Hiện giờ các thế lực trong nước Mã Toa đang không ngừng cướp đoạt địa bàn và nhân khẩu của nhau, không ai có thể đảm bảo tuyệt đối mình không chế được nơi nào nữa.

Vũ Văn Tinh Không quyết tâm tới cùng, phàm những nơi quân đội của y đi qua đều thực hành chính sạch 3 sạch: cướp sạch, giết sạch, phá sạch. Dù sao mình không có được cũng kiến quyết không để lại cho kẻ khác.

Dưới phương trâm này chỉ đạo, khu vực nam bộ Mông Thái Kỳ bị phá hoại nghiêm trọng, nhân khẩu bị giết ít nhất 100 vạn, trong đó đại bộ phận là nam nhân tráng niên.

Các thế lực khác cũng học theo, phàm là thứ mình không có được là giết sạch, phá sạch, nhân khẩu Mã Toa tụt dốc không phanh. Tự mình giết mình hình như luôn có hiệu suất cao nhất.

-Đây chính là chuyện tốt.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói, nước Mã Toa càng loạn càng tốt, chém giết mới bắt đầu thôi, cao trào còn ở đằng sau kia.

Thế cục Mã Toa ngày càng xấu đi, ngược lại quân Lam Vũ không có bất kỳ động tĩnh gì, cứ như là biến mất rồi vậy, không có bất kỳ chút hành động nào, làm Vũ Văn Lôi Đình và Vũ Văn Tinh Không càng thêm yên tâm thực hiện kế hoạch của mình.

Ở đảo Lữ Tống 5 ngày, hạm đội của Dương Túc Phong rời đi.

Sau khi suy tính thận trọng, y đem ý kiến của mình truyền về kinh đô NI Lạc Thần, ngày 4-10, đế quốc Lam Vũ công khai tuyên bố không trú quân ở Mã Toa, không chiếm lĩnh bất kỳ lãnh thổ nào của Mã Toa, hạm đội cướp bóc không xâm phạm tuyến bờ biển Mã Toa nữa, đồng thời chính thức tuyên bố di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên cho toàn bộ thiên hạ.

Sau đó Dương Túc Phong hạ lệnh bí mật thả Vũ Văn Phân Phương ra để nàng đi thực hiện di nguyện của Vũ Văn Chấn Thiên.

Đây không nghi ngờ gì là quả bom lớn nhất, làm cả đại lục Y Lan nổ tung, rất nhiều người lúc này mới biết Vũ Văn Chấn Thiên đã chết, bao gồm cả quân đội Mã Toa bị quân Lam Vũ vây khốn.

Trong cơn chấn động, rất nhiều người cẩn thận đọc tuyên bố của đế quốc Lam Vũ, ý đồ tìm hiểu mục đích chân thực trong đó, người sáng suốt lập tức hiểu ý của những ý tứ cơ bản sau:

-Thứ nhất, đế quốc Lam Vũ không quản hạt trực tiếp Mã Toa, bởi thế Mã Toa tạm thời vẫn độc lập, nội chiến trong Mã Toa ai thắng ai thua, rốt cuộc phải xem nắm đấm ai to hơn, thủ đoạn của ai tàn nhẫn hơn.

-Thứ 2, chuyện Mã Toa do người Mã Toa xử lý, quân Lam Vũ sẽ không nhúng tay vào, đương nhiên chẳng ai tin quân Lam Vũ thực sự làm như thế, cùng lắm chỉ trong thời gian ngắn, để có đủ thời gian cho người Mã Toa tàn sát nhau mà thôi.

-Thứ 3, quân Lam Vũ sẽ không để Mã Toa thống nhất nữa, đây là điều chắc chắn, nếu như có nước Mã Toa thống nhất xuất hiện, bọn họ khẳng định sẽ bóp nát ngay lập tức.

Đương nhiên, 2 tin tức đầu tiên rất nhiều người có thể đoán ra, còn cái cuối cùng phải nghiền ngẫm rồi, cần phải có chút nhãn quang mới nhìn ra được.

Quan trọng là đế quốc Lam Vũ không khiển trách bát đạo liên minh nam hạ, mặc kệ đế quốc Tinh Hà thừa cơ nước đục thả câu, ngó lơ hành động của cha con Vân Nhạc.

Điều đó có nghĩa là chỉ cần ngươi có đủ thực lực, cứ thoải mái tới Mã Toa mà chia chác, hậu quả của việc làm này là nước Mã Toa vĩnh viễn không được yên ổn.

Tuyên bố của đế quốc Lam Vũ mau chóng dẫn tới hiệu ứng đomino,đánh nát hoàn toàn trụ cột tinh thần của quân đội Mã Toa ở tiền tuyến ,nghe tin Vũ Văn Chấn Thiên chết, quân đội Mã Toa không còn lòng tin nữa, lũ lượt rút lui.

Ngày 12-10, quân đội Mã Toa ở thành Quang Minh tuyên bố ủng hộ Vũ Văn Phân Phương làm hoàng đế, đồng thời đầu hàng quân Lam Vũ, yêu cầu được trở về bên cạnh Vũ Văn Phân Phương.

Kết quả yêu cầu của bọn chúng mau chóng được chấp nhận, quân đội nơi này mặc dù là bộ hạ cũ của Vũ Văn Phân Phương, nhưng bọn chúng muốn quy thuận Vũ Văn Phân Phương hơn, dù sao người được kế thừa chỉ định chính thống ,trong loạn thế chúng cũng tin Vũ Văn Phân Phương hơn.

Ngày 13-10, quân đội đồn trú ở Vũ Thắng Quan cũng tuyên bố đầu hàng quân Lam Vũ và yêu cầu được trở về bên Vũ Văn Phân Phương, thề trung thành với Vũ Văn Phân Phương.Bọn chúng cũng được toại nguyện.

Quân đội ở đây vốn là bộ hạ cũ của Vũ Văn Phân Phương, dù không có di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên, bọn chúng cũng sẽ quy phục Vũ Văn Phân Phương, nếu có di ngôn thì càng lý tưởng rồi.

Vũ Văn Ưu Thương, quan chỉ huy tối cao ở Vũ Thắng Quan bị chết không rõ ràng, nghe nói là bị ám sát, nhưng ai cũng hiểu là bị bộ hạ của Vũ Văn Phân Phương cố ý xử lý làm lễ vật dâng cho nàng.

Dưới sự suất lĩnh của nguyên đại thần bộ quân vụ Mã Toa là Mạch Khắc Mã Nạp Mạn, gần 10 vạn quân hướng về Minh Na Tư Đặc Lai, bọn chúng là chủ lực của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Ngày 14-10, hải quân Mã Toa cũng tuyên bố trung thành với Vũ Văn Phân Phương, hải quân Mã Toa rúc ở cảng Kim Loan không dám thò mặt ra ngoài được 3 năm rồi, dù hiện giờ chúng không có lực lượng gì, nhưng khí thế vẫn tăng thêm không ít uy vọng cho Vũ Văn Phân Phương.

Song không mày, ngày hôm sau khi tuyên bố trung thành với Vũ Văn Phân Phương, bọn chúng bị quân đội Nhược Lan xuất hiện tịch thu hết vũ khí và chiến hạm, thế là hải quân Mã Toa toàn quân bị diệt.

Ngày 15-10, Vũ Văn Phân Phương ngồi phi dĩnh quân Lam Vũ âm thầm nam hạ, xuất hiện ở Minh Na Tư Đặc Lai. Nhưng Vũ Văn Phân Phương không tuyên bố gì, cũng không gặp quan binh, như biến mất trong không khí vậy.

Không ai biết Vũ Văn Phân Phương rốt cuộc có thực hiện di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên không, chỉ có đám Vũ Văn Tinh Không thần kinh căng như dây đàn, chú ý mật thiết tới hành động của Vũ Văn Phân Phương.

Cùng ngày hôm đó, hạm đội của Dương Túc Phong vượt qua hải vực Solomon, nơi từng bị hải tặc hoành hành.

Hải vực Solomon vào cuối thu vẫn rất mỹ lệ, nằm ở phía nam xích đạo, nó không có chút hơi lạnh nào, nước biển tắm trong ánh mặt trời ấm áp khẽ động , sóng gợn lăn tăn, Long Nha chiến hạm đi qua lưu lại những vệt sóng dài....

Bị quân Lam Vũ ra sức đả kích, hải tặc Solomon cơ bản đã bị tiêu diệt, chỉ có cực ít đáng né tránh hải quân Lam Vũ truy kích.

Theo tin tình báo, hiện giờ đám hải tặc tàn dư đều tập trung dưới cớ của hải tặc Hải Lôi Đình, đang chơi trò trốn tìm với hạm đội A Phương Tác, hải vực Solomon rất phức tạp, hạm đội của A Phương Tác truy đuổi rất lâu, nhưng vẫn không bắt được hải tặc Hải Lôi Đình về trừng phạt.

Dọc đường đi, Dương Túc Phong nhìn thấy rất nhiều ngư thuyền viễn dương đang bắt những con rùa biển khổng lồ, đặc sản của hải vực Solomon là loại rùa biển này, thịt của nó rất ngon, rất nhiều hải tặc cùng đường dựa vào nó để làm thức ăn.

Thực tế qua xử lí tỉ mỉ của đầu bếp cao mình, mùi vị của nó vô cùng tươi ngon, qua không ngừng tuyên truyền và quảng bá, nó đã thành món ngon không thể thiếu của yến hội cao cấp trên đại lục Y Lan, có thị trường tiêu thụ rộng lớn.

Loại rùa này không nhẹ, 5-6 người không thể làm gì được nó, ít nhất phải cần tới 10 người mới có thể bắt được.

Khi bị bắt lên nó luôn vùng vẫy mãnh liệt, bọn chúng sống trong vùng nước nông, các thuyền lớn rất khó tới gần, nên tuyền nhỏ phải bị kéo đi một quãng dài mới kéo được nó lên, lúc đó thì các thủy thủ cũng mệt phờ râu ra rồi.

Phong Tĩnh Hiên lười nhác dựa vào cửa sổ ngằm phong cảnh độc đáo của quần đảo Solomon, nàng ăn mặc rất tùy tiện, lộ ra cánh tay và đôi chân ngọc, còn có thể thấp thoáng thấy được cặp mông tròn lẳn.

Dù sao nàng cũng chấp nhận số mệnh rồi, Dương Túc Phong muốn làm sao thì làm, thực thế khi nàng nghĩ thông, phát hiện ra Dương Túc Phong bất quá cũng chỉ có thế.

Tiêu Tử Phong thì đang một mình nghiên cứu thổ sản của đảo Lữ Tống, món mít này thực sự rất là ngon, nàng và Phong Tĩnh Hiên rất thích ăn, bất quá 2 nàng thích nhất là mùi thơm của mít nên hiện giờ cả thuyền đầy mùi mít rồi.

Dương Túc Phong đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế mát xa, vừa rồi đọc quá nhiều tin tình báo làm 2 mắt cay xè, nước mắt như muốn chảy ra.

Chính sự của đế quốc Lam Vũ cở bản không cần y phải quan tâm nữa, những loại chuyện như nước Mã Toa vẫn cần y quyết định, nhất là chuyện của Vũ Văn Phân Phương, loại chuyện này đám Cổ Địch Sâm tuyệt đối không dám tự quyết định.

-Phong, chàng thực sự chuẩn bị để Vũ Văn Phân Phương về Mã Toa à?

Tiêu Tử Phong đột nhiên hỏi, trước khi đưa ra tuyên bố, Dương Túc Phong đã hạ lệnh thả Vũ Văn Phân Phương để nàng về Mã Toa thực hiện di ngôn của Vũ Văn Chấn Thiên, đã khơi lên tranh luận kịch liệt trong cao tầng của đế quốc Lam Vũ.

Đối với đế quốc Lam Vũ mà nói, để Vũ Văn Phân Phương trở về khiến vũng nước đục này càng loạn thêm, là sách lược vô cùng cao minh.

Nhưng đối với ngàn vạn cư dân đế quốc Lam Vũ mà nói, thế nào cũng phải tìm lý do bình ổn lòng dân, dù sao Vũ Văn Phân Phương trước kia giết không ít cư dân đế quốc Đường Xuyên.

Hiện giờ không ít người dân nghe thấy cái tên Vũ Văn Phân Phương còn nghiến răng ken két, người mang tâm tình này dù không nhiều, nhưng cũng cần phải chú ý.

-Ừ, có gì không ổn à?

Dương Túc Phong nhắm mắt đáp, đối với y đây là chuyện chẳng có gì to tát, có người còn lấy tài năng quân sự của Vũ Văn Phân Phương để nói, lo lắng thả hổ về rừng sẽ thành hậu hoạn.

Dương Túc Phong thì chẳng lo, không bột chẳng gột lên hồ, Vũ Văn Phân Phương giỏi mấy cũng không thu thập được đống hỗn loạn này trong thời gian ngắn, không có đủ tài chính, nàng lấy gì đối kháng với quân Lam Vũ.

-Lỡ cô ta....

Tiêu Tử Phong hơi lo, nàng là điển hình của những người sợ thả hổ về rừng. Đương nhiên nguy hiểm của việc này tới từ mặt quân sự thôi, về chính trị, Vũ Văn Phân Phương chẳng có tài hoa gì đặc biệt.

Dương Túc Phong không tán đồng suy nghĩ của nàng nói:

-Ha ha, không có lỡ gì hết, đám huynh đệ bá thúc của cô ấy không tha cho cô ấy đâu, cô ấy sẽ còn một quãng đường dài để đi, ta cũng không cấp cho cô ấy vũ khí gì cả, cô ấy phải tự nghĩ biện pháp.

Tiêu Tử Phong cau mày:

-Nhưng chàng biết, những kẻ kia không phải là đối thủ của cô ta.

Dương Túc Phong vẫn thản nhiên nói:

-Thế chẳng phải là tốt nhất sao? Nếu cô ấy bị đánh bại lại khó cho chúng ta.

Phong Tĩnh Hiên trừng mắt lên nói:

-Tới khi đó Vũ Văn Phân Phương thống nhất Mã Toa, quay trở lại xem ngươi có chết hay không?

Dương Túc Phong ngáp:

-Ơ...ơ, thế càng tốt, ít nhất nửa đời sau cũng không buồn tẻ.

Phong Tĩnh Hiên chẳng buồn nói nữa, chăm chú xem ngư dân bắt rùa.

Kỳ thực nàng bất quá chỉ muốn gây lộn với Dương Túc Phong một chút mà thôi, còn trong thâm tâm nàng biết, Vũ Văn Phân Phương dù có thống nhất được Mã Toa đi chăng nữa, cũng không có năng lực uy hiếp đến đế quốc Lam Vũ

Huống chi Vũ Văn Phân Phương là người thông minh, khẳng định là hiểu rất rõ đế quốc Lam Vũ không thể để nàng thống nhất được.

Hiện giờ Mã Toa có thể nói là nghèo rớt rồi, tình thế quân phiệt cát cứ, tàn sát lẫn nhau đã cơ bản được hình thành, cũng với thời gian trôi đi, quốc lực Mã Toa sẽ tiêu hao ngày càng nhiều, ngày càng yếu.

quân Lam Vũ tuyên bố công khai không can thiệp vào nội chính Mã Toa, không gì ngoài muốn các thế lực trong Mã Toa thẳng tay đấu với nhau.

Nói một cách khác là, bọn ta không giúp đỡ Vũ Văn Phân Phương đâu, các ngươi cứ thong thả mà đánh đi, có bao nhiêu lực lượng dùng bấy nhiêu, có bao nhiêu bản lĩnh cứ mang ra hết đi.

Cuối cùng Mã Toa chỉ còn không tới 1000 vạn nhân khẩu, khắp nơi toàn là đống đổ nát là kết quả tốt nhất.

Cho dù không hiểu mấy về quân sự, Mấy ngày qua Phong Tĩnh Hiên và Dương Túc Phong dính với nhau như sam nên cũng biết một số chuyện cơ mật.

Thả cho nội bộ Mã Toa tự tương tàn, tất nhiên là chính sách cao minh nhất, song thực tế thì đế quốc Lam Vũ cũng có nỗi khổ không thể nói ra, tài chính của đế quốc Lam Vũ đã xuất hiện thiếu hụt, hơn nữa ngày càng nhiều.

Tài Băng Tiêu đã nhiều lần nhắc nhở Dương Túc Phong hạn chế hành động quân sự, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch phát triển đế quốc Lam Vũ.

Nhưng quân Lam Vũ có thể rút quân ở đâu đây? Nước Y Lan thì khẳng định không chết không chịu thua rồi, dù quân Lam Vũ muốn dừng tay cũng không được, mà đế quốc Lam Vũ cũng không thể cứ thế mà từ bỏ hành lang Á Sâm.

Phía bên hải tặc Ca Âu vẫn phải giữ áp lực, quần đảo Đại Mã Cáp khẳng định phải lấy về, hải quân lục chiến đội chiến đấu đều tiêu hao tài chính cực lớn.

Phía đại lục Y Vân quân Lam Vũ cũng phải đuổi tận giết sạch, nạp Âm Nguyệt Hoàng Triều và liên minh Nhã Ca vào bản đồ đế quốc Lam Vũ, chúng là cơ sở tài nguyên và hậu phương lớn của đế quốc Lam Vũ.

Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp tốt nhất là dừng chiến tranh với Mã Toa lại một khoảng thời gian, cứ để nội bộ Mã Toa giết nhau gần hết, rồi quay lại thu thập tàn cục cũng không muộn.

Tới khi đó cho dù là ai chiếm thượng phong,dưới áp lực của quân Lam Vũ cũng chỉ đành hóa can qua thành bạch ngọc, mọi người ngồi xuống thực hiện phân chia đất đai và nhân khẩu, còn về chuyện sau đó....

.... Sau đó thì bố ai mà biết được chứ? Hiện giờ tới chuyện ngày mai còn chẳng tính nổi, càng chẳng nói tới chuyện ngày kia hay xa hơn nữa....

Chính đang suy nghĩ, tiếng còi chói tai vang lên, Dương Túc Phong nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cũng chẳng lưu ý mấy, đó là tín hiệu Long nha chiến hạm phát ra khi gặp địch hạm, đại khái là hải tặc Solomon tới rồi.

Đám gia hỏa không biết sống chết này, không biết là nên khen chúng dũng cảm hay chửi chúng ngu xuẩn, cho dù chúng hận mình tới tận xương tủy thì cũng đừng có lấy trứng chọi đá chứ.

Tiêu Tử Phong cũng chẳng có động tác gì, nhìn Tô Chẩm Thư phát mệnh lệnh chiến đấu ở xa xa, một số Long Nha chiến hạm xếp đội ngũ pháo kích.

Nhìn đội ngũ của bọn họ mà đoán thì hải tặc Solomon tới từ phía đông bắc, Dương Túc Phong đoán Hải Lôi Đình ở phía tây nam, xem ra là sai rồi, bất quá Hải Lôi Đình tới lại nằm trong dự liệu của y.

Phong Tĩnh Hiên nhìn Dương Túc Phong có chút khó tin, hải tặc Solomon đã xuất hiện theo dự kiến, chẳng lẽ y nắm được tính cách của bọn chúng? Nàng thốt lên:

-Là hải tặc Solomon, bọn chúng tới thật rồi.

Phong Tĩnh Hiên muốn xem hải quân Lam Vũ và hải tặc Solomon đánh nhau, đơn đả độc đấu nàng thấy nhiều rồi, mấy chục người dánh nhau cũng đã thấy qua, nhưng mấy trăm, mấy ngàn người đánh nhau trên biển thì chưa từng thấy.

Nhưng từ ô cửa sổ nhìn ta chỉ thấy Long Nha chiến hạm bài binh bố trận căn bản là không thấy bóng dáng chiến hạm hải tặc.

Chiếc thuyền này của Dương Túc Phong cách tiền tuyến quá xa không thấy được, nhưng nếu đến gần thì nhỡ chiến hạm hải tặc đến bên cạnh thì lớn chuyện rồi.

Dương Túc Phong đưa cho nàng kính viễn vọng, để nàng xem cho rõ hơn, Phong Tĩnh Hiên lóng ngóng cầm kính viễn vọng, thao tác dựa theo hướng dẫn của Dương Túc Phong.

Nàng loáng thoáng nhìn thấy phía đông bắc có hơn 10 chiếc Long Nha chiến hạm đã xắp xếp hàng xong, nòng pháo đen ngòm hướng về phía xa.

Hải quân Lam Vũ đã qua nhiều năm phát triển, đã trải qua vô số trận chiến cung với hải quân Mã Toa, hải tặc Ca Âu, đế quốc Ngả Phỉ Ni và cả hải tặc Solomon nữa..... giờ đã trưởng thành rồi, bất kể là tướng tài hay tố chất binh sĩ đều đã được phát triển tới tầm cao mới.

Đám hải tặc Solomon nho nhỏ này trong mắt hải quân Lam Vũ chỉ là đám tép riu, bọn chúng dám tới, hải quân Lam Vũ sẽ cho chúng không về được.

-Đám hải tặc sẽ dàn hàng chiến đấu với chúng ta chứ?

Phong Tĩnh Hiên bỗng hỏi, nàng không hiểu chuyện quân sự lắm, hải chiến thì lại càng xa lạ, nhưng nàng rất tò mò, mơ hồ cảm thấy đám hải tặc tuyệt đối không dám chọi cứng với quân Lam Vũ, bọn họ sao có thể là đối thủ của quân Lam Vũ được.

-Không đâu, bọn chúng rất giảo hoạt, chuyên môn nhắm vào khe hở của chúng ta, chỉ có những tên hải tặc ngu xuẩn nhất mới đâm đầu thẳng tới.

Dương Túc Phong bình thản nói, thuận tay đặt bản báo cáo liên quan tới Mã Toa lên bàn, tới cửa sổ nhìn.

Qua một thời gian ở cùng, Phong Tĩnh Hiên không còn kháng cự y nữa, y cũng phát hiện ra một khuôn mặt khác che dấu dưới sự băng giá trang nghiêm của nàng, đó là nội tâm nàng rất trẻ, cũng rất hoạt bát, thỉnh thoảng còn lộ ra chút ngây thơ của cô gái nhỏ.

-Vậy chiến hạm của chúng ta xếp đội làm gì?

Phong Tĩnh Hiên cau mày, nàng muốn điều chỉnh tầm nhìn của kính viễn vọng lớn hơn một chút, đáng tiếc công năng của nó chỉ có đến thế.

-À xếp đội xạ kích uy lực rất lớn, đạn pháo dày đặc có thể tăng cường tỉ lệ bắn trúng, thuyền nhỏ của hải tặc tuy linh hoạt, nhưng không có sức kháng cự cao, pháo đạn dày đặc rơi xuống, không cần bắn trúng trực tiếp cũng lấy được mạng của bọn chúng rồi. Đấy, xem kìa, bọn họ chuẩn bị đồng loạt xạ kích rồi.

Thực ra Dương Túc Phong cũng không hiểu về hải chiến lắm, y chỉ đọc ra nguyên tắc chiến đấu căn bản của hải quân thôi.

Quả nhiên chốc lát sau, Long Nha chiến hạm lần lượt xạ kích, tiếng pháo nổ đùng đùng vang vọng cả mặt biển, pháo đạn mang theo ánh lửa thấp thoáng bay về phía xa, phát ra những tiếng rền vang, từng cột khói bốc lên từ nòng pháo, mau chóng che đi mặt biển.

Mặt biển không có gió nên khói tan đi rất chậm. Phong Tĩnh Hiên chăm chú quan sát nhưng không thấy bóng dáng của chiến hạm hải tặc, cũng không nhìn thấy nơi đạn pháo nổ, không khỏi có chút thất vọng nói:

-Hải tặc Solomon đâu? Sao không thấy bọn chúng?

Dương Túc Phong ậm ừ đáp:

-Ở chỗ đạn pháo rơi xuống ấy.

Phong Tĩnh Hiên tiếc nuối nói:

-Nhưng ta không nhìn thấy bọn chúng.

Dương Túc Phong không có hứng thú như nàng:

-Có gì hay đâu mà xem, tên thủ lĩnh cầm đầu quá nửa là Hải Lôi Đình, hắn đã chẳng còn thuyền cỡ lớn nữa, cho dù có dốc toàn quân ra cũng chỉ có 3-4 cái chiến đấu hạm, cộng số thuyền trung và nhỏ cũng không tới 20 chiếc. Trừ khi có ông trời phù hộ, nếu không bọn chúng chẳng phải đối thủ của chúng ta, hải chiến như vậy xem cũng chẳng hứng thú.

Phong Tĩnh Hiên đành bỏ kính viễn vọng xuống, thắc mắc:

-Ta không hiểu vì sao Hải Lôi Đình lại tới nạp mạng? Hắn có chừng đó chiến hạm sao là đối thủ của chúng ta được? Biết rõ là sẽ chết sao hắn lại còn tới? Ta không hiểu hải chiến, nhưng cũng biết đạo lý lấy trứng chọi đá là không xong, sao hắn lại không hiểu?

Dương Túc Phong nhìn nàng, đột nhiên bật cười nói:

-Nàng thực sự không hiểu nguyên nhân?

Phong Tĩnh Hiên cho rằng y lại cố làm ra vẻ hiểu, không khỏi có chút bất mãn:

-Ta thực sự không nghĩ ra, trong ấn tượng của ta, hải tặc không phải là đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy sao? Biết rõ là đánh không lại chúng ta, vì sao còn xuất hiện?

Tiêu Tử Phong cũng hứng thú nói:

-Thiếp cũng muốn biết, thiếp đã nghe nói tới cái tên Hải Lôi Đình, từa hồ hắn đâu có ngu xuẩn như thế, sao lại tự chạy tới đây nạp mạng? Hắn không ngây thơ tới mực cho rằng có thể lấy mạng chàng ở đây chứ?

Dương Túc Phong thong thả nói:

-Vì Hải Lôi Đình là hải tặc chân chính.

Tiêu Tử Phong bĩu môi:

-Ai chả biết hắn là hải tặc chân chính? Hắn không phải là hải tặc thì là bồ tát à?

Dương Túc Phong lắc đầu, nghiêm túc nói:

-Các nàng hiểu lầm rồi, ta nói Hải Lôi Đình không đơn giản chỉ là hải tặc. Chú ý nhé, hắn là hải tặc chân chính, hải tặc chân chính là người tuân thủ nghiêm túc phép tắc hải tặc do thuyền trưởng Ba Lạc Khắc định ra, không thuần túy chỉ vì lợi nhuận mà cướp bóc trên biển. Loại phía sau bọn chúng mới gọi là hải tặc.

Tiêu Tử Phong nghi hoặc hỏi:

-Chàng nói tới phép tắc hải tặc vào thời trước kia? Phép tắc của hải tặc Ba Lạc Khắc?

Dương Túc Phong nói:

-Đúng là nó, hiện giờ hải tặc trên thế giới này tuyên thủ phép tắc đó chỉ còn có một mình Hải Lôi Đình, hắn xuất hiện ở đây không phải là để lấy mạng ta, mà là bảo vệ tôn nghiêm của hải tặc....

Phong Tĩnh Hiên cau mày:

-Chưa từng nghe nói tới tôn nghiêm của hải tặc, mạng không còn nữa, nói gì tới tôn nghiêm?

Dương Túc Phong từ tốn nói:

-Đương nhiên chúng ta rất khó lí giải hành vi của Hải Lôi Đình, nhưng đối với một số người mà nói, tôn nghiêm có lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống, hải tặc cũng có tôn nghiêm, đừng coi khinh hải tặc, nhất là hải tặc có tín ngưỡng.

Hai nàng đưa mặt nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin, đây cũng là lý do sao? Nhưng khi 2 nàng suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ không thể không tin, đúng vậy, hải tặc thời xưa luôn có phép tắc và tín ngưỡng, rất nhiều thủ lĩnh hải tặc kiệt xuất đều hi vọng lập nên không gia tự do cho đoàn thể của mình.

Vì mục tiêu này, bọn họ đúng là đã bỏ không ít hi sinh và nỗ lực. Thuyền trưởng Ba Lạc Khắc chắc chắn là đại biểu hải tặc kiệt xuất nhất khi đó.

Nghiên cứu nghiêm túc sẽ thấy, lịch sử của hải tặc tựa hồ triển khai cùng mậu dịch trên biển phát triển, hẳn là bắt đầu từ năm khoảng 400 thiên nguyên, khi đó kĩ thuật chế tạo thuyền buồm vừa mới đạt tới tầm cao mới, thuyền chế tạo ra có thể đi lại trên biển rộng bao la, dù có gặp phải gió to bão lớn cũng không sợ.

Tới chừng năm 600 thiên nguyên, trên Đại Nam dương đã xuất hiện rất nhiều thuyền bè mậu dịch qua lại, theo cùng mậu dịch hưng vượng, hải tặc cũng phát triển tới 1 tầm cao mới.

Thuyền trưởng Ba Lạc Khắc xuất hiện vào chừng năm 700 thiên nguyên. Hải tặc lúc đó kỳ thực thuần túy là cướp trên biển, mục tiêu là chiếm lấy hàng hóa của người khác, khi ấy còn chưa có đại pháo, chuyện cướp bóc phải đánh giáp lá cà, cho nên quá trình thường vô cùng đẫm máu.

Bất kể là có cướp được hay không, trước tiên cứ giết sạch rồi hãy nói. Hải tặc bình thường cũng tấn công, cướp đoạt của nhau, hoàn toàn là một lũ cướp không có tổ chức kỷ luật gì, khi bị hải quân thanh trừ cũng không có sức phản kháng.

Sự xuất hiện và quật khởi của thuyền trưởng Ba Lạc Khắc làm đám hải tặc dần vây quanh ông ta, Ba Lạc Khắc dùng năng lực và uy vọng của mình thành lập nên tổ chức hải tặc đầu tiên đồng thời có phép tắc tương ứng.

Ví như hải tặc không tàn sát lẫn nhau, cướp bóc không cưỡng gian phụ nữ, phải để cho người già và phụ nữ, trẻ nhỏ một con đường sống..... hình thành phép tắc hải tặc nổi tiếng sau này.

Hải tặc từ đó mà hưng thịnh, có năng lực đối đầu với hải quân các nước, về sau ai thành hải tặc bình thường cũng tuân thủ phép tắc này, nếu không sẽ bị hải tặc khác công kích.

Đương nhiên những điều này đều là do A Phương Tác cho Dương Túc Phong biết, nói nghiêm túc thì A Phương Tác luôn nói mình muốn làm hải tặc, một hải tặc đen ăn đen, thực sự hắn cũng không phải là hải tặc chân chính, vì hắn tấn công hải tặc.

Dương Túc Phong đóng sách lại, trầm ngâm nói:

-Hải vực Solomon gần đây có thêm không ít hải tặc....

Tiêu Tử Phong cau mày:

-Báo cáo năm ngoái không phải đã nói là hải tặc Solomon chỉ còn thoi thóp rồi sao?

Dương Túc Phong lắc đầu:

-Đúng là hải tặc Solomon đang dần giảm bớt, nhưng vẫn không ngừng có hải tặc mới gia nhập. Bất quá ta nghĩ hôm này chúng ta không nhìn thấy bọn chúng đâu, bọn chúng tuyệt đối không làm chuyện vô vị này.

Tiêu Tử Phong vẫn không hiểu:

-Ý chàng là, chỉ có Hải Lôi Đình mới làm chuyện vô vị này?

Dương Túc Phong gật đầu, nghiêm túc nói:

- Hải Lôi Đình là hải tặc chân chính.

Phong Tĩnh Hiên bực mình:

-Đám hải tặc mới không phải là hải tặc chân chính ?

Dương Túc Phong đáp:

-Đúng thế, đám hải tặc mới căn bản không biết phép tắc hải tặc, cũng không biết thuyền trưởng Ba Lạc Khắc là ai, chúng làm hải tặc hoàn toàn là vì ăn cướp. Trừ cướp bóc và giết người ra, bọn chúng không tuân theo quy tắc nào hết, mà truyền thống của hải tặc là có phép tắc riêng, có tín ngưỡng của mình, bọn họ vì mục đích chung mà nỗ lực. Có lẽ hành động của bọn họ có khi thấy rất là ngu xuẩn, nhưng không ai có thể phủ nhận tĩn ngưỡng và sức mạnh của bọn họ.

Dừng lại một chút, Dương Túc Phong cảm khái nói:

-Đáng tiếc, thời gian trôi đi, hải tặc có thể giữ được tĩn ngưỡng và phép tắc của mình ngày càng ít, đám hải tặc mới thuần túy là vì lợi nhuận. Bọn chúng chẳng những cướp thương thuyền mà còn cướp cả của nhau, tàn sát lẫn nhau. Hành vi của bọn chúng làm Hải Lôi Đình cực kỳ khinh bỉ, cũng cảm thấy tuyệt vọng, không có người mới gia nhập thì hải tặc Solomon sẽ tới ngày tàn. Nhưng để đám hải tặc mới này tham gia sẽ làm ô nhục thanh danh của hải tặc Solomon,cũng là điều hắn không thể chấp nhận được.

Phong Tĩnh Hiên hơi hiểu ra:

-Cho nên Hải Lôi Đình muốn quyết chiến với hải quân Lam Vũ ở đây để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Dương Túc Phong nói:

-Phải, đương nhiên đây không phải là biện pháp tốt....

Khi bọn họ đang nói chuyện, tiếng pháo đằng xa càng lúc càng kịch liệt, hiển nhiên có thêm nhiều Long Nha chiến hạm tham gia cùng.

Long Nha chiến hạm nổ pháo liên tục, đạn pháo chi chít lao về vùng biển phía đông.

Từ hướng đạn pháo rơi xuống mà phán đoán chủ lực hạm đội hải tặc đã di chuyển sang phía chính đông, thỉnh thoảng có thể thấy một hai quả đạn pháo rơi xuống xung quanh Long Nha chiến hạm, bọn chúng dùng đa số là đạn lõi đặc, uy lực không lớn.

Đột nhiên tựa hồ có thứ gì đó đánh trúng cột buồm của một chiếc Long Nha chiến hạm, làm gỗ vụn bắn tung tóe, sau đó từng mảng buồm bị xé nát, tốc độ của chiến chiến hạm đó tức thì chậm lại.

Tiếp đó, ở đường chân trời ánh lửa bùng lên mãnh liệt, tựa hồ có chiếc chiến hạm của hải tặc bị bắn trúng trực tiếp, sau đó phát nổ biến mất trong chớp mắt.

Được Dương Túc Phong giải thích, Phong Tĩnh Hiên mới biết chiếc Long Nha chiến hạm bị rách buồm kia hẳn là đã trúng đạn chùm mà hải tặc thích dùng nhất, loại đạn này có thể phá hủy hữu hiệu cánh buồm, giảm tốc độ của đối phương.

Trong cuộc hải chiến cổ xưa nhất, hai bên thường thích sử dụng loại đạn này hạ bớt tốc độ của đối phương,sau đó dùng đạn sắt bắn chìm thuyền của đối phương.

Mắt nhìn cuộc chiến đằng xa, Tiêu Tử Phong bỗng nói:

-Có thể diệt sạch được hải tặc Solomon không?

Dương Túc Phong lắc đầu, tiếc nuối nói:

-Không thể.

Phong Tĩnh Hiên không tin:

-Thật sao? Ngay cả hải quân Lam Vũ các ngươi lợi hại như vậy mà không làm được?

Dương Túc Phong vẫn lắc đầu:

-Không làm được.

Y không nói dối, hải tặc không thể tiêu diệt hết được hoàn toàn, cho dù là thế kỷ 21 thì hải tặc vẫn có thể thấy khắp nơi, quân Lam Vũ cho dù có lợi hại cũng không lợi hại được bằng tên lửa, phi cơ của hải quân hiện đại.

Thời hiện đại hải quân truy kích hải tặc, nhưng hải tặc vẫn có thể sinh tồn được, quân Lam Vũ có là cái gì?

Đúng là quân Lam Vũ có thể không ngừng tiêu diệt được hải tặc, không ngừng xử tử bọn chúng, nhưng nếu như muốn diệt trừ hết hải tặc là không thể, chỉ cần có lợi ích là còn có hải tặc.

Thực tế, theo báo cáo của A Phương Tác, trong vùng biển của quân Lam Vũ, hải tặc tựa hồ có dấu hiệu sống lại, vốn hải tặc Solomon dưới sự đả kích của A Phương Tác đã không còn lại bao nhiêu nữa, sự nguy hại đã giảm tới mức thấp nhất.

Nhưng cùng với thương thuyền đi qua hải vực Solomon ngày càng nhiều, những thương thuyền này thường chở vật tư quý làm cho không ít đám hải tặc nhỏ lẻ lại tụ tập với nhau vào nơi này.

Những tên hải tặc ngoại lai này không liên quan gì tới hải tặc Solomon, nhưng bọn chúng đã làm lực lượng hải tặc Solomon mạnh lên không ít.

Ngoài ra ở các hải vực khác cũng có hải tặc đang âm thầm được sinh ra, như ở biển San Hô và biển Á Đinh, hiện giờ đã thường có chuyện cướp bóc xảy ra, bọn chúng tạm thời không hình thành tổ chức, chỉ gây án nhỏ lẻ.

Hạm đội cướp bóc khi xưa đa lưu lại ẩn họa không tốt, đó là một số thương thuyền đã qua vũ trang, bình thường là thương thuyền, khi có cơ hội là bọn họ trở thành hải tặc

Số hải tặc này không có tổ chức, lại che dấu tốt, tăng độ khó cho hải quân Lam Vũ đả kích chúng. Nhìn chung mà nói, hải tặc không thể tiêu diệt được toàn bộ, tối đa chỉ có thể khống chế trong một phạm vi có thể tiếp nhận được mà thôi.

Báo cáo mỗi tháng của Minh Duệ và Tôn Phục Vũ giao lên Dương Túc Phong đều đọc rất kỹ, cảm nhận được sự uy hiếp của hải tặc mới, bọn chúng không chỉ giới hạn ờ trong hải vực Solomon mà phân bố ở khắp Đại Nam dương, có cơ hội là xuất hiện gây án.

Lưu Tường Vân có nghiên cứu rất sâu với hải tặc, hắn dâng thư kiến nghị với Dương Túc Phong, muốn tiêu diệt hải tặc phải diệt nguồn sinh ra hải tặc, để tốc độ sinh ra thấp hơn tốc độ diệt vong mới đạt được mục đích khống chế.

Chỉ cần thị trường của đế quốc Lam Vũ không thể làm thương nhân sinh lãi, là sẽ còn có hải tặc sinh ra. Minh Duệ và Tôn Phục Vũ thẳng thắn thừa nhận là có một khoảng thời gian bọn họ cũng rất muốn đi làm hải tặc.

Hải tặc đúng là một con đường không lối về, nhưng lợi nhuận do cướp bóc quá sức mê hoặc. Dưới sự sai khiến của lợi ích, hải tặc sinh ra liên tục, không thể trị tận gốc được. Hải tặc mới thuần túy là vì lợi nhuận, hoàn toàn coi thường phép tắc hải tặc cổ xưa, bọn chúng lại càng biết che dấu hơn, càng đáng hận hơn, càng làm đế quốc Lam Vũ khó xử lí hơn.

Đùng... Đùng... Đùng....

Khói đen lúc này bay tới cả du thuyền, Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên không quen mùi này nên thi thoảng ho khẽ. Từ xa xa, Phong Tĩnh Hiên thấy có đạn pháo rơi xung quanh Long Nha chiến hạm, bắn lên cột nước cao, xem ra không phải là đạn pháo của hải tặc.

-Chuyện gì thế?

Phong Tĩnh Hiên bồn chồn hỏi, cảm giác đám hải tặc ngày càng lợi hại.

Dương Túc Phong đáp:

-A Phương Tác tới rồi.

Thì ra là hạm đội của A Phương Tác từ phía đông nam thọc mạnh qua, pháo kích tầm xa tới hạm đội hải tặc.

Hải Lôi Đình bày ra kế hoạch lớn như vậy, A Phương Tác không thể không biết, khẳng định là đã âm thầm bám theo, bọn họ từ vòng ngoài xạ kích vào, có một số đạn pháo điểm rơi không chuẩn, nhìn giống như là tấn công hạm đội Tô Chẩm Thư.

Thực tế đây chỉ là chuyện rất ngẫu nhiên, sau khi hai bên phối hợp tốt thì chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Hai hạm đội quân Lam Vũ tụ hợp, tập trung thơn 50 chiếc Long Nha chiến hạm tuyên bố hạm đội hải tặc tử vong hoàn toàn, Hải Lôi Đình có bản lĩnh bằng trời cũng không chạy nổi nữa.

Tức thì tiếng pháo nổ ầm ầm trên biển làm người ta máu nóng sục sôi, bất quá tiêu diệt Hải Lôi Đình không có nghĩa là tiêu diệt được hải tặc Solomon, nên Dương Túc Phong cũng chẳng thấy có gì đáng mừng.

Dù cách chiến trường rất xa, Phong Tĩnh Hiên cảm thấy rõ ràng uy lực của pháo đạn, so với nó võ công của cá nhân thực sự không đáng nhắc tới, dù là người có thân kim cương bất hoại cũng bị đạn pháo bắn co tan tành.

Chẳng trách Vũ Văn Chấn Thiên lợi hại như vậy cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường, xem ra ông ta cũng rất biết mình, cuối cùng ám sát Dương Túc Phong cũng chỉ là vì bất đắc dĩ.

Liên tưởng tới việc quân Lam Vũ đánh hạ Minh Na Tư Đặc Lai cũng sử dụng vô số đại pháo, kết quả làm nơi đó trở thành đống đổ nát.

Nàng không thể không thừa nhận địa vị của võ công ngày càng đi xuống rồi, Úc Thủy Lan Nhược nhọc công mưu tính có được địa vị chưởng môn Hải Thiên Phật Quốc thì có tác dụng gì?

Bỗng nhiên pháo đạn dần dừng lại, khói súng tan đi, một chiếc chiến đấu hạm treo cờ đầu lâu từ xa tiến vào tầm bắn của đại pháo, kỳ quái là không có chiếc Long Nha chiến hạm nào khai hỏa mà chỉ nhìn nó tới gần.

một chiếc Long Nha chiến hạm đi tới chặn nó lại.

-Chuyện gì thế?

Phong Tĩnh Hiên nghi hoặc hỏi, chiến đấu chưa kết thúc đã ngừng pháo kích, chẳng lẽ hai bên chuẩn bị tiến hành đàm phán rồi?

Dương Túc Phong gọi Viên Ánh Lạc tới hỏi, một lúc sau Viên Ánh Lạc tới báo cáo:

-Quan tư lệnh A Phương Tác chuẩn bị quyết đấu với Hải Lôi Đình.

-Hải tặc yêu cầu quyết đấu?

Dương Túc Phong mau chóng hiểu ra, tính khí của A Phương Tác y biết, nếu như Hải Lôi Đình chủ động đề nghị quyết đấu hắn sẽ không từ chối, đại khái Tô Chẩm Thư không nói lại được chỉ đành đồng ý.

-Vâng, quan tư lệnh Tô Chẩm Thư đã đồng ý.

Viên Ánh Lạc khẳng định suy đoán của Dương Túc Phong.

Quyết đấu là phương thức quyết định thắng bại cổ xưa, lưu hành phổ biến vào thời trước, khi đó tướng lĩnh hải quân và thủ lĩnh hải tặc đều là cao thủ quyết đấu.

Vì để giảm bớt tổn thất, hải bên đầu thích dùng hình thức quyết đấu để phân thắng bại, điều này đã trở thành quy ước bất thành văn.

Đương nhiên nó chỉ có hiệu lực với đám hải tặc truyền thống nhất thôi, hiện giờ đám hải tặc mới chỉ có đồ ngốc mới quyết đấu.

Phong Tĩnh Hiên rất hứng thú với vụ quyết đấu này, từ trong kính viễn vọng quả nhiên nhìn thấy trên boong thuyền chiếc chiến hạm kia có hai người đang đứng.

Người cao lớn kia có lẽ là Hải Lôi Đình còn người để thân trần, mặt mày hung dữ đại khái là A Phương Tác rồi.

Hải Lôi Đình tay cầm một sợi dây xích cỡ lớn trông vô cùng khủng bố ở đầu còn cắm thêm mũi nhọn, còn A Phương Tác lại cầm một cái chĩa đâm cá, đầu tóc bù xù.

Dương Túc Phong đột nhiên hứng trí nói:

-Nói với bọn họ, năm phút sau ta sẽ đích thân chủ trì nghi thức quyết đấu giữa hai người bọn họ.

Dương Túc Phong dẫn Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong tới chiếc chiến đấu hạm kia, Đỗ Thiên Kỳ đã xuất lĩnh bộ đội cảnh vệ khống chế hiện trường, tất cả hải tặc đều đã bị cưỡng bức bỏ vũ khí, tập trung ở đầu kia của boong thuyền, người điều khiển chiến đấu hạm đổi thành người của quân Lam Vũ.

Đại khái là đám hải tặc vô cùng tự tin với chiến thắng của Hải Lôi Đình cho nên không chút để ý tới sự khống chế của quân Lam Vũ, bọn chúng đều là bộ hạ tinh nhuệ nhất của Hải Lôi Đình. Chiếc chiến đấu hạm này cũng là cái duy nhất còn sót lại của Hải Lôi Đình.

Trừ chiếc chiến đấu hạm này ra, những chiếc khác đều đã bị hải quân Lam Vũ tập trung lại trông coi. Nếu như dùng hình thức quyết đấu đề phân thắng bại thì tất cả phải công khai, cố gắng để càng nhiều người có thể chứng kiến quyết đấu, cho hai bên tâm phục khẩu phục.

A Phương Tác thân hình không cao, chỉ tới cằm Hải Lôi Đình, từ bề ngoài mà nói thì đúng là kém hơn rất nhiều.

Nhưng tên gia hỏa này cơ thịt săn chắc, toàn thân nhẵn bóng cũng thu hút ánh mắt của không ít người, người kiếm cơm trên biển đa phần là thế, chỉ có A Phương Tác trong đặc biệt khiến người ta chú ý mà thôi.

Dương Túc Phong thậm chí còn hoài nghi là dù có con ruồi đậu trên người hắn cũng sẽ ngã vỡ đầu vì không bám được.

Tên gia hỏa này tới giờ vẫn không coi Dương Túc Phong ra gì, khi những binh sĩ khác kính lễ với y thì hắn vẫn quay đít lại, căn bản không biết Dương Túc Phong tới, trong đôi mắt đen nhánh như sói hoang nhìn con vật săn, chí có mỗi bóng dáng của Hải Lôi Đình.

Hải Lôi Đình là một tên hải tặc vô cùng cao lớn, mái tóc hoàng kim bện thành nhiều búi tóc nhỏ, cuối mỗi một búi tóc đều có mũi sắt nhọn, không biết là có tác dụng gì?

Hải Lôi Đình nghe nói từ vương quốc Tô Mỹ Nhĩ xa xôi nên vóc dáng hết sức to lớn, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, tay hắn cũng rất lớn, đi chân trần, chân của hắn gần như lớn hơn 1/3 so với người thường.

Dương Túc Phong lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng phải thầm than đúng là danh bất hư truyền, cái tên Hải Lôi Đình gần như y đều thấy trong mỗi báo của của A Phương Tác.

Có lẽ đầu óc của hắn không phát triển lắm, nhưng không hề trở ngại cho hắn là vua của đám hải tặc Solomon, trừ A Phương Tác ra thì tất cả những tên dám mạo phạm hắn đều đã chết cả rồi. Vũ khí của Hải Lôi Đình là thứ đồ ít dùng, là tổ hợp của gậy, xích và đầu chùy.

Trên cây gậy quấn Hải Lôi Đình dây, có thể hấp thu mồ hôi, tăng ma sát đề phòng bị tuột tay, dây xích sắt rất to, trên có 30 cái móc rỉ, nghe nói Hải Lôi Đình mỗi lần dùng nó giết người là lại có thêm một cái móc.

Về phần đầu chùy được dùng thép tạo thành, trên có gai chi chít, nhìn kỹ còn có dấu máu và thịt, nghe nói mỗi lần dùng sợi xích giết người là Hải Lôi Đình đều không đem đi rửa, lý do là để nó hấp thu thêm sát khí, tăng thêm uy lực.

So ra thì cái xiên cá của A Phương Tác chẳng có gì đặc sắc rồi, là thứ bình thường hay dùng đâm cá, thi thoảng cũng có ngư dân dùng nó để bắt rùa.

Nếu như nhất định phải nói nó có gì đặc biệt thì tựa hồ như nó to hơn một chút, chắc hơn một chút mà thôi, dù sao nó cũng dùng để lấy mạng người.

Thấy Dương Túc Phong xuất hiện, mắt Hải Lôi Đình tức thì sáng lên, lạnh lùng nói:

- Dương Túc Phong?

Dương Túc Phong thản nhiên gật đầu:

-Đúng, ta tới chủ trì nghi thức quyết đấu của các ngươi.

Ánh mắt của Hải Lôi Đình khóa chặt lấy y, con ngươi bất giác bốc lên lửa hận, dù A Phương Tác là đối thủ trực tiếp của hắn, nhưng kẻ thực sự ép hắn tới ngày hôm nay lại là Dương Túc Phong.

Hắn hung hăng nói:

-Nếu như ta đánh bại A Phương Tác, ta muốn quyết đấu với ngươi.

Dương Túc Phong cũng chẳng coi vào đâu, lạnh nhạt nói:

-Được thôi.

A Phương Tác nắm chặt chĩa cá nói:

- Hải Lôi Đình,ngươi đánh bại ta đã rồi hãy nói.

Lần trước gặp A Phương Tác, hắn nói chuyện cũng khô không khốc chẳng có chút trầm bổng nào, khi đó y cho rằng là do A Phương Tác hàng ngày ít nói chuyện nên mới thế, lúc này nghe ra vẫn thế mới hiểu hóa ra giọng tên gia hỏa này là bẩm sinh.

May là hắn ít xuất hiện bên cạnh mình, nếu không chẳng biết có quen nổi không.

Hải Lôi Đình nhìn xoáy vào Dương Túc Phong, ngọn lửa trong mắt dần dần tắt đi, ngạo nghễ nói:

- Dương Túc Phong, nếu như ta đánh bại được hắn, ngươi phải thả bọn thủ hạ của ta rời đi, không được ngăn cản.

Dương Túc Phong ung dung nói:

-Ngươi thắng, cả ngươi và thủ hạ đều có thể rời đi.

Tô Chẩm Thư hơi lo lắng, nói nhỏ:

-Phong lĩnh.

Tô Chẩm Thư không hiểu A Phương Tác lắm, nhìn hai người như vậy hắn không tin được A Phương Tác có thể dành được thắng lợi cuối cùng.

Tô Chẩm Thư là loại quan quân giống như Vũ Phi Phàm, thích dùng mưu trí mà không phải sính cường. Lúc này là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt hải tặc Solomon, nếu A Phương Tác chẳng may thất bại để hổ về rừng thì thật là không đáng.

Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên cũng cau mày lại, hiển nhiên là hai người cũng không tin tưởng A Phương Tác lắm, hai nàng không phải phán đoán từ bề ngoài, mà từ kinh nghiệm và kiến thức của mình.

Bất kể là từ mặt nào, Hải Lôi Đình hơn A Phương Tác nhiều, số lần quyết đấu cũng nhiều hơn, nhìn sợi dây xích kia là biết có nhiều cao thủ chết dưới nó rồi.

Dương Túc Phong khẽ phất tay áo ý bảo mọi người không cần phải lo, y có đủ lòng tin với A Phương Tác, tên gia hỏa này tuy ngang bướng, là loại động vật máu nóng giống Phất Lai Triệt, không dễ kiểm soát, bất quá dù đánh trận hay đánh nhau y vẫn rất bội phục bọn họ.

Đừng thấy A Phương Tác không có danh tiếng gì, nhưng hắn là hạng giết người đích thực, kể chọc vào hắn đều không có kết quả tốt, hắn là dạng sống trong chiến loạn, một khi hòa bình rồi thế nào cũng gây chuyện.

A Phương Tác không hề sợ hãi nhìn Hải Lôi Đình nói:

-Nếu như ngươi thua?

Hải Lôi Đình sáng khoái nói:

-Tùy ngươi xử lý.

A Phương Tác nắm chặt chĩa cá nói:

-Tốt.

Dương Túc Phong thấy 2 người đã chuẩn bị sẵn sàng, liền chém mạnh tay xuống, trầm giọng nói:

-Vậy bắt đầu đi...

Lời còn chưa dứt, A Phương Tác đã hành động trước, chĩa cá đâm thẳng tới, tên gia hỏa này tố chất thân thể rất tốt, phản ứng nhanh, chân tay linh hoạt, tốc độ đâm chĩa cá làm nhiều người phải tán thưởng.

Chớp mắt đã đâm ra cách Hải Lôi Đình chưa tới 30cm. Hải Lôi Đình quát lớn, dùng sức vung xích, đầu trùy của hắn như sao băng, đánh mạnh về phía chĩa cá, hai thứ vũ khí chạm nhau phát ra âm thanh làm mỗi người nhức hết cả tai.

Dương Túc Phong không am hiểu chuyện quyết đấu lắm, chỉ cảm thấy vừa rồi va chạm A Phương Tác khẳng định là thua thiệt, chĩa các là vũ khí cứng, lực va chạm đôi tay sẽ phải chịu hết, vừa rồi đụng mạnh như vậy khẳng định A Phương Tác không dễ chịu gị.

Ngược lại dây xích là vũ khí mềm, lực va chạm sinh ra đều bị sợi xích khéo léo hấp thụ, Hải Lôi Đình căn bản là không sao cả.

Tô Chẩm Thư cũng nhìn ra, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho các tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng bắn chết Hải Lôi Đình, nhưng Đỗ Thiên Kỳ nhận chỉ thị của Dương Túc Phong không cho bọn họ nổ súng.

Hắn cảm thấy A Phương Tác có chút nguy hiểm, nhưng lần quyết đấu này Dương Túc Phong đích thân làm trọng tài, nếu như quân Lam Vũ lỗ mãng bắn chết Hải Lôi Đình thì sợ rằng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Dương Túc Phong.

Đương nhiên Tô Chẩm Thư không biết, hắn cho rằng Đỗ Thiên Kỳ sẽ nổ súng, dù mọi người là quan tư lệnh nhưng Tô Chẩm Thư không phải là loại người dùng tính khí hành động như A Phương Tác.

Theo hắn thấy biện pháp tốt nhât giết Hải Lôi Đình là cho hắn một phát súng, sau đó thuận tay giết hết đám hải tặc , làm lính ghét nhất là nên quyết đoán hay không quyết đoán, kẻo đêm dài lắm mộng.

Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong rất hứng thú với cuộc quyết đấu này, hai nàng thấy chém giết trên đất liền nhiều lắm rồi, nhưng trên biển rất hiếm gặp, hiện giờ đúng là cơ hội tốt để mở rộng tầm mắt.

Hải tặc bình thường quyết đấu không liên quan nhiều lắm tới võ công, thuần túy là so kè về dũng khí và cơ bắp, võ công trên lục địa không thích hợp dùng trên biển lắm.

Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, động tác của A Phương Tác nhanh và linh hoạt, đầy sức bộc phát, tên gia hỏa này giống như một con báo, bình thường trông không có sức sát thương gì, nhưng khi phát uy sẽ hết sức kinh người.

Chĩa cá trong tay hắn rất đơn giản, nhưng thứ càng đơn giản càng hiệu quả, nếu như Hải Lôi Đình không cẩn thận bị nó đâm trúng, thì kết quả sẽ có ngay.

Dương Túc Phong thế lớn lực mạnh, như một con tê giác phẫn nộ, xích sắt trong tay là liên hợp của ưu điểm vũ khí cứng và mềm, hắn múa vù vù như có thể lấy mạng A Phương Tác bất kỳ lúc nào.

Bỗng nhiên chĩa cá của A Phương Tác bị đầu chùy gạt mạnh, chân hắn trượt đi, người bỗng nghiêng sang phải. Hải Lôi Đình lập tức lao tới, giơ cao đầu chùy nện xuống, như trong chớp mắt thôi sẽ đập nát đầu A Phương Tác.

Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đều kinh hãi kêu lên, nếu A Phương Tác bị đánh trúng khẳng định sẽ thành một đống thịt nát. Đầu chùy kia rất mạnh, lai còn được gắn thêm vào một lớp gai nhọn, đừng nói là đánh trúng, chỉ cần xượt qua thôi cũng đủ tước mất một lớp da.

Tô Chẩm Thư và Dương Túc Phong tức thì giật thót mình, phản ứng đầu tiên của bọn họ là A Phương Tác toi rồi. Cái bong thuyền sao lại có nước? Vừa rồi A Phương Tác không phát hiện ra nó, không ngờ lại mau chóng gặp họa như vậy.

Đám hải tặc reo hò vang dội tựa hồ như đã nhìn thấy A Phương Tác bị đập nát rồi vậy. Song lúc này mọi chuyện làm mọi người không tin được xảy ra. Chỉ thấy A Phương Tác rút chĩa cá lại như chớp, tiếp đó đâm vào đầu chùy, đầu chùy ở phía dưới, chĩa cá lúc này ở phía trên.

Hải Lôi Đình cảm thấy điều chẳng lành, nhưng đầu chùy mau chóng rơi xuống, ở giữa sợi xích không thể mau chóng kéo ngược về được, chỉ đành trơ mắt nhìn xiên cá của A Phương Tác đâm sầm một cái, ghim chặt sợi xích trên thuyền.

A Phương Tác nghiêng xiên cá, dùng sức hất lên, cả dây xích và đầu chùy đều lao vun vút về phía Hải Lôi Đình, tiếng gió rít làm Hải Lôi Đình khiếp hãi,

Hắn từng trải trăm trận hiển nhiên là hiểu uy lực của nó không phải là thứ cơ thể mình có thể chịu được, hắn lập tức nhận ra mình đã mắc bẫy của A Phương Tác, vừa rồi A Phương Tác trượt chân là để dụ mình mắc bẫy, mà nơi đó lại có vũng nước thật, làm hắn không nhận ra.

Sắc mặt của Hải Lôi Đình tái mét, liên tục lui về sau, nhưng A Phương Tác đuổi theo sát nút, tên tiểu tử này sức bộc phát và tốc độ đều hơn Hải Lôi Đình.

Chĩa cá đuổi theo như hình với bóng, cách Hải Lôi Đình mỗi lúc một gần, ép Hải Lôi Đình phải chọn né tránh một trong hai loại vũ khí.

Không có gì phải nghi ngờ, Hải Lôi Đình lựa chọn né sợi xích sắt, hắn rất biết sự lợi hại của vũ khí chính bản thân mình, bị chĩa cá đánh trúng còn miễn cưỡng cầm cự được chứ bị đầu chùy đập trúng là hết đời ngay.

Hết cách, Hải Lôi Đình chỉ đành cúi đầu xuống để đầu chùy đập sượt qua, tước mất một ít tóc. “Bốp” chĩa cá của A Phương Tác đập mạnh lên lưng của Hải Lôi Đình, dù thân thể Hải Lôi Đình cường tráng như vậy, nhưng cũng không chịu nổi đòn này, máu tươi liền phụt ra ngay khỏi miệng.

A Phương Tác không thừa thắng truy kích mà thu lại chĩa cá, hiên ngang đứng sừng sững. Lúc này nhóm Dương Túc Phong mới thở phào, còn đám hải tặc im thin thít.

Dương Túc Phong không thể thừa nhận nếu để A Phương Tác mà đi đá bóng khẳng định động tác vừa rồi có thể lừa được hết thảy tất cả trọng tài, gồm cả ông Collina đầu trọc.

Tên gia hỏa này trông qua thì thành thật, là loại chỉ biết liều mạng, không ngờ khi giảo hoạt cũng hết sức nguy hiểm, chẳng trách hải tặc Solomon đều sợ hắn.

Hải Lôi Đình lùi lại 3 bước dài mời đứng vững, sợi xích trong tay kéo lê trên sàn thuyền để lại một vết dài, mặt hắn đỏ bừng, hơi thở dồn dập, tiếp đó liền phun ra một ngụm máu tươi.

Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đều biết, Hải Lôi Đình bị nội thương trí mạng rồi, dù A Phương Tác không hiểu võ công lắm, nhưng sức hắn cực mạnh, lai hiểu tập trung sức mạnh lên vị trí nào.

Người kiếm cơm trên biển chỉ có dùng biện pháp đơn giản nhất, nhanh nhất để giết chết kẻ địch của mình thì mới sống được, A Phương Tác chắc chắn là loại cao thủ này,

Một đòn nặng vừa rồi, chừng như đá hoa cương cũng có thể bị đập nát, huống chi là Hải Lôi Đình.

Dương Túc Phong ung dung nói:

- Hải Lôi Đình, ngươi thua rồi,

Hải Lôi Đình không nói, nỗ lực hít sâu mấy hơi, như muốn áp thương thế của mình xuống, rồi hắn thình lình vung dây xích lên, nhào tới làm một đòn liên hoàn nhằm vào A Phương Tác.

A Phương Tác không nói gì, vung chĩa cá nghênh tiếp, hai thứ vũ khí va chạm không ngừng phát ra ánh lửa.

Chĩa cá của A Phương Tác vô cùng kiên cố, xích sắt của Hải Lôi Đình quất lên liên tục tựa hồ như không có sức đánh trả, mỗi lần đầu chùy nện xuống chĩa cá là tay của A Phương Tác lại run lên, hiển nhiên hộ khẩu của hắn không chịu nổi sự va chạm này nữa.

Tô Chẩm Thư cau mày nói:

-Hắn điên rồi,

Dương Túc Phong gật đầu, thong thả nói:

-Hắn liều rồi.

Đúng vậy, Hải Lôi Đình không điên, song hắn liều mạng rồi, bất chấp cả an nguy liên tục công kích A Phương Tác, như con trâu cuồng nộ dùng sức của mình tiêu diệt đối thủ .

Dưới sức ép của hắn, A Phương Tác bị ép tới mép mạn thuyền, đừng nói là đánh trả, ngay cả chống đỡ cũng vô cùng khó khăn.

Lúc này mọi người dần hiểu vì sao xích sắt của Hải Lôi Đình có thể đính lên 30 cái móc, nhìn trạng thái điên cuồng này của hắn, người có thể kháng cự lại hắn không nhiều.

May mà A Phương Tác lực bộc phát mạnh, động tác linh hoạt, không thì đã bị đối phương đập cho nát bét rồi, dù là thế nhưng A Phương Tác cũng nguy ngập vô cùng.

Đột nhiên Hải Lôi Đình giơ xích lên đánh đòn cuối cùng, A Phương Tác nâng chĩa kháng cự, chỉ thấy dây xích quấn lấy chĩa, làm A Phương Tác căn bản không có cách nào dùng được, tiếp đó đầu búa bổ xuống.

A Phương Tác chỉ còn cách bỏ chĩa, thân thể theo bản năng ngả ra phía sau, nhưng sau lưng hắn là mép thuyền rồi, có lan can chặn lại hắn không thể lui được nữa.

“Á” không biết là ai thét lên sợ hãi. Đám người Dương Túc Phong tim lập tức lên tới tận cổ.

-Hoan hô.

Đám hải tặc lại lần nữa reo hò đinh tai nhức óc, chỉ trong chớp mắt thì A Phương Tác chui xuống lan can, đầu chùy gần như đập sát vào chân hắn, làm lan can bị đánh nát.

Trong tích tắc lan can bị vỡ, A Phương Tác bám tay vào lan can bên cạnh, người treo trên không, xoay một vòng tuyệt đẹp, sau đó trở lại boong thuyền cách đó 2 mét.

Sau khi lan can bị đập nát, đầu chùy không dừng lại, tiếp tục đập sàn thuyền thủng một lỗ to tướng, chỉ thấy A Phương Tác ở bên cạnh chớp mắt chộp lấy cái chĩa cá, nhưng không có động tác gì.

Hải Lôi Đình theo bản năng giật lại dây xích, A Phương Tác thuận thế ném cái chĩa cá đi, hai luồng sức hợp lại còn mạnh hơn cả đòn vừa rồi.

Hải Lôi Đình không ngờ một lần nữa bị A Phương Tác nắm được nhược điểm, đành phải buông tay xoay người bỏ chạy, nhưng thân hình cao lớn của hắn làm trở ngại động tác, hắn vừa xoay người thì cái chĩa cá đã tới.

“Bốp”

Cái chĩa cá lại đập mạnh lên lưng hắn, nghe như có tiếng đá nứt, Hải Lôi Đình phun ra một ngụm máu lớn, bước chân loạng chạng nhào về phía trước, sau đó ngã lên sàn, làm cả chiếc chiến đấu hạm rung rinh.

A Phương Tác không truy kích, tay cầm chĩa cá đứng đó ngạo nghễ, máu tươi từ bả vai hắn chảy xuống trông phát khiếp, vừa rồi lúc lan can bị đập nát, có mảnh gỗ vụn đâm trúng bả vai hắn.

Dương Túc Phong nghiêm túc nhìn Hải Lôi Đình trên sàn nói:

-- Hải Lôi Đình ngươi thua rồi.

Hải Lôi Đình không nhúc nhích, không nói, xem chừng muốn cố gắng đứng lên nhưng không thành công.

Dương Túc Phong cau mày nghiêm giọng nói:

- Hải Lôi Đình, ngươi thua rồi.

Hải Lôi Đình lại cử động hai chân, ra sức cong người muốn đứng dậy, đáng tiếc hắn lại ngã xuống. Cú đánh vừa rồi của A Phương Tác là tổng hợp sức mạnh của 2 người, Hải Lôi Đình tất nhiên là không chịu được, hắn gần như cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình nát hết cả rồi.

Song tên hải tặc cao lớn này cuối cùng vẫn ngoan cường đứng lên dù bước chân của hắn không vững, khóe miệng không ngừng trào máu, thậm chí ánh mắt tản mác. Nhưng hắn