Tôi quan sát các thành viên từ trên xuống dưới, mới ý thức được một điều lần đi này là sự kết hợp của hai ngành: kế toán và toán ứng dụng.

Tôi thở cũng thở không nổi, cậu được lắm Tân Hân, mở miệng ra là nói tôi một mình hưởng lợi, thế mà lần này tranh thủ du xuân làm quen với người thân của tiểu Bạch nhà cậu, cậu đúng là một đứa trăm mưu ngàn kế.

Tôi tức giận nhớ lại, thấy Tân Hân lên xe, đi theo phía sau là cái tên gần đây khá nổi tiếng Ninh Tiểu Bạch.

Cậu ta giống như mới ngủ dậy, tóc tai rối tung, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Ngay lập tức, ánh mắt của những con sói sáng trưng.

Tân Hân tươi cười đi về phía tôi, lúc trước cậu ấy có giữ hai chỗ ngồi trước tôi, Ninh Tiểu Bạch ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, tươi cười chào hỏi: “Hi~~”

Tân Hân vỗ vào ót cậu ta: “Hi em gái anh, em còn tưởng hôm nay anh không tới.”

“Sao không đến được.” Ninh Tiểu Bạch ngửa mặt: “Chồng của em không đến, em bị tên đàn ông khác bắt cóc thì sao?”

Vẻ mặt dì Tân hiện lên sự vui mừng, đang định quậy phá một chút thì di động reo lên, bất đắc dĩ đi ra ngoài nhận điện thoại.

“Mọi người im lặng một chút.” Dì Tân để điện thoại xuống: “Người dẫn đoàn bên ngành toán ứng dụng có việc gấp không thể tới được, cho nên……..”

Tân Hân nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người tôi, sâu xa nói: “Người ấy mới gọi lại cho tôi, đã đặc biệt nhờ cậy thầy Tô kính yêu của chúng ta đến dẫn đội.”

Mọi người nghe xong ồn ào hẳn lên, có vẻ tin tức này làm cho mọi người rất hưng phấn.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Tô Tín cũng không phụ sự kì vọng của họ bước lên xe. Ôn nhu mỉm cười chào hỏi, trang phục hôm nay của anh ta màu vàng nhạt, mặc quần áo thoải mái đầu đội thêm cái nón, rất giống phong cách của những sinh viên đại học đầy tươi mới.

Tôi xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật con người không nên nhìn vẻ bề ngoài.

“Kỳ Nguyệt, có ai như cậu không?” Giọng nói Tân Hân vang lên, ta quay đầu lại nhìn cậu ấy, vẻ mặt nghiêm túc hất hàm sai khiến tôi: “Một người ỉa hai chỗ, cậu không ý tứ gì hết, kéo cái túi ra đi.”

Tôi giương mắt nhìn Tô Tín đứng phía sau Tân Hân, vẻ mặt ôn hòa nhìn tôi.

“Không còn chỗ khác hả?”

“Không có.” Tân Hân thuận tay nhắc túi tôi lên: “Kỳ Nguyệt à, tớ nghi ngờ trong túi cậu chứa thi thể hay sao ấy, tớ tự hỏi sao Thất Trưởng không tới mà cậu vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước, chắc muốn dịp này vứt xác nơi xa luôn phải không?”

“Cậu chết đi.” Tôi đứng lên giựt lấy cái túi trong tay cậu ấy, lăn nó về phía trước. Chú tài xế và hướng dẫn viên giúp tôi tìm chỗ để, tôi thong thả trở về chỗ, Tô Tín đã an vị kế chỗ tôi vui vẻ nói chuyện với Tô Minh Á đang ngồi cách lối đi nhỏ.

Thật là, không giây phút nào rời xa nhau được.

Tôi im lặng thở dài trong lòng, ngồi xuống chỗ của mình. Tôi liếc Tô Tín một cái, người kia đang thích thú dựa vào lưng ghế.

“Kỳ Nguyệt.” Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai: “Cuộc sống dạo này sao rồi?”

Tôi thuận miệng đáp: “Vốn là đang tốt, vừa nhìn thấy anh là hết tốt.”

“Uhm” Anh ta cười to lên: “Em không tốt, tôi cũng an tâm.”

“…….” An tâm em gái anh.

“Kể vài chuyện cho tôi yên tâm xem, cuối tuần thi giữa kỳ môn toán, em chuẩn bị gì chưa?”

Tôi X! Tôi vốn đã tự thôi miên bản thân quên chuyện này đi.

“…….. Tôi tuyệt đối không học bù.” Tôi cảnh giác nói ra câu này.

Anh ta nghiêng mặt nhìn tôi, ánh mặt trời ngoài xe làm nổi bật cặp chân mày rậm rạp.

“Tôi nói cho em học bù hả?” Giọng nói anh trở nên đứng đắn: “Kỳ Nguyệt, nếu tôi không lầm, đây không phải là lần đầu tiên em tự đa tình trước mặt tôi.”

Không cho tôi mở miệng, anh ta nói tiếp: “Bọn con gái các rất thích suy nghĩ một đường nói một nẻo, nếu em muốn học bù, thành thật mà nói không gì là không thể. Mọi người đều giống em đều rất tốt không có vấn đề gì, nói thật, thầy rất nhàm chán.”

“………”

Mẹ kiếp, câu sau của anh ta nghe rất u buồn.

Tôi thật không hiểu nỗi con người này, đau khổ của người khác là niềm vui của mình, Tô Tín, tôi cuối cùng cũng biết được bộ mặt thật của anh!

Bản tính xấu xa hắc ám của anh sớm muộn gì cũng bị tôi bắt được cho coi.

Đối với những loại người như vậy, im lặng là vàng. Tôi xoay người ra chỗ khác, đi ngủ!

Chị gái hướng dẫn viên đứng phía trước giảng giải cho chúng tôi về lịch sử Dương Châu.

Giọng nói dịu dàng dễ nghe làm tôi nhắm mắt dần đều, cuối cùng biến mất khỏi tai tôi.

Tôi mơ một giấc mơ rất quái dị, vào mùa đông giá lạnh, Tân Hân đẩy tôi xuống hồ nhân tạo, tôi liều mạng giãy giụa nhưng cậu ấy vẫn gắng hết sức đẩy tôi xuống. Tôi vội vàng tát một cái trước khi chết.

“Bốp!” Bên má tự nhiên đau đớn làm tôi giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt ra thấy Tân hân đang đứng trước mặt tôi: “Kỳ Nguyệt, cậu tỉnh rồi.”

“Hả?....” Tôi dụi mắt, chưa tỉnh táo hẳn lờ mờ ậm ừ.

“Sao cậu lại tự tát mình, gặp ác mộng hả?”

“Không phải tớ tát cậu hả?”

“Được lắm Kỳ Nguyệt, đến nằm mơ mà cậu cũng tát tớ!” Mặt mày Tân Hân tối sầm, rồi lại cười rộ lên: “Ha ha, cho cậu tát, cuối cùng cũng tát chính mình thôi ha ha.”

“Mẹ kiếp, trời lạnh như vậy, nếu không phải do cậu đẩy tớ xuống hồ tớ làm sao tát cậu được.”

“Đúng là giấc mơ nhảm nhí, đến trạm dừng chân rồi, xuống đi mọi người đang chờ cậu đấy.”

Tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, lúc này mới phát hiện ra trên người mình có cái áo khoác, nhìn hơi quen mắt, qua 30 giây suy nghĩ, là của Tô Tín! Tôi kinh ngạc, vội vàng kéo cái áo xuống, cầm theo túi xách đi xuống.

Vào bên trong, hướng dẫn viên đã sắp xếp cho mọi người phòng ăn đầy đủ, nhờ có khuôn mặt đẹp đẽ và dáng người cao ráo nên ngay lập tức tôi nhận ra Tô Tín, bước nhanh qua đó, những cô gái đang nói chuyện với anh ta thấy tôi tới thì nhanh chóng đi ra chỗ khác.

Mặt tôi hung dữ lắm sao?

Đến trước mặt Tô Tín, nhét cái áo vào trong lòng anh ta nói: “Thầy, áo của thầy.”

Nhận lấy cái áo trên cánh tay, vẫn bình tĩnh nhìn tôi, nét mặc nhìn không ra hỉ nộ ái ố gì.

Lòng tôi đột nhiên sợ hãi, chẳng lẽ lúc tôi ngủ đã làm ra cái chuyện trời không dung đất không tha gì? Không đến mức vậy chứ, nếu có như vậy thì chắc chắn Tân Hân sẽ là người đầu tiên chăm chọc tôi rồi.

“Ha ha.” Không thể nhẫn nhịn được nữa anh ta cười ầm lên.

“Cười cái gì?” Tôi hoang mang nhìn anh ta.

“Kỳ Nguyệt, trong lòng em nghĩ cái gì đều viết trên mặt hết rồi.” Anh ngừng cười, cặp chân mày nhăn lại: “Mỗi lần gặp em đều không hiểu sao lại rất vui vẻ.”

“Ha ha” Tôi cũng bắt chước cười theo, đưa móng vuốt lên vỗ vỗ bả vai Tô Tín: “Thật là trùng hợp, mỗi lần nhìn thấy thầy em cũng không hiểu sao lại chán ghét đến như vậy.”

Tôi tự nhận động tác vừa rồi có thể làm cho anh ta kinh ngạc, nhưng mà dáng vóc anh cao ráo nên tôi phải nhón chân lên mới có thể làm được, rõ ràng đây là hành động rất có khí phách mà tôi lại làm ra vẻ rất bỉ ổi.

“Tôi cũng vậy.” Anh khom lưng nói nhỏ bên tai tôi những lời này rồi bước đến chỗ những người thuộc ngành toán ứng dụng.

Tô Tín có vẻ rất là vui, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi rất chói sáng.

Buổi chiều chúng tôi tới đảo Phượng Hoàng tham quan, tôi đi theo sau mọi người, phe phẩy cây quạt, mệt muốn chết được, ngay cả giọng nói của hướng dẫn viên cũng không nghe rõ.

Các thầy đi phía sau chúng tôi, thầy dẫn đội nhìn sắc mặt không tốt của tôi, quan tâm hỏi: “Kỳ Nguyệt, em không sao chứ.”

“Không có……chuyện…….” Hơi thở tôi mong manh yếu đuối.

Tô Tín đi bên cạnh người dẫn đội, nhìn tôi ấn đường nhíu lại (điểm giữa hai đầu lông mày) rồi đi lên phía trước.

Tô Tín, mặt chị đây nhìn thê thảm tới mức nào anh cũng không cần bỏ đi như thế chứ.

Qua một lúc lâu sau hướng dẫn viên kêu mọi người nghỉ ngơi, thật đúng lúc! Đôi chân tê liệt ngã xuống bãi cỏ, uống sạch một bình nước lớn mới phục hồi tinh thần. Tô Tín ngồi xổm trước mặt tôi hỏi: “Kỳ Nguyệt, em không sao chứ?”. Anh giơ tay lên sờ trán tôi, cảm giác lành lạnh truyền tới thần kinh của tôi, lập tức phản ứng tôi đẩy tay anh ra, anh ta sửng sốt cười một cái rồi quay đầu giơ lên ký hiệu OK với thầy dẫn đội.

Thầy dẫn đội đi tới trêu ghẹo tôi: “Kỳ Nguyệt à, sao tôi cảm thấy mối quan hệ của em với thầy Tô không bình thường nha.”

Tôi chấp tay che ngực: “Thầy……thầy chắn không khí của em, em lại khó chịu rồi….”

Thầy dẫn đội sợ sệt nhảy qua một bên, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Chị hướng dẫn viên tiếp tục nói: “Phía trước là khu du lịch sinh thái và giải trí Phượng Hoàng rất nổi tiếng, đặc biệt là thịt nướng đậm chất làng quê.”

Thịt nướng?! Lỗ tai tôi nhanh chóng dựng đứng lên.

“Chúng ta chơi một chút rồi cùng nhau làm BBQ.”

Tôi nhảy nhót thoải mái, tình cảm vô cùng mãnh liệt. Thức ăn ngon vĩnh việt đều có lực hấp dẫn chết người.

“Bây giờ bắt đầu chia nhóm, ba người một nhóm, bắt đầu từ các thầy trước.”

Các thầy dẫn đội nha chóng tìm được cho mình trợ lý hoặc tiểu đội trưởng, các bạn học cũng tìm được người hợp tác. Chỉ còn lại Tô cầm thú và Tô Minh Á một nhóm thiếu một bạn nữ; Tân Hân và Ninh Tiểu Bạch một nhóm, do khí thế Tân Hân quá mức dũng mãnh nên không có ai dám chung nhóm; Còn có tôi giống như là người vô hình, độc lập vươn lên……..

Hướng dẫn viên hỏi: “Không có bạn nữ nào chung nhóm với thầy Tô và bạn học Tô sao?”

Như tôi dự đoán, bốn bề yên lặng.

“Quyết định là Kỳ Nguyệt thôi.” Tân Hân không biết tỉnh ngộ lại lớn tiếng trong đám người đang yên lặng đó.

Bốn phương tám hướng đều hướng tầm mắt về phía tôi, tôi run rẩy nói: “Thôi đi, tôi và Tân Hân một nhóm cũng được, ha ha ha.”

“Xấu hổ gì, qua chỗ thầy Tô đi.”

“Hay là tôi cùng nhóm với thầy Tô.” Chị hướng dẫn viên xinh đẹp rộng rãi mở miệng.

Cảm tạ trời đất, cảm tạ chị gái xinh đẹp. Tôi không biết xấu hổ nhảy vào nhóm của Tân Hân. Vẻ mặt của Tân Hân muốn có bao nhiêu chán ghét thì có bấy nhiêu…… Đương nhiên tôi không quan tâm những thứ này, cái tôi quan tâm chỉ là thức ăn ngon, ớt xanh nướng, thịt ba chỉ nướng, cà chua nướng, cá nướng. Nói tóm lại, những gì có thể nướng tôi đều có thể ăn………ha ha ha, thật là vui quá đi.