Ngày 12 tháng 12 năm 1732 thiên nguyên .

Tòa thành Độc Cô, Hạc Xuyên đạo, đế quốc Lam Vũ.

Hôm nay mặt trời vô cùng ấm áp, làm vùng đất lạnh lẽo này thêm một chút hơi ấm, nhưng những mảng tuyết đang tan hấp thụ lượng lớn hơi nóng không tránh khỏi làm giảm bớt nắng ấm, làm người ta cảm giác mặt trời năm nay thật lạnh.

Ở trung bộ đại lục Y Lan, tháng 12 thời tiết đã rất lạnh, vùng cao nguyên như Hạc Xuyên đạo nhiệt độ còn thấp hơn bình nguyên 2-3 độ, khi tuyết rơi lại càng thêm lạnh.

Tất cả đồng ruộng đều đã thu hoạch xong xuôi, xa xa nhìn lại chỉ có thể thấy trên cao mây nhạt, tòa thành Độc Cô đứng sừng sững như một con mãnh hổ, theo dõi mọi động tĩnh của vùng đất mấy trăm km vuông đó.

Loại uy nghiêm ấy làm mỗi người nhìn thấy không khỏi cảm giác mình thấp đi 3 phần.

Tường đá hoa cương trải qua 300 năm gió dãi mưa dầm, đã đen xì hết cả rồi, nhiều nơi còn mọc rêu dày, nhưng không thể che đi uy nghiêm của nó, còn tăng thêm vẻ tang thương và vững trãi.

Theo cách nói của những chiến sĩ quân Lam Vũ tới tiền tuyến Minh Na Tư Đặc Lai trở về nói, cứ điểm kiên cô s như vậy dù đặt bên Minh Na Tư Đặc Lai cũng không thua kém gì, đương nhiên về quy mô thì không thể so được rồi.

Bên ngoài tòa thành là vùng đất trống bằng phẳng, hai bên là quân Lam Vũ và quân đội của gia tộc Độc Cô xếp hàng, đội ngũ chỉnh tề, tựa hồ muốn biểu lộ ra toàn bộ tinh thần của mình.

Bất quá bên gia tộc Độc Cô chỉ kiên trì chưa tới nửa tiếng đã ủ rũ gục đầu xuống, còn quân Lam Vũ từ đầu đến cuối vẫn giữ sĩ khí cao vời.

Ánh mặt trời chiếu lên hai đội quân đồng phục khác nhau, bóng quân Lam Vũ gần như thẳng tắp chỉnh tề, bóng quân Độc Cô thì xiêu vẹo, lắc lư.

Nhưng bọn chúng cũng chẳng chú ý tới, bởi vì bọn chúng sẽ rất mau chóng mất đi thân phận quân nhân rồi.

-Ngẩng đầu của các ngươi lên, ưỡn ngực lên, mở mắt to ra.

Đường Vĩ đứng trước đội ngũ của quân Lam Vũ, nhìn chằm chằm rống lên như con hổ hung dữ, lúc này mà có ai bị hắn phát hiện ra đầu không ngẩng cao, ngực không ưỡn thẳng, mắt không mở to là hắn sẽ đá lăn ra đất.

Hết nhìn thẳng lại nhìn nghiêng, cuối cùng còn đi qua trước mặt đối thủ, Đường Vĩ đi theo một con đường thẳng tắp, nếu như có chiến sĩ nào không may chạm phải hắn tức là tư thế không chỉnh tề rồi.

Lúc đấy hắn sẽ không cần nói gì hết, chỉ cần hơi bước chậm lại, là chiến sĩ đó sẽ ưỡn ngực thẳng tắp như cây trúc.

Trừ Đường Vĩ ra thì các đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng thủ thạ của hắn cũng rất bận rộn, cảm giác nghi thức tiếp nhận đầu hàng hôm nay còn khổ hơn cả đi đánh trận.

Tôn Uy, Nhạc Quảng Châu, Lý Hạo Lâm đều cẩn thận kiểm tra đội ngũ của mình sợ có chút sơ sót gì, đương nhiên đánh trận thì bọn họ chẳng lo gì, nhưng công tác hình tượng kiểu này thì rất đau đầu, huấn luyện thì ít, yêu cầu lại cao, không lấy chút sức lực ra thì sao được.

Là bộ đội tiến vào thủ vệ Hạc Xuyên đạo đầu tiên, bọn họ cần phải dùng động tác tiêu chuẩn nhất của quân nhân để thể hiệu uy nghiêm của quân Lam Vũ

Biểu hiện của bọn họ lúc này không phải là hình tượng của mỗi trung đoàn 116, mà là cả đế quốc Lam Vũ, bọn họ phải để cho người của gia tộc Độc Cô nhìn thấy quân Lam Vũ là bất khả chiến bại, đồng thời còn phải để bách tính Hạc Xuyên đạo thấy quân Lam Vũ là sự bảo đảm an toàn nhất.

Sau khi chậm rãi đi lại một vòng, Đường Vĩ mới gật đầu, nhìn đồng hồ mới 9h13p, còn 17 phút nữa mới tới giờ bắt đầu nghi thức tiếp nhận đầu hàng.

Vô tình nhìn tòa thành cổ sau lưng, hắn nghĩ không biết lúc này cao tầng của gia tộc Độc Cô đang làm gì?

Là đại biểu toàn quyền do thống soái tối cao phái tới, có danh xưng là tên lừa đảo cao minh nhất, Mã Khôn xuất hiện ở cửa lớn của tòa thành, nhìn đông ngó tây, không biết đang nhìn cái gì.

Nói thực ngay cả Đường Vĩ cũng thấy Mã Khôn nhìn rất giả dối, tin rằng gặp phải hạng người như hắn, trong lòng gia tộc Độc Cô rất uất ức.

Nhưng chẳng còn cách nào k hác, người ta là đại diện toàn quyền của thống soái tối cao mà, không nể tăng cũng phải nể phật tổ chứ, dù Mã Khôn có là một cục phân bọn chúng cũng phải cung kính.

May mà quân Lam Vũ còn phái tới một người tên là Tiêu Phương Tạ, so với Mã Khôn trông thuận mắt hơn nhiều.

Đương nhiên độ đáng tin của Tiêu Phương Tự chẳng hơn được Mã Khôn là bao nhiêu, thậm chí thái độ còn cứng rắn hơn cả Mã Khôn, chỉ cần là nguyên tắc của quân Lam Vũ, thì một chữ cũng không chịu nhún nhường.

Thực tế dưới áp lực mạnh mẽ của đế quốc Lam Vũ, dù là gia tộc Độc Cô hay Tư Mã, đều không có dũng khí đối đầu nữa, sau lần va chạm chính diện ở kinh đô Ni Lạc Thần, bọn chúng đã rơi vào hoảng loạn rồi.

Gia tộc Tư Mã thì khỏi cần nói, ngoài Tư Mã Tung Hoành cũng chết rồi, gia tộc Độc Cô không có nhân vật hiển hách nào chết, nhưng tổn thất thì rất lớn, 2 vạn quân đi chỉ có chưa tới 6000 người trở về.

Từ góc độ của Độc Cô Long Đằng mà nói, gia tộc Độc Cô đã không còn thực lực và vốn liếng để đối kháng với quân Lam Vũ nữa rồi.

Kỳ thực đám phán đã triển khai từ rất lâu trước đó rồi, từ lúc bán đấu giá Cúc Xuyên Liên còn xôn xao thì đại điển đám phán 2 gia tộc đã tiếp xúc với đế quốc Lam Vũ, ý đồ dùng “Con đường ngoài chiến tranh” để giải quyết vấn đề.

đế quốc Lam Vũ đã tuyên bố rõ ràng, phàm là lãnh thổ trước kia thuộc về đế quốc Đường Xuyên, giờ đều phải trả về vô điều kiện cho đế quốc Lam Vũ.

Điều kiện này làm 2 gia tộc rất thất vọng, nên bọn chúng tìm cách giải quyết có thể diện hơn, đàm phán mãi không có tiến triển gì.

Về sau khi quân Lam Vũ đánh bại Y Lan ở hành lang Á Sâm, rồi lại phát động tiến công quy mô lớn với Mã Toa, 2 gia tộc này đều ý thức được tiếp tục là qua loa là vô nghĩa, còn có thể mang tới hậu quả tồi tệ nhất.

Vì thế khi bát đạo liên minh còn ảo tưởng chiếm đoạt đập Tam Hiệp thì bọn họ đã phái đại biểu đàm phán cấp cao, chính thức đàm phán hòa bình giải quyết vân đề lãnh thổ của Tống Xuyên đạo và Hạc Xuyên đạo.

Cả 2 gia tộc đều biết, đối kháng vũ trang là con đường chết, vì thế bọn họ từ lúc bắt đầu rất có thành ý, trong quá trình đàm phán cũng không hề có ý nghĩ dùng vũ lực.

Nhưng bọn họ vẫn hi vọng kiếm được nhiều lợi ích hơn, không, nói một cách chuẩn xác hơn là giữ lại được nhiều đặc quyền hơn.

Nhưng thái độ của Dương Túc Phong rất kiên quyết, trừ an toàn của bản thân và tài sản ra, bọn chúng sẽ không được giữ lại chút đặc quyền gì, giáng cho bọn họ một đòn mạnh mẽ, làm 2 gia tộc rất khó chịu.

Đàm phán mới lại rơi vào bế tắc, 2 gia tộc đều rất phẫn nộ, nhưng đánh không lại, còn không đánh thì thấy Dương Túc Phong ép người quá đáng, trái phải đều khó, không biết lựa chọn thế nào.

Tiếp đó khi Minh Tư Đặc Lai bị đánh hạ, 2 gia tộc đều ý thức được đàm phán không thể kéo dài được nữa, nếu không 10 vạn kỵ binh quân Lam Vũ mà quay lại, bọn chúng sẽ có kết cục thảm hại, tới khi đó bọn chúng chỉ có chết mà thôi, nói gì tới an toàn tài sản cá nhân và nhân thân.

Vì thế bắt đầu từ tháng 8, 2 gia tộc quay trở lại bàn đàm phán, nhượng bộ lớn cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện quân Lam Vũ đưa ra.

Theo nguyên tắc giảm thiểu tài chính, tiết kiệm quân phí, đế quốc Lam Vũ cũng rất nghiêm túc với cuộc đàm phán này, trừ Mã Khôn ra còn có Tiêu Phương Tạ tham gia, hai bên đều rất nỗ lực để cuộc đàm phán có thể tiếp tục tiến hành.

Đương nhiên đàm phàn không phải thuận lợi gì, cả 2 gia tộc đều muốn ngoan cố chống cự, cho rằng mình chắc gì không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, người ta chỉ tâng bốc quá lớn mà thôi

Có lẽ những vị địa chủ và quý tộc cho rằng sau khi đầu hàng sẽ mất hết đặc quyền và đất đai, nên không chấp nhận, bọn chúng âm thầm giở thủ đoạn sau lưng, để cản trở cuộc đàm phán.

Đại khái chừng cuối tháng 9, gia tộc Độc Cô phát sinh chính biến, phái quan quân trẻ do Độc Cô Tuyết Nguyên cầm đầu muốn giam lỏng Độc Cô Long Đằng, kết quả bị Độc Cô Long Đằng cảnh giác phát hiện trước.

Độc Cô Tuyết Nguyên binh biến thất bại bị giam lỏng, Độc Cô Long Đằng tiếp tục thanh lý những quan quân bất mãn, cho phép bọn chúng mang người thân và tài sản rời khỏi Hạc Xuyên đạo mưu sinh, quân đội gia tộc Độc Cô mới ổn định lại.

Không lâu sau đó gia chủ mới lên Tư Mã Ca Tuyệt bị thích khách bất minh ám sát, kết quả bị trọng thương, theo điều tra sau đó, có chứng cứ vô cùng bất lợi chỉ vào Tư Mã Giang Bích, đệ đệ của hắn.

Nhưng Tư Mã Giang Bích phủ nhận chuyện này, đồng thời chủ động giao binh quyền, vụ ám sát này trở thành dấu chấm hỏi lớn cho gia tộc Tư Mã.

Quân đội gia tộc Tư Mã cũng một dạo xảy ra náo loạn, một số quan quân khơi lên nội loạn, bắt cóc trưởng quan, thiêu đốt quân doanh, cướp bóc người dân, ý đồ dùng vũ lực ép Tư Mã Ca Tuyệt dừng đàm phán với quân Lam Vũ.

Kết quả cũng bị Tư Mã Ca Tuyệt trấn áp, hắn tiếp thụ cách làm của Độc Cô Long Đằng, khuyến cáo rõ ràng quan quân nào không muốn đàm phán có thể tự do rời đi,nhưng không được sinh sự trong biên cảnh, nếu không giết không cần hỏi.

Trong thời gia đó quân tiên phong của quân Lam Vũ đã bắt đầu tiến vào một số cứ điểm của Hạc Xuyên đạo và Tống xuyên đạo, âm thầm tiếp nhận nhiệm vụ phòng thủ, đồng thời giúp 2 gia tộc ứng phó với cục diện phức tạp.

Đúng là sau này 2 địa khu đó đều phát sinh ra không ít vụ bạo loạn, ý đồ ngăn cả đế quốc Lam Vũ tiến vào, nhưng tất cả đều bị bóp nát trước áp lực cực lớn của quân Lam Vũ, tất cả các phần tử bạo loạn đều bị trừng phạt nghiêm khắc.

Ngày 20-11, Tư Mã Ca Tuyệt chính thức ký thư đầu hàng, chấp nhận từ bỏ toàn bộ đặc quyền, trừ tài sản cá nhân ra, tất cả các sản nghiệp và đất đai đều giao ra, từ đó gia tộc Tư Mã chính thức biến mất trong vũ đài chính trị của đại lục Y Lan.

Ngày 22-11, Độc Cô Long Đằng hết cách đành phải ký thư đầu hàng, cũng làm y như gia tộc Tư Mã, bọn họ cũng đã kết thúc vai trò của mình trên vũ đài đại lục Y Lan.

Căn cứ vào nội dung đàm phán 2 bên đạt thành, 2 gia tộc giao ra chính quyền và quân đội một cách vô điều kiện.

Về vấn đề phân chia tài sản, 2 bên có chút tranh chấp nho nhỏ, chủ yếu là vấn đề tài khoản của 2 gia tộc gửi trong ngân hàng Cách Lai Mỹ.

Người sáng lập 2 gia tộc rất có tầm nhìn, rất lâu trước đó đã đem vô số tài phú của mình gửi vào trong ngân hàng Cách Lai Mỹ, đề phòng khi gia tộc có thể gặp bất trắc thì các thành viên gia tộc có thể tiếp tục sinh tồn.

Nhưng hiện giờ Cách Lai Mỹ thuộc về đế quốc Lam Vũ, tài khoản bí mật của bọn họ vì thế bị phát hiện.

Khoản tiền gửi này có số lượng rất lớn, hơn nữa không có người nhận lợi ích cụ thể, dùng danh nghĩa gia tộc gửi vào, chỉ định gia chủ của gia tộc mới có quyền chi phối, bởi thế không thuộc về tài sản cá nhân.

Gia tộc tư Mã có hơn 4000 vạn kim tệ, gia tộc Độc Cô có hơn 6000 vạn, phía đế quốc Lam Vũ yêu cầu tịch thu, nhưng 2 gia tộc đều long lanh nước mắt bày tỏ, nếu không có khoản tiền này bọn họ rất khó sống.

Cuối cùng Dương Túc Phong phất tay quyết định, thỏa mãn yêu cầu của 2 gia tộc, đem khoản tiền đó chia đôi, dù không hài lòng lắm với việc phân chia này, nhưng 2 gia tộc đều không dám nói gì, ngoan ngoãn nhận phần tiền thuộc về mình, làm vốn liếng đầu tư, từ chính khách trở thành nhà tư bản.

hiệp nghị chính thức đạt thành, quân Lam Vũ từ các nơi tiến vào 2 địa khu này tiếp quản nhiệm vụ phòng vệ. Bắt đầu từ cuối tháng 11, quân Lam Vũ tiến vào vùng trung tâm Tống Xuyên đạo và Hạc Xuyên đạo, bộ đội tiên phong đều là một trung đoàn.

Khi Đường Vĩ dẫn quân của mình tiến vào Hạc Xuyên đạo, Tư Cơ Bối Ni cũng dẫn bộ đội tiếp nhận sự đầu hàng của gia tộc Tư Mã.

Hạc Xuyên đạo tiếp giáp với đế quốc Tinh Hà, nên trừ binh lực của Đường Vĩ, còn có một trung đoàn do phó quan chỉ huy, thiếu tướng Đổng Chí Hằng suất lĩnh.

Vì Khắc Lệ Tô Na đã trở về Vị Ương cung nên quan chỉ huy sư đoàn 101 thực thế cũng chính là hắn. Dọc đường tới đây, Đường Vĩ thấy quân đội của gia tộc Tư Mã đã buông vũ khí chờ quân Lam Vũ xử lý, đem so với gia tộc Tư Mã thì gia tộc Độc Cô vẫn còn rất có ý chí chiến đấu.

Vì đối kháng với quân Lam Vũ, gia tộc Độc Cô không ngừng chạy đua vũ trang, mở rộng quân đội tới 20 vạn người, nhưng cuối cùng vẫn phải đầu hàng vô điều kiện, vì chúng không còn có sự lựa chọn nào khác.

Nhìn tân binh của gia tộc Độc Cô còn mang vẻ trẻ con, Đường Vĩ thầm nghĩ đối với chúng có lẽ đây là một giấc mộng, vôi vội vàng vàng bị người ta xua ra khỏi nhà, mặc lên người quân trang, sau đó phát chu một thanh loan đao cùn hoặc một cây trường mâu rỉ, thế là thành quân nhân.

Rồi chưa tới 4 tháng sau lại vội vội vàng vàng cởi bỏ quân trang, ném vũ khí vào xó nhà, bọn chúng căn bản chưa hiểu gì cả.

Theo ý kiến của bộ chỉ huy tối cao, quân đội 2 gia tộc giải tán, tất cả quan binh đều được phát phí xuất ngũ, trở về nhà, không có nơi nào để đi thì có thể ghi tên vào công xưởng hoặc khu mỏ làm công nhân, quân Lam Vũ sẽ phát thư giới thiệu

Thực sự cùng đường, thì sẽ qua khảo hạch, có thể xin gia nhập quân Lam Vũ, nhưng hạn ngạch này rất ít.

Qua một tuần hành quân, Đường Vĩ chính thức tới phụ cận tòa thành Độc Cô, tiếp quản nhiệm vụ phòng vệ nơi này, nhìn bề ngoài thì tòa thành này vẫn nắm trong tay gia tộc Độc Cô, nhưng quân Lam Vũ đã khống chế tất cả các cao điểm và vị trí quan trọng rồi, quân gia tộc Độc Cô không có khả năng làm loạn.

10h sáng, nghi thức chuyển giao chính quyền chính thức bắt đầu, trên vùng đất trống ngoài thành đã bày sẵn bàn, đại biểu 2 bên chính thức chuyển giao tài liệu.

Bên cạnh bọn họ còn có hơn vạn cư dân Hạc Xuyên đạo, gia tộc Độc Cô hi vọng nghi thức tiến hàn trong thành như bị cự tuyệt, đế quốc Lam Vũ muốn cư dân Hạc Xuyên đạo chứng kiến giờ phút lịch sử này.

Đại biểu chính phủ đế quốc Lam Vũ là Tiêu Phương Tạ và Mã Khôn, đại biểu quân Lam Vũ là Đổng Chí Hằng, đại biểu cho gia tộc Độc Cô là Độc Cô Long Đằng, Độc Cô Long Ưng và Độc Cô Tuyết Nguyên.

Độc Cô Tuyết Nguyên trước đó binh biến thất bại đã bị giam lỏng tới ngày hôm nay mới được thả ra, cho nên tinh thần khá suy xụp.

Đương nhiên các thành viên gia tộc Độc Cô khác cũng vô cùng ủ rũ, Độc Cô Long Đằng già đi rất nhiều, mới 50 tuổi mà tóc đã trắng hết cả.

Độc Cô Long Ưng tinh thần cũng không tốt lắm, dù tóc chưa bạc nhưng 2 con mắt đỏ cả rồi, hắn tham dự toàn bộ quá trình đàm phán với quân Lam Vũ, nên năng lực tiếp thụ hiện thực mạnh hơn người khác.

Những thành viên khác không bi thương nhiều lắm, tất cả đều thẫn thờ, bên ngoài phát sinh ra chuyện gì bọn họ đều không biết, không quan tâm, cũng không cần hiểu, có thể sống sót là bọn họ đã mãn nguyện rồi.

Nhất là nữ quyến, bọn họ sợ nhất là chiến tranh, chỉ cần không có chiến tranh thì cái gì cũng có thể nói được, có một số con cháu thế hệ trẻ của gia tộc Độc Cô thở phào, tựa hồ thoát được đồ đao của quân Lam Vũ là chuyện rất đáng mừng.

Cơ bản lựa chọn của cả 2 gia tộc này đều là chính xác, có thể tìm được con đường sống, nếu tiếp tục ngoan cố thì chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Sau khi giao ra chính quyền, bọn họ còn có thể quyết chiến trên thương trường, với tài lực và nhân lực tích lũy bao năm nay của bọn họ, muốn tung hoành thương trường chẳng phải khó, Tới khi đó gia tộc Độc Cô còn có thể tiếp tục duy trì phong quang của mình.

Nói nghiêm túc ra, bọn họ thực ra chẳng mất mát tất cả, chỉ là thay đổi cách sống mà thôi.

Độc Cô Long Đằng trịnh trọng đưa ra tư liệu hộ khẩu của Hạc Xuyên đạo cho Tiêu Phương Tạ, điều này có nghĩa là hơn 1400 vạn nhân khẩu nơi đây chính thức trở thành thần dân của đế quốc Lam Vũ

Tiếp đó Tiêu PHương Tạ chính thức tuyên bố thi thành pháp điển của quân Lam Vũ, từ bỏ tất cả thuế nông nghiệp, bỏ chế độ nô lệ phân lại ruộng đất cho nông dân.... tức thì được người dân reo hò vang dội, bọn họ chờ đợi ngày này lâu rồi.

Chứng kiến sự vui mừng phát ra từ trong nội tâm người dân, Độc Cô Long Đằng thở phào, may cho mình lựa chọn đúng đắn, người dân của Hạc Xuyên đạo đã bị chính sách của quân Lam Vũ mua chuộc hết rồi, trái tim của bọn họ đã đứng về phía quân Lam Vũ, gia tộc Độc Cô không thức thời sẽ có kết cục khẳng định rất bi thảm.

Độc Cô Long Đằng chân thành chúc phúc cho những người dân nơi đây. Trong tiếng nhạc có chút trầm lắng, lá cờ kim long hí châu trên thành chậm rãi hạ xuống, cuối cùng cuốn lại, vứt vào trong đống hoang tàn của lịch sử.

Kim long hí châu là quốc kỳ của đế quốc Đường Xuyên, đã treo trên vùng đất này hơn 300 năm rồi, cuối cùng đã bị thay thế.

Có lẽ trong giờ phút này, Hạc Xuyên đạo vào Tống Xuyên đạo là hai nơi duy nhất còn lại treo cờ Kim long hí châu rồi, khi chúng bị hạ xuống có nghĩa là dấu tích cuối cùng của đế quốc Đường Xuyên đã hoàn toàn biến mất.

-Toàn thể đứng nghiêm, kéo quốc kỳ lên, hát quốc ca.

Đổng Chí Hằng hùng hồn hô lên, tới lượt quân Lam Vũ kéo cờ rồi.

Từ đó, lá cờ của đế quốc Lam Vũ vĩnh viễn tung bay trên bầu trời của Tống Xuyên đạo và Hạc Xuyên đạo.