Lần thứ hai mở mắt đồng hồ đã điểm 8 giờ. Ngoài kia bầu trời quang đãng, khác hẳn với ban nãy.
Thẩm Tư Duệ có chút hoài nghi những gì vừa xảy ra, cô vội vàng mở hộp thư trong điện thoại. Đọc một lượt các tin nhắn ban sáng mới an tâm không phải tưởng tượng của bản thân.
Trên đầu cô có cái gì đó dinh dính mát lạnh. Thẩm Tư Duệ giơ tay sờ thử, phát hiện là miếng dán hạ nhiệt.
Cùng lúc cánh cửa được mở ra, mẹ cô mang cái khay đựng tô cháo và ly nước lọc vào.
"Dậy rồi sao? Ăn tí cháo rồi ngủ tiếp cho mau khoẻ. Mẹ xin cho con nghỉ một buổi học rồi."
"Mẹ..." Con ngươi cô đảo sang trái, rồi lại đảo sang phải, "Con bệnh sao?"
Mẹ Thẩm ngồi đó nhìn cô một lúc. "Không những bệnh mà đầu óc còn lú lẫn." Bà khinh thường tiếp lời, "Giờ mẹ đi làm, ba con đi từ sớm rồi, ở nhà một mình được không?"
"Con nói không được sao?" Cô bĩu môi kéo dài âm đuôi.
Mẹ Thẩm làm động tác rùng mình, "Ở đây thêm một chút nữa chắc mẹ ngộ độc lời nói quá."
"Mẹ..."
Bà xua tay, "Trễ rồi, mẹ đi làm. Trưa nay bảo con bé Uyển Đình sang chăm sóc đỡ đi, chiều mẹ về." Nói rồi chỉ vào tô cháo, "Nhớ ăn đó, mẹ đi đây."
Căn phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Tư Duệ, cô ngẩng người ra đó, bờ môi khẽ động lại mím trở lại, đôi mắt nhìn xa xăm.
Điện thoại cô khẽ run, là tin nhắn của Uyển Đình.
[Uyển Đình]: Cậu càng ngày càng yếu đuối, nghe mình cằn nhằn có một đêm đã đổ bệnh! Ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào, liệu hồn mà khoẻ lại cho mình. Chép bài cho cậu muốn gãy tay.
Bên dưới là một tấm ảnh, sách vở chồng chất, kèm theo nhãn dán mệt mỏi nằm dài.
Thẩm Tư Duệ phụt cười.
[Tiểu Duệ]: Cậu lây thể chất kém cho mình đúng không? Thật quá đáng!
[Tiểu Duệ]: À mà trưa nay cậu rảnh không?
Đợi một lúc không thấy hồi đáp, cô chú ý tới giờ ở góc phải điện thoại. Vẫn còn đang trong tiết, cậu ta chơi lén sao?
Cô đặt điện thoại qua một bên, bê tô cháo lên nếm thử. Hương vị như xưa không thay đổi, vẫn chút mặn chút ngọt đan xen. Cũng không hẳn chỉ là một tô cháo chán ngắt, còn có thịt bò bầm với cà rốt nữa. Nhưng mà...
Nguội mất rồi.
Thẩm Tư Duệ không thích ăn đồ nguội, thế nên bưng tô cháo đi hâm nóng.
Trong khi đợi cháo sôi, cô lên lầu lấy điện thoại, mảng kí ức về cái đồng hồ quả quýt quay về, Thẩm Tư Duệ vô thức nhìn sang vị trí đầu giường. Nắp đồng hồ đã được đóng lại. Cô cầm lên, mở tủ ra, suy nghĩ một chút lại nhét vào túi áo khoác. Sau đó mang theo điện thoại quay lại nhà bếp.
Kíng coong.
Âm thanh từ chuông cửa vang lên.
Cô có chút ngạc nhiên, giờ này ai đến nhà cơ chứ? Cô không đặt hàng qua mạng. Bố mẹ chắc chắn đang đi làm, không thể là khách của bố mẹ. Uyển Đình vẫn còn trong tiết học, sẽ không nhấn chuông nhà cô được. Bạn học càng không.
Không nghĩ ra được là ai, Thẩm Tư Duệ vừa suy đoán vừa đi mở cửa.
"Xin chào." Kèm theo một nụ cười sáng chói.
"Giảng viên Lạc?" Thẩm Tư Duệ trợn mắt, nhìn một lượt từ trên xuống. "Cô vừa từ trường về sao?" Trên người vẫn là trang phục của trường.
"Ừ." Cô nàng vô cùng tự nhiên bước vào, "Bố mẹ em đâu?" Cởi bỏ đôi giày cao gót màu đỏ, ngó nghiêng rồi đặt lên kệ dép, hoàn toàn không có chút nào xem mình là người lạ.
Thẩm Tư Duệ bước sang định đóng cửa, Diêu Vận Lạc đã nhanh hơn một bước giơ tay khép dùm. Khoảnh khắc này khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một gang tay, mùi hương dịu nhẹ không rõ tên cứ thế vương vấn nơi khoé mũi. Có lẽ vì bệnh, cũng có thể vì nguyên nhân khác, Thẩm Tư Duệ cảm thấy bối rối. 
"Bố mẹ em đi làm, đến tối mới về." Cô nhóc nói câu này sau khi lùi về sau ba bước.
"Đi làm ngay lúc em bệnh sao?" Diêu Vận Lạc không tránh khỏi chút kinh ngạc.
Thẩm Tư Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại, "Sao cô lại đến đây?"
Cô nàng nhếch môi, tiếp tục đáp trả bằng câu hỏi khác, "Không hoan nghênh tôi sao?" Thẩm Tư Duệ lập tức lắc đầu liên hồi.
Diêu Vận Lạc bật cười, vô thức xoa đầu cô nhóc.
Thẩm Tư Duệ: "..." Là ảo giác của cô đúng không? Giảng viên Lạc thật sự vừa sờ đầu cô? Hơn nữa cô còn yên lặng ngoan ngoãn để cô ấy sờ đầu???
Bệnh đến lú lẫn mất rồi. Phải biết rằng, Thẩm Tư Duệ cực kỳ ghét ai đó đụng vào tóc cô. Uyển Đình chỉ bắt chước bạn thân nhà bên xoa nhẹ đầu cô đã bị cô nhìn cho lạnh cóng cả người.
Diêu Vận Lạc khịt mũi, "Em đang nấu gì sao?"
Từ nhà bếp thoang thoảng mùi cháo thơm phức, kèm theo âm thanh ục ục, có lẽ là sôi rồi.
Thẩm Tư Duệ nghe xong chạy vội vào nhà bếp, cô nàng chợt nhớ ra mình đang hâm cháo. Lúc đi cũng không quên nói vọng lại một câu.
"Nhà em hiện tại chỉ có mình em, cô cứ việc tự nhiên."
Bắt nồi cháo xuống đặt lên miếng lót nồi, cô lau mồ hôi trán, thở hắt ra. Cũng may chỉ vừa sôi, không đến nỗi nào.
Diêu Vận Lạc thấy bé con vào nhà bếp, mới chầm chậm đưa tay phải lên nhìn.
Thói quen này... thật khó kiềm chế với những đứa nhóc dễ thương ngoan ngoãn. Thế nhưng, bỗng dưng lại được sờ đầu, không biết em ấy có bị doạ sợ không?
Cô thu hồi mớ cảm xúc hỗn độn, theo chân Thẩm Tư Duệ vào nhà bếp, nhìn cô nhóc nhấc nồi xuống.
Có phải ảo giác của cô ấy không, những hành động của Thẩm Tư Duệ hôm nay sao bỗng dưng lại đẹp mắt như thế?