Ngày hôm qua, Chủ tịch của Đằng Phong vừa trở về từ nước Pháp, buổi sáng hôm nay ông vừa đến công ty đã thông báo mở một cuộc họp với các quản lý cấp cao của công ty.
Ngôn Luật Kỷ mang theo tài liệu đã chuẩn bị xong, lúc vừa đến cửa phòng họp liền gặp Tiêu Đông.

"Ồ, hôm nay khí sắc không tồi." Tiêu Đông nhìn Ngôn Luật Kỷ khoẻ hơn lúc trước không ít.

"Tối hôm qua ngủ khá sớm." Trải qua một tuần điều trị, hiện tại thỉnh thoảng Ngôn Luật Kỷ có thể ngủ một giấc đến sáng, tuy chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt lắm, nhưng tốt hơn rất nhiều so với khi thức dậy sau khi ngủ một hoặc hai giờ.

"Xem ra y thuật của Gói Thuốc quả thật không tồi." Tiêu Đông cười nói.

"Gói Thuốc?" Ngôn Luật Kỷ thắc mắc hỏi.

"Là bác sĩ Lâm đó." Tiêu Đông nói, "Nhũ danh của cô nàng là Gói Thuốc, nghe rất đáng yêu."
"Nơi này là công ty, xưng hô cho lịch sự một chút đi." Ngôn Luật Kỷ cau mày nói.

"Có gì đâu, bác sĩ Lâm người ta cũng không ngại, cậu rối rắm cái gì?"
"....." Ngôn Luật Kỷ nghe xong thì sửng sờ, đúng vậy, bản thân người ta còn không ngại, hắn ở đây rối rắm làm gì "Tớ vào trước đây."
Tiêu Đông thấy Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên xụ mặt đi trước, có chút không hiểu nhướng mày.

Cuộc họp điều hành của Tập đoàn Đằng Phong được tổ chức hàng quý, thật ra là việc của người đứng đầu mỗi bộ phận đều báo cáo với chủ tịch về tiến độ công việc của quý này và kế hoạch cho quý tiếp theo.

Cuộc họp giằng co trong ba tiếng đồng hồ, sau khi bàn bạc xong mọi nội dung công việc, Chủ tịch sẽ nói một số điều nhẹ nhàng trong cuộc họp để nuôi nấng tình cảm giữa mình và cấp dưới một chút.

Chủ tịch nhìn vào Ngôn Luật Kỷ - kẻ ngồi bên trái ông từ đầu đến cuối cười một chút rồi nói, "Ngôn tổng."
Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên bị điểm danh bèn ngẩng đầu nhìn Chủ tịch nhà mình.

"Nghe nói gần đâu cậu đã nghiên cứu tạo ra một APP giám sát sức khoẻ của nhân viên? Tôi còn nghe nói là sức khoẻ của các nhân viên trong bộ của cậu đều có chuyển biến tốt nữa?" Chủ tịch tò mò hỏi.


"Vâng." Ngôn Luật Kỷ gật đầu nói, "Đợt kiểm tra sức khoẻ năm nay của công ty, tất cả nhân viên trong bộ của chúng tôi đều được chẩn đoán là sức khoẻ có vài vấn đề, bác sĩ đề nghị họ nên tập thể dục và vận động nhiều hơn.

Vì vậy, tôi đã phát triển một ứng dụng như vậy để họ cài đặt vào điện thoại di động, để tiện theo dõi việc tập luyện của bọn họ."
"Đây là chuyện tốt mà, mọi người ở các bộ khác có thể học tập theo được không?" Chủ tịch mỉm cười nhìn xung quanh, "Công ty vận hành đều phụ thuộc vào những nhân viên này.

Giữ gìn sức khỏe của họ cũng chính là duy trì sự sống của công ty."
"Đúng vậy, đúng vậy." Giám đốc của các bộ khác gật đầu phụ hoạ.

"Vậy làm phiền Ngôn tổng chia sẻ APP đó cho chúng tôi với, tôi cũng phải cho nhân viên trong bộ cài vào di động để tiện theo dõi sức khoẻ của bọn họ nữa." Hà Minh - Giám đốc bộ Tài chính cười hì hì nói.

Giám đốc bộ khác cũng sôi nổi muốn Ngôn Luật Kỷ cùng chia sẻ APP đó cho bọn họ.

"Có thể chứ, phí dùng trong một năm là 10 vạn tệ, chưa tính phí bảo trì APP, dù sao thì chúng ta đều là đồng nghiệp cùng công ty cả, tính mọi người rẻ thôi." Ngôn Luật Kỷ nheo mắt cười thân thiện.

"Ôi Ngôn tổng à, dù sao thì mọi người đều là đồng nghiệp chung công ty cả, cậu có cần phải tính toán chi li như thế không?" Có người không vui nói.

"Mọi phần mềm do bộ R&D nghiên cứu đều là sản phẩm của công ty, phần mềm này sử dụng trong nội bộ là dùng tiền từ chi phí phát triển của công ty, nhưng đối với bên ngoài lại thu vào doanh thu tiêu thụ cho công ty." Ngôn Luật Kỷ dựa lưng vào ghế gõ gõ bút lên bàn cười nói, "Nếu chúng ta đã là đồng nghiệp chung công ty, thì chút tiền này dù đến dù đi rồi cũng chảy vào công ty sau lại đến túi của mọi người thôi.

Nhưng mà, bộ R&D chúng tôi tạo ra một phần mềm cũng hao phí một phần sức khoẻ và tinh thần, dù sao thì các vị cũng phải để cho bộ chúng tôi có thành tích đẹp đẹp một chút chứ nhỉ?"
"....."
"....."
"....."
CMN, các chú có thu vào, còn bọn này phải chi ra?
CMN, thành tích của bộ R&D của các chú mỗi năm mỗi bay lên một tầng mây mới cả đám bọn tôi cưỡi trâu cũng chỉ có thể hít khói thôi, còn đòi thành tích đẹp đẹp một chút?!
CMN, tên nhãi Ngôn Luật Kỷ này bình thường ít nói ít cười, nhưng trong xương cốt hoá ra lại cùng một giuộc với bên tài chính đây à, đều là gian thương giống nhau!!!
"Ngôn tổng nói không sai, tuy chúng ta đều là người làm việc dưới một tập đoàn, nhưng nếu mọi người muốn sử dụng sản phẩm của bộ R&D phát minh thì cũng không nên dùng miễn phí được, tôi thấy 10 vạn tệ là hợp lý rồi." Chủ tịch cười haha giản hoà.

Chủ tịch đã nói như vậy, nào ai dám đâm đầu phản đối, vì vậy mọi người đều gật đầu đồng ý.

Vậy là sau một cuộc họp khác, bộ R&D kiếm thêm 100 vạn tệ thu nhập mỗi năm.

Lúc hội nghị kết thúc, mỗi người đều dành ra một ít thời gian để nói chuyện cùng với Chủ tịch vài câu sau đó mới quay về làm việc.

Lúc đến lượt Ngôn Luật Kỷ, Chủ tịch quan tâm hỏi hắn, "Lúc trước tôi nghe nói cậu bị bệnh mất ngủ.

Tình trạng sức khoẻ không tốt, gần đây thế nào rồi?"
"Đang điều trị ạ, phục hồi không tồi." Ngôn Luật Kỷ trả lời.

"Vậy thì tốt, cậu chính là một đại tướng dưới trướng của tôi đấy, nhất định phải chú ý đến sức khoẻ của mình."
"Chủ tịch ngài yên tâm, Ngôn tổng gần đây vẫn luôn uống thuốc Đông y để điều trị, khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Đông dứng một bên đúng lúc chen vào nói.

"Ồ, vậy tôi an tâm rồi." Chủ tịch cười nói.

"Nhưng mà...." Tiêu Đông lo lắng nói, "bộ R&D của bọn cậu không phải sẽ đi hoạt động nhóm ở Hải Nam sao? Cậu đi tận một tuần, sẽ không làm chậm trễ việc trị liệu của cậu chứ?"
"Hẳn là...!không sao." Ngôn Luật Kỷ do dự nói.

"Tiểu Ngôn, vẫn nên nghe lời bác sĩ đi." Chủ tịch nói, "Nếu bác sĩ không cho phép, thì hoạt động này cậu không cần đi."
Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, dường như rất do dự, bỏ cái đám nhãi ranh kia tự tung tự tác nhảy nhót ở bãi biển...!Hắn không yên tâm.

"Chủ tịch, thật ra không cần phải phiền não như vậy đâu, bác sĩ điều trị cho cậu ta là bác sĩ của công ty chúng ta, cùng lắm thì cứ để ch bác sĩ đi theo là được." Tiêu Đông đảo đảo tròng mắt như hạt đậu phộng đang rang nói.

"Hả?" Chủ tịch ngạc nhiên.


"Không được, bác sĩ Lâm là bác sĩ của công ty, khám bệnh chữa bệnh cho tất cả mọi người, sao có thể vì tớ mà...."
"Không sao, không sao cả, thân thể cậu là quan trọng nhất." Chủ tịch không đợi Ngôn Luật Kỷ nói xong đã ngắt lời hắn, "Tiêu Đông, chuyện này cậu sắp xếp đi, sắp xếp cho vị bác sĩ đó đi công tác, cần phải chiếu cố sức khoẻ của Ngôn tổng."
"Vâng." Tiêu Đông vui vẻ vội vàng đáp ứng.

"Chủ tịch....." Ngôn Luật Kỷ còn muốn nói nữa.

"Chú ý sức khoẻ." Chủ tịch cười cười, vỗ vỗ bả vai Ngôn Luật Kỷ, mang theo thư ký rời khỏi phòng họp.

Ngôn Luật Kỷ quay lại trừng mắt nhìn Tiêu Đông đang vui hớn hở bên cạnh, nhịn không được quở trách, "Cậu là con gà mái mẹ đấy à?"
"Aii, tớ cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu mất ngủ trong thời gian dài như thế, bây giờ vất vả lắm mới tốt lên một chút." Tiêu Đông bày ra vẻ mặt có lòng tốt lại bị xe là lòng lang dạ thú.

"Vậy cậu có nghĩ đến việc bác sĩ Lâm người ta có đồng ý đi hay không chưa?"
"Chi phí chuyến du lịch này do công ty chi trả, em ấy vì sao không muốn đi?" Tiêu Đông hỏi ngược lại.

"......"
"Biết rồi, biết rồi, đừng nói là cậu vẫn còn khó chịu với con bé đấy?" Tiêu Đông ghét bỏ nhìn Ngôn Luật Kỷ, "Gói Thuốc người ta đã buông tay, cậu là một tên đàn ông là nhớ mãi không quên."
"Ai nhớ mãi không quên??" Ngôn Luật Kỷ như bị người ta giẫm phải đuôi, nhịn không được lớn tiếng.

"Được, được, được, coi như tớ sai, được chưa?" Tiêu Đông nói, "Tớ đi nói tin vui này cho Gói Thuốc đây."
"Này....." Ngôn Luật Kỷ muốn gọi người quay lại, nhưng gọi lại để làm gì? Tại sao hắn không muốn đi cùng với Lâm Dược? Bỗng nhiên Ngôn Luật Kỷ có chút hoang mang.

Lúc Gói Thuốc biết tin này, cả người hưng phấn không chịu được, không tin được là đến công ty hai tháng đã có thể đi du lịch do công ty tổ chức, lại có thể đến Hải Nam.

Quan trọng nhất là có thể cùng Ngôn tổng đi đến Hải Nam.

Nghe nói bộ R&D siêu cấp giàu, lần này được ở khách sạn 5 sao Lâm Hải, cô cần phải mua mấy bộ áo tắm thật sexy, phải cho Ngôn tổng nhìn thấy body nóng bỏng của cô mới được.

Ngôn tổng thích kiểu gợi cảm không? Ai nha quên đi, dù sao đi du lịch tận 5 ngày, quyến rũ, dễ thương, gợi cảm mỗi kiểu mua một bộ, thay đổi thường xuyên thì sẽ biết cái nào là gu thẩm mĩ của anh ấy thôi.

"Bác sĩ Lâm?"
Lâm Dược đang hăng hái chiến đấu với mấy bộ áo tắm bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Ngôn Luật Kỷ lập tức bị doạ bang một tiếng gập màn hình laptop, gương mặt sợ hãi như thấy quỷ nhìn Ngôn Luật Kỷ, phẫn nộ quát, "Tại sao anh vào mà không gõ cửa???"
"Tôi có mà...!Vừa rồi là cô không nghe thấy đấy thôi." Ngôn Luật Kỷ khó hiểu nhìn Lâm Dược.

"À, ờm...." Lâm Dược đảo mắt cá chết chột dạ, chẳng lẽ vừa rồi cô xem áo tắm trên Taobao quá chăm chú hay sao?
"Anh tìm em có việc?" Lâm Dược vội nói sang chuyện khác.

"Trợ lý Trương nói cô tìm tôi?" Ngôn Luật Kỷ khó hiểu nói.

"A, à." Lúc này Lâm Dược mới nhớ, đứng dậy lấy một bình giữ nhiệt, đem thuốc bên trong đổ ra bát nói, "Trợ lý Trương nói hôm nay anh có một cuộc họp, không biết khi nào mới kết thúc, sợ là sẽ đến đây uống thuốc trễ nên em dặn dò anh ấy nhắc nhở anh một chút.

Thuốc này em sắc từ 30 phút trước, em vẫn luôn giữ ấm đấy anh uống đi."
"Cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ nhận lấy bát thuốc uống một ngụm hết sạch.

"Buổi sáng giờ uống thuốc của anh đã muộn, thời gian uống thuốc vào buổi tối cũng phải muộn một chút." Lâm Dược dặn dò.

"Được."
"Đúng rồi, gần đây thế nào, đầu anh còn đau không?" Lâm Dược quan tâm hỏi.

"Hôm qua ngủ đủ 6 tiếng đồng hồ, hôm nay cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều lắm." Ngôn Luật Kỷ trả lời.

"Có chuyển biến tốt là thuốc có hiệu quả." Lâm Dược nói, "Đúng rồi, lần này em đổi phương thuốc, lúc dùng loại thuốc này không thể uống rượu, nếu không sẽ gây tác dụng phụ là bị choáng đấy."
"Tôi biết rồi." Ngôn Luật Kỷ do dự một chút vẫn nói, "Chuyện kia..."
"Vâng?"
"Chuyện đi Nam Hải ấy, Tiêu Đông đã nói với cô chưa?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.


"Đã nói rồi." Lâm Dược gật đầu.

"Nếu phiền cô quá thì cô không cần đi, tôi có thể tự mình sắc thuốc, cô yên tâm, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ."
"Ngôn tổng, lòng anh mang thù cũng nặng quá đi." Lâm Dược uỷ khuất nói.

"Sao cơ?" Ngôn Luật Kỷ mặt đầy chấm hỏi.

"Không phải em chỉ từng thích anh thôi sao, vất vả lắm mới được đi du lịch do công ty chi trả, nhưng anh lại không muốn cho em đi?" Lâm Dược buồn bã lên án.

"Tôi....!Tôi không có ý này." Ngôn Luật Kỷ vội vàng giải thích.

"Anh chính là có ý này." Lâm Dược uỷ khuất nói, "Người ta còn chưa đến Hải Nam lần nào, áo tắm cũng đã mua xong hết rồi, anh lại không muốn em đi."
Áo tắm cũng đã mua xong?? Ngôn Luật Kỷ nghĩ đến bỗng có chút xấu hổ.

"Anh trả lại tiền áo tắm cho em."
"Cô mua áo tắm sao tôi phải trả tiền?" Ngôn Luật Kỷ hỏi lại theo bản năng.

"......" Lâm Dược uỷ khuất trừng mắt nhìn Ngôn Luật Kỷ không nói lời nào, trong lòng lại không ngừng gào lên, bà đây mua là vì muốn mặc cho anh ngắm đấy, giời ạ, bây giờ anh không trả tiền cũng không sao cả, sau này em bắt anh cả đời phải mua quần áo cho em, không chỉ áo tắm mà ngay cả nội y cũng phải mua!
"Khụ...." Ngôn Luật Kỷ xấu hổ dời tầm mắt đi, "Cái đó, vậy nếu cô không thấy phiền thì cứ việc đi."
Ngôn Luật Kỷ nói xong câu đó liền hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng y tế.

Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ đã thoả hiệp, ngay lập tức hớn hở lên Taobao tiếp tục chọn áo tắm.

"À, đúng rồi bác sĩ Lâm......" Ngôn Luật Kỷ quên mất một chuyện này, bèn quay lại chỗ Lâm Dược.

Lâm Dược vừa nghe thấy giọng của hắn liền theo phản xạ có điều kiện bang một tiếng gập màn hình laptop không thương tiếc, cô mỉm cười thân thiện nhìn hắn.

Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc nhìn Lâm Dược, không thể hiểu được vì sao mỗi lần hắn đến cô nàng này đều phải gập laptop không thương tiếc như vậy?
"Cái gì vậy...Có chuyện gì không?" Lâm Dược chột dạ lắp bắp.

"Là thế này...." Ngôn Luật Kỷ giải thích, "Trong cuộc họp lần này, chủ tịch muốn triển khai một APP sức khỏe trong toàn tập đoàn, trong trường hợp này, bộ phận R&D sẽ có thêm một khoản thu nhập.

Bài kiểm tra sức khỏe mà cô cung cấp được sử dụng như một quyền sở hữu trí tuệ nên tôi định trả cho cô 10% thu nhập năm đầu tiên làm chi phí mua quyền sở hữu trí tuệ.

Cô thấy chuyện này có hợp lý không?"
"Được, em không có ý kiến." Lâm Dược vội vàng gật đầu.

"Ok." Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược không có ý kiến gì khác, xoay người lần nữa rời khỏi phòng y tế.

Vì vậy, chờ đến thứ sáu, trong tài khoản của Lâm Dược bỗng nhiên có thêm 10 vạn tệ, lập tức cô cảm thấy cả ngưười đều lâng lâng.

Đây là tiền mà chồng tương lai của cô cho cô đó aaaaaaaaaaa!!!
C.K Lưu Hi.