“Không dẫn cô theo.”
 
Một lúc lâu sau Chu Thời Diệc nói ra một câu, sau đó anh đứng dậy đi ra khỏi nhà bếp.
 
Nguyễn Tầm Tầm hơi sửng sốt lúc, cô phồng má, để ly xuống rồi đuổi theo: “Tại sao?”

 
Chu Thời Diệc đi vào phòng ngủ, không phản ứng lại cô, mở tủ quần áo lấy ra một cái áo thun trắng và quần cộc màu đen vắt lên vai, Nguyễn Tầm Tầm đứng phía sau anh, thăm dò hỏi: “Nghe nói Nhã Giang có một trấn tên là Mi Ổ, anh biết không?”
 
Chu Thời Diệc tiếp tục lục lọi, đầu cũng không ngẩng lên: “Cô hỏi thăm Mi Ổ làm gì?”
 
Cô tràn đầy phấn khởi nói: “Chơi, nghe nói là cổ trấn ngàn năm, thế nào, chúng ta cùng đi đi?”
 
Hiển nhiên là có người không muốn đi cùng với cô: “Không muốn.”
 
“…….”
 
Người này sao lại dầu muối không vào vậy.
 
“Tôi lại không tiêu tiền của anh, dù sao cũng là muốn đi Nhã Giang, chúng ta bầu bạn với nhau đi.”
 

Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống, lấy tay kéo ngăn kéo thấp nhất, trực tiếp từ chối: “Tôi có bạn, không cần bầu với cô.”
 
Nguyễn Tầm Tầm vừa ở bên cạnh muốn nhìn xem anh đang tìm cái gì vừa nói: “Tôi không có bạn, các anh bầu bạn với tôi.”
 
Ngăn kéo đã kéo ra được một khe hở, thấy cô nhìn, Chu Thời Diệc đóng “Rầm” lại, bàn tay đặt trên tay cầm, bình tĩnh nói: “Nói rồi, không bầu bạn. Cô nhìn cái gì?”
 
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Anh đang tìm cái gì ở đây?”
 
Chu Thời Diệc đứng lên, quần áo vắt trên vai, khoanh tay từ trên cao liếc nhìn cô, không nói lời nào.
 
Hai giây sau anh chuyển chủ đề câu chuyện: “Bụng không đau nữa à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm theo bản năng sờ sờ bụng dưới, hình như không đau nữa, cô gật đầu.

 
Chu Thời Diệc gật đầu: “Được rồi, cô có thể đi ra ngoài rồi.”
 
Đi ra ngoài?
 
Ôi, không phải nói cho cô phòng ngủ sao? Lại không cho nữa hả?
 
Lật lọng, uổng cho cô vừa rồi còn muốn chia nửa giường cho anh, cô đứng yên không nhúc nhích, phẫn hận nhìn anh một cái.
 
Chu Thời Diệc nhếch nhếch khóe miệng, liếc nhìn phòng tắm, cười như không cười: “Tôi muốn tắm.”
 
Nguyễn Tầm Tầm ngay lập tức phản ứng lại, không nhịn được mà trêu anh: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
 
“…….”
 
Nếu như anh biết sẽ có một ngày anh sẽ mang một nữ sắc “lang” như vậy về nhà thì dù cho anh 1 tỷ anh cũng sẽ không sửa sang căn nhà thành thế này.
 
Nhưng mà nữ sắc “lang” này còn tương đối hiểu thân hình anh, cô che mắt lại: “Anh nhanh đi tắm đi, tôi đảm bảo sẽ không nhìn trộm.”
 
“……..”
 
Tôi mà tin cô thì tôi là quỷ.
 
Chu Thời Diệc đứng yên không nhúc nhích, nhíu mày, uy hiếp nói: “Tôi đếm ngược từ 3, nếu như cô không ra ngoài……”
 
Anh nhắm mắt lại, bắt đầu đếm.
 
“……3”
 
Nguyễn Tầm Tầm lườm một cái, lại nữa, lần nào cũng là chiêu này.
 
“…..2”
 
“Anh đồng ý dẫn tôi đi cùng thì tôi sẽ đi ra ngoài.”
 
“……..1”
 
Một giây sau, còn chưa chờ Nguyễn Tầm Tầm phản ứng lại thì cả người đã bị anh trực tiếp nhấc lên ném ra ngoài cửa, sau đó là “Rầm” một tiếng, tiếng đóng cửa nặng nề, cô ngẩn ra nửa giây, giơ tay gõ cửa, tay vừa mới chạm vào ván cửa thì bên trong truyền đến giọng của anh: “Còn làm phiền nữa thì cùng nhau tắm.”
 
Nếu là bình thường thì Nguyễn Tầm Tầm nhất định sẽ không do dự mà vọt vào tắm cùng, thế nhưng đêm nay thật sự không thích hợp, phụ nữ còn đang mất máu cần phải dự trữ một chút thể lực.
 
Cô bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, thu tay về.
 
Chu Thời Diệc cởi quần áo, đi vào phòng tắm, mở vòi nước rồi bắt đầu tắm.
 
Nguyễn Tầm Tầm dán vào cửa nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
 
Cô nhớ tới bảy năm trước.
 
Trong tiểu khu cũ kỹ, người con trai đứng dưới vòi sen đưa lưng về phía cô, dòng nước từ trên đỉnh đầu anh ào ào chảy xuống, men theo đường nét của anh, bắp đùi săn chắc mà mạnh mẽ, cẳng chân thon dài, vân da rõ ràng, thân thể trẻ tuổi lộ ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
 
Cô không nhịn được mà nuốt nước bọt, Nguyễn Tầm Tầm lại đứng thêm một lúc nữa, quyết định phải xem TV để dời đi sự chú ý.
 
Cô bấm qua mấy kênh, không tìm thấy chương trình nào hứng thú thì tùy tiện chuyển sang một kênh, là lúc nhỏ hay xem.
 
“Hành vi trong lúc tìm bạn đời của động vật có lẽ tương đối đơn giản, thông qua kích thích của khứu giác, thị giác, thính giác là có thể hoàn thành, cũng có thể tương đối phức tạp, cần thông qua một số hình thức thông tin trao đổi mới có thể hoàn thành…… Giống như bươm bướm có thể tiết ra mùi có thể hấp dẫn những con đực ở xa; cá thể rùa đực dùng cách tiếp xúc để tìm bạn đời; con ếch lại thông qua tiếng kêu……”
 
Cái quỷ gì đây? Trong lòng Nguyễn Tầm Tầm hơi buồn bực, tiện tay đổi kênh.
 
Lần này là một chương trình kết thân nổi tiếng nào đó, MC là người đầu trọc, Nguyễn Tầm Tầm bỗng chốc không nhớ ra ông ta tên là gì, hình như lão Nguyễn rất thích ông ta, ở nhà lão hay xem chương trình này.
 
MC nói chuyện sắc bén, hài hước dí dỏm: “Các bạn đều đã thương lượng với nhau rồi đúng không, sao ai cũng nhịp nhàng như vậy?”
 
“Bạn nói người tình trong mộng của bạn là Bạch nương tử, người bạn thích không phải là người cổ đại mà là một huyền thoại đấy.”
 
“……..”
 
“Tôi cũng có chiếc xe bắt đầu bằng chữ b, tôi cảm thấy xe BYD rất tốt còn bảo vệ môi trường!”

 
Tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng lại, Chu Thời Diệc đã tắm xong, anh quấn khăn bên hông rồi đi ra, tóc ướt nhỏ nước, anh vừa mới tắm nước lạnh xong.
 
Trời rất lạnh, anh tắm nước lạnh nhưng lại không cảm thấy lạnh chút nào, bọt nước lạnh lẽo vẫn không dập tắt được ngọn lửa trong lòng anh.
 
Anh lau khô nước trên người, thay đồ ngủ, không quan tâm đến tóc, tóc ướt nhẹp dán vào trán, anh ngồi trên giường châm thuốc. Căn phòng yên tĩnh, cửa phòng ngủ đóng lại, có thể nghe thấy mang máng tiếng TV ồn ào bên ngoài.
 
Trong lòng anh xẹt qua một chút khác thường.
 
Anh tắm xong, bên ngoài phòng có người mở TV.
 
Giống như có cái gì đó đang dần bành trướng.
 
Anh im lặng hút thuốc, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
 
Chu Thời Diệc theo bản năng đi tìm điện thoại, phát hiện ra hai cái điện thoại trên tủ đầu giường giống nhau như đúc, chỉ là màu không giống nhau, một đen một trắng.
 
Anh đưa tay sờ cái màu trắng kia.
 
Trên màn hình có in hai chữ rõ ràng, anh hơi run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hút một hơi thuốc.
 
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, đèn phòng khách len lỏi chiếu vào.
 
Nguyễn Tầm Tầm chỉ là thử xem nhưng không nghĩ tới anh thật sự không khóa cửa, một bóng đen lười biếng ngồi trên giường, cô thở dài theo bản năng, ôi, sớm biết vậy thì đã đẩy cửa ra sớm một chút rồi……
 
Dù sao cũng nhìn trước rồi lại nói, chung quy vẫn không tồi.
 
Chu Thời Diệc cau mày, bật thốt lên: “Sao không gõ cửa? Lỡ như …..”
 
Anh vốn muốn nói, lỡ như tôi đang thay quần áo, ngẫm lại thì quên đi, nhìn vẻ mặt cô là biết cô ước gì anh đang thay quần áo.
 
Vẻ mặt Nguyễn Tầm Tầm là muốn nói anh biết là tốt rồi: “Của tôi hay là của anh?”
 
“Của cô.” Chu Thời Diệc đứng dậy đi tới, ném điện thoại cho cô, sau đó hai tay cho vào túi đi vào nhà bếp: “Có muốn ăn chút gì không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu liếc nhìn điện thoại rồi lại nhìn anh: “Anh còn biết nấu ăn sao?”
 
Chu Thời Diệc hừ lạnh một tiếng: “Có ăn hay không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lướt điện thoại, gật đầu như giã tỏi: “ Ăn ăn ăn.”
 
Nói xong đi tới ban công gọi điện.
 
Thật ra thời gian Chu Thời Diệc ở nhà rất ít, trong tủ lạnh không có trữ đồ, lục lọi nửa ngày cũng chỉ có hai gói mì cùng mấy quả trứng gà, anh rót nước vào nồi, bật lửa, bắt đầu bóc mì, sau đó quét mắt qua người đang gọi điện ngoài ban công.
 
Nguyễn Tầm Tầm cầm điện thoại, khom người dựa vào lan can, mũi chân đá qua đá lại. Nước sôi, Chu Thời Diệc thả mì vào trong nồi, sau đó đậy nắp lại rồi lại nhìn người ngoài ban công.
 
Cửa ban công không đóng, giọng nói đứt quãng truyền vào.
 
“Ừ, ngày mai không có lớp.”
 
“Nói sau đi.”
 
“…….”
 
“Còn chưa nghĩ kỹ, chờ tốt nghiệp nói sau.”
 
“Nói sau đi, không phải còn chưa tới sao.”
 
“Tôi nói rồi không cần tặng quà.”
 
“…….”
 
Mãi đến khi cô cúi đầu cúp máy thì Chu Thời Diệc mới thu hồi tầm mắt.
 
Nước đã sôi, tràn ra ngoài, toàn bộ kệ bếp đều là bọt trắng.
 
Nguyễn Tầm Tầm cúp điện thoại của Hứa Diễn rồi ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen, trong lòng nóng nảy, bỗng nhiên có hơi muốn hút thuốc, thật ra cô không nghiện thuốc lá, năm đó học rất lâu cũng không hút thuốc được, sau đó cũng bỏ qua.

 
Chỉ là đêm nay, cảnh sắc hợp lòng người nên muốn hút thuốc giải buồn.
 
“Vào ăn.”
 
Phía sau bỗng nhiên có giọng nói truyền đến, cô quay đầu lại, Chu Thời Diệc khoanh tay dựa vào khung cửa ban công.
 
Nguyễn Tầm Tầm đưa tay về phía anh: “Có thuốc lá không?”
 
Chu Thời Diệc nhìn cô chằm chằm: “Tôi còn tưởng rằng cô cai rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cười cười: “Nếu tôi nói bây giờ tôi vẫn chưa biết hút thuốc thì anh có tin không?”
 
Chu Thời Diệc nghi ngờ nhìn cô: “Thật sự không biết sao?”
 
Cô hơi phiền muộn nói: “Học rất lâu cũng không học được, lúc buồn thì thỉnh thoảng cũng sẽ muốn hút một chút, không biết có phải là quá ngốc hay không mà trước sau cũng không học được.”
 
Anh đứng thẳng người: “Biết mình ngốc thì đừng học nữa, đi vào ăn đi, để lát nữa sẽ nguội.”
 
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi nhìn bóng lưng anh rồi đi theo.
 
Trên bàn ăn màu đen có hai cái chén sứ men xanh lớn.
 
Nguyễn Tầm Tầm ngửi thấy mùi thơm bay tới, cúi đầu nhìn một cái, mì trứng gà, còn có mấy lá cải xanh, cô thích thú nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: “Thật ra anh chỉ có thể làm mì thôi đúng không?”
 
Chu Thời Diệc lấy đôi đũa về, không mặn không nhạt nói: “Có ăn hay không?”
 
Cô vội lấy lại: “Ăn ăn ăn, có ăn còn tốt hơn là không.”
 
Nguyễn Tầm Tầm kéo ghế ra, đặt mông ngồi đối diện anh.
 
Cô gắp một đũa cho vào miệng, thật ra có hơi khét nhưng vẫn may nước dùng đậm đà, cũng đúng, mì này còn nóng thì có thể không đậm đà sao? Tuy rằng Nguyễn Tầm Tầm không quá biết nấu ăn thế nhưng cô biết ăn! Nguyễn Minh Sơn rất biết nấu ăn, ngoại trừ chuyện yêu thích đồ cổ ra thì chuyện Nguyễn Minh Sơn thích nhất chính là nấu ăn, nghe nói trước khi làm đồ cổ thì ông là đầu bếp trong khách sạn năm sao. Vì vậy mà miệng của Nguyễn Tầm Tầm từ nhỏ đã bị ông nuôi kén ăn rồi.
 
Đang ăn còn rảnh rỗi nên thích bình luận: “Lúc nấu mì, nước bớt nóng hơn một chút thì sẽ tốt hơn.”
 
Chu Thời Diệc im lặng ăn từng miếng một.
 
Nguyễn Tầm Tầm vẫn đang nói: “Thời gian nấu mì quá lâu, lần sau ngắn hơn một chút.”
 
“…….”
 
“Trứng gà rán không tồi, không cứng không mềm, hai mặt vàng óng, ăn giòn lại không ngán.”
 
Chu Thời Diệc bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ngày mai cô không có lớp sao?”
 
“Ừ, muốn hẹn tôi à.”
 
Anh đặt đũa xuống, từ trong túi móc ra hai tấm vé xem phim, để ở giữa bàn ăn: “Có muốn đi xem phim không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm cười cười: “Vì vậy nên đây là anh đang hẹn tôi sao?”
 
“À, không muốn đi thì thôi.” Chu Thời Diệc làm vẻ như muốn rút về.
 
Nguyễn Tầm Tầm lập tức đè lại: “Đi, nhưng xem gì thì anh phải nghe tôi.”
 
Chu Thời Diệc cười: “Được.”