Bởi vì sự Đường Minh vô tình cự tuyệt, nên vẻ mặt của Thập Tứ công chúa rõ ràng là có chút buồn bã, nhìn thấy Dương Túc Phong cúi đầu lặng lẽ đi ra, mới hơi phấn chấn tinh thần, mới đón phía gió đêm đi tới, chu đáo thay y chỉnh lại những nếp nhăn ở trên y phục, nhỏ giọng hỏi:
- Người có bắt nạt chàng không?

Dương Túc Phong cười hói:
- Ông ấy bắt nạt ta làm cái gì?

Trong lòng lại thầm cảm thán, người đúng là động vật vô cùng phức tạp, Đường Minh có thể từ bỏ quyền lực của minh, từ bỏ mọi thứ mình có, nhưng lại không chịu tha thứ cho Thập Tứ công chúa, đúng là làm người ta một lần nữa nhận thấy được sự cố chấp của ông ta.

Mà xui xẻo ở chuyện này, Dương Túc Phong lại chẳng thể sử dụng thủ đoạn vũ lực, dù sao quan hệ giữa người và người, không phải là dựa vào đao kiếm mà có thể dễ dàng thay đổi được.

Thập Tứ công chúa nhìn bốn xung quanh, nỗ lực đem sự thương cảm của mình ẩn giấu đi, cười ngọt ngào nói:
- Vậy hiện giờ chàng có muốn dẫn thiếp đi xung quanh dạo chơi hay không? Chàng là chủ nhân mới ở nơi này rồi, nếu đã tới, mà không đi xem nhà mới của mình, thì hình như là không ổn đâu nhé.

Dương Túc Phong lắc đầu nói:
- Ta sẽ không làm việc ở đây đâu, nơi này quá lớn, người khác vào báo cáo tình hình, cũng phải vòng véo mấy lượt, bất tiện lắm, không cẩn thận lại còn bị lạc đường ấy chứ. Thâm cung nội viện, cách nhau quá xa, rất dễ làm sản sinh khoảng cách với bộ hạ, hình thành khoảng cách, là không có lợi cho sức chiến đấu rồi.

Thập Tứ công chúa khoác cánh tay của y, nhẹ nhàng làm nũng:
- Được rồi, được rồi, người ta mới nói có một câu thôi mà chàng đã giáo huấn người ta bảy tám câu rồi. Thiếp sợ chàng rồi đấy, thiếp cũng biết chàng sẽ không làm việc ở nơi này, nhưng chàng coi như là buông lòng tâm tình một chút, theo thiếp dạo chơi một chút thì được chứ? Ánh Lạc muội muội, hiện giờ chàng có việc gì gấp cần phải làm không?

Viên Ánh Lạc cười nói:
- Buổi tối không có việc gì khẩn cấp cả.

Thập Tứ công chúa cười tủm tỉm nói:
- Vậy muội tới đây đi, chúng ta kéo chàng vào trong đi dạo.

Viên Ánh Lạc đi tới, khắc lấy cánh tay bên kia của Dương Túc Phong, cười khúc khích kéo y đi về phía truớc.

Trong đầu Dương Túc Phong tựa hồ cứ luôn cảm thấy là mình đã bỏ quên mất việc gì đó, nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra được, có điều Viên Ánh Lạc không nhắc nhở mình, vậy hẳn là không còn chuyện gì nữa rồi, khó khăn lăm mới có chút thời gian rảnh rỗi, đi dao quanh Vị Ương cung cũng là một lựa chọn tốt.

Vì thế Dương Túc Phong mỉm cười đi theo hai nàng vào bên trong Vị Ương cung, dọc đường đi, đều là những nữ cảnh vệ do nhóm người Đan Nhã Huyến suất lĩnh trực ban, nhìn thấy hai người Thập Tứ công chúa và Viên Ánh Lạc kéo Dương Túc Phong như kéo một con chó nhỏ đi tới, đều lặng lẽ tránh đường, ngược lại làm cho Dương Túc Phong thấy chột dạ như làm chuyện gì xấu vậy.

Vị Ương cung vào buổi tối vô cùng yên tĩnh, đại bộ phận cung nữ và thái giám đều bị điều ra khỏi cung rồi, trừ cực ít số phi tần không còn đâu để đi ra, thì những phi tử khác của Đường Minh cũng bị đưa đi hết rồi, Bác Sơn và tỷ tỷ của hắn cũng bị đưa tới Vân Xuyên đạo giám thị.

Đường Minh đối xử với các phi tần của mình còn không tệ, mỗi một người đều được trợ cấi không ít lộ phí và phí sinh hoạt, món tiền này làm Dương Túc Phong cảm thấy rất không thoải mái, nếu như số tiền đó mà dùng để làm quân phí, có lẽ còn có tác dụng lớn hơn.
Bất quá chuyện này thuộc về chuyện riêng của Đường Minh, quân Lam Vũ không tiện can thiệp, Đường Minh đã đem hết quyền lực giao ra rồi, nếu quân Lam Vũ còn gây chuyện ở vấn đề này, tựa hồ không hợp đạo làm người.

Vị Ương cung không có người, là môt Vị Ương cung trầm lặng tới phát sợ, nhất là vào ban đêm lại càng như thế, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng rúc thảm thiết của cú méo, làm cho mỗi một người đều có cảm giác sởn hết gai ốc.
Những nữ cảnh vệ quân Lam Vũ phụ trách đóng giữ ở bên trong cùng này, rõ ràng là sợ hãi cái tiếng độc quái đản đó, cho nên chỗ bọn họ đứng gác, đều là có hai người, chính là để tăng thêm can đảm cho nhau.
Đan Nhã Huyến còn chuyên môn tổ chức xử lý cú mèo, nhưng tựa hồ hiệu quả không lớn lắm, cũng không biết những con cú mèo đó rốt cuộc là ẩn nấp ở chỗ nào.

Đi dạo được một lúc thì đám Y Địch Liễu Lâm Na và Tiết Tử Ỷ cũng chạy tới, bọn họ đều vừa tới Vị Ương cung để làm quen hoàn cảnh, đồng thời tiền hành kiểm tra và khảo sát đối với những thái giám và cung nữ được lưu lại kia, để đề phòng có kẻ nào đó mang ý đồ cố ý bố trí thích khách hoặc là gián điệp.

Hoàng cung xưa nay đều là nơi chứa đựng những thứ xấu xa, Vị Ương cung thì càng là như thế, các nàng đã bận rộn cả một ngày, chính đang chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ lại nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện ở Vị Ương cung, liền lập tức cười hớn hở xúm đến, Tiết Tư Ỷ chiếm lấy vị trí của Viên Ánh Lạc, ôm lấy cánh tay của Dương Túc Phong.

Mỹ nhân vây quanh, mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng ảnh hưởng lại không tốt, xung quanh còn có rất nhiều nữ cảnh vệ, ở trong góc khuất nào đó còn có những tay súng bắn tỉa, Dương Túc Phong chỉ đành nói:
- Buông ta ra nào, ta đi theo các nàng là được.

Đám Thập Tứ công chúa liền buông tay ra, nhưng vẫn bám sát xung quanh y, vẻ mặt của các nàng đều vô cùng hưng phấn, cũng không biết là bởi vì Dương Túc Phong mà hưng phấn, hay là bởi vì Vị Ương cung mà hưng phấn.

Dựa theo an bài của Dương Túc Phong, có một bộ phận nhân viên sẽ tiến vào Vị Ương cung ở trước, bao gồm nhóm người Tiết Tư Ỷ, tiếp sau đó sẽ tới Tô Lăng Tuyết và Phượng Lam Vũ cũng sẽ vào bên trong Vị Ương cung ở.

Cười nói ồn ào một lúc, Thập Tứ công chúa nói:
- Tư Ỷ muội tử, phía bên cung Dịch Đính và hồ Thiên Tuế các muội đã kiếm tra qua chứ? Có an toàn không? Tạm thời bảo hết thái giám và cung nữ ở bên đó đi đi, chúng ta tới nơi đó xem xem.

Giọng của Y Địch Liễu Lâm Na trả lời:
- An toàn, bọn muội kiểm tra mấy lần rồi, một bóng người cũng không có.

Đan Nhã Huyến quay đi sai người thông báo cho những thái giám và cung nữ ở hồ Thiên Tuế và cung Dịch Đĩnh tạm thời tránh đi.

Cung Dịch Đĩnh là địa phương trước kia khi Thập Tứ công chúa chưa xuất giá cư ngụ, mặc dù nhỏ nhưng rất đẹp đẽ, phong cảnh có thể thương thức cũng không ít, đáng tiếc là ban đêm cho nên không nhìn thấy.
Hồ Thiên Tuế thì lại rất lớn, là chiếc hồ lớn nhất ở bên trong Vị Ương cung, nghe nói một trăm năm trước có một vị công chúa bởi vì trượng phu chưa thành hôn bất hạnh chết ở trên chiến trường, nàng mới có mười lăm tuổi, đã nhảy xuống hồ tuẫn táng, được hoàng cung lấy làm tượng trưng cho sự trung liệt, sau này chiếc hồ ấy được mệnh danh là hồ Thiên Tuế.

Thập Tứ công chúa vui vẻ nói:
- Vậy chúng ta đi tới cung Dịch Đĩnh và hồ Thiên Tuế.

Dương Túc Phong ngạc nhiên nói:
- Hôm nọ chẳng phải Y Địch nói hồ Thiên Tuế có nữ quỷ xuất hiện sao?

Y Địch Liễu Lâm Na tức thì đỏ mặt lên, người bất giác tựa sát vào Đan Nhã Huyến ở bên cạnh, sắc mặt có chút cổ quái, lẩm bẩm nói:
- Là thiếp không cẩn thận nhìn nhầm thôi! Hơn nữa, chúng ta đông người như thế này, cho dù có nữ quỷ đi chăng nữa cũng không dám ra, mọi người nói xem có phải hay không?

Mọi người đều cười tán đồng, để Y Địch Liễu Lâm Na thêm cản đảm, nói ra cũng kỳ quái, trước đây, lá gan của Y Địch Liễu Lâm Na rất là lớn, nhưng từ sau khi tới bên người Dương Túc Phong, lá gan liền nhỏ đi rất nhiều, thỉnh thoảng còn giật mình hoảng hốt, bất quá mọi người nhìn thần sắc của Y Địch Liễu Lâm Na, tựa hồ đúng là gặp phải chuyện gì đó kinh ngạc rồi.

Dương Túc Phong tò mò nói:
- Chuyện là thế nào? Nàng nói ra nghe xem, có phải là quỷ hay không, ta nghe một cái là có thể biết được ngay.

Y Địch Liễu Lâm Na gian nan kể lại:
- Thiếp cũng không biết ra làm sao nữa, chính là ngày hôm dó, lần đầu tiên vào Vị Ương cung kiểm tra, thiếp liền bị lạc đường, cứ thuận theo hành lang đi bừa, kết quả là nhìn thấy một nơi rất hoang vu, hình như là ở phía tây của hồ Thiên Tuế. Thiếp cũng không dám khẳng định lắm, ở nơi đó thiếp nhìn thấy một lão bà bà, bà ta ngồi trên một bậc thềm, cứ một mình ngồi đó đem hạt cát ở trước mặt, trong miệng không biết là lẩm bẩm điều gì. Khi thiếp vừa mới tiến vào thì nhìn thấy bà ta, nhưng vừa rẽ qua khúc quanh một cái, thì lại không nhìn thấy nữa…

Tiết Tư Ỷ mồm miệng nhanh nhảu nói:
- Vậy thì bà ta là quỷ rồi.

Dương Túc Phong suy nghĩ rồi nói:
- Chỗ mà nàng tới, hẳn là lãnh cung rồi.

Thập Tứ công chúa gật đầu nói:
- Ừm, ờ phía tây của hồ Thiên Tuế, là nơi đặt lãnh cung, trước kia những phi tần hoặc là những cung nữ thái giám phạm tội gì đó, đều bị đày vào lãnh cung, có một số người bị giam lỏng ở nơi đó cho tới chết. Khi còn nhó, hoàng hậu nương nương đã nói với thiếp, ngàn vạn lần đừng tới phía tây hồ Thiên Tuế, cửa vào ở nơi đó cũng có rất nhiều người canh giữ, ngăn cách hoàn toàn lãnh cung và Vị Ương cung.

Y Địch Liễu Lâm Na nói:
- Khi muội tới đó thì vừa đúng lúc ngự lâm quân rút lui, cho nên không có ai canh giữ. Người ở bên trong lãnh cung, chúng ta cũng đã thả hết ra rồi .. à phải, mọi người không nói, muội đúng là sót một một chuyện. Ở trên vách tường của lãnh cung, muội nhìn thấy mấy lượt tên của Đường Lãng…

Mọi người đồng loạt la lên thất thanh:
- Đường Lãng ư?

Dương Túc Phong khe khẽ cau mày lại, trầm giọng hỏi:
- Nàng tin chắc là Đường Lãng chứ?

Y Địch Liễu Lâm Na ra sức gật đầu, nói chắc chắn:
- Tuyệt đối đúng là Đường Lãng mà, không thể sai được! Bất quá, tên của Đường Lãng không phải xuất hiện đơn độc, mà cùng rất nhiều lời lẽ gắn liền với nhau, tựa hồ người ở bên trong lãnh cung rất thống hận Đường Lãng, cho nên ở trên bức tường khắc họa rất nhiều lời nguyền rủa Đường Lãng, toàn những lời kiểu như là Đường Lãng ta hận ngươi, Đường Lãng ta sẽ cắn chết ngươi … nhiều lắm, có thời gian mọi nguời tới mà xem.

Thập Tứ công chúa ngạc nhiên nói:
- Ở bên trong Vị Ương cung, sao có thể có ai thống hận Đường Lãng như vậy chứ?

Dương Túc Phong nhíu chặt mày, nghĩ mãi cũng không sao hiểu được, ở bên trong Vị Ương cung sao lại có người đem hận thù của mình với Đường Lãng khắc lên trên tường chứ? Nghĩ một lúc, Dương Túc Phong cũng không thấy có đầu mối gì, vì thế liền đề nghị:
- Hay là bây giờ chúng ta đi xem sao?

Đan Nhã Huyến lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
- Hiện giờ thì chưa được, ở khu vực đó bọn thiếp còn chưa kiểm tra cẩn thận đâu! Đợi tháng sau đi, khi bọn thiếp đem hết góc lớn góc nhỏ ở trong đó kiểm tra qua, rồi chàng hãy tới cũng không muộn.

Dương Túc Phong hiện giờ cũng không có quá nhiều tâm tư đi xử lý chuyện của Đường Lãng, vì thế nghe theo lời nàng gật đầu:
- Cũng được.

Vừa đi vừa tán gẫu, không bao lâu sau, đã tới cung Dịch Đĩnh và hồ Thiên Tuế.
Cung Dịch Đĩnh nằm ở bên trái hồ Thiên Tuế, do ba tòa cung điện nhỏ liên kết với nhau tạo thành, lập nên môt chữ phẩm (品) tuyệt đẹp, là công trình kiến trúc mới nhất của Vị Ương cung, nghe nói chuyên môn xây dựng cho Thập Tứ công chúa, thế nhưng thái độ của Đường Minh đối với Thập Tứ công chúa xưa nay đều rất lãnh đạm, làm người ta rất khó mà tin vào được cái lý do này.

Vì giờ là buổi tối nên cung Dịch Đĩnh cũng chẳng nhìn thấy được gì, cả một đoàn người đi vào trong chòi nghỉ mát ở bên hồ Thiên Tuế trò chuyện.

Ánh trăng đầu tháng không được sáng lắm, mặt trăng như có chút xấu hổ, nấp ở trong tầng mây thẹn thẹn thò thò chẳng chịu thò mặt ra.
Cảnh sắc mông lung, không nhìn thấy được vẻ đẹp của hồ Thiên Tuế, nhưng lại tăng thêm không ít tình ý, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mặt hồ, mang tới từng luồng khí mát lạnh, đám Ngả Toa Lệ Nặc đã sớm có chuẩn bị rồi, khoác áo choàng lên cho Dương Túc Phong.

Ánh mắt của Dương Túc Phong, từ bên hồ Thiên Tuế kéo thẳng sang phía tây, căn cứ vào lời miêu tả của Y Địch Liễu Lâm Na, ở bờ tây của hồ Thiên Tuế, nơi nàng gặp nữ quỷ cũng chính là vị trí đặt lãnh cung, y quay đầu nhìn khắp bốn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy ở những chỗ khác của Vị Ương cung còn có ánh đèn lấp loáng, nhưng ở vị trí đặt lãnh cung, thì lại không có, khu vực đó hoàn toàn là một vùng đen tối.

Tiết Tư Ỷ say đắm thốt lên:
- Nếu như chúng ta có thể ở nơi này cả đời thì tốt biết bao, thiếp muốn ở trong thủy tạ Tương Tư, mỗi ngày quay mặt ra hồ, khi trời mưa thiếp có thể ngồi ở trong đình, nhìn từng giọt từng giọt nước mưa nhỏ vào trong hồ. Ừm, nhất định sẽ rất đẹp.

- Có ai đuổi nàng đi đâu, nàng ở tới tám đời cũng chẳng thành vấn đề.
Dương Túc Phong cười nói, thuận tay ôm nàng vào trong lòng, trong bao nhiêu nữ nhân bên cạnh y, Tiết Tư Ỷ là người thực tế nhất, cũng là người dễ thỏa mãn nhất, không có tâm kế nhất.
Mặc dù đôi khi rất nhiều người cảm thấy nàng có chút quê mùa, lại có chút ích kỷ, bất quá Dương Túc Phong lạ cho rằng nàng sống rất chân thật, không cố ý ngụy trang điều gì.

- Bất quá phải có rất nhiều người ở với nhau mới vui, tòa cung điện này quá lớn, một mình thiếp đi sẽ bị lạc đường.
Tiết Tư Ỷ hết sức đáng thương nói, Đan Nhã Huyến nghe vậy bật cười, bởi vì Tiết Tư Ỷ đúng là đã bị lạc đường, cuối cùng phải do các chiến sĩ cảnh vệ của quân bộ tìm mãi mới thấy thấy được nàng.

Ngoại trừ Thập Tứ công chúa ra, thì đối với những nữ nhân khác mà nói, Vị Ương cung là đỉnh cao mà cả đời bọn họ chưng từng được tiếp xúc.

Y Địch Liễu Lâm Na tiếc nuối nói:
- Bất quá có một số chỗ phải tu sửa một chút, còn một số chỗ cũng cũ nát rồi.

Dương Túc Phong thuận miệng hỏi:
- Ý nàng nói là lãnh cung sao?

Ở trong hoàng cung của mỗi quốc gia, nơi đặt lãnh cung đương nhiên là cũ nát nhất, nếu không thì làm sao lại gọi là lãnh cung.

Y Địch Liễu Lâm Na chẳng chút che dấu kể khổ:
- Không phải, ngoại trừ lãnh cung ra, còn có rất nhiều nơi nữa cũng rất nát rồi, cứ lấy Điệp Hương trai mà thiếp ở ra nói, đá Đại Lý ở nơi đó đều biến màu hết cả, cửa sổ cũng có dấu vết thấm nước, đồ gỗ trang trí cũng đã nứt hết rồi, giấy dán cửa sổ cũng có dấu vết bong tróc, những giống hoa tươi trồng xung quanh cũng quá lỗi thời rồi, nói tóm lại, so với hoàng cung nước Lâu Lan của bọn thiếp thì còn tệ hơn. Thiếp cho rằng, nếu như chúng ta thực sự vào đây ở thì phải tu sửa quy mô một phen mới được.

Dương Túc Phong lẩm bẩm nói:
- Thế à? Nhưng tu sửa hoàng cung có thể sẽ bị phản đối đấy, cần một món tiền rất lớn nữa.

Y Địch Liễu Lâm Na cấp thiết nói:
- Chàng là chủ nhân mới của Vị Ương cung cơ mà, chàng muốn làm chuyện gì, người khác cũng không dám phản đối.

- Hiện giờ ta còn đang hi vọng nhất là, nếu như mà có ai chịu mua Vị Ương cung, thì ta sẽ đem bán nó ngay, ta thà về bên hồ Mạc Sầu ở còn hơn.
Dương Túc Phong không cần suy nghĩ nói, ngữ khí có chút băng giá, làm Tiết Tư Ỷ nằm trong lòng y ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Y Địch Liễu Lâm Nha thì dường như ngẩn ra.

Thập Tứ công chúa cười phì ra tiếng, những nữ nhân khác sắc mặt cũng không được tốt lắm, nếu như trước kia thì cũng được đi.

Trước khi bọn họ tiến vào Vị Ương cung, thì Vị Ương cung như thế nào cũng chẳng liên quan gì tới các nàng, nhưng hiện giờ các nàng sớm đã phân chia rõ ràng địa bàn bên trong Vị Ương cung rồi, hơn nữa mỗi một người đều chọn nơi mình yêu thích nhất, rồi sau đó, tới ngay cả phạm vi thế lực của những người tới sau cũng đã phân chia xong.
Nếu như bây giờ muốn từ bò tất cả trở về hồ Mạc Sầu, các nàng đương nhiên là không muốn lắm, nhưng khẩu khí của Dương Túc Phong tựa hồ khá là cứng rắn, hơn nữa còn có cảm giác nổi giận.

Dương Túc Phong trong lòng vừa rồi đúng là có chút bực bội, những nữ nhân này, đúng là đầu tóc dài kiến thức ngắn, thiên tính thích hưởng thụ xa hoa thủy chung không hề thay đổi, sau khi tiến vào Vị Ương cung, chuyện khác không cần biết, chỉ nghĩ tới sửa sang phòng ốc, cẩm y ngọc thực, hưởng thụ cuộc sống.

Mình ngàn vạn lần chớ học Lý Tự Thành, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị người ta đuổi ra khỏi kinh thành, rơi vào kết cục phải tự sát.

Dương Túc Phong chưa từng cho rằng mình là thánh nhân, cho nên y lúc nào cũng cảnh cáo bản thân, ngàn vạn lần đừng để sự xoa hoa của Vị Ương cung che mắt, ngàn vạn lần đừng để viên đạn bọc đường của Đường Minh bắn trúng, vì một chút thắng lợi nho nhỏ mà giậm chân tại chỗ, như vậy chỉ có thể rơi vào kết cục thân bại danh liệt.
Lý Tự Thành lúc mới bắt đầu, uy thế so với mình chỉ có hơn chứ không kém, cuối cùng vẫn cứ kết cục thê thảm.

Càng nghĩ càng thấy sợ, Dương Túc Phong trong lòng ớn lạnh, tức thì hiểu được rõ ràng chỗ lợi hại của Vị Ương cung, hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức.

Sự xuất hiện của Vị Ương cung bản thân nó đã là một sai lầm cực lớn, sự hào xoa xa xỉ, cơn ngon áo đẹp của nó, âm thầm lặng lẽ mài mòn chí khí và quyết tâm của một con người, cuối cùng làm cho người ta không làm được việc gì cả, Đường Minh chính là vị dụ tốt nhất.

Nhìn thấy sắc mặt của Dương Túc Phong sầm xuống, tất cả số nữ nhân bao gồm Thập Tứ công chúa và Y Địch Liễu Lâm Na đều lặng lẽ cúi đầu xuống, đợi Dương Túc Phong nổi giận.

Bất quá, Dương Túc Phong không muốn trách mắng những nữ nhân ở bên cạnh làm hỏng tình thú vào lúc này, nói thực sự, Vị Ương cung đúng là làm cho người ta lạc mất phương hướng, mất đi đấu chí, càng nàng không cẩn thận trúng chiêu, cũng là chuyện quá sức bình thường.

Dương Túc Phong gượng cười, làm ra vẻ có chút bất đắc dĩ tự giễu bản thân:
- Ài, chẳng có cách nào, nghèo mà! Bên phía Tài Băng Tiêu đã liên tục gửi tới mấy bản báo cáo, chúng ta tiền vào kinh đô Ni Lạc Thần thời gian còn chưa đầy mười ngày, đã tiêu tiền nhiều hơn cả so với lúc chúng ta ở Kim Xuyên đạo nửa năm. Tốc độ tiêu pha như thế này ta làm sao mà tiếp tục duy trì được? Khục, Vị Ương cung có món đồ cổ nào hay không? Ta bảo người tới đem mấy thứ đi bán đổi chút tiền mua phiếu cơm…

Thập Tứ công chúa xoay người lại, nhìn thấy Dương Túc Phong thực sự không nổi giận, mới yên tâm, hờn mát nói:
- Không vội, chàng còn chưa mang gì được ở bên ngoài về, còn muốn lấy đồ ở bên trong chuyển đi, chàng làm chủ nhân kiểu gì vậy chứ, làm cho người ta cười nhạo!

Y Địch Liễu Lâm Na cũng yên tâm, nghĩ gì nói nấy luôn:
- Nào có ai làm hoàng đế giống như chàng, mang đồ ở trong nhà đi bán cho người khác, quân Lam Vũ thực sự nghèo tới mức phải bán đi Vị Ương cung rồi sao?

Dương Túc Phong cười khổ nói:
- Hiện giờ chẳng phải là thời kỳ ba năm khó khăn sao! Tài chính và dự toán ủy viên hội đã báo cáo rồi, chúng ta ít nhất có thời gian ba năm tài chính khó khăn, mỗi một đồng tiền đều phải bẻ ra làm hai để tiêu, nếu không, ngay cả quân phí chi tiêu cũng khó khăn. Nếu chúng ta không có quân đội hùng mạnh để giữ, thì nơi này sắp thành địa bàn của Vũ Văn Phân Phương rồi…

Y Địch Liễu Lâm Na tròn mắt:
- Đâu có nghiêm trọng như chàng nói chứ?

Bất quá những nữ nhân khác đều không nói gì, Dương Túc Phong nói mặc dù kín đáo, bất quá ý tứ cơ bản các nàng vẫn hiểu, nhất là người tâm tư thông tụê như Thập Tứ công chúa thì càng hiểu ý tứ của Dương Túc Phong, cho nên nhất thời đều khôgn lên tiếng.

Quân Lam Vũ đương nhiên sẽ không thiếu tiền tu sửa Vị Ương cung, nhưng chính như người ta nói, cách mạng chưa thành công, đã bắt đầu nói tới hưởng thụ rồi, thì cái cách mạng đó cũng đi tới hồi kết luôn, người ta sẽ thấy sao học vậy, tạo nên phong trào xấu bên trong quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong nhận ra các nàng đã tiếp thu quan điểm của mình, trong lòng rất an ủi, vì thế tiếp tục nói:
- Ta đương nhiên sẽ không lấy đồ bên trong Vị Ương cung bán đi, bất quá Vị Ương cung mỗi một ngày chi tiêu thực sự là quá nhiều, chúng ta phải nghĩ biện pháp tiết kiệm một chú. Không phải là chúng ta không có tiền, mà là món tiền này phải tiêu vào chỗ thích hợp hơn, hiện giờ kẻ địch của chúng ta còn rất nhiều, cẩn thận một chút thế nào cũng là điều nên làm, sống biết lo lắng, chết mới an lành, văn chương của Phạm lão phu tử các nàng hẳn là đều đã được nghe.

Thập Tứ công chúa khẽ gật đầu nói:
- Bọn thiếp đều hiểu rồi, sau này bọn thiếp sẽ chú ý.

Những nữ nhân khác cũng khẽ gật đầu đầu.

Nhưng trong lòng Dương Túc Phong lại thấy có chút áy náy, ngày đầu tiên vào Vị Ương cung, chưa làm được việc gì, mà lại đã giáo huấn nữ nhân bên cạnh một trận, đúng là có chút làm hỏng phong cảnh, vì thể cười thoải mái, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi! Được rồi! Đừng làm như mình phạm sai lầm vậy, ta chỉ nhắc nhở các nàng một chút thôi, rất nhiều con mắt đang nhìn vào chúng ta đó, nhất là những người dân thường, chúng ta làm cái gì đều không qua được cặp mắt sáng suốt của họ đâu … cung Dịch Đĩnh ở nơi nào? Chúng ta tới cung Dịch Đĩnh thôi.

Cho dù Dương Túc Phong nói rất thoải mái, muốn làm hòa hoãn không khí, nhưng Thập Tứ công chúa cảm thấy mình làm không được tốt, không khỏi có chút áy náy, những nữ nhân khác cũng biết không cận thận phạm phải kỵ húy của Dương Túc Phong, nên cũng không còn tâm tình vui tươi hớn hở nữa, tiếp theo đó đi du ngoạn mà cứ như đi làm việc theo nghĩa vụ vậy, không có gì hấp dẫn và vui vẻ nữa.
Dương Túc Phong than thàm thủ pháp xử lý của mình không tốt, chỉ đành cáo lỗi, lặng lẽ rời khỏi Vị Ương cung.

Ở cửa Vị Ương cung, Dương Túc Phong hỏi Đỗ Thiên Kỳ:
- Ở phía tây hồ Thiên Tuế, cũng chính là lãnh cung, các ngươi đã phái người tới tuần tra chưa?

Đỗ Thiên Kỳ chẳng hiểu là có chuyện gì, trả lời:
- Có! Mỗi một ngoác ngách của Vị Ương cung, chúng tôi đều có người tuần tra.

Dương Túc Phong gật đầu nói:
- Thế này, các ngươi rút người của đội tuần tra ở lãnh cung về, đem nơi đó phong tỏa, không cho phép một ai ra vào, có chuyện gì có thể trực tiếp báo cáo với ta! Đã hiểu chưa?

Đỗ Thiên Kỳ vội đáp:
- Đã hiểu, phong tỏa lãnh cung.

Dương Túc Phong gật gù, chui vào trong xe ngựa.

Đợi Dương Túc Phong đi xa rồi, Đỗ Thiên Kỳ mới hồ nghi hỏi quan quân ở bên cạnh:
- Có chuyện gì vậy? Lãnh cung xảy ra chuyện gì sao? Nơi đó không phải căn bản không có người ư? Đội tuần tra của các ngươi có phải là có người lười biếng, bị cáo trạng rồi hay không?

Khi Dương Túc Phong trở về quân bộ quân Lam Vũ, Tổ Phỉ Mã Vận ở lại trông nhà rón rén đi tới, thì thầm mấy câu bên tai Dương Túc Phong, Dương Túc Phong tức thì thầm kêu hỏng bét, đã nói là cứ cảm thấy như quên mất chuyện gì, hóa ra là cho Úc Thủy Lan Nhược đi tàu bay giấy.

Hơi định thần lại, Dương Túc Phong theo Tô Phỉ Mã Vận tới phòng khách, vừa mới tiến vào cửa đã thấy Úc Thủy Lan Nhược ngồi ngay ngắn ở đó, tựa hồ đợi mình rất lâu rồi.