Mưa hòa với tuyết rơi ngày càng nặng hạt, lấp đầy mái nhà trắng xóa, tiếp tục làm ướt hết bọn họ.

Nhìn thấy Vệ Nhu Y đứng trước mặt mình, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Trong đêm mưa, biểu tình của Phương Thiệu Hoa không thấy rõ lắm, nhưng đôi mắt kia vẫn sắc bén, tiến một bước, nói với Tô Mộc Vũ: “Đưa hắn cho bọn tôi đi”. Ai cũng biết “hắn” là chỉ ai.

Trời lạnh như vậy, Vệ Nhu Y khó khăn chống đỡ cơ thể mình, hai má trắng nõn gần như trong suốt, đôi mắt như hai viên kim cương lấp lánh nước mắt, ánh mắt lo lắng không muốn xa rời nhìn chằm chằm Phong Kính đã mất đi ý thức.

Giờ phút này, Tô Mộc Vũ thấy mình thật giống như tình nhân bị vợ người ta bắt gian tại trận. Loại cảm giác này so với trời đầy mưa tuyết còn lạnh hơn, lạnh hơn gấp mấy lần, lạnh đến khiến toàn thân cô phát run.

Phương Thiệu Hoa cau mày, nói: “Tô Mộc Vũ, cô đừng có không biết điều. Người mà hắn bây giờ cần nhất không phải là cô”

Đôi mắt Vệ Nhu Y ánh lên ý cười, vẫn không nói gì.

Tiền Phong có chút nóng giận, mặt nghiêm túc, vô lại nói: “Vì sao phải giao hắn cho các người? Tưởng Tiền Phong tôi đã chết rồi sao? Tiểu Vũ, chúng ta đi”. Nói xong, hắn đỡ lấy một bên người Phong Kính, đi lên phía trước.

Phương Thiệu Hoa vươn tay, ngăn cản đường đi của bọn họ, lãnh đạm nói: “PhongTử, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào”

Tiền Phong cười rộ lên, nhíu nhẹ đôi mày, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Thiệu Thiệu, nếu chuyện này mình không nhúng tay vào, vậy cậu dựa vào cái gì mà nhúng tay đây?”

Sắc mặt Phương Thiệu Hoa trở nên rất khó coi, tình cảm trộn lẫn với tình bạn, giằng co lẫn nhau. Đây là lần thứ hai Tiền Phong vì Tô Mộc Vũ mà chống lại hắn.

Hắn cười lạnh: “A! Tô Mộc Vũ, thủ đoạn của cô thật khó lường”

Tô Mộc Vũ không hiểu ý của hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Vệ Nhu Y, bình tĩnh mở miệng: “Tôi không cần biết bây giờ người anh ấy cần nhất là ai, tôi chỉ biết lúc này điều anh ấy cần nhất chính là nghỉ ngơi”

Nói xong, cô tiếp tục nâng người Phong Kính dưới sự trợ giúp của Tiền Phong đi về phía xe. Lúc đi ngang qua Vệ Nhu Y, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Thật xin lỗi”

Vệ Nhu Y không nói chuyện, lại ngay lúc Phương Thiệu Hoa định ngăn cản mới nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, không tiếng động cười cười, khóe mắt, một giọt nước trong suốt chảy xuống.

Phương Thiệu Hoa đau lòng, hung hăng đấm mạnh lên thân cây khiến một lớp mưa vươn trên lá tuôn rơi xối xả xuống chiếc ô.

Đặt Phong Kính nằm trên xe, để đầu hắn nằm trên đùi mình, Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt hắn, muốn tạo cho hắn một cảm giác dễ chịu nhất.

Xe khởi động, nhìn qua kính chiếu hậu, Tiền Phong nhìn Tô Mộc Vũ trầm mặc ngồi phía sau, cúi đầu nói: “Tô Mộc Vũ, cô nên hiểu, cho dù sau này hắn phát điên, ngu ngốc, hay là gãy đi một cánh tay một cái chân, trở thành một phế nhân thì người hắn cưới cũng không phải là cô”

Trên mặt Tô Mộc Vũ vẫn trấn định, cho dù lúc này cả người cô có chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn trấn định và bình thản như vậy “Tôi biết”. Hai chữ, lại nhẹ nhàng và rõ ràng như thế.

Cô làm sao lại không biết điều đó? Chỉ là, trong lúc cô còn ở bên cạnh hắn, khi còn một cơ hội, cứ để cho cô tận lực giúp hắn một việc đi.

Chẳng sợ kết quả… giỏ tre múc nước, công dã tràng.

Chẳng sợ ngày mai… giấc mộng này chợt tỉnh.

Bánh xe lăn nhanh trong làn mưa tuyết, nước mắt bên tung tóe, sau đó lại dạt sang hai bên đường thấm vào đất, biến mất, như chưa từng xuất hiện.

________

Tốc độ nhanh nhất chạy như bay, nửa tiếng sau rốt cuộc cũng về đến nhà. Tô Mộc Vũ dưới sự trợ giúp của Tiền Phong, gian nan nâng người Phong Kính, đỡ hắn lên giường.

“Anh về trước đi, để tôi chăm sóc anh ấy là được rồi” Tô Mộc Vũ bưng chậu nước ấm, nói.

Tiền Phong cau mày hỏi lại: “Được không?” Tô Mộc Vũ bị thương, tuy rằng thoạt nhìn không có việc gì nhưng rõ ràng nhìn thấy được sự mỏi mệt của cô. Một kẻ bị thương, lại đi chăm sóc một tên bệnh, có nói giỡn hay không?

Tô Mộc Vũ kiên định gật đầu: “Tôi làm được”

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt nhưng kiên định của cô, Tiền Phong bĩu môi không nói gì, bất đắc dĩ cảm thán trong lòng, xoay người đi ra cửa.

Tô Mộc Vũ bưng chậu nước, dùng khăn ấm lau khô đi nước mưa ướt đẫm trên người hắn, một chút một chút ấm áp hoàn tan thân thể lạnh như băng của hắn.

Cô nấu một ấm thuốc Đông y đút cho Phong Kính, đặt một viên kẹo ngọt vào miệng hắn làm giảm vị đắng.

Mới đầu hắn có chút bài xích, phun hết thuốc ra khiến Tô Mộc Vũ cuống quít lau lấy. Cuối cùng cô ngậm vào một ngụm thuốc, sau đó dùng miệng đút cho hắn.

Hắn thấy đắng, cô cùng hắn nếm trải vị đắng đó.

Thuốc đắng truyền từ môi cô chậm rãi vào trong miệng hắn, một chút một chút, cứ như vậy đến hơn mười phút, thuốc mới trôi hết vào trong bụng hắn.

Phong Kính uống thuốc xong, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn đang phát sốt, cô biết, nhưng người bị xuất huyết dạ dày không nên uống nhiều thuốc quá. Do đó, cô cứ cầm lấy khăn mặt chườm đá đắp tới đắp lui hết trán đến mặt hắn. Cả một đêm, ngón tay cũng không còn cảm giác gì nữa.

Cô ở bên giường hắn cả đêm, dường như không hề thấy mệt mỏi. Cô nhìn thấy hắn ói liền đưa tay xoa bóp dạ dày, nhìn thấy hắn giãy dụa liền nắm chặt tay hắn, vì hắn xua đuổi sự đau đớn. Cô ôm lấy đầu của hắn, để hắn nằm an tĩnh trong ngực mình, giống như một người mẹ ôm lấy đứa con cô độc của mình. Cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng trán chạm trán lẫn nhau.

“Mẹ…” Miệng hắn vô thức gọi, bàn tay siết chặt lấy tay cô.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, nỉ non: “Ở đây!”

Đêm đen, Phong Kính cong người, dùng sức ôm lấy Tô Mộc Vũ như ôm lấy một cái cọc cuối cùng trong cuộc đời mình.

Mặc kệ là Phương Thiệu Hoa, mặc kệ là Tiền Phong, Tống Quyền hay là Vệ Nhu Y, mỗi người bọn họ đều nói cho cô biết, cô và Phong Kính, không có tương lai.

Hắn đường đường là cháu đích tôn của Phong lão tướng quân, con trai trưởng của chủ tịch thành phố, lại là một EthanFong nổi tiếng trong giới nghệ thuật quốc tế. Tiền đồ sáng lạn, biết bao cô gái xinh đẹp ngước cổ ngóng chờ.

Mà cô, không nói tới chuyện xuất thân cùng đẳng cấp, chỉ nói hoàn cảnh đã từng ly hôn thôi, cho dù cô cố gắng như thế nào, thử thay đổi chính mình như thế nào đi nữa cũng không thể khiến bản thân mình sạch sẽ như năm năm trước. Hai chữ “ly dị” này như một vết sẹo khắc sâu vào cuộc đời cô, vĩnh viễn tồn tại ở đó cho đến khi cô về với cát bụi.

Phong Kính, cho dù là ngay từ đầu hay hiện tại, cô cũng chưa từng tham vọng quá đáng, cô hiểu được địa vị của mình tchỉ là giao dịch. Cô sẽ cùng hắn, luôn luôn cùng hắn, bên cạnh hắn cho đến khi hắn kết hôn, cho đến khi hắn chàn ghét cô, sau đó sẽ mỉm cười rời đi.

Đúng vậy, cô có thể.

Khóe miệng mỉm cười, hốc mắt có chút ướt át.