Nguyễn Tầm Tầm kinh ngạc nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, vốn tưởng rằng tính tình anh lạnh lùng như vậy chắc là sẽ không trả lời đâu, ai ngờ anh lại không mặn không nhạt trả lời một chữ có, Nguyễn Tầm Tầm cũng không biết mình nên vui hay buồn.
 
Hai người sóng vai đi ra khỏi rạp, trời đã nhá nhem tối.
 
Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên, đường phố nhấp nháy, gió lạnh từng đợt.

 
Nguyễn Tầm Tầm kéo chặt áo khoác lại, bát quái hỏi: “Sau đó thì sao? Các anh có ở bên nhau hay không?”
 
Giọng nói Chu Thời Diệc trầm thấp: “Không có.”
 
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ: “Tại sao vậy?”
 
Hai người đứng ở cửa rạp chiếu phim, tiếng nói của anh nhẹ như mây gió: “Sau đó thì tôi tốt nghiệp rồi, không có cơ hội.”
 
“À.”
 
Lầu một của rạp chiếu phim có một siêu thị kiểu lớn, Nguyễn Tầm Tầm muốn đi mua ra trải giường cho anh, hai người vừa đi tới cửa đã nghe thấy phía sau có người gọi bọn họ, à không, là gọi anh.
 
Không biết có phải cửa hàng quá ồn ào hay không mà Chu Thời Diệc giống như là không nghe thấy.
 

Anh vẫn tiếp tục đi về phía trước.
 
Ống tay áo bỗng nhiên bị người phía sau kéo lại.
 
Cô quay đầu liếc nhìn, nhẹ nhàng kéo tay áo anh: “Hình như có người gọi anh.”
 
Lúc này Chu Thời Diệc mới dừng bước lại.
 
Sức lực trên tay áo vẫn còn, Nguyễn Tầm Tầm vẫn cứ không buông tay. Anh cúi đầu liếc nhìn, ngón tay gầy gò trắng mịn kéo tay áo khoác của anh, tay rất nhỏ, rất gầy, vì không mang găng tay mà đốt ngón tay có vài chỗ bị lạnh nên đỏ lên.
 
Anh bỗng nhiên muốn nắm chặt đôi tay ấy, sau đó bỏ vào túi của mình.
 
Trong lòng có vài thứ đổ vỡ.
 
Tâm tư che giấu đã lâu.
 
Nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ đề cập với ai.
 
Anh cho rằng anh đã giấu rất tốt.
 
………..
 
Trước cửa cửa hàng ở lầu một có hai người đang đứng.

 
Đại Bao và Từ Thịnh nhìn nhau một cái, sau khi xác nhận đây thật sự là Thời Nhất nhà họ thì mới chen qua đám người, đi tới, không thể tin được nói: “Sao cậu lại ở đây?”
 
Chu Thời Diệc không trả lời.
 
Hai người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Tầm Tầm, lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
 
Đại Bao lên tiếng chào hỏi cô trước: “Hi……”
 
Nguyễn Tầm Tầm bình tĩnh gật đầu.
 
Đại Bao: (o)…….
 
Lần đầu tiên, Từ Thịnh cũng nhìn cô khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy kỳ lạ, không phải người này bình thường thấy cô đều trực tiếp đi đường vòng sao? Hoặc là làm như không nhìn thấy? Mặt trời mọc lên từ phía tây à, lại gật đầu chào hỏi cô?
 
Lúc này Chu Thời Diệc mới nhàn nhạt nói: “Sao các cậu lại ở đây?”
 
Từ Thịnh trực tiếp đánh một cái lên ngực anh: “Chúng tớ đến đây mua đồ, Đại Bao nhất định muốn ăn thang bao* ở đây, mẹ kiếp, ông đây gọi điện cho cậu cả một ngày cũng không được, điện thoại của cậu bị gì vậy?” (*: một loại bánh bao lớn, có súp từ Dương Châu, chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.)
 
Anh đứng thẳng người, cho hai tay vào túi, trả lời nhẹ như mây gió: “Hết pin, tìm tớ có chuyện gì?”
 
Từ Thịnh sắp tức đến sắp bể phổi rồi, cảm thấy mình không có thể nào để nói tiếp nữa nên vỗ vỗ Đại Bao, thuận khí nói: “Cậu nói.”
 
“Ngày hôm nay là lễ Giáng sinh, cậu quên rồi sao?” Đại Bao lại nói: “Lúc trước đã nói là tối nay đến nhà A Thịnh tụ họp, chính cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Chị Tĩnh và anh rể cậu cũng đã tới rồi, cậu quên thật rồi sao?”
 
Chu Thời Diệc theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ rồi: “À, vậy bây giờ đi thôi.”
 
“Vậy tôi đi trước đây, lần sau tôi sẽ mua đồ rồi trả lại cho anh.” Nguyễn Tầm Tầm nói xong thì gật đầu với mọi người, sau đó quay người muốn đi.
 
Cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại.
 
Bàn tay khô ráo mạnh mẽ.
 
Cô nghi ngờ quay đầu lại, Chu Thời Diệc hơi cúi người, kéo cổ tay cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô: “Không phải là trường cô được nghỉ sao? Cùng đi đi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm a lên một tiếng.
 
Đại Bao thuận theo phụ họa: “Đúng vậy, em gái Tầm, ngày hôm nay là lễ Giáng sinh, đi cùng đi!”
 
Chu Thời Diệc không buông tay, từ trên cao nhìn cô, lòng bàn tay anh khô ráo ôn hòa, cảm giác thô ráp chỉ đàn ông mới có, rất thoải mái. Ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
 
Từ Thịnh liếc nhìn cô một cái, nói: “Cùng đi đi.”
 
……….
 
Đại Bao và Từ Thịnh một xe, Nguyễn Tầm Tầm và Chu Thời Diệc một xe, bốn người mua đồ xong thì chạy xe về biệt thự Kim phủ.
 
Bên trong xe Audi.
 
Đại Bao lái xe: “Cậu cảm thấy điện thoại nó hết pin là thật hay giả?”
 
Từ Thịnh cúi đầu chơi điện thoại: “Cái này còn cần phải nói sao, nhất định là giả, tớ biết nó lâu vậy rồi nhưng chưa từng thấy điện thoại nó hết pin lần nào.”
 
Đại Bao: “Ôi, tớ vừa nhìn thấy trong tay em gái Tầm cầm bỏng ngô, cậu nói, không phải là hai người họ đi xem phim chứ?”
 
“Sẽ ~ không ~ đâu ~” Từ Thịnh nghiêng đầu, kéo dài giọng nói: “Không phải là Thời Nhất ghét xem phim nhàm chán sao? Mỗi lần tớ rủ nó đều không đi.”
 
Đại Bao cười ha ha: “Vậy phải xem là đi với ai? Đi với cậu thì có cho tớ 100 tệ tớ cũng không đi.”
 
Từ Thịnh trực tiếp đạp một cước: “Nói cứ như tớ muốn đi với cậu vậy.”
 
Bên trong xe Volkswagen.
 
Hoàn toàn ngược lại với tình huống bên kia, trong xe thật yên tĩnh.
 
Chu Thời Diệc chăm chú lái xe, Nguyễn Tầm Tầm chăm chú chơi điện thoại.
 
Một lúc sau, Nguyễn Tầm Tầm thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Tiêu và chị anh đã kết hôn bao lâu rồi?”
 
“Bốn năm.”
 
“À. Có con chưa?”
 
“Chưa có.”
 
…………
 
Sau đó lại yên lặng một lúc.
 
Đèn đỏ, Chu Thời Diệc dừng xe, quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Cô muốn đi Mi Ổ làm gì?”
 
“Đi chơi, thuận tiện thăm người thân.”
 
“Cô có người thân ở Mi Ổ sao?”
 
“Ừ.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cất điện thoại cẩn thận, kéo mũ áo khoác che lại, dựa vào ghế, vành mũ che mắt cô nên không thấy rõ vẻ mặt, tựa như không muốn nói thêm nữa: “Tôi ngủ một chút, đến nơi thì gọi tôi.”

 
Chu Thời Diệc ừ một tiếng.
 
Xe cua qua mấy giao lộ thì đến cửa biệt thự Kim Phủ, Chu Thời Diệc đánh thức cô: “Đến rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm dụi mắt đi theo sau bọn họ.
 
Từ Thịnh quả nhiên là phú nhị đại, căn nhà này có hơi thái quá, trang trí xa hoa xa xỉ, ở sau còn có một vườn hoa nhỏ, chỉ là cách bố trí và nội thất có hơi không ăn khớp.
 
Nguyễn Tầm Tầm tham quan một vòng, sau đó ngồi xuống sô pha.
 
Chu Thời Diệc gọi Đại Bao: “Cậu lại đây.”
 
Đại Bao hùng hục chạy tới: “Chuyện gì.”
 
Chu Thời Diệc đưa cho anh ta một bộ poker: “Cậu chơi với cô ấy một lúc.”
 
Đại Bao hơi sửng sốt: “Vậy còn cậu?”
 
“Tớ lên lầu sắp xếp ít đồ.”
 
Mẹ kiếp, người phụ nữ của cậu sao tớ phải tiếp? Xem ông đây là gì?!
 
Một giây sau, Đại Bao nhận bài poker, cung kính một cái: “Được, tớ nhất định sẽ ở bên cạnh chị….. dâu thật tốt, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
 
Chu Thời Diệc trừng hắn: “Ngứa người à?”
 
Đại Bao cười hì hì: “Mau đi đi mau đi đi, đi xem phim với chị dâu chắc là đã gác lại không ít chuyện nhỉ? Tớ hiểu được tớ hiểu được.”
 
“……..”
 
………….
 
Chu Thời Diệc quay người lên lầu hai.
 
Đại Bao ném việc gọi đồ ăn sang cho Từ Thịnh: “Còn lại cậu gọi đi, tớ đi chơi với chị dâu, thuận tiện hỏi chị dâu thích ăn cái gì.”
 
Từ Thịnh đá anh ta một cước: “Chân chó không ai hơn được cậu, cậu không đi ai đi? Cút qua đó nhanh lên, đừng để ‘chị dâu’ cậu đợi lâu.”
 
Đại Bao hừ một tiếng: “Cậu đây là ghen tị, ghen tị Thời Nhất coi trọng tớ.”
 
Từ Thịnh hứ một tiếng: “Diễn đến nghiện rồi à? Có muốn chúng tớ tìm cho cậu một đoàn kịch để cậu diễn một mình không?”
 
Đại Bao cầm bài poker đi tìm Nguyễn tầm Tầm: “Chị…… dâu, chị biết chơi bài poker không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
 
Đại Bao cười hì hì: “Thời Nhất đi sắp xếp chút tài liệu, lát nữa nó xuống, chúng ta chơi trước một lúc đi?”

 
Nguyễn Tầm Tầm chưa quyết định, tay miễn cưỡng để trên ghế sô pha: “Tùy.”
 
Ơ ơ! Giọng điệu này.
 
Đại Bao: “Biết Trác kim hoa không?” (Trác Kim Hoa là trò chơi bài giấy dân gian Trung Quốc, với quy tắc so sánh bài độc đáo. Các chơi đơn giản dễ hiểu, kết hợp giữa kiểu chơi so sánh lớn nhỏ của Long Hổ Đấu và dự đoán kiểu bài của Baccarat.)
 
“Biết.”
 
Đại Bao: “Đấu bò* thì sao?” (*Nếu một người chơi đấu bò có thể sắp xếp năm thẻ chơi trong tay của mình dưới dạng ba thẻ, hai thẻ và một thẻ, bội số nguyên là 10, thì thẻ đó được gọi là "bò".)
 
“Cũng được.”
 
Đại Bao: “Stud*?” (*: Draw poker: Mỗi người chơi được nhận 5 lá — ví dụ five-card draw — hoặc nhiều hơn, và tất cả đều không được mở. Họ có thể đổi từ một hoặc nhiều lá với một số lần nhất định, ví dụ với five-card draw người chơi có thể đổi duy nhất một lần, số lá được đổi trong lần này là từ 1 cho đến 5 lá. Stud poker: Mỗi người chơi nhận một số lá bài trong lần đầu, một số được mở ra cho mọi người cùng xem. Sự khác biệt quan trọng nhất giữa stud poker và draw poker là người chơi không được tráo hoặc đổi bài.)
 
“Có thể.”
 
Đại Bao: “……….”
 
……
 
Bản thử nghiệm của sắp kết thúc, chẳng mấy chốc sẽ chính thức mở server, thật ra gần đây công ty rất bận bịu, việc trong tay Chu Thời Diệc rất nhiều, sau khi gửi mail anh lại gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài.ến>
 
Lúc gần kết thúc thì Từ Thịnh đẩy cửa đi vào.
 
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái, không nhanh không chậm nói: “Tháng sau tôi phải đi Nhã Giang một chuyến, cậu về rồi chúng ta nói chuyện sau, thi đấu thật tốt, chờ cậu giành chức vô địch.”
 
Điện thoại mở loa ngoài, đối phương cười cười: “Được, Thời Nhất, nếu như tôi thật sự giành được chức vô địch……. Quên đi, đến lúc đó rồi nói.”
 
Điện thoại ngắt.
 
Từ Thịnh đóng cửa lại, đi tới, trêu nói: “Ôi, đội trưởng tiền nhiệm ST của tớ, đã giải ngũ rồi còn chỉ huy ra nước ngoài sao?”
 
Chu Thời Diệc không để ý đến anh ta: “Cậu lên đây làm gì?”
 
Từ Thịnh nhún vai: “Chị cậu và anh rể sắp đến rồi, tớ lên xem xem cậu xong chưa?”
 
“Ừ, chờ tớ gửi tài liệu.”
 

Từ Thịnh kéo ghế ngồi đối diện: “WCG gần đây đang thi đấu sao?”
 
“Ừ.”
 
“ST được đề cử rồi hả?”
 
“Ừ.”
 
“Mẹ nó, hiện tại ST như mặt trời ban trưa, lúc trước cậu nghỉ thi đấu thật sự là đáng tiếc, tớ nhớ hiện nay ở Trung Quốc cậu cầm danh hiệu MVP đúng không?”
 
Chu Thời Diệc ngẩng đầu: “Năm nay còn có thể có một người nữa, không chừng tên đó còn có thể giữ chức vô địch.”
 
“Nếu quả thật như vậy thì tên đó đứng đầu trong cái giới này rồi.”
 
Từ Thịnh có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch năm đó bây giờ đã là huyền thoại của giới thể thao điện tử rồi.
 
Trong phòng sách lầu hai, hai người ngồi im, mỗi người cầm một điếu thuốc, suy nghĩ bay ra ngoài.
 
Từ nhỏ đến lớn, Chu Thời Diệc vẫn luôn là người tự chủ cực kỳ tốt, khoảng thời gian sa sút tinh thần duy nhất có lẽ chính là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học kết thúc.
 
Buổi tối hôm vừa mới thi đại học xong, Từ Thịnh và Chu Thời Diệc nói tới kế hoạch du lịch tốt nghiệp của anh ta, thật ra Chu Thời Diệc không quá hứng thú, cuối cùng Từ Thịnh nói: “Thời Nhất, cậu có thích ai không? Nếu có, vậy làm đi, mang theo rồi làm. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, dù sao tớ cũng muốn dẫn con gái đi cùng, cậu không mang theo, đến lúc đó cô đơn thì cậu cũng đừng trách tớ…..”
 
Chu Thời Diệc uống một hớp rượu, nói: “Được.”

 
Lúc này Từ Thịnh mới phản ứng lại được, trong lòng tên này có người!
 
Sau đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa, lần thứ hai Từ Thịnh nhắc đến chuyện du lịch tốt nghiệp, Chu Thời Diệc không biết bị cái gì kích thích mà trực tiếp đen mặt, nói: “Tớ không đi.”
 
Từ Thịnh cho rằng anh có chuyện quan trọng gì, ai ngờ, đến khi đi du lịch về.
 
Toàn bộ kỳ nghỉ hè này anh chỉ chơi game. Khi đó nam sinh đều chơi những thứ tương tự CS, LOL, DOTA, sau đó còn học hút thuốc.
 
Sau đó, lên đại học, không biết Chu Thời Diệc chơi thế nào mà trở nên nổi tiếng, trong trường tổ chức chiến đội, đều là cao thủ số một, bắt đầu thi đấu trong nước, sau đó đại diện Trung Quốc thi đấu quốc tế.
 
Mà Chu Thời Diệc, từng đạt được vô địch thế giới WCG (giải thi đấu game quyền lực nhất thế giới) 0x, ba năm liền được đưa vào danh sách đề cử MVP tốt nhất năm, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp có giá trị nhất trong nước.
 
Nhưng mà, cũng không ai biết.
 
Năm đó anh chỉ là nghe thấy vụ cá cược của một cô bé mà trở nên sa sút.
 
Nhưng mà sa sút cũng không có tác dụng cái trứng gì.
 
Anh chơi game như một vị thần, giành lấy tiền thưởng thi đấu thế giới.
 
Đương nhiên Từ Thịnh không biết sự trắc trở trong đó, anh ta hút thuốc, tiếp tục cảm thán: “Nói thật, tớ thật con mẹ nó khâm phục cậu, làm cái gì cũng được.”
 
Chu Thời Diệc cười cười: “Tớ cũng ước được như cậu.”
 
Từ Thịnh sững sờ, dừng tay, đến gần hỏi: “Bây giờ cậu còn thích cô ấy không?”
 
Chu Thời Diệc hút một hơi thuốc, không lên tiếng.
 
Từ Thịnh đếm ngón tay: “Để tớ tính, một, hai, ba….. sáu năm rồi, cậu vẫn còn đang chờ cô ấy sao? Năm đó cậu từ bỏ đại học thủ đô, ở lại Bắc Tuần cũng là vì cô ấy sao?”
 
Chu Thời Diệc dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nhả ra một luồng khói, im lặng như trước.
 
“Mẹ nó, cậu có cần phải giấu kỹ như vậy không?” Từ Thịnh càng nghĩ càng thấy khả nghi.
 
Chu Thời Diệc tắt điếu thuốc, đứng dậy: “Tớ không có chờ cô ấy.”
 
Từ Thịnh ngắt lời: “Vậy sao cậu không tìm bạn gái?”
 
“Không gặp được người thích hợp.” Anh khép máy tính lại: “Tớ ở lại Bắc Tuần là bởi vì chị tớ, không có nguyên nhân khác.”
 
Vừa dứt lời, điện thoại Từ Thịnh rung lên, nhìn thấy tên nhấp nháy trên màn hình, lúc này mới nhớ đến một chuyện, mẹ kiếp, hôm nay hình như là có gọi Hứa Diễn, anh ta nhìn Chu Thời Diệc rồi lại nhìn điện thoại, đậu xanh!
 
….
 
Lúc Chu Thời Diệc xuống lầu, Đại Bao ngồi một mình trên sô pha xem TV, anh đi tới: “Cô ấy đâu?”
 
Đại Bao nhìn ra ngoài vườn hoa nhỏ, chỉ chỉ về phía hai người đang đứng sóng vai, nhỏ giọng bên tai anh: “Nói chuyện hơn nửa ngày rồi.”