Phần 1

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Trường Z mà Nhan Thanh học là trường trọng điểm, công tác quản lý cũng khá chặt chẽ. Cổng trường chỉ mở vào thời gian cố định sáng trưa chiều. Người ngoài muốn vào phải trải qua đủ loại xác nhận kiểm tra. Lúc mở cổng nếu học sinh muốn ra ngoài, phải được giáo viên chủ nhiệm đồng ý, giấy mà không có con dấu của phòng đào tạo đều tương đương như giấy trắng.

Nhưng trước giờ có chính sách ắt có đối sách trị. Bất kể trường có quản lý nghiên ngặt cỡ nào, chỉ sợ lòng vượt tường của bọn học sinh không kiên định, không bức thiết mà thôi.

Đó là nguyên nhân vì sao mà phàm là học sinh xuất thân từ trung học Z đều luyện được bản lĩnh ‘vượt nóc băng tường’. Sau khi vượt tường, liền đi ra ngoài bằng cửa sau.

Cô nàng Nhan Thanh năm đó cũng được xem như là cao thủ võ lâm, nhưng đi làm được vài năm đã bắt đầu mai một, sớm không còn mạnh mẽ linh hoạt như trước.

Bức tường sau trường học vẫn giống như trong trí nhớ, nhiều năm như vậy mà ngay cả màu vôi cũng chưa từng thay đổi. Không quá cao, nhưng Nhan Thanh đứng ở ngoài khoa tay múa chân cả buổi cũng không leo lên được. Cuối cùng vẫn là Cố Trạch Vũ đứng ở dưới nâng cô lên đầu tường, sau đó trèo vào bên trong đứng bên dưới tiếp ứng, lúc này cô mới ‘trăm cay nghìn đắng’ lần nữa bước vào trường cũ.

Khi để cô xuống đất, Cố Trạch Vũ nhịn không được giễu cợt, “Cưng à, em khẳng định trước kia em đến trường không mang theo tấm chăn bông dạy cộm sao?”

“Chăn bông dày cộm?” Nhan Thanh nhìn anh, khó hiểu, “Em mang theo chăn bông làm gì, đâu có được ngủ.”

Cố Trạch Vũ nén cười, “Không có gì!” Sợ lúc em nhảy xuống, toàn thân tiếp đất, đau lắm!

Nhan Thanh biết trong lòng anh đang nghĩ chuyện không tốt, nhưng cuối cùng cũng không bắt kịp suy nghĩ của anh. Đành liếc mắt kinh bỉ, giận dỗi nói: “Tẻ nhạt!”

Trung học Z mấy năm nay có chút thay đổi, so với hồi đó cô đi học thì có thêm một phòng nghe nhìn, căn tin cho học sinh cũng mở thêm một cái mới.

Hai người tay trong tay chậm rãi đi tản bộ men theo con đường nhỏ bên cạnh sân thể dục. Đi tới chỗ nào có lưu lại ấn tượng sâu sắc, Nhan Thanh liền thuận tiện kể cho anh nghe một chút về lịch sử vẻ vang thời đó của chính mình.

Lúc tập nhảy xa trong giờ thể dục gì đó, cô bị té nằm bẹp trong đống cát, chân bị trầy một mảng lớn phải đưa vào phòng y tế. Phía đông sân thể dục có một bãi đá rất cao, mùa đông tuyết rơi xuống sân thành một đống tơi xốp, giờ thể dục cô nghịch ngợm đẩy một bạn nam xuống đó. Người nọ vùng vẫy thật lâu trong đống tuyết, cho đến khi giờ thể dục kết thúc mới bò lên được. Còn có trốn học trong giờ học thêm tối cấp ba, kết quả ở phía sau phòng văn hóa và thể dục thể thao, trong một góc vắng vẻ yên tĩnh bắt gặp một đôi uyên ương lớp trên đang yêu đương vụng trộm.

Cố Trạch Vũ nghe đến đó thì trong lòng sặc mùi ghen tuông không thể kiềm chế, “Còn em? Lúc đó em có cùng ai làm đôi uyên ương như chim liền cánh cây liền cành vân vân gì đó hay không?”

“Anh cho rằng em giống như cậu hai nhà họ Cố là anh sao!” Nhan Thanh đối với bình dấm chua bay tới tấp của anh hết sức khinh thường, hơn nữa không chút lưu tình mà đáp trả lại: “Ngài đây có hồng nhan tri kỷ khắp thế giới, không phải ngôi sao thì cũng là người mẫu, không phải người mẫu thì cũng là mấy cô nhà giàu!”

“Ơ…” Cố Trạch Vũ cứng họng, vội vàng giơ tay xin hàng, “Bé Thanh à, anh sai rồi! Chúng ta đổi đề tài khác nha!”

Chính xác, trước khi quen biết Tiểu Bạch Liên nhà anh, tuy rằng sinh hoạt cá nhân của anh không đến mức thối nát như mấy người trong giới này, nhưng tuyệt đối không xài nổi hai chữ ‘trong sạch’.

“Hứ!” Nhan Thanh liếc anh, quyết định rộng lượng không truy cứu nữa.

Khi đi ngang qua trước dãy lớp học, nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ từ xa xa trông thấy bên trong toàn là học sinh ngồi ngay ngắn, một đám cúi đầu múa bút thành văn.

Cố Trạch Vũ không khỏi ngạc nhiên, “Sao tết mà cũng không được nghỉ vậy! Giờ mấy đứa nhỏ này còn bận hơn anh nữa.”

“Học sinh cấp ba thì làm gì có nghỉ tết chứ! Chỉ nghỉ hai ngày là ba mươi mùng một thôi, mùng hai cũng phải đến trường ôn tập!” Nhan Thanh dùng ánh mắt quái lạ hiếm có để nhìn anh, “Chẳng lẽ hồi học cấp ba anh không học như vậy sao?!”

Hỏi ra mới thấy câu hỏi của mình thật ngây thơ, anh là con cái thuộc gia đình như vậy, đường đời đều được an bài xong rồi, người khác ra sức tranh đấu cũng không cầu được thứ này thứ kia, còn đối với anh có được chỉ là chuyện đương nhiên, dễ dàng. Làm sao còn phải học tập chăm chỉ, trải qua gian khổ chứ!

Nhìn thấy vẻ mặt của cô là biết cô đang suy nghĩ cái gì, Cố Trạch Vũ chỉ khẽ lắc đầu, “Cưng à, đừng nghĩ anh là đứa học sinh quần là áo lụa không có chí cầu tiến thế chứ. Sinh ra trong một gia đình như vậy cũng không phải là lỗi của anh!”

“Anh đây chính là được hời mà còn khoe mẽ!”

“Em nghĩ xem đúng không, cuộc đời của anh thật ra đã được lên kế hoạch từ sớm. Anh trai anh tham gia quân đội, anh thì phải làm chính trị. Nhưng cuộc sống như vậy không phải thứ anh muốn. Vì thế cái năm mà thi đại học, anh nộp đơn nguyện vọng trống, sau đó cải số đòi đi Anh. Khi đó là đi chung với tên Triệu Húc kia, cậu ta học Y, còn anh học tài chính.”

“Sau này thế nào?” Nhan Thanh hứng thú hỏi, về những chuyện quá khứ của anh, cô thật sự chưa từng nghe qua.

“Sau này… người nhà anh nhất định không tán thành cho anh xuất ngoại, cho nên cắt đứt toàn bộ nguồn kinh tế của anh, hơn nữa còn ra lệnh cưỡng chế mọi người trong nhà không được viện trợ gì cho anh. Cho nên khoảng thời gian đó, là thời gian khó khăn nhất trong đời anh, anh dùng số tiền trước kia mình tích góp từng tí một mà có để đóng học phí năm đầu, sau đó mỗi ngày làm mấy công việc để duy trì cuộc sống. Còn phải bảo đảm khi cuối kỳ phải nhận được học bổng, bằng không học phí năm hai sẽ không có để đóng!”

“Không thể nào tưởng tượng được người sống an nhàn sung sướng như anh, lại có khoảng thời gian khó khăn như vậy!” Nhan Thanh ngạc nhiên, đồng thời lại vì người đàn ông bên cạnh mà đau lòng, tất cả quá trình đó anh chỉ tóm tắt qua vài câu ngắn ngủi, nhưng cuối cùng phải chịu bao nhiêu cực khổ, chỉ có mình anh biết. Cô cũng từng nếm trải cuộc sống mà một ngày phải làm mấy công việc, nhiều lúc rất muốn khóc, muốn bỏ hết cho rồi, nhưng nhớ đến Tả Sa còn trong viện điều dưỡng, nên vẫn phải cắn răng tiếp tục kiên trì. Huống chi, anh chỉ có một thân một mình nơi đất khách quê người.

“Sao lòng dạ ba anh cứng rắn quá vậy?! Vậy còn mẹ anh đâu? Mẹ anh nghe lời ba anh, một chút cũng không quan tâm đến anh sao?”

“Sao vậy, đau lòng à?” Cố Trạch Vũ nghe ra được sự oán trạch lờ mờ trong giọng nói của cô, anh vui mừng trong lòng. Nắm lấy tay cô chặt thật chặt, dường như để trấn an, “Cách giáo dục của gia đình anh từ trước đến giờ chính là, nhất định phải ra tay tàn nhẫn với con cái một chút. Cho nên ông già anh rất muốn xem anh nếm chút khổ sở. Ông nghĩ anh chịu đựng không nổi, tự nhiên sẽ về nước chịu sự sắp xếp của ông thôi.”

“Đáng tiếc là bác ấy tính sai có đúng không?”

“Đúng vậy. Một già một trẻ đấu nhau suốt hai năm, sau đó ông yếu dần, không chặn kinh tế nữa. Nhưng lúc đó anh cũng đã quen với cuộc sống tự lập dựa vào đôi tay mình, tuy rằng có khổ có mệt, nhưng cảm thấy bản thân vô cùng có giá trị.”

“Năm anh tốt nghiệp, anh cầm tấm bằng đại học đến Mỹ. Sau đó, kiếm thùng vàng đầu tiên của đời mình ở Wall Street, bắt đầu gầy dựng sự nghiệp. Tiếp đó, chính là trước khi khủng hoảng tài chính đuổi đến, anh về nước thành lập công ty của chính mình. Rồi sau đó nữa… gặp một người con gái tên là Nhan Thanh, hơn nữa đối với cô ấy là vừa gặp đã yêu, gặp lại thì cảm mến. Từ đó nhớ mãi không quên, đời này không thể không lấy cô ấy!”

“Anh đi chết đi!” Nhan Thanh bị anh nói đến đỏ mặt, lấy tay ra một mình bước nhanh về phía trước. Kết quả chưa được mấy bước, đã bị anh ôm lấy từ phía sau.

Nhan Thanh hơi giãy dụa, “Cố Trạch Vũ, đây là trường học đó! Anh đừng có mà động tay động chân!”

Nhưng anh ôm càng chặt hơn, thậm chí còn dán đôi môi lạnh lẽo ướt át mơn man trên vành tai cô, “Chạy đi đâu? Hả?”

Sau đó, trong tiếng hét lúng túng của cô, anh vác cô lên vai thẳng tiến đến phía sau phòng văn hóa và thể dục thể thao, “Đi nào, chúng ta cũng đến đó làm đôi uyên ương yêu đương vụng trộm đi!”

Phần 2

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Nhan Thanh nghỉ đến mùng chín mới đi làm lại, cho nên Cố Trạch Vũ đã dự tính trước là sẽ ở lại quê của Nhan Thanh chơi đến mùng năm, sau đó rạng sáng mùng sáu sẽ đáp máy bay trở về thành phố T. Nhưng chiều mùng hai hôm đó, khi anh đang cùng Nhan Thanh ở trên chiếc giường nhỏ trong khách sạn ‘tập thể dục hai người’ thì có cuộc gọi giật ngược giật xuôi đến nói… Hạng mục mới xảy ra chút vần đề cần anh trở về xử lý. Anh đành phải đặt vé máy bay giữa đêm giữa hôm mùng ba, bay trở về thành phố T trước hai ngày.

Từ lần nằm viện đó đến nay, tất cả sinh hoạt ăn uống của đồn trưởng Nhan bị bà Từ quản chế chặt chẽ, làm mấy tháng nay ông nhịn muốn chết. Lần này nhân dịp năm mới, xem như hoàn toàn sướng miệng. Bà Từ cứ một ngày ba bữa cơm là than thở, nhưng cũng không ngăn được ông uống rượu ăn thịt mỡ.

Rồi kết cục của sự ham ăn ấy chính là, đồn trưởng Nhan bị chóng mặt một cách vẻ vang.

Sáng sớm mùng sáu đó, sau khi Nhan Thanh đang đánh răng trong nhà vệ sinh, chợt nghe thấy tiếng chén bát rơi loảng xoảng xuống đất truyền ra từ phòng khách. Lúc ấy cô sửng sốt một lát, ngay sau đó là tiếng thét oang vàng 800 đê-xi-ben của bà Từ, “Thanh Thanh… ba con ngất xỉu!” giọng điệu hoảng hốt không kém.

Quên mất trong miệng đầy bọt kem đánh răng, ném thứ trong tay đi vội vàng chạy ra ngoài.

Đồn trưởng Nhan không có ngất xỉu như tiếng thét của bà Từ. Ông không ngất xỉu, chỉ là pha trà xong, trên đường đi lên phòng khách thì có khoảng một giây choáng váng, chân trái giẫm chân phải, vấp một chút.

Đồn trưởng vĩ đại của chúng ta cũng rất là may mắn, đúng lúc bên cạnh là sô pha, cơ thể nghiêng ngã, trực tiếp thuận thế ngồi vào sô pha luôn. Chỉ là nguyên ấm trà đổ hết lên ngực, trông có vẻ khá chật vật.

Nhan Thanh nhanh chóng tìm thuốc bôi cho ba cô, bà Từ thì mau mau đi gọi điện thoại cho anh ba cô là Nhan Hoành. Chưa đến năm phút, một đám bà con thân thích lũ lượt kéo tới, đưa đồn trưởng Nhan đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra thông thường chỉ trong cùng một ngày là có, tạm thời tình trạng của đồn trưởng Nhan không có gì nghiêm trọng, độ nhớt (hay còn gọi là độ quánh) của máu hơi cao, động mạch vẫn sơ cứng như cũ. Lúc sáng nhất thời hơi choáng váng, có thể là do cao huyết áp tạo thành. Còn các trường hợp khác, phải đợi đến khi nào có kết quả phim chụp CT vào buổi chiều mới có thể kết luận được.

Ý của bà Từ là muốn đồn trưởng vĩ đại của chúng ta nằm viện chờ kết quả, ngộ nhỡ có gì không tốt, cũng có thể kịp thời gọi bác sĩ. Nhưng do thời gian ở bệnh viện lúc trước của đồn trưởng Nhan khiến trong lòng ông có chút ám ảnh, nếu không nghiêm trọng thì sống chết cũng không chịu ở lại bệnh viện. Bà Từ sợ kích động tới cảm xúc của ông, cũng không dám xuất chiêu hung dữ như bình thường hay dùng, đành phải bất đắc dĩ làm theo ý của đồn trưởng vĩ đại, cùng ông đi về nhà.

Phim chụp CT đến chiều thì có. Ăn cơm trưa xong, Nhan Thanh và anh ba cô cùng nhau đến bệnh viện.

Kết quả khá tốt, trên phim chụp không thấy hiện tượng tắt động mạch và xuất huyết. Bác sĩ đề nghị không cần nhập viện để diều trị, dặn dò nên chú ý điều chỉnh thói quen ăn uống thường ngày, và kê chút thuốc hạ áp.

Anh ba cô cầm giấy tờ đến phòng thu phí để lấy thuốc, bảo cô ra xe trước.

Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, Nhan Thanh vừa mới vén tấm rèm bằng nhựa dẻo nặng nề của cửa bệnh viện lên, một trận gió tây bắc liền thổi tốc vào mặt. Túi nhựa đựng phim chụp CT trong tay bị hất tung ngược lên, che kín cả khuôn mặt cô.

Trùng hợp lúc này đối diện có người vừa vào cửa, hay tay cầm đủ thứ, cử động cũng có hơi bất tiện.

Vì thế hai người liền vừa vặn đụng phải nhau.

Nhan Thanh lui về sau hai bước, vội vàng túm lấy rèm cửa để ổn định cơ thể. Nhưng người nọ hiển nhiên không may mắn như vậy.

Đối phương là một cô gái ăn mặc rất mốt, tuổi tác cũng xấp xỉ Nhan Thanh, vóc người cao gầy hơn cô một chút. Nhưng thảm nhất chính là trên chân cô ấy mang giày cao gót. Cú va chạm khiến cô ấy mất thăng bằng, đồ đặc trong tay rớt xuống không nói, cơ thể lảo đảo, suýt nữa té xuống bậc thềm. May mà có vài người bên cạnh giúp đỡ, mới tránh khỏi tai nạn.

“Xin lỗi xin lỗi… tôi không thấy cô! Thật sự xin lỗi cô!” Nhan Thanh luôn miệng xin lỗi, vội vàng chạy qua đỡ cô ấy, “Có ngã không? Có muốn nhân tiện kiểm tra một chút không?”

“Không sao đâu, tôi không ngã. Thật ra tôi cũng không chú ý nhìn đường mà.” Cô gái trẻ mỉm cười lắc đầu, sau khi mượn sức của cô gượng đứng dậy, liền xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc bị rơi ra.

“Để tôi giúp cô nha!” Nhan Thanh cuộn phim chụp lại kẹp dưới nách, ngồi xổm xuống nhặt giúp.

Mấy thứ kia ngoại trừ hoa quả ra còn có vài thực phẩm dinh dưỡng được đóng gói kín mít, không sợ bị rách ra.

Nhan Thanh phủi sạch sẽ mấy cái túi ở bên cạnh mình, khi đứng dậy đưa cho cô ấy thì phát hiện có một túi nhựa đã bị rách, mấy thứ bên trong bị lòi ra ngoài, thì cảm thấy càng thêm áy náy, “Thật sự xin lỗi cô nha! Cô đến thăm bệnh à? Muốn đến lầu mấy, cô không ngại tôi giúp cô cầm đến đó chứ!”

Cô gái trẻ hiển nhiên cũng thấy một mình cầm một đống đồ như vậy, hơn nữa có túi còn bị rách thì cũng có chút trầy trật. Cô ấy do dự một lát, hình như lúc định đồng ý, ánh mắt lại lướt qua vai của Nhan Thanh, bỗng nhếch mày mỉm cười, “Không cần đâu, cám ơn cô. Ông xã tôi đến rồi!” Nói xong thì gật đầu chào cô, không đợi cô đáp lại liền ôm một đống đồ lướt qua cô đi vào trong.

Cô gái trẻ thay đổi nhanh chóng khiến Nhan Thanh ngẩn người, bất giác mỉm cười.

Nhưng giây phút định rời đi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngoảnh đầu lại nhìn. Sau đó, chính vì cái liếc mắt này, liền khiến cô đứng hình ở tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Bởi vì bất luận thế nào Nhan Thanh cũng không bao giờ nghĩ rằng, ‘ông xã’ ở trong miệng cô gái kia lại chính là… Mục Thành!