Một ngày nọ tâm huyết sôi trào muốn lên mạng nên bỏ hết tài liệu trong tay xuống, ông xã HP yêu quý vắng tôi đã lâu nên đã dính một tầng bụi mỏng, N ngày không lên mạng trong ký túc xá rồi.

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi hoảng, ý chí đúng là một sức mạnh đáng sợ.

Tôi thấy biểu tượng của hội trưởng đang sáng.

Tôi: Online?

NC hội trưởng: Có chuyện gì?

Tôi: Trước kia tôi có nhờ thầy Tô đưa cho anh bản thảo, anh còn giữ không?

NC hội trưởng: Thầy ấy không phải là người đàn ông của cô sao, cô trực tiếp nói với thầy ấy là được rồi.

Tôi: …… Cả hai chúng tôi xóa hết rồi.

NC hội trưởng: Ừ, tôi đi tìm lại, cô chờ chút.

Một lát sau, hội trưởng gửi bản thảo cho tôi. Tôi nhấn chấp nhận.

Nhanh chóng mở bản thảo ra, nhìn từng dòng một.

Đa số đều là thông tin nhàm chán về công việc và cuộc sống. Tôi nhìn câu hỏi cũng có thể đoán ra được đáp án phía dưới. Trong lòng tôi cảm thấy vui mừng, thì ra tôi hiểu rõ anh như vậy.

Tầm mắt đột nhiên chú ý tới mấy dòng cuối.

[người phỏng vấn] Kỳ Nguyệt: Cuối cùng, xin hỏi thầy Tô có người trong lòng chưa?

Tô Tín: Uhm, cũng có.

[người phỏng vấn] Kỳ Nguyệt: Thật sao? Có thể tiết lộ ra không?

Tô Tín: Không thể, chỉ có thể nói, tôi đang đợi cô ấy.

Tôi đang đợi cô ấy, tôi đang đợi cô ấy, tôi đang đợi cô ấy…

Tôi lặp đi lặp lại trong lòng bốn chữ này, lúc đó Tô Tín đang đợi tôi phát hiện ra anh thích tôi, đang đợi tôi cũng thích anh, đang đợi anh có thể chuyển từ đơn phương thành song phương, anh luôn chờ…

Chờ tôi từ từ đến gần bên anh.

Cuối cùng, tôi gục trên bàn khóc không thành tiếng, nước mắt chảy lên bàn phím làm hư luôn cái mạch mẹ (motherboard), đi đến chỗ sửa chữa thì nhân viên khuyên tôi, tiền để sửa thì nên mua cái mới luôn, thế là ông xã HP yêu quý đã hỏng.

Không biết có phải có gì đó minh mẫn chỉ dẫn tôi không mà tôi không ham vui đùa nữa, mỗi ngày đều chui vào thư viện học hành.

Thời gian rãnh rỗi đều lao vào các báo cáo và từ vựng thì tôi sẽ không nghĩ lung tung.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Nếu Tô Tín đang đợi tôi, vậy thì hiện tại có cái gì khiến tôi không dám đến gần anh chứ?

Hai năm, chỉ là hai năm mà thôi.

Coi như sinh mạng có bị rút đi trong hai năm ấy thì xem như tôi chưa từng đi qua hai năm đó mà đi đến hai năm sau.

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

Nghỉ hè năm hai đại học tôi rút khỏi hội học sinh, hủy tất cả các đoàn đội, tập trung toàn lực học tập cho năm ba.

Ngày rút khỏi hội, một mình tôi đi đến phòng làm việc tìm hội trưởng. Dường như anh ta biết tôi sẽ rút nên nhanh chóng đồng ý, trước khi đi anh ta gọi tôi lại, nhìn tôi sâu sắc, “Kỳ Nguyệt, hai năm làm việc với cô, biểu hiện của cô không tệ. Tôi còn nhớ khi phỏng cấn cô vào năm nhất, trả lời vấn đề rất sắc bén, tôi nhanh chóng ghi nhớ cô. Bây giờ cô muốn đi, vị trí hội phó này sẽ giao cho Tiểu Úy.”

Tôi nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng rằng anh gọi tôi lại nói điều gì thắm thiết, bây giờ cô đi thì tôi giao chức hội phó cho người khác, khi nào cô muốn quay về thì sẽ giao lại cho cô.”

Hội trưởng bật cười lên, “Cô đừng có nằm mơ, hội trưởng tôi đây không phải là người như thế. Nhưng mà, chắc tôi sắp xếp như vậy là điều cô muốn thấy nhất rồi.”

“Uhm, cảm ơn hội trưởng.”

Hội trưởng nói tiếp: “Lúc tại nhiệm tôi gây thù quá nhiều, bây giờ chỉ muốn lập tức tốt nghiệp tìm việc làm, muốn làm chuyện tốt là nghiêm chỉnh làm người.”

“Uh, tôi cũng vậy.” Tôi gật đầu, “Cùng nhau cố gắng thôi.”

Lúc xoay người đi tới cửa phòng thì hội trưởng hét to một câu ở phía sau: “Đừng làm mình mệt mỏi quá, thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Tôi dừng bước nhưng không quay đầu lại, bởi vì một câu anh ta nói mà nước mắt tôi chực trào. Chỉ gật đầu rồi bước nhanh ra cửa.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Kết thúc năm hai đại học lấy được học bổng toàn phần. Tháng tám có kiểm tra, thuận lợi vượt qua cuộc thi tiếng Anh cấp sau, tháng chín có hai môn thi cũng thong thả đối phó.

Cuộc sống đại học của Tân Hân và Lâm Tĩnh vẫn muôn màu muôn vẻ như cũ, ngẫu nhiên Tân Hân hay trêu tức tôi, nói tôi và Thất Trưởng trừ khác nhau về ngoại hình ra thì mọi thứ đều giống nhau.

Tôi ung dung trả lời lại: “Nào dám so với các cậu, một bên là chạy về đỉnh Quang Minh sáng chói, một bên là chạy về phía mười tám tầng địa ngục.”

Cô ấy lập tức nói: “Cậu chính là người chạy về mười tám tầng địa ngục ấy.”

Tôi không trả lời lại nhưng cũng không thể không thừa nhận, dường như tôi đang chạy đến địa ngục, một cô gái làm biếng hai mươi mấy năm đột nhiên hăm hở học tập và tương tư hành hạ.

Tôi cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Mẹ tôi có tới trường thăm tôi vài lần, lúc tôi đi đón bà, thấy bà đau lòng không chịu nổi, bà nói lúc tôi đi đến bên bà, trông tôi giống như tiên nữ lướt đi nhẹ bổng.

Tôi trêu ghẹo, “Không phải rất tốt sao, lúc ẩn lúc hiện lại thon thả nữa.”

Bà nói: “Mẹ không nỡ. Ở nhà không thấy con không biết mỗi ngày con ăn uống có đầy đủ không.”

“Con thấy bây giờ con ăn cơm còn đúng giờ hơn lúc khi còn liều mạng chơi game.”

Mẹ cầm tay tôi, “Không chịu nổi nữa thì đừng gắng gượng. Mỗi lần thấy con như vậy mẹ rất đau lòng, nếu để ba con thấy con như bây giờ chắc ngày nào ông ấy cũng khóc mất.”

Tôi gật gật đầu, “Con biết, cho nên mới không để cho ba thấy. Mẹ, tạm thời bây giờ con không thể làm con dâu tốt để mẹ tăng thể diện nhưng con sẽ cố gắng cho mẹ điều ấy.”

Mẹ chỉ vào đầu tôi, “Con gái ngốc.”

Sau đó bà hỏi: “Thằng nhóc Tô Tín sao rồi.”

Tôi lắc đầu, sau khi trở về tôi vẫn cố chấp giữ lại tất cả phương thức liên lạc, số di động hay email gì cũng thay đổi, nhưng chưa bao giờ thấy anh liên lạc. Tôi muốn chủ động liên lạc với anh nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hiện giờ ngoại trừ việc học ra, cái duy nhất tôi có thể làm chính là chờ đợi và tin tưởng.

Chờ anh trở về, tin tưởng anh sẽ về.