"Trưa nay em muốn ăn gì? Trên đường Nam Kinh vừa mới khai trương một nhà hàng chúng ta đi ăn thử nhé?"
"Nếu không chúng ta đi xem phim đi, phim mới ra điểm trên douban cũng cao lắm."
......
Ngôn Luật Kỷ nhìn hai tin nhắn hắn gửi một tiếng trước bất lực thở dài, suy nghĩ không tự giác được nhớ lại buổi tối hôm qua.

Khi Lâm Dược đột ngột đưa ra yêu cầu kết hôn, hắn không kịp suy nghĩ nên cả người cứ ngốc ra, thế nên hắn sững sờ lúc lâu không biết trả lời thế nào.

Ngôn Luật Kỷ không biết biểu cảm của hắn lúc đó thế nào, nhưng ánh mắt thất vọng của Lâm Dược lúc đó đã nhảy nhót trước mắt hắn cả đêm.
Đau lòng cùng tuyệt vọng này như một bàn tay vô hình, bóp thật chặt trái tim của hắn, làm cả người hắn khó chịu không thể thở nổi.
"Gói Thuốc, chúng ta nói chuyện lại có được hay không?"
Lâm Dược không nhận điện thoại, Ngôn Luật Kỷ chỉ còn cách gửi tin nhắn, nhưng từ buổi sáng đến bây giờ, Lâm Dược không trả lời tin nhắn nào của hắn, nếu là lúc trước, chuyện này không có khả năng.
Ngôn Luật Kỷ lật xem lịch sử trò chuyện của hai người lúc trước, trong quá khứ mỗi một tin nhắn của hắn cô đều trả lời bằng giây.

Tuy rằng bản thân hắn đều trả lời tin nhắn của cô, nhưng thời gian không được nhanh như vậy.
Mặc dù cũng có nguyên nhân là do hắn bận rộn, nhưng đứng ở góc độ của Lâm Dược, đối với đoạn tình cảm này hắn cảm thấy bản thân thật sự không tích cực.

Ngôn Luật Kỷ nhìn thời gian trên mỗi tin nhắn hắn trả lời, một lần nữa ý thức được bản thân như thế nào, con số sẽ không nói dối.
Lâm Dược vào công ty tháng 6, đến bây giờ cũng đã sắp năm tháng rồi, cô theo đuổi hắn hơn hai tháng, hai người bên nhau hơn hai tháng.

Từ ngày cô hung hăng mắng hắn có bệnh đến lúc ở cô nhi viện cô nói cô thích hắn, lại đến một đêm điên cuồng trên du thuyền kia, dường như mỗi bước đi đều là cô kéo hắn đi về phía trước.

"Em thích anh, chúng ta ở bên nhau đi, em nhất định sẽ đối tốt với anh."
Trước mắt dường như xuất hiện đôi mắt to linh động sáng ngời của Lâm Dược khi thổ lộ, Ngôn Luật kỷ tựa người vào ghế dùng tay che lấy đôi mắt của mình, nhịn không được nỉ non, "Không phải đã nói sẽ đối với anh thật tốt hay sao? Bây giờ em đang làm gì? Chiến tranh lạnh đấy à?"
Ngôn Luật Kỷ cảm thấy hắn dường như mắc phải chứng bệnh cáu kỉnh mà hắn đã chữa khỏi từ lâu, hắn thay một bộ đồ thể dục, giữa trưa điên cuồng chạy bộ trong công viên, làm nhóm bác trai bác gái xung quanh không thể hiểu được, ầm thần bàn tán, tiểu tử này khẳng định có tật xấu, giữa trưa nắng như điên mà đi chạy bộ!
Ngôn Luật Kỷ đổ mồ hôi đầm đìa quay về nhà, việc đầu tiên chính là cầm lấy điện thoại xem lịch sử tin nhắn.
Vẫn không trả lời, đã năm giờ trôi qua, từ lúc hắn gửi tin nhắn thứ nhất đến bây giờ, đã năm giờ trôi qua rồi! Lâm Dược cư nhiên một chữ cũng không trả lời cho hắn!
Ngôn Luật Kỷ cảm thấy bản thân không nhịn được nữa rồi, hắn trực tiếp gọi cho cô.
"Xin lỗi! Thuê bao bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau...."
Số máy bận? Nói cách khác nhất định Lâm Dược đã thấy tin nhắn của hắn, nhưng cô lại cố ý không quan tâm đến, Ngôn Luật Kỷ cáu kỉnh ném khăn lông trong tay xuống đất, hắn quyết định một chút sẽ trực tiếp đi đến nhà Lâm Dược, mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định phải nói rõ mọi chuyện một lần.
Mà lúc này, Lâm Dược đang nói chuyện điện thoại cùng Hổ Nữu.
"Gói Thuốc, hôm qua cậu làm rơi lắc tay ở chỗ tớ này, có muốn lấy lại hay không?" Hổ Nữu hỏi.
"Lắc tay?" Lâm Dược suy nghĩ nửa ngày mới nhớ hôm qua lúc cô ra khỏi cửa, cô cảm thấy chiếc lắc tay mà cô đổi với Tôn Vân Khởi hôm kia khá đẹp liền thuận tay mang trên tay, "À, cậu giữ giúp tớ đi, chờ tớ rảnh sẽ qua lấy về."
"Thôi đừng, cậu nhanh nhanh đến đây lấy nó về đi, tớ sợ giữa nó lâu ngày tớ không nỡ trả lại cậu." Hổ Nữu nói.
"Cậu thích? Cậu thích thì cậu lấy đi." Hiện tại tâm trạng của Lâm Dược đang không tốt, cô không muốn vì chiếc lắc tay đáng giá hai bình rượu mà ra khỏi cửa.
"Hào phóng vậy bà?" Hổ Nữu ngạc nhiên, "Có phải cậu trúng số hay không? Chiếc lắc tay hơn một vạn nói tặng liền tặng?"
"Hơn một vạn??" Lâm Dược nhíu mày, "Không đâu, người tặng cho tớ nói nó chỉ giá 60 USD thôi."
"Chị hai à, đây là LY 2017, mẫu lắc tay mới nhất, giá chính thức là 3120 USD đấy."
"Hàng nhái đấy?" Lâm Dược chớp chớp mắt.
"Mặt trên còn đánh số này, tớ vừa tra trên mạng, chiếc lắc tay này hẵng là của chi nhánh ở Ý." Hổ Nữu hỏi, "Người đưa cho cậu có nói là mua ở đâu không?"
Ý, Lâm Dược nhớ Tôn Vân Khởi từng nói lúc hắn đi công tác ở Ý tiện tay mua tặng cô.
"Bây giờ tớ đến chỗ cậu ngay đây." Lâm Dược treo điện thoại, cô sửa soạn đơn giản một chút sau đó đi đến chung cư Hổ Nữu ở.
Vì thế chờ Ngôn Luật Kỷ lái xe đến đây gõ cửa phòng Lâm Dược thì trong phòng không còn một ai, hắn ở bên ngoài chờ hơn 30 phút, không xác định được là Lâm Dược có ý không mở cửa cho hắn, hay là cô không có nhà.

Hắn cầm di dộng, bỗng nhiên ý thức đực, nếu Lâm Dược không chủ động liên lạc thì hắn không biết hỏi ai để tìm cô cả.
Dường như hắn không quen bất cứ một người bạn nào của cô.
Ngôn Luật Kỷ thở dài, hắn gọi cho Tiêu Đông hỏi, "Tiêu Đông, cậu hỏi em họ cậu, hỏi xem cậu ta biết Gói Thuốc ở đâu không?"
"Gói Thuốc? Em ấy trốn tránh cậu? Cậu còn chưa dỗ được em ấy nữa à?" Tiêu Đông cằn nhằn.
"Cậu phiền thật đấy, nhanh hỏi em họ cậu giúp tớ đi."
"Được được được, dù sao thì tớ cũng là anh em của cậu, nếu là người khác nói chuyện với tớ như vậy thì tớ cũng chả thèm quan tâm đâu!" Tiêu Đông cáu kỉnh đáp, "Tớ nói này, cậu cũng đừng nóng vội, không phải ngày mai phải đi làm hay sao, mai gặp là được."
"Không cần cậu hỏi, đưa số điện thoại của em họ cậu cho tớ." Ngôn Luật Kỷ nói xong trực tiếp treo điện thoại, nếu có thể chờ đến ngày mai, tớ sao có thể gọi cho cậu ngay lúc này.
Chỉ chốc lát, Tiêu Đông đã đem số điện thoại của Nhạc Minh Uyên gửi qua, Ngôn Luật Kỷ trực tiếp gọi cho Nhạc Minh Uyên.
"Xin chào, là ai vậy?" Âm thanh lười biếng của Nhạc Minh Uyên truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Xin chào, tôi là Ngôn Luật Kỷ, bạn trai Lâm Dược." Ngôn Luật Kỷ có chút xấu hổ giới thiệu.
"Ồ~" Nhạc Minh Uyên dừng một chút nói, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Cái đó......!Lâm Dược có ở chỗ cậu không?" Ngôn Luật Kỷ hỏi.
"Anh mới là bạn trai của Lâm Dược, không phải anh hẳn là nên ở bên cậu cô ấy hay sao?" Nhạc Minh Uyên châm chọc nói.
"Chúng tôi....!Chúng tôi có chút hiểu lầm, hiện tại tôi không thể tìm được cô ấy." Ngôn Luật Kỷ uể oải nói.
"Ồ, cô ấy không ở chỗ của tôi." Nhạc Minh Uyên lười biếng trả lời.
"Vậy cậu có biết cô ấy có thể đi đến chỗ nào không?" Ngôn Luật Kỷ lại hỏi.
"Không biết." Có biết cũng không nói cho anh, cho anh gấp chết đi, Nhạc Minh Uyên nhỏ nhen nghĩ.
"Vậy....!Làm phiền rồi." Ngôn Luật Kỷ thất vọng treo máy, hắn nhìn thoáng quá cánh cửa đóng chặt thở dài rời đi.
Lâm Dược cầm lắc tay rời khỏi chung cư của Hổ Nữu, nhìn chiếc lắc tay nho nhỏ, cô thật sự không thể nhìn ra chiếc lắc tay này có cái gì khác lại mà đắc gần 2 vạn.
Lâm Dược vừa về đến nhà đã gọi điện thoại cho Tôn Vân Khởi nói muốn trả lắc tay lại cho anh ta, lúc đầu Tôn Vân Khởi có chút nghi hoặc, sau lại nghe Lâm Dược nói ra nhãn hiệu và giá của chiếc lắc tay, lập tức biết được lý do ở nơi nào.


Cùng Lâm Dược tiếp xúc hơn hai lần nên cũng hiểu rõ phần nào tính cánh Lâm Dược, vì vậy cuối cùng anh ta thoả hiệp, "Ngày mai tôi sẽ đi ngang qua công ty của cô, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô."
"Được." Lâm Dược treo điện thoại, tìm được chiếc hộp lúc trước mình chưa vứt đi, bèn để lắc tay vào bên trong.
Việc lắc tay đã xử lí xong, Lâm Dược lại nhớ đến Ngôn Luật Kỷ, cô lướt xem những tin nhắn hắn gửi cho mình, tin nhắn cuối cùng là hắn hy vọng có thể nói chuyện rõ ràng với cô.
Ngày hôm qua khi Lâm Dược đột nhiên thốt ra câu kết hôn kia quả thật là do cô có chút xúc động, cô cũng không thật sự muốn cùng hắn kết hôn, hai người mới kết giao không đến ba tháng, nói đến kết hôn thì thật sự có chút miễn cưỡng.
Nhưng ánh mắt hoảng sợ không thể tin được của Ngôn Luật Kỷ lúc đó thật sự đã tổn thương cô.
Chẳng lẽ hai người kết giao mấy tháng qua, Ngôn Luật Kỷ chưa từng nghĩ đến phương diện kia?
Lâm Dược một lần nữa ý thức được, có lẽ đoạn tình cảm này chỉ có một mình cô đối với nó nhiệt tình.

Đôi khi Lâm Dược cũng nghĩ, việc đến nước này có phải là do bản thân cô làm quá lên hay không.

Nếu ngày hôm qua cô không nổi giận ở buổi triển lãm tranh, nếu ngày hôm qua lúc Ngôn Luật Kỷ chủ động đến tìm cô, cô thuận thế tha thứ cho hắn, có phải mọi chuyện cứ thế liền có thể bỏ qua hay không?
Nhưng mà, hiện tại và trước kia không giống nhau.

Lúc hai người ở bên nhau và lúc cô theo đuổi Ngôn Luật Kỷ không giống nhau.
Lúc ấy chỉ cần em thích anh, nhưng hiện tại em yêu cầu anh cũng thích em.
Một thoáng kinh hồng* ở công viên, em chỉ dùng một phút liền thích anh, nhưng em dùng 5 tháng theo đuổi anh cũng không cách nào làm anh rung động với em sao?
(惊鸿一瞥: là một câu thành ngữ của Trung Quốc chỉ vẻ đẹp thướt tha, diễm lệ của người phụ nữ, khó có thể rời mắt hoặc chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng đã để lại ấn tương sâu sắc trong lòng.
Editor: Phổ cập kiến thức lịch sử!
Trong bài phú "Lạc Thần Phú" của Tào Thực có miêu tả nàng Lạc Thần (Nữ thần sông Lạc) thế này
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Dịch nghĩa
Nhẹ tựa chim hồng (ngỗng trời),
Uyển chuyển như rồng.
Tương truyền nàng Phục phi trong bài phú này chính là chỉ Chân thị, một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc.

Chân thị tên thật là Chân Lạc (có nơi nói là Chân Phục).

Đời xưa có câu "Hà Bắc hữu Chân Phục, Giang Nam hữu nhị Kiều" đủ để thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành.

Nàng vốn xuất thân phú hộ, được gả cho Viên Hy, con trai của Viên Thiệu.

Sau trận Phì Thuỷ, Tào Tháo diệt Viên Thiệu ở Nghiệp Thành, vì đã nghe đến sắc đẹp của nàng nên sai quân vào tìm kiếm, nhưng Tào Phi đã sai quân lui ra và tự vào bắt được Chân thị mang về, sau đó đã xin Tào Tháo cho cưới nàng làm vợ.

Sau này Tào Phi lên ngôi Nguỵ Văn Đế (năm 220) thì nàng là hoàng hậu.
Tuy nhiên khi Chân thị về cung nhà Nguỵ, Tào Thực gặp nàng cũng si mê tha thiết, Chân thị đối với Tào Thực cũng có chút chân tình, nhưng về cơ bản đó chỉ là mối tình đơn phương vô vọng.

Hôn nhân của Chân thị với Tào Phi cũng không đem lại hạnh phúc vì Chân thị không có tình cảm.

Về sau Tào Phi lại sủng ái một phi tần khác là Quách thị.


Phần vì Chân thị bị Quách thị gièm pha, phần vì Tào Phi cũng nghi ngờ tình cảm giữ Chân thị và Tào Thực, nên đày Chân thị ra Nghiệp Thành rồi sau đó ép phải chết (năm 223), tiếp theo lập Quách thị làm hoàng hậu, con của Chân thị là Tào Duệ làm thái tử (sau trở thành Nguỵ Minh Đế).
Sau khi Chân thị chết, có lần Tào Thực vào cung, Tào Phi đem một số đồ dùng của Chân thị đưa cho, trong đó có chiếc gối ngọc chẩm.

Tào Thực thấy vật nhớ người, khi trở về đất phong ở Quyên Thành, qua sông Lạc, đêm trú trong thuyền, mơ thấy nàng.

Khi tỉnh dậy hạ bút viết bài Cảm Chân phú 感甄賦 này, sau đổi tên thành Lạc Thần phú.
Nguồn Thivien.net và Baidu)
Ngôn Luật Kỷ ngừng xe dưới lầu Lâm Dược ở, nhìn cửa sổ lầu 12 vẫn sáng đèn, trong lòng có chút an tâm, còn ổn, cô ấy đã về nhà.
Ngôn Luật Kỷ không biết hiện giờ Lâm Dược nghĩ thế nào, Lâm Dược không muốn nói với hắn, bản thân hắn lại không có người để hỏi, hắn cầm di động do dự nhiều lần muốn gọi cho cô, nhưng lại sợ bên kia lại là âm thanh từ chối hắn.
Ngôn Luật Kỷ không ngờ được, đã 24 giờ trôi qua, 24 giờ Lâm Dược không trả lời bất cứ tin nhắn nào của hắn, cô không nhận điện thoại của hắn, hắn cư nhiên lại lo lắng như thế này.
"Anh đã lo lắng thành bộ dạng này rồi, sao em lại nghĩ anh không thích em chứ?" Ngôn Luật Kỷ nhịn không được kêu oan cho bản thân.
Đinh!
Lâm Dược cầm di động trong tay, cô tưởng Ngôn Luật Kỷ nhắn tin cho mình, kích động xem tin nhắn sau đó thất vọng, là tin nhắn nhắc nhở của Taobao.
"Tôi đang cần dùng gấp, ngày mai có thể giao hàng cho tôi không?" Nghiêm Dĩ Luật Kỉ.
Lâm Dược nhìn ID giống hệt Ngôn Luật Kỷ, có đôi khi cô nghĩ, có phải vì cô cảm thấy vị khách hàng này quá quen thuộc nên thường xuyên làm gói dược an thần riêng cho anh ta hay không?
"Ngại quá, gần đây tôi hơi bận, qua hai ngày nữa được không?" Lâm Dược trả lời.
"Sao vậy? Bận yêu đương à?" Nghiêm Dĩ Luật Kỉ.
Lâm Dược cười khổ trả lời, "Có khả năng chúng tôi sẽ chia tay."
Chia tay!!!
Ngôn Luật Kỷ dưới lầu bị doạ suýt chút nữa không cần chắc di động, hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Lâm Dược, hận không thể lập tức xông lên chất vấn cô rốt cuộc sao lại thế này.
Hít sâu vài hơi, hắn mới miễn cưỡng khống chế được bản thân, cầm di động hỏi, "Không phải cô rất thích anh ta hay sao? Sao bỗng nhiên lại chia tay?"
"Tôi thích anh ấy thì có ích gì, anh ấy cũng không thích tôi." Lâm Dược trả lời, "Bây giờ tôi mới hiểu, tình cảm nếu chỉ có một người cố gắng thì không thể đi đến cuối được."
"Sao cô lại nghĩ anh ta không thích cô!!!" Ngôn Luật Kỷ hận không thể vọt tới trước mặt Lâm Dược ôm lấy cô mà gào khóc.
Lâm Dược nhìn ba dấu chấm than đối phương gửi dến, có chút khó hiểu hỏi, "Anh kích động như vậy làm gì?"
"À, tôi, tôi muốn nói cô cố gắng lâu như vậy mới cùng người mình thích ở bên nhau, không nên dễ dàng từ bỏ." Nghiêm Dĩ Luật Kỉ.
"Đúng vậy, tôi đã cố gắng hết sức rồi, nếu như tôi cùng anh ấy chia tay, có lẽ tôi sẽ không thể nào bình thản đối xử với anh ấy nhưu mọi người xung quanh.

Có lẽ tôi phải đổi công việc khác."
.....
Ngôn Luật Kỷ nhìn chằm chằm tin nhắn Lâm Dược gửi đến, ngực dường như bị người ta dùng một cây chuỳ lớn hung hăng nện thật mạnh, đau đớn bỗng nhiên lan ra khắp tứ chi, máu nóng quanh thân nhanh chóng lạnh xuống.
Phảng phất như quay về đêm giao thừa rét lạnh của ba năm trước.
Chẳng lẽ mỗi một người anh thích đều rời bỏ anh mà đi sao?
Lâm Dược, một lần nữa em lại muốn từ bỏ anh sao? Vậy thì lúc trước tại sao lại nói muốn ở bên cạnh anh?
C.K Lưu Hi.