuệ khéo léo này chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Có nàng ở hoàng cung Cách Lai Mỹ, hoàn toàn có thể làm cho chính phủ liên hợp không thể bắt bẻ được. Nếu như bọn họ có hành động gì khác thường, như vậy hiên nhiên làm quan chỉ huy tối cao của quân đội Phượng Thái Y tuyệt đối không thể ngồi yên mà nhìn.

- Chàng sai bọn thiếp đi ép thiên tử lệnh chư hầu?

Phượng Thái Ý nói đầy thâm y, câu này nàng kéo giọng thật dài, ánh mắt cắm sâu vào trong lòng Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong thẳng thắn gật đầu, không giải thích gì thêm.

Sự thực, hiện giờ việc quân Lam Vũ làm là như thế, bọn họ bản thân hiểu, người ngoài cũng hiểu. Nhưng bất quá hiểu mà không nói ra thôi, chơi lại trò cũ mặc dù tầm thường, nhưng chỉ cần có hiệu quả, bị hạch tội thêm vài lần thì có sao?

Ngày 31 tháng 3 năm 1728 thiên nguyên, ngày cuối cùng của tháng ba, Dương Túc Phong chính thức ký tên mệnh lệnh, chính thức sai Phượng Thái Y làm quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ đóng giữ ở vương quốc Cách Mai Mỹ. Nhánh bộ đọi này với bên ngoài mang danh là lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, phiên hiệu đối nội là sư đoàn 102 quân Lam Vũ, Phương Thái Y kiêm nhiệm chức vụ tham mưu trưởng quân Lam Vũ không hề đổi. Đồng thời Dương Túc Phong đề nghị hoàng thất Cách Lai Mỹ cùng chính phủ liên hợp xem xét, chính thức bổ nhiệm Tài Miểu Miêu thành quan thị tùng của nữ vương bệ hạ tôn kính. Có đám Phong Phi Vũ và Tang Bó ở đó, mục đề nghị này khẳng định được thông qua trước tiên, cho dù ai đó có thể ý thức được hậu quả không dám nghĩ của nó.

Dương Túc Phong cử hành nghi lễ tiễn biệt đơn giản cho Phượng Thái Y, bởi vì đều là gia quyến của mình, cho nên tham gia nghĩ thức tiễn chân cũng chỉ có người nhà, bao gồm Phượng Thái Y, Phượng Phi Phi, Tài Tiêm Tiêm, Tài Băng Tiêu, Đan Nhã Huyến. Các nàng đều tạm thời chưa chưa có danh phận phu thê với Dương Túc Phong, nhưng đã phu thê ân ái tình nghĩa rồi. Điều này không khỏi làm hai nữ nhân khác tham gia là Lăng Thanh Tư và Na Tháp Lỵ có chút xấu hổ. Na Tháp Lỵ tuổi nhỏ còn khá một chút, Lăng Thanh Tư thì toàn thân không tự nhiên, chẳng phải là vi Dương Túc Phong vũ nhục nàng, mà bởi vì Điệp Tư Thi. Trên báo chí Điệp Tư Thi chửi mắng Dương Túc Phong, tên của Lăng Thanh Tư không tránh khỏi liên lụy. Thực tế thì Điệp Tư Thi đối với sự “yếu đuối” trước kia của Lăng Thanh Tư cũng tăng cường châm biếm, làm dư luận xôn xao, đều coi nàng thành nữ nhân của Dương Túc Phong. Đám Phượng Thái Y cũng đối xử với nàng như tỷ muội, làm nàng trăm miệng khó cãi, tấm thân vốn còn thanh bạch cũng bị miêu tả thành nữ nhân dâm uế tệ hại, tới cuối cùng ngay cả bản thân cũng dứt khoát vứt bỏ, tất cả thuận theo tự nhiên vậy.

- Nếu Tô tỷ tỷ cũng ở đây thì tốt rồi…

Na Tháp Lỵ vô ý nhắc tới, tức thì làm mọi người bất giác dừng dũa, sau đỏ yên lặng nhu tờ, thần sắc mỗi người đều có chút quai quái.

Dương Túc Phong dường như không nghe thấy, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Phương Thái Y hướng Na Tháp Ly nhìn một cái nghiêm khắc. Na Tháp Ly biết mình nói sai, thức thì câm như hến, không dám noi nữa.

Bữa cơm kết thúc trong trầm mặc, nhưng mỗi người đều chú ý thấy, sắc mặt Dương Túc Phong hiển nhiên có chút không tự nhiên. Các nàng mặc dù không biết vì sao Dương Túc Phong cứ nhớ nhung Tô Lăng Tuyết mãi không quên, cũng rất tò mò nguyên nhân bên trong đo, bất quá không ai đi chủ động khơi lên cái đề tài xấu hổ này.

Tiễn Phượng Thái Y đi rồi, các loại công tác thường nhật của quân Lam vũ đều đặt lên người Dương Túc Phong. Y phải ngày đêm nghiên cứu tham khảo và chấp hành các loại huấn luyện và tác chiến của quân Lam Vũ. Sắp xếp và bố trí bội đội đều là những chuyện rất phiền phức, cần đủ thứ kiên nhẫn và tỉ mỉ, Dương Túc Phong không phải xuất thân chuyên nghiệp tỏ ra hết sức vất vả. Phượng Thái Y trước khi đi mặc dù sắp xếp xong rất nhiều chuyện, nhưng còn rất nhiều điều ngoài ý muốn cần Dương Túc Phong tự thân quyết định.

Sau khi Phượng Thái Y tới cảng Ni Tư, tiếp nhận chức chỉ huy của Phong Phi Vũ. Dương Túc Phong lập tức điều Phong Phi Vũ về, nhưng mà đối với chức vụ phó tham mưu trưởng, Phong Phi Vũ hiển nhiên là không thích lắm. Hắn là người rất hiếu động, kiên quyết khẩn cầu Dương Túc Phong cho y đi tổ chức bộ đội kỵ binh. Dương túc Phong không khỏi có chút thất vọng, nhưng kỵ binh cũng sẽ là một binh chủng lục quân trọng điểm quân Lam Vũ muốn thiếp lập tiếp theo, chi nên qua thời gian ngắn suy nghi, y rất nhanh chấp thuận. Dương Túc Phong hạ lệnh, sai Phong Phi Vũ và Liệt Mông làm chỉ huy tối cao của bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ, đầu tiên phải nghĩ cách thành lập một doanh kỵ binh đủ sức chiến đấu, ban đầu binh lực chừng một nghìn người.

Trong thời gian này, còn có một chuyện làm Dương Túc Phong bỏ vào rất nhiều tinh lực, đó chính là chuyện liên quan tới nghiên cứu chế tạo máy vô tuyến điện báo. Thi Mật Đặc mặc dù là một thiên tài hiếm có, nhưng dù có là thiên tài, mày mò trong bóng tối cũng cần quá nhiều thời gian, Dương Túc Phong đã không đợi nổi nữa, y chỉ đành một lần nữa phá vỡ quy tắc thượng đế đặt ra, tiết lộ trước rất nhiều thiên cơ, tăng thêm rất nhiều tốc độ nghiên cứu chế tạo và quá trình ứng dụng thực tế của vô tuyến điện báo. Dưới nỗ lực của hai người, một cỗ máy vô tuyến điện báo đơn giản có thể mang theo người cuối cùng đã thành phẩm. Trải qua thực nghiệm sơ bộ, cự ly tin tức nó có thể truyền bá từ Cao Dương phủ thành công truyền tới pháo đài Đông Nhật. Bất quá nếu như thực sự đưa vào ứng dụng trong thực tế, nó cẩn phải cải tiến chi tiết nhiều chỗ.

Phượng Phi Phi đột nhiên tới thăm, sắc mặt thận trọng nói:

- Mấy ngày trước chúng ta có một vị khách quý tới thăm, cung cấp cho chúng ta manh mối rất có giá trị.

Thần tình kỳ lạ của nàng làm khơi dậy sự tò mò của Dương Túc Phong, y không kìm được hồ nghi hỏi:

- Khách quý gì?

Phương Phi Phi khẽ nói:

- Ni Mục Lai.

Dương Túc Phong ồ lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi:

- Hắn tới đây làm gì?

Phượng Phi Phi thần sắc nghiêm túc nói:

- Hắn không phải là bị người khác phái tới, mà là tự bản thân chạy tới. Đề Lan Qua Lai muốn che dấu thất bại lần trước ở pháo đài Đông Nhật, lén ra lệnh đem toàn bộ tù binh chúng ta thả về giết người bịt miệng toàn bộ. Ni Mục Lai may mắn chạy thoát, vòng qua rất nhiều nơi, cuối cùng mới bất đắc dĩ tới nương tựa chúng ta. Hắn nói có chuyện trọng yếu muốn báo cáo với ngài, tôi hỏi hắn là chuyện gì, hắn chết cũng không chịunói.

Dương Túc Phong suy nghĩ qua chốc lát, trầm tĩnh nói:

- Được, chúng ta đi gặp hắn.

Khi nhìn thấy Ni Mục Lai, Dương Túc Phong gần như chẳng nhận ra nổi hắn là ai nữa rồi. Ni Mục Lai tiều tụy vô cùng, vốn một người hết sức cường tráng, trong ba tháng ngắn ngủi phảng phất như bị rút rỗng thân thể vậy. Thành một ông già lưng còng, trên người của hắn đâu cũng đều là vết thương hoặc cũ hoặc mới. Còn có vết thương của đao, kiếm, roi. Gần như tất cả công cụ tra tấn có thể nghĩ ra được đều có, có vết thương thậm chí còn vì bị nhiễm trùng mà bắt đầu thối rữa. Thảm không nỡ nhìn, tai của hắn cũng bị thiếu mất một nửa, trên mặt còn có dấu vết bàn là, sâu tới tận xương.

- Ni Mục Lai, ngươi thế này là…

Dương Túc Phong thế nào cũng không ngờ được Ni Mục Lai sẽ biến thành thế này, thất thanh kêu lên. Là một vị tướng bại trận, Ni Mục Lai về nước tình cảnh đương nhiên sẽ không được tốt, nhưng cũng không tới mức tới tình cảnh này chứ?

Lưỡi của Ni Mục Lai cũng bị phỏng rồi, nói chuyện có chút khó nghe. Thì ra sau khi hắn bị đưa về nước, khi đang chuẩn bị hướng Đề Lan Qua Lai tạ tội thì đã bị Đề Lan Qua Lậi hạ lệnh bí mật giam cầm, đồng thời chịu trăm loại dày vò, hắn nhiều lần đưa ra thỉnh cầu muốn gặp Đề Lan Qua Lai đều không được toại nguyện. Tới tận một ngày, một thuộc hạ cũ cũng vì phạm tội mà vào ngục, mới lén lút nói cho hắn. Đề Lan Qua Lai quyết tâm muốn giết người diệt khẩu, che dầu hoàn toàn sự việc thất bại ở pháo đài Đông Nhật. Những tù binh quân Lam vũ thả về còn chưa tới được pháo đài Lạc Lạp đã bị bí mật xử tử, vứt xác ngoài đồng. Tất cả những người biết nội tình trận chiến bất lợi ở pháo đài Đông Nhật đều bị Đề Lan Qua Lai xử lý toàn bộ rồi.

- Y sở dĩ giữ lại tôi mà không giết là muốn hành hạ tôi cho hả giận.

Khi Ni Mục Lai nhắc tới tên Đề Lan Qua Lai, loại căm thù phẫn nộ ăn sâu vào trong lòng làm Dương Túc Phong thoáng rùng mình.

Đề Lan Qua Lai chẳng những muốn dày vò Ni Mục Lai còn giết sạch toàn gia của hắn, bao gồm thê tử thứ hai tân hôn chưa được bao lâu và sáu đứa con. Đề Lan Qua Lai do cùng quốc vương tiến hành trò chơi biến thái lâu ngày, cho nên tâm lý cũng biến thái nghiêm trọng. Y đem toàn bộ nộ hỏa khi pháo đài Đông Nhật gặp bất lợi phát tiết lên người Ni Mục Lại, nhưng cố y không giết hắn.

Nhớ kỹ thù đau, Ni Mục Lai cuối cùng chọn con đường chống lại, hắn chạy thoát thành công khỏi pháo đài Lạc Lạp, chạy tới trong vương quốc. Muốn vạch trần bộ mặt thật của Đề Lan Qua Lai, nhưng lại bị Đề Lan Qua Lai điên cuồng truy sát. Suốt chặng đường bỏ chạy, cuối cùng hắn phát hiện, Lỗ Ni Lợi Á đã không còn nơi cho hắn dung thân nữa, vì thế hắn chọn quân Lam Vũ, dùng chút sức lực cuối cùng chạy tới pháo đài Đông Nhật. Đề Lan Qua Lai không ngờ hắn lại chọn người từng đánh bại hắn trên chiến trường, nêu buông lỏng phòng bị phương hướng pháo đài Đông Nhật, kết quả Ni Lục Lai đã thành công.

Thở dài cảm khái hồi lâu, Dương Túc Phong im lặng không nói.