Dương Túc Phong tỉnh lại, hắn cảm thấy có điều kỳ quái, cảm giác được là mình không phải tự nhiên rơi vào giấc ngủ, nhưng tình hình lúc đó như thế nào thì không cách nào nhớ được. Sau đó hắn lại nghĩ rằng cả đêm hắn chưa từng chợp mắt, có thể ngủ ngay tại nơi đó cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, hắn lại thấy đôi môi mình có vẻ kỳ lạ, như lưu lại hương thơm của nữ nhân, hắn đã liếm môi rất nhiều lần nhưng mùi hương đó vẫn tồn tại bất tán.

Hắn còn mơ hồ nhớ rằng trước khi hôn mê hắn đã thấy cái bóng của Na Tháp Lỵ, không lẽ là Na Tháp Lỵ lén hôn hắn? Bất quá hắn không dám chắc chắn về điều đó. Dương Túc Phong nhìn quanh bốn phía, không hề có bất cứ một ai, bất đồ lại nhớ đến đám quan quân pháo binh đang uống rượu bên ngoài, song lại không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. Hắn mơ mơ màng màng đi ra ngoài, vừa vặn gặp ngay Dương Cơ Duệ cũng đang đi tìm hắn.

- Nhị thúc, vội vã như vậy không lẽ đã xảy ra chuyện gì? – Dương Túc Phong vừa dụi dụi mắt vừa hỏi.

- Bọn người Mông Địch Vưu đã bị đưa đến chợ nô lệ, nếu ngươi muốn giải cứu bọn họ thì bây giờ phải nhanh chóng đến đó. – Dương Cơ Duệ vội vã nói.

Trong đầu Dương Túc Phong vẫn cảm thấy lâng lâng, ngu ngơ hỏi:

- Tại sao?

Dương Cơ Duệ vội gọi điếm tiểu nhị mang đến hai chiếc khăn ấm, lau mặt cho hắn, Dương Túc Phong cuối cùng mới thanh tỉnh được một chút. Chỉ nghe Dương Cơ Duệ nói:

- Bây giờ đã là buổi chiều, chính là lúc chợ nô lệ sầm uất nhất. Thân thể bọn người Mông Địch Vưu đã có khuyết tật, có thể sẽ bị bọn chúng bán với giá thấp hòng giải quyết nhanh chóng, đến lúc đó sẽ rất phiền toái. Tô Lăng Tuyết và mấy nữ nhân cũng vừa mới đi ra cửa đến chợ, chúng ta cũng đi nhanh lên thôi.

Dương Túc Phong tỉnh táo lại, nghe vậy thì trong lòng nóng như lửa đốt, hai người vội vã chạy ra cửa đón một chiếc xe ngựa, đi về phía chợ nô lệ ở phía tây bắc Bảo Ứng phủ. Ai ngờ xe lui tới trên đường cái đều đã chở đầy người, chờ mãi mới có một cỗ xe gia dụng đang đi đón lão gia của mình. Dương Túc Phong bất kể đúng sai, đưa ngay cho gã xa phu kim tệ, xa phu nhất thời quên tuốt tuồn tuột lão gia của mình, vội vàng chở hai người đến chợ nô lệ. Nửa giờ sau, hai người đã đến được nơi cần đến.

Vừa bước xuống xe quan sát, Dương Túc Phong đã trợn tròn mắt khi nhìn thấy chợ nô lệ tràn ngập đầu người, phảng phất như chợ hoa đón xuân. Có một cái biển bằng đá ở giữa đường, từ đó hướng ra xa đều là các cửa hàng to nhỏ khác nhau, nhân viên lui lui tới tới, chen chen lấn lấn, có phần giống như chợ mua bán ở xã hội hiện đại, bất quá mặt hàng lại là người sống sờ sờ. Điều ngạc nhiên duy nhất là trên đường đều không thấy bất cứ nô lệ nào.

Dương Túc Phong phủi phủi bụi đất trên người, cười nói:

- Mẹ kiếp, đúng là không thấy thì không biết, thấy thì thật là dọa người, mua bán nô lệ mà lại hưng vượng đến mức này đây ư?

truyenonline.vn

Dương Cơ Duệ sắc mặt thản nhiên, gật đầu nói:

- Mùa vụ này là lúc hưng vượng nhất trong năm, nghe nói cứ đến thời điểm cuối năm thì giao dịch mua bán nô lệ mỗi ngày có thể đạt đến ba trăm vạn kim tệ. Nếu có mỹ nữ tuyệt sắc, tổ chức đấu giá công khai thì số tiền giao dịch còn cao hơn rất nhiều, nghe nói kỷ lục cao nhất là một ngàn một trăm vạn kim tệ. Tuy nhiên đó là chuyện đã rất lâu, khi đó nhân vật đấu giá là một nữ nhân trong Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, giá khởi điểm đã là chín trăm chín mươi chín vạn kim tệ, một cái giá thật sự khiến người ta phải sợ hãi…

Dương Túc Phong tắc lưỡi, tỏ vẻ khó tin nói:

- Ôi trời ơi, một nữ nhân mà có thể bán được nhiều tiền vậy sao? Ta ngất, chừng đó tiền đủ để trang bị cho hai sư đoàn quân trung ương.

Dương Cơ Duệ thở dài nói:

- Đó là sự thực, người ta đều nói mỹ nhân như ngọc chính là ám chỉ việc dùng tiền để đổi lấy mà thôi!

Dương Túc Phong thở dài, nhìn quanh quất một chút, chỉ thấy nơi nào cũng lúc nhúc đầu người, nhịn không được nói:

- Việc buôn bán ở nơi này phát triển đến mức này, lấy đâu ra nhiều nô lệ để bán đây?

Dương Cơ Duệ thâm trầm nói:

- Nguồn nô lệ rất phức tạp. Trước kia phần lớn nô lệ đều là tù binh chiến tranh và một ít nông dân mất đi đất đai, hai loại này đều là tù binh một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng những năm gần đây, nguồn nô lệ đã biến hóa rất phức tạp, ngoại trừ chiến phu và nông dân mất đi đất đai, còn có thêm một số bị người buôn nô lệ bắt đến, thành phần này chỉ cần trải qua vài lần mua bán trao đổi thì cũng trở thành hợp lệ, ngoài ra còn có một ít nô lệ là tội phạm hình sự nữa.

Dương Túc Phong im lặng lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Dương Cơ Duệ tiếp tục trầm giọng nói:

- Nhất là những năm gần đây, khởi nguồn từ chiến loạn Mỹ Ni Tư, các thế lực đấu tranh liên miên không ngừng, tạo ra vô số nạn dân lưu ly thất tán, bọn buôn người thường chỉ cần dùng một ít thóc gạo dụ dỗ là đã khiến bọn họ ký vào khế ước bán thân, trở thành nô lệ, kể cả thê tử nhi nữ của mình cũng không ngoại lệ….

Dương Túc Phong vừa nghĩ đến nô lệ đến Mỹ Ni Tư thì lại nhớ đến Ngu Mạn Viện, trong lòng không khỏi cảm khái, nàng đích thị là giai nhân, nhưng cũng chính là đạo tặc!

Dương Cơ Duệ còn chưa nói xong thì đã có người hét to:

- Mọi người mau đến xem, quân nô mới nhất đây! Đều là dũng sĩ trên chiến trường, vui vẻ hoạt bát, mạnh mẽ vô cùng đây! Nửa bán nửa cho, mỗi người chỉ có năm mảnh kim tệ mà thôi! Mọi người mau đến xem, không mua cũng đến xem đi… - Thanh âm này vang lên bên tai hai người Dương Túc Phong lúc này hệt như sấm động bên tai.

Dương Túc Phong quay người lại, trực tiếp xông đến, tốc độ cực nhanh, khiến cho Dương Cơ Duệ cơ hồ còn chưa có phản ứng. Dương Túc Phong xông thẳng đến cửa hiệu đó, vỗ thẳng vào mặt chủ tiệm, kêu ầm lên:

- Không cần rao nữa, ta mua hết.

Chủ tiệm là một trung niên béo phì, hai con mắt ti hí vừa nghe Dương Túc Phong nói thì mắt sáng rực, vội vàng nói:

- Tốt quá, tổng cộng 378 người, mỗi người năm miếng kim tệ, vừa bán vừa cho, tổng cộng chỉ lấy của ngài 9000 kim tệ, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Dương Túc Phong tháo túi xách, kéo khóa, vội vàng nói:

- Được, không thành vấn đề.

Dương Cơ Duệ từ phía sau đã tiến đến, tỉnh táo giữ lấy bàn tay đang lấy tiền của Dương Túc Phong, trầm giọng hỏi:

- Ông chủ, xuất xứ quân nô của ngươi là ở đâu đến? Có phải là từ sư đoàn pháo binh 19 của quân trung ương đế quốc Đường Xuyên không?

Chủ cửa hàng nhìn chằm chằm bao tiền của Dương Túc Phong, chỉ mong sao hắn lập tức lấy kim tệ sáng lóa giao cho mình, vội vàng nói:

- Hai vị, vô luận là quân nô ở đâu thì cũng giống nhau, cần gì phải biết ở đâu? Ta cam đoan là bọn họ đều thân thể cường tráng, khỏe mạnh, có khí lực làm việc……

Dương Túc Phong vỗ vỗ đầu mình, thảm nảo than một tiếng, hắn hiểu được mình đã quá vội vã, thiếu chút nữa đã lẫn lộn cả rồng và quạ, đợi khi tâm tư bình tĩnh trở lại, hắn nói:

- Thật là vô ý, ông chủ, chúng tôi muốn mua nô lệ là quan quân của sư đoàn pháo binh 19, bọn họ đều mất một cánh tay…….

Chủ tiệm thất vọng, quay trở về ghế của mình, ngạc nhiên nói:

- Hai vị, các người không bị bệnh đấy chứ? Khỏe mạnh trâu bò không muốn, các người lại muốn mất đi cánh tay, chẳng phải là tao đạp tiền bạc hay sao? Thất trách, nơi này ta không có nô lệ tàn phế, các người đi nơi khác mà hỏi, thiệt là, trong đầu đúng là đầy nước mà.

Sắc mặt Dương Cơ Duệ biến đổi, đang định phát tác thì bị Dương Túc Phong ngăn cản. Dương Túc Phong không hề tức giận, chỉ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Ông chủ, thế này vậy, ta biết tin tức của ông nhất định rất linh thông, dám chắc có thể biết được quân nô thiếu một cánh tay ở nơi nào. Ông và tôi sẽ làm một cuộc giao dịch, tôi sẽ sẽ mua hết quân nô của ông với giá của ông khi nãy, đồng thời, tôi sẽ đồng ý mua với giá một trăm kim tệ cho mỗi quân nô tàn phế, nếu ông có thể tìm được họ…

Quả nhiên có tiền sai ma quỷ xay thóc cũng được, chủ tiệm lập tức tinh thần đại chấn, hai mắt long lanh như ngọc bích, lắp ba lắp bắp hỏi:

- Có…có thật không? Nếu ngài thật sự có thành ý thì trước tiên hãy đặt cọc trước cho tôi một ngàn kim tệ.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Ta nói ra há lại là chuyện đùa, được rồi, đây là một vạn năm ngàn kim tệ. Ông nhớ kỹ, phải là quân nô của sư đoàn 19 pháo binh thuộc quân trung ương, bọn họ đều cụt tay phải, tổng cộng là 236 người. Nếu ông tìm không được thì vụ mua bán này xem như hủy bỏ.

Chủ tiệm nhanh tay nhanh chân vồ lấy kim tệ, cho vào ngăn kéo, chỉ sợ Dương Túc Phong hối hận, trong chớp mắt y đã gọi đến sáu bảy tiểu nhị, để bọn chúng tìm ở các quầy hàng xung quanh. Tiền đã đến tay, thần thái của chủ tiệm lúc này giống hệt như một tên khất cái gặp phải thần tài, khuôn mặt tươi roi rói, cười nói với Dương Túc Phong:

- Hai vị cứ yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ thuận lợi, ta lấy danh dự của Quách lão đảm bảo rằng đám quân nô tàn phế sẽ bình an giao tận tay cho hai vị. Mời hai vị đến đây ngồi một lát.

Dương Túc Phong không ngồi, chỉ đứng dựa vào quầy, lơ đãng hỏi:

- Quách lão bản, quân nô khỏe mạnh của ông là từ đâu đến?

Ông chủ họ Quách có chút khẩn trương, nhìn quanh bốn phía một chút, hạ thấp giọng nói:

- Hai vị đại gia nếu đã sẵn sàng làm ăn buôn bán thì ta cũng không giấu giếm hai vị, đám quân nô này lén vận chuyển từ Y Lệ Nạp đến đây, bọn họ là đội hộ vệ của Phượng gia thuộc hoàng thất Y Lệ Nạp. Khi đại tướng quân Bạch Lệnh đoạt lấy chính quyền Y Lệ Nạp, thì đội hộ vệ này bị bắt hết. Bạch Lệnh vốn có ý muốn giết hết bọn họ, trảm thảo trừ căn, nhưng thuộc hạ của y có một số người cảm thấy giết chết thì quá lãng phí, chi bằng đem đến chợ nô lệ, bán kiếm chút tiền, cho nên…

Dương Cơ Duệ vốn vẫn im lặng, chợt nhíu nhíu mày, tò mò hỏi:

- Không lẽ bọn họ là Cung Đô chiến sĩ?

Chủ tiệm lại nhìn bốn phía một lần nữa, thì thầm:

- Không sai, bọn họ chính là hàng thật giá đúng – Cung Đô chiến sĩ, nhưng chúng tôi tuyệt không dám nói rõ. Các vị cũng biết rồi đấy, pháp luật của đế quốc đã quy định chiến sĩ Cung Đô cho dù có phạm tội ác lớn bằng trời thì cũng chỉ có thể xử tử, không thể bán làm nô lệ, cho nên, tôi bán cho các vị tuyệt đối không phải là Cung Đô chiến sĩ, bọn họ chỉ là binh lính bình thường của Y Lệ Nạp mà thôi. Hai vị hiểu chứ…

Dương Túc Phong gật đầu:

- Ta hiểu. Ông cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ giữ bí mật, chỉ có trời đất và ba người chúng ta biết.

Chủ tiệm hết sức vui mừng, chỉ trong phút chốc mà có được một vụ mua bán lãi ròng, trước nay chưa từng có, bèn vui vẻ nói:

- Chỉ tiếc, nhu cầu về nữ nô Y Lệ Nạp quá cao, mặc dù tôi đã ra giá rất cao nhưng cũng không cách nào tìm được nguồn hàng, nếu không, tôi sẽ tặng cho nhị vị hai mỹ nữ Khang Thư để tạ lễ… như vậy thì sẽ tốt hơn, nhưng không sao, tôi có một bức họa gần đây được lan truyền rộng rãi, sẽ tặng cho nhị vị.

Y vừa nói vừa lấy ra một bức tranh mỹ nữ cực kỳ đẹp mắt, mở ra trước mặt hai người. Dương Túc Phong nhìn thoáng quá, nén không được trợn mắt há hốc mồm, mặt đỏ đến tận mang tai, ánh mắt dán chặt vào bức họa, không cánh nào chuyển dời ánh mắt khỏi nơi khác. Dương Cơ Duệ mặc dù không có phản ứng dữ dội như Dương Túc Phong, nhưng cũng tựa như nhìn thấy món ăn ngon, bất quá càng xem thì lão càng nhíu mày, tựa như phát hiện ra điều gì đó.

Chủ tiệm hạ giọng, thần bí nói:

- Lão gia tử quả nhiên là người từng trải, xem ra đã biết người trong bức họa này là ai. Đây là bức Xuân Cung họa trước nay chưa từng có, giá trị lắm đấy.

Dương Cơ Duệ miễn cưỡng thu hồi lại ánh mắt, nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm:

- Không lẽ là Phượng Lam Vũ thật ư?