Khi Nguyễn Tầm Tầm về đến nhà, Nguyễn Minh Sơn vẫn chưa về, lúc chuẩn bị lên lầu thay quần áo, điện thoại Giang Dĩnh lại gọi đến, cô cau mày, không để ý đến.
 
Giang Dĩnh rất cố chấp, dường như muốn gọi đến khi cô nhận mới thôi, chuông điện thoại vừa dừng lại vang lên, dừng rồi lại vang lên…. Cứ tuần hoàn như vậy.
 
“Giang Dĩnh, tớ nói tớ không đi.”

 
Giang Dĩnh trong điện thoại không tha: “Rất nhiều bạn học sơ trung đều đến rồi, cậu quyết định không đến sao?”
 
“Ừ.”
 
Cô không có cảm tình với những người học sơ trung kia, cũng không muốn nói chuyện, có lúc, cô thật sự cực kỳ phiền chán vẻ giả dối khách sáo giữa người với người này.
 
Không biết là ai tổ chức họp lớp sơ trung này, cô không đi, Giang Dĩnh không cúp máy, cô thậm chí không hiểu, tại sao Giang Dĩnh lại cố chấp như thế.
 
Cuối cùng, cô vẫn là đồng ý qua ngồi một chút rồi về.
 
Địa điểm là quán bar trong thành phố, Chu Thời Diệc ở trong bệnh viện gần đó.
 
Cô đón xe đi tới, lúc đến cửa đã gần mười giờ, chẳng qua là thời gian này, chính là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm của những người này, high đến ba bốn giờ rạng sáng, sau đó say thành bãi bùn nhão lăn về nhà, ngày đêm điên đảo, xa hoa đồi trụy, cô cũng đã từng có cuộc sống như thế.
 

Ký ức thực sự là một chuyện kỳ lạ. Có lúc, nó giống như một vài bức vẽ thiết kế tốt, không nhắc đến không quên không nghĩ. Khi bạn chạm vào người hoặc vật có liên quan đến khoảng thời gian đó, giống như lấy ra một bức trong số đó, từng li từng tí liên quan đến những điều kia lại hiện lên toàn bộ.
 
Giống như tối nay.
 
Thời gian đã qua đi nhiều năm, cô lần thứ hai đi vào, đoạn thời gian nào đó lần thứ hai hiện lên, cô lắc lắc đầu, trực giác chống cự lại.
 
Vừa mới bước vào, Giang Dĩnh liền nghênh đón: “Cuối cùng cũng tới rồi, chỉ đợi cậu thôi đó.”
 
Mọi người ngồi trên ghế sô pha giữa phòng, có quen có lạ, phần lớn cô đều không nhớ nổi tên.
 
Giang Dĩnh kéo cô đi tới, Nguyễn Tầm Tầm né tránh, không quen thân thiết với cô ta như vậy.
 
Giang Dĩnh cười cười, không để ý lắm.
 
Vừa thấy mặt, mở màn luôn luôn là nói chuyện khách sáo, ôm ấp, mỉm cười.
 
“Càng ngày càng xinh đẹp.”
 
“Nghe nói bây giờ cậu học ở học viện âm nhạc sao?”
 
“Tớ đã nói lúc trước nhìn cậu múa không tệ, nếu như sau này nổi tiếng rồi thì phải cho chúng tớ chữ ký đấy.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không có vẻ mặt gì: “Không có ý định tiến vào làng giải trí.”
 
Người kia lúng túng cười cười.
 
Cô cúi đầu, lấy điện thoại ra liếc nhìn, người khác nói chuyện cô cũng là mất tập trung mà đáp lời.
 
Cô đang tính toán thời gian.
 
Năm phút trôi qua, cô liền đi ngay.
 
Hỏi han ân cần.

 
Ăn uống linh đình.
 
Suýt chút nữa cô đã sinh ra một loại ảo giác, cho rằng lúc trước quan hệ giữa mình với bọn họ rất tốt.
 
Dối trá giữa con người chẳng qua cũng như vậy.
 
Rõ ràng chẳng quan thuộc như thế.
 
Gặp lại lại làm như quan hệ ban đầu rất vững chắc, trên thực tế đều là sau khi về nhà mới nhớ ra tên.
 
……
 
Bên trong góc quầy bar tối tăm, ba bốn người đang ngồi, trang phục hợp thời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn Nguyễn Tầm Tầm.
 
Một cô gái nhai kẹo cao su trong miệng, trang phục thanh thuần, tuyệt nhiên không giống những người khác, nhìn chằm chằm phía sau hỏi: “Thế nào, có phải là cô ta không?”
 
Ánh sáng trong quán bar lờ mờ, nhìn không rõ lắm, hơn nữa luôn có người đi tới đi lui, lập tức liền che khuất bóng người cô, đám người híp mắt nhìn chằm chằm hồi lâu: “Nhìn giống, khi đó mới sơ trung, không tốt như bây giờ, chẳng qua là nhìn thân hình dáng vẻ cũng không thay đổi mấy!”
 
Cô gái nhai kẹo cao su hỏi: “Các người không biết cô ta tên gì à?”
 
Ở đây có một chàng trai duy nhất, đội mũ lưỡi trai, cau mày suy tư một lúc mới mở miệng: “Cô ấy khá là lạnh lùng, bình thường chúng tôi cũng không lôi kéo làm quen với cô ấy, chỉ có Hắc Nựu chơi tốt với cô ấy, tôi chỉ nghe Hắc Nựu kêu tên cô ấy một lần cái gì Tầm đó.”
 
Cô gái hỏi: “Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó chúng tôi bị thôi học, cũng không thấy cô ta nữa, cô ấy học trường các cô à?”
 
“Ừ.”
 
“Mẹ, lại là Nhất Trung.”
 
“Bình thường cô ta chơi gì với các người?”
 
“Cô ta à?” Chàng trai ôi lên: “Cái gì cũng chơi.”
 
*
 
Thời gian vừa đến, Nguyễn Tầm Tầm đứng dậy muốn đi thì bị Giang Dĩnh ngăn cản: “Gấp cái gì? Mọi người còn chưa uống với cậu ly nào đâu.”
 
“Tớ đã không uống rượu nữa rồi.”
 
Giang Dĩnh khoanh tay, nhìn chằm chằm cô một lúc, nghiêng người tránh đi: “Được, cậu muốn đi tớ cũng không cản được cậu.”
 
Cô sững sờ, hình như không nghĩ tới Giang Dĩnh lại dễ dàng để cô đi như vậy, dừng lại một chút, sau đó bước nhanh chân rời đi, đứng ở cửa quán bar suy nghĩ xem đi đâu, đi tìm Chu Thời Diệc hay là về nhà đây?
 
Không biết anh ngủ chưa.
 
Phía sau bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm cho rằng là Giang Dĩnh, không kiên nhẫn quay đầu lại: “Lại làm sao?”
 
Sững sờ, bốn gương mặt đã xa cách nhiều năm.
 
Hết thảy tất cả, hình nhưđều đã nói xong rồi, chỉ hiện lên một chút xíu thôi, sau đó không có giây phút nào là không nhắc nhở cô.
 
Có người kêu lên trước: “Thật sự là cậu!”
 
Ánh mắt của bọn họ đánh giá cô, vừa rồi ở xa không nhìn thấy, khuôn mặt cùng dáng người hình như đều có thể nhìn ra là thượng đẳng, nhưng khí chất người này hoàn toàn khác, lúc trước đi đến đâu đều là dáng vẻ bất cần đời, cà lơ phất phơ, bây giờ có vẻ còn rất có khí chất của nghệ sĩ.
 
Bọn họ nói bây giờ cô là sinh viên của học viện âm nhạc, cuộc sống của cô rất tốt, không vì sự kiện kia mà xảy ra chút thay đổi nào.
 
Dựa vào cái gì?
 
Từng cùng phạm vào một sai lầm, bọn họ lại như chuột chạy qua đường người người gọi đánh, mà cô vẫn sống dưới ánh mặt trời như cũ.
 
Chúng ta không phải là thánh, ai cũng sẽ mắc sai lầm, phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là, nhìn lại sai lầm lại không dám nhận lấy, trốn tránh trách nhiệm, lại còn một mực chỉ ra và xác nhận tội danh của người khác.
 
Người ta không quá quý trọng kẻ không có lỗi, mà quý trọng những người sửa được lỗi.
 
Ngoài cửa quán bar có hai cây bạch dương cao thẳng, đứng vững cô độc trong đêm.
 
Nguyễn Tầm Tầm bị bọn họ kéo vào trong ngõ hẻm,
 
Bên trong góc, lá cây chất đầy hoang vu hiện ra màu vàng, giống như sinh mệnh khô cạn.
 
Đa số vẫn là ghen ghét đi, cảm xíc dưới đáy lòng cuồn cuộn trỗi dậy, chen chúc mà ra, tất cả khi nghe đến câu “Cuộc sống của cô ấy bây giờ khá tốt, sinh viên tài năng của học viện âm nhạc, nói không chừng sau này sẽ nổi tiếng, cùng là một loại người, cô ấy có thể đi đến đỉnh cao, các người chỉ có thể ở dưới đáy, thật đáng thương.”
 
Mặt trăng treo cao trên bầu trời, trắng nhạt, không có ánh sáng, không thể chiếu vào lòng để cứu vớt suy nghĩ của những người này.
 
Dưới ánh đèn đường mờ vàng, gió thổi từng hồi từng hồi.
 
Hình như cô đã quyết định, sẽ không nhúc nhích không nói chuyện, cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.
 
Một cô gái trong đó nhuộm tóc đỏ, đẩy mấy người khác ra, đi lên phía trước, nhìn cô chằm chằm: “Cuộc sống của cậu đúng là thanh nhàn, cậu có biết cuộc sống chúng tớ thế nào không?”
 
Cô làm như không nghe thấy, phía sau chính là vách tường lạnh lẽo, Tóc đỏ đẩy cô một cái, Nguyễn Tầm Tầm đập vào tường, bị đau, rên lên một tiếng.
 
Thường thường cuộc sống có thể nói ra khỏi miệng không tính là khổ sở, cuộc sống khổ sở thật sự khó có thể nói ra, cũng không dám nói với người ngoài.
 
Trong ngõ hẻm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó sủa.
 
Bỗng nhiên một tiếng chuông chói tai xé vỡ không gian.
 
Cô cúi đầu liếc nhìn điện thoại trong tay, trên màn hình là hai chữ Thời Nhất.
 
Tên lưu lại trước đó lúc ở Mi Ổ đã xóa rồi.
 
Không tắt máy, mở chế độ im lặng bỏ vào túi, ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Còn việc gì sao?”
 
Chàng trai cười trào phúng: “Bạn cũ ôn chuyện không được à.” Nói xong hắn liếc nhìn người bên cạnh: “Hình như cô ta nhìn thấy chúng ta thì không vui lắm thì phải?”
 
“Vậy chúng ta dẫn cô ta đi vui vẻ một chút.”
 
Cô không chịu nhúc nhích, không biết sức lực từ đâu ra, đứng tại chỗ, kéo cũng kéo không được.
 
“Làm sao? Không muốn chơi với chúng tớ à? Bây giờ cuộc sống dễ chịu, không vừa mắt bạn bè ngày trước như chúng tớ đúng không?”
 
Cô lạnh giọng: “Buông tay.”

 
Đối phương không nghe, càng ngày càng dùng sức kéo cô đi:
 
“Mày cảm thấy mày bây giờ xứng đáng với cuộc sống này sao? Mày xứng sao! Mày chẳng qua cũng giống tụi tao thôi! Cặn bã trong xã hội thôi!”
 
Cô liều chết phản kháng, rống lớn:
 
“Tao con mẹ nó bảo mày buông tay!”
 
Đối phương sững sờ, dường như tìm được lối phát tiết, gân xanh trên cổ nổi lên, lớn tiếng gào thét:
 
“Dựa vào cái gì mày sống tốt còn tụi tao lại trải qua cuộc sống không bằng chó lợn này, dựa vào cái gì! Mày cũng giống tụi tao, mày cũng giống tụi tao! Là loại cặn bã, là rác rưởi!”
 
Đuôi mắt Nguyễn Tầm Tầm quét đến những chai rượu chưa uống hết nằm tứ tung ở góc tường, cô xông tới, nhặt một chai trong đó lên, “Xoảng” một tiếng đập lên tường, chai rượu trong nháy mắt vỡ làm đôi, cô cầm cổ chai đặt chỗ bị vỡ lên cổ mình, bén nhọn, giọng nói lạnh lẽo: “Nếu không muốn dễ chịu, vậy tất cả mọi người đều đừng mong dễ chịu nữa, tao chết đi, đời này tụi mày cũng đừng nghĩ nữa.”
 
Người đối diện sững sờ, tựa như bị cô hù dọa.
 
Không tiếp tục tiến lên nữa.
 
Mảnh vỡ thủy tinh đặt trên cổ, cảm giác đau nhói truyền đến, kèm theo ánh đèn lờ mờ, có máu đỏ tươi chảy ra, bọn họ rốt cuộc cũng tản ra, trong miệng lẩm bẩm:
 
“Cậu đừng làm bậy, chúng tớ đi chúng tớ đi.”
 
“Có cần quay một video bằng chứng trước không, nếu không xảy ra chuyện gì, mấy người chúng ta nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch.”
 
“Con này có phải điên rồi không, các cậu nói xem?”
 
“Cô ta có thể tự sát thật hay không?”
 
Cả người Nguyễn Tầm Tầm đều đang run rẩy, dùng chút khí lực cuối cùng nói to: “Cút.”
 
Đám người lảo đảo chạy mất.
 
Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất ở khúc quanh, cô chống tường có hơi rụng rời ngồi xuống, ngõ hẻm tối đen.
 
Trong đầu cứ ong ong lên.
 
Hình ảnh chợt lóe lên.
 
“Mày không xứng!”
 
“Mày là đồ cặn bã!”
 
“Tại sao mày không chết đi?!”
 
“Người như mày, tại sao lại sống?!”
 
…….
 
Bên ngoài gió lạnh lẫm liệt.
 
Nguyễn Tầm Tầm cũng không thấy lạnh, gần như là bước đi vô ý thức, chờ đến khi cô phản ứng lại thì người đã đứng dưới lầu phòng bệnh nội trú rồi.
 
Điện thoại trong túi vang lên.
 
Người đứng một bên bụi cây, cô nhìn chằm chằm điện thoại, bắt đầu bình tĩnh lại hít thở.
 
Hít một hơi, nhận máy: “Thời Nhất.”
 
“Vừa rồi sao không bắt máy?”
 
Nghe được giọng nói ôn thuần của anh, phảng phất như đặt mình trong biển rộng mênh mông, cuối cùng bắt được một khúc gỗ trôi, trong nháy mắt được chữa trị.
 
“……. Đang tắm.”
 
Anh “À” lên một tiếng, yên lặng một lúc, anh lại hỏi:
 
“Đang làm gì?”
 
“…….. Đang xem TV.”
 
“Sao lại yên tĩnh như vậy?”
 
Lý do hạ bút thành văn: “Tắt tiếng xem phụ đề.”
 
Một lát sau, anh chậm rãi nói: “À, vậy em xuống mở cửa đi, anh đang ở trước nhà em.”
 
“……”
 
Nguyễn Tầm Tầm cầm điện thoại đứng bên cạnh bụi cây, ánh trăng trên cao vô cùng ảm đạm, giống như tâm tình của cô.
 
Trong điện thoại, anh lại thiếu kiên nhẫn giục một tiếng: “Sao?”
 
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Được rồi, em gạt anh, em không ở nhà.”
 
Trong điện thoại hừ lạnh một tiếng: “Em đang ở đâu?”
 
“Ở dưới chỗ anh.”
 
Đương nhiên Chu Thời Diệc không nghĩ tới đáp án là thế này.
 
Lúc xuống giường mở cửa, anh còn tưởng rằng cô lại lừa anh vừa đi mở cửa, vừa nói vào điện thoại: “Lừa anh thú vị lắm sao?”
 
Cửa vừa mở ra.
 
Có một bóng người nhào đến, ôm lấy anh.
 
Anh sững sờ, điện thoại liền rớt xuống đất.
 
Nguyễn Tầm Tầm vòng tay qua eo ôm lấy anh, mặt kề vào lồng ngực anh, hỏi: “Kinh hỉ không?”
 
Một câu nói, anh liền nghe ra cô có chút không bình thường.
 
Hai tay Chu Thời Diệc ôm cô, để cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
 
Thật lâu sau anh mới nghe thấy cô hỏi:
 
“Thời Nhất, bố anh…. Lúc có chuyện, anh bao nhiêu tuổi?”

 
Chu Thời Diệc thu tay lại: “Bảy, tám tuổi gì đó.”
 
“Lúc mẹ em mất, em mười ba tuổi, bố em không ở nhà, là em phát hiện ra mẹ nằm trong bồn tắm, cả nhà vệ sinh đều bị máu của mẹ nhuộm đỏ, mỗi khi em chỉ cần nhìn thấy màu đỏ nào đó là em sẽ nghĩ đến dáng vẻ của mẹ khi chết, khi đó em cảm thấy em không có gì cả.”
 
Cuối cùng anh cũng có chút rõ ràng, cô bé trong ký ức kia, lúc nào cũng thiếu hơi người.
 
“Em có anh.”
 
Cô sửng sốt một lúc, hiểu rõ ý của anh, gật đầu: “Ừ.”
 
Lẳng lặng ôm nhau một chút, bàn tay khô ráo ôn hòa của anh xoa nhẹ trên lưng cô, không mang theo bất kỳ tình cảm gì. Tựa như hi vọng, an ủi.
 
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Lúc bố anh có chuyện, anh ở đâu?”
 
Cô cảm nhận được bàn tay trên lưng ngừng lại, sau đó, giọng nói truyền đến.
 
“Anh và ông ngoại ở dưới lầu.”
 
Nguyễn Tầm Tầm kinh ngạc, đột nhiên từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh.
 
Lúc Chu Thời Diệc và ông ngoại chạy đến, hiện trường đã bu đầy người rồi, khi đó Hoa Hải vẫn là một xí nghiệp tầm trung, tòa nhà cao mười tầng, Phương Quốc An đứng ở mép trên tầng cao nhất lưỡng lự, anh từ dưới lầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhưng đó chính là Phương Quốc An.
 
Các hộ gia đình ở tiểu khu càng ngày càng nhiều, vây thành một vòng ở dưới, giơ tay hò hét: “Phương Quốc An, mày không nhảy mày chính là cháu trai.”
 
Còn có người vứt giấy, xô đẩy bọn họ.
 
Ông ngoại bảo vệ anh trong lòng.
 
Còn có người hy vọng cả nhà bọn họ lên một lượt, tay trong tay nhảy xuống.
 
Khi đó Chu Thời Diệc mới hơn bảy tuổi, anh ngoảnh mặt làm ngơ với mọi thứ xung quanh, anh chỉ nhìn Phương Quốc An, anh nhìn ông nhảy xuống.
 
Lúc Phương Quốc An thả người nhảy xuống, anh thậm chí cũng không rít gào, không sợ sệt, chỉ nhìn ông ấy.
 
Giây phút cuối cùng.
 
Ông ngoại ôm anh vào lòng, che mắt anh lại.
 
Sau đó, cảnh sát tới mang Phương Quốc An đi, khoanh vùng hiện trường, có người dùng phấn vẽ trên đất, có người thu thập chứng cứ.
 
Chỉ có anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vũng máu đỏ trên mặt đất.
 
Mãi đến tận lúc đó, anh mới phản ứng được, Phương Quốc An đi rồi, không chịu trách nhiệm mà đi rồi.
 
Nhớ đến có một lần, Nguyễn Tầm Tầm hỏi anh có nhớ bọn họ hay không.
 
Anh chỉ nói không có.
 
Thậm chí đến một giây đó, anh còn cảm thấy bố mình là kẻ hèn nhát.
 
Chết là cách thức ngu xuẩn nhất trong số những lựa chọn trốn tránh hèn nhát.
 
Ông ấy buông tay, để anh, chị, ông ngoại, toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu họ, chỉ muốn chính mình được giải thoát.
 
Phạm sai lầm, nhận sai, sửa sai là được rồi.
 
Lựa chọn cái chết, chứng minh ông ấy sợ bị chỉ trích.
 
Nguyễn Tầm Tầm: “Anh có hận bố anh không?”
 
Anh lạnh nhạt nói: “Không hận.”
 
Một lát sau, anh còn nói: “Chỉ là không đáng được tha thứ.”
 
Trong phòng bệnh, hai người lẳng lặng ôm nhau.
 
“Sao?”
 
“Nếu như là anh, anh sẽ không nhảy lầu, tự sát là lựa chọn ngu xuẩn nhất của đàn ông.”
 
“Vậy anh sẽ làm thế nào?”
 
“Anh sẽ không nhận án kiện này.”
 
Vận mệnh đều có sự sắp xếp của nó, bất luận bạn làm đến không chê vào đâu cỡ nào, chỉ cần bạn giẫm lên, nhất định sẽ để lại dấu vết.
 
May mắn chỉ có nhất thời nhưng bi kịch lại là cả một đời.
 
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh cực kỳ rõ nét, cường tráng, mặt mày rõ ràng, Nguyễn Tầm Tầm ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, không nhịn được đưa tay xoa lông mày anh, một giây sau, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh kéo xuống.
 
Hôn lên.
 
Sự nhiệt liệt trước nay chưa từng có.
 
Anh nghe xem.
 
Cái gì?
 
Tiếng trái tim.