Nguyễn Tầm Tầm thật sự rất muốn cho anh một cái tát.
 
Trên thực tế, cô cũng làm như vậy rồi.
 
Chu Thời Diệc xóa đi hình và video, tay ước chừng sức nặng camera, thấy vẻ mặt cô u ám thì không trêu cô nữa, lười biếng chìa tay ra, trả lại cho cô.

 
Nguyễn Tầm Tầm đứng thẳng, không nhận lấy.
 
Anh nhíu mày, gật đầu một cái nhìn cô, chế nhạo một câu: “Làm sao, còn chờ tôi mặc lại cho cô à?”
 
“Chát ------”
 
Nguyễn Tầm Tầm không do dự giơ tay cho anh một cái tát. Chu Thời Diệc không tránh, bất ngờ không kịp chuẩn bị, anh cũng không nghĩ đến phải tránh. Nhưng mà, Nguyễn Tầm Tầm không nghĩ đến là anh không tránh, thoáng chốc sững sờ.
 
Chu Thời Diệc thu lại nụ cười, nhét trả camera lại cho cô, lạnh nhạt nói: “Tạm biệt.”
 
Quay người rời đi.
 
Trở lại căn phòng, chỉ còn lại Trương Man cùng với mấy cô gái. Anh đi tới cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bàn luận linh tinh của mấy cô gái, có lẽ chỉ là một vài món đồ xa xỉ, bát quái, đàn ông.
 

Lúc Chu Thời Diệc nghe thấy tên mình thì nhíu mày, quay người ra ngoài. Anh dựa vào lan can hành lang châm một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, vẻ mặt nhạt nhẽo cúi đầu ngắm nghía bật lửa trong tay. Ngọn lửa màu xanh lam cháy giữa ngón tay anh, chợt sáng chợt tắt.
 
Không biết vì sao, giờ phút này anh lại nghĩ đến xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi lúc bên trong căn phòng nhỏ, nếu như không có camera, phong cảnh dưới lớp áo sơ mi nhất định là khá đáng xem. Anh không nhịn được đưa tay sờ sờ gò má, vẫn còn hơi đau rát, anh hút một hơi thuốc, muốn gạt đi bóng hình nào đó trong đầu, nhưng chỉ phí công, ngược lại lại càng ngày càng rõ ràng.
 
Có người đi đến trước mặt anh, gọi tên anh.
 
Chu Thời Diệc hút thuốc, lười nhác trả lời một tiếng.
 
Từ Thịnh đi đến bên cạnh anh: “Sao rồi, đuổi kịp không ----------”
 
Lời nói được một nửa, đuôi mắt thoáng nhìn thấy dấu năm ngón tay hồng hồng trên mặt anh, Từ Thịnh kinh ngạc thốt lên, đưa tay sờ: “Má ơi, tình huống gì vậy?”
 
Chu Thời Diệc dụi tàn thuốc một cái, thản nhiên quay mặt đi, cản tay anh lại: “Tiểu Bạch đâu?”
 
“Đại Bao đưa về rồi.”

 
Người có búi tóc lớn là Tiểu Bạch
 
Người mở cửa là Đại Bao.
 
“Tay Đại Bao không phải bị bẻ rồi sao, có thể lái xe không?”
 
“Chỉ là trật khớp thôi, tự nó về được, cậu đừng quên trước đây nó tốt xấu gì cũng đã từng đi bộ đội.”
 
“…..”
 
Từ Thịnh vẫn không tha: “Ngược lại cậu nói cho tớ nghe một chút, mặt mũi cậu đây là xảy ra chuyện gì? Bị phụ nữ cào hả?”
 
Chu Thời Diệc hít sâu một cái, ngậm khói trong miệng một chút, lúc nhả ra lại nở nụ cười, cúi đầu dụi tắt.
 
“Tớ cởi quần áo của cô ấy.” Chỉ là mấy nút áo sơ mi, anh không giải thích nhiều.
 
“…… Lợi hại.” Từ Thịnh trừng mắt, không nhìn ra, người bình này thường như quỷ, dáng vẻ cấm dục, mẹ kiếp, trực tiếp đưa tay vào sao?
 
Từ trong nội tâm Từ Thịnh khâm phục anh, người này, dường như mãi mãi là như vậy, dù cho có chuyện gì, khi vào tay anh đều trở nên thuận buồm xuôi gió, dễ dàng. Lúc đi học, Từ Thịnh giống anh, cả ngày chơi bóng, cà lơ phất phơ. Nhưng mỗi lần đến kỳ thi tháng, Chu Thời Diệc luôn đứng trong top 10, còn anh lại sau top 10. Khi đó Chu Thời Diệc đi đâu đều mang theo trái bóng rổ.
 
Có một lần tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng phát biểu, lúc đến cuối cùng lại nói: “…..Đúng rồi, Chu Thời Diệc, sau này giờ nghỉ trưa em không được ra ngoài sân thể dục nữa, ở trong lớp đọc sách đi, có vài giáo viên lớp khác đã tìm tôi phản ánh vấn đề này, nữ sinh lớp họ vừa đến giờ nghỉ giữa giờ là không thấy người đâu nữa, tất cả đều chen chúc sau lớp chúng ta.”
 
Khi đó đa số nam sinh đều không muốn tập thể dục.
 
Chu Thời Diệc đương nhiên cầu còn không được, nhưng Từ Thịnh lại không chịu, dựa vào cái gì mà cậu ta được như vậy, anh liền tìm giáo viên chủ nhiệm thương lượng chuyện không tập thể dục thì bị giáo viên chủ nhiệm từ chối một tiếng: “Đẹp trai thì ở lại trong lớp, xấu xí thì đi ra ngoài tập thể dục.”
 
Lý do khá là...cây ngay không sợ chết đứng.
 
Lúc gần đi, giáo viên chủ nhiệm còn cho thêm một đao: “Lớn lên không đẹp trai như người ta, kết quả học tập cũng không được như người ta, nhưng ý kiến lại rất nhiều.”
 
….. Sau này, khi thi Đại học, Chu Thời Diệc là Thủ khoa của khoa khoa học tự nhiên.
 
Khi đó Từ Thịnh mới hiểu được, có một số người, mày vĩnh viễn chỉ có thể hít khói của họ.
 
………….
 
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên mưa to, bầu trời một mảng đen kịt, hai người dựa vào lan can hút thuốc.
 
Từ Thịnh đánh giá trên dưới Chu Thời Diệc một chút, hỏi: “Ôi, cậu nói xem, không phải là cậu cố ý chứ?”
 
Chu Thời Diệc không hiểu: “Cái gì?”
 
Từ Thịnh chậc một tiếng: “Nguyễn Tầm Tầm đó!”
 
Chu Thời Diệc phản ứng lại, cúi đầu ngắm nghía bật lửa trong tay, lặng lẽ nói: “Trí nhớ của cậu rất tốt.”
 
“Những cái khác tớ không nhớ được, nhưng phụ nữ thì tớ chắc chắn không quên ai, đừng nói là cô ấy, các đời hoa khôi của trường mình hồi nhất trung tớ đều có thể kể cho cậu không sót một người, Nguyễn Tầm Tầm là hồi sơ trung, có vài học sinh lớp dưới từng theo đuổi cô ấy.”
 
Chu Thời Diệc xoay người, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
 
Từ Thịnh tới gần: “Tớ hỏi cậu, rốt cuộc có phải là cố ý không?”
 
“Cố ý cái gì?”
 
“Còn giả bộ! Tớ nhớ rõ ràng trước đây cậu rất ghét cô ấy, cố ý chỉnh cô ấy à?”
 
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh một cái, giọng nói không để lộ tâm tình gì: “Tớ có sao?”
 
Từ Thịnh hừ lạnh một tiếng, cầm thú, còn không chịu thừa nhận……….
 
Nguyễn Tầm Tầm và Đại Bảo trở về phòng, chỉ có Dư Vi Vi đang xem phim.
 
“A Bối đâu?”
 
Dư Vi Vi ngẩng đầu lên: “Đi làm rồi, chưa về.”
 
Cả người cô đều mệt mỏi, cởi giày, ném đồ sang một bên, ngã người lên giường muốn ngủ.
 
Bên tai ong ong tiếng nói chuyện của Đại Bảo và Vi Vi, không quá rõ ràng.
 
“Mẹ kiếp, hai tiện nhân này lại ở nhà vệ sinh….”
 
“Lần sau, nhìn thấy Thiệu Bắc chúng ta sẽ mỗi người một cước tặng anh ta.”

 
……………
 
Giờ lên lớp của Đại học năm ba quả thật cũng không nhiều, tất cả đều đang bận rộn với báo cáo thực tập học kỳ tiếp theo. Khoa vũ đạo không có báo cáo thực tập phải viết, tất cả mọi người bận rộn tìm kiêm chức, nhận quảng cáo.
 
Sáng sớm ngày thứ hai, đồng hồ báo thức phòng 507 đúng giờ vang lên.
 
Nguyễn Tầm Tầm dậy sớm nhất, cô còn buồn ngủ, theo thói quen vò tóc đi tới ban công vận động buổi sáng.
 
Mùa đông ở Bắc Tuần rất nhanh trở lạnh.
 
Thời tiết đầu tháng mười hai, sáng sớm sương mù đã vô cùng dày đặc, cô đứng trên ban công tầng năm duỗi chân, bên dưới khắp nơi hoàn toàn trắng xóa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người đang chạy bộ trong sương, bóng người tập thể dục buổi sáng, tựa như đặt mình trong cõi tiên.
 
Tóc Nguyễn Tầm Tầm đen nhánh, vừa dài lại thẳng, xuôi dài đến eo.
 
Tóc mềm mại xõa ra, tản ra sau lưng, hiện ra vòng eo không đủ một nắm tay của cô. Áo ngủ của cô rộng rãi, một chân đứng thẳng tắp, thon dài trắng mịn, chân còn lại gác trên lan can, giơ tay nhẹ nhàng ép xuống, một cái lại một cái, ung dung thành thạo, tóc đen nhẹ nhàng lay động theo động tác của cô, như bươm bướm bay múa.
 
Sau khi cô làm xong năm mươi lần duỗi chân thì trên người đã ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng cảm thấy một luồng khí lạnh, kéo lại quần áo, trong miệng có làn khói trắng bay ra, xoay người tiến vào nhà vệ sinh tắm rửa.
 
Nhưng mà, hôm nay trong phòng có người còn dậy sớm hơn cô.
 
Lúc cô cầm khăn mặt đi vào, Trần Kỳ Bối đã tắm xong đi ra, đang vỗ nước lên mặt, Nguyễn Tầm Tầm cột tóc lại, lên tiếng chào hỏi: “Hôm nay cậu dậy sớm vậy?”
 
Trần Kỳ Bối đang xoa kem ra lòng bàn tay, nói: “Ừ, sáng sớm còn có buổi biểu diễn, chín giờ rưỡi kết thúc.”
 
Nguyễn Tầm Tầm kinh ngạc nhìn cô một cái, cầm khăn mặt dựa vào cửa: “Gấp vậy sao? Mười giờ còn có tiết lịch sử văn học phương Tây, cậu kịp không?”
 
“Đã nói với lớp trưởng rồi, không kịp thì xin nghỉ trước, khi về thì bổ sung giấy nghỉ phép sau, hết cách rồi, tháng này kinh tế có hơi eo hẹp.”
 
Bút kẻ mắt của Trần Kỳ Bối hơi dừng lại một chút, đường kẻ mắt bị lệch, khóe mắt có một đường màu đen buồn cười hơi chếch xuống.
 
Sự im lặng của cô, đã nói rõ tất cả.
 
Mỗi người sống trên cõi đời này, thật ra đều là để trả nợ.
 
Trần Kỳ Bối đang vì cá cược của bố mình mà trả nợ.
 
Mà cô đâu phải là người có lỗi?
 
……………
 
Thầy giáo già dạy môn Lịch sử văn học phương Tây vẫn còn sở trường giảng bài nói về chuyện cũ, thật ra tiết học của ông ấy vẫn rất thú vị, ông chưa bao giờ máy móc, chưa bao giờ soạn giáo án, nhớ cái gì thì nói cái đó, có lúc nói lưu loát một lần, nói đùa cùng bọn sinh viên, một tiết học trôi qua rất nhanh.
 
Nói chung là thật sự bụng đầy kinh luân, người đọc nhiều sách mới có thể tự tin như vậy.
 
Ông thầy dạy môn Lịch sử văn học phương Tây lúc còn trẻ đã đi đến rất nhiều nước, đã từng dạy đọc sách tại một trấn nhỏ ở Anh, ông thường cùng sinh viên nói về một vài cuộc gặp gỡ bất ngờ của mình ở Anh Quốc.
 
Chuyện rất nhiều, trong đầu Nguyễn Tầm Tầm mô hồ cũng có sơ sơ, nhưng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ ông đã từng nói một câu.
 
Trên thế giới này không có người vô tội, cũng không có ai có tội không thể miễn xá.
 
……
 
Hết giờ học, sinh viên ra khỏi phòng như ong vỡ tổ.
 
Nguyễn Tầm Tầm gọi điện thoại cho Thiệu Bắc, tiếng nói của anh ta hỗn độn không rõ, hình như còn chưa tỉnh ngủ, vừa nghe thấy là cô thì cả người giật mình một cái: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ tìm anh nữa.”
 
Nguyễn Tầm Tầm khẽ cười một tiếng: “Ra ngoài đi, mời anh ăn cơm.”
 
“Chỗ nào?”
 
“Nhà ăn, khu A.”
 
Lúc Thiệu Bắc đến, Nguyễn Tầm Tầm đã dựa theo sức ăn bình thường của hai người mà gọi món, cô cười vẫy tay với anh ta một cái. Anh ta bỗng nhiên hoảng hốt, lúc cô cười như vậy thì thế nào cũng có việc cầu xin anh. Cô gái Nguyễn Tầm Tầm này chính là như vậy, chậm nhiệt, lạnh lùng; nhưng đùng một cái cười lên thì như đòi mạng. Anh ta đi tới trước mặt cô, đứng lại, kiêu ngạo nhíu mày: “Sao đột nhiên lại muốn mời anh ăn cơm?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nháy mắt với anh mấy cái: “Thế nào? Không được à?” Thiệu Bắc kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, cơ bản đều là món ăn cô thích, anh ta không nhịn được giật giật khóe miệng.
 
Anh ta cười, hai tay bắt chéo nhau để trên cổ: “Được, nhưng mà em mời người khác ăn cơm thì có thể có một chút thành ý được không?”
 
Cô nở nụ cười ngắn ngủi: “À, không mời bạn trai cũ ăn cứt đã là rất thành ý rồi.”
 
“………..”
 

Điều Thiệu Bắc thật sự thích chính là dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén này của cô.
 
Anh ta thờ ơ cười cười, cầm lấy đũa, gắp mấy món ăn, hững hờ hỏi: “Chúng ta thật sự không còn cơ hội sao?”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn anh ta: “Anh cầu xin tôi đi.”
 
Thiệu Bắc: “Cầu xin em.”
 
“Con mẹ nó lúc anh cưỡi trên người Trương Man sao không nghĩ đến tôi đây?”
 
Thiệu Bắc: “Ngược lại tôi thật ra muốn cưỡi trên người cô hơn, con mẹ nó cô có cho tôi cưỡi sao?”
 
“Cút đi.”
 
Yên tĩnh chốc lát, Thiệu Bắc hạ thấp giọng: “….Thật sự không còn cơ hội?”
 
“Không còn.”
 
“Vậy cô tìm tôi làm gì?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, lướt trên màn hình mấy cái, đẩy điện thoại đến trước mặt anh ta, nói: “Tôi muốn số điện thoại của anh ta.”
 
Thiệu Bắc cúi đầu liếc nhìn.
Trên màn hình là một tấm hình, người đàn ông trong hình lười biếng dựa vào sô pha, ngũ quan tuấn tú, híp mắt nhìn về phía ống kính, trong kinh ngạc mang theo bất mãn.
 
Anh ta đảo mắt, tức giận nói: “Cô muốn số điện thoại của tên đó để làm gì?”
 
“Ít nói nhảm đi, có thì mau lấy ra.”
 
“…….. Không có.”
 
Nguyễn Tầm Tầm hoài nghi nhìn chằm chằm anh ta.
 
Thiệu Bắc nhún vai một cái: “Thật sự không có, tôi không quen bọn họ, chỉ là lúc theo Trương…. Man đi chơi thì có gặp hai lần, sao lưu số điện thoại được.”
 
Giọng nói cô chắc chắn: “Anh không có, chắc chắn Trương Man có.”
 
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?” Thiệu Bắc rống xong, đột nhiên cảm thấy là lạ, nhìn chằm chằm cô: “Không phải cô vừa ý tên đó chứ?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lườm anh ta một cái, giật lại điện thoại, tức giận nói: “Trước sáu giờ gửi số điện thoại cho tôi, cứ như vậy đi.”
 
Nói xong thì đứng dậy rời đi.
 
Để lại Thiệu Bắc một mình phát điên, buồn bực nắm tóc, cúi đầu mắng một câu.
Mẹ kiếp.
 
Sáu giờ đúng.
 
Thiệu Bắc cho cô gửi một dãy số.
 
Nguyễn Tầm Tầm trả lời: “Tốt.”
 
Thiệu Bắc suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Người muốn tán tỉnh anh ta rất nhiều, cô không phải đầu tiên cũng không phải cuối cùng. Tuyệt đối đừng được cái này mất cái khác, có muốn suy nghĩ một chút việc quay về bên cạnh tôi không?”
 
Nhưng mà, hiển nhiên là Nguyễn Tầm Tầm không nhận được Wechat này.
 
Bởi vì Thiệu Bắc vừa gửi đi, Wechat đã gửi đến một khung màu xám: Xin lỗi, bạn không thể gửi tin nhắn cho người này…..
 
……… Mẹ kiếp.
 
Chiêu qua cầu rút ván này, cô ta có phải dùng đến quen tay rồi không?