Edit: Gà

Triệu Thính Khê từ từ đưa tay ra đồng thời quan sát nét mặt của Từ Thanh Xuyên. Anh vẫn lạnh nhạt như cũ, không đoán được bất kỳ cảm xúc gì.

Cô ngừng tay, ngước mặt lên nói: “Ảnh hậu tôi đây cũng bận lắm, không thèm tốn thời gian theo dõi chuyện tình cảm của người khác.”

Cô định xem thử, vốn tưởng Từ Thanh Xuyên chỉ nói đùa, nhưng thấy anh không tránh né khiến cô không biết nên làm gì mới phải.

Chẳng biết người đàn ông này đang tỏ vẻ gì chứ!!

Triệu Thính Khê không nhịn được nghiêng đầu quan sát Từ Thanh Xuyên.

Tuy có lúc tính tình anh rất kỳ quái, nhưng nếu bỏ qua mọi khuyết điểm thì trông anh cũng không tệ lắm.

Năng lực học vấn cao ngất khiến người khác tức tối, tuy tính cách lạnh lùng nhưng đối xử chân thành với mọi người, quan trọng là dáng đẹp, không chỉ có dáng mà còn mang theo chút hơi thở thần tiên không nhuốm bụi trần…

Ừm, không có cách nào bỏ qua khuyết điểm được.

Mặt cô hơi đỏ, đứng ngây ngốc trước bục giảng.

Từ Thanh Xuyên lấy điện thoại về, nhìn lướt qua vài sợi tóc mái hơi rối trước trán cô, cong môi hỏi: “Đang đợi tôi mời cô đi ăn đúng không?”

“Gì?” Triệu Thính Khê giật mình, tức tối bỏ lại một câu “Ai muốn ăn cùng anh chứ” rồi chạy đi.

Từ Thanh Xuyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh chỉ đành lắc đầu.

Nhưng Triệu Thính Khê không biết người đại diện pháp luật của công ty giải trí Cửu Nghiệp chính là Từ Thanh Xuyên.

Năm đó Từ Thanh Xuyên giúp Tiêu Mục chỉnh đốn lại tập đoàn, Tiêu Mục muốn chuyển giao cổ phần của mình cho anh, nhưng anh không đồng ý, hai người cứ giằng co mãi không thôi.

Cuối cùng Từ Thanh Xuyên bảo Tiêu Mục giúp mình thành lập một công ty giải trí, chính là công ty giải trí Cửu Nghiệp hiện nay, bao gồm hai mảng chính là phim ảnh và hợp tác với nghệ sĩ.

Nhà họ Tiêu không có kinh nghiệm kinh doanh công ty giải trí, tất cả đều dựa vào Từ Thanh Xuyên tự lực cánh sinh. Năm đó anh vừa chuẩn bị đồ án tốt nghiệp vừa xử lý chuyện công ty, khiến bản thân gầy gò.

Người thân đau lòng, luôn khuyên anh tìm cấp quản lý chuyên nghiệp về điều hành công ty, thế nhưng anh không muốn, luôn tự gánh vác đưa công ty đi vào nề nếp. Vài năm sau Cửu Nghiệp trở thành công ty xuất sắc trong ngành.

Nhà họ Tiêu không thiếu tiền, Từ Thanh Xuyên cũng không thiếu cơ hội chứng minh năng lực. Đôi lúc sẽ có người hỏi Từ Thanh Xuyên vì sao phải kiên quyết kinh doanh một công ty giải trí.

Anh không trả lời được câu hỏi này.

Anh muốn thế, cũng có thể do chấp niệm trong lòng, ngoài ra còn chút mong chờ nho nhỏ vào tương lai. Bởi vì trước đây có một cô gái từng nói với anh, cô thích diễn xuất, muốn thông qua diễn xuất để trải nghiệm từng sắc thái.

Ngày hôm ấy khi anh nhìn thấy tin tức của Triệu Thính Khê và Lâm Hàn Phi thì cảm giác bản thân như bị ai đó giáng một gậy. Do ở cùng kẻ khác nên mới để anh leo cây, anh vẫn ngu ngốc đợi lâu đến vậy. Sự tức giận và nỗi chua xót không hiểu vì sao chiếm lấy đầu óc anh. Người luôn biết bình tĩnh kiềm nén như anh đã lái xe giữa cơn mưa giông hơn nữa tiếng, đến khi hết giọt xăng cuối cùng.

Anh ngồi trong xe rất lâu, hạ kính xe xuống để không khí lạnh bên ngoài tràn vào trong, lý trí của anh cũng dần quay về.

Triệu Thính Khê không phải người như vậy. Anh biết cô là người dám yêu dám hận, thích sẽ nhiệt tình theo đuổi, phơi bày tâm ý mình cho cả thế giới biết. Mặc dù đã qua nhiều năm, mặc dù cô đã trải qua từng thăng trầm trong giới giải trí. Anh vẫn nguyện tin tưởng cô như cũ.

Từ Thanh Xuyên lấy điện thoại ra gọi điện cho tổng giám đốc điều hành Lý Dật Kha, bảo anh ấy hỗ trợ làm rõ nguyên nhân chuyện này.

Cũng may kết quả không khác suy đoán của anh là bao.

Từ Thanh Xuyên yêu cầu Lý Dật Kha vận dụng mọi tài nguyên để giúp Triệu Thính Khê, bất kể được mất thế nào.

**

Đến tối có tiết học, trong giờ học Kế Tinh Dã gọi các vị khách mời đến, hơi ngại ngùng nói: “Tháng sau em có trận đấu ở Dần Thành, nếu mọi người rảnh em muốn mời mọi người đến xem ạ.” Chàng trai cầm chồng vé trong tay, cười tươi như ánh mặt trời.

Mọi người vừa tò mò vừa mong chờ, rối rít nhận vé mời.

Phúc Tuấn Hi há mồm thành chữ O thật to, “Wow! Là trận đấu mang tầm quốc tế đó, tôi chưa từng được xem những giải đấu như thế này. Tôi đi tôi đi!”

Đới Phi và Triệu Thính Khê cũng tỏ ý mình có thời gian.

Kế Tinh Dã vừa mong đợi vừa lo lắng nhìn Trì Dịch.

Trì Dịch không kiềm được bật cười, anh ấy gãi đầu nói: “Anh dĩ nhiên đi rồi, vì hạng nhất phải cố lên nhé.”

Tai Kế Tinh Dã cũng đỏ lên, vội xua tay: “Đừng đừng mà, có thể không được hạng nhất đâu, người khác nghe được sẽ cười em mất.”

Mọi người bật cười.

Kế Tinh Dã lại lặng lẽ lấy trong túi ra vài tấm vé.

Đới Phi: “…Cậu nhóc này là người bán vé sao??”

“Không đâu ạ.” Kế Tinh Dã nói: “Em cũng chuẩn bị vài vé cho các thầy và giáo sư, những người khác thì em dễ mời được, chỉ còn…” Cậu nhóc hơi khó xử nhìn mọi người: “Em hơi sợ thầy Từ, không dám đưa cho thầy ấy.”

“Ồ!” Phúc Tuấn Hi giơ tay lên, “Hãy để chị Khê Khê của em đưa cho, thầy Từ và cô ấy có quen biết, lần trước còn giúp Khê Khê sửa tài liệu nữa mà.”

Triệu Thính Khê chưa kịp lên tiếng đã bị Kế Tinh Dã nhét cho một tấm vé.

“Chị Khê Khê, nhờ chị giúp ạ.”

Triệu Thính Khê giật giật khóe môi, “Ờ thì…chắc thầy Từ bận lắm, có lẽ không có thời gian đi đâu nha!”

Kế Tinh Dã tựa như đã làm xong chuyện lớn: “Không sao cả, thầy Từ không có thời gian cũng được. Dù gì em thấy em đã mời những thầy cô giáo khác rồi mà không đưa cho thầy thì không hay lắm!”

Triệu Thính Khê: “… Được thôi.”

**

Trưa nay bạn gái Tiêu Trạch đến tìm anh ấy, anh ấy rủ Từ Thanh Xuyên đi cùng nhưng bị anh từ chối.

Người ta đi hẹn hò, anh không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu.

Đến giờ cơm trưa, Từ Thanh Xuyên quay về phòng làm việc, định xem báo cáo rồi chờ nhà ăn ít người sẽ đến đó ăn.

Chưa giở được mấy tờ báo cáo thì cửa phòng bị mở ra. Tiền Giai đi vào, khóe miệng cô ta không tự chủ cong lên.

“Thanh Xuyên, sao anh còn chưa đi ăn cơm?” Tiền Giai vừa hỏi vừa đi đến, tựa vào cạnh bàn làm việc của anh.

Từ Thanh Xuyên do dự nói: “Tôi ăn rồi.” Anh đặt báo cáo xuống hỏi: “Cô đến tìm tôi có việc gì không?”

Tiền Giai mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi Từ Thanh Xuyên, “Anh làm gì cứ tránh em mãi thế, không có việc gì thì không thể đến tìm anh sao?”

Từ Thanh Xuyên xoa trán, lần đầu cảm thấy đi làm kỳ đà cản mũi cũng khá hay.

Tiền Giai không thấy anh nói gì thì tự nhiên lên tiếng: “Chú của em gửi nhiều cua đến nhà em, mẹ em muốn mời anh tối nay đến dùng bữa.”

Mẹ Tiền muốn làm mối cho Tiền Giai và Từ Thanh Xuyên, đến cả người ngoài cuộc như Tiêu Trạch cũng nhìn ra được.

Từ Thanh Xuyên cầm báo cáo lên nói: “Tối nay tôi có việc bận rồi, không thể đến được, đợi lát nữa tôi sẽ tự gọi điện giải thích rõ với dì.”

Từ chối rất lịch sự và lễ phép, nhất thời Tiền Giai không biết nên nói gì. Đột nhiên cô ta cảm thấy tủi thân, cô ta là con gái đã vứt hết liêm sỉ chủ động ngỏ lời, Từ Thanh Xuyên vẫn ra vẻ không biết gì. Rõ ràng cô ta cũng giỏi giang, rõ ràng có nhiều chàng trai theo đuổi cô ta. Nhưng cô ta đều không thích, trong mắt chỉ có mình Từ Thanh Xuyên.

Những ưu tư cất chứa bao lâu nay khiến Tiền Giai kích động, cô ta bước lên lấy báo cáo trong tay Từ Thanh Xuyên ra, muốn anh nhìn vào mắt mình. Nhưng do dùng sức quá mạnh nên báo cáo rơi vãi đầy đất.

Từ Thanh Xuyên lạnh giọng, “Tiền Giai, tôi cảm thấy cô hẳn đã hiểu thái độ của tôi…”

**

Gần đây Đới Phi si mê một quán khoai lang nướng ngoài trường, calo không cao mà lại ngon, dường như mỗi ngày đều kéo Triệu Thính Khê đi ăn cùng.

Diện tích của quán không lớn, đặt vài cái ghế dọc cửa sổ, đa phần sinh viên đều chọn mang về.

Hôm nay người trong quán nhiều hơn mọi khi, đầy khách ngồi trên ghế, bên cạnh còn vài người đứng.

Đới Phi và Triệu Thính Khê đeo khẩu trang và mũ, cúi đầu xếp hàng sau dòng người đông đúc.

Bên ghế ngồi bỗng nhiên náo nhiệt hẳn, Triệu Thính Khê nghe được trong tiếng xì xào có người gọi tên mình.

Sau khi phát sóng show Khai Giảng Rồi, Triệu Thính Khê được khán giả yêu thích hơn, cũng may trong lúc quay show không bị ai quấy rầy. Phẩm chất của sinh viên đại học C rất tốt, lúc gặp nhau trên đường đa số đều chạy đến xin chữ ký hoặc chụp chung.

Nhưng những người hôm nay khiến Triệu Thính Khê cảm thấy không lành. Chắc họ đã nhận ra cô, nên rốt rít đứng dậy đi về phía này.

Một nữ sinh trong đó đưa tay lên kéo áo Triệu Thính Khê một cái, còn khoe khoang đắc ý với đám bạn.

Đới Phi cũng nhìn thấy, trừng mắt với nữ sinh đó một cái rồi kéo Triệu Thính Khê ra ngoài.

“Là fan cuồng hả?” Đới Phi hỏi.

Triệu Thính Khê bĩu môi: “Chắc vậy.” Nhớ lại trước đây đã từng gặp fan cuồng, có người chạy đuổi theo sau xem, thậm chí có người gọi điện quấy rầy, hay ôm mạnh rồi đụng chạm ngực cô, thật sự ớn lạnh.

Hai người ra đến cửa quán ăn, nấp vào một góc tường bên cạnh, thấy có sáu người chạy ra khỏi quán, họ nhìn bốn phía rồi đi về phía này.

“Làm sau bây giờ?” Triệu Thính Khê hỏi.

“Cởi áo ra.” Đới Phi vừa nói vừa mở áo khoác.

Triệu Thính Khê hiểu ngay.

Hôm nay hai người đều mặc quần đen dài, nên nhanh chóng tráo đổi mũ và áo khoác cho nhau. Rồi ra dấu chạy thành hai hướng.

Triệu Thính Khê dùng sức bỏ chạy, cả đường không quay đầu lại, vừa chạy vào trường đã đi vào một khu lầu làm việc. Chợt cô bị trượt chân, mắt cá chân phải đau nhói.

Tiếng bước chân sau lưng rất nhanh theo sát.

Sau đó là tiếng một nam một nữ vang lên.

Cô gái thở hồng hộc: “Người chạy theo hướng kia chắc chắn là Đới Phi, bọn họ đã đổi quần áo cho nhau, chạy theo hướng này mới đúng.”

Nam sinh bên cạnh cũng khẳng định chắc nịt: “Đúng vậy, tôi thấy cô ấy chạy vào tòa nhà này, ở đây chắc luôn.”

Không cắt đuôi được!

Triệu Thính Khê bất đắc dĩ nhắm mắt.

Trong tòa nhà rất yên tĩnh, tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Triệu Thính Khê nín thở nhìn khắp nơi.

Ở đối diện là một phòng làm việc, cửa không khóa, Triệu Thính Khê rón rén đi đến đẩy cửa ra.

Ông trời có mắt!

Triệu Thính Khê nhanh nhẹn lẻn vào phòng làm việc, rồi vỗ ngực, nhưng ngay lập tức cả người cô cứng đờ.

Đối diện cửa là một bàn làm việc, sau bàn làm việc vang lên thanh âm của Từ Thanh Xuyên và Tiền Giai. Do cả hai cúi người thời gian dài nên sắc mặt ửng đỏ. Không biết từ khi nào tóc Tiền Giai bị gió thổi rối bời, cô ta vội vuốt lại tóc.

Triệu Thính Khê chớp mắt.

“Xin lỗi thật xin lỗi!” Cô vội che mắt lại, “Hai người cứ tiếp tục, tôi không thấy gì hết.” Nói xong cô hoang mang rời khỏi phòng làm việc, cửa đóng “Rầm” một tiếng.