Lucas Reeves không nghỉ cuối tuần. Ông đã trải qua cuối tuần trong văn phòng, làm việc với các kỹ thuật viên của mình. Charles MacKenzie Sr. đã thuê ông gần mười năm trước đây để tìm người con trai bị mất tích của ông ấy, và việc ông đã chẳng phát hiện được, cho dù là dấu hiệu mờ nhạt nhất, điều gì đã xảy ra cho Mack khiến Reeves có cảm giác thất bại, cảm giác này chẳng bao giờ rời xa tâm trí ông.

Giờ đây ông xem việc tìm ra câu trả lời còn khẩn cấp hơn, không chỉ để biết điều gì đã xảy ra cho Mack, mà còn để tìm cho ra kẻ gϊếŧ người thực sự và có lẽ còn để cứu sinh mạng của Leesey Andrews.

Vào sáng thứ Hai, Lucas quay trở lại văn phòng ở khu nam đại lộ Công Viên vào lúc tám giờ. Ba nhân viên điều tra thường trú của ông đã được bảo phải đến sớm. Vào lúc tám giờ ba mươi họ đã ngồi quanh bàn giấy của ông. "Tôi có một linh cảm, và một số linh cảm của tôi trong quá khứ đã chứng tỏ được việc". Ông nói. "Do vậy, tôi sẽ hành xử theo nó. Tôi sẽ giả định rằng Mack vô can với những tội ác này. Và tôi sẽ giả định rằng ai đó biết cậu ấy khá rõ phải chịu trách nhiệm. Nói theo kiểu đó, tôi muốn nói là biết cậu ấy đủ rõ để có nghe nói về những cuộc gọi vào Ngày của Mẹ, và có số điện thoại không được đăng ký của gia đình cậu ấy".

Reeves nhìn từ người nhân viên điều tra này đến người khác. "Chúng ta sẽ tập trung vào những người ở quanh Mack. Bằng cách đó, tôi ám chỉ hai người bạn cùng phòng của cậu ấy, Nick DeMarco và Bruce Galbraith. Chúng ta sẽ đào bới mọi điều mà chúng ta có thể biết được từ cặp vợ chồng giám thị, Lil và Gus Kramer. Từ đó chúng ta sẽ tập trung vào những người bạn khác của Mack ở Columbia đã có mặt cùng với cậu tại hộp đêm trong buổi tối cô gái thứ nhất biến mất. Suốt cuối tuần, các kỹ thuật viên của chúng ta đã tập trung tất cả những bản miêu tả của báo chí và những clip của giới truyền thông được đặt làm những dòng tít hàng đầu khi mỗi người trong số ba cô gái biến mất. Chúng ta đã phóng lớn khuôn mặt của từng người chụp được trong các tấm hình đó, xem anh ta hay cô ta có thể xác minh nhân thân được không. Hãy nghiên cứu các khuôn mặt đó. Hãy ghi nhớ chúng".

Lucas tới sớm đến mức ông đã pha xong cà phê cho mình. Ông nhấp một ngụm, nhăn mặt, rồi nói tiếp: "Giới truyền thông đang đóng trại bên ngoài Sutton Place. Một trong các bạn phải luôn luôn có mặt ở khu lân cận đó. Hãy lấy điện thoại của các bạn ra và sử dụng nó như máy chụp hình. Một người nào đó cũng phải có mặt trên phố khi Woodshed mở cửa tối nay, chụp hình không chỉ khách vào ra mà cả những người quanh quẩn trên các con phố. Có hai trong số các câu lạc bộ khác mở cửa ở SoHo trong tuần này. Hãy có mặt ở đó cùng với các tay săn ảnh chuyên nghiệp".

"Lucas, điều đó là không thể được". Jack Rodgers, người trợ lý cao cấp nhất của ông phản đối. "Ba người chúng tôi không thể bao quát khắp hết khu vực đó".

"Không ai bảo anh phải làm". Reeves ngắt lời, giọng nói trầm lắng bình thường của ông cao lên vài cung bậc. "Hãy lấy ra đây danh sách người của ta vẫn sử dụng khi ta cần sự giúp đỡ bổ trợ. Chúng ta phải có ba mươi cảnh sát đã về hưu sẵn sàng có mặt".

Rodgers gật đầu: "Được thôi".

Reeves trầm giọng xuống: "Tôi linh cảm rằng thủ phạm rất thích được chú ý. Hắn có thể muốn có mặt tại hiện trường khi có giới truyền thông ùa đến. Các khuôn mặt trên từng bức hình mà anh có sẽ được làm rõ nét hơn trong phòng kỹ thuật của chúng ta. Tôi không bận tâm có bao nhiêu, và tôi cho rằng có đến hàng trăm tấm. Có thể, chỉ có thể, một trong những tấm đó sẽ tương xứng với kẻ có mặt quanh nơi này trong suốt quãng thời gian sôi sục mà giới truyền thông theo đuổi những vụ mất tích. Tôi nhắc lại, hiện nay chúng ta sẽ giả định là Mack MacKenzie vô tội".

Ông nhìn Rodgers. "Tại sao anh chẳng nói gì hở Jack?"

"Được rồi, Lucas. Tôi sẽ nói. Nếu anh đúng, chúng ta có thể tìm ra tấm hình của một gã xuất hiện ở tất cả các nơi. Hắn có thể mập, hắn có thể gầy, hắn có thể hói đầu, hắn có thể để tóc cột đuôi ngựa. Hắn có thể là một người mà cả mẹ hắn cũng chẳng nhận ra, và hắn là Charles MacKenzie Jr".