Nguyễn Tầm Tầm không nghĩ tới sẽ gặp Hứa Diễn ở đây, vừa rồi anh ta đi tới mà cô còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
 
Hai người đã quen biết nhau lúc học cao trung, Hứa Diễn cùng tuổi với cô, nhỏ hơn cô một tháng, mặc dù Hứa Diễn có chết không thừa nhận.
 
Hứa Diễn cao hơn cô một cái đầu, cao lớn đứng trước mặt cô như một thân cây. Hứa Diễn trắng trẻo, ngũ quan đứng đắn, trên trán có vài sợi tóc rối, khi cười lên thì mặt mày cong cong, giống như cậu em trai hàng xóm.

 
Rất lâu rồi hai người không gặp nhau.
 
Hứa Diễn vừa bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nguyễn Tầm Tầm ngồi trên ghế sô pha.
 
Hai người đứng sóng vai dưới cây nhãn trước sân, nói chuyện câu được câu không.
 
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Sao tôi thấy chiếc Audi ngoài cửa kia giống xe của anh thế nhỉ.”
 
Hứa Diễn bị chọc vào nỗi đau, phất tay nói: “Đừng nói nữa, thua rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Thua ai?”
 
“Bạn của A Thịnh.”
 

“Chu Thời Diệc?”
 
“Ừ, sao hai người biết nhau?”
 
“Trước đây là học trưởng cùng cao trung.”
 
Hứa Diễn nhìn cô một cái, giọng nói kỳ lạ: “Học trưởng đẹp trai như vậy sao?”
 
“Cũng được.”
 
Hứa Diễn “À” lên một tiếng rồi không nói nữa.
 
Hai người đứng yên tĩnh.
 
Bỗng nhiên trước mặt có từng sợi bông bay xuống, tuyết rơi rồi.
 
Tuyết đọng trên đất còn chưa tan đã lại nghênh đón thêm một đợt tuyết mới, Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, dùng chân di di trong tuyết, sợi bông càng rơi càng lớn, có vài sợi bông bồng bềnh rơi trên đầu Nguyễn Tầm Tầm.
 
Hứa Diễn cúi đầu: “Đừng nhúc nhích.”
 
Anh ta đưa tay ngăn tuyết lại: “Vào thôi, lát nữa sẽ bị cảm đấy.”
 
Chỉ một lát sau, từng mảng hoa tuyết lớn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, hoa tuyết bay múa khắp bầu trời, trắng xóa cả một vùng, từ trong nhà nhìn ra ngoài thật giống một như bức tranh. Trong làn tuyết, dưới cây nhãn có hai người đang đứng.
 
Cô gái cúi đầu, tóc đen xõa trước ngực, che khuất khuôn mặt cô, thân hình uyển chuyển.
 
Tay của chàng trai che trên đầu cô, cẩn thận từng li từng tí một, như đi trên băng mỏng.
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, tùy ý sờ tóc một cái, chuẩn bị đi vào.
 
Hứa Diễn gọi cô lại: “….. Sinh nhật tôi sắp đến rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay xoa xoa tóc anh ta: “Tôi biết.”

 
Hứa Diễn theo bản năng nghiêng đầu đi: “Tôi nói rồi, đừng sờ đầu tôi, mỗi lần cô sờ chó đều có vẻ mặt này.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không để ý nhún nhún vai: “Chẳng qua năm nay tôi không chuẩn bị quà cho anh, anh cũng đừng tặng quà cho tôi, tặng qua tặng lại thật là không có ý nghĩa.”
 
Hứa Diễn hơi sửng sốt, có hơi mất mát: “À.”
 
Tuy rằng Hứa Diễn cùng tuổi với cô, thế nhưng Nguyễn Tầm Tầm vẫn luôn bắt anh ta làm em trai mình, cảm thấy có đôi khi đứa nội tâm yếu đuối của trẻ này thực sự không đỡ nổi một đòn, có hơi không đành lòng nói: “Nếu không hay là như thế này, tôi giúp anh thắng chiếc xe về làm quà sinh nhật.”
 
Hứa Diễn hừ một tiếng: “……. Đây vốn là xe của tôi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Nhưng bây giờ là xe của người ta.”
 
“……..”
 
“Chiếc xe đó không phải là bố anh tặng anh trong lễ trưởng thành sao? Vậy thì tôi sẽ giúp anh thắng về.”
 
Hứa Diễn: “Không…. Không cần, tình nguyện thua.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không nhịn được: “Khinh thường tôi à…..”
 
Hứa Diễn suýt chút nữa cuống lên: “Không phải, Chu Thời Diệc rất có năng lực, tôi sợ cô thắng không được mà lại thua mất của tôi một chiếc xe nữa…..”
 
“…..”
 
…..
 
Lúc hai người đi vào thì người đã đến gần đủ rồi, vợ chồng Tiêu Nam Sinh cũng đã có mặt.
 
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy Chu Thời Tĩnh, cô không ngạc nhiên chút nào, cô ấy rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng, tóc búi thành một búi để sau tai, mỹ nhân tiêu chuẩn, cũng đúng, nhìn Chu Thời Diệc cũng đủ biết chị anh nhất định là xinh đẹp.
 
Chu Thời Tĩnh nhìn thấy cô, đầu tiên là sững sờ, sau đó là nụ cười hòa ái lên tiếng chào hỏi. Nguyễn Tầm Tầm cũng gật đầu, sau đó nhìn bác sĩ Tiêu nghiêm túc thận trọng bên cạnh, nói “Bác sĩ Tiêu, chị dâu rất đẹp!”
 
Tiêu Nam Sinh ngồi nghiêm chỉnh: “Cảm ơn.”
 
Chào hỏi đều đã xong, Nguyễn Tầm Tầm nhìn quanh một vòng: “Chu Thời Diệc đâu?”
 
Không biết là ai nói: “Cắt củ cải trong bếp…..”
 
…….
 
Nhà bếp.
 
Không biết Chu Thời Diệc tìm đâu ra một củ cà rốt, đặt nó lên thớt, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi lại nhét vào tủ lạnh. Đại Bao cầm điện thoại đi tới: “Ôi ---- đừng cất.”
 
Chu Thời Diệc không để ý đến anh ta.
 
Đại Bao đi tới trước mặt anh, vừa xoay điện thoại vừa cầm củ cải trong tay: “Thật vất vả mới có một củ, tớ cho cậu xem tấm hình.”
 
Khi đang nói chuyện, Đại Bao đã cầm điện thoại đưa tới.
 
Trên màn hình là một tấm hình.
 
Góc chụp rất khá.
 
Gió tuyết lớn, phấn trang ngọc thế*. (*: mô tả cảnh tuyết hoặc là làn da trắng của người.)
 
Một đôi bích nhân* đứng dưới tàng cây. (*: dùng để ca ngợi người đẹp hoặc khi nhắc đến vẻ đẹp.)
 
Đại Bao cầm củ cải lên, dè dặt hỏi: “Có đủ không? Có muốn tớ đi mua thêm cho cậu một xe không?”
 
“Cậu rảnh lắm sao?” Chu Thời Diêc cười gằn, để điện thoại sang bên cạnh.
 
Đại Bao lắc đầu một cái.
 
“Vậy thì cút ra ngoài.”
 
Đại Bao cong đuôi chạy mất.
 
Lúc đi ra thì vừa vặn đụng trúng Nguyễn Tầm Tầm, anh ta xoa gáy kêu một tiếng: “Chị…… dâu.”
 
Nguyễn Tầm Tầm ngờ vực: “Đại Bao, sao anh lại gọi tôi là chị dâu?”
 
Đại Bao: “Gọi chơi, gọi chơi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm như hiểu như không, “À” lên một tiếng: “Nếu như có thể thì anh có thể gọi tôi là anh.”
 
“…….”
 
Lẽ nào anh ta phải gọi Thời Nhất là chị dâu sao?!
 
Không phải là cắt củ cải nữa mà là cắt anh ta đó!
 
……..
 
Đồ ăn đã đến, có rất nhiều món.
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn chằm chằm những thứ này, đều là thịt, cánh gà gì đó, cô trợn mắt ngoác mồm: “Đồ nướng?!”
 
Đại Bao nói: “A Thịnh nói lễ Giáng sinh không giống ngày thường.”
 
Mùa đông ăn đồ nướng hình như có hơi không giống với lúc ăn vào ngày bình thường.
 
Chủ yếu là Đại Bao nướng, chờ anh ta nướng xong thì mọi người đã ồn ào mà xông lên giành giật, Đại Bao không ăn được miếng nào nên la hét nói không nướng nữa. Hứa Diễn giơ tay lên nói: “Anh Đại Bao, để tôi nướng, anh ăn đi.”
 
Đại Bao vui cười hớn hở nói: “Vẫn là cậu có lương tâm.”
 
Nhưng mà hình như tình hình không phải như thế.
 
“Ôi, chờ chút, cái này không phải cho anh.”
 
“Cái này còn chưa được, không thể ăn.”
 
Đại Bao có hơi vô tội, không thể ăn thì tại sao Nguyễn Tầm Tầm lại ăn?
 
“Anh Đại Bao, anh ăn cái này, cái này vừa được.”
 
Đại Bao nhìn xâu cải trắng, lập tức không còn khẩu vị gì nữa: “Cậu cái đồ giày thối này! Muốn bỏ đói tôi sao?”
 

Hứa Diễn: “……”
 
“Cậu giấu nghề à?” Đại Bao chọt vào người chưa ăn đến hai miếng ở bên cạnh, người nọ nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Tẻ nhạt.”
 
…….. Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
 
Bên này, Chu Thời Tĩnh càng nhìn Nguyễn Tầm Tầm càng thấy quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi, Tiêu Nam Sinh lấy một xâu thịt sườn sụn đưa cho cô: “Đừng nhìn nữa, chính là cô ấy.”
 
Chu Thời Tĩnh sững sờ: “Chính là người trong tấm hình kia sao?”
 
Tiêu Nam Sinh gật đầu: “Ừ.”
 
“Bây giờ là tình huống gì? Hẹn hò à?”
 
Tiêu Nam Sinh nói: “Bây giờ anh thấy thế này, cô bé này thích em trai em, em trai em…. Ôi….. chắc là cũng thích cô ấy, thế nhưng em trai em có hơi khó chịu, chẳng qua là tình huống bây giờ có vẻ như hơi phức tạp, hình như là có thêm một tình địch nữa, chưa chắc là thông tin chính xác.”
 
Phân tích thông tin của người khác đúng là mạch lạc rõ ràng.
 
Người khác không biết, Chu Thời Tĩnh biết.
 
Có thể, điều em trai cô cần chính là một ngòi thuốc từ người ngoài cuộc.
 
Ai cũng không thể làm ngòi châm này được, cô có thể.
 
Chu Thời Tĩnh đi tới, vỗ vỗ anh: “Theo chị lại đây.”
 
Chu Thời Diệc nằm nghiêng trên ghế sô pha, liếc nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
 
Chu Thời Tĩnh nói: “Lại đây là được, có chuyện nói với em.”
 
Anh lười biếng đứng lên, mang dép lê, theo Chu Thời Tĩnh đi tới ban công lầu một.
 
Chu Thời Tĩnh dựa vào lan can: “Gần đây thế nào?”
 
“Vẫn tốt.” Chu Thời Diệc muốn hút thuốc nhưng tìm khắp người cũng không tìm thấy một điếu nào, bất giác có hơi buồn bực.
 
“Thích cô ấy sao?” Chu Thời Tĩnh dùng ánh mắt nhìn Nguyễn Tầm Tầm trong phòng khách.
 
Chu Thời Diệc không trả lời, nở nụ cười: “Chị, chị muốn nói gì?”
 
“Thử một chút xem sao, chị tin là mẹ cũng không muốn thấy em như vậy.”
 
Chu Thời Diệc im lặng.
 
“Dù thế nào em cũng phải kết hôn, thế nào cũng phải có con, không phải là cô ấy thì còn có thể là người khác.”
 
……..
 
Hai người nói xong, vừa đi vào thì bên trong đã bắt đầu đánh bài náo nhiệt rồi.
 
Chu Thời Diệc vừa mới bước vào, Đại Bao đã gọi: “Thời Nhất, mau đến đây, mẹ kiếp, nhà cậu……” Người trước liếc mắt một cái, Đại Bao lập tức đổi giọng: “Vận may của em gái Tầm không tồi.”
 
Chu Thời Tĩnh vỗ vỗ vai anh: “Đi đi, chị với anh rể còn có việc, đi trước.”
 
Chu Thời Diệc đi tới, trước mặt Nguyễn Tầm Tầm đã chất cao một xấp, Hứa Diễn ngồi phía sau cô, như một cục bột: “Sao cô lại lợi hại như vậy? Vận may của cô tốt thật.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhún vai: “Chút lòng thành.”
 
Đại Bao tự giác đứng dậy nhường vị trí cho anh, trực tiếp buông lời hung ác trên sòng bài: “Chờ đó.”
 
Sau đó nhìn Chu Thời Diệc dặn dò một câu: “Không cho phép nhường!”
 
Chu Thời Diệc lười biếng ngồi xuống, hỏi: “Chơi cái gì?”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn anh một cái, trực tiếp ném ra một câu: “Chơi trò sở trường của anh.”
 
Đậu xanh, Đại Bao suýt chút nữa thổ huyết: “Em gái Nguyễn, lời đã nói ra không thể thu lại đâu.”
 
Chu Thời Diệc cười cười nhìn chằm chằm cô, ánh mắt phát sáng, có loại ý tứ tình thế bắt buộc: “Cô chắc chắn chứ?”
 
“Chắc chắn.” Nguyễn Tầm Tầm mí mắt cũng không nhấc.
 
Đại Bao yên lặng thắp nến cho cô.
 
Chu Thời Diệc nở nụ cười, đẩy bài ra giữa: “Vậy thì chơi xúc xắc.”
 
Phòng khách yên lặng trong ba giây.
 
Đại Bao lại yên lặng thắp một loạt nến cho Nguyễn Tầm Tầm.
 
Từ Thịnh yên lặng ném bài đi: “Tớ không chơi, hai người đấu với nhau đi.”
 
Sở trường mạnh nhất của Chu Thời Diệc chính là chơi xúc xắc, sau đó là Texas Hold’em poker, cuối cùng mới là mạt chược.
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Được.”
 
Đại Bao và Từ Thịnh nhìn nhau một cái, cái người này bị người ta khích rồi hả?
 
Một lát sau, cô còn nói: “Chỉ chơi không thôi sao, chán, chúng ta đánh cược cái gì đi.”
 
Chu Thời Diệc nhận lấy hai bộ xúc xắc Đại Bao lấy ra, đặt lên bàn, lấy một bộ đẩy vào bên trong, cái chung trượt tới trước mặt cô, không sai lệch, lời nói mang theo thâm ý: “Được, cô đã thích đánh cược như thế vậy thì cô muốn cược cái gì?”
 
Dáng vẻ cô giống như là không để ý: “Đánh cược chiếc Audi của các anh đi, năm lượt thắng ba, tôi thắng thì trả Audi lại cho A Diễn.”
 
Chu Thời Diệc nhìn cô chằm chằm: “Vậy nếu cô thua?”
 
Thua…….
 
Nguyễn Tầm Tầm suy nghĩ một chút: “Tôi thua rồi nói……”
 
“Cởi một món đồ?”
 
Từ Thịnh cùng Đại Bao đều vỗ tay khen hay.
 
Chu Thời Diệc hơi quét mắt qua bọn họ, hai người ngay lập tức ngậm miệng.
 
Hứa Diễn kéo kéo tay áo cô: “Tầm Tầm, hay là đừng chơi nữa, cô chơi không lại anh ta đâu.”
Nguyễn Tầm Tầm nhíu mày: “Làm sao anh biết tôi chơi không lại?”
 

Hứa Diễn không khuyên nổi cô, cố gắng nói: “Như vậy, nếu cô ấy thua, ngoài cửa tôi còn một chiếc xe.”
 
Chu Thời Diệc vốn dĩ không để ý đến anh ta, anh nhìn người đối diện nói: “Cô thiếu tôi trước, đợi tôi nghĩ ra rồi nói.”
 
Nguyễn Tầm Tầm sảng khoái gật đầu: “Được.”
 
Bắt đầu.
 
Trò hai người chơi là trò kẻ lừa đảo.
 
Chính là đoán số trong tay mình và đối phương, trò chơi xúc xắc thường thấy nhất.
 
Mỗi lần Chu Thời Diệc cùng Từ Thịnh và Đại Bao chơi trò này, hai người bọn họ đều uống đến nôn.
 
Chu Thời Diệc nhíu mày: “Cô trước.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu liếc nhìn xúc xắc của mình, sau đó che lại: “Ba số hai.”
 
Chu Thời Diệc châm thuốc, lùi ra sau: “Bốn số sáu.”
 
Điều kiêng kỵ nhất khi chơi trò này chính là vẻ mặt, một vẻ mặt cơ bản thôi là có thể bị nhìn thấy, Chu Thời Diệc rất giỏi về việc bắt chi tiết nhỏ, đồng thời có thể cẩn thận tỉ mỉ che dấu vẻ mặt của bản thân mình, vì vậy mà người khác muốn thắng anh rất khó.
 
Nguyễn Tầm Tầm không bắt được kẽ hở: “Năm số hai.”
 
“Mở.”
 
Chung mở ra, mọi người dồn dập đến gần, Chu Thời Diệc là thẳng, được tính là 0, trừ phi năm số của Nguyễn Tầm Tầm đều là hai. (Thẳng là 5 số liền nhau, ví dụ như 12345 hoặc 23456, còn 5 số giống nhau như 11111, 22222, 33333,... được gọi là con báo.)
 
Hiển nhiên, không phải.
 
1:0.
 
Đại Bao và Từ Thịnh vỗ tay rít gào.
 
Hứa Diễn vò tóc.
 
Người nhìn còn kích động hơn người chơi.
 
Nhưng mà chơi được hai vòng rồi thì mọi người mới phát hiện ra Nguyễn Tầm Tầm cũng không phải là kẻ tầm thường.
 
Bốn lượt qua đi, hai người lại hòa nhau rồi.
 
Trận cuối cùng.
 
Chu Thời Diệc tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn: “Hai số một.”
 
“Má.”
 
Trực tiếp hô hai số một, với hàm ý là không thể đếm số được, một chỉ có thể đại diện cho một, như vậy sẽ tăng độ khó của trò chơi.
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu nhìn xúc xắc một chút: “Ba số sáu.”
 
Khuôn mặt Chu Thời Diệc không cảm xúc: “Bốn số sáu.”
 
Nguyễn Tầm Tầm sửng sốt nói: “Năm số sáu.”
 
Chu Thời Diệc dừng lại một chút, ánh mắt không hề chớp nhìn cô chằm chằm: “Sáu số sáu.”
 
Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp nói: “Mở.”
 
Chu Thời Diệc không mở, đẩy xúc xắc một cái, trực tiếp móc chìa khóa đưa cho cô: “Tôi thua rồi.”
 
……….
 
Nghỉ ngơi giữa giờ.
 
Audi được người ta lái về, trong lòng Đại Bao có hơi mất hứng.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi vào nhà vệ sinh.
 
Từ Thịnh hừ lạnh bên tai Chu Thời Diệc: “Người khác không thấy nhưng tớ nhìn thấy rồi, trong tay cậu là thẳng mà còn hô sáu số sáu, chắc là nhường nhỉ? Chà chà chà…..”
 
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái rồi quay người rời đi.
 
………
 
Nguyễn Tầm Tầm rửa mặt xong đi ra, một bóng người đứng thẳng ở cửa nhà vệ sinh. Chu Thời Diệc dựa vào tường hút thuốc, lông mày nhíu lại, hơi có một chút thiếu kiên nhẫn, thấy cô đi ra, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi bóp tắt điếu thuốc, ném vào trong thùng rác.
 
Anh đi về phía cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm còn chưa phản ứng lại được thì cổ tay đã bị người ta kéo lại một cái, sức lực rất lớn, kéo cô đi vào bên trong.
 
Cửa nhà vệ sinh một lần nữa đóng lại.
 
Lưng cô chống lên cánh cửa lạnh lẽo.
 
Cơ thể người nọ ấm áp, đẩy cô một cái rồi chống hai tay lên cửa.
 
Bỗng nhiên cúi đầu hôn xuống.