Phù Phong phủ, Tây sơn.

Tây sơn của Phù Phong phủ là một nơi yên tĩnh rộng rãi, khi đầu hạ, khắp núi khắp đồng màu xanh nhạt điểm điểm giữa màu vàng nhạt, đó là nơi có một loại hoa nhỏ không tên, bởi vì màu sắc giống hoa cúc vàng kim, bông hoa đó cũng có chút giống như hoa cúc, cho nên dân bản xứ đều gọi là tiểu hoa cúc. Hiện tại là lúc tiểu hoa cúc nở thịnh nhất, đưa mắt nhìn, cả tòa Tây sơn đều điểm một màu vàng óng ánh, mà trong chỗ điểm vàng óng ánh này, như ẩn như hiện không ít chùa miếu. Rất nhiều người nói Tây sơn là một nơi phong thủy bảo địa, bởi vì nơi này có số lượng chùa miếu rất nhiều, mặc dù năm tháng đổi dời, nhiều căn chùa miếu rách nát đã không chịu nổi nữa,nhưng khi Mỹ Ni Tư bộc phát chiến loạn, hương khói ở những chùa miếu này vẫn không hề suy thoái.

Căn cứ miêu tả của Tiết Tư Khỉ, Tô Lăng Tuyết ở một ngôi chùa miếu trên núi Tây sơn. Cho nên sáng tinh mơ, Dương Túc Phong đã ép buộc Tiết Tư Khỉ cùng mình lên núi để tìm tung tích của Tô Lăng Tuyết, thương cảm cho Tiết Tư Khỉ hạ thân vẫn còn mơ hồ ê ẩm, nhưng không thể không theo hắn đi ngược xuôi, không khỏi có chút thống khổ. Dương Túc Phong sở dĩ sốt ruột như vậy, bởi vì một nguyên nhân vô cùng trọng yếu, đó chính là Tô Lăng Tuyết mang thai, mà phụ thân của hài tử này, chính là hắn, một đêm điên cuồng lúc trước, rốt cục lại tạo nên kết cục mờ mịt, cuộc đời của Tô Lăng Tuyết từ nay đã mở ra một trang mới.

Đây quả thật là chuyện vô cùng quan trọng, không chỉ Dương Túc Phong hoan hỉ không thôi, thậm chí ngay cả Phượng Thải Y ở Cách Lai Mỹ thông qua điện báo biết được tin tức này, cũng thỉnh cầu Dương Túc Phong nhanh chóng tìm Tô Lăng Tuyết, hơn nữa đưa nàng trở về chăm sóc thật tốt. Để hài tử bình an ra đời.

Tiết Tư Khỉ tốn một giờ mới tìm được am ni cô mà Tô Lăng Tuyết gửi thân, Dương Túc Phong lúc đi vào căn miếu rách nát, vừa lúc nhìn thấy được Tô Lăng Tuyết. Tô Lăng Tuyết mặc quần áo ni cô đơn giản quét dọn đình viện, từ bên ngoài mà nhìn, thân thể của nàng quả nhiên mập hơn rất nhiều, ngẫm lại cũng đúng. Hài tử trong bụng của nàng cũng đã hơn năm tháng rồi.

Lơ đãng nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện, Tô Lăng Tuyết dường như có chút sửng sốt, lập tức ném chổi, xoay người rời đi. Nhưng mà từ bên trong am, một lão ni cô đầu đầy tóc bạc lại đi tới, đem nàng nhẹ nhàng kéo lại, Tô Lăng Tuyết nhất thời cúi đầu xuống, Lão ni cô kéo tay Tô Lăng Tuyết, dẫn nàng tới bên cạnh Dương Túc Phong, hai tay chắp lại nói: “A di đà phật, vị thí chủ này, hẳn là Dương tổng đốc của Tử Xuyên đạo?”

Dương Túc Phong cung kính đáp lễ nói: “Đúng vậy.”

Lão ni cô quay đầu lại nhìn Tô Lăng Tuyết một chút. Thương cảm nói: “Phật nói hữu duyên, có đến có đi, ngươi không phải là người của phật môn chúng ta, hay là theo Dương thí chủ rời đi thì hơn. Duyên sinh duyên diệt, ngươi vẫn là ngươi. Ngươi trốn tránh cũng không phải là biện pháp....”

Tô Lăng Tuyết không hề lên tiếng, nhưng cũng không có làm gì khác, phảng phất giống như đã chết lặng.

Dương Túc Phong thành khẩn nói: “Nàng sao lại một mình chịu khổ, cần gì phải làm như vậy chứ?”

Tô Lăng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, con mắt đỏ ửng. Lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi thấy còn chưa gây tội nghiệt đủ sao? Còn muốn tiếp tục chà đạp ta sao? Ngươi tới đón ta, hay là tới đón hài tử trong bụng của ta?”

Dương Túc Phong nói: “Cả hai đều phải đón, bao gồm nàng và hài tử của ta.”

Tô Lăng Tuyết tức giận vội nói: “Ta sẽ không theo ngươi trở về. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!”

Dương Túc Phong thở dài, ôn nhu nói: “Ai, ta biết lúc trước ta quả thực đã sai, ta xin lỗi nàng. Nhưng mà, bất luận như thế nào, ta cũng không thể mặc kệ nàng được. Nàng cho dù không muốn ở cùng ta, ít nhất cũng không nên ở trong ngôi miếu đổ nát này! Cho dù ta ngàn sai vạn sai, nhưng hài tử của chúng ta cũng không có sai. Nàng nếu tiếp tục ở chỗ này, ta cũng chỉ có thể đem một chi quân đội đóng quân ở đây bảo vệ nàng. Cuộc sống hàng ngày của nàng không phải cũng không có tự do hay sao?”

Tô Lăng Tuyết kích động nói: “Ta mặc kệ, ngươi nghĩ ngươi làm như thế là tốt lắm hay sao.”

Dương Túc Phong thoáng nhìn Tiết Tư Khỉ ẩn chứa hàm ý.

Khiếp sợ dâm uy của Dương Túc Phong, Tiết Tư Khỉ không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại nuốt yết hầu, hỗ trợ khuyên nhủ: “Hảo tỷ tỷ, hành cung của Đan Phượng phủ cũng là một nơi an tĩnh, cũng không có ngoại nhân quấy rầy, nơi đó còn có Tiêu Tử phong tỷ tỷ và Na Tháp Lỵ tiểu muội muội, còn có thể cùng ta nói chuyện phiếm....”

Tô Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn Tuyết Tư Khỉ, nghi hoặc nói: “Ngươi hôm nay làm sao vậy? Như thế nào lại nói giúp cho hắn? Hắn cho ngươi lợi ích gì rồi? Mặt của ngươi như thế nào lại đỏ bừng như vậy?”

Tiết Tư Khỉ ấp úng nói: “Ta chỉ nói thật mà thôi.”

Dương Túc Phong nhân cơ hội nói: “Bên trong hành cung Đan Phượng phủ cũng có phật đường, nàng nếu muốn một lòng hướng phật, sớm muốn gì cũng có thể ở đó mà tụng kinh, cùng nơi này không khác nhau gì, lại càng không có ngoại nhân làm phiền.....”

Tô Lăng Tuyết lạnh lùng cắt lời hắn, không nhịn được nói: “Trừ phi ngươi đáp ứng ta, không có sự cho phép của ta, ngươi không được tiến vào chỗ ta ở, ta mới đáp ứng cùng ngươi quay về.”

Dương Túc phong tự nhiên luôn miệng đáp ứng.

Tô Lăng Tuyết thật không ngờ hắn đáp ứng, không khỏi ngẩn người, nhưng mà lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể thu lại, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt, không nhìn hắn nữa, Tiết Tư Khỉ nhân cơ hội kéo vai nàng, làm bộ hết sức thân thiết bắt chuyện, sắc mặt của Tô Lăng Tuyết mới hòa hoãn một chút. Hai người thu hoạch đơn giản một chút quần áo, Tô Lăng Tuyết chậm rãi nhìn cảnh sắc chung quanh, một hồi lâu mới lưu luyến rời xuống núi.

Dương Túc Phong cấp cho lão ni cô một trăm mai kim tệ, nhưng lão ni cô chỉ lấy hai mai, còn lại trả lui cho hắn, thản nhiên nói: “Thượng thiên có đức hiếu sanh, Dương thí chủ trên người sát khí càng lúc càng đậm, lão ni cô này cũng không biết đến tột cùng là cát hay hung (điềm lành hay điềm giữ), bất quá nếu như Dương thí chủ rãnh rỗi, không ngại thì đi tham phật, để hóa giải lệ khí trong lòng.”

Dương Túc Phong miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng không cho là đúng, ở trong thời loạn thế này, ta nếu như một lòng hướng phật, sợ rằng đến lúc đó chỉ có thể chờ người khác lấy đao gác lên cổ mình mặc cho người khác chém giết mà thôi.

Đoàn người trở lại Phù Phong phủ, Tô Lăng Tuyết nhìn thấy khắp phố đều là dấu vết kịch chiến tối hôm qua, rất nhiều nơi thậm chí thi thể còn chưa được dọn sạch. Khắp nơi ngổn ngang, cũng không biết dã cẩu ở đâu kéo tới rất nhiều, đang ăn thi thể, có người chết mà dạ dày bị chúng kéo ra ngoài xa, hiện trường vô cùng thảm khốc, không khỏi cau mày. Nhiều lần thiếu chút nữa phải nôn mửa, nhưng cũng trong lúc vô tình thấy quan binh Lam Vũ quân đối với Dương Túc Phong rất kính trọng, quần chúng chung quang đối với Lam Vũ quân rất sợ hãi, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói.

Đem Tô Lăng Tuyết giao cho Tiết Tư Khỉ chiếu cố, Dương Túc Phong tự mình quay trở lại phòng chỉ huy. Lặc Phổ cùng với Tang Đốn chờ ở nơi đó đã lâu, lập tức bắt đầu kế hoạch phục kích viện quân từ trọng điểm Tích Lôi Sơn.

Tham mưu phụ trách tình báo giới thiệu: “Rạng sáng tám giờ hôm nay, viện quân cũng đã từ trọng điểm Tích Lôi Sơn xuất phát, tổng cộng có ba nghìn người. Đều là bộ binh, trong đó còn có bốn trăm cung tiễn thủ, mỗi giờ hành quân tốc độ ước chừng bảy km, vị trí hiện tại hẳn là tại Gia Lạp Tháp Sa Lôi phía tây ước chừng tám mươi km.

Tham mưu thuận tay vẽ trên mặt bản đồ một vòng tròn, đó chính là vị trí viện quân hiện tại.

Lặc Phổ bổ sung nói: “Mai Cáp Đức có thể không biết được tin tức bị chiếm của Phù Phong phủ. Có lẽ là Mai Tư Hải sợ không dám nói cho hắn chân tướng, cho nên hắn tưởng rằng Phù Phong phủ còn trong tay bọn họ, phái ra viện quân không nhiều lắm, chủ lực của hắn vẫn ngồi yên bất động tại trọng điểm Tích Lôi Sơn, xem ra hắn chuẩn bị đem nơi đó trở thành hang ổ của mình rồi. Hơn nữa, Mai Cáp Đức là một lên gian ngoan xảo trá, hắn sẽ không tự mình suất quân cứu viện Phù Phong phủ, mà là phái người khác lĩnh quân. Kế hoạch vây thành của chúng ta xem ra phải rút lại thôi.”

Dương Túc Phong cúi đầu đánh giá kỹ bản đồ quân sự một chút, trầm ngâm hỏi: “Suất quân là người nào?”

Tang Đốn nói: “Là phụ tá Lô Minh Lãnh của Mai Cáp Đức, còn có Tiết Phức.”

Dương Túc Phong ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười, thâm trầm nói: “Quả thực là oan gia ngõ hẹp, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại thấy a! Hắn đi đường nào?”

Lặc Phổ ngắn gọn nói: “Phía đông.”

Dương Túc Phong gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói: “Bộ đội chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị cho tốt chúng ta lập tức xuất phát.”

Lặc Phổ có chút khó khăn nói: “Bộ đội đều chuẩn bị tốt, chờ ngươi ra lệnh. Chỉ là Phù Phong phủ thì làm sao để phòng thủ bây giờ? Chúng ta không còn nhiều binh lực đóng ở nơi này..... Trên thực tế, chúng ta căn bản không có binh lực để phòng thủ nơi này.”

Dương Túc Phong vung bàn tay lên. Lạnh lùng nói: “Bỏ lại nó. Vật tư quân dụng của Mai Cáp Đức toàn bộ thiêu hết, nhưng mà lương thực cùng đồ dân dụng thì giao cho người ở đó xử lý, để cho bọn họ tự làm. Chúng ta ở Phù Phong phủ không để lại người nào, toàn bộ tham dự phục kích, tốc chiến tốc thắng.”

Tang Đốn lo lắng nói: “Như vậy..... Vạn nhất Hồng Cân quân của Ma Ni giáo nhân cơ hội cướp đoạt nơi này, như vậy.... Tuần du đội của bọn chúng cách ở đây không mấy giờ lộ trình.”

Dương Túc Phong sắc mặt có chút âm trầm, trả lời ngắn gọn: “Đây chính là điều chúng ta muốn.”

Đám người Lặc Phổ đã đem bộ đội một lần nữa chuẩn bị, đem những chiến sĩ mất năng lực chiến đáu tạm thời biên thành một liên đội, phái hơn năm mươi quan binh hộ tống bọn họ cùng với một bộ phận vật tư quý giá phản hồi Đan Phượng phủ, đường từ Lệ Xuyên phủ qua Đan Phượng phủ tới Phù Phong phủ đã từ từ khôi phục lại, bọn họ có thể rất nhanh trở về Lệ Xuyên phủ, mà năm liên đội khác thì nhanh chóng hướng Gia Lạp Tháp Sa Lôi tiến vào. Trên thực tế, đã có hai liên đội làm bộ đội tiên phong, lúc chiến đấu ở Phù Phong phủ kết thúc thì đã xuất phát, chuyên môn đợi “Cá lớn” từ trọng điểm Tích Lôi Sơn đi ra mắc bẫy.

Chỉ có điều đáng tiếc, lần này chỉ là một con cá nhỏ.

Tiết Phức quả thật không biết tin tức bị mất Phù Phong phủ, lại càng không biết muội muội của mình đã thành nữ nhân trong hậu cung của Dương Túc Phong, nhưng mà dọc đường đi hắn luôn cảm thấy bất an, cho nên luôn nhắc nhở Lô Minh Lãnh suất lĩnh quân phải luôn cẩn thận chú ý, tránh bị Lam Vũ quân mai phục. Vừa đúng lúc Lô Minh Lãnh lại là một người quan quân rất cẩn thận chú ý, đối với việc chấp hành nhiệm vụ cứu viện Phù Phong Phủ lại có vẻ không tích cực, hai người đều cùng ăn ý, bởi vậy lúc chỉ huy bộ đội đều cẩn thận, nhất là nơi có khả năng bị địch nhân bố trí mai phục, lại càng chăm chú chấp hành nguyên tắc “Một đợi, hai nhìn, ba thông qua”, luôn phái ra tiểu bộ đội cẩn thận lúc soát dó xét có phục binh hay không mới dám đi tới. Bọn họ trong lòng cẩn thận khiến cho bộ đội tiên phong của Lam Vũ quân căn bản không có cơ hội tới gần bọn họ, lại càng không cần phải nói là phục kích, bởi vì dựa theo biện pháp tìm kiếm của Lô Minh Lãnh cùng với Tiết Phức, cho dù một con kiến cũng sẽ bị móc ra mà thôi.

“Mẹ kiếp! Như thế nào Mai Cáp Đức có thể để cho bọn chúng chậm rãi đi tới như vậy chứ? Tiết Phức cũng đúng là, người nhà của hắn ở trong Phù Phong phủ. Hắn vẫn giống như rùa rụt đầu, thật sự là tức chết ta mà.” Tang Đốn tức giận nói. Liên đội của hắn mấy lần cố gắng đến gần địch nhân, nhưng cuối cùng cảm thấy không nắm chắc tuyệt đối có thể ẩn nấp được, lại đả thảo kinh xà, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho bọn chúng.

Tình hình của Lặc Phổ cũng không khác biệt nhiều lắm, Lam Vũ quân liên tục thay đổi địa điểm mai phục. Nhưng thực tế là do địch nhân quá mức cẩn thận, cuối cùng cũng không thể không rút lui, hắn cũng có chút buồn bực nói: “Cho dù chúng ta chọn được địa điểm mai phục tốt, đối phương cứ như vậy mà đi, chúng ta cũng sẽ bị phát hiện..... Phong lĩnh, ngươi cảm thấy thế nào? Chúng ta có phải nên mai phục xa hơn một chút không?”

Dương Túc phong bất động thanh sắc nói: “Không cần mai phục, cường công, chúng ta lúc này tiến lên phát động công kích, năm liên đội chia làm năm đường, đem bọn chúng chia cắt ra. Nhanh chóng tiêu diệt.”

Lặc Phổ có chút lo lắng nói: “Nhưng mà nếu như vậy, trận chiến sẽ tan rã, địch nhân sẽ chạy trốn tứ tán.”

Dương Túc Phong quả quyết nói: “Chúng ta chỉ cần tận lực không để bọn chúng chạy về trọng điểm Tích Lôi Sơn là được. Bọn họ có thời gian để tiêu hao, nhưng chúng ta không có, chúng ta còn phải đối phó với đại quân Lỗ Ni do Đề Lan Qua Lai suất lĩnh nữa.

Lặc Phổ cùng Tang Đốn đều gật đầu.

Mặc dù dọc đường không phát hiện bóng dáng Lam Vũ quân. Nhưng mà Tiết Phức cùng với Lô Minh Lãnh vẫn như cũ cẩn thận tìm kiếm trên đường đi tới, mặc dù tốc độ đi so với rùa còn chậm hơn, bọn họ cũng không để trong lòng, chỉ cần bản thân an toàn là tốt rồi. Song, bọn họ cẩn thận cũng không thể tránh được vận mệnh diệt vong. Đại võng (lưới) đã vô hình bao phủ xuống bọn họ.

Tối ngày 11 tháng 4, Lô Minh Lãnh suất quân tại một chỗ là Hồng Quan trấn đóng quân, chuẩn bị qua đêm. Nhưng bọn họ mới dàn xếp xong, cơm trên nồi còn chưa đun sôi, bốn phương tám hướng đã xuất hiện bóng dáng Lam vũ quân. Đạn của Bách kích pháo nổ tung trong đám người, tạo nên từng trận khói lửa, kẻ dưới tay Lô Minh Lãnh không còn ý chí chiến đấu, chỉ lo bỏ chạy tứ tán.

Lô Minh Lãnh vừa sợ vừa giận, không ngờ đã cẩn thận như vậy vẫn bị Lam Vũ quân đánh cho không ứng phó kịp, không thể làm gì khác hơn là gào thét, một mặt tìm kiếm cơ hội thoát thân. Một mặt ra lệnh bộ hạ tâm phúc của mình liều mạng chống cự, trong lúc hỗn chiến, Tiết Phức cũng không biết là đã đi đâu. Chung quanh Hồng Quan trấn đều là sườn núi, cho nên bộ hạ của Lô Minh Lãnh cũng chỉ có thể dựa vào những sườn núi này mà tiến hành chống cự, Lam Vũ quân từ bốn phương tám hướng cũng từ từ dồn lại về phía trấn nhỏ, tiếng súng vang lên thành một mảnh.

Đây là một hồi chiến đấu không đáng theo dõi, trước mặt Lam Vũ quân trang bị đến tận răng, loại chống cự này của Lô Minh Lãnh chỉ là dư thừa, bởi vậy, chiến đấu rất nhanh chấm dứt, ngoại trừ một bộ phận nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài, còn lại toàn bộ đều bị bắt làm tù binh.

Kiểm kê chiến trường, Lam Vũ quân phát hiện bản thân Lô Minh Lãnh đã chết trong loạn quân, thi thể để trong một sân nhỏ ở Hồng Quan trấn, nhưng mà rất kỳ quái, vết thương trí mệnh của hắn không phải là do súng Mễ Kỳ Nhĩ làm ra, cũng không phải do mảnh vỡ của lựu đạn gây thương tích, ngược lại là bị người khác dùng loạn đao chém chết, song, Lam Vũ quân cũng không có người nào sử dụng loại đại đao cổ xưa này, mặc dù có đao, cũng chỉ sử dụng tán đao hoặc lưỡi lê để phòng thân, khó có năng tạo ra vết thương sâu như vậy.

“Bọn chúng nội chiến? Lặc Phổ nghi hoặc hỏi, Dương Túc Phong cùng đám người Tang Đốn cũng đứng bên cạnh Lô Minh Lãnh, tò mò nhìn thi thể kẻ dưới tay Mai Cáp Đức, cũng là liên đội trưởng cực kỳ cẩn thận, cái chết của hắn quả thật làm người khác rất hoài nghi.

Dương Túc Phong không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết đáp án. Song, đáp án rất nhanh được phơi bày, thì ra, Lô Minh Lãnh là bị bộ hạ của mình âm thầm giết chết, bọn chúng trong lúc vô tình biết được tin tức Mai Cáp Đức chuẩn bị phản quốc đầu hàng, Lô Minh Lãnh cũng là phần tử chủ mưu trung thành, vì vậy tìm cơ hội trong hỗn loạn giết chết Lô Minh Lãnh. Lúc ấy Lô Minh Lãnh đang ở trên sân nhỏ quan sát chiến trường, kết quả bị bọn chúng âm thầm xông lên, chất vấn hắn vài câu, sau đó chém chết hắn trong loạn đao.

“Các ngươi cũng biết chuyện Mai Cáp Đức phản quốc đầu hàng kẻ địch?” Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi người phụ trách ám sát lần này là Hàn Nam Phi. Hàn Lam Phi không phải là thủ hạ của Lô Minh Lãnh mà là một gã đại đội trưởng, kẻ chém Lô Minh Lãnh một đao đầu tiên chính là hắn. Hắn là một quan quân thấp lùn vạm vỡ, quân làm là Hổ bí đô úy, ngoại trừ thân thể cường tráng ra, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt, tướng mạo tầm thường, thuộc loại quan quân máy móc chấp hành mệnh lệnh, khó trách Lô Minh Lãnh đối với hắn không có nhiều phòng bị.

Hàn Nam Phi kích động nói: “Lô Minh Lãnh tối hôm qua tới tìm ta, để ám chỉ ta chuyện này, lúc ấy hắn còn dẫn vài người đến, nếu như ta không đáp ứng, hắn sẽ giết chết ta, ta quả thực không địch lại chúng, không thể làm gì khác hơn là làm trái lương tâm đáp ứng, chờ hắn rời đi, ta lập tức tìm mấy vị huynh đệ đến thương lượng, chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu, cho dù không thể đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng không thể làm tặc bán nước, vì vậy.....”

Vài người bên cạnh hắn cũng đều tâm tình kích động, đều chỉ trích hành vi vô sỉ của Lô Minh Lãnh.

Sau khi trải qua việc tìm hiểu kỹ càng, Dương Túc Phong biết được một tin tức: “Mặc dù Mai Cáp Đức đã quyết định phản quốc đầu hàng kẻ địch, hơn nữa trong bộ đội cũng có một nhóm lớn người dựa hơi, tuy nhiên vẫn có một bộ phận người không muốn làm như vậy, bọn họ kiên quyết phản đối hành vi đáng xấu hổ phản quốc đầu hàng quân địch như vậy, chỉ có điều bọn họ đều trong tình huống không thuận lợi, chỉ có thể làm trái lương tâm tiếp tục theo Mai Cáp Đức, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức. Trước kia đã có quan quân cương trực trước mặt Mai Cáp Đức chất vấn chuyện hắn phản quốc, kết quả bị Mai Cáp Đức thề thốt không bao giờ làm chuyện đó, nhưng sau lưng lại phái người ngầm ám sát những quan quân đó.

Phát hiện này không thể nghi ngờ đã làm Dương Túc Phong động tâm, hắn vẫn tưởng rằng, Mai Cáp Đức trải qua nhiều năm kinh doanh, nhất định đã đem cả sư đoàn đều khống chế chặt chẽ, kín không kẽ hở, mỗi quan quân thủ hạ đều trung thành với mình, trên thực tế, cũng không phải như vậy, phản quốc đầu địch phải trái rõ ràng trước mặt, vẫn có bộ phận quan quân cận kề cái chết cũng không nguyện ý làm tặc bán nước. Như vậy xem ra, kế hoạch của mình cần phải sửa đổi một chút mới được.

Cho tới nay, Dương Túc Phong vẫn muốn đem quan quân trong sư đoàn của Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức để mượn sức hỗ trợ cho Lam Vũ quân, bọn họ đều là những quân nhân đã qua huấn luyện, có tố chất quân sự và chiến đấu tốt, chỉ cần thêm trang bị vũ khí hiện đại của Lam Vũ quân nữa, như vậy thì đúng là đội quân hùng mạnh đánh đâu thắng đó, hơn nữa quê quán của bọn họ đại đa số đều ở trong đế quốc, một khi bọn họ gia nhập, tương lai lúc Lam Vũ quân tiến vào đế quốc, bọn họ sẽ là bộ đội tiên phong tốt nhất.

Tuy nhiên, từ tin tình báo Phượng Phi Phi sưu tầm được, quan binh trong sư đoàn của Tần Tiêu Đình lại dễ dàng tranh thủ hơn, còn sư đoàn của Mai Cáp Đức thì cơ bản bị loại trừ. Bây giờ xem ra, sư đoàn của Mai Cáp Đức cũng có hy vọng tranh thủ được rồi.

Dương Túc Phong lúc này vui vẻ an ủi đám người Hàn Nam Phi, đồng thời cực lực khen ngợi bọn họ trong thời khắc nguy cấp có thể nhận rõ đúng sai, có tinh thần vì nghĩa, mặc dù đều là lời khách sáo, nhưng mà Dương Túc Phong quả thực nói rất thành khẩn, trong lòng hắn quả thực có ý niệm mượn sức bọn họ. Hàn Nam Phi đối với sự tán thưởng của Dương Túc Phong có chút quẫn bách lo lắng, nhưng dù sao thì chuyện phản quốc đầu địch quả thực còn đáng thống hận hơn. Mắng chửi hành vi bán nước này của Mai Cáp Đức, Dương Túc Phong nhân cơ hội mời Hàn Nam Phi nói với những quan binh còn lại âm mưu của Mai Cáp Đức, nhiều lần làm công tác tư tưởng cho bọn họ, tuyệt đối không thể làm giặc bán nước. Hàn Nam Phi miệng luôn đáp ứng, còn tỏ ra muốn gia nhập Lam Vũ quân.

“Tạm thời không cần vội, bất luận các ngươi mặc quân phục gì. Chúng ta đều là hảo huynh đệ, là hảo bằng hữu.” Dương Túc Phong thành khẩn nói. Hắn không ngờ rằng Hàn Nam Phi nhanh như vậy liền muốn thay đổi trang phục của Lam Vũ quân, như vậy càng dễ bị Mai Cáp Đức đánh lừa dư luận, đổi trắng thay đen.

Hàn Nam Phi hiển nhiên có chút tiếc nuối, không thể làm gì khác hơn là yên lặng gật đầu.

Tang Đốn đầu đầy mồ hôi chạy lại báo cáo, vẫn không tìm ra Tiết Phức, Hồng Quan trấn vốn không lớn, nhưng bây giờ bầu trời lại tối như mực, hơn nữa mây đen đầy trời, cũng không nhìn thấy ánh trăng, nếu như không có đuốc. Quả thật là đưa tay không thấy năm ngón, Lam Vũ quân tìm kiếm hồi lâu, cũng không phát hiện ra Tiết Phức ở đâu.

Dương Túc Phong hoài nghi nói: “Hồng Quan trấn nhỏ vậy, hắn có thể ẩn nấp ở đâu chứ?”

Tang Đốn nói: “Có phải hắn bỏ trốn rồi không?”

Dương Túc Phong lắc đầu, Tiết Phức không phải tài giỏi như vậy. Bốn phía đều tối như mực, hắn không có khả năng trốn xa được.

Hàn Nam Phi thấy thế, xung phong nói: “Ta mang bọn ngươi đi tìm. Ta đi hỏi các huynh đệ của ta một chút, có lẽ bọn họ thấy Tiết Phức ở đâu đó không chừng.”

Dương Túc Phong gật đầu, nói: “Cám ơn. Tang Đốn. Các ngươi đi đi. Lặc Phổ, tập trung bộ đội, chúng tả chuẩn bị trận chiến tiếp theo.”

Lặc Phổ nghi hoặc nói: “Tiếp theo? Ở đâu?”

Dương Túc Phong mỉm cười.

Hàn Nam Phi dẫn đầu. Rốt cuộc Lam Vũ quân cũng tìm được Tiết Phức, thì ra, hắn ẩn nấp ở trong một hồ nước bên cạnh thôn trấn, hồ nước bốc ra mùi xú uế, trong miệng ngậm một cái cây cỏ lau để hô hấp, các chiến sĩ Lam Vũ quân quả thật không ngờ rằng trong hồ nước hôi thối như vậy lại có người ẩn nấp, vì vậy hắn mới may mắn trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị Hà Nam Phi kéo ra.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tiết Phức, Dương Túc Phong vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Thật ra mà nói, Tiết Phức là một kẻ đáng khinh, mặc dù ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại không có năng lực độc lập sinh tồn, chỉ có thể dựa vào người khác mà sinh tồn, mọi việc hắn làm hầu như đều do người khác xui khiến mà ra, bản thân chẳng đạt được gì cả, cái danh hiệu đề đốc khu tự trị Mỹ Ni Tư chó má kia quả thực làm người khác phỉ báng, hắn muốn quân đội không có quân đội, thực lực không có thực lực, lại còn muốn bộ dáng cao cao tại thượng, kết quả là ngồi càng cao, rơi càng đau.

“Đề đốc đại nhân, chui vào hộ nước để quan sát dân tình sao?” Dương Túc Phong mỉm cười hỏi.

Tiết Phức bị dọa đến không nói nên lời, hơn nữa khí trời ban đêm có chút lạnh, cả người hắn quần áo ướt sũng, lại càng rét lạnh, chỉ có thể co ro trên mặt đất, kêu tha mạng theo bản năng, hắn ngay cả Dương Túc Phong là ai cũng không nhận ra.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Chưa có ai tha thứ cho gian tặc phản quốc, cho dù Đường Xuyên hoàng đế cũng sẽ không, ngươi chuẩn bị tiếp nhận trừng trị của pháp luật đi.”

Để người khác kéo Tiết Phức xuống, đưa về nhà giam chuyên biệt ở Lệ Xuyên phủ trông coi cẩn mật, chờ sau này bắt được Mai Cáp Đức sẽ cùng công khai xét xử, Dương Túc Phong tiếp tục cùng Hàn Nam Phi nói chuyện, hiểu rõ tình huống sư đoàn của Mai Cáp Đức. Căn cứ theo miêu tả của Hàn Nam Phi. Hiện tại trong số quan quân cao cấp ở trọng điểm Tích Lôi Sơn, chỉ có đội trưởng đội hậu cần Tôn Quốc Hoa không phải là tâm phúc của Mai Cáp Đức, nhưng trong tay của Tôn Quốc Hoa lại không có thủ hạ nào, bởi vậy Mai Cáp Đức cũng không lo hắn có thể làm ra chuyện gì, tầng lớp những quan quân cấp thấp, khẳng định cũng có người rất phẫn nộ đối với hành vi phản quốc đầu địch của Mai Cáp Đức, nhưng mà không dám biểu hiện công khai ra ngoài, bởi vậy hắn cũng không biết những người đó là ai để xử lý.

Lúc đang nói chuyện, sĩ quan truyền tin đến báo cáo, nói Hồng Cân quân của Ma Ni giáo quả nhiên nhân cơ hội tập kích Phù Phong phủ, hơn nữa còn chiếm làm của riêng.

Tang Đốn nhất thời không nhịn được mắng: “Khốn kiếp, bọn chúng quả thật không biết trời cao đất dày, dám đết vuốt đuôi lão hỗ a! Lão hổ không phát uy, chúng lại khinh ta là mèo bệnh! Phong lĩnh, chúng ta chém giết một hồi, để cho Ma Ni giáo nếm thử lợi hại của chúng ta!”

Lặc Phổ lạnh lùng nói: “Ma Ni giáo dúng là heo chết ăn bừa, trong quan tài cũng muốn ngọ nguậy.”

Dương Túc Phong dường như đã sớm biết việc này, bất động thanh sắc nói: “Nói đơn giản tình huống của địch nhân đi.”

Sĩ quan truyền tin nói, tuần du đội Hồng Cân quân của Ma Ni giáo trong cảnh nội Tử Xuyên đạo nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quan chỉ huy gọi là Chu Phảng, ước chừng hơn năm mươi tuổi, ở Mỹ Ni Tư là cao thủ võ công có chút danh tiếng. Bản thân hắn mở một môn phái gọi là Bát Quái Đao, thu mấy trăm đệ tử, truyền thụ võ công, bản thân cũng hành nghề bất chính, kiếm thêm thu nhập, sau này Ma Ni giáo nổi dậy. Hắn cũng nhân cơ hội mà đầu phục Ma Ni giáo, thực lực cũng dần trở nên bành trướng, hiện tại Hồng Cân quân dưới chỉ huy của hắn là đội tuần du số bốn ước chừng ba trăm người, đều là đệ tử nòng cốt trung thành của hắn.

Biên chế quân đội của Ma Ni giáo tổng cộng có hơn mười đơn vị tuần du đội, Chu Phảng chỉ huy tuần du đội số bốn, lực chiến đấu tương đối mạnh mẽ, chỉ có tuần du đội số một và số hai do Tuyền Tu Hoằng đích thân huấn luyện mới xếp trên, còn lại, ai cũng không dám nói mình có thể so với tuần du đội số bốn về sức mạnh. Bộ hạ của Chu Phảng đại bộ phận đều thân mang võ công, cho dù là binh lính bình thường, cũng là một tay hảo đao pháp. Bởi vậy còn được xưng là đao thương bất nhập, vô địch không gì sánh được, quan binh bội đội đều xích lõa nửa thân, biểu hiện bản thân anh dũng.

Hàn Nam Phi nói, bọn họ cùng đội tuần du số bốn đã nhiều lần giao tranh. Thực lực của bọn họ quả thật vô cùng mạnh mẽ, chẳng những võ công cao, lại còn hết sức kiêu dũng, dưới tình huống một chọi một, cho dù là bộ hạ tinh nhuệ nhất của Mai Cáp Đức là Hổ Uy doanh cũng không phải là đối thủ. Mai Cáp Đức cùng mấy tên thủ hạ cùng tiến lên. Cũng không phải là đối thủ của Chu Phảng. Hàn nam Phi đã nhiều lần ăn phải quả đắng từ đội tuần du số bốn này, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không có tường thành Phù Phong phủ chắc chắn kiên cố để che chở. Đội tuần du số bốn sớm đã công hạ được Phù Phong phủ rồi.

Bởi vì đội tuần du số bốn có lực chiến đấu cường hãn, cho nên giáo chủ Tuyền Tu Hoằng đối với Chu Phảng cũng rất coi trọng, thánh nữ Phương Phỉ Thanh Sương cũng từng tự mình đến đội tuần du số bốn chỉ điểm võ công, nghe nói võ công của bản thân Chu Phảng cũng khá cao, với vậy Chu Phảng hết sức kiêu ngạo, ngoại trừ Tuyền Tu Hoằng và Phương Phỉ Thanh Sương ra, cơ bản không để người khác vào mắt. Bởi vì thế lực của Bộ Thủ quá lớn, Tuyền Tu Hoằng đã từng một lần muốn điều Chu Phảng đến tiền tuyến tây bắc để đối phó với Bộ Thủ, bất quá hiện nay vẫn chưa thực hiện được.

Dương Túc Phong lạnh lùng cười: “Có đúng không? Ta thật muốn nhìn xem bọn chúng có thực sự là đao thương bất nhập hay không!”

Lúc này lại dẫn quân trở về. Lần nữa tấn công Phù Phong phủ, Hàn Nam Phi cũng muốn nhìn xem Lam Vũ quân giao tranh với đội tuần du số bốn thế nào, cũng đi theo phía sau. Trải qua mấy giờ tốc hành quân, Lam Vũ quân lần nữa trở về Phù Phong phủ. Quả nhiên nhìn thấy, trên thành Phù Phong phủ đã treo Huyết long kỳ của Ma Ni giáo, đứng trên tường thành cũng là quan binh đội tuần du số bốn Hồng Cân quân của Ma Ni giáo, bọn họ đều đeo khăn trùm đầu màu đỏ, quần màu đỏ, thân trên xích lõa. Cho dù thấy Lam Vũ quân xuất hiện, quân sĩ Hồng Cân trên thành cũng không có ý tứ tránh né, hiển nhiên không để Lam Vũ quân vào mắt.

Dương Túc Phong nâng ống nhòm lên, mơ hồ nhìn một chút bố trí của Chu Phảng. Chủ Phảng quả thực không bố trí gì, quan binh dưới trướng dường như đều đứng trên thành, lười biếng nhìn Lam Vũ quân cách một trăm thước đang chuẩn bị công sự, kiểm tra vũ khí, phân công nhiệm vụ, mà bản thân thì không làm ra phản ứng gì. Ngoại trừ làm một ít đuốc ra, Hồng Cân quân chẳng làm gì cả, quả thực là kiêu ngạo tới cực điểm.

Đột nhiên, một thân hình cao lớn xuất hiện trên thành lâu, đứng nhìn trận địa của Lam Vũ quân ở phía xa, mở giọng khinh miệt nói: “Dương Túc Phong, là ngươi sao? Ngươi ở đâu? Có bản lãnh thì đứng ra để lão phu nhìn một chút. Ha ha, lão phu đã là chủ nhân của Phù Phong phủ, ngươi thức thời thì mau cút đi!” Thanh âm hùng hậu, truyền đi xa, không ít người cảm thấy lỗ tai mình có chút chấn động.

Hàn Nam Phi sắc mặt hơi đổi, thấp giọng nói: “Người kia chính là Chu Phảng.”

Dương Túc Phong nâng ống nhòm lên nhìn một chút, Chu Phảng quả thực là một lão nhân hơn năm mươi tuổi, nhưng vóc người khôi ngô, tinh thần khang kiện, hồng quang đầy mặt, sau lưng cắm một thanh Kim Thác đao, chuôi đao cột bằng lụa hồng, hoàn toàn có phong phạm một giang hồ hào hiệp. Hắn ngạo nghễ đứng sừng sững trên thành, gió đêm thổi áo khoác màu đen của hắn tung bay trong gió, quả thực khiến người khác sinh lòng ngưỡng mộ.

Dương Túc Phong lạnh lùng cười, lớn tiếng nói: “Khuyên ngươi không nên đứng cao như vậy!”

Nhưng thanh âm của hắn quá nhỏ, lời vừa ra khỏi miệng đã bị gió đêm thổi tiêu tán, căn bản không có cách nào truyền đến tường thành, Hàn Nam Phi giúp hắn chuyển lời, lớn tiếng đem thanh âm truyền đi, võ công của hắn cũng không tệ, bởi vậy thanh âm truyền tới trên thành, chỉ tiếc Dương Túc Phong mới vừa rồi trong giọng nói cũng không có biểu đạt loại ngữ khí không cam lòng và yếu thế như vậy.”

Chu Phảng ha hả cười lớn, hoàn toàn không để Dương Túc Phong vào mắt, đứng trên tường thành, mở hai tay ra, nói với Dương Túc phong: “Dương tổng đốc, hoan nghênh ngươi đến, Phù Phong phủ hoan nghênh các ngươi!”

Tang Đốn cùng với Lặc Phổ thấp giọng nói thầm vài tiếng. Cũng nhịn không được cau mày, tên Chu Phảng này quả thực quá sức kiêu ngạo.

Dương Túc Phong lạnh lùng tháo súng Mễ Kỳ Nhĩ của cảnh vệ bên cạnh xuống, bình tĩnh đem nòng súng nhắm vào Chu Phảng cách xa hơn hai trăm thước, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi, mắt khép lại thành một rãnh nhỏ. Tang Đốn cùng với Lặc Phổ nhìn Dương Túc Phong, thần sắc có chút nghi hoặc. Mà Hàn Nam Phi lại càng cảm thấy Dương Túc Phong suy nghĩ có chút viễn vông. Ở khoảng cách hai trăm thước như vậy, muốn bắn trúng Chu Phảng võ công cao cường, dễ như vậy sao?

Nhưng mà Dương túc Phong lại rất tự tin.

Trang bị của Lam Vũ quân bây giờ là súng Mễ Kỳ Nhĩ đời thứ ba, công nghệ sắt thép cùng với công nghệ đạn dược nhanh chóng cải tiến, súng Mễ Kỳ Nhĩ này so với súng Mễ Kỳ Nhĩ ban đầu, bất luận là tầm bắn hay độ chính xác, đều có cải thiện cực lớn, có thể nói như vậy, súng Mễ Kỳ Nhĩ cùng với súng 56 bán tự động hiện đại đã không còn quá nhiều cách biệt, tầm bắn xa nhất cũng vượt qua một ngàn năm trăm thước. Đạt được sát thương cũng vượt qua một ngàn thước.

“Dương Túc Phong, ta có thể càng đứng cao hơn nữa.....” Chu Phảng khinh miệt hô, quả thật đứng trên một chỗ trên thành lâu cao hơn nữa.

Dương Túc Phong bình tĩnh bóp cò súng, tiếng súng nặng nề vang lên khắp bầu trời đêm.

Hàn Nam Phi vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được cảnh tượng này, hắn nhìn thấy thân thể Chu Phảng nhẹ nhàng lắc lư. Trên trán có một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra, Chu Phảng đưa tay sờ, sau đó đem máu tươi trên tay đưa tới trước mặt mình, dừng lại thật lâu. Nhưng mọi người bên cạnh Chu Phảng đều cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt vẫn như cũ hướng về phía bên Lam Vũ quân. Máu trên trán của Chu Phảng càng lúc càng nhiều. Hắn cố sức giơ tay của mình lên, khó tin nhìn vào máu tươi trên tay mình, sau một lát. Ánh mắt của hắn từ từ rời khỏi ngón tay, dừng lại ở phía Dương Túc Phong, dường như muốn từ trên người hắn tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng Dương Túc Phong cũng không làm gì cả, chỉ thản nhiên buông súng xuống, đem súng trả lại cho thành viên cảnh vệ nọ.

Một trận gió thổi qua, thân thể Chu Phảng kịch liệt lung lay, giống như con diều đứt dây rớt từ trên thành lâu xuống.

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, nhìn không chớp mắt Chu Phảng giống như ngọn cỏ từ trên thành lâu rớt xuống, không còn phát ra chút tiếng động nào nữa.

Chỉ có Dương Túc Phong nhẹ nhàng thở dài. Cười khổ một chút nói: “Ta nói ngươi không nên đứng cao như vậy, nhưng ngươi lại không nghe..... Ai, tại sao mỗi lần ta nói thật lại không có người nào chú ý nhỉ?”

Hàn Nam Phi cảm thấy da đầu có chút tê dại, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Lúc này, đầu mục của Hồng Cân quân bên cạnh Chu Phảng mới phát hiện tình thế có chút không đúng, rất nhiều người vọt tới bên cạnh tường thành, khó tin nhìn Chu Phảng nằm ở đó vẫn không chút nhúc nhích, hai mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ hét ầm lên, giống như phát hiện ma quỷ xuất hiện vậy.

“Công kích.” Dương Túc Phong bình tĩnh hạ lệnh.

Phiên bản công kích lần này cũng giống như lần trước, Bách kích pháo của Lam Vũ quân bắt đầu gào thét, đem tiễn thủ của Hồng Cân quân sắp xếp chỉnh tề bắn cho tan tành, sau đó súng hạng nhẹ bắt đầu áp chế Hồng Cân quân trên tường thành. Hiển nhiên, Hàn Nam Phi nói quả không sai, Hồng Cân quân quả thực so với sư đoàn quan binh của Mai Cáp Đức còn cường hãn hơn nhiều, có lẽ bọn chúng không biết sợ, cho dù là mưa bom bão đạn của Lam Vũ quân, vẫn hung hãn không sợ chết đứng lên, sử dụng cung tên thô sơ tiến hành đánh trả, kết quả ngay lập tức trở thành bia ngắm của súng Tiệp Khắc Thức, rất nhiều người bị bắn trăm ngàn lỗ thủng, đều từ trên thành lâu rớt xuống.

Chu Phảng rốt cuộc cũng không nằm dưới tường thành cô độc một mình, càng ngày càng nhiều bộ hạ đi theo hắn.

Mà chuyện càng làm người khác kinh ngạc không thôi còn đang ở phía sau, cửa thành của Phù phong phủ đột nhiên mở ra, từ bên trong lao ra một đội kỵ binh ước chừng sáu trăm người, bọn họ rất nhanh chạy ra khỏi cửa thành, tỏa ra thành hình quạt, giơ mã đao sáng ngời hướng Lam Vũ quân công kích. Có lẽ là không ai nghĩ đến Hồng Cân quân lại có thể làm ra chuyện tự sát như vậy, hỏa lực của Lam Vũ quân đình chỉ trong chốc lát, rất nhiều quan binh đều dừng bắn, kinh ngạc nhìn kỵ binh của địch nhân lao tới chịu chết.

“Đát đát đát!” Yên lặng khoảng hai giây, sau đó tiếng súng tiếp tục vang lên không ngừng.

Đội kỵ binh lao tới phảng phất như gặp một trận long quyển phong cuồng bạo, đều ngã xuống dưới mưa đạn, không còn một ai may mắn sống sót. Ngựa mặc dù trúng đạn nhưng không lập tức chết đi, vẫn còn thống khổ giãy dụa trên mặt đất, khiến cho chiến chường càng trở nên bi thảm.

Dương Túc Phong thương tiếc thở dài, nếu đội kỵ binh không lao tới thì tốt biết bao, đến lúc đó Lam Vũ quân có thể vào thành đem toàn bộ số ngựa này làm của riêng. Phong Phi Vũ cùng Liệt Mông cũng không cần vì gom góp chiến mã mà rầu rĩ. Thương cảm cho việc xây dựng đội kỵ binh của Lam Vũ quân, ngay cả ngựa cũng không có đủ, mà địch nhân, thì không hề keo kiệt đem ngựa ra lãng phí trước nòng súng của Lam Vũ quân.

Hắn còn muốn hạ lệnh, chỉ nhắm bắn người không bắn ngựa, bất quá cuối cũng vẫn nhịn xuống.

Đội kỵ binh bị tiêu diệt đối với Hồng Cân quân là một đả kích lớn. Bọn chúng nghĩ, Lam Vũ quân trừ phi dùng yêu pháp, nếu không căn bản khó có khả năng trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi đã đem đội kỵ binh tuần du số bốn toàn diệt, mà cái chết ly kỳ của Chu Phảng, càng làm bọn chúng không ngờ được, bọn chúng cho tới bây giờ cũng không biết Chu Phảng đến tột cùng là chết như thế nào.

Lúc đội kỵ binh ra khỏi thành, Lặc Phổ cũng nhân cơ hội dùng hỏa lực Tiệp Khắc Thức, sử dụng mưa đạn dầy đặc đem toàn bộ dây xích cắt đứt, cho nên lúc Hồng Cân quân muốn kéo cầu lên, cũng không kịp nữa rồi. Tang Đốn suất lĩnh liên đội đạp qua không biết bao nhiêu là thi thể kỵ binh, xông về phía cầu, tiến nhập vào thành.

Hồng Cân quân trong thành vừa vặn cũng muốn đóng cửa thành, song phương xảy ra kịch chiến thảm thiết ngay tại cửa thành. Trước làn súng phong cuồng bạo vũ từ tám phía bắn tới địch nhân, nhưng địch nhân vẫn liều chết xông về phía trước. Lam Vũ quân ngay cả thời gian thay đổi kẹp đạn cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ném súng, móc ra súng 54 hộ thân bắn trả, cửa thành chật hẹp. Không chứa được nhiều địch nhân. Các chiến sĩ phía sau đem súng gác trên vai các chiến sĩ phía trước bắn, thật vất vả mới trấn áp địch nhân lại, bên cạnh cửa thành đã tràn ngập thi thể, máu chảy thành sông.

Đám người Lặc Phổ cũng thừa cơ hội suất lĩnh bộ đội theo sau vào. Súng phía trước mở đường, lựu đạn ở phía sau tùy thời phản kích địch nhân. Đám người Tang Đốn chiếm lĩnh cửa thành, dọc theo hai đầu cầu thang đánh sâu vào, nhưng mà bên trên không ngừng có đá tảng gỗ mục nện xuống, trên cầu thang trống trải, tránh cũng không thể tránh, bởi vậy thương vong cũng không ít.

Dương Túc Phong cũng cầm một khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ đeo lên vai, theo đại bộ đội vào thành, lúc tiến vào cửa thành. Hắn làm nhiều việc cùng một lúc, liên tục bắn vài súng, địch nhân trên tường hễ nhô đầu ra đều bị bắn ngã, đám người Tang Đốn thở phào một hơi, từ từ tiến lên, chiếm lĩnh phụ cận tường thành, tiếp tục hướng hai bên mở rộng.

Đám người Hàn Nam Phi gần như chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Dương Túc Phong, cảm thấy quả thực là không nói nên lời, kiêu dũng hung hãn như Chu Phảng cũng bị hắn ở khoảng cách hai trăm thước một súng giết chết, nếu không tận mắt nhìn thấy, Hàn Nam Phỉ quả thực muốn nghĩ đây là chuyện thần thoại cổ xưa. Song, hắn cho dù bấm vào đùi mấy lần, nhưng cơn đau đã chứng minh với hắn rằng, đây không phải là nằm mơ.

Lại chiến đấu.

Chiến đấu lúc này càng kịch liệt hơn rất nhiều, Hồng Cân quân còn sót lại ý chí chống cự tương đối mãnh liệt, cận kề cái chết vẫn rất có khí thế. Có lẽ do ảnh hưởng của tông giáo, nên bọn chúng đối với tử vong không hề sợ hãi, có chút người thậm chí thân mang trọng thương vẫn gắt gao ôm chặt bắp đùi của những chiến sĩ Lam Vũ quân đi ngang qua,cho đến khi bị súng bắn vỡ cả sọ não. Tuy nhiên, đó cũng là chỗ trí mệnh của bọn họ, bởi vì bọn họ biểu hiện kiêu dũng, nên không có bao nhiêu cung tiễn thủ, phần lớn đều là bộ binh cầm Đại Khảm đao, có lẽ lúc giao chiến với sư đoàn của Mai Cáp Đức, Đại Khảm đao của bọn uy lực quả thật rất chấn nhiếp, nhưng dưới hỏa khí tầm xa của Lam Vũ quân, bọn họ chỉ có thể trở thành bia ngắm của Lam Vũ quân mà thôi. Rất nhiều người cầm đại đao ùa lên, kết quả đều bị súng bắn chết, thậm chí ngay cả khi ngã xuống động hình vẫn hoàn hảo.

Một nhóm Hồng Cân quân thuộc đội tuần du số bốn cuối cùng ngoan cường kháng cự dồn lại ở tri phủ nha môn của Đan Phượng phủ, bọn chúng bằng vào tường cao thề ngoan cường chống cự, bọn chúng ở trong đó đốt một đống lửa, sau đó đám người chắp tay vây quanh đống lửa nhảy theo một vũ đạo kỳ quái, theo tốc độ vũ đạo ngày càng nhanh, tinh thần bọn họ cũng lâm vào trạng thái hưng phấn, bộ dạng giống như muốn cùng với Lam Vũ quân đồng quy vu tận vậy.

Chỉ có điều chiến sĩ Lam vũ quân đều đứng nhìn màn diễn này, sau đó ném ra hơn mười khối lựu đạn, tất cả đều tan thành mây khói.

Lúc rạng sáng, tiếng súng cũng trở nên yên lặng, Lam Vũ quân chính thức tuyên bố thu hồi Phù Phong phủ.

Thi thể của Chu Phảng cuối cùng cũng được thu lại, vết thương duy nhất trên người chính là một lỗ máu nho nhỏ ở mi tâm.

Bởi vì quân đội Lỗ Ni từng bước đến gần, Lam Vũ quân dừng lại ở Phù Phong phủ không lâu lắm, lập tức hướng phía đông nam rút lui. Dựa theo bố trí chiến đáu, Lặc Phổ chỉ huy bốn liên đội hướng Gia Lạp Tháp Sa Lôi xuất phát, quân đội Lỗ Ni đe doạt phương bắc. Dương Túc Phong hạ lệnh thành lập tổ phòng bị ở Phù Phong phủ, ngoài binh lính của Hàn Nam Phi đầu nhập với quan binh của sư đoàn Mai Cáp Đức. Đồng thời, Dương Túc phong bổ nhiệm Chu Đức Uy tiếp nhận chức tri phủ Phù Phong phủ, Nguyên Hình Thiên tiếp nhận tri phủ Lệ Xuyên phủ, sau đó bản thân cũng vội vã rời khỏi Phù Phong phủ, đi trước về Đan Phượng phủ để chuẩn bị trận đại chiến cuối cùng.

Hôm nay, chính là ngày 13 tháng 4 thiên nguyên năm 1272.