Na Tháp Lỵ nghe xong, nhỏ giọng nói:

- Đây là quân ca của sư đoàn 19, đại ý ca từ chính là: Tổ quốc chúng ta vĩ đại, chúng ta tình nguyện cống hiến hết sức cho tổ quốc, chúng ta không cần tổ quốc phải quan tâm đáp trả, chỉ cần sau khi chúng ta chết thì ban cho chúng ta một mảnh đất để ta có thể thoải mái yên nghỉ trong trái tim của tổ quốc. Chúng ta vượt qua lửa nóng, chúng ta vượt qua núi băng, chúng ta chính là Hỏa Liệt điểu bay lượn phía trời cao. Nếu ngày đó hai chân ta chấm đất, tức là khi đó ta muốn được nghỉ ngơi trong lòng đất mẹ….

Dương Túc Phong ngồi im lắng nghe, hai mắt đã trở nên ươn ướt, tâm trạng phập phồng không ngừng, mãi cho đến khi tiếng ca hoàn toàn tiêu tán thì mới mơ hồ thốt lên:

- Không lẽ ông nội của cô không để lại một chút tin tức nào hay sao?

Na Tháp Lỵ lắc đầu, buồn bã nói:

- Không có. Trước kia khi ông sát cánh cùng Nhạc nguyên soái hành quân, hành tung phiêu hốt bất định, nhưng hàng năm vẫn gửi về cho chúng tôi hai bức thư. Nhưng bắt đầu từ Thiên Nguyên 1708 thì chúng tôi không còn nhận được thư của ông nữa.

Dương Túc Phong trầm ngâm suy nghĩ một lát, đoạn nói:

- Thiên nguyên 1708… một năm sau đó Nhạc nguyên soái tạ thế.

Na Tháp Lỵ buồn bã rơi nước mắt, thút thít nói:

- Đúng vậy, tin tức ông nội mất tích không lâu thì Nhạc nguyên soái cũng tạ thế, cho nên chúng tôi không có cách nào có thể dò la được tin tức của ông nội nữa. Cho đến tận bây giờ chúng tôi vẫn muốn tìm xem ông nội ở đâu, nhưng trong lòng tôi lại biết rõ có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy ông nội nữa.

Dương Túc Phong cũng hiểu được chuyện đó có rất ít cơ hội thực hiện được, dù sao thì hai mươi năm đã trôi qua, một khoảng thời gian quá lâu, hắn không thể làm gì khác hơn là cất lời an ủi:

- Nếu có cơ hội, nếu ông nội của cô còn sống, có lẽ các cô sẽ được gặp lại.

Cơn gió nhẹ đột nhiên truyền đến một mùi hương dịu bạc thơm ngát, mang máng như mùi thơm của hoa đào, nhưng lại phảng phất như mùi hương trên thân thể của nữ nhân, thanh đạm cao nhã, thật lâu không tiêu tán, ngập tràn khắp đình viện. Đó là một mùi hương có thể khiến cho người ta ngây ngất tâm can, nó khiến cho tâm tình đang phiền muộn của Dương Túc Phong tan biến dần, cảm giác như tinh thần bay bổng, cảm giác được thứ gió lạnh lẽo dường như đã đi thật xa, thay thế nó chính là làn gió mới ấm áp mơn man tâm hồn con người.

Dương Túc Phong ngẩn người nói:

- Hương khí này từ đâu đến đây?

Na Tháp Lỵ chớp chớp mắt nhìn bốn phía, nhăn mũi hít hít, sau đó nói với vẻ đầy hoài nghi:

- Đâu có mùi hương nào đâu chứ?

Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, truy tìm nơi phát ra mùi hương, bán tín bán nghi nói:

- Cô không ngửi thấy sao, đúng là có một mùi hương nhè nhẹ thơm ngát, nửa giống như mùi hoa đào, nửa lại giống như mùi thơm quyến rũ trên thân thể nữ nhân….. – Bất thình lình, hắn hắt hơi đánh xoạch một cái, điều này lại càng củng cố thêm hoài nghi trong lòng của hắn, hắn nghi hoặc lui lui tới tới trong đình viện, nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ điều khác lạ nào.

Na Tháp Lỵ từ lan can nhảy xuống, điểm mũi chân đi đến phía sau Dương Túc Phong, thì thào như cho chính bản thân mình:

- Ở đâu lại có….- Bất đồ nàng đưa tay điểm nhẹ lên cổ Dương Túc Phong, Dương Túc Phong sững sờ, toàn thân tê liệt nhũn ra. Na Tháp Lỵ nhanh chóng đỡ lấy hắn, kéo hắn đặt ở sau khối giả sơn. Nàng thu lại ngón tay, trên ngón vô danh có một chiếc nhẫn kim cương phát ra một màu xanh thẫm cực kỳ khó nhìn thấy.

Na Tháp Lỵ tỏ vẻ hối lỗi, thấp giọng nói:

- Dương tướng quân, xin lỗi, sư phụ ta muốn gặp ngươi.

Từ phía sau nàng đột nhiên hiện ra làn khói trắng mịt mù, sau khi làn khói tiêu tan thì thấy xuất hiện một cô gái đứng cạnh Na Tháp Lỵ. Thân hình cao ráo thon gọn, nước da trắng như tuyết, toàn thân được bao bọc bởi tú bào trắng muốt, không nhiễm một chút gợn bẩn, khiến kẻ khác phải sinh lòng ngưỡng mộ; ánh mắt trong veo như nước mùa thu đưa đẩy, eo thon mỏng mảnh đến mức người ta khó có thể tin được, hai mông đầy đặn mượt mà khiến người ta như si như túy; hai chân thánh khiết như bạch ngọc không chút tỳ vết, phảng phất như một dòng suối tươi mát không nhiễm chút bụi trần.

Na Tháp Lỵ kính cẩn cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, dè dặt nói:

- Sư phụ, người đó chính là y.

Nữ tử thánh khiết ung dung tiến lại, vươn ngón tay trắng tinh mềm mại, cầm lấy, mở bàn tay trái của Dương Túc Phong, lẳng lặng quan sát.

Na Tháp Lỵ hạ giọng nói:

- Sư phụ, con có thể thề là hắn đã liên tục trong ba lần rút được lá bài tử thần.

Nữ tử thánh khiết không nói gì, chỉ có ánh mắt là khẽ chuyển đảo nhẹ nhàng. Nàng quan sát thật kỹ lòng bàn tay Dương Túc Phong, bất đồ Dương Túc Phong đang hôn mê lại hắt hơi một cái. Nguyên là hương khí trên người nàng đã kích thích đến hắn, cho dù đang ngủ thì mũi hắn vẫn không thể chịu được loại kích thích như vậy. Hắn hắt hơi hiển nhiên khiến cho nữ tử thánh khiết cảm thấy khó chịu, bởi vì gần như ngay lập tức nàng đã tung bay ra ngoài ba trượng, tuy nhiên chiếc áo dài trắng khiết vẫn bị dính một chút nhãi bẩn của hắn. Trong thoáng chốc, nàng duỗi tay, thần quang lóng lánh trong mắt trở nên lạnh lùng, rồi lại trong nháy mắt trở thành trong suốt như ngọc.

Na Tháp Lỵ sắc mặt đại biến, vội vã kêu lên:

- Sư phụ, không! Trong lòng bàn tay của hắn có sao năm cánh!

Nữ tử thánh khiết chậm rãi thu tay lại.

Na Tháp Lỵ dè dặt cẩn trọng cất tiếng:

- Sư phụ, chúng ta đã tìm sáu bảy năm nay mới thấy được một người có điều kiện thích hợp, nếu sư phụ giết hắn, chúng ta lại phải tiếp tục tìm kiếm, mà chưa chắc đã tìm được! Người xem đi, hoa văn trong lòng bàn tay hắn đích xác là có hình sao năm cánh, chuyện kỳ lạ này đích thị là người trăm năm khó gặp.

Nữ tử thánh khiết rốt cuộc đã mở miệng, chỉ có điều thanh âm lại mỏng manh như tơ, phảng phất như chỉ có một chút khí lực, ngoại trừ Na Tháp Lỵ ra thì không ai có thể nghe được rõ ràng. Chỉ thấy hơi thở như lan như xạ tỏa ra:

- Người này diện mạo bình thường, không hề có căn cơ võ công, mặc dù có tử thần tương cách nhưng so với yêu cầu của chúng ta thì còn khoảng cách quá xa. Với bản lĩnh trói gà không chặt như hắn thì làm sao có thể tự bảo vệ bản thân trong thời loạn thế như lúc này? Chỉ cần hắn lơ đãng một chút đã mất mạng, khi đó chẳng phải sẽ khiến chúng ta lãng phí mất một viên thánh linh đan hay sao? Lúc đó, cho dù chúng ta tìm được người thích hợp thì cũng không có thánh linh đan để khống chế. Ta và ngươi đến lúc đó chẳng phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Hương Tuyết hải hay sao?

Na Tháp Lỵ rũ hai hàng lông mi xuống, không nói lời nào nữa.

Nữ tử thánh khiết trầm ngâm một lúc lâu, thần sắc biến đổi liên tục, rốt cuộc, cũng không biết đã trải qua bao lâu, nàng mới đưa ra được quyết định, thở một hơi thật nhẹ, chậm rãi nói:

- Cũng được, tiền đồ của Hương Tuyết hải sẽ ký thác trên người hắn. Chỉ mong Phổ La Mễ Lạc Đặc trên trời linh thiêng phù hộ cho lời tiên đoán của Tháp La Bài trở thành linh nghiệm.

Nói xong, song thủ bắt chéo áp lên ngực, trấn an sự kích động khiến cho bộ ngực trở nên phập phồng của mình, chậm rãi vận công, tạo thành một tư thế kỳ dị, sắc mặt biến thành trong suốt, ánh sáng đỏ từ ánh mắt bắn ra, chậm rãi nói:

- Ta, U Nhược Tử La, chưởng môn nhân thứ mười một của Hương Tuyết hải, y theo lời tiên tri thần bí của Tháp La Bài, tuân theo ý chỉ của tiền nhân, tuyển chọn nam nhân này làm hộ pháp tương lai của Hương Tuyết hải, gánh trên vai trách nhiệm giúp Hương Tuyết hải vang danh thiên hạ. Mong các vị tiền bối trên trời linh thiêng, dùng pháp lực khôn cùng của các người ngưng kết ở sao năm cánh trong bàn tay hắn, phù hộ ta có thể bảo vệ tính mạng của nam nhân này, dẫn dắt Hương Tuyết hải khôi phục lại ánh hào quang của một trăm năm mươi năm trước đây, xin được như nguyện cầu.

Niệm xong lời tuyên thệ, nàng khẽ nhắm đôi mắt tú lệ, chậm rãi đáp xuống đất, áp đôi môi mềm mại tỏa ra hương khí vào miệng Dương Túc Phong, đáng tiếc là Dương Túc Phong đang hôn mê, không biết diễm phúc rơi xuống, chỉ theo bản năng giãy giụa một chút, mơ mơ hồ hồ.

Na Tháp Lỵ ngược lại đã đứng sang một bên, chờ khi nữ tử thánh khiết hoàn thành hết thảy mọi nghi thức, khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo thì mới dám nhón chân đi đến, không hề dám nhìn Dương Túc Phong, chỉ sợ nữ tử thánh khiết tức giận. Nhưng dáng vẻ của nữ tử đó lại như thất hồn lạc phách, đứng im bất động một lúc, không nói lời nào.

Bất đồ Dương Túc Phong từ trong cơn mê hàm hồ ậm ừ vài tiếng mới khiến cho nàng phục hồi lại tinh thần, khôi phục lại vẻ băng lãnh như xa cách ngàn dặm nhìn Na Tháp Lỵ. Na Tháp Lỵ không tự chủ được lùi về sau một chút. Tuy nhiên nữ tử thánh khiết cũng không để ý đến động thái của Na Tháp Lỵ, chỉ có vẻ mặt là rất phức tạp, quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, ánh mắt lộ ra sự bi ai thống khổ.

- Na Tháp Lỵ, ngươi muốn nói với ta chuyện gì ư? – Nữ tử thánh khiết chợt hỏi, nhưng ánh mắt lại dõi theo những chú cá tung tăng như thoi đưa qua lại, tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Na Tháp Lỵ muốn nói nhưng lại thôi, bất quá cuối cùng vẫn cố thu lấy dũng khí, ngập ngừng nói đứt quãng:

- Sư phụ, con có thể không cần phải giả mạo làm người Cát Phổ Tái nữa không? Con sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị người khác vạch trần thân phận, bên cạnh hắn có một người tên là Tài Băng Tiêu, nhãn quan hết sức lợi hại, nếu con lộ ra một tia sơ hở thì sợ rằng sẽ bị nàng ta phát hiện.

Nữ tử thánh khiết lơ đãng phất tay, những chú cá chép trong ao phảng phất như trúng phải ma pháp, ngưng kết bất động, nước ao trong xanh cũng đình chỉ mọi rung động, tất cả đều như đóng băng lại. Nữ tử thánh khiết lại phất tay, tất cả đều khôi phục lại như cũ, những chú cá chép tiếp tục uốn éo lắc mình, mặt nước tiếp tục lăn tăn sóng gợn, chỉ có Na Tháp Lỵ là sắc mặt xám ngoét như tro.

Nữ tử thánh khiết bình thản cất lời:

- Không được, ngươi phải tiếp tục dùng thân phận người Cát Phổ Tái thì mới có thể ở bên hắn. Yếu điểm của hắn đã nằm trong tay chúng ta, ngươi không cần phải sợ hãi. Vừa rồi chính miệng ta đã bắt hắn uống thánh linh đan, nếu trong một tháng chúng ta không cho hắn giải dược thì tính dục trong người hắn sẽ bộc phát, trở thành dâm loạn vô độ, tinh tẫn người vong. Vả lại, nếu Tài Băng Tiêu có biết được thân phận thật của ngươi thì ta cũng có cách khiến cho nàng ta câm miệng.

Na Tháp Lỵ cẩn thận hỏi:

- Đại sư bá có biết chuyện này không ạ?

Nữ tử thánh khiết đột nhiên biến sắc, nét mặt trở nên đỏ hừng hực, thanh âm sắc lẹm:

- Ngu Mạn Viện? Ngu Mạn Viện có tư cách gì để quản chuyện của Hương Tuyết hải? Ả không phải là đại sư bá của ngươi. Băng Ngọc công thần diệu không chịu luyện tập, lại đi học những thứ của bàng môn tà đạo, không chịu tu tâm dưỡng tính, trụy nhập hồng trần, người như vậy chỉ khiến cho Hương Tuyết hải của chúng ta mất hết thể diện! Ta không có một sư tỷ như vậy, ngươi cũng không có đại sư bá như thế, nếu ngươi muốn học theo thói hỗn xược của ả thì ta sẽ lập tức giết chết ngươi!

Na Tháp Lỵ nhất thời câm như hến.

Nữ tử thánh khiết như vẫn chưa hết phẫn nộ, nghiến răng nói tiếp:

- Ả dường như cũng đang ở phủ Bảo Ứng, tốt nhất là đừng để ta gặp được ả, nếu không ta sẽ không kiềm lòng được mà giết ả tiện nhân làm ô nhục sư môn đó.

Na Tháp Lỵ không dám lên tiếng, một lúc lâu sau mới lén nhìn sắc mặt sư phụ, thấy vẻ phẫn nộ đã tan bớt mới dùng thần sắc khẩn cầu, dè dặt nói:

- Sư phụ, chúng ta làm như vậy với hắn có đúng hay không?

Nữ tử thánh khiết thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn lên trời, hờ hững đáp:

- Ta không biết.

Na Tháp Lỵ tiếp tục dè dặt hỏi:

- Vậy mỗi tháng sư phụ lại đến đến ban cho hắn giải dược đúng không?

Nữ tử thánh khiết liếc mắt nhìn Dương Túc Phong, lạnh lẽo nói:

- Ta sẽ căn cứ vào biểu hiện của hắn để quyết định có nên ban cho hắn thuốc giải hay không.

Ánh mắt Na Tháp Lỵ trầm xuống, suy tư một lúc mới dám nói chuyện:

- Nếu biểu hiện của hắn không tốt thì sao?

Nữ tử thánh khiết cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Vậy thì hắn chỉ có đường chết mà thôi.

Na Tháp Lỵ không dám hỏi nữa.

Nữ tử thánh khiết im lặng một lúc lại nói:

- Hương Tuyết hải của chúng ta cũng không phải là muốn hắn làm chuyện gì quá khó khăn, chúng ta chỉ hy vọng thế lực của chúng ta có thể phát triển theo sự phát triển địa bàn của hắn. Kỳ thật chúng ta cũng chỉ vì bị Thánh điện và Nghi Hoa cung bức đến bước đường cùng, mới phải như vậy. Nếu như hắn không thể thu phục được Mỹ Ni Tư hoặc là bỏ mình trong khi chiến đấu thì tất cả hy vọng và kế hoạch của chúng ta cũng sẽ uổng phí, Hương Tuyết hải cũng sẽ theo đó biến mất trên thế gian. Cho nên, nếu có cơ hội thì ngươi nên truyền cho hắn khẩu quyết Thánh Dương công để hắn tự tu tập. Môn công phu này mặc dù không thể sử dụng để khắc chế địch nhưng đối với thân thể của hắn lại rất tốt, là chất xúc tác khiến cho cơ thể của hắn ngày càng trở nên kiên cường.

Na Tháp Lỵ mân mê chéo áo, thấp giọng nói:

- Nhưng thánh linh đan vẫn gây ra thương tổn rất lớn cho hắn….

Nữ tử thánh khiết chỉ hờ hững đáp:

- Chỉ cần hắn có thể được cấp giải dược thì thánh linh đan đối với hắn sẽ trăm lợi mà không có chút hại nào, chẳng những có thể tăng cường thể chất và tinh thần mà còn có thể giúp mắt sáng, thanh lọc cơ thể. Ta tạm thời còn chưa biết thể trạng của hắn có thích hợp để tu luyện Thánh Dương công hay không, nhưng cho dù hắn không cách nào tu luyện được hoặc không có tiến triển thì thánh linh đan vẫn có thể giúp hắn trở nên kiên cường, như thế làm sao có thể nói là thánh linh đan vô ích?

Na Tháp Lỵ cắn môi, khó khăn lắm mới thốt ra lời:

- Nhưng, thánh linh đan trước nay chưa từng có ai dùng thử, hiệu quả chỉ là do chúng ta suy đoán, thực tế thế nào thì vẫn chưa có ai biết được…

Nữ tử thánh khiết hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi theo bên cạnh hắn chẳng phải sẽ biết được sao? Bất quá, hắn vừa mới uống thánh linh đan, tính dục mấy ngày nay có thể phát tác, tốt nhất là ngươi cách xa hắn một chút, tránh trở thành đối tượng phát tác dược lực của hắn. Ngươi ngàn vạn lần cũng không được kích thích hắn, nếu không, thú tính của hắn đại phát, mất đi lí trí thì sẽ vui vẻ giày vò ngươi đấy, nhớ lấy.

Na Tháp Lỵ nhất thời thẫn thờ gật đầu.

Nữ tử thánh khiết vung tay áo, một trận khói nhẹ bao phủ quanh thân thể nàng, dần tan biến mất, lúc ra đi cũng như khi xuất hiện, thần bí vô cùng.

Đình viện lại yên tĩnh như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.