Từ sau ra khỏi phòng chị Hạ tâm tình tôi thoải mái không ít, vừa lúc gặp được Tô tín và ba Tô trở về.

Lúc ba Tô đi lên lầu còn nhìn tôi một cái, không biết vì sao trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng lúc ông còn trẻ đi tìm chị Hạ cuối cùng còn bị người khác khiêng trên băng ca quay về, nhìn không được cười hì hì.

Tô Tín đi tới bên cạnh tôi, véo chặt cái mũi tôi hỏi: “Cười gì thế?”

Tôi: “… không có gì.”

Ba Tô dừng bước nhìn chúng tôi hồi lâu cuối cùng lạnh giọng nói với tôi: “Kỳ Nguyệt, đến thư phòng bác một chút.”

Tôi vội vàng gật đầu, “Dạ.”

Trước khi đi theo ba Tô thì Tô Tín nắm chặt tay tôi, tôi quay lại nhìn anh thấy sắc mặt anh rất phức tạp, nhưng tôi cũng không để ý mấy chỉ bước nhanh theo ba Tô.

--- ------ ------ ------ ---

Trong thư phòng có mùi thơm gỗ rất nồng nàn, trên bàn có để một pho tượng nhỏ bằng gỗ chạm khắc rất tinh xảo, có cảm giác rất cổ kính.

Ba Tô lấy cho tôi cái ghế, ngồi đối diện và cách ông một cái bàn, ông rót hai ly trà, hương trà phảng phất khắp nơi, hai người chúng tôi im lặng một lúc thì ba Tô nhấp miếng trà rồi nhìn tôi, hỏi: “Kỳ Nguyệt, ở Mỹ đã quen chưa?”

“Dạ, rất tốt ạ.”

Tôi hơi cúi đầu bởi ánh mắt ba Tô rất sắc bén khiến tôi không dám nhìn thẳng.

“Uhm…” ông khẽ trầm ngâm, cúi đầu lấy một tờ giấy trong ngăn kéo, đẩy tới trước mặt tôi.

Tôi vừa cầm lên thì thấy là vé may bay từ Boston về Trung Quốc, lòng bỗng nhiên trùng xuống, ngẩng đầu hỏi ông: “Đây là…?”

Ba Tô đậy nắp ly trà lại, anh nhìn tôi không chớp mắt nói: “Lần này sau khi Tô Tín quay về thì bác có nói với nó, kết thúc nghỉ đông thì về nước chuyển giao lại tất cả công việc rồi tiếp tục cuộc sống ở Mỹ, mẹ nó cũng thế.”

Giọng nói tôi thấp xuống, “Cho nên? Sau đó thì sao?”

Ba Tô nhìn tấm vé máy bay lẻ loi phía trước tôi, khí thế của giọng nói đủ để bức ép tôi, “Con tự chọn đi, một là cầm vé máy bay về nước một mình, từ nay về sau không còn quan hệ với gia đình này. Hai là từ bỏ đại học trong nước, theo Tô Tín di dân đến đây, làm con dâu bác.”

Ông vừa dứt lời, trái tim tôi như chợt ngừng mấy giây, trầm mặc thật lâu mới tỉnh lại, “Không phải Tô Tín ở trong nước phát triển cũng rất tốt sao?”

Ba Tô nói: “Nó chỉ là vì cháu ở lại một trường đại học bậc hai dạy môn toán học cấp thấp thôi sao?”

“……..”

Quả nhiên là cha như thế nào thì sinh con cũng như thế ấy, lời nói ác độc của ba Tô so với Tô Tín thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Thấy tôi không trả lời, ba Tô không hoang mang nói tiếp: “Con suy nghĩ cẩn thận đi, nếu con thương nó thì không nên băn khoăn mà phải giúp nó có cuộc sống tốt hơn.”

Trong lòng tôi rất rối loạn, tôi không bỏ được Tô Tín, tôi thật muốn ở chung với anh vĩnh viễn, nhưng những lời nói của chị Hạ lúc nãy lại vang lên trong đầu tôi.

Tôi nhớ từng lời bà nói, nhớ tới Kỳ Liên Sơn và mẹ, hai người họ vẫn còn ở trong nước chờ tôi ăn học thành tài báo hiếu cho họ, muốn hai người đến đây thì chắc là không thể, chẳng lẽ vì theo Tô Tín mà tôi để hai người họ cô độc dưỡng lão ở bên kia đại dương sao?

Huống chi, tôi là người Trung Quốc!

Phải có dũng cảm, đối diện với cuộc sống, đối diện với uy hiếp của ba chồng!

--- ------ ------ ------ ------ --------

Tôi đứng lên cầm vé máy bay trong tay, nhìn thẳng ba Tô, “Cứ như vậy là bác không thích và không xem trọng con là con dâu bác?”

Ông nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải bác không thích con, chỉ là bác yêu con trai bác hơn. Vốn là năm ngoái Tô Tín đã quay về nhưng mẹ nó nhớ nó nên cho nó ở với bà ấy thêm một năm, sau đó đem bà ấy đến đây luôn. Không ngờ tới con xuất hiện đã thay đổi tất cả, hai đứa thậm chí còn đính hôn? Kỳ Nguyệt, mặc dù bác sống nước ngoài nhưng tư tưởng của bác vẫn rất bảo thủ và gia trưởng. Bác chỉ muốn hỏi con một điều, thời gian dài như vậy, con trai bác suy nghĩ cho con rất nhiều vậy con có gì để trả lại cho nó chưa? Để con theo nó tới Mỹ sống một cuộc sống thật tốt chẳng lẽ là làm khó con? Đừng để đến cuối cùng thì lẫn lộn đầu đuôi.”

Bên tai tôi chỉ có tiếng xe lửa chạy ầm ầm qua, tôi bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, run rẩy hỏi: “Chuyện này bác có nói với Tô Tín chưa?”

“Rồi.” Ông trả lời rất nhanh, “Nó cũng đồng ý rồi.”

Ánh mắt tôi đau đớn chua xót, thì đàn ông đều thích quyết định và nắm trong tay cuộc sống của người khác, ngay cả Tô Tín cũng không có ngoại lệ. Có lẽ lúc chị Hạ nói với tôi những lời này thì bà cũng đã biết chuyện này.

Tình huống này vốn phải thương tâm, nhưng tôi lại không khóc chỉ có bình tĩnh nhìn ông nói: “Thật vui vì bác đã đạt được mục đích, con quyết định về nhà.”

Ba Tô ngạc nhiên không nghĩ tôi sẽ đáp ứng nhanh vậy, nhưng lập tức đưa ra vẻ mặt đã hiểu.

Tôi thấy vẻ mặt ông như thế thì tức giận tự nhiên sinh ra dũng khí, tôi gằn từng chữ kiên định nói: “Con sẽ rời khỏi con trai bác, nhưng chỉ là tạm thời, hai năm sau sau khi học xong con sẽ quay về kề vai sát cánh với con trai bác, tuyệt đối không kéo bước chân của anh ấy, nhưng trong hai năm này mong bác đừng can thiệp vào cuộc sống tình cảm của anh ấy.”

Ba Tô thấy có vẻ thú vị nhướng mày, “Muốn bác tin con thế nào?”

Tôi giơ tay phải lên, tôi tháo chiếc nhẫn kim cương phát sáng ở ngón tay áp út ra để nó trước mặt ông, “Lấy cái này làm thế chân, lần này con đi mong bác đừng nói cho Tô Tín và chị Hạ biết, hai năm sau nếu con không đạt được yêu cầu của bác thì con sẽ không trở lại bên cạnh con trai bác, bác có thể yên tâm để anh ấy đeo chiếc nhẫn này vào tay một người con gái khác.”

Tôi nói xong những lời này thì gần như không còn hơi sức, chỉ chống vào mép bàn để giữ vững thân thể.

Ba Tô nhìn chăm chú chiếc nhẫn hồi lâu rồi mở miệng nói: “Được.”

Tôi nhìn ông cất chiếc nhẫn xong mới lôi kéo thân thể cứng nhắc đi ra ngoài, đây là đánh cuộc lớn nhất cuộc đời tôi cũng là lời nói khí phách nhất. Tôi thế chấp tất cả hạnh phúc của mình, kể từ lúc gặp Nghi Tĩnh tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, không có điều kiện, thường hay tự an ủi bản thân mình nhưng thật ra lại rất yếu đuối. Tất cả những điều này chỉ để chứng minh lời hứa của tôi với Tô Tín, tôi không phải những cô gái ngu ngốc trong tiểu thuyết, suốt ngày chỉ biết vô tội dựa vào người đàn ông mà sống.

Cái này cũng không phải là tương lai của tôi, không phải, từ trước tới giờ đều không phải. Chỉ là tôi muốn chịu trách nhiệm bản thân mình, chịu trách nhiệm cho Tô Tín , cho gia đình anh và cả gia đình mình.

Tôi đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, nói ra một câu mà tôi vẫn muốn nói, “À, đúng rồi, còn có điều muốn nói với bác, con sẽ không phải là Hạ Mộng Phồng thứ hai bị giam cầm trong nhà khi còn trẻ tuổi.”

Sắc mặt ba Tô cứng đờ, ai ngờ ông lại thẹn quá hóa giận cười cười, lần đầu tiên tôi thấy ông cười, rất nho nhã, ông nhấp ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Chờ mong biểu hiện của con.”

Bước ra khỏi cửa, tôi không còn chút sức lực muốn dựa vào tường, nhưng tôi biết tôi không thể, tôi nhanh chóng cất vé máy bay vào túi, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt che giấu sắc mặt nhợt nhạt của mình.

Sau đó chị Hạ kêu chúng tôi xuống lầu ăn cơm trưa.

Vừa đúng lúc Tô Tín đi ra khỏi phòng, nhìn thấy anh tôi ra vẻ bình thường cười cười, anh chặn tôi ở cửa phòng vệ sinh, anh nhìn tôi với đôi mắt đen lay láy, anh cau mày hỏi: “Lúc nãy ba nói gì với em?”

Tôi không né tránh ánh mắt của anh, nhìn thẳng anh cười nói: “Không có gì, chỉ dặn một người sắp làm con dâu chăm sóc thật tốt cho anh thôi.”

“Thật?” Anh nhất quyết không tha hỏi.

“Uh, thật, really~~” Giọng tôi rất cường điệu.

Lúc này chị Hạ lại tiếp tục gọi chúng tôi xuống ăn cơm, tôi đẩy tay anh ra, “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Tô Tín bắt lấy tay tôi, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, “Chiếc nhẫn đâu?”

Trong lòng tôi trở nên hồi hộp, vội vàng cười ha hả nói: “Trong túi em, đi vệ sinh còn mang theo em sợ nó bị phai mờ.”

Tô Tín muốn nói gì nữa nhưng lúc đó ba Tô bước ra ngoài còn cố tình ho hai tiếng.

Tô Tín biết điều buông tay ra, bóng đen trên người đột nhiên biến mất. Lòng tôi chợt lạnh đi, cho tới nay tôi luôn tìm kiếm cảm giác an toàn cho mình, nhưng hôm nay tôi lại quyết định buông tha nó dũng cảm bước đi.

--- ------ ------ ------ ------ ---------

Thường nghe người ta nói, trưởng thành chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đúng vậy, trong lúc Tô Tín kéo tôi xuống lầu, trong đầu tôi đã nghỉ như vậy.

--- ------ ------ ------ ------ ---

Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, ba Tô đề nghị đưa cả nhà đi công viên dã ngoại, khi ông nói những lời này ông luôn nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ý từ chối, “Cái này… Dì cả em đến nên em không muốn đi ra ngoài.”

Tô Tín lo lắng hỏi: “Có khó chịu lắm không?”

“Không.” Tôi lắc đầu, nhìn anh lo lắng mà mũi tôi chua xót nhưng chỉ có thể nuốt xuống tất cả khổ sở trong lòng, mỉm cười nói: “Ở nhà nghỉ ngơi lát thì không sao.”

Chị Hạ đưa cho tôi một ly sữa, thân thiết nói: “Uống nóng đi để thoải mái một chút.”

Tôi nhận lấy ly thủy tinh, uống một miếng cảm thấy sữa cũng bị đắng, rất khó uống.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Tôi nhìn chiếc xe của ba Tô đi xa, nhanh chóng lấy vé máy bay ra và thu dọn đồ đạc, tính để lại một bức thư nhưng khi suy nghĩ kỹ thì chỉ kéo hành lý đi thôi.

Hai năm sau tôi nhất định khiến ba Tô tâm phục khẩu phục để Tô Tín quay về Trung Quốc với tôi.

Ngồi trên taxi ra sân bay mà nước mắt tôi tuôn rơi, tất cả ngụy trang của hai hôm nay đều thể hiện ra ngoài, tôi bụm mặt không ngừng an ủi chính mình. Chỉ có hai năm thôi, phải tin tưởng bản thân và tin tưởng cả Tô Tín.

Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy tôi khóc thì nói một đống tiếng Anh nhưng tôi chỉ nghe được một câu “what’s wrong”.

Tôi lau sạch nước mắt bước xuống xe, nói “bye bye” với tài xế rồi nhanh chóng đi vào sân bay, tôi sợ chỉ cần tôi chần chừ một giây nào thì tôi sẽ quay trở lại, không nỡ rờ xa nơi này…

Dù sao thì Tô Tín vẫn còn ở đây…

--- ------ ------ ------ ------ ----

Ngồi trong phòng chờ tôi quyết định tắt điện thoại, ngăn hết toàn bộ liên lạc với bên ngoài. Tôi nhìn cửa ra vào, hy vọng Tô Tín có thể đứng bên ngoài cánh cửa ấy nhưng cũng mong anh đừng đến.

Cái cảm xúc chết tiệt ấy quấn lấ tôi khiến hốc mắt tôi nóng lên. Tất cả nước mắt đều đã khóc hết trên xa taxi, bây giờ có muốn khóc cũng không kiếm ra nước mắt.

Đến thời gian, radio ở sân bay đã nhắc nhở mọi người, tôi nhanh chóng xách túi đi lên.

Đứng xếp hàng sau dòng người, tôi bất an hy vọng đội ngũ an ninh kiểm tra nhanh lên, tôi đã quyết định đi rồi nên không muốn có bất kỳ việc gì ngăn cản mình.

Rời đi có lẽ tôi sẽ hối hận, nhưng nếu ở lại thì tương lai tôi sẽ còn hối hận nhiều hơn.

Hình như ông trời cố tình không như mong muốn, chúng tôi bị cản lại, gần đây có dịch cúm lan tràn nên các hành khách đến sân bay đều phải qua các bước kiểm tra.

Tôi muốn bộc phát ra, có rất nhiều hành khách cũng oán trách, nói những ngôn ngữ tôi không hiểu, thế giới bên ngoài hò hét mà trong lòng tôi cũng đang hò hét theo.

Trong quá trình kiểm tra tôi vẫn luôn cúi đầu, chỉ sợ Tô Tín sẽ phát hiện ra tôi.

Tôi thuận lợi thông qua kiểm tra sức khỏe, cầm vé máy bay và hộ chiếu tới phần kiểm tra an ninh.

Nhân viên kiểm tra người nước ngoài nhìn tôi cười rạng rỡ, nói một câu: “Đi đường vui vẻ.”

Tôi nhanh chóng cười đáp lễ, trong giây phút đó tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tô Tín đang tìm tôi trong đám người, không cẩn thận đụng vào người khác, tôi chưa từng thấy ánh mắt tuyệt vọng và luống cuống này của anh bao giờ.

Lần đầu tiên tôi thấy anh bộc lộ hết cảm xúc của mình ra ngoài.

Trong nháy mắt đó, lòng tôi đau đớn vô cùng, chỉ muốn ngồi xổm xuống. Nước mắt như bờ đê bị vỡ, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Tôi cố gắng bình tâm lại, nhìn kỹ anh thật lâu nhưng anh không thấy tôi, bóng dáng anh càng ngày càng xa.