Ngày 21 tháng 6 năm 1728 Thiên nguyên, được tin tức tình hình chiến đầu ở tiền phương, Đường Minh hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên trong lúc hưng phấn, bất chấp thân thể thoi thóp của mình, tự thân viết thánh chỉ, tấn phong hai người Đường Ca và Chu Nhan Kinh thành hầu tước, ban cho Đường Ca tước vị “ Bách Thắng hầu” Chu Nhan Kinh là “ Mãnh Hổ hầu”, làm chấn động toàn quân. Sĩ khí quân đội đế quốc Đường Xuyên tăng vọt, đồng thời bộ đội cần vương các nơi vượt qua sự tranh chấp và giằng co, cuối cùng rầm rộ nam hạ, tổng cộng đông tới năm mươi vạn. Quân đoàn Vũ Văn Tinh Không của nước Mã Toa cũng bắt đầu tham gia chiến trường, cuộc hội chiến ở Lạc Na sắp lật ra một màn chiến đấu quy mô chưa từng có, đại quân hơn một trăm năm mươi vạn người đem máu nóng nhuốm đỏ toàn bộ vùng đất Lạc Na.

Bất qua, đối với chiến sự xa tít tắp, Dương Thiên Sở hoàn toàn không có hứng thú đi tìm hiểu nghiên cứu.

“Chuẩn bị chiến đấu đi!” Dương Túc Phong dứt khoát hạ quyết tâm cuối cùng, y không tin tới thời khắc này rồi, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn có thể bày ra nổi trò gì. Lựa chọn tốt nhất của y là lập tức đầu hàng, sau đó rút khỏi Tô Khắc La.

Cùng với tiếng điện báo rè rè, sóng vô tuyến điện xuyên qua trăm núi ngàn song Tô Khắc La, quân Lam Vũ bắt đầu một vòng lịch trình chiến đấu mới.

Đêm khuya ngày 22 tháng 6, Dương Túc Phong suất lĩnh bốn liên đội chủ lực quân Lam Vũ lặng lẽ rời khỏi thành Nhật Chiếu, tiến về con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc ở phía nam. Y không để lại một binh một tốt nào ở thành Nhật Chiếu, chỉ để lại người Áng Cách Nhân do Mao Lợi Bá Cách suất lĩnh phụ trách duy trì trị an. Có dạng chính khách lọc lõi như Mê Nặc Tư Lượng Cách, trong thành Nhật Chiếu sẽ không thể xảy ra chuyện gì lớn, chỉ cần quân đội Tháp Lâm không phi ngựa đánh tới, đều không thể tạo thành rắc rối cho quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ mang hành trang gọn nhẹ hành quân gấp gáp cả đêm, đã tiến vào phạm vi mai phục trên con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, nhưng vì không muốn đánh cỏ động rắn. Địa điểm mai phục của quân Lam Vũ cách con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc ước chừng năm km, liên đội Tô Liệt theo Tang Cách nam hạ từ trước lúc này phát huy tác dụng trọng yếu, nhiệm vụ bọn họ chấp hành chính là lặng lẽ theo sát đằng sau đít Cảnh Nạp, sau đó thời cơ thích hợp ngăn cản đường lui của hắn.

Tướng quân Cảnh Nạp suất lĩnh quân đội Tháp Lâm bắc tiến trên cả đường đi đều cảm thấy có chút không ổn, hắn phái lượng lớn trinh sát tới phía trước, bên trái và bên phải của mình, nhưng lại quên mất đằng sau. Cũng chẳng phải là hắn quên, mà hắn tin chỉ cần quân khi Lam Vũ nam hạ đánh bọc đường lui của mình, hắn nhất định sẽ biết được tin tức. Đối với con đường nhỏ Phỉ Cách, Cảnh Nạp phải người trinh sát nhiều lần, chắn chắn không có nguy hiểm. Nhưng, hắn không hề biết rằng, đã có một nhánh liên đội quân Lam Vũ đã lẵng lẽn mai phục ở đằng sau mình.

Chiều ngày 23 tháng 6. Cảnh Nạp suất lĩnh quân đội Tháp Lâm lục tục đi qua con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, hắn phái lượng lớn trạm canh xung quanh bản thân, nhưng không phát hiện ra tình hình gì khác thường. Con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc chính là con đường cây xanh um tùm, cũng không rộng rãi gì, Cảnh Nạp cưỡi trên con ngựa cao to, mơ hồ cảm thấy hai bên như có bóng ma của kẻ địch, song qua nhiều lần kiểm tra và lùng sục, thì đúng là đều chỉ do ảo giác của bản thân.

“Chẳng lẽ quân đội Tháp Lâm chúng ta đã bị quân Lam Vũ dọa sợ vỡ mật rồi” Cảnh Nạp hậm hực bất bình nghĩ thầm, sau đó dũng cảm ưỡn cao ngực, hít sâu một hơi xua tan đi nỗi sợ hãi không tên tận đáy lòng. Hắn sở dĩ muốn tới thành Nhật Chiếu trước, chính là muốn những đồng liêu khác của quân Tháp Lâm biết, hắn, Cảnh Nạp, tuyệt đối không sợ quân Lam Vũ.

Tiếng gió của con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc vô cùng êm dịu, cũng vô cùng yên tĩnh.

“Mình không cần nghi thần nghi quỷ nữa, quân Lam Vũ hiện tại nhất định đều rụt đầu trong thành Nhật Chiếu rồi” Cảnh Nạp tự an ủi mình như thế, rồi ra dấu tăng tốc cho tên trợ thủ ở bên cạnh.

Nhưng đột một tiếng súng thê lương phá tan sự yên tĩnh của con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc, làm trái tim vừa mới nóng lên của Cảnh Nạp lập tức lạnh băng.

Chiến đấu chính thức khai hỏa vào bốn giờ chiều.

Tiếng súng xuyên qua sơn cốc yên tĩnh, quân Lam Vũ từ xung quanh đường nhỏ Phỉ Cách Lặc chia thành bốn mũi tên ép tới quân Tháp Lâm. Bọn họ phát động tấn công từ ngoài phạm vi trinh sát của Cảnh Nạp, từng bước thu gọn vòng vây.

Quân đội Tháp Lâm tức thì rơi vào trong hỗn loạn, chỉ có Cảnh Nạp còn coi là trấn định, hắ lập tức chém chết tại chỗ hai tên binh sĩ hoảng loạng bỏ trốn, nghiêm giọng quát:

- Chuẩn bị chiến đấu.

Tướng quân Cảnh Nạp có đủ thời gian để đối phó với sự công kích của quân Lam Vũ, bởi vì quân Lam Vũ còn phải vượt qua một quãng đường 5 km, vậy cần thời gian là một giờ. Hắn lập tức hạ lệnh cung tiễn thủ sắp sẵn đội ngũ, chẩn bị phát động một đòn trí mạng cho quân Lam Vũ, bản thân hắn cũng chính là một cung tiễn thủ vô cùng xuất sắc, hắn tin rằng bằng vào cung tiễn thủ tự mình huẩn luyện ra nhất định có thể cho quân Lam Vũ sát thương cực lớn. Đám chết tiệt thất bại trờ về từ Cách Lai Mỹ đúng là mất hết mặt mũi của cung tiễn thủ, hắn tuyệt đối không tin có thứ gì có thể sống dưới cung Tư Cơ Thái của hắn.

Nhưng hắn đã nhầm.

Những khẩu bách kích pháo của quân Lam Vũ sớm đã nhắm vào cung tiễn thủ của quân đội Tháp Lâm, nhiệm vụ của bọn họ chủ yếu là sát thương cung tiễn thủ của kẻ địch. Chiến đấu vừa bắt đầu, cung tiễn thủ xếp hàng dày đặc lập tức bị sát thương vô tình của hỏa pháo, mục tiêu của bọn họ thật quá rõ ràng, rõ tới mức cơ bản là chẳng cần ngắm bắn. Quân đội vương quốc Tháp Lâm vẫn chưa tiếp thu bài học ở Cách Lai Mỹ, cũng có lẽ bọn chúng dùng đội hình cung tiễn thủ như thế này đánh bại quân đội Tô Khắc La, vì thế bọn chúng tự nhiên dùng để đối phó với quân Lam Vũ.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” Con mắt Cảnh Nạp từ từ mở lớn, sau đó đau lòng ngỡ ngàng nhìn bộ đội cung tiễn thủ của mình bị pháo đạn bắn cho tan nát tán loạn, mỗi phát pháo bắn xuấn đều nổ tung cả đám người, nhưng do hạn chế về kỷ luật, những người không bị bắn bắn trúng vẫn kiên cường phòng thủ vị trí của mình, tới khi bản thân cuối cùng cũng bị bắn gục.

Cảnh Nạp lần đầu tiên cảm thấy một cảm giác trống rỗng yếu ớt, Kỷ luật nghiêm minh như sắt không ngờ lại trở thành gánh nặng, đây là thứ chiến tranh gì chứ?

Quân Lam Vũ nhân số không nhiều, nhưng phân tán rất thưa, khoảng cách giữa hai binh sĩ kéo dãn khá xa, bọn họ yếm hộ lẫn nhau từ từ tiến tới, quân đội Tháp Lâm căn bản không có cách nào phản kích. Võ sĩ giáp trụ dũng cảm xông tới trước, kết quả bị bắn gục từng loạt, chỉ có một trăm tay súng Lai Phục tạm thời được đưa tới còn có khả năng phản kích một c hút, nhưng đối với quân Lam Vũ mà nói cũng chỉ là gãi ngứa. Bất quá, càng có nhiều quan binh quân đội Tháp Lâm theo bản năng nấp đi, lặng lẽ đợi chiến đấu kết thúc.

Cảnh Nạp đột nhiên hiểu ra, mình căn bản không nên tham gia quân đội Tháp Lâm, hoặc có lẽ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chống đối với quân Lam Vũ căn bản là một sai lầm, một sai lầm đã không thể vãn hồi. Cảnh Nạp chỉ cảm thấy chân nhũn ra, bất giác quỳ xuống.

Đột nhiên, Cảnh Nạp nhìn thấy một quan quân Lam Vũ trên vai có ngôi sao vàng nơi không xa đi tới, đó là một người thanh niên, hắn nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, vội vàng đứng lên, gắng sứng kéo Tư Cơ Thái cung đã mang tới oai phong cho mình, nhưng mà cánh cung của hắn còn chưa hoàn toàn được kéo căng, thanh niên quan quân kia đã giơ tay bắn một phát súng, Cảnh Nạp chỉ cảm thấy cổ tay tê đi, Tư Cơ Thái Cung rơi vào trong bụi cỏ.

“Cảnh Nạp? ta chính là Dương Túc Phong.” Thanh niên quan quân kia chú ý tới thần tình của hắn, hồ nghi hỏi.

Cảnh Nạp đành gật đầu, sau đó giơ hai tay lên.

Trận phục kích ở con đường nhỏ Phỉ Cách Lặc chỉ dùng không tới năm giờ đã kết thúc. Một vạn quan binh quân đội do thiếu tướng lục quân Cảnh Nạp suất lĩnh toàn quân bị diệt, hơn ba nghìn người bị bắn chết, còn lại bị bắt sống toàn bộ, bao gồm cả thiếu tướng lục quân Cảnh Nạp, tên nào tên nấy giơ hai tay ủ rũ cúi đầu.

Nhìn thấy từng hàng tù bình nối đuôi nhau đi qua trước mặt mình, Dương Túc Phong từ đáy lòng có c hút cảm khái, sĩ khí của quân đội Tháp Lâm đã hỏng một cách nghiêm trọng rồi, bọn chúng không còn là quân đội trước kia đã từng làm cả liên bang La Ni Tây Á sợ hãi nữa, thời đại của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đúng là đã qua.

Mạc Tác Đa biết được tin tức Cảnh Nạp toàn quân bị diệt, không cần suy nghĩ liền đưa ra quyết định chính xác nhất: rút lui! Hắn rút lui cũng nhanh chóng như lúc hắn tiến công vậy, lập tức co cụm vào trong thành Duy Nạp Tư, làm Dương Túc Phong tiếc vô cùng, bời vì Mạc Tác Đa chỉ cần hơi do dự một chút, mục tiêu tiếp theo bị đả kích chính là hắn, tiếc là hắn chạy mất rồi.

Trung tướng Phỉ Hoa Đặc biết được tin tức Cảnh Nạp gặp bất lợi, thì do dự một chút, chậm chạp nghe ngóng mất cả ngày, sau đó cũng chọn rút lui. Chỉ có điều, quân Lam Vũ cách bọn chúng quá xa, không có cách nào truy kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng bỏ chạy thôi.

“Choang!” Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hung dữ ném chén trà trong tay xuống đất, sau đó thở dài một tiếng, trằm mặc không nói, khuôn mặt xám đen ngày càng trở nên tiều tụy, không còn khôi phục được vẻ kiên nghị ngày trước nữa.

Ngày 24 tháng 6 thiên ng hiên 1728. Ai Đức Tư ĐặcLa Mỗ cuối cùng cũng bị ép bỏ cuộc vây bắt Tô Phỉ Thái Vi, suất quân trở về thành Duy Nạp Tư, co cụm phòng ngự. Cùng ngày hôm đó, hoàng qua lục quân Cách Lai Mỹ do Phượng Thái Y chỉ huy đã công phá cứ điểm Tinh Tinh Hạp, quân đội Tháp Lâm đã quân chẳng thành quân, ùn ùn kéo nhau rút về địa khu Ca Tư Lạp, chuẩn bị dựa vào công sự để phản kháng.

Nhưng khi Dương Túc Phong dẫn quân trở về thành Nhật Chiếu, chuẩn bị kế hoạch công kích thành Duy Nạp Tư, Viên Ánh Lạc lặng lẽ tới, sắc mặt nghiêm nghị đưa cho y một phong điện báo bí mật. Điện báo do Phượng Phi Phi chuyển tới, chỉ có bảy chữ ngắn ngủi: “Lam Sở Yến lại có chuyện rồi.”