Từ Du Mạn sờ sờ túi áo trên người mình, chau mày. Cô cũng không mang theo ví tiền. Lúc này Cố Uyên đưa ví tiền của anh qua, Từ Du Mạn không chút khách khí nhận lấy ví tiền của anh, lấy ra toàn bộ tiền bên trong, sau đó đem ví tiền trả lại cho anh. Động tác không có lấy một chút mơ hồ do dự. Mà lúc Từ Du Mạn mở ví tiền ra, trái tim của Cố Uyên căng thẳng, bắt đầu trở nên rất khẩn trương. Sau đó lại từ từ buông lỏng, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Hoá ra là như vậy, anh rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Từ Du Mạn đối với anh như vậy. Tiểu nha đầu này, thì ra đang trút giận lên anh đấy. Khó trách!!! Nên tìm thời gian giải thích rõ mọi chuyện, trút giận cũng có thể nhưng để quá lâu thì không thể được. Từ Du Mạn đưa tiền trong ví cho cậu bé. Cậu bé vội vàng nhận lấy, liên tục nói cảm ơn chị, cảm ơn anh. Từ Du Mạn xoa đầu cậu bé:

“Không cần cảm ơn, đi mua vé trước đã.” Nếu không sẽ không kịp.

Cậu bé cũng biết, nói với bà lão: “Bà nội chờ cháu đi mua vé nha.”

Sau đó chạy thật nhanh đến quầy bán vé mua hai vé. Rồi chạy thật nhanh trở về, ngồi xổm bên cạnh bà nội muốn cõng bà đi vào. Cố Uyên cùng Từ Du Mạn đi qua giúp đỡ, sau đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, tạo thành một sự hiểu ngầm ăn ý. Cậu bé cõng bà nội đi vào trong Thế Ngoại Đào Nguyên, Từ Du Mạn và Cố Uyên đi theo phía sau.

Có một ít người vây xem cho rằng cậu bé như vậy rất không phù hợp với thực tế, có khoản tiền kia, còn không bằng để cho bà nội cậu chữa bệnh hoặc là ăn chút đồ ăn ngon. Nơi mà người có tiền đến để dạo chơi này, quả thật không nên tới. Số tiền kia đủ cho học phí và sinh hoạt phí hai năm của cậu bé, tiêu tiền ở nơi này, thật không đáng giá. Một vài người khác lại cảm thấy, cậu bé như vậy là rất đáng khen, đây là tấm lòng hiếu thuận của cậu bé. Tất cả đều là vì tâm nguyện trước khi lâm chung của bà nội cậu. Tiền không có thì có thể nghĩ biện pháp để kiếm được, nhưng người đã mất thì không trở về được nữa. Cậu bé cũng không đưa bà nội đi đến những nơi xinh đẹp trong Thế Ngoại Đào Nguyên, ngược lại mang bà đến một góc khuất nhỏ không người để ý đến. Từ Du Mạn nếu không đi theo cậu bé, cô căn bản cũng không biết còn có một góc nhỏ như vậy đấy. Cậu bé để bà nội mình xuống, ôm bà lão vào trong ngực nói:

“Bà nội nhìn thấy không? Nơi này… chính là nhà của chúng ta. Bọn họ… bọn họ sửa sang lại nhà của chúng ta rất đẹp, bà nội… người xem, nhà của chúng ta trở nên xinh đẹp như vậy, bà nội… bà cứ nghỉ ngơi đi. Bà chờ cháu, chờ tiểu Cường có bản lĩnh, kiếm được tiền, liền mai táng bà nội ở chỗ này, có được không bà nội?” Không có người trả lời, cậu bé được gọi là tiểu Cường. Từ Du Mạn im lặng rơi nước mắt, Cố Uyên cũng trầm mặc. Thì ra là… thì ra là tiểu Cường đã sớm biết bà nội cậu đã… đã đi rồi. Cũng không biết khóc bao lâu, tiểu Cường nhẹ nhàng đặt bà nội xuống, đứng lên, đi đến trước mặt Từ Du Mạn. Từ trong túi áo móc ra một ít tiền:

“Chị ơi, đây là tiền vừa nãy mua vé còn thừa lại. Tiền mua vé, em sẽ mau chóng trả lại cho chị.”

Từ Du Mạn không nhận lấy tiền mà cậu bé đưa qua:

“Em giữ lại đi. Hỏa táng cần tiền, em đi học cũng cần tiền, những việc cần dùng đến tiền còn rất nhiều. Chút tiền này, cũng không đủ.”

Cậu bé cất tiền vào trong túi, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Từ Du Mạn:

“Chị ơi, số điện thoại của chị là bao nhiêu? Em kiếm đủ tiền sẽ lập tức trả cho chị.”

Cố Uyên đưa cho Từ Du Mạn một cây viết, Từ Du Mạn viết số di động của mình lên lòng bàn tay của cậu bé. Cậu bé hài lòng cõng bà nội lên, cuối cùng nhìn lại nơi Thế Ngoại Đào Nguyên này một lần nữa, rồi dứt khoát kiên định rời đi.

“Thầy đoán xem, cậu bé có trả tiền lại cho chúng ta hay không?” Từ Du Mạn không hề để ý chính mình nói ra không phải là ‘em’, không phải ‘thầy’ mà là ‘chúng ta’ nhưng Cố Uyên lại chú ý tới.

Cố Uyên nói: “Cậu bé nhất định sẽ trả lại.” Đây là sự tin tưởng đối với tiểu Cường.

“Ừ, em cũng tin tưởng cậu bé nhất định sẽ trả lại. Nhưng mà, em cho cậu ấy số điện thoại không phải là vì để cậu bé trả tiền lại đâu.” Từ Du Mạn nói.

Cô tin tưởng có một ngày, tiểu Cường sẽ gọi điện thoại cho cô, không phải là vì để trả tiền lại. Trải qua chuyện này, Từ Du Mạn thế nào cũng không có nổi hứng thú tiếp tục đi dạo ở cái nơi mỹ lệ nhưng không biết đã chiếm mất nhà của bao nhiêu con người đáng thương nơi đây.

“Chúng ta trở về đi thôi, bọn họ chắc là cũng chụp xong rồi.”

“Ừ.”

Lúc quay về chỗ chụp ảnh, Thẩm Mặc Dư bọn họ mới vừa chụp hình xong. Vừa thấy Từ Du Mạn và Cố Uyên xuất hiện sau một khoảng thời gian biến mất rất lâu, Thẩm Mặc Dư trêu ghẹo nói:

“Thời gian dài như vậy, làm chuyện gì đều đủ chứ hả?”

“Xem ra cậu còn rất có kinh nghiệm.”

“Học theo cậu đó.”

“Không biết ai nói chính mình ‘trò giỏi hơn thầy’ nha. Đúng là ngang sức ngang tài.

Mắt thấy hai người càng diễn càng ác liệt, rất có bộ dáng muốn” thảo luận” làm mấy tiếng, Cố Uyên nói với Từ Du Mạn:

“Trời sắp tối rồi.”

Trương Chương Việt nói với Thẩm Mặc Dư: “Còn muốn chụp không?”

Sau đó Từ Du Mạn cùng Thẩm Mặc Dư lập tức dừng trận đấu, chui vào xe. Trên đường, Cố Uyên nhận được điện thoại, là Yến Trầm Phong gọi tới. Trương Chương Việt đưa Cố Uyên tới Trầm Luân, anh ta lại không đi vào, mà chở Thẩm Mặc Dư rời đi. Từ Du Mạn đáng thương bị Trương Chương Việt xách xuống xe, cũng đành phải cùng Cố Uyên đi vào trong Trầm Luân. Cô cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì đấy. Yến Trầm Phong nhìn thấy Cố Uyên và Từ Du Mạn cùng nhau tiến vào, trong lòng lại bắt đầu bát quái. Nhưng tình huống bây giờ, đặc biệt không được phép anh đùa giỡn, cũng không còn cái lòng dạ thảnh thơi đó nữa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bị cảnh sát đột kích tóm được buôn bán chất kích thích.”

Yến Trầm Phong buồn bực nói. Rốt cuộc là ai hãm hại anh như vậy chứ??