Dương Túc Phong nhìn thật sâu vào trong con mắt của công tước Phân Lãng, chậm rãi thành khẩn nói: “Công tước Phân Lãng, ông là một người có tầm nhìn, hơn nữa lại có tài hoa, học thức của ông đã nói cho ông biết, trường chiến tranh này tiếp tục kéo dài đúng là vô nghĩa. Cho nên, ta chấp nhận đối thoại đơn độc với ông, nếu như đổi lại là người khác, ta sớm đã cự tuyệt hắn từ ngoài cửa rồi. Chẳng thèm phí nước bọt như vậy. Đối với cục thế trước mắt, hẳn là ông còn nhận thức sâu sắc hơn cả bọn họ. Ta có thể thẳng thắn nói với ông rằng, nếu như ta không tiến công các ông thì đó mới là chỗ thống khổ nhất. Ta hoàn toàn có thể tìm ra một hai người đại diện để bọn họ ra mặt tranh đấu với các ông. Bản thân người nội bộ các ông chém giết lẫn nhau so với tràng chiến tranh mà ta phát động này còn tàn khốc hơn cả trăm lần, ông có tin không?”

Công tước Phân Lãng thần sắc kinh hãi.

Lịch sử của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á chính là một bộ lịch sử chém giết, người Lỗ Ni phổ biến đều có máu nóng không chịu nhận thua, cho nên thống nhất được Lỗ Ni Lợi Á tuyệt đối là một chuyện gian nan vô cùng. Trong quá trình thống nhất, thì chém giết là phương thức duy nhất. Chỉ có đem thành viên cuối cùng của kẻ địch, thậm chí là phụ nữ và trẻ em cuối cùng đều giết sạch sành sanh, mới có thể tính là giành được thắng lợi cuối cùng. Trừ khi đem kẻ địch đồ sát sạch sẽ, thì không còn phương thức chinh phục nào khác nữa.

Dương Túc Phong nói không sai, nội bộ Lỗ Ni Lợi Á tranh đấu thường thường tàn khốc hơn, tanh máu hơn xâm lược bên ngoài rất nhiều. Trong mấy trăm năm đại hỗn loạn trước kia, trên cả mảnh đất Lỗ Ni Lợi Á nhân khẩu hạ thấp xuống không đủ tám mươi vạn. Điều này chính là kết luận, điều này chính là chứng minh, mặc dù hiện giờ nhân khẩu vương quốc đã khôi phục được gần ngàn vạn rồi. Nhưng công tước Phân Lãng có thể đảm bảo, chỉ cần chiến loạn nội bộ khơi lên, thì chỉ trong thời gian chưa tới nửa năm, nhân khẩu của Lỗ Ni Lợi Á ít nhất phải giảm đi hơn một nửa.

Người Lỗ Ni giết người chưa từng chùn tay, dù là giết chính người của mình.

Mà hiện giờ quân Lam Vũ tới, lại lần nữa khơi lên gió tanh mưa máu trên mảnh đất Lỗ Ni Lợi Á, ông ta quả thực không dám nghĩ tới loại hậu quả như vậy.

Dương Túc Phong lưu ý tới thần sắc biến hóa của công tước Phân Lãng, thản nhiên nói: “Ngoài ra, công tước Phân Lãng, ta cũng biết thanh danh của ta không được tốt lắm. Nhưng ta nghĩ, thanh danh của Tô Lai Mạn đệ tứ cũng không tốt được hơn ta bao nhiêu, người muốn thay thế ông ta dứt khoát còn nhiều hơn ta nhiều lắm. Chỉ cần có cơ hội, ta nghĩ người muốn một đao chém đứt đầu ông ta tuyệt đối không ít, ông nói có đúng không.

Phân Lãng không còn gì để nói, chỉ đành khẽ lộ ra một nụ cười gượng gạo chua xót.

Thanh danh của Tô Lai Mạn đệ tứ quốc vương Lỗ Ni Lợi Á đương nhiên không thể tốt hơn Dương Túc Phong ở chỗ nào. Ông ta vốn là một kẻ biến thái, chuyên môn làm chuyện biến thái. Mặc dù triều đình che dấu nhiều phía, nhưng vụ tai tiếng liên quan tới ông ta vẫn lan truyền xôn xao, nhất là sự dâm loạn giữa ông ta và mấy nam nhân, càng làm người ta phẫn nộ, làm cho người ta buồn nôn.

Công tước Phân Lãng không thể che dấu sự tuyệt vọng và chán nản trong lòng mình.

Dương Túc Phong không hề giả dối, mà là quá chân thành, quá thẳng thắn. Chân thành làm người ta phát sợ, thẳng thắn làm người ta kinh hãi.

Y có vốn liếng để chân thành, có hậu thuẫn để thằng thắn.

Quân Lam Vũ chính là vốn liếng của y, chính là hậu thuấn của y.

Quân đội Lỗ Ni căn bản không có lực lương ngăn cản quân Lam Vũ tiếp tục tiến công.

Công tước Phân Lãng chỉ đành giữ im lặng.

Dương Túc Phong cũng không lên tiếng, cúi đầu mở một quển sách nhỏ ra, múa bút như chớp, lông mày dần dần nhíu chặt lại.

Công tước Phân Lãng ngồi ở bênh cạnh, lặng lẽ suy nghĩ, quan hệ giữa hai người giống như không phải đang đàm phán, mà là đang bàn bạc suy tính vấn đề.

Trầm mặc hồi lâu, công tước Phân Lãng do dự nhiều lần, đột nhiên lấy dũng khí đứng dậy, đem một bức tranh đặt trên bàn của Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cầm bức tranh lên, hờ hững xem qua.

Là bức tranh của vương hậu Ái Cát Lệ Ti của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á.

Căn cứ vào tình báo, vương hậu của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Ái Cát Lệ Ti, đích xác là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, do nguyên nhân tới từ bản thân Tô Lai Mạn đệ tứ, vị vương hậu trẻ tuổi này vẫn là thiếu nữ thuần khiết giữ mình như ngọc. Đối với một nam nhân tâm lý bình thường mà nói, sự mỹ lệ, cao quý, đoan trang, thuần khiết của nàng đều vô cùng có sức hấp dẫn.

Dương Túc Phong ngoẹo đầu nhìn Phân Lãng, có chút dáng vẻ khóc cười không xong.

Y đúng là không ngờ tới đối phương lại có thể đem vương hậu Ái Cát Lệ Ti ra làm vật đặt cược, xem ra thanh danh của mình đúng là dương danh tứ hải rồi.

Sắc mặt công tước Phân Lãng tức thì đỏ bừng giống như thịt cua nấu chín.

Dương Túc Phong nhíu mày nói: “Là ý của Tô Lai Mạn đệ tứ sao?”

Công tước Phân Lãng ra sức gật đầu.

Dương Túc Phong vừa bực mình lại vừa buồn cười nói: “Ông có thể trở về nói với lão ta, ta rất vui lòng tiếp nhận phần lễ vật này của lão. Có điều, quân đội Lỗ Ni vẫn phải giải trừ vũ trang. Nếu không đừng nói là vợ của lão ta, cho dù đem Tinh Tuyệt nữ vương tặng cho ta thì ta cũng sẽ không thay đổi quyết định này. Nếu như không còn chuyện gì khác, thì ông có thể trở về được rồi, quân đội của chúng ta ngày mai sẽ tiến công Y Ba Đan ngay, nếu như ông không muốn đi, vậy thì làm bạn với chúng ta cùng đi Y Ba Đan nhé.”

Công tước Phân Lãng chỉ muốn tìm một chỗ né tránh, vội vàng đứng dậy.

Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Công tước Phân Lãng, ta hi vọng rằng, lần sau người cùng chúng ta đàm phán không phải là ông. Ông không thích hợp đi đàm phán, bởi vì ông chẳng có chút lợi thế nào cả, ông nên để tướng lĩnh cao cấp quân đội Lỗ Ni tới đây. Chỉ có bọn họ mới có thể hiểu rõ nhất, trên chiến trường sắp xảy ra điều gì.

Công tước Phân Lãng đi thẳng đầu không hề quay lại.

Đàm phán không ngờ tới cả mức lấy mỹ sắc của vương hậu bên mình ra dụ hoặc đối phương, thế còn có ý tứ gì nữa?

Tiết Tư Khỉ rón rén đi vào, sắc mặt có hơi chút hưng phấn. Điều này đối với nàng mà nói là chuyện rất ít có. Ở trước mặt Dương Túc Phong, quá nửa nàng đều có bộ dạng hận thù sâu nặng.

Dương Túc Phong cũng không khỏi hoài nghi hỏi: “Có chuyện gì mà vui mừng thế ?”

Tiết Tư Khỉ đưa cho hắn một phong điện báo, nhỏ giọng nói: “Đây là điện báo Tài Miểu Miểu gửi tới, bọn thiếp xem cũng mừng vô cùng. Người Ngõa Lạp thật biết nghe lời, mở miệng một cái là đồng ý dùng mười vạn chiến mã để đổi lấy tù binh của chiến dịch Lão Hổ Câu.”

Thời gian Phó Thanh Diệp tới được Đan Phượng phủ so với thời gian công tước Phân Lãng tới được cảng Lỗ Đạt còn sớm hơn một ngày.

Ông ta tới được Đan Phượng phủ vào ngày 29 tháng 9 năm 1729 thiên nguyên, nhưng không được nhân viên hữu quan của quân Lam Vũ lập tức tiếp kiến ngay, dường như là chuyên môn cho ông ta một đòn phủ đầu. Quân Lam Vũ không hề có một quan viên cao cấp nào ra gặp mặt ông ta, mà là ủy phái một quan viên rất bình thường ra chiêu đãi Phó Thanh Diệp. Điều này làm vị quân sư quyền cao chức trọng, ngồi ở vị trí túi khôn của người Ngõa Lạp đúng là có chút không quen. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Ông ta cũng chỉ đành lặng lẽ tiếp thụ hết thảy mọi sự an bài của quân Lam Vũ.

Đương nhiên, nhân viên hữu quan của quân Lam Vũ cũng đang lặng lẽ quan sát hành động của Phó Thanh Diệp, để phỏng đoán mục đích muốn đạt được và điểm giới hạn có thể chấp nhận của người Ngõa Lạp trong lần đàm phán này. Đồng thời cẩn thận đọc những tài liệu có liên quan tới Phó Thanh Diệp. Tìm hiểu sở thích cá nhân và nhược điểm của ông ta. Để tiện có thể bòn rút cho hết chất béo trên người ông ta, giành lấy lợi ích lớn nhất. Sóng điện tít tít tè tè qua qua lại lại giữa cao tầng của quân Lam Vũ.

Thất bại của chiến dịch Lão Hổ Câu đúng là đã cấp cho người Ngõa Lạp sự đả kích cực lớn. Bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ của người Ngõa Lạp hoàn toàn tốt thất hết sạch, ngay một người trốn thoát cũng không có. Trên từ tướng quân, dưới tới mã phu thu gom cỏ khô, đều không sót một ai, điều này đối với người Ngõa Lạp mà nói, quả thực là một tiếng sấm nổ giữa trời quang ở ngay trên đầu bọn họ, trước mắt toàn là những ngôi sao lấp lánh đủ màu, giống như đang lúc vui mừng hưng phấn thì bị người ta đánh cho một côn thẳng vào đầu, thiếu chút nữa ngất đi.

Tất cả người Ngõa Lạp, bao gồm cả bản thân Phó Thanh Diệp, đều không dự liệu được kết quả cuối cùng lần nam hạ này của người Ngõa Lạp sẽ là toàn quân bị diệt. Tổn thất chiến mã thì đành thôi vậy, nhưng tổn thất lượng lớn nhân lực lại không thể nào bù đắp lại được. Chiến mã có thể khôi phục lại trong hai ba năm. Nhưng người thì ít nhất cần phải có thời gian từ tám tới mười năm. Chiến dịch này đã làm tổn thương cực lớn tới nguyên khí của người Mã Lạp, thậm chí làm dao động địa vị của người Ngõa Lạp trên cao nguyên Huyết Sắc.

Không biết vì sao, tin tức thất bại của người Ngõa Lạp truyền đi đặc biệt nhanh. Vào ngày thứ hai thứ ba sau khi người Ngõa Lạp chiến bại đã truyền khắp mỗi một bộ lạc của người Ngõa Lạp, làm chấn kinh mỗi một người Ngõa Lạp. Làm cho Ma Sa Địch muốn che dấu cái tin tức này cũng không thể nào làm được. Từng đoàn từng đoàn qúy tộc người Ngõa Lạp cơ hồ không hẹn mà cùng chạy tới lều lớn màu vàng của Ma Sa Địch. Yêu cầu hắn giải thích rốt cuộc chuyện là ra làm sao. Trong lúc chẳng còn cách nào, Ma Sa Địch chỉ đành thừa nhận tin tức bất lời này là sự thật. Lập tức dẫn tới một cơn địa chấn cấp bảy trong người Ngõa Lạp.

Kỳ thực khi tin tức bất lợi truyền tới cao nguyên Huyết Sắc, Ma Sa Địch thủ lĩnh của người Ngõa Lạp liền chết lặng đi ngay tại chỗ, nam nhân vốn rất kiên cường này không ngờ lại có thể không kìm được giọt lệ cay đắng. Ngay tức thì hắn cảm giác được tiền đồ không ổn của người Ngõa Lạp. Sau khi giữ im lặng tới tận ba phút, dưới áp lực của đông đảo các quý tộc người Ngõa Lạp. Ma Sa Địch hạ lệnh bắt tất cả người nhà của Khắc Lạp Mã Kỳ, đồng thời đem toàn bộ bọn họ đi xử tử.

Đây là cách xử trí theo thông lệ của người Ngõa Lạp đối với kẻ cong gối đầu hàng, cũng là biểu hiện khinh bỉ của người Ngõa Lạp đối với kẻ đánh mất khí cốt của quý tộc. Từ xưa tới nay thống soái tối cao của quân đội người Ngõa Lạp chiến bại nếu như không chiến tử tại chỗ hoặc là tự sát thân vong, thì trở về cao nguyên Huyết Sắc cũng sẽ bị tước đoạt tất cả quyền lợi và tài sản, chỉ có thể cúi gục mặt xuống tủi nhục sống qua ngày, sống không bằng chết. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao đám người La Nhi Đan khi đó chết cũng không chịu rút lui. Nếu như người thống soái này lại còn có thể đầu hàng kẻ địch. Như vậy chờ đợi người nhà của hắn sẽ là vô số Lang Nha bổng. Bọn họ sẽ bị Lang Nha bổng nặng nề đập nát, bất kể là già trẻ gái trai, không ai có thể may mắn sống sót được. Ở điểm này, dù Khắc Lạp Mã Kỳ là cháu ruột của Ma Sa Địch, hắn cũng không thể bảo vệ được.

Sau khi xử lý người nhà của Khắc Lạp Mã Kỳ một cách đẫm máu, Ma Sa Địch hạ lệnh, tất cả bộ lạc người Ngõa Lạp lập tức chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, tiến vào trạng thái chiến tranh. Đối diện với sự uy hiếp của bên ngoài bất kỳ lúc nào, tất cả người Ngõa Lạp có thể chiến đấu đều phải chuẩn bị sẵn sàng chiến mã và vũ khí của mình, gối giáo chờ địch. Chuẩn bị nghe lời triệu tập mọi lúc, triển khai kịch chiến. Người Ngõa Lạp của cao nguyên Huyết Sắc lần đầu tiên cảm thụ chân thật mùi vị thảm bại. Cái mùi vị này so với cái Nhạc Thần Châu làm ra hơn ba mươi năm về trước còn nồng đậm hơn, cay đắng hơn.

Nhưng người Ngõa Lạp phải nhìn thẳng vào kết cục cay đắng này.

Trải qua phẫn nộ và chán chường ngắn ngủi, Ma Sa Địch triệu tập tất cả lĩnh đạo cao tầng của người Ngõa Lạp tổ chức hội nghị. Ở trên hội nghị, quý tộc người Ngõa Lạp lớn tiếng chửi mắng quân Lam Vũ, thái độ kiêu ngạo thậm chí không chút kiêng dè kêu gào muốn quyết một trận tử chiến với quân Lam Vũ. Nhưng khi phẫn nộ phát tiết hết ra, rất nhiều người không thể không cúi đầu xuống, tìm biện pháp giải quyết khác, bao gồm cả Ma Sa Địch trong đó. Không một ai cảm thấy lại khai chiến với quân Lam Vũ là biện pháp sáng suốt. Nếu như quân Lam Vũ có thể đánh bại bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ của người Ngõa Lạp ở Lão Hổ Câu, thì đương nhiên cũng có thể tiếp tục đánh bại bốn vạn tinh nhuệ người Ngõa Lạp ở chỗ khác. Mà tất cả kỵ binh người Ngõa Lạp cộng lại, thì có được bao nhiêu cái bốn vạn?

Tiếp tục chiến đấu không phải là thượng sách, vì thế vấn đề đàm phán đươc nhắc tới trên cuộc họp bàn hết sức thận trọng. Đề ra chương trình đàm phán dĩ nhiên là quân sư tâm phúc của Ma Sa Địch là Phó Thanh Diệp. Chỉ có ông ta mới hiểu được ý tứ của Ma Sa Địch, cũng chỉ ông ta có can đảm, cũng có đủ uy tín đề ra cách giải quyết này trong thế đứng mũi chịu sào. Nếu như đổi lại là người khác, khi nói ra hai chữ đàm phán này, sợ rằng đã bị quý tộc người Ngõa Lạp không muốn tiếp thụ hiện thực nào đó hạ lệnh đẩy ra ngoài ngũ mã phân thây rồi.

Mặc dù mỗi một người ngồi đây đều không muốn cứ như thế chịu dàn hòa với quân Lam Vũ, mong đợi khi có cơ hội sẽ phất cờ trở lại, báo thù rửa hận. Nhưng, bọn họ vẫn không thể không nghe kiến nghị có liên quan tới đàm phán của Phó Thanh Diệp. Cho dù đây là một quyết định rất đau đớn, một quyết định làm thể diện của người Ngõa Lạp mất sạch. Mặc dù rất nhiều người đều cảm thấy Phó Thanh Diệp là một người ngoại lai, nhất là một người Đường tộc ngoại lai, vô cùng không đáng tín nhiệm. Nhưng bọn chúng cũng không thể không thừa nhận, phân tích của Phó Thanh Diệp rất có đạo lý, bắt đầu thận trọng suy nghĩ về vấn đề đàm phán.

Mặc dù thảm bại bởi quân Lam Vũ, nhưng người Ngõa Lạp còn có uy hiếp càng lớn hơn ở phía sau, đó chính là người Tây Mông như hổ đói nhìn mồi. Nếu như nói, bởi vì thất bại ở Lão Hổ Câu, người Ngõa Lạp hận quân Lam Vũ tới tận xương. Thì bởi vì nguyên nhân lịch sử, người Ngõa Lạp và người Tây Mông sớm đã không đội trời chung rồi.

Ở trên cao nguyên Huyết Sắc, uy hiếp của người Tây Mông vĩnh viễn càng mạnh mẽ hơn, càng trực tiếp hơn cả quân Lam Vũ, cũng càng trí mạng hơn, càng làm mỗi một người Ngõa Lạp ăn ngủ không yên. Nhất là những quý tộc người Ngõa Lạp tham dự hội nghị này, trong tiềm thức của bọn chúng. Thì bọn chúng thà rằng bị thua quân Lam Vũ chứ không muốn thua người Tây Mông.

Người Ngõa Lạp bại dưới súng của quân Lam Vũ, còn có thể co mình ở trên cao nguyên Huyết Sắc sống qua ngày, nhiều lằm là sống khó khăn một chút mà thôi. Nhưng nếu như bại dưới cung tiễn của người Tây Mông, sọ rằng người Ngõa Lạp không còn cơ hội đứng chân trên cao nguyên Huyết Sắc nữa, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, từ đó biến mất trong dòng sông dài lịch sử.

“Ngươi đi đàm phán.” Ma Sa Địch gian nan nói, ngón tay chỉ vào Phó Thanh Diệp.

Vì thế Phó Thanh Diệp lặng lẽ tới Đan Phượng phủ.

Lần này tới Đan Phượng phủ, trừ cùng quân Lam Vũ thương thảo vấn đề liên quan tới việc nghị hòa ra. Phó Thanh Diệp còn có một mục đích càng quan trọng hơn, đó chính là phải thâm nhập tìm hiểu tình hình của quân Lam Vũ. Trái đắng thất bại mà quân Lam Vũ ban cho là vô cùng khó nuốt, nếu như không làm rõ nguyên nhân thảm bại, thì người Ngõa Lạp có khả năng còn phải tiếp tục thưởng thức loại trái đắng như vậy. Nhưng, từ những tin tức phản hồi lại kia, đều thiếu sức thuyết phục. Không thể nào nói rõ vì sao người Ngõa Lạp kiêu dũng thiện chiến lại có thể bị đánh cho vứt áo bỏ giáp, tơi bời hoa lá trước mặt quân Lam Vũ.

Phó Thanh Thiệp quyết tâm tự mình tìm hiểu nguyên nhân.

Ở Đan Phượng phủ, Phó Thanh Diệp không hề nhìn thấy quân chính quy của quân Lam Vũ, chỉ nhìn thấy những binh sĩ của đội cảnh vệ nhân dân. Những binh sĩ này rất hiển nhiên là đều tới từ năm châu bốn biển, đầu tóc màu da khác nhau, tới ngay cả màu mắt cũng không giống. Bọn họ đang nỗ lực học tập tiếng Đường, đem bản thân biến thành một người Đường tộc tiêu chuẩn. Từ trên người bọn họ Phó Thanh Diệp không nhìn ra bất kỳ chỗ nào đặc biệt, chỉ cảm thấy vũ khí của bọn họ tương đối mới mẻ, ông ta phỏng đoán người Ngõa Lạp thất bại chính dưới loại vũ khí dùng thân xác con người không thể nào chống lại này, nhưng vẫn chưa dám xác định.”

“Không ngờ người tới lại là ông ta.” Ở trong Đan Phượng hành cung, Tài Miểu Miểu nửa nằm trên chiếc ghế quý phi suy nghĩ, uể oải nói với Tài Tiêm Tiêm ở bên cạnh.

Trong nửa năm nay Dương Túc Phong đều chinh chiến ở bên ngoài, đúng là làm những nữ nhân hậu cung các nàng cảm thấy buồn chán. Nếu như chẳng phải con gái của Tô Lăng Tuyết đã bắt đầu tập tếnh học đi, còn biết nói ê a, hoạt bát dễ thương, làm cho các nàng hơi giảm bớt chút tịch mịch thì đám nữ nhân này sắp buồn chán tới chết rồi.

“Ông ta là người rất sáng suốt.” Tài Tiêm Tiêm không đổi sắc mặt nói, đầu cũng không ngẩng lên tiếp tục viết bản thảo của mình. Hiện giờ mỗi ngày nhiệm vụ của nàng chính là cùng chửi nhau trên báo với Điệp Tư Thi. Vì chuyện của Dương Túc Phong mà dẫn kinh dựa sách, minh họa phong phú, gần như mỗi ngày đều có bản thảo đăng báo, gần như trở thành văn chương tất cả mọi người ở địa khu Mỹ Ni Tư phải xem rồi.

Tài Miểu Miểu gật gù như có điều gì suy nghĩ.

Quân sư tâm phúc Phó Thanh Diệp mà Ma Sa Địch phái tới, xem ra đúng là hi vọng từ trong đàm phán lần này có được một số lợi ích căn bản, mà không phải là thuần túy là kéo dài thời gian. Tình hình hiện giờ rất rõ ràng, quân Lam Vũ có thể kéo dài thời gian, nhưng người Ngõa Lạp chắc gì đã kéo dài thời gian nổi. Mùa đông sắp tới đến nơi rồi, người Ngõa Lạp chẳng nhưng không thu hoạch được lợi ích gì từ lần nam hạ này, ngược lại còn tổn thất vô số chiến mã và vật tư. Mùa đông này, sẽ là một khảo nghiệm vô cùng khắc nghiệt đối với người Ngõa Lạp. Chắc hẳn tâm tình của Phó Thanh Diệp chắc gì đã được thoải mái như ông ta thể hiện ra bên ngoài.

Trên thực tế đúng là như vậy, tâm tình của Phó Thanh Diệp nặng trĩu, rất là khó chịu.

Mặc dù Ma Sa Địch chỉ định bản thân làm đại biểu toàn quyền, phụ trách lần đàm phán này với quân Lam Vũ. Nhưng ông ta biết rất rõ ràng rằng, ở trong lòng Ma Sa Địch, ở trong lòng tất cả quý tộc của người Ngõa Lạp. Bọn chúng dứt khoát là không thể chấp nhận lần thất bài này, bọn họ khẳng định cực kỳ chờ mong cơ hồi phất cờ trở lại, báo thù rửa hận. Nhưng bọn họ còn có kẻ địch càng quan trọng hơn, còn có uy hiếp sát tận chân mày hơn, cho nên bọn chúng mới không thể không đồng ý đệ nghị đàm phán này. Nhưng, cuộc đàm phán này, bất kể là như thế nào, chiến tranh trong tương lai giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ vẫn không thể tránh khỏi.

Trong con mắt của người Ngõa Lạp, sống lưng của chúng rất rắn chắc, rất thẳng, và không thể cong xuống được, nếu cong xuống là sẽ gãy. Người Ngõa Lạp thích nhất là một câu nói, đó là thà chết không cúi mình. Trên thực tế, trên lịch sử của người Ngõa Lạp, gần như cũng là như thế, cực ít người Ngõa Lạp uốn gối đầu hàng, dù là ở thế kỷ thứ mười lăm đen tối nhất, trên cao nguyên Huyết Sắc máu chảy thành sông, người Ngõa Lạp cũng thà chảy hết máu của mình, cũng không chịu buông hạ vũ khí đấu tranh của mình. Cuối cùng đã trở thành một trong ba thế lực lớn của cao nguyên Huyết Sắc, thực lực phát triển không ngừng.

Nhưng ở trong con mắt của người ngoài là Phó Thanh Diệp, bất luận là dân tộc nào, đều phải nên biết co biết duỗi, khi gặp phải vấp váp tạm thời, thì phải biết cúi mình uốn gối, nếm mật nằm gai, đợi cơ hội báo thù rửa hận. Điều này giống như răng và lưỡi của con người. Răng vô cùng cứng rắn, lưỡi thì vô cùng mềm yếu. Nhưng răng thì sẽ rất nhanh bị rụng sạch, mà lưỡi thì lại vĩnh viễn tồn tại. Nếu như người Ngõa Lạp chỉ chấp nhận lấy thân phận hàm răng mà xuất hiện, như vậy sẽ rất nhanh bị mài vụn.

Nhưng mà người Ngõa Lạp hình như không có ý tưởng làm cái lưỡi.

Ngày mùng 1 tháng 10, đàm phán chính thức bắt đầu.

Nghênh tiếp Phó Thanh Diệp chính là Tài Miểu Miểu - người phụ trách ban ngành ngoại giao của quân Lam Vũ.

Cô gái trẻ trung này có lẽ là từ xưa tới nay đều chưng từng nghĩ tới mình cũng sẽ có thể trở thành nhân vật cả vạn người nhìn vào, trở thành mục tiêu của ánh mắt vô số các nhân vật anh hùng quấn quanh. Nàng vốn là một cô gái hết sức bình thường, nhưng bởi vì cơ hội ngẫu nhiên, đem vận mệnh của bản thân và cái tên Dương Túc Phong liên hệ lại với nhau, mới có cơ hội vượt hẳn lên người khác. Cùng với việc quân Lam Vũ càng ngày càng cường đại, nước lên thuyền lên, uy thế của nàng cũng mỗi ngày một lớn. Khẩu khí đối ngoại cùng ngày môt cứng rắn, mặc dù nàng nói chuyện ngọt ngào bùi tai hơn Dương Túc Phong nhiều. Nhưng sự uy hiếp và khí thế ngạo mạn ẩn chứa ở trong đó lại không ít hơn chút nào.

Bất quá, Tài Miểu Miểu luôn luôn có thể giữ được cho đầu óc tỉnh táo, hiểu rõ Phó Thanh Diệp không phải là người dễ đối phó. Bởi vì Phó Thanh Diệp tiên sinh, đã từng có uy vọng cao vời, học thức phong phú, tài trí hơn người ở nội địa đế quốc Đường Xuyên. Ở trong người Ngõa Lạp cũng rất được tín nhiệm, có quyền thế rất lớn, rất hiểu nắm bắt thời cơ, ăn nói linh hoạt, chính là thuyết khách hạng nhất.

Tài Miểu Miểu bất giác thần sắc trở nên nghiêm túc, lấy một trăm hai mươi phần trăm tinh thần tới đối phó với Phó Thanh Diệp.

Nàng không hề nhìn được ra, lúc này đây trong lòng Phó Thanh Diệp cũng khổ khó nói ra lời. Tài Miểu Miểu nhìn qua mặc dù rất trẻ, rất non nớt, nhưng tâm tư kín đáo, không chút kẽ hở. Cùng là nhân vật vô cùng khó đối phó, hơn nữa, chết người nhất là phía sau Tài Miểu Miểu có Dương Túc Phong chống lưng, có quân Lam Vũ cường đại chống lưng. Dù là miệng mình có nở hoa sen, cũng không thể dùng mồm miệng đánh động Tài Miểu Miểu.

Bất kỳ hình thức đàm phán nào, yếu tố quyết định căn bản nhất vẫn là so sánh lực lượng của đôi bên.

Quân Lam Vũ hiện giờ chiếm cứ quá nhiều ưu thế, Tài Miểu Miểu có đủ cơ hội đem những ưu thế này chuyển hóa trên bàn đàm phán. Mà những ưu thế này, gần như đều là người Ngõa Lạp không thể tiêu hóa được. Sự thực đích xác là như thế, bởi vì ưu thế của quân Lam Vũ đúng là quá nhiều, hiện giờ Tài Miểu Miểu phải làm, không phải là bày hết ưu thế này ra cho người Ngõa Lạp bẽ mặt, mà ngược lại, nàng phải tạm thời ấn giấu những ưu thế này đi, để dễ tìm kiếm được một sự cân bằng trong quan vệ với người Ngõa Lạp, một loại căn bằng có thể làm cho quân Lam Vũ thu được lợi ích lớn nhất.

Tiêu diệt hoàn toàn người Ngõa Lạp, tạm thời còn chưa phải là lựa chọn tốt nhất.

Từ sau khi đánh bại người Ngõa Lạp, ở trong nội bộ quân Lam Vũ, đã từng xuất hiện trào lưu tư tưởng muốn trong một đêm cướp đoạt toàn bộ chiến mã của người Ngõa Lạp. Rất nhiều người cùng chủ trương phải bắt chẹt thật hà khắc người Ngõa Lạp một vụ. Ít nhất thì phải để người Ngõa Lạp cung cấp trên hai mươi vạn chiến mã. Những người này thậm chí bao gồm cả các tướng lĩnh cao cấp như Phượng Thải Y và Lam Sở Yến, các nàng đều cấp thiết hi vọng thu được một lượng lớn chiến mã của người Ngõa Lạp, tăng cường tính cơ động của bộ đội, để đề cao năng lực tác chiến. Về phần quan chỉ huy kỵ binh Phong Phi Vũ thì càng không cần phải nói nữa, hắn hận không thể đem tất cả chiến mã của người Ngõa Lạp chiếm hết làm của mình, đem bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ ở rộng tới mấy vạn người. Trong một đêm bao trùm cả địa khu Mỹ Ni Tư.

Lúc mới ban đầu, Dương Túc Phong cũng suy nghĩ như vậy, hắn cực kỳ mong có được chiến mã của người Ngõa Lạp, cải thiện năng lực cơ động của quân Lam Vũ, nâng cao năng lực tiếp tế hậu cần của quân Lam Vũ. Xúc tiến sản xuất công nông nghiệp và giao thông vận tải của quân Lam Vũ. Hiện giờ khu vực quân Lam Vũ khống chế, công nông nghiệp đều phát triển vô cùng nhanh, vận chuyển hàng hóa trở thành chướng ngại của phát triển. Mặc dù đường sắt dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc không ngừng được xây dựng lắp đặt, hiện giờ cũng đã có hơn ba nghìn kilomet đường sắt có thể đưa vào sử dụng. Nhưng, điều này vẫn còn xa mới có thể thỏa mãn nhu cầu lưu thông thương phẩm.

Nếu như có thật nhiều chiến mã gia nhập vào đội ngũ quân Lam Vũ, vấn đề giao thông đương nhiên sẽ được giảm nhẹ ở một mức độ rất lớn.

Thế nhưng, chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho y không thể không suy tính lại quan hệ với người Ngõa Lạp, suy nghĩ lại có nên lột sạch tới cái quần cuối cùng của người Ngõa Lạp hay không. Trên vấn đề xử lý người Ngõa Lạp như thế nào, trong nội bộ tướng lĩnh cao cấp quân Lam Vũ từng triển khai thảo luận ngắn ngủi nhưng vô cùng quyết liệt. Điện báo tuyệt mật có liên quan tới chuyện này qua lại đạt tới hơn trăm bức. Cuối cùng vẫn là do Dương Túc Phong vỗ bàn quyết định, xác định tư tưởng cơ bản của đàm phán.

Điều làm Dương Túc Phong thay đổi chủ ý, chủ yếu là tới từ phản ứng của người Tây Mông và đế quốc Quang Minh.

Sau khi nguời Tây Mông do dự mấy ngày, cuối cùng tuyên bố tiếp thụ Ma Ni giáo đầu kháo, đồng thời phái lực lượng bộ đội hùng hậu tiến vào khu vực phụ cận Hổ Xuyên đạo, hiệp trợ Ma Ni giáo chống lại quân Lam Vũ. Thủ lĩnh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa xuất hiện ở trường hợp công khai, đồng thời phát ra tuyên bố, chỉ trích quân Lam Vũ công kích Ma Ni giáo không hề có căn cứ, là không có đạo nghĩa, là làm người ta khinh bỉ. Người Tây Mông là một người bên ngoài, là một đoàn kỵ sĩ dồi dào tinh thần yêu chuộng chính nghĩa, cần thiết phải cung cấp viện trợ cho Ma Ni giáo.

Dương Túc Phong tạm thời còn chưa thu được tình báo xác thực liên quan tới người Tây Mông xuất binh. Nhưng căn cứ vào dự doán của ban ngành tình báo, thì binh lực người Tây Mông xuất động không ít, tối thiểu phải có trên năm vạn cung kỵ thủ, còn có khả năng bao gồm chừng một vạn kỵ binh Lão Nha. Người Tây Mông cũng biết thảm cảnh của người Ngõa Lạp ở Lão Hổ câu, cho nên tỏ ra thận trọng bội phần, binh lực phái ra cũng càng nhiều hơn.

Đứng ở góc độ quân Lam Vũ mà nói, người Tây Mông sử dụng cung tiễn, đúng là khó đối phó hơn người Ngõa Lạp. Bởi vì cung phức hợp của người Tây Mông có tầm bắn tối đa có thể đạt tới chừng một trăm năm mươi mét. Ở trên khoảng cách này, nếu như quân Lam Vũ chính diện va chạm với người Tây Mông, khẳng định sẽ gặp phải thương vong. Không thể giành được chiến quả huy hoàng như ở Lão Hổ câu, bởi thế đối với quân Lam Vũ mà nói. Trong tất cả dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, thì người Tây Mông chính là chủng tốc khó đối phó nhất.

Ma Ni giáo có được sự viện trợ của người Tây Mông, tựa hồ ngay lập tức lưng lại ưỡn thẳng lên, mấy cái đội tuần hành của quân khăn đỏ dưới sự chỉ huy của bọn chúng lại bắt đầu trở nên sục sôi, tựa hồ có ý chủ động gây chiến với quân Lam Vũ, làm cho Lam Sở Yến có chút chộn rộn, muốn làm một mẻ lưới vét sạch Ma Ni giáo.

Bất quá rất kỳ quái là, tập đoàn đế quốc Quang Minh dưới sự thống trị của Bộ Thủ tỏ ra cũng vô cùng mờ ám. Quân đội dưới quyền chỉ huy của chúng cũng không hề có ý điều động quy mô lớn. Bộ Thủ đã không có ý công khai đối kháng với quân Lam Vũ, nhưng cũng không ngăn cản người Tây Mông và Ma Ni giáo kết hợp. Hắn có chút giống như một người ngồi xem, ở bên cạnh lặng lẽ xem người khác tranh đấu. Biểu hiện kỳ quái của hắn đương nhiên khơi lên sự chú ý của ban ngành tình báo quân Lam Vũ. Nhưng nhất thời còn chưa làm rõ được rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì.

Ở Tử Thần điện trong Đan Phượng hành cung, Tài Miểu Miểu đại diện cho quân Lam Vũ và Phó Thanh Diệp đại biểu cho người Ngõa Lạp, chính thức triển khai hòa đàm.

*** Tử là tím, Thần mang ý là toà nhà trong thâm cung. Không phải là thần chết nhé.

Nội dung hòa đàm đầu tiên chính là vấn đề liên quan tới việc thả tù binh người Ngõa Lạp. Trong chiến dịch Lão Hổ Câu lần này, quân Lam Vũ tổng cộng bắt làm tu binh hơn một vạn sáu nghìn kỵ binh người Ngõa Lạp. Hiện giờ đều bị phân tán ra đem giam giữ ở các vùng như cứ điểm Tiểu Thang Sơn và Tích Luy Sơn, còn có một bộ phận người biểu hiện tương đối tốt đã được đưa tới Gia Lạp Tháp Sa Lôi làm công việc đào mỏ, còn có một số đang được chuẩn bị vận chuyển tới địa khu La Ni Tây Á hiệp trợ xây dựng đường sắt.

Phó Thanh Diệp biểu thị, người Ngõa Lạp hi vọng quân Lam Vũ có thể thả những tù binh kia một cách nhanh nhất có thể, đưa bọn họ bình an trở về cao nguyên Huyết Sắc. Bọn họ đều là những bình dân bách tính vô tội, chỉ vì chấp hành mệnh lệnh mới bị đưa lên chiến trường. Bọn họ căn bản là không có tội, bọn họ cũng có cha mẹ con cái, cũng có gia đình, căn cứ vào tinh thần nhân đạo chủ nghĩa. Quân Lam Vũ nên để bọn họ thật mau chóng đoàn tụ với người thân.

Đương nhiên, đây là lời nói bề ngoài cho người ta nghe vậy thôi, còn ý tứ đằng sau thì hai người đều rất rõ. Đó chính là người Ngõa Lạp cấp thiết cần chỗ tù binh này trở về, để trang bị lại, huấn luyện lại, để bổ xung cho lực lượng quân đội người Ngõa Lạp đang suy yếu từng ngày. Mặc dù những người này đã từng chiến bại, trong tâm lý có vết thương cực lớn. Nhưng điều đó chỉ là nhắm vào quân Lam Vũ thôi, khi đối diện với người Tây Mông, bọn chúng sẽ không hề tồn tại bóng ma trong tâm lý, vẫn sẽ là lực lượng cực kỳ có sức uy hiếp. Ma Sa Địch chính là cần muốn bọn chúng trở về đi đối phó với người Tây Mông.

Tài Miểu Miểu biểu thị, quân Lam Vũ không hề có ý giam giữ những tù binh này lâu dài, hiện giờ số tù binh đó đều được nhận đãi ngộ rất tốt, ăn no ngủ kỹ làm việc tốt. Người tham gia công tác còn có thể lấy được tiền công dựa theo giá cả của thị trường, quân Lam Vũ quyết không ăn bớt một phân một hào nào. Còn đối với vật phẩm tư nhân của bọn họ, quân Lam Vũ cũng cho lưu giữ đầy đủ cho bọn họ, bọn họ có thể trở về cao nguyên Huyết Sắc bất kỳ lúc nào.

Đương nhiên Tài Miểu Miểu cũng lờ mờ biểu thị, quân Lam Vũ trong chiến dịch này phải trả giá bằng hi sinh cực lớn, tiêu hao vô số vật tư, cũng làm cho người dân địa khu Mỹ Ni Tư bị kinh sợ. Nếu như quân Lam Vũ thả tù binh người Ngõa Lạp một cách vô điều kiện, có thể sẽ dẫn tới những ảnh hưởng tiêu cực không tốt lắm, nhất là áp lực tới từ dân chúng, bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy những người đã từng uy hiếp mình được thả vô điều kiện.

Cho nên, khi quân Lam Vũ thả tù binh người Ngõa Lạp, phải nghĩ tới cảm thụ của dân chúng, phải áp dụng một số phương thức bồi thường nhất định, để thỏa mãn tâm tình của dân chúng. Phương thức bối thường này, tốt nhất là trên mặt vận chất, phải nhìn thấy được, sờ thấy được, thì người dân của địa khu Mỹ Ni Tư mới hài lòng.

“Trải qua suy tính tổng hợp, chúng tôi cho rằng, sinh mạng của những dũng sĩ người Ngõa Lạp đều cực kỳ quý giá, thậm chí là giá trị liên thành, không thể dùng tiền bạc để cân đo. Bởi thế chúng tôi kiến nghị, dùng mười thớt chiến mã để đối lấy tính mạng của một dũng sĩ Ngõa Lạp sẽ là chuyện vô cùng hợp lý, đây cũng là điều kiện thấp nhất mà dân chúng của chúng tôi có thể chấp nhận rồi. “Tài Miểu Miểu chân thành nói, tràn đầy quan tâm đối với người Ngõa Lạp…

Phó Thanh Diệp luôn miệng đồng ý, đồng ý dùng mười vạn thớt chiến mã để đổi lấy tù binh của người Ngõa Lạp.

Điều này người Ngõa Lạp chuẩn đị sẵn rồi mới đến, nếu như không có mười vạn thớt chiến mã làm vốn liếng để đàm phán, Phó Thanh Diệp cảm thấy mình căn bản không cần phải tới Đan Phượng Hành cung nữa rồi. Mười vạn thớt chiến mã nghe qua thì là con số rất lớn, nhưng đối với người Ngõa Lạp mà nói, lại không phải là tổn thất không gánh chịu được. Chỉ cần có người, thì sẽ có chiến mã, đây là điều người Ngõa Lạp vững tin. Mười vạn thớt chiến mã chỉ cần thời gian ba bốn năm là có thể thuần dưỡng ra được. Thậm chí, nếu như Tài Miểu Miểu tham lam mở miệng, đem con số tăng lên gấp đôi, Phó Thanh Diệp cũng chỉ đành cắn răng chấp nhận.

Ở trên vấn đề này, người Ngõa Lạp không có chỗ để mặc cả.

Đương nhiên, ở trong vòng đám phán này, hai người đều không nhắc tới cái tên Khắc Lạp Mã kỳ, trong những tù binh người Ngõa Lạp được thả, không bao gồm vị quan chỉ huy đã từng không thể không hạ lệnh cho quân đội người Ngõa Lạp đầu hàng này.

Dương Túc Phong đã có chỉ thị rõ ràng, Khắc Lạp Mã Kỳ tuyệt đối không thể trở về cao nguyên Huyết Sắc được nữa, bởi vì sinh mạng của hắn không được đảm bảo. Mà Khắc Lạp Mã Kỳ sau khi biết người nhà của mình đã bị giết chết toàn bộ cũng đã tuyệt vọng với cao nguyên Huyết Sắc. Hắn sẽ dùng diện mạo hoàn toàn mới xuất hiện trong đội ngũ giáo quan kỵ binh của quân Lam Vũ. Cũng có lẽ ở trên chiến trường, hắn không phải là một tướng lĩnh ưu tú, nhưng làm một giáo quan, thì trình độ của hắn còn vẫn rất rõ ràng, hắn có thể đem chiến thuật của kỵ binh du mục và chiến thuật của Long kỵ binh đế quốc Đường Xuyên khéo léo kết hợp lại làm một, dạy học giải đáp nghi hoặc, đây chính là điều các quan quân kỵ binh quê mùa thô kệch của quân Lam Vũ cần thiết nhất.

Nội dung hòa đàm thứ hai chính là liên quan tới quan hệ của người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ.

“Chúng ta không phải là kẻ địch.” Phó Thanh Diệp trầm ổn nói.

“Nhưng chúng ta cũng không phải là bằng hữu.” Tài Miểu Miểu tỏ ra vô cùng giảo hoạt, không hề có chút ý mắc lừa.

“Nhưng chúng ta có thể làm bằng hữu.” Phó Thanh Diệp kỳ vọng nói.

Tài Miểu Miều chỉ cười lạnh nhạt, không hề đáp lời.

“Chúng tôi hi vọng, có thể cùng quân Lam Vũ làm bằng hữu.” Phó Thanh Diệp không thể không sửa đổi ngôn từ và ngữ khí của mình.

Tài Miểu Miểu vẫn chỉ có cười, không hề nói gì.

Người Ngõa Lạp ủy khuất cúi cái đầu kiên cường của mình xuống, hi vọng có thể được quân Lam Vũ ủng hộ, ít nhất ở bề ngoài. Bọn chúng đã không muốn trở thành kẻ địch của quân Lam Vũ nữa. Trận chiến Lão Hổ Vâu đúng là đã cấp cho người Ngõa Lạp áp lực cực lớn. Nhưng điều này không là nói rằng, người Ngõa Lạp đã bị đánh cho sợ rồi. Trên thực tế đây chỉ là tình thế bức bách mà thôi. Bọn chúng không thể đồng thời tạo nên hai đối thủ thực lực còn cường đại hơn mình. Thế nhưng, một khi thực lực của bọn chúng khôi phục lại, bọn chúng sẽ không chút do dự lại một lần nữa phát động công kích quân Lam Vũ, báo thù rửa hận.

Điều người Ngõa Lạp lo lắng nhất, không phải là quân Lam Vũ tiếp tục tấn công, mà là người Tây Mông thừa lúc cháy nhà hôi của.

Từ xưa tới nay, trong sự đối kháng giữa người Tây Mông và người Ngõa Lạp, người Ngõa Lạp thủy chung ở thế hạ phong, khiến cho hiện giờ cao nguyên Huyết Sắc mặc dù đã hình thành cục diện song hùng tranh bá, nhưng lực lượng người Tây Mông nắm giữ vẫn cường đại hơn người Ngõa Lạp không ít. Bộ lạc dân tộc thiểu số thần phục người Tây Mông cũng nhiều hơn so với người Ngõa Lạp nhiều lắm, thậm chí ngay cả người Vũ Chân cũng không thể không ngả về phía người Tây Mông.

Đây là điều người Ngõa Lạp luôn tiếc nuối.

Vũ khí của người Ngõa Lạp lấy Lang Nha Bổng chiến đấu cận thân làm chủ, thế lớn lực mạnh, chiến đấu ở cự ly gần đúng là uy lực rất lớn. Nhưng cần phải tiếp cận kẻ địch mới được. Ngược lại vũ khí của người Tây Mông chính là lấy cung tiễn tầm trung và xa làm chủ, có thể trong tình huống không tiếp cận kẻ địch vẫn thu được hiệu quả. Ở trên một mức độ nhất định, người Ngõa Lạp đúng là đã chịu thiệt. Mấy năm nay, người Ngõa Lạp cũng bắt đầu hiệu triệu đám con cháu trẻ tuổi trong tộc bắt đầu rèn luyện năng lực kỵ xạ, nhưng hiệu quả không rõ ràng. Dù sao thói quen truyền thống không phải có thể dễ dàng thay dổi.

Lần này chiến dịch Lão Hổ Câu thất bại, trực tiếp làm cho bốn vạn tinh nhuệ của người Ngõa Lạp mất sạch, khiến cho lực lượng của người Ngõa Lạp càng thêm suy yếu. Nhu cầu bức thiết của bọn chúng là phải cải thiện quan hệ với quân Lam Vũ, thậm chí là nhẫn nhục chịu đựng để có được viện trợ từ phía quân Lam Vũ, để càng dễ nắm chắc ưu thế đánh bại người Tây Mông.

Ở cao nguyên Huyết Sắc, mặc dù cái tên dân tộc du mục luôn vô cùng đáng sợ, bọn chúng tới lui như gió, vô ảnh vô tung, giết người như ngóe, đốt phá cướp bóc, không sao cản nổi. Nhưng trên thực tế, bất kể là người Ngõa Lạp hay người Tây Mông, quân đội chính quy của bọn chúng, cũng chính là bộ đội được tiếp thụ huấn luyện chiến đấu thường xuyên, số lượng tổng thể cũng không thể vượt quá mười lăm vạn người. Nhưng tộc nhân khác, mặc dù có năng lực chiến đấu rất mạnh, nhưng dù sao vẫn thiếu sót một chút sự phối hợp và ăn ý trong chiến tranh, không thể phát huy hoàn toàn sức chiến đấu của mình. Cho nên, sau khi người Ngõa Lạp tổn thất bốn vạn tinh nhuệ này, sức mạnh đúng là đã bị giảm sút cực kỳ lớn.

Dưới sự uy hiếp của người Tây Mông, người Ngõa Lạp phải tìm một lối thoát.

Mà lối thoát này, chính là liên hợp với quân Lam Vũ.

Mặc dù đây là một lối thoát vô cùng đau đớn, nhưng bọn chúng không thể không nhịn đau tiến lên trên con đường này. Nếu không, bọn chúng sẽ không thể nào sinh tồn tiếp được.

“Làm bằng hữu không có khả năng lắm, nhưng chúng ta có thể làm đồng bọn, đồng bọn trên lợi ích.” Tài Miểu Miểu mỉm cười nói.

Phó Thanh Diệp lúc này mới yên tâm, quân Lam Vũ cuối cùng cũng chấp nhận hợp tác với người Ngõa Lạp rồi. Nhưng rất nhanh ông ta liền hiểu ra, người Ngõa Lạp lại bị quân Lam Vũ lợi dụng rồi, lợi dùng hoàn toàn mất rồi.

Sự thật đúng là như thế.

Ở chỗ riêng tư, Dương Túc Phong đã từng nói nhiều lần, Lang Nha bổng của người Ngõa Lạp không uy hiếp nổi quân Lam Vũ, ngược lại cung tiễn của người Tây Mông có khả năng tạo thành thương vong số lượng nhất định cho quân Lam Vũ. Cung phức hợp của người Tây Mông ở trong phạm vi tầm bắn một trăm mét, sức sát thương không hề dưới súng Mauser của quân Lam Vũ, phối hợp với tính cơ động của kỵ binh bọn chúng. Đối với quân Lam Vũ uy lực cực lớn, phải nghĩ biện pháp diệt trừ.

Thế nhưng, nếu muốn diệt trừ uy hiếp của người Tây Mông, thì không phải là một chuyện dễ dàng, thậm chí phải trả giáo bằng thương vong cực lớn.

Trải qua nhiều lần suy nghĩ, Dương Túc Phong cuối cùng nhận thấy, trên địa hình phức tạp của cao nguyên Huyết Sắc, quân Lam Vũ không có khả năng thâm nhập quy mô lớn. Muốn tự mình xuất binh đi tiêu diệt người Tây Mông là không thực tế lắm, tốt nhất là phải nghĩ biện pháp dựa vào thế lực nào đó trên cao nguyên Huyết Sắc để đả kích lực lượng của người Tây Mông. Chỉ có hai phe đấu tranh đều là dân tộc du mục am hiểu tác chiến trên lưng ngựa mới có thể đánh bại được người Tây Mông.

Hiện giờ xem ra, lựa chọn người Ngõa Lạp làm chủ lực đánh bại người Tây Mông là không tệ, thực lực người Ngõa Lạp vốn không yếu, chỉ cần có được sự viện trợ của quân Lam Vũ, thì đánh bại người Tây Mông vẫn còn có hi vọng. Quân Lam Vũ hỗ trợ người Ngõa Lạp tấn công người Tây Mông, cho dù không thể tiêu diệt hoàn toàn được người Tây Mông, thì cũng phài làm người Tây Mông mất đi đại bộ phận lực lượng, mất đi năng lực uy hiếp quân Lam Vũ. Đương nhiên, nếu như người Ngõa Lạp và người Tây Mông lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng quy vu tận, vậy thì là kết cục không thể tốt hơn rồi.

Người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ liên hợp, còn sẽ tạo thành tình thế giáp kích nam bắc đối với người Tây Mông, Ma Ni giáo, đế quốc Quang Minh. Gia tăng mau chóng tiến trình chiến tranh, bình định thật nhanh phía bắc đại lục Y Vân. Quân Lam Vũ sẽ kết thúc chiến sự ở vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thật nhanh. Sau mùa đông lạnh lẽo, ngọn gió chiến tranh đầu năm sau sẽ chuyển hướng sang phía bắc, giải quyết Ma Ni giáo và tập đoàn đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ, nếu như có người Ngõa Lạp phối hợp, sẽ mang tới hiệu quả làm ít ăn nhiều.

Về phần người Ngõa Lạp có hợp tác với quân Lam Vũ hay không thì không có gì phải nghi ngờ. Dương Túc Phong không hề lo lắng chút nào. Trừ khi Ma Sa Địch chấp nhận bản thân mất giống diệt tộc. Người Tây Mông và Ma Ni giáo liên hợp, đã làm người Ngõa Lạp nằm dưới sự bao vây của thế lực người Tây Mông. Để giữa mình, người Ngõa Lạp không thể không chấp nhận. Nếu không một khi người Tây Mông, Ma Ni giáo và đế quốc Quang Minh liên hợp với nhau đối phó với người Ngõa Lạp, thì khẳng định người Ngõa Lạp chỉ có nước diệt vong.

Đương nhiên, người Ngõa Lạp cũng sẽ không vĩnh viễn thần phục quân Lam Vũ. Làm sao để không chế bọn chúng hữu hiệu, sẽ là vẫn đế quân Lam Vũ phải suy tính nghiêm túc.

Mà đối với người Ngõa Lạp mà nói, quân Lam Vũ cũng không phải là đồng bọn có thể dựa vào lâu dài. Làm sao để lợi dụng quân Lam Vũ để vượt qua nguy cơ trước mắt, thậm chí là từ trong đó phát triển lực lượng của mình, cũng là vấn đề làm thủ lĩnh Ma Sa Địch của người Ngõa Lạp đau đầu.

Quả nhiên, Phó Thanh Diệp chấp nhận vấn đề này, đồng ý cùng quân Lam Vũ chung sức đối phó vói người Tây Mông.

Vấn đề thứ ba cần phải thảo luận, chính là liên quan tới mậu dịch giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ.

Đây là chuyện mà Dương Túc Phong quan tâm nhất, thậm chí tầm quan trọng còn vượt qua cả mười vạn thớt chiến mã.

Phó Thanh Diệp cũng rất quan tâm tới vấn đề này.

Nhu cầu cấp thiết của người Ngõa Lạp là các loại sắt thép, muối ăn, vải vóc và trà v..v.. để duy trì sinh tồn của chủng tộc, cùng phát triển lực lượng của mình. Nếu như không có sự cung cấp liên tục những vật tư này. Người Ngõa Lạp sẽ giống như quả dưa chuột bị cắt mất cuống, dần dần khô héo. Cuối cùng là biến mất không còn tăm tích. Người Tây Mông và Ma Ni giáo liên hợp đã hoàn toàn cắt đứt con đường người Ngõa Lạp thu được những thứ này, chỉ có quân Lam Vũ mới có thể cung ứng cho bọn chúng, bọn chúng đã không còn lựa chọn nào khác.

Câu trả lời của Tài Miểu Miểu làm cho Phó Thanh Diệp cảm thấy vui mừng, đề xuất của nàng thật đúng lúc. Quân Lam Vũ sẽ cung ứng lượng lớn sắt thép, vải vóc, muối ăn và lá trà cho người Ngõa Lạp, để giúp cho người Ngõa Lạp có thể vượt qua được mùa đông sắp đến. Đồng thời giúp đỡ người Ngõa Lạp khôi phục nguyên khí chống lại sự gây hấn mà người Tây Mông có thể sẽ tiến hành. Nhưng số vật tư này, người Ngõa Lạp cũng phải lấy ngựa ra để đổi, hai bên có thể bàn bạc giá cả giao dịch một cách hữu nghị.

Quân Lam Vũ cần có ngựa của người Ngõa Lạp, trừ mười vạn thớt chiến mã kia ra, quân Lam Vũ còn cần nhiều ngựa hơn. Dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong, tốt nhất là có thể đem người Ngõa Lạp biến thành người nuôi ngựa của quân Lam Vũ, chuyên môn phụ trách cung cấp ngựa cho quân Lam Vũ, mà tự do buôn bán chắc chắn là con đường tốt nhất để thực hiện mục tiêu này.

Tài Miểu Miểu hào phóng rộng rãi nói: “Không có vẫn đề gì, tất cả những thứ các vị muốn có chúng tôi đều có thể cung cấp. Ngoài ra trên cơ sở hai bên cùng có lợi tôi còn kiến nghị, hoàn toàn gỡ bọn hạn chế của mậu dịch tự do, thực hành tự dó thông thương, tự do buôn bán.

Sắc mặt của Phó Thanh Diệp thay đổi rồi.

Yêu cầu của Tài Miểu Miểu cấp cho người Ngõa Lạp độ khó cực lớn, bởi vì tự do thông thương và tự do mậu dịch đều là chuyện người Ngõa Lạp vẫn luốn kiêng kỵ. Từ xưa tới nay, người Ngõa Lạp đều cần phải nhập khẩu vô số các loại vật tư như sắt thép, vải vóc, muối ăn và lá trà từ địa khu Mỹ Ni Tư. Nhưng bọn chúng lại không hi vọng văn hóa của người Đường tộc bóp chết tín ngưỡng của người Ngõa Lạp, để duy trì sự đoàn kết và anh dũng của người Ngõa Lạp.

Nếu như cho phép tự do thông thương, như vậy thương phẩm tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, còn cả quan niệm của người Mỹ Ni Tư, đều sẽ mang tới cho người Ngõa Lạp sự công kích cực lớn, làm cho người Ngõa Lạp sản sinh ra đủ các loại suy tính, thậm chí bào mòn đấu chí của bọn chúng. Năm xưa những người của vương quốc Cơ Địch Nỗ bị bắt làm tù binh trở về đã mang tới cho người Ngõa Lạp một bài học sinh động. Bọn họ tới, đã dung túng cực lớn cho sự xa xỉ và dâm dục của người Ngõa Lạp, khiến cho không ít người Ngõa Lạp từ đó mất đi đấu chí, trầm mình trong tửu sắc.

Dùng lời của Ma Sa Địch mà nói, đó chính là đem người Ngõa Lạp từ dũng sĩ biến thành phế vật.

Nhưng thái độ của Tài Miểu Miểu vô cùng kiên quyết, đó chính là phải tự do thông thương, cho phép thương nhân của địa khu Mỹ Ni Tư hoạt động tự do trên cao nguyên Huyết Sắc, đồng thời người Ngõa Lạp có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho bọn họ. Nếu như người Ngõa Lạp không chấp nhận, như vậy quân Lam Vũ sẽ cắt đứt vận chuyển bất kỳ vật tư nào tới cao nguyên Huyết Sắc, thậm chí dùng vũ lực phong tỏa con đường vật tư tới cao nguyên Huyết Sắc.

Đây là sự uy hiếp trắng trợn.

Tài Miểu Miểu biết rất rõ ràng, hiện giờ người Ngõa Lạp không thể cự tuyệt yêu cầu này. Nếu không bọn chúng sẽ ở vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi, có lẽ trong lòng bọn chúng sớm đã đem tổ tông mười tám của quân Lam Vũ hoặc là Dương Túc Phong hỏi thăm mấy lượt rồi, nhưng hiện giờ lại không thể không chấp nhận.

Quả nhiên, Phó Thanh Diệp chỉ đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ chấp nhận yêu cầu này.

Chấp nhận yêu cầu này sẽ mang tới cho người Ngõa Lạp hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu như không chấp nhận, người Ngõa Lạp sẽ ngay lập tức phải đối mặt với sự khảo nghiệm của mùa đông, không có đầy đủ vật tư, chiến mã và nhân khẩu của người Ngõa Lạp đều sẽ phải thương vong vô số.

Vấn đề thứ tư, cũng chính là vấn đề tranh cãi kịch liệt nhất. Đó là vấn đề lệ thuộc của ba nước phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư.

“Vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Á Thuật, vương quốc Hi Nạp, ba địa khu này phải do chúng tôi khống chế.” Tải Miểu Miểu vâng theo ý của Dương Túc Phong, mở đề rõ ràng, khẩu khí căn bản không có chỗ để vòng vèo.

“Tôi hi vọng, do hai bên chúng ta cùng nhau khống chế.” Phó Thanh Diệp cũng không lùi một tấc.

Lần đầu tiên hai bên rơi vào thế bế tắc, cuộc chiến giằng có kéo dài cả một buổi chiểu.

Ở trên mặt tài nguyên nhân khẩu và giá trị đất đai, thì đất đai của ba nước này chẳng có bất kỳ giá trị nào. Nhưng trừ mặt chiến lược quân sự mà nói. Địa khu ba nước này là một chặng đường tốt nhất. Bất kể là người Ngõa Lạp hay là quân Lam Vũ, chỉ cần không chế được mảnh đất này, đều có thể giảm bớt hữu hiệu sự uy hiếp cua đối phương với mình. Ngược lại, nếu như đem vùng đất này tặng cho đối phương, như vậy mũi đao của đối phương sẽ cắm vào dưới yết hầu của mình, bất kể lúc nào cũng có thể cho mình một đao trí mạng.

“Xem ra chúng ta vẫn phải quyết thắng trên chiến trường rồi.” Ngữ khí của Tài Miều Miều đã mang theo chút mùi vị uy hiếp.

Trong lòng Phó Thanh Diệp cũng cảm thấy phẫn nộ vô cùng, người Ngõa Lạp từ khi nào đã lưu lạc tới mức bị một nữ nhân có thể tùy tiện ức hiệp rồi? Quân Lam Vũ là cái thá gì, tối đều chỉ là một bọn giàu xổi, mà Dương Túc Phong là một tên lưu manh vô tình được thế đắc ý.

Nhưng cuối cùng, Phó Thanh Diệp vẫn không thể không khuất phục.

Ông ta không thể để cuộc đàm phán này tan vỡ.

Hơn nữa trong lòng ông ta cũng quyết định chủ ý chơi xấu.

Chỉ cần một khi người Ngõa Lạp khôi phục lại nguyên khí, sẽ lập tức ồ ạt nam hạ, rửa hết sỉ nhục trước đó.

Ngày mùng 4 tháng 10 năm 1728 thiên nguyên, cuộc đàm phán của người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ kết thúc. Phó Thanh Diệp đại biểu cho người Ngõa Lạp và Tài Miểu Miểu đại biểu cho quân Lam Vũ, lần lượt ký trên trên văn kiện đàm phán, đồng thời cùng nhau tuyên bố, hai bên đạt thành hiệp nghị như sau.

(Một) Chiến tranh giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ sẽ dừng lại ngay lập tức, bất kể bên nào cũng không được khơi lên chiến đấu không có lý do nữa, không được can thiệp bất kỳ điều gì vào công việc nội bộ của đối phương.

(Hai) Quân Lam Vũ chia đợt ra thả tất cả tù binh người Ngõa Lạp, đồng thời sẽ thả hết trong vòng ba tháng.

(Ba) Trong vòng ba năm, người Ngõa Lạp chia từng đợt cung cấp cho quân Lam Vũ mười vạn chiến mã đúng quy cách, trong đó năm đầu tiên cung cấp không ít hơn bốn vạn thớt.

(Bốn) Lãnh thổ và tài nguyên của vương quốc Cơ Địch Nỗ, vương quốc Á Thuật, vương quốc Hi Nạp thuộc về quyền sở hữu của phủ đại đô đốc Mỹ La, hơn nữa do quân Lam Vũ phụ trách an toàn và hoàn chỉnh lãnh thổ của mình.

(Năm) Trừ bỏ bất kỳ hạn chế mậu dịch nào giữa hai bên, cho phép tự do thông thương, hai bên đều có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho thương nhân qua lại.

(Sáu) Hiệp nghị bất kỳ người cư trú hợp pháp nào trong khu vực hai bên khống chế, đều có quyền lợi di cư tự do, bất kỳ một bên nào cũng không thể dùng bất kỳ một phương thức nào ngăn cản, nếu không sẽ bị cho là hành vi mang địch ý.

Sau khi hiệp nghị thư này được công bố, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của nhiều phe. Sáu điều khoản bên trong hiệp nghi thư, mặc dù không nhắc tới rõ ràng quan hệ minh hữu giữa người Ngõa Lạp và quân Lam Vũ. Nhưng thực chất, hai bên đã từ chiến lược đối kháng trong quá khứ chuyển sang chiến lược hợp tác. Mà mục tiêu mà bọn họ nhằm vào, tất nhiên là người Tây Mông - một thế lực cường đại khác trên cao nguyên Huyết Sắc.

“Choang!” Ai Đức Mông Đa thủ lĩnh của người Tây Mông xé tan hiệp nghị thư, đem chén rượu làm bằng sắt ném thật mạnh lên mặt đất, vung hai tay lên, hùng hổ khí thế gầm lớn: “Chỉnh đốn bộ đội! Chúng ta phải khai chiến với quân Lam Vũ!