Nguyễn Minh Sơn vô cùng kinh ngạc với chuyện Nguyễn Tầm Tầm mang bạn về nhà, tâm tình có chút kích động. Bởi vì trước đây ông vẫn mong ngóng có một ngày, con gái mình có thể mang đồng bọn về nhà chơi, sau đó ông sẽ làm đồ ngọt cho các cô. Trước đây Nguyễn Tầm Tầm quá lầm lì, chưa từng mang bạn về nhà chơi.
 
Sau đó quan hệ của hai người rạn nứt, Nguyễn Tầm Tầm càng không mang bạn về nhà.
 
Nhưng bây giờ Đinh Vân Sam đương nhiên đã qua cái tuổi thích ăn ngọt, cũng may Nguyễn Minh Sơn đã luyện đến một tay trù nghệ.

 
Bởi vì là lần đầu tiên, Nguyễn Minh Sơn biểu hiện không khỏi quá nhiệt tình.
 
Làm món ăn đầy một bàn lớn.
 
Đinh Vân Sam không ăn nhiều, Nguyễn Tầm Tầm cũng vậy, còn dư lại tự Nguyễn Minh Sơn một mình yên lặng giải quyết.
 
Thật không dễ mới có bạn tới chơi, nhưng mà hình như không quá thích đồ ăn ông làm.
 
Đinh Vân Sam về phòng xem thông báo tuyển dụng, Nguyễn Tầm Tầm thấy bóng lưng Nguyễn Minh Sơn lúc rửa chén đầy bi thương, đi tới: “Cô ấy là người phương nam, không thích ăn cay lắm.”
 
Nguyễn Minh Sơn nấu ăn cực kỳ cay, sở trường tuyệt đỉnh, -------- Thịt gà xào đậu phộng.
 
Nguyễn Minh Sơn vui mừng gật gật đầu.
 

Gần đây tất cả mọi người khá bận, ban ngày Nguyễn Tầm Tầm bận bịu trong cửa hàng, tối về thì giúp Đinh Vân Sam tìm việc làm.
 
Chừng mấy ngày không liên lạc với Chu Thời Diệc.
 
Nhưng Chu Thời Diệc cũng không liên lạc với cô.
 
Tối hôm nay, Chu Thời Diệc hẹn cô ăn tối, Nguyễn Tầm Tầm đã đồng ý.
 
Lúc sắp ra cửa, cô tùy chọn một bộ quần áo treo trong tủ, lại lấy bao – cao - su mang theo, lần trước mua ở cửa hàng tiện lợi, khi về nhà mới phát hiện cô đã mang theo về rồi.
 
Một loạt động tác bị Đinh Vân Sam nhìn thấy rõ, cô tặc lưỡi: “Thật là không nhìn ra.”
 
Nguyễn Tầm Tầm đang thoa son, nhìn gương nhấp môi, không để ý chút nào nói: “Rất kỳ lạ sao?”
 
“Không phải chỉ là một bữa cơm tối sao.”
 

“Chuẩn bị trước, an toàn.”
 
Có điều, rõ ràng cô có hơi nghĩ nhiều rồi, Nguyễn Tầm Tầm không nghĩ tới là bốn người ăn, còn có Tiêu Nam Sinh và Chu Thời Tĩnh.
 
Lúc cô đến, ba người đã gọi đồ ăn xong rồi, chỉ đợi cô thôi.
 
Cô biết Chu Thời Diệc từ nhỏ cùng chị gái lớn lên, vì vậy, Chu Thơi Tĩnh hẳn là trưởng bối duy nhất trong nhà anh.
 
Nhưng anh không thông báo cho cô biết, hôm nay là gặp mặt trưởng bối?
 
Đứng ở cửa phòng bao, Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy mình có hơi căng thẳng.
 
Không biết tại sao, Chu Thời Tĩnh cho cô cảm giác rất dịu dàng, trong sự dịu dàng không thiếu sự nghiêm túc, chỉ là ngồi ở đó, liền có một loại cảm giác mẫu nghi thiên hạ.
 
Đúng, mẫu nghi thiên hạ.
 
Chỗ ăn cơm là một quán lẩu.
 
Dáng vẻ Chu Thời Tĩnh đoan trang ngồi ở giữa, Tiêu Nam Sinh ngồi bên trái, Chu Thời Diệc ngồi bên phải, ở giữa bàn ăn là nồi nước lẩu đang sôi, hơi nước hừng hực, khói trắng tỏa ra.
 
Cô đi tới, Chu Thời Tĩnh cười với cô: “Chào em, Tầm Tầm.”
 
“Em chào chị.” Sửng sốt một chút, sau đó cười cười, nhất thời không biết nên gọi cô ấy thế nào.
 
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn Chu Thời Diệc bên cạnh, người sau không nhìn cô, có hơi lười biếng dựa vào ghế, cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại, gò má thanh tuyển*, Nguyễn Tầm Tầm theo bản năng sờ sờ bao – cao – su trong túi. (*: cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.)
 
Toàn bộ quá trình ăn trong yên lặng, một nhà này cũng không phải người nói nhiều, nói nhiều nhất hẳn là Tiêu Nam Sinh.
 
Chu Thời Tĩnh không ăn mặn, đều là ăn cải trắng, lúc này Tiêu Nam Sinh lại bắt đầu: “Đừng chỉ ăn cải trắng, không có dinh dưỡng.”
 
Chu Thời Tĩnh lườm anh ta một cái, dường như là chê anh ta dông dài.
 
Cả quá trình Chu Thời Diệc chỉ lo ăn đồ ăn trong bát mình.
 
Thừa dịp hai người bọn họ không chú ý, Nguyễn Tầm Tầm lặng lẽ lấy tay bỏ vào túi áo khoác anh, cuối cùng anh cũng từ trong bát ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dò hỏi: “Làm gì.”
 
Nguyễn Tầm Tầm rút tay ra, ánh mắt nhìn túi áo khoác anh, rồi nhíu mày nhìn anh.
 
Chu Thời Diệc không để ý đến cô, quay đầu, tự mình dùng bữa.
 
Má……
 
Tay Nguyễn Tầm Tầm lại đưa qua, kéo kéo một góc áo khoác ngoài của anh.
 
Anh lại quay đầu, nhíu lông mày, hơi có chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt tỏ ý: “Rốt cuộc là làm gì?”
 
Cô trực tiếp chọt chọt miệng túi anh.
 
Chu Thời Diệc cau mày, tay bỏ vào trong túi, tìm thấy một cái bao hình vuông giấy bạc, ở giữa lồi lên một vòng tròn.
 
Anh tỉnh bơ mà rút tay ra, ho khan, sau đó hơi trừng cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm không tiếng động nhếch nhếch miệng, ánh mắt ngả ngớn: “Hẹn hay không?”
 
Chu Thời Diệc không để ý cô, quay đầu lại, tiếp tục ăn.
 
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, ăn ăn ăn, chết no nhà anh.
 
“Tầm Tầm, sắp khai giảng rồi nhỉ?”
 
Cô không nghĩ đến Chu Thời Tĩnh bỗng nhiên nói chuyện với cô, a lên, tầm mắt từ trên người Chu Thời Diệc thu hồi lại, sau đó nhìn về phía cô ấy: “Sắp rồi.”
 
“Vẫn là đi học tốt, bây giờ áp lực công việc cũng lớn.”
 
“Cũng được.”
 
“Nghe nói là em luyện múa, bình thường tập luyện có mệt không?”
 
“Cũng được, quen rồi.”
 
“Nghề này cạnh tranh cũng lớn, tương lai đã tính làm gì chưa?”
 
“Vẫn chưa.”
 
……..

 
Ăn cũng kha khá rồi, Nguyễn Tầm Tầm vào nhà vệ sinh rồi quay lại, đi tới cửa phòng, tay vừa nắm tay cầm, liền nghe thấy bên trong truyền đến:
 
“…. Cô ấy rất lạnh lùng, có thể nhìn ra lạnh nhạt với xã hội, hận đời cũng là một loại bệnh tinh thần, chẳng trách sẽ tự làm tổn thương mình.”
 
Thân hình ở cửa dừng lại một chút,
 
Tiêu Nam Sinh ngắt lời: “Được rồi, em đừng phân tích nữa, lúc này mới thấy một mặt, cô ấy chỉ là chậm nhiệt thôi.”
 
“Cô ấy ăn rất ít, chắc là có chứng kén ăn nhẹ.”
 
Tiêu Nam Sinh liếc nhìn cô: “Em ăn còn ít hơn cô ấy.”
 
Chu Thời Tĩnh không để ý đến anh ta: “Dưới mí mắt có quầng thâm, giấc ngủ của cô ấy không tốt.”
 
“Bây giờ người trẻ tuổi đều thức khuya.”
 
“Có chứng hành động nhiều nhẹ, lúc nãy ngồi ở đó, trong chốc lát liền đùa giỡn với nó, không dừng lại.”
 
Nguyễn Tầm Tầm buông tay cầm ra, đứng sang bên cạnh.
 
“Hồi đó em theo đuổi anh, còn hành động nhiều hơn cô ấy.”
 
“Có chứng cưỡng bách nhẹ, đũa đặt xuống nhất định phải xếp chỉnh tề, em đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.”
 
“…….”
 
“Những hành vi này nếu đặt trên người một người bình thường thì không thành vấn đề, nhưng cô ấy tự làm tổn thương chính mình, nếu như trong lòng không có vấn đề, Thời Nhất sẽ đến tìm em sao?”
 
“Em trước đừng kết luận vội, lúc này mới thấy mấy mặt.”
 
“Tiêu Nam Sinh, những cái khác không giỏi, phương diện này anh nói không lại em đâu, tinh thần cô ấy quả thật có bệnh, em đã thấy rất nhiều người bệnh như vậy. Bất kể nói thế nào, em hy vọng cô gái ở bên cạnh Thời Nhất là ánh nắng, hướng đến tích cực, không phải như vậy, nó sẽ bị ảnh hưởng.”
 
“Ban đầu là em cổ vũ Thời Nhất theo đuổi cô ấy.”
 
Chu Thời Tĩnh thở dài, nói: “Đúng vậy, nhưng bây giờ em hối hận rồi.”
 
“Nó thật không dễ mới bị lay động, sẽ không dễ bị ảnh hưởng như vậy.”
 
……
 
Nguyễn Tầm Tầm dựa vào tường, biểu hiện trong nháy mắt có sự hoảng hốt.
 
Trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh.
 
Mùa hè oi bức khô ráo, tiếng ve ngoài cửa sổ kéo dài, thềm đá xanh đều tỏa hơi nóng, tiếng trẻ con chơi đùa.
 
Trong phòng quạt quay vù vù, nhưng trước sau cũng không thổi bay được khí nóng này.
 
Mẹ đi tắm đã hai tiếng rồi còn chưa ra.
 
Nguyễn Tầm Tầm gõ cửa, không ai trả lời.
 
Mãi đến khi khe cửa chảy ra dòng máu đỏ đỏ.
 
Cô sợ đến choáng váng, khóc lóc đi gọi hàng xóm phá cửa.
 
Cửa mở, nương theo tiếng thét chói tai, cô thấy nhà tắm đỏ như máu cùng với khuôn mặt của mẹ không hề tức giận, trắng bệch như tờ giấy, môi khô nứt ra.
 
Không biết là ai báo, cảnh sát đến rồi, mang thi thể của mẹ đi.
 
Thi thể ngâm trong nước hai tiếng đồng hồ, đã phù thũng không ra dáng vẻ gì nữa.
 
Cô dùng sức víu lấy, khóc lóc, rít gào.
 
Mãi đến khi Nguyễn Minh Sơn quay về.
 
Từ đó về sau, gần như ngày nào cô cũng thấy ác mộng, có lúc, cô thậm chí có thể thấy mẹ ở trong nhà, còn có thể nói chuyện, còn có thể chơi với cô.
 
Sau đó Nguyễn Minh Sơn dẫn cô đến bác sĩ tâm lý.
 
Bác sĩ nói, đây là bệnh.
 
Kê đơn thuốc cho cô, cô cũng không uống.
 
Dần dần, trẻ con trong khu nhà cũng không thích chơi với cô nữa.

 
Đã từng là vua của đám con nít.
 
Bị người ta xem như là “Bệnh tâm thần”.
 
Người lớn trong khu đều căn dặn: “Nó bị bệnh tâm thần, đừng chơi với nó.”
 
Cuối cùng có một lần truyền đến tai Nguyễn Minh Sơn, trong cơn tức giận, Nguyễn Minh Sơn mang theo cô chuyển nhà, đến căn nhà bây giờ.
 
Chuyển đến một căn nhà càng lớn hơn càng xa hoa hơn.
 
Sau đó cô dần dần có thể nói chuyện được, có thể giao lưu với người khác, chỉ là thái độ bất thường, tính cách thay đổi lớn.
 
*
 
Chu Thời Diệc tính tiền xong quay lại.
 
Thấy Nguyễn Tầm Tầm đứng đờ ra ở cửa, đi tới, một tay cho vào túi, một tay kia xoa xoa tóc cô: “Tự nhiên đờ ra làm gì?”
 
Cô hoàn hồn, mở mắt ra, không lên tiếng.
 
Chu Thời Tĩnh và Tiêu Nam Sinh đã đi rồi.
 
Chu Thời Diệc kéo tay Nguyễn Tầm Tầm ra xe, người sau cúi đầu, mãi đến khi lên xe cũng không nói lời nào.
 
Chu Thời Diệc vừa khởi động xe, vừa móc bao – cao – su trong túi ra ném vào trong hộc đồ chỗ tay vịn, nói: “Sau này cái này anh sẽ mang, em không cần mang.”
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, “À” lên một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Đèn đường mới lên, đèn neon nhấp nháy.
 
Đã đầu tháng hai, có một ngày lễ ngược cẩu sắp đến rồi.
 
Rất nhiều cửa hàng đã bày bảng hiệu ngược cẩu.
 
Chu Thời Diệc không nói gì nữa, xoay vô lăng, xe chạy trên đường, hòa vào dòng xe cộ trên đường.
 
Một đường không nói chuyện, xe yên lặng chạy đến trước cửa nhà cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm ngẩng đầu nhìn, nói: “Dọc đường cẩn thận.” Sau đó liền mở cửa xuống xe.
 
Tay bỗng nhiên bị kéo lại, cô quay đầu.
 
Chu Thời Diệc kéo cổ tay cô, nhìn cô: “Cứ như vậy?”
 
“Cái gì?”
 
Anh thở dài, cúi người đến gần, đặt cô trên ghế phụ, cúi đầu cắn môi cô: “Mấy ngày gần đây anh đều không hút thuốc.”
 
Nguyễn Tầm Tầm bị anh đè lên, không đáp lại, cũng không phản kháng, mặc cho anh hôn.
 
Chu Thời Diệc hôn đến mức rất khuôn phép, cảm nhận được cô không đáp lại, chốc lát sau lại buông cô ra, ngồi thẳng người, mở nút cổ áo, nhàn nhạt nhìn về phía cô.
 
Cuối cùng Nguyễn Tầm Tầm mở miệng: “Chị anh là bác sĩ tâm lý sao?”
 
Ánh mắt anh không di chuyển một chút nào, không nặng không nhẹ rơi trên người cô.
 
Cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, biểu hiện lạnh nhạt, vẻ mặt đó giống như lần đầu tiên thấy cô.
 
Ánh trăng rất sáng, chiếu lên từng tấc da thịt trên người cô, cô vốn trắng, cả người giống như sẽ phát sáng, cuối cùng cô quay đầu, nhìn anh, ánh mắt đầu tiên sau khi lên xe, nhưng lạnh nhạt, không có cảm xúc gì:
 
“Có phải anh cũng nghĩ em có bệnh thần kinh giống chị ấy không?”