Lâm Sơ Thịnh trở về Bắc Kinh, chương trình “Thế giới mà chúng ta không biết” đã được chiếu một vài tập rồi.

Hình như Quý Bắc Chu rất bận, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại cho Lâm Sơ Thịnh, ngoại trừ việc nói nhớ cô ra, còn nói về tình hình gần đây của khu bảo hộ.

Anh kể với cô về biểu hiện của những tình nguyện viên mới đến, ai ồn ào rồi ai buồn cười, ai làm anh tức đến mức muốn đá vào người; rồi anh cũng gửi cho cô những video rồi hình ảnh về động thực vật ở rừng mưa; và cũng kể rằng, sao ở nơi đó đẹp biết bao nhiêu…
Anh nói: “Từ khi em tới đây, ngắm sao cũng sẽ nhớ em, trời mưa cũng nhớ em, ngay cả khi gió thổi…”
“Cũng nhớ em.


Trước giờ anh vẫn luôn thích trêu ghẹo, luôn khiến Lâm Sơ Thịnh đỏ mặt, nhưng mà Lâm Sơ Thịnh cũng có việc bận của mình.

Sang năm cô sẽ tốt nghiệp, bây giờ cũng phải bắt đầu chọn đề tài để viết luận, giáo sư Du cũng cực kỳ chú trọng đến luận văn, có nhiều đề tài đều bị ông ấy đánh trượt.

Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn gửi tin nhắn cho Quý Bắc Chu:
【 Em nghi ngờ giáo sư Du đang cố ý làm khó em, em còn thấy số tóc trên đầu ngày càng thưa dần đi nữa.


【 Gần đây bởi vì bắt đầu viết luận mà em luôn thấy ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều thấy buồn ngủ nữa, cảm giác mình như đồ bỏ đi ý…】
【 Bận rộn viết luận, rồi rối loạn giữa làm việc và nghỉ ngơi, kinh nguyệt cũng không đều nữa, giáo sư còn hỏi em có hứng học tiến sĩ không, nhưng mà trong mười người tiến sĩ thì có chín người bị hói rồi, em không muốn học nữa đâu.


【 Đàn anh cũng khuyên em nên học tiến sĩ, còn nói số tóc trên đầu em chắc còn kiên trì được đến lúc tốt nghiệp tiến sĩ, anh nghe xem đây giống tiếng người hả? 】

Quý Bắc Chu xem đi xem lại những tin nhắn cô gửi đến, sau đó cứ ngồi bật cười ở trên bãi cỏ.

Khi Lâm Sơ Thịnh xác định phương hướng nghiên cứu luận văn, thì thời gian cũng trôi vụt nhanh, chớp mắt đã đến tháng năm.

Quý Bắc Chu cũng xin nghỉ phép về nước.

**
Lần này Quý Bắc Chu trở về chủ yếu là bởi vì Vu Bôn và Lư Tư Nam.


Tháng năm Vu Bôn sẽ kết thúc hành trình tình nguyện, về nước để đi đăng ký kết hôn với Lư Tư Nam còn mời Quý Bắc Chu đứng ra làm người chứng kiến, anh cũng muốn về để thăm người nhà và Lâm Sơ Thịnh, nên cũng vui vẻ xin nghỉ phép.

Lúc này có rất nhiều tình nguyện viên ở khu bảo hộ, Quý Bắc Chu cũng dễ dàng xin nghỉ hơn trước kia.

Kỳ nghỉ ngày mùng một tháng năm, Cục Dân chính không làm việc.

Vu Bôn còn về trước hai ngày, rồi đi lấy giấy kết hôn với Lư Tư Nam ở Kim Lăng vào một ngày cuối tháng tư.

Lâm Sơ Thịnh có ngày nghỉ Tết Lao động, vì muốn được gặp Quý Bắc Chu sớm hơn nên cô không về nhà, mà ngồi xe đi đến Kim Lăng.

Khi cô ra khỏi trạm xe, đã nhìn thấy Quý Bắc Chu từ một khoảng xa.

Trong đám người, anh có vẻ ngoài cao, đầu đinh gọn gàng sạch sẽ, và hiếm khi mới mặc một bộ vest màu xám tro, bộ này tôn lên đôi chân dài, vai lưng rộng của anh.

Anh không thắt cà vạt, một tay nhét túi, ánh mắt chẳng quan tâm gì, lộ ra vẻ uể oải lười biếng.

Ánh mắt anh trầm tĩnh sâu sắc nhìn xuyên qua dòng người, vẫn là ánh mắt đầy sự xâm lược kia.

Hơi thở của Lâm Sơ Thịnh như ngừng lại, cô bỗng thấy chóp mũi hơi chua xót, Quý Bắc Chu thấy cô đi ra thì bước nhanh đến, xách vali cho cô rồi đi đến bãi đổ xe.

Đã lâu rồi không gặp, cô cũng thấy có niềm vui không tên, và có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng đến khi gặp nhau rồi lại không biết nói gì, câu đầu tiên mà cô nói lại là:
“Anh lái xe đến à? Xe của ai vậy?”
“Của Lư Tư Nam.


Lâm Sơ Thịnh gật đầu, dòng người trong trạm xe chen chúc, đi qua một đoạn đường đông người, Quý Bắc Chu nhân cơ hội kéo cô đến bên người, ôm lấy cô rồi tiếp tục đi.

Lúc này mới thấy thân mật, quen thuộc.

Đợi đến khi cất vali rồi lên xe, Lâm Sơ Thịnh còn chưa thắt dây an toàn thì Quý Bắc Chu đã lại gần chỗ cô, giữ lấy mặt cô rồi hôn.

Nụ hôn vội vã, nóng bỏng như muốn nuốt trôi cả người cô.


Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm nhận bờ môi tê dại, hơi đau, cả người run rẩy, dường như linh hồn nhỏ bé cũng muốn chui ra.

Tuy đã là tháng năm, nhưng cơn gió vẫn mang hơi lạnh, còn nụ hôn của anh cực kỳ nóng bỏng, mỗi nơi anh hôn đến đều như bị điện giật, khiến cô run rẩy.

Lâm Sơ Thịnh không chịu nổi sự nóng bỏng như vậy, nhưng không phản kháng nổi, chỉ đành nhìn vào anh.

Bị bắt nạt như vậy, đôi mắt cô ngập hơi nước, ánh mắt dịu dàng quấn quít… Khiến Quý Bắc Chu càng không chịu nổi.

“Thịnh Thịnh.

” Quý Bắc Chu vuốt ve mặt cô, mổ lên môi cô.

“Vâng?”
“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này.

” Anh nói bằng giọng trầm khàn, lòng bàn tay cực kỳ nóng, khi vuốt ve mặt cô, hơi nóng như bốc lên, từ từ thấm vào làn da cô.

“…”
Đầu óc Lâm Sơ Thịnh quay cuồng, bên tai chỉ có tiếng tim đập loạn xạ, mỗi lần đều va chạm vào lồng ngực, khiến cơ thể cũng run lên.

“Còn nhìn nữa, thì anh không nhịn nổi đâu.


Giọng nói anh khàn khàn, rất nhẹ nhưng lại khiến hơi thở của Lâm Sơ Thịnh bỗng chốc rối loạn.

Hai người ngồi vào chỗ, Lâm Sơ Thịnh mới vươn tay để kéo dây an toàn, lồng ngực cô như bị hơi thở của anh rót đầy, khiến toàn thân cô cũng nóng theo.

Khi Quý Bắc Chu khởi động xe, anh còn nghiêng đầu nhìn cô, “Em thích loại xe gì?”
“Xe á?”

“Có bằng lái chưa?”
“Có rồi, năm hai em đi thi ở trường rồi, nhưng mà lâu lắm rồi không đi xe.


“Không gian xe của Lư Tư Nam hơi nhỏ, hơi hạn chế, không tiện hành động, sau này chúng ta mua chiếc lớn hơn.


Lâm Sơ Thịnh đáp lời.

Khi xe chạy được vài phút, cô mới hiểu rõ ý tứ của người nào đó, lại ngại đến mức đỏ cả mặt.

Anh đúng là chẳng thay đổi tẹo này, khi thì đứng đắn, khi thì miệng lưỡi cợt nhả.

“Ngày hôm qua Vu Bôn và Tư Nam đã đi nhận giấy kết hôn rồi à?” Lâm Sơ Thịnh chuyển sang đề tài khác.

“Ừm, còn bảo anh mang cả vest về.

” Khi ở khu bảo hộ thì Quý Bắc đã quen với việc tùy ý, không thích ăn mặc nghiêm chỉnh, “Hôm nay Vu Bôn đưa cô ấy đi khám thai, chúng ta đi bệnh viện đón bọn họ trước, rồi đến nhà họ ăn cơm.


Lâm Sơ Thịnh gật đầu, “Hắc Tử và cô bác sĩ Tiêu kia ở bên nhau rồi à?”
“Vẫn chưa.


“Vẫn chưa á? Sao lại vậy được?”
“Ngày thường cậu ta tùy tiện cẩu thả, lá gan có vẻ lớn, nhưng thực ra lại rất ngu ngốc, mỗi buổi sáng đều chạy vào rừng hái hoa cho người ta, rồi lấy cơm săn sóc tí một, nhưng mà không dám thổ lộ, đã thích thì cứ nhích đi, đàn ông đàn ang gì mà dông dài như thế.


Lâm Sơ Thịnh bật cười, “Có vẻ như giống em trai anh.


“Không giống nhau đâu, bác sĩ Tiêu thích Hắc Tử, hai người họ đều thích nhau, còn Tiểu Úc với em…”
“Là tương tư đơn phương, là một kiểu quấy rầy mà thôi.


Lâm Sơ Thịnh cười gật đầu, “À, em có nghe Tiểu Thiến kể, dự án đầu tay của cậu ta được hoàn thiện rồi, hai người chuẩn bị đi du lịch đợt lễ Lao động này.



“Thế à?”
“Cậu ta cũng bận rộn nửa năm rồi, nhưng mà cũng kiếm được khá nhiều, hai người còn đang tìm mua nhà ở gần trường học.


Nhà có Quý có điều kiện, nhưng mà nhà của Quý Thành Úc đều do hắn tự bỏ tiền ra mua.

Khi làm việc, mọi người có lẽ cũng chú ý đặc biệt đến Quý Thành Úc bởi có người bố có tiếng là Quý Vĩnh Chính, nhưng như thế thì Quý Thành Úc càng phải cố gắng hơn để chứng minh cho họ thấy, cho dù không phải là con trai của Quý Vĩnh Chính thì hắn cũng có thể tạo ra một mảnh trời riêng.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Quý Thành Úc liều mạng làm việc như vậy.

Quý Bắc Chu chỉ cười, “Nhà ở gần trường? Hai đứa ấy có con rồi à?”
“Vẫn chưa, Tiểu Thiến nói dự định mùng một tháng năm này đi du lịch, bổ sung tuần trăng mật luôn, tiện thể cố gắng ở phương diện kia hơn.


Nói đến chuyện mang thai, Quý Bắc Chu mới nhớ đến những tin nhắn lúc trước Lâm Sơ Thịnh gửi cho anh:
“Lúc trước em nói kinh nguyệt bị chậm, vẫn chưa đến à?”
Lâm Sơ Thịnh không ngờ Quý Bắc Chu bỗng nhiên lại nói vòng đến đề tài này, chuyện kinh nguyệt cũng là chuyện tương đối riêng tư, cô khẽ ho hai tiếng, “Vẫn chưa.


“Lần này em bị chậm một khoảng thời gian rồi.


“Cái kia của em vốn cũng không đều, chắc là do thường xuyên thức đêm viết luận văn, trước khi thi lên thạc sĩ, có một lần hai tháng mà vẫn chưa có, mẹ em còn dẫn đi đến bệnh viện, bác sĩ bảo là do chế độ làm việc và nghỉ ngơi tương đối hỗn loạn, áp lực học tập lớn.


“Em chắc là không có chuyện gì chứ? Đúng lúc chúng ta cũng đi bệnh viện, có muốn vào kiểm tra luôn không.

” Quý Bắc Chu cũng có kiến thức sinh học cơ bản, kinh nguyệt rối loạn cũng nên đi kiểm tra.

“Không cần đâu.


Lâm Sơ Thịnh cũng không muốn nói đề tài này nữa, mà chuyển sang chuyện luận văn tốt nghiệp.

Nhưng mà chuyện này lại như một hạt giống chôn ở đáy lòng cô, không hiểu tại sao lại bắt đầu liên tưởng đến những chuyện khác…