Cậu cảnh sát giao thông bị lời nói của Cố Uyên dọa sợ đến một câu cũng không dám nói. Nhưng còn có một anh cảnh sát giao thông khác mặc dù cảm thấy hơi áy náy, nhưng vẫn hùng hồn nói:

“Bộ phận cảnh sát giao thông chúng tôi cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào, cho nên dù lời nói của anh là thật, anh cũng không thể đem trách nhiệm đổ hết lên đầu chúng tôi. Gây nên hậu quả như thế, tôi rất xin lỗi. Nhưng anh vẫn phải bị phạt. Hơn nữa mời anh xuất trình chứng minh thư và giấy chứng nhận, chính là giấy chứng nhận cảnh sát.”

“Ha ha, có tiền đồ.”

Cố Uyên phối hợp mà đưa chứng minh thư cùng giấy chứng nhận không biết là giấy chứng nhận gì cho anh cảnh sát giao thông xem, anh ta lập tức cảm thấy kính nể. Cố Uyên vỗ bả vai cậu cảnh sát giao thông:

“Tiền phạt bây giờ không có để đưa cho anh, nếu không tôi cùng anh trở về đồn, tôi lại gọi người mang tiền tới?” Dù sao bây giờ cũng không đuổi kịp, gấp gáp cũng không có biện pháp. Vẫn nên quay về suy nghĩ thật kỹ bước kế tiếp phải làm gì?

“Không, không cần.” Cậu cảnh sát giao thông lập tức nói.

“Phạt tiền là nhất định rồi, nhưng tôi nghĩ anh đang vội, tôi có thể giúp anh đóng tiền phạt trước.”

“Được, cho tôi số điện thoại của cậu, lần sau tôi trả cho cậu.”

Cậu cảnh sát trẻ không từ chối, trao đổi số điện thoại với Cố Uyên.

“Kéo chiếc xe này trở về đi, hết xăng rồi.” Cố Uyên nói xong, liền biến khỏi tầm mắt của cậu cảnh sát.

Cố Uyên tin rằng, cậu cảnh sát giao thông này ngày sau nhất định sẽ có thành tích lớn. Cậu ta cũng không phụ lòng sự tín nhiệm của Cố Uyên đối với cậu, trở thành một thế hệ phá án thần kì. Cố Uyên dọc đường đi nhớ lại, theo hiểu biết của anh, Mạn Mạn cũng không có khả năng chọc phải loại người đã trải qua chuyên nghiệp huấn luyện này. Cho nên khả năng duy nhất chính là, tất cả đều là bởi vì anh. Cố Uyên nghĩ như vậy, liền muốn đập bể tường. Anh muốn mang đến hạnh phúc cho Mạn Mạn, chứ không phải loại tai vạ cho cô. Cố Uyên trở lại nhà của Từ Du Mạn, ngồi trên ghế sa-lon nhà cô ngẩn người. Không, người đàn ông giống như anh không thể dùng từ ‘ngẩn người’, mà nên dùng từ ‘trầm tư’ để hình dung. Thật ra ý nghĩa thế nào đều giống nhau.

Chuông cửa vang lên thật lâu Cố Uyên mới ra mở cửa. Là Thẩm Mặc Dư cùng Trương Chương Việt. Cửa vừa mở ra, Thẩm Mặc Dư liền xông vào hỏi:

“Anh sao lại ở nhà của Mạn Mạn, anh tại sao lâu như vậy mới mở cửa, Mạn Mạn đâu?”

Thẩm Mặc Dư đi vào liền tìm người khắp nơi. Mạn Mạn này, tại sao cả ngày đều không nhận điện thoại của cô? Thẩm Mặc Dư không tìm được người, quay lại phòng khách chất vấn:

“Mạn Mạn đi đâu rồi?”

Hôm nay cô với Trương Chương Việt định mua cho Mạn Mạn một bộ váy phù dâu, quyết định gọi điện thoại kêu Mạn Mạn tới đó tự mình chọn, nhưng bất kể gọi bao nhiêu lần đều không có người nhận. Trước kia Mạn Mạn chưa từng có tình huống nhiều lần như vậy đều không nhận điện thoại của cô. Trương Chương Việt nói có thể Mạn Mạn có việc gì đó nên không nghe thấy điện thoại gọi tới, hoặc là đi ra ngoài không mang điện thoại trên người. Nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng. Cô cũng biết lời Trương Chương Việt nói không phải không có khả năng, nhưng cô vẫn lo lắng cho nên mới tới nhà của Mạn Mạn. Thẩm Mặc Dư vừa hỏi Cố Uyên, vừa lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạn Mạn. Sau đó chỉ nghe thấy từ trong phòng ngủ của Từ Du Mạn truyền đến bài hát ‘Bởi vì yêu’ của Vương Phi. Thật là điện thoại di động của Mạn Mạn để ở nhà. Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Thẩm Mặc Dư, còn có sự hỏi thăm lo lắng của Trương Chương Việt, Cố Uyên bất đắc dĩ nói:

“Mạn Mạn bị người ta bắt cóc rồi.”

“Cái gì? Bắt cóc?” Thanh âm của Thẩm Mặc Dư vô cùng bén nhọn.

“Làm sao anh biết Mạn Mạn bị bắt cóc? Tại sao anh không ngăn cản? Anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không mà khoanh tay ngồi nhìn Mạn Mạn bị bắt cóc? Mạn Mạn tại sao lại bị bắt cóc?”

Mấy câu hỏi liên tiếp nhau, khiến Cố Uyên cười khổ, không còn mặt mũi nào. Trương Chương Việt lần đầu tiên nhìn thấy Cố Uyên đau khổ cười gượng bất đắc dĩ như vậy, từ khi anh quen biết Cố Uyên, Cố Uyên vẫn luôn là người quyết định kế sách, lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng bây giờ…. Trương Chương Việt vội vàng che miệng Thẩm Mặc Dư:

“Uyên, thật xin lỗi, A Dư là quá khẩn trương lo lắng thôi.” Miệng của vợ anh, anh phải quản.

“Tớ hiểu rõ.”

Thẩm Mặc Dư nói không sai, Mạn Mạn bị bắt cóc là bởi vì anh, anh trơ mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen rời đi nhưng không làm gì được, là anh vô dụng. Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên. Lượng công việc của chuông cửa nhà Từ Du Mạn có thể sánh ngang với lượng công việc của mấy nhà lãnh đạo kia rồi, chuông cửa đáng thương. Là Mộ Trường Phong, trong tay kéo theo một cơ thể nha, chính là người đàn ông trước đó đánh nhau với anh ta.

“Tôi đoán cậu ở đây.”

Mộ Trường Phong nói với Cố Uyên. Sau khi đi vào thuận tay ném cái người nhìn không ra người kia xuống đất, đóng cửa lại. Cố Uyên cũng đem gã đàn ông kia kéo vào, nói với Mộ Trường Phong:

“Tôi đoán anh sẽ tìm đến tôi.”

Thẩm Mặc Dư nhìn đống “vật thể” bị Cố Uyên kéo vào, vẻ mặt rất kỳ quái:

“Hắn là ai vậy?”

“A, đồng bọn của kẻ bắt cóc Mạn Mạn.”

Thẩm Mặc Dư vừa nghe nói, đây là một người trong nhóm bắt cóc Mạn Mạn, liền nổi giận. Vốn đang không có nơi phát tiết, trách móc Cố Uyên một hồi còn chưa đã nghiền, nếu hắn ta ở chỗ này, vậy cũng đừng trách cô vô tình. Thẩm Mặc Dư cuốn ống tay áo lên, bắt đầu tiến hành việc phát tiết của cô. Cố Uyên, Mộ Trường Phong, Trương Chương Việt ba người đàn ông cũng có phần nhìn không nổi, thật sự là thê thảm không nỡ nhìn, thật sự là vô cùng thê thảm. Cố Uyên ở bên cạnh Trương Chương Việt nhỏ giọng nói:

“Cậu khẳng định muốn lấy cô ấy?”

Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi nhưng miệng Trương Chương Việt vẫn cứng rắn như vậy. Trương Chương Việt tự hào vô cùng nói với Cố Uyên:

“Bà xã tôi thế này gọi là có cá tính, tính tình chân thật.”

Mộ Trường Phong chợt nghĩ đến Lâm Thiển Tuyết, so với Thẩm Mặc Dư và Mạn Mạn thì Tuyết Tuyết của anh thật là rất dịu dàng rồi. Thẩm Mặc Dư rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến ba người đàn ông này đều có suy nghĩ như vậy, hơn nữa đều chút sợ hãi. Trở lại thời điểm Thẩm Mặc Dư tra tấn người kia, ba người đàn ông không chỉ lộ vẻ mặt hoảng sợ, hơn nữa còn có một động tác rất nhỏ nhặt, không dễ dàng bị phát hiện ra. Thật ra thì, là một sắc nữ thông thường cũng sẽ biết. Chỉ thấy ba người đàn ông không hẹn mà cùng kẹp chặt hai chân. Lại nhìn bộ dạng thảm thương của tên kia bị Thẩm Mặc Dư hành hạ, trên mặt bị vẽ lung tung còn chưa tính, hai lổ mũi bị cắm vào hai cây hành tây còn chưa tính, đôi mắt bị cái kẹp giấy kẹp chặt còn chưa tính, áo bị lột sạch còn chưa tính, nhưng mà, Thẩm Mặc Dư sao có thể ngay cả quần nhà người ta cũng lột sạch luôn đây? Cởi hết quần còn chưa tính, nhưng Thẩm Mặc Dư sao có thể lột sạch toàn thân hắn rồi dội nước lạnh lên người hắn đây? Tàn nhẫn, thật là tàn nhẫn. Bọn họ còn nhìn thấy bên trong nước lạnh rõ ràng còn có mấy cục đá nhỏ.

Cố Uyên nói: “Bà xã của cậu thật là rất có ‘cá tính’.”

Mộ Trường Phong nói: “Bà xã của cậu thật là quá dũng mãnh rồi.”

Trương Chương Việt vẫn cứng đầu nói: “Tớ chính là yêu thích điểm này của vợ tớ, thì sao nào?”

Tên đàn ông vốn đã bị Mộ Trường Phong đánh cho ngất đi, như vậy bị Thẩm Mặc Dư làm cho tỉnh rồi.