Trương Man còn muốn đá lên người cô nhưng Chu Thời Diệc đã nắm lấy cổ tay Nguyễn Tầm Tầm, thuận thế kéo cô vào lòng, cô va vào một cái ôm dịu dàng, một cái ôm chắc chắn mà lại ấm áp, cô bị anh ôm vào trong lòng.
 
Cô kịch liệt phản kháng, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Chu Thời Diệc siết chặt, cô đương nhiên không thể chống lại sức lực của anh nên tùy ý để anh ôm, lỗ tai kề sát ngực anh, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh. Nếu như đổi lại lúc bình thường thì Nguyễn Tầm Tầm nhất định sẽ thuận thế ôm eo của anh, sau đó nhân cơ hội mà chọc ghẹ. Nhưng bây giờ trong tình cảnh này, cô làm thế nào cũng không có tâm tư đó.
 
Bỗng nhiên, Trương Man chán nản dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, đặt mông ngồi dưới đất, tự lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào?”

 
Chu Thời Diệc ngắt lời cô ta, giọng điệu không kiên nhẫn: “Ồn ào đủ rồi thì cút ra ngoài.”
 
Lúc anh nói chuyện, Nguyễn Tầm Tầm có thể cảm nhận được khoang ngực của anh phập phồng.
 
Tóc tai Trương Man lộn xộn ngồi dưới đất, sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn: “Chu Thời Diệc, anh có cách nào không….”
 
Chu Thời Diệc gần như là bật thốt lên: “Không có cách nào.”
 
Cô ta rống lên: “Tôi không phải nói bản thân tôi!”
 
Chu Thời Diệc bỗng nhiên ngớ ra, khuôn mặt khôi phục lại sự lạnh lẽo, giọng nói cực kỳ nhạt, trào phúng: “Cô nghĩ tôi là thần tiên chắc?”
 
Đoạn đối thoại này cực kỳ kỳ lạ, làm cho tất cả mọi người đều ngây người.
 

Anh không hề nhiều lời, ôm ngang Nguyễn Tầm Tầm lên, nghiêng đầu liếc nhìn Từ Thịnh.
 
Từ Thịnh hiểu ý, thu hồi tư thái bất cần đời trong ngày thường, kéo Trương Man đang ngồi dưới đất lên, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi tự động đi theo ra ngoài, Đại Bảo muốn ở lại thì bị Đại Bao quàng lấy cổ kéo ra ngoài.
 
Đại Bảo rống lên: “Mẹ nó, anh buông tay cho bà!”
 
Đại Bao vất vả ôm lấy cô kéo ra ngoài, thầm nói: rốt cuộc đây có phải là con gái không, tại sao khi kéo còn nặng hơn Từ Thịnh vậy?!
 
Ở bên kia, Từ Thịnh trực tiếp kéo Trương Man lên xe, quăng lên ghế sau, cắn răng mắng: “Nếu không phải nhớ đến hồi nhỏ cô giúp tôi đánh nhau thì xem xem ngày hôm nay tôi có quản cô không?”
 
Trương Man kéo nhẹ quần áo, ngồi thẳng người, hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết.”
 
Từ Thịnh nhất thời bị nghẹn, ngồi trên xe bật lửa: “Biết là tốt, sau này đừng xúc động như vậy nữa.”
 
“Tôi không phải vì bản thân tôi.”
 
Từ Thịnh châm điếu thuốc trên tay, không lên tiếng.
 
Trương Man thay đổi giọng điệu, nói tiếp: “Tôi cũng không để ý người khác nhìn tôi thế nào, ánh mắt của người khác không ảnh hưởng đến tôi, anh biết mà, tôi làm việc chỉ dựa vào hai chữ cao hứng, vì vậy….” Cô ta bỗng nhiên ngừng lại, dừng một chút, thở dài: “Hi vọng lần này không mang đến phiền phức cho các anh.”
 
Từ Thịnh hút một hơi thuốc, ngửa đầu tựa lên ghế: “Những người khác tôi ngược lại không lo lắng, người tôi lo lắng là Tiểu Bạch.”
 
Trong xe rơi vào yên tĩnh.
 

Một lúc lâu sau lại nghe thấy Trương Man hỏi: “Này, không phải anh nói Chu Thời Diệc rất ghét Nguyễn Tầm Tầm sao? Sao tôi chẳng thấy? Anh ta vừa nói tôi cút đi, anh có nghe thấy không? Anh ta vì một người phụ nữ mà kêu huynh đệ cút đi! Mẹ kiếp, thông tin của anh có vấn đề à?”
 
Trong lòng Từ Thịnh rất phiền, không muốn nhắc đến Nguyễn Tầm Tầm chút nào, buồn bực trả lời: “Trời mới biết!”
 
…….
 
Cuối cùng phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
 
Nguyễn Tầm Tầm giờ đây cũng không lòng dạ nào mà hưởng thụ cái gì mà thế giới hai người nữa, một chân của cô đau xót, trên trán ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
Cô giãy giụa muốn xuống, anh thấp giọng khiển trách: “Đừng làm loạn.”
 
Nguyễn Tầm Tầm mặc kệ anh, một chân chống xuống đất, muốn tự mình đi, ngay sau đó “Rầm” một tiếng, cả người cô ngã xuống đất.
 
Anh vậy mà lại buông tay! Mẹ kiếp.
 
Chu Thời Diệc nhìn cô, nhún vai, không hề có thành ý mà xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi ôm không chắc.”
 
Quỷ tin.
 
Nguyễn Tầm Tầm hừ lạnh một tiếng, khập khiễng bò dậy, nhịn đau đi về phía giường, mỗi một bước như muốn mạng của cô. Cô nhấn lên chuông gọi y tá rồi không tiếp tục để ý đến anh nữa.
 
Chu Thời Diệc đi tới, ngồi xổm người xuống, nâng chân cô lên, dường như là muốn kiểm tra tình trạng vết thương của cô, Nguyễn Tầm Tầm rút chân về tránh đi.
 
Anh đứng dậy, hai tay khoanh lại trước ngực, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu tối đáng sợ: “Cô nói cho tôi biết, video có phải do cô đăng không?”
 
Cửa sổ không đóng, ngoài cửa sổ gió tuyết thổi tới, lạnh lẽo nổi lên bốn phía.
 
Từng câu từng chữ của anh tung bay trong gió trong tuyết rồi đâm vào lòng cô. Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy trong lòng buồn bực, cười lạnh một tiếng, không trả lời. Trên chân truyền đến từng trận đau đớn, trên đầu mồ hôi chầm chậm ứa ra.
 
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Y tá đến rất nhanh, nhìn thấy em trai của bác sĩ Tiêu ở đây thì hơi đỏ mặt, Nguyễn Tầm Tầm không nói gì nghiêng đầu đi, không nhịn được trong lòng chửi má nó, đỏ mặt em gái cô! Chân bà đây gãy rồi!
 
Mặt cô trắng bệch nhìn cô ta ngoắc ngoắc tay, nén giận giận: : “Có khả năng là tôi lại gãy xương rồi, phiền cô giúp tôi gọi bác sĩ Tiêu.” Y tá quay người đi tìm bác sĩ Tiêu, trước khi đi còn không quên lén liếc mắt nhìn Chu Thời Diệc.
 
Mẹ kiếp, có gì hay mà nhìn!
 
Trong phòng bệnh lại chỉ còn hai người bọn họ, bây giờ Nguyễn Tầm Tầm không muốn để ý đến anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, giơ tay chỉ về phía cửa: “Anh có thể đi ra ngoài rồi.”
 
Đáy mắt anh lại tối tăm hơn, ngực hơi phập phồng, dường như là đang cố gắng khắc chế cơn tức giận: “Rốt cuộc có phải là cô không?”
 
“Nếu như là tôi thì nhìn dáng vẻ anh như vậy là muốn bóp chết tôi sao?”
 
Lời còn chưa nói xong thì Chu Thời Diệc đã mất khống chế, giữ giọng: “Mẹ nó rốt cuộc có phải là cô không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy anh luôn nhẹ như mấy gió, chưa từng thấy dáng vẻ anh thịnh nộ như thế. Cô nhắm mắt, cũng không thể trách anh được, video bị phát tán, cô thành người không giữ chữ tín, đổi lại là ai thì cũng sẽ nổi giận thôi.
 
Dưới chân từng trận đau đớn, cô hít vào, hỏi: “Anh nói cho tôi biết trước, tại sao anh lại căng thẳng về cái video đó như vậy?”
 
“….. Không liên quan tới cô.” Nói rồi cô cũng không hiểu.
 
“Được, vậy đổi câu hỏi, anh khẩn trương về cái video như vậy, có phải là vì Trương Man không?”
 
Anh không hề do dự: “Không phải, không liên quan đến cô ta.”
 
“Vậy anh trả lời tôi một câu hỏi nữa.”
 
“Ừ.”
 
“Lúc anh thấy video, có phải đã nghi ngờ tôi rồi không?”
 
“……” Ho khan một cái.
 
“Nói thật.”
 
Anh mở mắt: “Phải.”
 
“Trong lòng anh đã có đáp án rồi thì có phải là tôi đăng hay không còn quan trọng nữa sao?”
 
“…….”
 
Chu Thời Diệc phát hiện ra, người phụ nữ này thật sự là có thể đặt bẫy anh!
 
“……”
 
Lúc Tiêu Nam Sinh tiến vào, hai người còn đang giằng co, cả người Nguyễn Tầm Tầm nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, cảm giác như cô đã đau đến sắp bất tỉnh rồi. Mà Chu Thời Diệc kéo ghế ngồi đối diện, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm người nằm trên giường.
 
Tiêu Nam Sinh đứng ở cửa nhìn, lấy tay gõ nhẹ lên cửa: “Thế nào? Có đẹp không?”
 
Chu Thời Diệc thu tầm mắt lại, lườm anh ta một cái, không nói một lời đứng dậy tránh ra. Tiêu Nam Sinh đi tới tháo thạch cao, phát hiện ra mắt cá chân cô đã sưng rất to: “Làm sao vậy?”
 
“Trương Man đá.”
 
Tiêu Nam Sinh nhìn Chu Thời Diệc rồi lại nhìn người trên giường, cảm giác giống như biết được bát quái gì ghê gớm lắm, kề sát vào bên tai anh thấp giọng: “Tranh giành tình nhân hả?”
 
Chu Thời Diệc: “….Phim truyền hình vô bổ anh vẫn nên xem ít một chút đi.”
 
Tiêu Nam Sinh không rõ: “Sao cô gái kia lại đến gây phiền phức cho Tầm Tầm?”
 
Tầm Tầm?
 

Chu Thời Diệc nhíu mày: “Hai người rất thân à?”
 
Tiêu Nam Sinh vội vã rũ sạch quan hệ: “Đó đương nhiên là không thân quen như cậu rồi.” Chu Thời Diệc biết trong lòng anh ta nghĩ gì nhưng chẳng muốn giải thích với anh ta nữa.
 
“Người phụ nữ Trương Man này thật sự là có bệnh đi! Đá chỗ nào không đá, đá chỗ này?” Anh nắm chặt chân Nguyễn Tầm Tầm, kiểm tra xương, trầm giọng nói: “Lần này là mười ngày nửa tháng không xuống giường được rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm đã đau đến có hơi mơ màng, cả người không còn sức: “Bác sĩ Tiêu, xem ra tôi lại làm phiền anh mười ngày nửa tháng rồi.”
 
“Vậy là như cô mong muốn rồi, mấy ngày trước không phải còn ầm ĩ muốn ở thêm mấy ngày sao.” Tiêu Nam Sinh không mặn không nhạt nói.
 
Cô không có hơi sức để tranh luận, chỉ chỉ Chu Thời Diệc: “…… Nói anh ta đi ra ngoài.”
 
Anh mím môi không nói một lời, hai tay cho vào túi rồi quay người đi ra ngoài.
 
Tiêu Nam Sinh nắn lại xương cho cô, thoa thuốc, lại bó thạch cao, Nguyễn Tầm Tầm uống thuốc giảm đau, đã thoải mái hơn một chút, sau đó nằm ngủ trong phòng bệnh yên tĩnh.
 
Chu Thời Diệc ngồi trong văn phòng hút thuốc.
 
Tiêu Nam Sinh vừa vào cửa đã hỏi anh: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
 
Chu Thời Diệc lười biếng tựa trên ghế sô pha, trả lời: “Cái gì xảy ra chuyện gì?”
 
“Sao lại thành như vậy?”
 
Chu Thời Diệc gạt tàn thuốc, nói: “Anh còn nhớ mấy ngày trước chúng tôi rủ anh đi đánh bài không?”
 
Tiêu Nam Sinh gật đầu: “Hợp ý khách sạn lần đó sao? Nhớ tới ngày đó tôi có cuộc giải phẫu nên không đi.”
 
Chu Thời Diệc ừ một tiếng, hút một hơi thuốc: “Bạn trai cô ấy và Trương Man……” Anh dừng lại, liếc nhìn Tiêu Nam Sinh, người sau ngầm hiểu, anh nói tiếp: “Cô ấy xông tới bắt gian, chụp ảnh quay video, ngày hôm qua video bị người ta đăng lên mạng rồi.”
 
Tiêu Nam Sinh kinh ngạc: “Cô ấy đăng sao?”
 
Chu Thời Diệc không lên tiếng trả lời: “Anh mới quen biết cô ấy, anh cảm thấy cô ấy là người như thế nào?”
 
Tiêu Nam Sinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tính tình rất quật cường, rất thẳng thắn…..” Nói được một nửa thì nhất thời không nghĩ ra từ để hình dung: “Ôi ----- Tôi với cô ấy mới quen biết bao lâu, rõ ràng cậu quen biết lâu hơn chứ?”
 
Tiêu Nam Sinh nhìn anh với đôi mắt thâm thúy.
 
Chu Thời Diệc nhún nhún vai, không trả lời.
 
Tiêu Nam Sinh bỗng nhiên chuyển chủ đề câu chuyện: “Cậu cũng đã trưởng thành rồi, nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”
 
Sống đến độ tuổi nhất định, ép hôn, vội có con, đã thành định luật bất biến đáng sợ.
 
“Không vội.” Anh thật sự không gấp.
 
Tiêu Nam Sinh lại không cảm thấy như vậy: “Nên chuẩn bị sớm một chút, tôi lại cảm thấy cô gái Nguyễn Tầm Tầm này rất tốt, không suy nghĩ một chút sao?”
 
“Không có cảm giác.” Anh hút một hơi thuốc, hơi đè giọng nói lại.
 
“Thật sự không có cảm giác sao?”
 
“Ừ.”
 
…….
 
Tới gần trưa, bên ngoài lại có tuyết lớn, mùa đông ở Bắc Tuần chính là như vậy, tuyết từng đợt từng đợt cũng chưa hết. Anh đi ra khỏi văn phòng của Tiêu Nam Sinh, đứng ngoài hành lang nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, tuyết trắng loáng sáng bóng thổi tới dày đặc, rìa ngoài của lan can hành lang cũng đã phủ một lớp tuyết dày đặc, anh cảm thấy màu nước da của cô thật sự trắng giống như tuyết vậy.
 
Chu Thời Diệc quay người đi xuống lầu, mua một bát cháo nhỏ trong một cửa hàng nhỏ bên cạnh bệnh viện rồi mang theo cái túi quay lại phòng bệnh nhân nội trú. Lúc đi tới cửa phòng bệnh thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp lộn xộn, anh dừng bước lại.
 
Nguyễn Tầm Tầm đã tỉnh ngủ rồi, Đại Bảo mua cơm cho cô, được Đại Bảo chăm sóc một lúc, vứt lại dăm ba câu rồi cùng Dư Vi Vi quay về trường học để lo chuyện lễ kỉ niệm thành lập trường.
 
Đại Bao vừa giúp Nguyễn Tầm Tầm ăn cơm, nói chuyện vừa chờ Thời Nhất quay lại.
 
“Đại Bao, anh có muốn ăn không?”

 
Đại Bao nuốt nước miếng, lắc đầu một cái: “Tôi không ăn.”
 
“À.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cũng chưa bao giờ khách sáo, hỏi một lần không ăn thì sẽ không hỏi nữa.
 
Đã qua giờ cơm, Đại Bao thật sự rất đói nhưng sao anh có thể cướp cơm của bệnh nhân được.
 
Hôm nay cũng lần đầu tiên cô có kiên nhẫn, hỏi lần thứ hai: “Thật sự không ăn à?”
 
“Không.” Đại Bao rất kiên định.
 
Cô “À” lên một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, nhìn Nguyễn Tầm Tầm lúc ăn có hơi dịu dàng ít nói, múc một thìa cơm cho vào miệng, sau đó quai hàm chuyển động, chậm rãi nhai nuốt, đúng là có một chút đáng yêu.
 
Tuy rằng cô không nói nhưng Đại Bao biết trong lòng cô rất buồn nên an ủi đôi câu: “Đừng buồn, tôi tin cô mà, video nhất định không phải do cô đăng.”
 
“Tại sao lại tin tôi?”
 
“Tôi cảm thấy cô không phải là người như thế.”
 
“……..”
 
Nhưng vẻ mặt cô có vẻ buồn hơn.
 

“Ngay cả anh cũng tin tôi…..”
 
Cái gì gọi là ngay cả anh cũng!
 
Đại Bao nhịn, vẫn nói: “Thật ra, cô đừng giận Thời Nhất, nó làm việc đều có lý do của nó, lại không muốn giải thích với cô…..”
 
Nguyễn Tầm Tầm dừng đũa, nhìn về phía anh: “Sao tôi phải giận anh ta?”
 
“Vừa rồi cô vẫn còn mắng nó.”
 
“À, đánh là thân mắng là yêu anh không biết sao?”
 
“……” Đột nhiên Đại Bao cảm thấy thế giới của phụ nữ thật là khó hiểu, vừa rồi còn chửi đến dõng dạc.
 
Nguyễn Tầm Tầm này có trí nhớ tốt, bệnh hay quên cũng vậy, cô thù dai nhưng không mang hận.
 
Chuyện ngày hôm nay thật sự cũng không thể trách Chu Thời Diệc được, cô chỉ cảm thấy có hơi không đúng, rõ ràng là cũng đã xóa video rồi, tại sao còn có thể xuất hiện trên mạng?
 
Chu Thời Diệc mang theo cháo, tay cầm nắm cửa nới lỏng, lẳng lặng dựa bên tường, dường như tuyết đã rơi lớn hơn, có vài bông tuyết sáng lấp lánh bị gió thổi bay vào hành lang, khá giống đôi mắt phụ nữ.
 
Anh dựa nghiêng vào tường, châm thuốc.
 
Bên trong phòng bệnh, Nguyễn Tầm Tầm lại múc một muỗng cơm cho vào miệng, nhai hai cái, nói: “Đại Bao, anh vẫn không hiểu.”
 
Đại Bao gãi gãi sau gáy: “Có cái gì không hiểu, không phải là chút chuyện trai gái thôi sao?”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc anh một cái, ra hiệu cho anh nói tiếp.
 
Đại Bao nói: “Thật ra Thời Nhất rất dễ gần, nhìn nó lạnh nhạt, không muốn tiếp xúc với mọi người nhưng nó đối với bạn bè thật sự rất tốt, tuy rằng chưa từng thấy nó ở cùng phụ nữ nhưng tôi cảm thấy chỉ cần cô có thể đi vào lòng nó thì cô thật sự có thể thoải mái rồi, nó nhất định sẽ quyết một lòng với cô.”
 
Hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ tốt.
 
Đại Bao là người qua loa, không biết nên giải thích loại tình cảm kia thế nào, cụm từ “Thoải mái” đối với anh mà nói, nó có thể hình dung tất cả sự tốt đẹp, sự sảng khoái trên thế giới này.
 
“Không phải ngạn ngữ đã nói một đời một kiếp một đôi giày sao? Có lẽ chính này loại tình cảm này.” Anh lại bổ sung: “Nhưng mà, một đôi giày thật sự có thể mang cả đời sao? Giày nào có chất lượng tốt như vậy?”
 
“…….”
 
Cô sờ sờ đầu Đại Bao, trấn an nói: “Không có gì thì đọc thêm nhiều sách một chút, anh sẽ phát hiện ra một thế giới khác.”
 
Đại Bao né tránh móng vuốt của cô: “Bố tôi nói đọc một quyển sách không bằng đi một dặm đường, tôi mới không thèm. Nhưng mà, Thời Nhất biết đọc sách, nó thật sự rất lợi hại, đã đọc sách nào thì đều có thể nhớ hết, không sai tí nào.”
 
Câu này lại nhớ được.
 
Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy buồn cười: “Anh ta rất lợi hại, nhưng mà tôi phải tiến vào lòng anh ta để làm gì?”
 
“Không phải là cô thích nó sao?” Đại Bao không rõ.
 
“Ai nói thích thì nhất định phải tiến vào lòng?” Nguyễn Tầm Tầm cười nhẹ: “Hơn nữa, nhiều người thích anh ta như vậy, nếu như mỗi người đều tiến vào lòng thì chỗ nào nhét nổi?”
 
Đại Bao tranh luận: “Không phải, điều kiện tiên quyết là nó cũng thích! Cô thích nó, nó cũng thích cô, tại sao lại không thể tiến vào lòng?”
 
Nguyễn Tầm Tầm sờ sờ đầu Đại Bao: “Thật là ngây thơ.”
 
Cũng không phải tất cả những người thích nhau đều có thể tiến vào tim của đối phương được.
 
Đại Bao như hiểu mà không hiểu gật đầu: “À…..” Lại cảm thấy nghĩ không ra, nói: “Ôi, dù thế nào thì cô cũng đừng giận Thời Nhất, nó làm như vậy là có lý do.”
 
Cô ừ một tiếng: “Trước kia anh ta từng có phụ nữ à?”
 
Đại Bao: “Bạn gái hả?”
 
“Ừ.”
 
“Chắc là không, dù sao thì tôi cũng đã đi theo nó lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy nó mang theo một người phụ nữ nào.”
 
Nguyễn Tầm Tầm đăm chiêu gật đầu: “Ôi, vậy rốt cuộc là anh ta với Trương Man có từng ngủ với nhau chưa?”
 
Đại Bao đỏ mặt: “Tôi nào có biết?”
 
“……….”
 
Căn phòng yên tĩnh lại, không còn tiếng nói chuyện nữa.
 
Người ngoài cửa đứng thẳng, dụi tắt điếu thuốc trong tay, đồng thời ném cái túi trong tay vào thùng rác, sau đó quay người rời đi.