Jackie Reynolds là người bạn thân nhất của tôi từ lớp một khi chúng tôi cùng học ở Học viện Thánh Tâm lúc sáu tuổi. Cô ấy là một trong những người khôn an và sắc sảo nhất mà tôi biết, cũng là một vận động viên thiên phú. Jackie có thể đánh một trái banh golf mạnh đến nỗi nó sẽ làm Tiger Woods 1 phải chớp mắt. Tháng chín, sau khi tốt nghiệp Columbia, chúng tôi cùng đi học ở Duke. Trong khi tôi học luật thì cô ấy làm luận án tiến sĩ về tâm lý học.

Cô ấy có vẻ ngoài không nhầm lẫn được của một vận động viên con nhà nòi, cao và có cơ thể rắn chắc, với mái tóc màu hạt dẻ dài, thi thoảng được cột lại phía sau gáy bằng một sợi dây thun. Cặp mắt nâu lạ thường của cô là điểm nổi bật. Chúng toát ra vẻ nồng nhiệt và thông cảm, khiến người ta chỉ muốn thổ lộ cùng cô. Tôi luôn bảo với cô rằng cần phải giảm bớt giá tiền cho các bệnh nhân của cô. "Cậu chẳng phải lôi những vấn đề của họ ra đâu, Jackie. Họ đi qua cửa văn phòng cậu và xổ hết ruột gan ra với cậu thôi".

Chúng tôi thường nói chuyện qua điện thoại và cứ cách vài tuần lại gặp nhau. Thậm chí chúng tôi từng gặp nhau thường xuyên hơn, nhưng giờ đây Jackie trở nên khá nghiêm túc với anh chàng mà cô hẹn hò cả năm qua. Ted Sawyer là sĩ quan cấp úy trong đội chữa cháy và là một người thực sự có quá trình làm việc nổi bật. Anh dự định sẽ trở thành cấp chỉ huy đội chữa cháy của New York một ngày nào đó, rồi sẽ tranh cử làm thị trưởng, và tôi sẽ cá đến đồng đô-la cuối cùng của mình là anh ấy sẽ làm được cả hai.

Jackie luôn bày tỏ sự lo lắng về việc tôi ít quan tâm đến chuyện hẹn hồ. Cô ấy đã suy ra một cách chính xác việc tôi thiếu quan tâm vì một thực tế là tôi cảm thấy đã đốt cháy hết tình cảm rồi. Tối nay, nếu chủ đề này xuất hiện, tôi dự định sẽ cam đoan với cô rằng hiện nay tôi đang tích cực làm việc để gạt bỏ tính trì trệ lại phía sau.

Chúng tôi gặp nhau ở II Mulino, nơi bán mì ống mà chúng tôi ưa thích tại khu vực Làng. Sau món mì Ý với sốt hào và một ly vang trắng, tôi kể cho cô ấy biết về cuộc gọi của Mack và lá thư ngắn anh ấy bỏ lại trong cái rổ đựng đồ quyên góp.

"Chú Devon, bảo Carolyn không được phép tìm kiếm cháu". Jackie nhắc lại. "Mình xin lỗi Carolyn, nhưng nếu Mack thực sự viết lá thư đó, nó gợi ra cho mình rằng anh ấy đang gặp rắc rối nào đấy". Cô ấy thì thầm. "Nếu anh ấy không bị căng thẳng mà chỉ muốn được ở một mình, mình nghĩ anh ấy sẽ viết là: "Xin đừng đi tìm cháu" hoặc đơn giản hơn "Carolyn, hãy để anh yên thân!""

"Chính xác đó là điều mình đang lo sợ. Càng nhìn lá thư và suy nghĩ về nó, mình càng cảm thấy tuyệt vọng".

Tôi kể cho Jackie nghe về việc đi gặp thám tử Barrott. "Thực sự ông ấy đã chỉ đường cho mình". Tôi nói. "Ông ấy không quan tâm đến lá thư. Ông tạo cho mình cái ấn tượng rằng nếu Mack muốn được yên thân, mình nên tôn trọng những ước muốn của anh ấy. Vì vậy mình bắt đầu cuộc điều tra riêng bằng cách gặp gỡ những người giám thị tại tòa nhà căn hộ của Mack".

Cô lắng nghe tôi mô tả cuộc gặp gỡ, chỉ cắt ngang để hỏi tôi về bà Kramer. "Cậu nói dường như bà ấy lo lắng khi cậu nói chuyện với bà à?"

"Bà ấy có lo lắng, và cứ nhìn về phía ông chồng để xin phép, cứ như thể bà muốn chắc chắn là mình đã đưa ra những câu trả lời đúng. Rồi cả hai người đã thay đổi câu chuyện giữa chừng về việc lần cuối cùng họ gặp Mack và anh ấy mặc cái gì".

"Ký ức thường không chính xác, đặc biệt là sau mười năm". Jackie chậm chạp nói. "Nếu mình là cậu, mình sẽ cố gặp bà Kramer khi ông chồng bà ta không có mặt ở quanh đấy".

Tôi ghi nhớ điều gợi ý này và kể cho cô nghe về cuộc gặp gỡ thứ nhì của tôi với thám tử Barrott. Jackie không nhận ra rằng căn phòng nhỏ của tôi nằm kế ngay bên tòa nhà Leesey Andrews sống. Tôi kể với cô rằng thám tử Barrott đã gặp tôi ngay tại đây và tôi cảm thấy có điều gì đó nằm phía sau việc ông ấy muốn giữ mối liên lạc với tôi.

Sự biểu cảm trong đôi mắt Jackie đã thay đổi. Tôi có thể đọc được nỗi lo âu hằn sâu trong đó. "Mình cá rằng thám tử Barrott ước ao có thể lấy được lá thư nhỏ ấy từ cậu". Cô nói một cách sôi nổi. "Mình cá là chẳng bao lâu nữa ông ấy sẽ tìm cách lân la để hỏi cậu về điều đó".

"Cậu đang khám phá ra điều gì vậy?" Tôi hỏi.

"Carolyn, cậu đã quên mất trường hợp những người mất tích có trong phần tin tức trước khi Mack biến mất sao? Một đám đàn ông, kể cả Mack đã đến quán rượu ở SoHo, nơi người con gái đầu tiên biến mất từng có mặt quanh đó. Điều đó xảy ra chỉ vài tuần lễ trước khi chính Mack cũng biến mất nốt".

"Mình chẳng nghĩ về điều đó". Tôi thú nhận. "Nhưng tại sao việc đó lại tương ứng đến bây giờ?"

"Bởi vì cậu đã tạo cho văn phòng Chưởng lý quận sự ngờ vực có thể có. Mack không muốn cậu tìm ra anh ấy, điều như mình đã gợi ý, nghĩa là anh có thể gặp rắc rối hoặc có khi là anh dang gặp rắc rối. Anh gọi cho mẹ cậu vào ngày Chủ nhật và sau đó để lại lá thư ngắn trong cái rổ đựng đồ quyên góp vào buổi sáng. Giả sử Mack muốn kiểm tra nơi giờ đây cậu đang sống, có lẽ để cảnh báo cậu đứng qua một bên một lần nữa. Địa chỉ của cậu tại căn hộ được liệt kê trong danh bạ điện thoại. Giả sử anh ấy đến vào sáng sớm thứ Ba và bắt gặp Leesey Andrews trên đường đi bộ về nhà. Mình cá rằng đó là cách thám tử Barrott của cậu gom mọi chuyện lại với nhau".

"Jackie, cậu có điên không?" Tôi bắt đầu nói, nhưng lời nói nghẹn trong cổ họng tôi. Tôi sợ hãi một cách đầy tuyệt vọng vì cô ấy đã phân tích tiến trình suy nghĩ của Barrott một cách chính xác. Trong mắt ông ta, và vì tôi, người anh trai đang bị mất tích của tôi có thể trở thành người đáng quan tâm trong việc Leesey Andrews mất tích, và có lẽ cả trong việc người phụ nữ trẻ biến mất mười năm trước đây, chỉ vài tuần lễ trước khi anh ấy cũng biến mất.

Thế rồi hoàn toàn mất tinh thần, tôi nhớ rằng không phải một mà có đến ba người phụ nữ trẻ mất tích trong vòng mười năm nay trước khi Leesey Andrews không thể quay về nhà.

Trong những giấc mơ hoang dại của mình, có khi nào Barrott bắt đầu nghĩ rằng nếu Mack còn sống, anh có thể đã trở thành kẻ gϊếŧ người hàng loạt chăng?

Chú thích

1.Danh thủ chơi golf chuyên nghiệp của Mỹ.