Lại thêm mấy ngày nữa, chân Nguyễn Tầm Tầm đã nhanh lành rồi nhưng lại đột nhiên bệnh nặng một trận.
 
Ban đêm sốt cao không lùi, Đại Bảo dứt khoát không về, ở lại bệnh viện gác đêm cùng Dư Vi Vi, Trần Kỳ Bối thỉnh thoảng đến thăm cô một chút rồi sau đó lại vội vã rời đi.
 
Đêm ngày thứ ba, Nguyễn Tầm Tầm hơi hạ sốt, nửa đêm cảm giác có người bên cạnh, lúc mơ màng tỉnh dậy đã thấy Đại Bảo nửa nằm bên giường cô, nước miếng chảy đầy một giường, chẳng trách cô lại cảm thấy nhơm nhớp, vô cùng không thoải mái.

 
Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, bóng người lóe lên.
 
Cô mê man ba ngày nay, bên ngoài tuyết lại rơi lớn, nhìn ra ngoài là một mảng trắng xóa, cô tính toán thời gian một chút, hình như gần đến Noel rồi, cô uống thuốc cảm cúm xong, châm cứu xong thì lúc nào cũng mê man, một ngày cô chỉ tỉnh mấy tiếng, thời gian còn lại đều ngủ, Tiêu Nam Sinh càng ngày càng cảm thấy cô có gì đó không đúng.
 
Thừa dịp Nguyễn Tầm Tầm còn mê man, anh ta kéo Đại Bảo qua một bên, thần thần bí bí hỏi: “Tôi cảm thấy trận bệnh này cô ấy có hơi không có dấu hiệu tiến triển rồi, gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
 
Đại Bảo cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chính là chuyện em trai anh và A Bối.”
 
Tiêu Nam Sinh nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Không thể nào….”
 
Đại Bảo nhún nhún vai rời đi, Tiêu Nam Sinh trầm tư nhìn tấm lưng hùng tráng của cô, sau đó gọi điện cho Chu Thời Diệc: “Vé xem phim tôi đưa cho cậu đâu?”
 
Giọng nói Chu Thời Diệc lười nhác: “Vẫn còn đây, muốn lấy lại à?”
 

Tiêu Nam Sinh giở giọng xem thường: “Sao còn chưa đưa đi?”
 
Bên kia yên lặng một lúc: “Gần đây không có thời gian, chờ tôi về rồi nói sau đi.”
 
Tiêu Nam Sinh cúp máy, trong miệng mắng, đồ ngu ngốc!
 
Ngày thứ năm, Nguyễn Tầm Tầm hết sốt, tinh thần hoàn toàn khôi phục, gò má hồng hào, bệnh nặng một trận giống như được lột da, da dẻ so với trước còn tốt hơn.
 
Đại Bảo không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Mẹ kiếp, không ngờ là cậu ngủ đông một tuần rồi nhỉ? Sau khi lột da thì da dẻ so với trước đây thật sự còn hồng hào bóng loáng hơn, ôi chao.”
 
Nguyễn Tầm Tầm soi gương, hình như tốt hơn trước đây rồi.
 
Dư Vi Vi ở bên cạnh nói: “Cậu khỏe lại đúng là đúng giờ, cuối tuần này vừa mới thi học kỳ xong.”
 
“Thật sao? Vậy thật là đáng tiếc.”
 
Hai người cùng nhau ra sức nhéo cô: “Cậu cút đi.”
 

Nguyễn Tầm Tầm tránh đi, giống như không để ý nói: “A Bối đâu?”
 
Hai người nhìn nhau một cái: “Khoảng thời gian này không biết là cậu ấy đi đâu nữa, chúng tớ không gặp cậu ấy.”
 
Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng, cúi đầu không để ý.
 
……….
 
Bệnh một trận xong Nguyễn Tầm Tầm gần như đã khỏi hẳn, Tiêu Nam Sinh cuối cùng cũng đồng ý cho cô xuất viện.
 
Cô như con chim nhỏ sổ lồng, ngày hôm sau liền làm thủ tục xuất viện, còn cách kỳ nghỉ hè chính thức một tháng nhưng lại không có lớp chuyên ngành và đa số sinh viên năm cuối cũng đã về nhà, khoa Vũ đạo chỉ còn lại phòng 507 và mấy sinh viên bản địa khác vẫn còn ở lại.
 
Nhưng mà mấy ngày nay cô vẫn không nhìn thấy Trần Kỳ Bối.
 
Nguyễn Tầm Tầm gọi điện cho bố của Trần Kỳ Bối, đầu bên kia điện thoại ồn ào, Nguyễn Tầm Tầm nghe thấy giọng nói ngơ ngác của bố cô ấy thì trong lòng sinh ra một chút xót xa, cô bỗng nghĩ đến ông già. Cô lại thuận miệng hỏi vài câu về tình hình gần đây, dường như bố của Trần Kỳ Bối không có kiên nhẫn, thuận miệng qua loa hai câu, nhưng hai câu này khiến tim của Nguyễn Tầm Tầm thoáng “Lộp bộp”.
 
Nói chuyện xong, Nguyễn Tầm Tầm lại đến quán bar nơi Trần Kỳ Bối thường làm công tìm một vòng nhưng cũng không tìm thấy người, ông chủ nói mấy ngày trước cô ta đã không đi làm nữa rồi.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi ra từ quán bar, bên ngoài tuyết lớn rơi như lông ngỗng, cô đứng ở đầu đường, nắm chặt áo khoác. Tuyết trắng bay đầy trời rồi rơi xuống thành phố, ở ngoài quán bar, hàng cây bạch dương đứng vững hai bên đường lớn, đứng thẳng đón gió, tuyết đọng như chiếc áo bông dày bao bọc lấy thân thể chúng, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ thành phố được bao phủ trong làn áo bạc.
 
Gió thổi qua mặt cô đau như dao cắt, cô lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thời Diệc, rất nhanh anh đã bắt máy, giọng nói không che giấu được sự mệt mỏi: “Chuyện gì?”
 
Bệnh nặng một trận chưa đến bảy ngày nhưng giọng nói ở đầu bên kia lại xa lạ không quen như đã xa cách mấy năm rồi.
 
Giọng nói cô bình tĩnh kiềm chế: “Trần Kỳ Bối đang ở đâu?”
 
Người bên kia dường như ho nhẹ một cái: “Sao tôi biết được.”
 
Cô sững sờ: “Anh bị cảm à?”
 
“Ừ.” Giọng nói Chu Thời Diệc lạnh nhạt.
 
“Bao lâu rồi anh chưa gặp cô ấy?”
 
Đầu bên kia suy nghĩ một lúc: “Hình như bốn, năm ngày.”
 
“Anh không đi tìm cô ấy sao?”
 
Chu Thời Diệc lại ho hai tiếng: “Không có chuyện gì tôi tìm cô ta làm chi?”
 
“…….”
 
“Có lẽ hai ngày nữa sẽ về, bây giờ tôi có việc, cúp máy trước.”
 
Nguyễn Tầm Tầm vội vàng nói: “Anh có việc mới tìm cô ta, vậy trước đây anh tìm cô ta vì chuyện gì?”
 
“Không liên quan đến cô.” Giọng nói anh cực kỳ lạnh nhạt.
 
Cô đang đứng ở đầu ngã tư, gió tuyết đều thổi qua mặt cô, lạnh lẽo thấu xương, cô gần như là không mở mắt nổi, mái tóc đen dài bay loạn trong gió.
 
Cô tìm về giọng nói của mình từ trong gió tuyết: “Video của Trương Man có phải là cô ấy đăng không?”
 
Chu Thời Diệc nói: “Ai nói?”
 
Giọng nói cô chắc chắn: “Anh không nói thì tôi đi hỏi Đại Bao.”
 
Đầu bên kia yên lặng trong chốc lát, Chu Thời Diệc ho khan vài tiếng: “Cô đang ở đâu, tôi qua đón cô, chúng ta gặp rồi nói.”
 
Nguyễn Tầm Tầm báo địa chỉ.
 
Chu Thời Diệc ừm một tiếng: “Đứng đó đợi tôi.”
 
…………
 
Mười phút sau, Chu Thời Diệc ngồi trong xe, nhìn cô đứng một mình dưới tán cây bạch dương ở phía xa, cây bạch dương cao to làm cho cô có vẻ càng gầy thêm, hai chân thẳng tắp dưới lớp áo bành tô nhưng sắc mặt cô rất tốt, sinh bệnh một trận, sắc mặt đúng là mịn màng.
 
Anh lái xe đến trước mặt cô, nhấn còi, kéo cửa kính xuống, gió tuyết lập tức thổi vào, anh ho lên: “Lên xe.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi người ngồi vào ghế phó lái.
 
Chu Thời Diệc kéo cửa xe lên, dừng xe ở ven đường, tắt máy, nghiêng đầu nhìn cô.
 
Trên tóc cô đều là tuyết, có một chút tuyết còn chưa tan ra, sáng lấp lánh trên tóc cô, cô không mang khăn choàng cổ, để lộ ra cái cổ tinh tế trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, sắc mặt lạnh đến đỏ lên nhưng cô dường như không sợ lạnh chút nào.
 
Đột nhiên anh muốn hút thuốc: “Tại sao lại cảm thấy là cô ta?”
 
Nguyễn Tầm Tầm chỉnh quần áo xong thì cũng không vội trả lời, không nhanh không chậm liếc nhìn anh một cái, mấy ngày không gặp mà người này vẫn đẹp trai đến phong quang tễ nguyệt* như vậy. (*: cảnh tượng tươi mát sau cơn mưa.)
 
Cô nói: “Không thấy camera của tôi đâu nữa.”

 
“Hả?”
 
“Ngày đó lúc chạm mặt dưới ký túc xá là tôi về tìm đồ, sau đó thì không tìm thấy camera đâu nữa, tôi tưởng là tôi làm mất rồi. Tuy rằng tôi hay vứt đồ bừa bãi nhưng tôi sẽ không để camera lung tung, đúng là có người lấy camera của tôi rồi khôi phục dữ liệu bên trong.”
 
Cô nói tiếp: “Mấy ngày trước tôi đăng ký tài khoản iCloud mới phát hiện ra video và hình ảnh đã từng được cập nhật….. Các anh điều tra A Bối rồi nhỉ? Điều tra được những gì rồi?”
 
Chu Thời Diệc nói: “Thế nào, không nghi ngờ tôi có một chân với cô ta à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhíu mày, đổi chủ đề: “Ôi ---- Đại Bao nói anh khen tôi đẹp sao?”

 
Anh ho lên: “Chưa từng nói.”
 
Nguyễn Tầm Tầm hừ một tiếng: “Đại Bao sẽ không gạt tôi.”
 
“…….”
 
Cô đến gần, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Có thật không?”
 
“Cái gì?”
 
“Trước mặt tôi, nói nghe một chút.”
 
“Tẻ nhạt.”
 
Bên trong Nguyễn Tầm Tầm chỉ mặc một cái áo lông cổ thấp, bên ngoài khoác áo, không có khăn choàng cổ, lúc nói chuyện ngực hơi phập phồng, trong xe yên tĩnh, chỉ có giọng nói êm ái của cô quanh quẩn bên lỗ tai anh.
 
Đột nhiên anh cảm thấy không khí trở nên khô nóng: “Cô mặc ít như thế không lạnh sao?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh: “Anh lạnh sao?”
 
“Hả?”
 
Nguyễn Tầm Tầm chế nhạo: “Tôi cởi ra thì anh sẽ không lạnh nữa.”
 
Chu Thời Diệc phản ứng lại, đột nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt, quay đầu đi, tầm mắt rơi bên ngoài cửa sổ.
 
Một vùng được bao phủ trong làn áo bạc, thế giới băng tuyết ngập trời.
 
Nguyễn Tầm Tầm làm vẻ như muốn cởi áo khoác ra, Chu Thời Diệc hơi liếc nhìn cô, đường cong rõ ràng, anh ung dung thản nhiên dời tầm mắt đi, kiềm chế giọng nói: “Đừng nghịch.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cười, cố ý đến gần: “Thế nào? Tôi không sợ thì anh sợ cái gì?”
 
Chu Thời Diệc phát hiện ra cô và Từ Thịnh thực sự là cùng một đức hạnh, hai ba câu nói cũng có thể đem câu chuyện đi xa, Nguyễn Tầm Tầm cố ý đến gần, đến trước mặt anh, hai tay nâng lên, ngón tay đè môi dưới của anh, nhẹ nhàng tới gần.
 
Chu Thời Diệc thuận thế nâng cằm cô lên, nói: “Gây chuyện à? Hay là lần này lại đánh cược với ai?”
 
Hai người rất gần nhau, khuôn mặt cô ngay trước mắt, môi không tô son nhưng đỏ mọng ướt át, môi hồng răng trắng. Nguyễn Tầm Tầm phát hiện ra đáy mắt anh sâu tối, vắng lặng như cây hoa trong núi, cô rụt cổ lại: “Được, tôi không đùa anh nữa.”
 
Sự ấm áp đột nhiên rút đi.
 
Chu Thời Diệc kéo kéo khóe miệng, khởi động xe.
 
Nguyễn Tầm Tầm thắt dây an toàn rồi liếc nhìn anh: “Rốt cuộc là anh làm nghề gì vậy?”
 
“Bán phần mềm.”
 
“Chỉ bán phần mềm thôi sao?”
 
“Nếu không thì sao?” Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái.
 
Nguyễn Tầm Tầm chớp mắt, nói: “Tôi làm việc cho anh có được không?”
 
Chu Thời Diệc nói: “Tôi đây là công ty phần mềm, cô có thể làm gì? Biết PS không?”
 
Cô gật đầu: “Diện mạo xinh đẹp, mặt hoa da phấn, và rất nhiều điều khác nữa.”
 
Bên trong xe yên tĩnh trong ba giây.
 
Chu Thời Diệc lại hỏi: “Biết R không?”
 
“……”
 
“Dựng mô hình 3D thì sao?”
 
“……”
 
“Biết biên tập không? Ngôn ngữ C thì sao?”

 
“……”
 
Ngoại trừ cái thứ nhất PS mà cô đã từng nghe ra thì mấy cái sau đều là cái quỷ gì vậy?
 
“Tôi có thể làm đại ngôn cho các anh, không phải phần mềm game đều cần người đại diện sao? Cái này tôi có thể, lúc trước có công ty tìm tôi, lúc đó là công ty túi xách da nhưng tôi không đồng ý.”
 
“Chẳng lẽ không sợ tôi đây cũng là công ty túi xách da à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm vỗ vỗ cửa sổ xe, nói: “Không sợ.”
 
Chu Thời Diệc liếc mắt một cái đánh giá cô, hình như có ý ghét bỏ: “Không cần, chúng tôi có đại ngôn rồi.”
 
Chuyện đại ngôn này từ lúc trước khi có bản beta game thì Từ Thịnh đã tìm xong ứng cử viên rồi, hình như là người mẫu nổi tiếng trong giới, cũng đã chụp hinhg xong rồi, giống như tất ca các game, nói chung nhân vật nữ có thể mặc ít thì mặc ít, dù sao đều là thu hút game thủ nam, nghe Từ Thịnh nói là từ đầu đến cuối còn thay đổi không ít người mẫu bởi vì chụp hình xong đều không làm anh ta hài lòng, có thể có hiệu quả làm cho người ta mạch máu sôi trào.
 
Dù sao thì anh cũng luôn mặc kệ những chuyện này, anh lại cảm thấy đều không khác mấy.
 
Xe chạy đến dưới ký túc xá, Nguyễn Tầm Tầm lại muốn đùa giỡn vài câu thì chỉ nghe anh trầm giọng nói: “Chuyện video, cô không cần điều tra nữa, không liên quan đến cô, Trần Kỳ Bối này, cô tránh xa ra một chút là được.”
 
Cô gật đầu, muốn nói gì đó nhưng trước sau cũng không nói ra, quay người xuống xe.
 
“Chờ chút.” Anh gọi cô.
 
Chờ còn chưa đủ sao?
 
Chu Thời Diệc nhìn cô một cái: “Quên đi, lên đi.”
 
“À.”
 
…….
 
Chu Thời Diệc nhìn cô lên lầu, ở trong xe hút xong một điếu thuốc rồi mới rời đi.
 
Anh quay lại quán trà lúc nãy.
 
Mọi người vẫn còn đang đánh bài, chẳng qua là vẻ mặt Từ Thịnh khó chiu, nhìn dáng dấp thì có vẻ như thua không ít.
 
Trong miệng Từ Thịnh ngậm thuốc lá, thấy anh về thì dọn bài trong tay, hỏi: “Sao đi lâu vậy? Đi làm gì thế?”
 
Bên trong khí ấm vây quanh, cửa sổ đóng chặt, toàn là mùi thuốc lá, khó ngửi cực kỳ, anh cởi áo khoác, phủi gió tuyết trên người xuống, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, thân hình cao lớn, đi tới ngồi xuống ghế sô pha: “Gặp một người bạn.”
 
“Ai vậy, cậu còn có bạn mà tớ không biết sao?” Từ Thịnh làm tư thế truy hỏi kỹ càng.
 
Chu Thời Diệc không lên tiếng.
 
Từ Thịnh nhìn vẻ mặt anh thì đột nhiên nhớ tới một người: “Không phải là Nguyễn Tầm Tầm chứ?”
 
Chu Thời Diệc còn chưa nói, ngược lại trên sòng bài có người ngờ vực mở miệng: “Nguyễn Tầm Tầm?”
 
Anh liếc nhìn người kia.
 
Từ Thịnh tò mò hỏi: “Cậu biết sao?”
 
Người lên tiếng tên là Hứa Diễn, mặt mày lạnh lùng, đàng hoàng nghiêm chỉnh, phú nhị đại nổi danh trong thành phố.
 
Hứa Diễn cười cười, không nói.
 
Trên sòng bài có người nói thay: “A Thịnh, cậu còn nhớ lúc trước mẹ cậu tổ chức sinh nhật không, không phải là cậu hỏi tớ đòi chuỗi hạt châu kia sao?”
 
Từ Thịnh nói:”Nhớ, liên quan gì đến cô ta?”
 
Người kia liếc nhìn Hứa Diễn, dùng tay ra hiệu: “Trước đó nó đã mua của tớ rồi, lần này tặng cho cô ấy rồi .”
 
Từ Thịnh thả bài, mắng: “Mẹ nó, hạt châu rách này mà trị giá con số đó sao?”
 
Đại Bao theo bản năng liếc nhìn người ngồi trên sô pha.