Loáng cái, chỉ còn Dương Túc Phong và Dương Cơ Duệ đứng ngẩn ra đó. Dương Túc Phong cứ có cảm giác không thoải mái, hình như là có gì đó không vừa ý, nhưng rút cuộc vấn đề ở đâu thì hắn không biết. Còn như Dương Cơ Duệ tđơn giản chỉ là lão già quá rồi, căn bản không buồn ngủ. Hai người cứ đứng ngây ra đó, chú nhìn cháu, cháu nhìn chú, cảm giác buồn chán cùng cực.

Cuối cùng, Dương Cơ Duệ kêu điếm tiểu nhị lại, cho hắn một kim tệ, kêu hắn đi mua báo ngày hôm nay về đọc để giết thời giờ.

Báo mau chóng được mua về, một chồng dày cộp. Dương Túc Phong không có tâm trạng xem, đầu óc hắn còn đang quanh quẩn lần mò xem thứ gì làm hắn không thoải mái. Bất thình lình, hắn vô tình phát hiện một hàng tít lớn trong đống báo, ngẩn người, bán tín bán nghi lẩm bẩm: “Hạm đội Bắc Hải đánh thắng rồi? Ái chà, đúng là sự kiện chưa từng có!”

Dương Cơ Duệ cầm lên ngó một cái, tiện tay vứt xoạch xuống, khinh khỉnh: “Đưa tin láo toét!”

Nhưng Dương Túc Phong lại rất hiếu kì, cầm lấy tờ báo lên đọc lướt qua một lượt. Tờ báo đưa tin, mấy ngày trước hạm đội Bắc Hải và hải tặc Ca Âu nổ ra một trận chiến chưa từng có tại vùng biển đảo Hỏa Điểu. Trung tướng hải quân, tư lệnh Đường Thừa Hoải lãnh đạo hạm đội chiến đấu anh dũng, đánh chìm mười một tàu chiến của hải tặc Ca Âu, giành thắng lợi huy hoàng. Nhưng hạm phó – thiếu tướng hải quân A Lan Đức Đặc Mạt Khắc bất hạnh chiến tử.

Dương Túc Phong ngó tới ngó lui, càng lúc càng thấy không phù hợp, hồ nghi hỏi: “Thực ra là sao đây?”

Dương Cơ Duệ khinh miệt đáp: “Thành quả chiến đấu của hạm đội Bắc Hải ngươi cần phải đọc ngược lại mới đúng. Ta dám khẳng định, vị anh hùng Đường Thừa Hoài đó không có mặt trên chiến trường, còn như đánh chìm mười một tàu chiến của hải tặc Ca Âu, chúng ta phải hiểu là hạm đội Bắc Hải bị thiệt hại mười một tàu. Tội nghiệp cho thiếu tướng Đặc Mạt Khắc, một bầu nhiệt huyết mà vô phương thể hiện. Suy cho cùng y không làm nhục danh dự một người Ai Tắc Khắc Tư, vì nước quên thân, lưu danh thiên cổ.”

Dương Túc Phong chua chát nói: “Nếu mà quân đội khai man thành tích như thế này, quốc gia không thể nào trường tồn được.”

Dương Cơ Duệ lạnh lùng nói: “Theo báo chí đưa tin, từ sau khi để mất quần đảo A Mã Tốn, hạm đội Bắc Hải không bại trận thêm lần nào nữa. Nếu ngươi tin vào thành tích của hạm đội Bắc Hải thì thế giới này không có hải tặc Ca Âu đâu à! Hạm đội Bắc Hải diệt địch nhiều, nhưng để mất đất đai cũng không kém. Từ quần đảo A Mã Tốn đến quần đảo Đại Mã Cáp, mỗi lần thắng trận đều mất đi một quần đảo. Hai, ba năm nay mất đi không biết bao nhiêu hòn đảo quan trọng rồi...”

Dương Túc Phong chỉ biết thở dài chua chát: “Hạm đội Bắc Hải báo thành tích láo như vậy, bộ Quân Vụ rốt cuộc làm cái gì thế?”

Dương Cơ Duệ nhếch môi cười khẩy: “Biết thì sao chứ? Đâu phải một mình hạm đội Bắc Hải báo cáo láo đâu, còn có điện hạ Đường Cốc khả ái của chúng ta nữa. Chiến tích của hắn tại hành lang Á Sâm mới chân chính là độc nhất vô nhị kìa! Vượt quá sáu ngàn vạn rồi! Mỗi tội dân số hành lang Á Sâm chừng bảy tám ngàn vạn là cùng! Không lẽ một người bị hắn giết chết những bốn năm lần? Mắc cười! Hắn tiêu diệt ngàn vạn tên địch, cuối cùng vẫn để mất phủ Bối Trữ.”

Dương Túc Phong thẫn thờ hồi lâu, đầu óc trống rỗng. Hắn đau khổ trầm mặc một hồi, cay đắng nói: “Con vẫn chưa hiểu, hải tặc Ca Âu vì sao lại hung hăng ngang ngược như vậy? Có thể tiêu diệt được hạm đội Bắc Hải! Hải tặc bình thường làm sao có lực lượng đối kháng với hải quân đế quốc được?”

Dương Cơ Duệ thở dài nặng nề, chậm chạp đáp: “Hải tặc Ca Âu kì thực không phải là hải tặc thật sự, hải tặc là cách gọi miệt thị của chúng ta. Kì thực đó là hải quân của bọn người dã man trên đại lục A La Phật, bất quá thủy thủ trên tàu phần lớn là người Ca Âu làm thuê cho chúng nên mới gọi là hải tặc Ca Âu. Chống lưng cho hải tặc Ca Âu là đám người dã man trên đại lục A La Phật, căn cứ của chúng nằm ở bến cảng phía nam A La Phật.”

Thong thả nhấp một ngụm nước, Dương Cơ Duệ oán hận nói tiếp: “Bọn người dã man trên đại lục A La Phật thèm khát Y Lan đại lục đã lâu nhưng do Long Kinh quốc chắn giữ cửa ngõ duy nhất thông giữa A La Phật và Y Lan đại lục, bọn người A La Phật đó mới muốn tiến đánh Y Lan đại lục bằng đường biển. Bọn chúng cung cấp tiền bạc và vũ khí cho người Ca Âu để chúng mở đường tiên phong, chuyên môn quấy nhiễu mậu dịch trên Bắc Đại Dương, chiếm đoạt của cải của chúng ta. Đương nhiên, Mã Toa quốc ở phía nam chúng ta cũng không thoát được trách nhiệm, bọn chúng ngấm ngầm cung cấp vũ khí cho hải tặc Ca Âu không ít, mục đích là làm lực lượng của chúng ta suy yếu. Ví dụ như trọng pháo của htca là kiệt tác của Mã Toa quốc.”

Dương Túc Phong lại nhíu mày, gật gù: “Hóa ra là vậy. Nhưng dù vậy, hạm đội Bắc Hải làm gì đến nỗi thảm hại thế chứ! Dựa vào thực lực của chúng ta mà nói, hải quân đế quốc mạnh hơn Mã Toa quốc rất nhiều. Không lẽ đối mặt với hải tặc Ca Âu lại không có một cơ hội hoàn thủ sao? Hải tặc Ca Âu có lợi hại cỡ nào cũng không bằng hải quân Mã Toa quốc!”

Dương Cơ Duệ lắc đầu, khổ sở nói: “Hạm đội Bắc Hải mấy năm nay gặp phải rất nhiều chuyện, sớm đã khiến lòng người hoang mang, sĩ khí tiêu tan, quân tình lơ là, không còn năng lực chiến đấu nữa. Chiến hạm và thủy thủ vẫn còn nhưng đã mục tận cốt rễ từ lâu. Chỉ thương cho thiếu tướng Đặc Mạt Khắc, y là sĩ quan duy nhất còn năng lực chiến đấu của hạm đội Bắc Hải. Giờ y hi sinh rồi, hải tặc Ca Âu khẳng định là quét sạch hạm đội Bắc Hải, tiếp tục xuôi nam, công kích đảo Hỏa Điểu và đảo Kim Quy. Đến chừng đó, vùng biển Bắc bộ chắc chắn là thiên hạ của hải tặc Ca Âu.”

Dương Túc Phong trầm ngâm mãi, toàn thân yếu ớt vô lực, muốn phấn chấn tinh thần nhưng không làm được. Sau cùng đành chậm chạp gật đầu, uể oải nắm lấy tay vịn lan can.

Tin tức về hải quân trên báo còn một dòng tít nữa. Phó tư lệnh hạm đội Nam Hải thiếu tướng Vũ Phi Phàm đột nhiên không từ mà biệt, treo ấn từ quan, li khai hạm đội Nam Hải. Tổng tư lệnh hải quân Đường Xuyên đế quốc Đường Nạp Đức Thượng đã đích thân xác nhận nhưng lí do li khai thì chỉ gói gọn trong bốn chữ “Không thể nói rõ”. Vũ Phi Phàm là trợ thủ đắc lực nhất của tư lệnh hạm đội Nam Hải Đường Lẫm, tài năng bẩm sinh về huấn luyện và tổ chức hạm đội, mấy năm liền nhận được bằng khen. Hắn đột nhiên từ biệt, quả thực khiến người ta phải suy nghĩ. Báo chí đưa ra rất nhiều phỏng đoán cho việc hắn bỏ đi nhưng lý do nào cũng hết sức khiên cưỡng, thậm chí cả bản thân tác giả cũng nghi ngờ.

Dương Cơ Duệ bùi ngùi nói: “Nhân tài hải quân thiệt là thiếu hụt quá chừng! Thiếu tướng Đặc Mạt Khắc là tướng lĩnh duy nhất trong hạm đội Bắc Hải còn khả năng đối đầu với hải tặc Ca Âu. Giờ y đã hi sinh, hạm đội Bắc Hải từ đây không còn hi vọng gì nữa. Vũ Phi Phàm cũng là tướng lĩnh tham mưu tài hoa nhất của hạm đội Nam Hải, không biết có phải là hạm đội Nam Hải chuẩn bị nối gót Bắc Hải hay không?”

Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi: “Vũ Phi Phàm rốt lại vì sao không từ mà biệt? Chẳng lẽ có chuyện gì đó không thể nói cho ai biết? Báo chí còn đoán y là gián điệp của Mã Toa quốc...”

Dương Cơ Duệ bác lại ngay tức khắc: “Hoang đường! Nói năng bậy bạ! Y mà là gián điệp Mã Toa quốc thì có đánh với hải quân Mã Toa quốc đến một sống một chết thế không? Mấy năm nay tư lệnh hạm đội Nam Hải Đường Lẫm uy danh lừng lẫy, nổi tiếng là ngôi sao ngày mai của đế quốc. Kì thật quá nửa chiến tích của gã là Vũ Phi Phàm im hơi lặng tiếng tạo nên. Người như vậy có thể là gián điệp Mã Toa quốc không? Tức cười!”

Dương Túc Phong cau mày: “Vì sao y lại làm vậy?”

Dương Cơ Duệ thở dài đáp: “Chân tướng bên trong ngoài Vũ Phi Phàm ra chắc không ai biết được. Nói không chừng y thấy được đế quốc không còn hi vọng nên muốn đến nơi nào đó phát triển. Tuy chiến hạm của hạm đội Nam Hải vượt hẳn Mã Toa quốc về số lượng và tải trọng nhưng tư tưởng, hệ thống chỉ huy, trình độ kĩ thuật, năng lực nhân viên lại quá lạc hậu so với Mã Toa quốc, nhất là phương diện nghệ thuật chỉ huy. Mấy năm nay, Mã Toa quốc chiêu nạp không ít nhân tài, như La Đức Cáp Đặc, Tư Nhĩ Duy Á Đẳng đều là những tướng hải quân cực kỳ giảo hoạt. Bọn chúng đều là người ngoài đến Mã Toa quốc, phải dùng chiến tích chứng tỏ thực lực mới có khả năng đứng vững dưới sự chèn ép của Vũ Văn gia tộc. Thành ra bọn chúng cầu thắng mãnh liệt, hạm đội Nam Hải nếu không đề phòng thì đúng là lành ít dữ nhiều!”

Dương Túc Phong càng nghe càng sầu não, im lặng không buồn mở miệng.

Mấy mẩu tin vụn vặt trên báo còn rất nhiều. Ví dụ như đại thần bộ Chánh Vụ của Yến Kinh quốc Xuân Phong Khởi bí mật cầu hôn trưởng công chúa Y Lan quốc Tiêu Vãn Trang thông qua tam hoàng tử Tiêu Đường, bất quá Y Lan quốc còn chưa có câu trả lời. Xuân Phong Khởi chưa kết hôn, lại chấp chưởng đại quyền quân chính của Yến kinh quốc, dưới một người trên vạn người, lại xin cưới quả phụ Tiêu Vãn Trang, không nghi ngờ gì là tin tức chấn động vô cùng. Nhưng cân nhắc thân thế và nhan sắc của Tiêu Vãn Trang, sự kết hợp này có thể coi là trời xe duyên được.

Đệ nhất mĩ nữ đại lục Tiêu tử Phong mấy ngày trước đã đến thủ đô Tang Tháp Lộ Kỳ Á của Nhược Lan quốc, chuẩn bị tiến hành diễn xuất. Quý tộc khắp nước Nhược Lan đổ xô về Tang Tháp Lộ Kỳ Á muốn nghe giọng ca này biểu diễn. Thậm chí còn có tờ đưa tin, thống soái lục quân Nhược Lan quốc Vân Nhạc vì muốn xem Tiêu tử Phong biểu diễn, đã bí mật đàm phán với đối thủ, đại vương tử Y Lan quốc Tiêu Nam, yêu cầu đình chiến năm ngày để y trở về Tang Tháp Lộ Kỳ Á xem Tiêu Tử Phong biểu diễn. Thứ tin này thì người sáng suốt đọc là biết ngay của giả, có điều sức hấp dẫn của Tiêu Tử Phong nhờ đó tăng lên không ít.

Các báo khác đưa tin, cuối cùng cũng có nhà thám hiểm xâm nhập được vào khu vực thần bí nhất ở miền trung Y Vân đại lục, tàn tích triều đình Âm Nguyệt, truyền thuyết nói khắp nơi đều là vàng. Thế nhưng, vàng đâu không thấy, chỉ thấy anh ta được vô số tên độc chào đón, nguy cơ trọng thương, tử vong trùng trùng. Bạn đồng hành của anh ta chết sạch, mỗi mình anh ta may mắn sống sót. Y không ngừng lặp đi lặp lại, ở đó không phải khắp nơi là vàng, chỗ nào cũng là hương liệu, nữ nhân nào cũng xin đẹp hơn Tiêu Tử Phong như mọi người vẫn tưởng.

Tàu thuyền buôn bán đi từ liên minh Nhã Ca giong buồm tới Đường Xuyên đế quốc, qua đảo Tinh Gia Khắc ở Bắc Hải lại gặp phải hải tặc. Tổn thất sơ sơ chừng năm sáu trăm vạn kim tệ hàng hóa, còn có rất nhiều kim ngân châu báu, đại bộ phận người trên tàu bị giết, chỉ có một số ít tinh thông thủy tính nhảy xuống nước là thoát chết, trốn tới đảo Lữ Tống. Theo phân tích của tác giả, hải tặc vùng biển Sở La Môn ngày càng hung hăng, đã bắt kịp xu thế của hải tặc Ca Âu. Tác giả cảnh báo thương thuyền đế quốc đến liên minh Nhã Ca nhất định phải đề phòng, an toàn nhất là không đi qua những “vùng biển cấm”.

“Mã Toa quốc lại xây dựng tuyến đường sắt nữa!” Dương Cơ Duệ thốt nhiên thở dài nặng nề, chìa tờ báo tới trước mặt Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong ngó thử, quả nhiên, báo chí đế quốc dùng giọng điệu xỏ xiên đưa tin Mã Toa quốc khởi công xây dựng tuyến đường sắt thứ sáu. Lần đầu tiên, chiều dài tuyến đường sắt của Mã Toa quốc đạt đến 6800 km, vượt qua vị trí số một của Y Lan quốc trên Y Lan đại lục. Vị trí mẩu tin này không nổi bật, tác giả còn ngầm công kích tốc độ xây dựng đường sắt của đế quốc. Tính đến giờ phút này, tuyến đường sắt Đường Xuyên đế quốc có thể đưa vào sử dụng toàn bộ chỉ có hai tuyến, chiều dài chưa tới 1200km, còn rớt mãi phía sau các nước kia. Trước mắt, việc xây dựng tuyến đường thông giữa thủ phủ Minh Na Tư Đặc Lai vương quốc Lạc Na với thủ đô Ni Lạc Thần cứ ngắt quãng liên tục, nguyên nhân đình lại luôn là vì không đủ tài chính. Từ lúc khởi công tới nay, trải qua sáu năm mới hoàn thành được một phần tư tiến độ.

“Đúng là rác rưởi!” Dương Túc Phong chỉ biết não nề kết luận như vậy. Đường Xuyên đế quốc rộng lớn cỡ nào, xây dựng tuyến đường sắt lại không bằng một tiểu quốc, thật không hiểu đám quan viên đế quốc nghĩ gì.