Lúc này chúng tôi ngồi trong một nhà ăn kế bên trường, một người đàn ông đang kéo đàn violin, tiếng đàn tao nhã như tiếng tơ lụa lướt qua không khí, êm dịu mà tinh tế.

Mà trong lòng tôi hiện tại đang vô cùng lo âu, bởi vì Tô Tín và cái người tên Cherry đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà còn nói bằng tiếng Anh nữa chứ. Tôi hoàn toàn không có đất để chen miệng vào, chỉ ngẩn người nhìn phần bọt phía trên ly cafe Moka.

Người ta thì áo khoác thời trang, đôi giày nhỏ xinh, mái tóc xoăn nhẹ và gương mặt nhu mì, còn tôi thì áo lông phùng phình, mang đôi giày thể thao chơi đá bóng, cái đầu ngốc nghếch, gương mặt thì khỏi phải bàn.

Đương nhiên là tôi sẽ không tự ti vì những cái đó, không quan tâm hoa mậu đo8n có bao nhiêu người ngắm nhìn nhưng cho dù tôi có là hoa dại đi nữa, thì trong đám hoa dại tôi cũng là cây hoa dại đẹp nhất.

Mặc dù trên mặt tôi rất là bình tĩnh nhưng tận đáy lòng lại muốn hét lên với cô Cherry kia, “Cô không phải người Trung Quốc sao? Không thể nói tiếng Trung Quốc sao!”

Dường như là Tô Tín thấy vẻ mặt tôi không được vui, anh tiến tới bên tai tôi nói: “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?”

Tôi xì một tiếng rồi đặt cái muỗng xuống, cười lên, “Không có đói, hai người cứ tiếp tục tán gẫu đi, tôi không quấy rầy.”

Cherry nhìn tôi nở nụ cười, “Kỳ Nguyệt, muốn ăn gì thì gọi đi, khách sáo sao?”

Cô ta hỏi như vậy làm tôi có cảm giác, tôi biến thành diễn viên quần chúng còn cô ta mới nữ chính trong bộ phim.

Tôi không quan tâm cô ta nữa mắc công lại bực, tôi chỉ cười tít mắt rồi lườm Tô Tín, “Chúng ta cùng ăn đi, tôi xem chồng tôi ăn cái gì thì tôi ăn cái đó.”

Thật tế thì là tôi muốn đánh dấu chủ quyền, không học giỏi Trung văn mà còn bày đặt biểu đạt? Tôi kông nói thì tới khi nào mới tới phiên cô nói chứ?

Nhưng cũng phải cho Tô Tín chút mặt mũi, dù sao cũng là bạn gái cũ.

Tôi kéo kéo tay Tô Tín bắt đầu làm nũng, “Chồng à anh muốn ăn cái gì?”

Tên nhóc Tô Tín dường như sắp không nhịn nổi muốn cười nên nắm tay lại đặt lên môi khụ một tiếng rồi nói: “Giờ anh cũng không đói.”

Tôi tiếp tục lay lay tay anh, “Vậy người ta cũng không ăn đâu~~”

Sắc mặt Cherry trầm xuống nhưng khôi phục lại bình thường rất nhanh, nhấp miếng cafe, nói: “Kỳ Nguyệt, cô có thể gọi tôi bằng tên tiếng Trung, tên tôi là Nghi Tĩnh.”

Tôi lẩm bẩm trong lòng, Nghi Tĩnh thì cô nên tĩnh đi, tôi thấy cô động nhiều quá.

--- ------ ------ --------

Do khó chịu nên tôi không muốn ăn, chúng tôi đi ra ngoài, Nghi Tĩnh gì đó thì đi lấy xe, tôi và Tô Tín đứng đợi cô ta, Tô Tín thấy sắc mặt tôi không tốt thì đi tới nắm tay tôi, tôi lập tức hất ra, nhảy về sau vài bước giống như bị rắn cắn rồi đứng lại, mỉm cười nhìn anh, “Bạn nhỏ Nobita, không nhìn ra lúc trước bạn có một người bạn gái hoàn mỹ như tiểu Nghi Tĩnh nha.”

Tô Tín nghe tôi nói xong…không lên tiếng, chỉ nhìn tôi bằng hai mắt đầy u oán làm tôi thấy hơi sợ. Tôi từ từ đi tới bên anh, ôm cánh tay anh, “Được rồi, em là Đoremon, hai chúng ta yêu nhau đồng tính em cũng không có ý kiến.”

Lúc này anh mới bất đắc dĩ cười lên.

“Kỳ Nguyệt, em nói xem anh phải bắt em làm gì bây giờ.”

Nơi yếu ớt cuối cùng của tôi cũng bị anh đốt cháy, tôi nhìn một lúc đột nhiên nhận ra tất cả tức giận đã biến đi hết, chỉ còn lại những điều vui vẻ khi đi với anh.

Thật ra thì tôi rất thích anh nói những lời như vậy, anh ôm chặt em hòa cùng thân thể em cũng được nữa.

--- ------ ------ ------ ---

Vị đồng chí Nghi Tĩnh tiễn tôi và Tô Tín về nhà, dọc đường đi tôi thể hiện tất cả những chiêu trò buồn nôn giống trong tiểu thuyết ra, cho đến khi Tô Tín không chịu nổi nữa tôi mới buông tha.

Mục đích làm những trò này không những tuyên bố tôi là vợ của Tô Tín độc quyền sở hữu anh, còn có thể hạ thấp địa vị của Tô Tín trong lòng cô ta.

Tôi phân tích cho các bạn tâm lý của Nghi Tĩnh, tôi bảo đảm cô ta lái xe nhưng vẫn nhìn chúng tôi qua kính chiếu hậu, cô sẽ nghĩ rằng tôi đã XXX, mà ở Trung Quốc sao lại có cô gái như vậy? Thì ra ánh mắt của Tín cũng chỉ có như vậy! Haizz, mình đã từng thương anh mà anh lại một đi không trở lại, đúng là đã nhìn lầm anh!

Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật vĩ đại, vì bảo vệ tình yêu không tiếc hủy hoại hình tượng của mình, đây là điều không phải người con gái nào cũng làm được.

--- ------ ------ ------ ---------

Về tới nhà Tô Tín, chị Hạ đang ngồi trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem TV, ba Tô ngồi bên cạnh gọt vỏ trái cây rồi cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong chén.

Tôi bị sốc, Tô Tín nói: “Ba mẹ, Nghi Tĩnh đến.”

Ba Tô ngước lên nhìn rồi xem như không có gì tiếp tục cúi đầu gọt quả táo trên tay.

Thì ra, ba Tô đang hồi xuân!!!

Lúc này Nghi Tĩnh bước vào, cô ta chào hỏi chị Hạ và ba Tô, chị Hạ mỉm cười gật đầu, ba Tô cũng cười, nụ cười tôi chưa bao giờ thấy.

Chị Hạ vẫy vẫy tay gọi tôi: “Tiểu Nguyệt à, lại đây xem TV này.”

Thật ra thì tôi không tình nguyện cho lắm, bởi vì xem cũng không hiểu người ta nói cái gì, nhưng mà đây là chị Hạ đang giúp tôi ra oai trước mặt Nghi Tĩnh.

Tô Tín đi lên phòng cất trái banh, tôi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi vui vẻ chạy đến bên cạnh chị Hạ khéo léo ngồi xuống.

Ba Tô để trái táo xuống, nhìn tôi và chị Hạ rồi đứng lên, nói với Nghi Tĩnh đang dè dặt đứng ở cửa: “Vào ngồi đi, bác lên thư phòng.”

Chị Hạ ngồi bên cạnh đột nhiên cầm trái táo lên nhai rột roạt.

Nghi Tĩnh cười lễ phép với ba Tô, “Không sao đâu, con không ngồi.”

Cô ta nhìn lên cầu thang, đúng lúc Tô Tín đang đi xuống, cô ta nói với anh: “Xin, có thể ra ngoài chút không, em có vài chuyện muốn nói với anh.”

--- ------ ------ ---------

Haizz, ngoài sáng không được thì trong tối thôi! Tôi cay đắng cắn răng nghiến lợi, chị Hạ xem chương trình giải trí của Mỹ trên TV cười ha hả, tôi xem không hiểu nên chú tâm YY nội dung hai người nói chuyện bên ngoài.

Theo như nhiều năm kinh nghiệm tôi bên cạnh Tô Tín thì cảnh tượng như sau.

Mẹ Nghi: anh yêu cô ấy thật sao?

Tiểu Tín Tín: ừ

Mẹ Nghi: chẳng lẽ anh đã quên quá khứ của chúng ta?

Tiểu Tín Tín (giọng nói kiên định): tôi không có quên, chỉ là hiện tại tôi chỉ yêu cô ấy

Mẹ Nghi (rơm rớm nước mắt): thật sao? Đây là thật sao?

Tiểu Tín Tín: thật.

Mẹ Nghi : anh hãy nói cho em biết đây không phải là thật…!

Tiểu Tín Tín (kiên định): đây là thật.

Mẹ Nghi (che mặt khóc thút thít): không không…

Lúc này đến phiên tôi ra chiến trường, Tô Tín quay đầu nhìn tôi, nắm tay tôi nói với Nghi Tĩnh: “Hiện tại trong lòng tôi chỉ có mình cô ấy, không thể chứa thêm bất kỳ ai được nữa.”

Vì vậy Nghi Tĩnh tiếp tục khóc nức nở…

Chờ khi tôi hoàn hồn lại thì thấy mình đã đi đến cửa rồi.

Đó chính là ưu điểm của tôi, hành động và lý trí luôn giống nhau.

Tôi thấy Nghi Tĩnh dựa vào xe nói chuyện với Tô Tín, sắc mặt vô cảm vẫn là cô gái xinh đẹp tao nhã, Tô Tín đứng đối diện cô ta, dáng người cao cao rất có khí chất.

Hai người họ nhìn rất xứng đôi nhưng tôi mạn phép xin sát phong cảnh, tôi hét lên: “Tô Tín, đứng bên ngoài lâu vậy có lạnh không?”

Ý nghĩa như lời nói, hai người nói chuyện bên ngoài khá lâu rồi đấy, tôi là vợ cũng không để ý gì khác đâu.

Hai người không nói nữa, cùng nhau nhìn tôi.

Dường như Nghi Tĩnh nói “Bye” hay sao rồi chui vào trong xe, lái xe đi, Tô Tín đi đến bên cạnh tôi, nụ cười rất sâu.

Tôi bất mãn lầm bầm: “Cười cái gì?”

Anh đặt tay tôi vào lòng bàn tay anh, “Cười em ngốc.”

“Đúng vậy, chỉ có tiểu Nghi Tĩnh là thông minh nhất.”

Tô Tín tiếp nhận câu nói của tôi, cố ý nói: “Đúng rồi, người ta tốt nghiệp Massachusetts đấy.”

Tôi oán hận, “Em cũng vậy thôi.”

Anh nghi ngờ, “Em như vậy hồi nào?”

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, “Em là học viên ưu tú tốt nghiệp học viện Lý Công, không ai không biết.”

Phụt… Tô Tín không nhịn nổi nữa bật cười lớn.

---------------------

Quả nhiên là tôi không thích hợp với khí hậu ở Mỹ, chưa tới hai ngày thì đã nằm xụi lơ trên giường.

Tô Tín kêu tôi đi ra ngoài dạo phố nhưng tôi không còn sức để đi, nằm trên giường lôi tiểu thuyết Trung Quốc ra đọc.

Trong lòng tôi cảm thấy buồn bực, vì cái gì Tô Tín có vẻ không quan tâm tôi.

Càng nghĩ càng không thoải mái, Tô Tín và ba Tô đi ra ngoài tản bộ, chị Hạ ở nhà thiết kế bản thảo nên trong nhà rất yên tĩnh.

Tôi gõ cửa phòng bà, bà đặt bút xuống gọi tôi vào, Phòng làm việc của chị Hạ không lớn nhưng có cảm giác nghệ thuật, giấy dán tường màu sắc sáng sủa, đường cong hoa văn sắc bén.

Bà lấy ghế ra cho tôi ngồi, hỏi: “Tiểu Nguyệt, có chuyện gì muốn nói với chị Hạ sao?”

“không có gì.” Tôi gãi gãi đầu, “Chỉ muốn biết tại sao ba của Tô Tín không thích con?”

Chị Hạ cười lên, “Đương nhiên là ông ấy không thích con.”

Tôi hoang mang nhìn bà.

“Ha ha, bời vì con là con gái của học trưởng Liên Sơn.”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Vì ân oán của đời trước mà trả thù đến đời sau sao?”

Chị Hạ chỉnh lại áo ngủ cho tôi, kiên nhẫn nói: “Đừng nghĩ nhiều, bác quyết định, ông ấy không muốn cũng phải muốn.”

Tôi lại hỏi: “Con cảm thấy bác ấy thích người tên Nghi Tĩnh kia?”

“cô gái đó cũng được xem là thanh mai trúc mã của Tô Tín, khi học trung học hai đứa nói có quen nhau, hình như là do Nghi Tĩnh đề nghị trước, nhưng mà hai đứa càng ở bên nhau càng không suôn sẻ nên không bao lâu thì chia tay. Mà hình như con bé cũng còn thích tiểu Tín, con bé là cô gái tốt.”

Chị Hạ tiếp tục nói: “Ba tiểu Tín là người cuồng công việc, thích con gái có năng lực.”

Tôi trêu ghẹo bà, “Khó trách lại thích chị Hạ.”

Chị Hạ cười ha ha, “Lúc ấy bác vẫn chưa có năng lực gì, chưa tốt nghiệp đại học trong nước thì bị ông ấy lừa gạt ra nước ngoài, sinh tiểu Tín xong thì ở trong nhà suốt. Mười năm trước không kìm nén nổi việc chỉ ở nhà giúp chồng dạy con nên lén để dành tiền về nước làm thiết kế, thiếu chút nữa là vì chuyện này mà phá vỡ hôn nhân.”

đã lâu tôi không nhiều chuyện rồi nên bây giờ hạt giống ấy nảy mầm rất nhanh.

“thật sao?”

“Ừ, ông ấy giận dữ về nước tìm bác, bác trốn trong góc xó xỉnh ở khu Đông Bắc tầm sư học đạo, không học xong tuyệt đối không xuống núi.Ngày mà ba Tô Tín tìm đến vẫn bị bác cho ở dưới chân núi. Nhưng trái timbác rất cứng rắn, nhìn ông ấy bị người trong thôn khiêng băng ca trở về huyện cũng không đi cùng ông ấy…”

Tôi nghe đến đây thì không khỏi buồn cười, không biết vì sao lại liên tưởng đến Tô Tín.

Bà nói tiếp: “Bây giờ nghĩ lại thấy có lỗi với ông ấy, nhưng khi đó không muốn để hôn nhân hoặc tình cảm che giấu tài năng của mình.”

Chị Hạ cầm chặt tay tôi, lần đầu tiên thấy bà nghiêm túc như vậy, bà nhìn tôi đầy xúc cảm. “Kỳ Nguyệt, vĩnh viễn tài năng của phụ nữ luôn làm người khác khó quên hơn là vẻ ngoài. Hơn nữa, khi yêu người nào đó là thì phải yêu bản thân mình hơn người đó, trên thế giới này, ngoại trừ yêu ba mẹ mình ra thì chỉ còn là mình.”

Bà buông tay tôi ra: “Kỳ Nguyệt, làn đầu gặp con thì bác đã có cảm tình, cũng có thể có một phần nguyên nhân từ ba con, nhưng mà bác cảm thấy bác và con giống nhau, dù thế nào đi nữa cũng có lập trường của bản thân, sau này sẽ không chỉ sống vì một người đàn ông.”

“thật không?”Tôi cảm thấy tinh thần dâng cao, lần đầu tiên có người nói mình như vậy không khỏi đắc ý.

Chị Hạ thở dài: “Haizz, bác thương cảm cho con trai mình, tưởng rằng đã ăn con sạch sành sanh, ai dè đâu mình mới chính là người bị con ăn sạch, hỏi thế gian tình là gì, quả nhiên quả quýt dày có móng tay nhọn mà.”