Diệp An Băng đặt chân xuống phòng bếp, nhìn bàn thức ăn tươm tất vẫn còn nguyên vẹn đã sớm nguội lạnh, mà lòng dạ héo hon.
Cô đích thân thu dọn như lời nói trước đó, bỏ vào từng hộp, chia ra từng phần, rồi bảo người làm mang ra ngoài phát cho người nghèo neo đơn, chứ chẳng chừa lại cho mình phần nào.
Tâm trạng không tốt, cô mở tủ lạnh định lấy bia uống cho vơi nỗi sầu, lúc định khui bia, cô mới nhớ tới người đàn ông ấy hôm nay cũng có uống vài lon, mà bia thì dễ gây đau đầu, nên nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô lại mang bia cất vào tủ.
Sau đó, cô đích thân pha hai ly sữa, một ly giữ cho mình, ly còn lại bảo người làm mang lên phòng cho hắn.
Mặc dù hai phòng nằm cạnh nhau, nhưng cô đang muốn tránh mặt hắn, nên chỉ còn cách sai người làm mang lên.

Tuy nhờ người khác, nhưng bản thân lại nán ngoài cửa, chờ tới khi người làm quay trở ra, cô liền hỏi thăm:
"Anh ấy đã ngủ chưa?"
"Dạ chưa! Nhưng mà tôi thấy sắc mặt của cậu ấy hình như không được tốt lắm, tôi có hỏi thăm nhưng cậu ấy bảo không sao.

Tôi vừa ra thì cậu ấy tắt đèn rồi, chắc uống sữa xong sẽ ngủ ngay thôi.

Tiểu thư cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi ạ, đêm đã muộn rồi."
"Tôi biết rồi! Dì đi nghỉ đi, cần gì tôi sẽ ấn chuông gọi sau."
"Vâng!"
Người làm rời đi, Diệp An Băng nhíu mày nhìn về cánh cửa phòng của người đàn ông.

Nét mặt cô lo lắng thấy rõ, nhưng nhớ lại lời người làm nói vừa rồi ,hắn đã tắt đèn chuẩn bị ngủ, cô cho rằng hắn uống say mới khiến cơ thể mệt mỏi một chút, nên quyết định không vào thăm hỏi mà lặng lẽ trở về phòng riêng của mình.

Lúc này, Quách Khiếu Nam đang ngồi tựa lưng trên thành đầu giường.

Quả thực, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn ngủ với chút tia sáng mỏng manh rọi về phía giường.
Ban nãy, sắc mặt hắn vẫn hồng hào, tươi tắn, nhưng ngay lúc này lại nhợt nhạt hơn hẳn, màu sắc trên môi cũng tái hơn vài phần.

Bởi, chứng bệnh cũ trong người hắn lại tái phát cách đó không lâu.
Nhìn qua ly sữa đang đặt gần đó.

Hắn biết là cô ấy chuẩn bị, có lẽ cô đang giận dỗi, nhưng vẫn lo cho hắn.
Càng nghĩ tới tấm chân tình của cô thì lòng dạ hắn ta lại rối bời.

Kết quả, suốt cả đêm chỉ hết nằm rồi lại ngồi chịu đựng cơn đau từ dạ dày, mà sữa thì không chịu uống.
Còn lý do, chắc chỉ mỗi hắn hiểu rõ.
...
Sáng hôm sau, Diệp An Băng đã xuống bếp từ sớm, vì đêm qua cô đâu có ngủ.
Trải qua một đêm trằn trọc trên giường, cô cũng nghĩ thoáng hơn, không buồn, không giận, và xem như ngày hôm qua chưa có chuyện không vui gì xảy ra, nên sau khi tự tay làm xong bữa sáng thanh đạm, Diệp An Băng đã chạy lên phòng của người đàn ông ấy.
Hắn từng yêu cầu cô phải gõ cửa trước khi vào, nhưng cô vẫn không nghe.
Lần này xông vào, Quách Khiếu Nam cũng vừa từ phòng tắm trở ra, nhưng may mắn là hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ còn có mái tóc hơi ướt do chưa được sấy khô.
Gặp được Diệp An Băng, hắn khá bất ngờ vì không nghĩ rằng cô lại hết giận nhanh như vậy.
Đứng nhìn nhau một hồi, hắn mới hỏi:
"Dậy sớm thế, bình thường em toàn ngủ qua giờ ăn sáng mới chịu dậy mà?"
"Có ngủ đâu mà dậy.

À không, ý em là đêm qua cảm thấy khó ngủ, nên sáng nay dậy sớm."
"Em có làm bữa sáng rồi, anh sấy tóc cho khô đi, rồi xuống ăn sáng cùng em!"
Diệp An Băng đã lấy lại tâm trạng vui vẻ, thoải mái như bình thường.

Chỉ có sắc mặt của Quách Khiếu Nam vẫn không được tốt, không tốt từ bên ngoài lẫn bên trong.
"Sao anh còn đứng ngây ra đó?"
"Thôi vậy để em phụ anh một tay cho nhanh, chứ anh lề mề quá đi à, bữa sáng sắp nguội lạnh hết rồi."
Vừa nói, cô nàng vừa chạy sang tủ lấy máy sấy tóc.


Quay lại chỗ hắn ta đang đứng, cô thẳng thừng kéo đối phương ngồi xuống giường.

Sau đó, Diệp An Băng bắt đầu trở thành một chuyên viên chăm sóc tóc cực kỳ chu đáo.
Lúc này, Quách Khiếu Nam cũng không phản ứng gì, chỉ im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi:
"Không giận anh nữa à?"
"Hửm? Em có giận dỗi anh khi nào đâu."
"..."
"Chuyện tối qua..."
"Em quên hết cả rồi, anh cũng đừng nhắc lại.

Sau này, anh không thích điều gì từ chỗ em thì cứ nói thẳng ra, em sẽ làm theo ý của anh."
Hắn im lặng, im lặng tới khi cô sấy tóc cho mình xong, mang máy đi cất, và quay trở lại ngồi xuống giường, rồi còn chủ động ôm hắn âu yếm từ phía sau, thì hắn mới nói:
"Anh không thích em ở bên cạnh anh! Không thích em quan tâm anh nhiều như thế."
Diệp An Băng bỗng nhiên nhói lòng, bởi những câu nói đó của hắn là từng mũi kim nhỏ đang đâm vào tim cô.
Nhưng không sao, cô vẫn xem nhẹ chuyện đó.

Vẫn bình thản mà hỏi:
"Tại sao? Tại em phiền hả?"
Người con gái ấy vẫn đang ôm hắn, đang lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời, nhưng mãi một lúc sau vẫn không nghe thấy hắn phản ứng gì.

Diệp An Băng bất giác chau mày, cô rời khỏi người hắn để tiến ra phía trước.

Vốn muốn mặt đối mặt nói rõ một lần cho xong, nào ngờ lúc nhìn thấy gương mặt tái mét của hắn, cô liền quên hết những gì vừa nói, vừa nghe.

"Khiếu Nam, anh sao vậy? Sắc mặt anh tệ quá, có phải không khỏe không?"
Hắn nắm lấy bàn tay đang áp bên gò má của mình đặt xuống, nhưng vẫn nắm trong tay.

Không trả lời câu hỏi đó của cô, hắn chỉ cười nhẹ rồi khẽ lắc đầu.
"Đi ăn sáng thôi."
Nói xong, Quách Khiếu Nam đứng dậy, nhưng suýt chút nữa thì ngã vì cơn đau dữ dội từ dạ dày tác động, nhờ có Diệp An Băng bên cạnh đỡ lấy, nếu không chắc chắn bây giờ hắn đã nằm dưới sàn nhà.
Cô không vội nói gì hết, chỉ cau chặt mày mà quan sát biểu hiện của hắn, rồi chốt gọn nghi vấn bằng một câu:
"Đang đau dạ dày đúng không?"
Chất giọng lạnh lùng của cô, mới khiến hắn dè dặt, còn cố tình tránh né ánh mắt sắc bén bên cạnh, xong mới khẽ đáp:
"Hơi đau một chút."
"Một chút mà ra nông nổi này hả? Mặt mày tái mét, chân bước không vững?"
"Anh chán sống rồi, nên mới muốn tôi đừng quan tâm anh nữa chứ gì? Nhưng tôi nói cho anh biết, đã là người của tôi, anh đừng hòng có cái quyền tự ý phóng túng."
"Đi, theo tôi đến bệnh viện."
Mắng xong, Diệp An Băng dứt khoác lôi cổ hắn ta đưa tới bệnh viện.
Bình thường cô rất hiền, nhu mì lại chu đáo.

Nhưng một khi đã cáu, thì hậu quả khó lường.