Lâm Nhất Nhiên cảm thấy cực kỳ buồn bực, tại sao cô luôn phải chứng kiến những lời đồn đãi về bản thân mình được lan truyền với tốc độ nhanh nhất trên toàn thế giới như vậy?

Tuy kỳ thi học kỳ đã kết thúc, nhưng bởi vì Lâm Nhất Nhiên đã phát huy vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, nên đã khiến cô phải tức giận một phen trước khi tốt nghiệp.

Mà nguyên nhân thì không thể không dính dáng đến Trần Tư Tầm.

Mới được vài ngày, lời đồn đãi giữa cô và Trần Tư Tầm đã bay đầy trời.

Được rồi, kỳ thực thì quan hệ của hai người đã phát triển đến mức độ này cũng không thể xem như là lời đồn đãi.

“Lâm Nhất Nhiên, cậu biết không, tụi học sinh lớp mười một đều nói cậu được max điểm ở cuộc thi là vì Trần Tư Tầm tiết lộ đề cho cậu.”

Lâm Nhất Nhiên vừa bước vào đã nhìn thấy Đường Cẩm đang ngồi ở chỗ mình múa bút thành văn, ánh mắt cũng chưa nâng lên.

“Ừm. . . .” Lâm Nhất Nhiên buông cặp sách, không nói gì nữa.

“Ôi trời?”

Lâm Nhất Nhiên phản ứng như vậy quả thật là nằm ngoài dự liệu của Đường Cẩm, nhanh chóng chép xong câu cuối cùng, lúc này Đường Cẩm mới đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cậu không tức giận à?”

Lâm Nhất Nhiên tức giận, hơn nữa, cô đã tức giận từ cái ngày thi hôm đó rồi.

Ngày trước, môn tiếng Anh của cô không tốt, có thể tham gia cuộc thi này cũng là liên quan đến Trần Tư Tầm, bản thân cô cũng đã cố gắng luyện tập lâu như vậy, bây giờ đã vượt qua được cuộc thi thì lại bị người ta nói là cô được Trần Tư Tầm tiết lộ đề?

Lâm Nhất Nhiên không biết phải khóc hay cười, sao những người này lại nhàm chán như vậy, không nhìn được ai mới là người tốt sao?

Nhưng mà tức giận thì tức giận, Lâm Nhất Nhiên cũng lười so đo cùng bọn họ, không để ý tới lời nói của Đường Cẩm, cô thuận miệng hỏi: “Cậu nói tớ được max điểm à?”

“Đúng vậy, Trần Tư Tầm không nói cho cậu biết sao?” Đường Cẩm khó hiểu liếc nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, “Ngày hôm qua đã có điểm rồi, Từ Thụy nói.”

“Ừ. . . . .” Lâm Nhất Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ kết quả này là đã nằm trong dự liệu, cô gõ gõ lên bàn nói: “Ngồi dậy, đến giờ học rồi.”

“Thái độ của cậu như vậy là sao?” Đường Cẩm cầm vở bài tập đứng lên, “Sau khi thi xong nhớ mời cơm nhé!”

“Được!” Lâm Nhất Nhiên sảng khoái gật đầu, “Để Trần Tư Tầm mời.”

“Oa—— lại nương tựa vào người giàu có à?” Đường Cẩm ra vẻ kinh ngạc, “Nhưng mà dù sao lúc đầu tớ cũng đã nhìn ra quan hệ của cậu và Trần Tư Tầm không được bình thường, sớm muộn gì rồi cũng dính vào nhau thôi!” Đường Cẩm vuốt cằm, nghiêm trang nói.

Trên đầu Lâm Nhất Nhiên có ba vạch hắc tuyến, “Này này, làm gì có!” Rõ ràng là mới bắt đầu từ hôm qua thôi mà.

“Không có sao? Cậu dám nói không có sao?”

“Không có!” Giọng nói chắc như đinh đóng cột, “Dựa theo cái lời đồn đãi này mà nói, chẳng phải tớ đã chịu thiệt thòi từ rất lâu rồi sao?” Lâm Nhất Nhiên kinh ngạc nói.

Đường Cẩm không trả lời cô, “Người giàu nha, người giàu nha, mời cơm nha, không được, tớ phải đi tìm Trần Tư Tầm! Mất công anh ta quỵt nợ!”

“A, không có.” Lâm Nhất Nhiên bày ra dáng vẻ thản nhiên, “Một cái bánh pudding nhỏ mà cũng kêu là quỵt nợ!”

“Em gái cậu!” Khóe miệng của Đường Cẩm co giật một phen, “Tìm được đàn ông rồi là đắc ý đến nỗi quên mất cả họ của mình.”

Lâm Nhất Nhiên từ chối cho ý kiến, cười to hai tiếng.

Trên thực tế, Lâm Nhất Nhiên quả nhiên là đắc ý đến nỗi không biết mình mang họ gì rồi.

Biểu hiện cụ thể là hiện giờ, hai mắt cô đang nhìn đăm đăm lên bục giảng ngắm Trần Tư Tầm, khóe môi không tự giác được nở nụ cười.

Bộ dáng ngu ngốc như vậy khiến Đường Cẩm cũng không đành lòng nhìn thêm.

Mà Trần Tư Tầm hiển nhiên lại không biết điều đó.

“Mọi người trở về xem lại đề tài này một chút.” Anh đưa xấp bài cho nam sinh ngồi ở bàn thứ nhất, ý bảo cậu ta chuyền xuống dưới, sau đó bắt đầu thu xếp sách vở ở trên bàn giáo viên, “Lớp trưởng đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong liền tiêu sái bước ra ngoài.

“Lớp trưởng nha. . . . ~” Đường Cẩm ngồi trên ghế nhìn Lâm Nhất Nhiên cười xấu xa, “Buổi tối tớ không thèm đợi cậu về nhà đâu, hahaha.”

“Cút!” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt nhìn Đường Cẩm, gò má từ từ đỏ lên.

Lúc cô bước vào văn phòng thì thấy Trần Tư Tầm đang nghe điện thoại, anh nhìn cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi tới đây.

Lâm Nhất Nhiên nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, bỗng cô cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương, nuốt nuốt ngụm nước bọt rồi ngồi xuống bên cạnh, im lặng chờ anh nói chuyện điện thoại xong.

Trần Tư Tầm cúp điện thoại, kéo laptop đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên.

“Đây là thông báo trên trường phát xuống, ngày mai sẽ tổ chức buổi dạ hội liên hoan tốt nghiệp, em nghĩ một chút xem lớp chúng ta nên đóng góp tiết mục nào?”

Mặc dù là chuyện trước khi thi tốt nghiệp, nhưng Lâm Nhất Nhiên đối với chuyện này vẫn còn ấn tượng rất nhiều, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Em định đăng ký cho lớp mình tham gia ca hát, Tân Lương và Chiêu Dương sẽ tham gia, bởi vì năm ngoái, tiết mục của hai cô ấy nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng bây giờ. . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên dừng một chút, do dự nói: “Bây giờ Chiêu Dương thì đã chuyển trường, còn Tân Lương thì. . . . . . .”

“Trong nhà Tân Lương có chút việc.” Trần Tư Tầm mơ hồ nói, cầm bút gõ gõ lên màn hình laptop, “Để anh thảo luận chuyện này lên nhà trường lại một lần xem thế nào.”

“A. . . .” Lâm Nhất Nhiên gật gật đầu, không biết phải nói gì, chỉ có thể nghiêm túc ngồi im trên ghế, cũng không nói gì thêm.

“Còn nữa, chúc mừng em, điểm thi học kỳ rất tốt.” Anh tháo mắt kính xuống, nhìn cô cười cười, “Lần này thi đại học chỉ cần đạt đủ điểm là tốt rồi.”

“Ừm.” Lâm Nhất Nhiên chỉ trả lời đơn giản rồi lại gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.

“Lâm Nhất Nhiên, anh cực kỳ đáng sợ như thế sao?” Trần Tư Tầm im lặng nửa giây, đột nhiên hỏi.

“A?” Lâm Nhất Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu, “Không có, không có.”

“Sao em cứ cúi đầu như vậy?”

Lâm Nhất Nhiên “A” lên một tiếng, nhìn thẳng vào mắt anh đúng nửa giây rồi lại lập tức dời mắt đi, cô cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào.

Thật ra thì, khi nhìn thấy anh từ bên ngoài phòng học đi tới, khoảnh khắc đó cô cảm thấy thật sự rất hạnh phúc, trong tim tràn đầy sự ấm áp, nhưng không biết vì sao, vừa ở riêng một chỗ với anh, cô lại trở nên cực kỳ khẩn trương, đến cả ánh mắt của anh cũng không dám nhìn.

Là vì nó tựa như một giấc mơ? Người đàn ông này thật sự là của cô sao?

Lâm Nhất Nhiên ra sức lắc đầu, tự thôi miên mình rằng đây là sự thật.

“Lâm Nhất Nhiên!” giọng nói của anh có phần hơi bất đắc dĩ, Trần Tư Tầm vươn tay về phía cô nữ sinh đang ngồi ngẩn người, “Đến đây!”

Lâm Nhất Nhiên nhìn động tác của anh, cô sững sờ đứng lên, cái ôm kia thật sự rất có lực hấp dẫn nha. . .

Trần Tư Tầm túm chặt cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, kéo cô ngã vào trong ngực, cuối cùng anh đặt cô ngồi trên đùi mình, Trần Tư Tầm hơi ngửa đầu ra sau cười cười, “Cảm giác bây giờ thế nào? Có tốt hơn không?”

Lâm Nhất Nhiên níu chặt áo của anh, cô xấu hổ gật gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng.

Trần Tư Tầm nhìn thấy vậy, không nhịn được bật cười, nói lảng sang chuyện khác: “Buổi tối em muốn ăn gì nào?”

“Gì cũng được mà.” Lâm Nhất Nhiên vẫn không buông tay ra, lúng ta lúng túng nói.

“Vậy thì về nhà thôi.” Trần Tư Tầm dừng lại một chút, nhìn đến nét mặt có chút thất vọng của cô, “Anh làm cho em ăn.”

“Ôi?” Lâm Nhất Nhiên cảm thấy hưng phấn, “Anh biết nấu ăn à?”

“Ừhm.”

“Tốt quá, em muốn ăn cánh gà Coca, cá hấp, còn có. . . . .”

Cô gái nhỏ bắt đầu xòe bàn tay ra nói, vắt óc cố gắng nhớ lại tên của từng món ăn, ánh mắt liếc đến khuôn mặt vẫn thản nhiên của anh, bỗng nhiên đỏ mặt, cô ngượng ngùng phất phất tay: “Không biết, không biết, buổi tối anh làm đi.”

“Được!”

Trần Tư Tầm sảng khoái gật đầu, anh cười cười để cô xuống, “Về lớp lấy cặp sách đi, anh ở đây chờ em.”

“Ừhm!” Lâm Nhất Nhiên mạnh mẽ gật đầu, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Cô chạy một mạch đến lớp học mới dừng lại, chống tay lên bàn, há miệng thở phì phò, khuôn mặt ửng hồng, không biết là do thẹn thùng hay là do chạy quá nhanh.

“A a a a a a a a a a a a a ! ! ! !”

Lâm Nhất Nhiên cảm thấy vui vẻ cực kỳ, nhìn thấy phòng học không có một bóng người, cô hưng phấn kêu to, cười đến nỗi không còn nhìn thấy hai mắt đâu nữa, “Mình là bạn gái của anh ấy! ! ! Mình là bạn gái của anh ấy! ! ! Mình muốn về nhà anh ấy a a a! ! !”

“Đúng vậy!” Trần Tư Tầm bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, chống tay lên trán, trong mắt không ngừng được ý cười, “Em là bạn gái của anh, em phải về nhà với anh.”